Ngày khai trương, vị khách thứ nhất là ông chủ có tư cách đòi tiền thuê, đây quả không phải dấu hiệu hay ho gì, hơn nữa còn nhận thêm một tin tức khiến người ta phát rầu, tuy vậy tâm trạng Ninh Khuyết không đến nỗi tệ lắm. Truyện "Tướng Dạ "
Hắn tin chắc người có khả năng sở hữu toàn bộ cửa hiệu mặt tiền trên một con đường trong thành Trường An thì chẳng phú cũng quý hoặc phía sau có chỗ dựa vững chắc, nếu ông chủ nhà đã có lời đảm bảo thì hắn có lo lắng mấy cũng hóa chuyện dư thừa, hơn nữa do Lão Bút Trai là cửa hiệu duy nhất còn mở cửa kinh doanh nên trước khi rời đi người trung niên rất hào phóng tuyên bố miễn ba tháng tiền thuê, chỉ một điều này đã đủ để hai chủ tớ cảm thấy hết sức hài lòng.
Điều khiến Ninh Khuyết thật sự cảm thấy đau đầu là tình hình làm ăn quá thê thảm, khách vắng như cánh chim trời ngày đông, tương lai mở ảo như sương khói trên mặt hồ buổi sớm.
Trận mưa xuân rả rích liên tục bốn năm ngày không dứt, không khí lạnh lẽo, đường xá lầy lội, ai lấy đều rúc chặt trong nhà chẳng muốn ló mặt ra ngoài, nguyên một con đường dài hun hút có độc cửa hiệu của Ninh Khuyết mở cửa, xung quanh nhà nào nhà lấy đều đóng kín mít, không gian thiếu hơi người càng thêm quạnh quẽ, mỗi ngày, trên đường trừ hai ba khách bộ hành vội vã chỉ còn vài con chim sẻ nhảy qua nhảy lại kiếm ăn, nào đâu có bóng khách hàng?
Từ chỗ tán dương mưa xuân quý như dầu thắp trong ngày khai trương, bây giờ Ninh Khuyết đã hạ nó xuống hạng thành rẻ mạt như nước tiểu, hắn ngồi trên ghế nhìn mưa bay đầy trời, miệng lẩm bẩm than thở không ngớt, nếu như ánh mắt con người có thể biến thành sức mạnh, nếu như hắn là một niệm sư đã bước vào cảnh giới Tri Mệnh, có lẽ ánh mắt đang ngập tràn căm hờn oán trách của hắn đủ để thổi bay bức tường màu xám đang chắn trước mặt.
Tuy người trung niên kia nói hai bên con ngõ bốn mươi bảy đều là cửa hàng của lão nhưng không bao gồm dãy tường màu xám đối diện Lão Bút Trai, phía sau dãy tường đó chính là khu vực xây dựng kho chứa của Thanh Vận Ti, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ninh Khuyết cảm thấy tức mình nhất.
Đến trưa rốt cuộc cũng có người bước vào cửa hiệu ế ẩm, đó là một gã béo và hai tùy tùng, nhìn là biết thuộc dạng con buôn lắm tiền, Ninh Khuyết cứ tưởng kẻ đến không có ý tốt, có thể là thuyết khách của nha môn chuyên phá dỡ di dời nên trong lòng cảnh giác, nhưng nghe họ nói mấy câu mới biết hóa ra lại là mấy kẻ nhàn rỗi tiện đường trú mưa.
Nếu là kẻ nhàn rỗi, Ninh Khuyết cũng chẳng buồn đứng dậy tiếp đón, hai tay hắn ấp chặt bình trà ấm áp, mắt lim dim khép hờ vẻ như muốn ngủ một giấc cho thoải mái, nhưng thực ra trong lòng lại giấu một trái tim cuống quít muốn kiếm tiền đến phát điên.
Lão phú ông béo phị chắp tay sau lưng đi vòng quanh nhìn ngó, chẳng biết tại sao mấy vị khách đầu tiên của Lão Bút Trai ai nấy đều rất thích chắp tay sau lưng, tựa hồ làm thế sẽ thể hiện được mình là con người biết thưởng thức lắm lắm. Lão phú ông sống trong thành Trường An đã lâu, thừa lộc được tí chút hương phong nhã nên cũng có con mắt biết xem hàng, lão lượn lờ một lúc lâu mới nói với tên tùy tùng bên cạnh:
- Ngươi nhìn xem, không ngờ ở nơi rách nát thế này cũng có vài bức tranh chữ không đến nỗi tệ. Truyện "Tướng Dạ "
Câu này chắc cũng có ý khen ngợi, nhưng cái giọng điệu lại ướt nhẫy vẻ bề trên khinh khỉnh tất nhiên không thể khiến Ninh Khuyết có cảm giác hay ho gì, hắn vẫn ngồi im trên ghế vẻ ta đây không thèm quan tâm, thực ra đôi tai đang dỏng lên hóng xem lão phú ông chuẩn bị nói gì tiếp, lòng khấp khởi hy vọng sẽ bán được bức thư pháp đầu tiên.
- Này cậu em, số chữ trong tiệm này do ai viết vậy? - Lão phú ông béo ú quay lại hỏi.
- Thưa ngài, do ta viết. - Ninh Khuyết hơi khom người, lễ phép trả lời.
Lão phú ông không nói gì nữa, lại đưa mắt nhìn một hồi nữa rồi lắc đầu làm bộ tiếc nuối:
- Chậc chậc, đáng tiếc, thật đáng tiếc, có mấy bức đáng coi là đẹp, nhưng tiếc rằng người viết có tý tuổi đã học đòi tang thương già dặn. Thôi được rồi, hôm nay coi như vào trú nhờ mưa tiện tay làm phúc, ngươi may mắn lắm đấy, thằng Tam đâu, gỡ bức này xuống, ta mua nó.
Ninh Khuyết xoay lại, nhìn ba người kia hỏi:
- Quý khách định trả bao nhiêu?
- Bức tranh chữ này nếu bày bán ven đường cùng lắm là được năm trăm văn, nhưng thương ngươi còn trẻ lại phải trả tiền thuê cửa hàng nên ta cho hai lượng bạc. - Lão phú ông tủm tỉm nói.
Ninh Khuyết tu một hớp trà cho ngọt giọng rồi chửi rống lên:
- Cút!
Phú ông tím mặt, giận dữ mắng:
- Thằng nhóc này sao ăn nói thiếu lễ độ vậy?
- Non người không có nghĩa là non mặt đâu. - Ninh Khuyết đáp - Vừa nãy lão nói ta tý tuổi cũng học đòi ông cụ ta đã định đá lão ra khỏi cửa rồi, có điều muốn xem lão trả bao nhiêu thôi, nếu lão trả đủ cao thì ta có bị lão làm nhục một phen cũng không sao, chỉ tiếc cái giá của lão còn lâu mới đủ tư cách làm nhục ta.
Lão phú ông mặt mũi hầm hầm dẫn tùy tùng cút thẳng, Tang Tang đang rửa rau phía nhà sau hớt hải chạy lên, dùng ánh mắt vô cùng tiếc rẻ nhìn theo ba bóng lưng đã khuất hẳn trong mưa rồi lại nhìn Ninh Khuyết đang ngồi trên ghế, nói giọng bực tức:
- Thiếu gia, đó là hai lượng bạc đấy!
Bán hai thỏi mực, ba xấp giấy, đây chính là kết quả kinh doanh sau mấy ngày khai trương của Lão Bút Trai, tuy người trung niên kia đã hứa miễn ba tháng tiền thuê nhưng con số chi tiêu khủng khiếp sau khi vào thư viện cứ chập chờn ám ảnh khiến Tang Tang không đêm nào ngon giấc, do đó bữa nay nàng biểu hiện có hơi quá khích cũng là chuyện bình thường. Truyện "Tướng Dạ "
Đằng nào cũng chả buôn bán gì được nên sau bữa trưa Ninh Khuyết Ninh Khuyết dứt khoát đóng cửa, dẫn Tang Tang dạo một vòng tới hiệu son phấn Trần Cẩm Ký trong truyền thuyết, nói cho oai là xoa dịu nỗi đau trong trái tim bé bỏng của cô thị nữ nhỏ, còn nói đúng lương tâm là hắn muốn giải sầu, nhân tiện tới một nơi gọi là thư cục Đạm Bạc mượn vài quyển sách.
Hiệu quả của chuyến đi dạo giải sầu này rất không tồi, Tang Tang một tay cầm đống sách được bó kĩ càng, tay kia cắp hộp trang điểm vừa mua ở Trần Cẩm Ký, khuôn mặt đen thui cười hớn hở, Ninh Khuyết thấy vậy cũng vui lây, tay phải hắn cầm ô, tay trái thò ra ngoài hứng nước mưa, nước mưa rơi lộp bộp xuống mặt ô, xuống lòng bàn tay hắn hòa nhịp với tiếng bước chân dẫm lên mặt đường đọng đầy nước, cứ như thế, trong bản giai hưởng của gió và nước, hai chủ tớ như hai con sẻ nhỏ tung tăng trở về ngõ bốn mươi bảy.
Khi còn cách cửa hiệu chừng mười thước, chiếc ô bỗng hơi rung lên, Ninh Khuyết khựng lại, nhìn bức tường xám bị nước mưa nhuộm thành đen, nhìn người ngồi xổm dưới chân tường, nhìn khuôn mặt đen đúa đang tái nhợt vì mất quá nhiều máu, bàn tay phải đang nắm cán ô của hắn chợt cứng lại.
Bộp! Một tiếng động vang lên như trống trận, chân trái Ninh Khuyết đột nhiên dậm mạnh xuống vũng nước đọng trên nền đá xanh khiến bọt nước bắn lên tung tóe, hắn dồn sức lực toàn thân vào eo, chuẩn bị tư thế phóng tới chân tường.
Nhưng chỉ một tích tắc sau, gã đàn ông đen đúa toàn thân đẫm máu đang ngồi dưới bức tường đó chợt nở nụ cười khó nhọc với hắn rồi lắc đầu hết sức kiên quyết - nơi ngực gã có một vết thương cực kì khủng khiếp, máu tươi chảy như suối, từ miệng vết thương có thể thấy cả xương cốt nội tạng tan nát bên trong, có lẽ ngay cả người tu hành cảnh giới Vô Cự có mặt ở đây cũng không có biện pháp cứu lấy mạng sống của gã.
Ninh Khuyết thấy tình trạng và sự kiên quyết của đối phương, lại nghe tiếng bước chân rầm rập và tiếng hò hét đang tới rất gần, hắn liền chậm rãi rút chân trái về, nhưng tay phải đang nắm cán ô cứ run rẩy không ngớt.
- Bộ quân truy bắt kẻ gian! Người không phận sự tránh mau!
Mười mấy người trong trang phục của Vũ Lâm quân bất chấp mưa gió ào vào hẻm vây kín kẻ bị thương, vẻ mặt ai cũng chăm chú cảnh giác, vị tướng quân chỉ huy thấy tình trạng thê thảm của đối phương bèn thờ phào nhẹ nhõm.
Trận mưa xuân càng lúc càng nặng hạt, nước đổ thành dòng như thác trên bức tường, nhuộm màu nó càng thêm đen nhánh, nhanh chóng quét sạch những vết máu tươi đang đọng bên trên.
Bình luận facebook