-
Chương 96-100
Chương 96 Chương 96. Tuyền Ấu rốt cục trưởng thành!
"Vâng! Xin Đại thống lĩnh yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì!" Lương Khâu vẻ mặt vẻ kiên định: "Tại hạ cầu chúc Đại thống lĩnh tế tổ thành công, sớm ngày bước vào Yêu Hoàng Cảnh!"
Tang Mạc ngẩng đầu cười to hai tiếng: "Yêu Hoàng Cảnh, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ đạt tới cảnh giới đó!"
"Nhưng mà vì phòng ngừa bất trắc xảy ra, ngươi đi bắt ba trăm đôi đồng nam đồng nữ nhân tộc, dùng máu của bọn họ kích hoạt đại trận ở Bắc Cố Sơn Mạch đi!"
Nghĩ đến Kẻ đứng sau màn tiêu diệt Hắc Ưng Chiến Thần, trong lòng Tang Mạc cảm thấy có chút bất an. Để cho ổn thoả, hắn quyết định kích hoạt đại trận phòng ngự viễn cổ ở Bắc Cố Sơn Mạch. Chỉ cần trận này bị kích hoạt, bất kỳ người nào cũng đừng hòng có thể đi vào trong dãy núi quấy rầy mình tiến hành tế tổ được. Mà một khi tế tổ thành công, nói không chừng hắn có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Yêu Hoàng Cảnh.
Đến cảnh giới đó...
Cho dù là Đế Cảnh nhân tộc hắn cũng sẽ không e ngại!
"Vâng! Tại hạ lập tức đi làm ngay!" Lương Khâu nghĩ thầm Đại thống lĩnh không hổ là cường giả Yêu tộc uy tín lâu năm, làm việc rất là ổn thỏa và cẩn thận. Chỉ cần kích hoạt đại trận viễn cổ ở Bắc Cố Sơn, Đại thống lĩnh tấn thăng Yêu Hoàng Cảnh là chuyện ở trong tầm tay.
Đến lúc đó nếu như ta đi theo bên cạnh hắn thì có thể nói là tiền đồ vô lượng!
...
Màn đêm buông xuống, vương phủ Đông Hoàng Đức Nghiệp giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Lâm Hiên đồng ý với lời mời đúng giờ dẫn bốn cô con gái đi vào trước cửa vương phủ.
Lần này, bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu còn đặc biệt chuẩn bị món quà nhỏ cho Vương phi của Đông Hoàng Đức Nghiệp.
……………………………………….
Đông Hoàng Đức Nghiệp, vương phủ đại điện.
Giờ phút này thân hữu khách quý chật nhà. Ngoại trừ rất nhiều người trong Hoàng tộc ra thì còn có rất nhiều đại thần trong triều Bắc Huyền Thiên, còn có các lộ quyền quý cũng chia nhau ngồi hai bên đại điện.
Ở vị trí chính giữa đại điện có hai cái bàn rất là xa hoa. Một cái bàn trong đó, Đông Hoàng Đức Nghiệp và phu nhân đẹp đẽ Vương phi Tô Tình Họa của hắn và nhi tử Đông Hoàng Hạo Vũ đang ngồi.
Một bàn khác thì trống không. Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biết cái bàn này sẽ để cho ai ngồi.
"Nghe nói Đế phu có dung mạo giống như là trích tiên, hôm nay rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy tôn dung của hắn!"
"Đúng vậy, bình thường chúng ta hoàn toàn không có tư cách nhìn thấy Đế phu, rốt cuộc hôm nay có thể đại khai nhãn giới!"
Không ít người đều đang ngẩng đầu mà nhìn, muốn nhìn một chút đường đường nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế rốt cuộc sẽ ưu tú đến mức nào.
Không lâu sau, Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái đi vào cửa. Nhìn thấy hắn xuất hiện, Đông Hoàng Đức Nghiệp và tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Đế phu!"
Nhìn thấy Lâm Hiên khí chất tuyệt trần, phong thái cái thế. Rất nhiều người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng, không hổ là nam nhân của Nữ Đế, đúng là không phải bình thường!
Lúc này Đông Hoàng Đức Nghiệp đã dẫn theo Tô Tình Họa tiến lên đón.
Mà các tiểu nha đầu bên cạnh Lâm Hiên thì không kịp chờ đợi đi tới trước mặt Tô Tình Họa.
Lúc các nàng khoảng chừng hai tuổi, Tô Tình Họa từng giúp đỡ Đông Hoàng Tử U chăm sóc các nàng mấy ngày. Bởi vậy các tiểu nha đầu rất là có hảo cảm với Vương phi nương nương này. Đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ngày sinh nhật của nàng.
Tuyền Châu móc ra một tấm gương tử sắc, tản ra ánh trăng nhàn nhạt nói: "Vương phi nương nương, đây là Miểu Nguyệt Kính ta tặng cho ngươi, ban đêm sẽ phát ra ánh trăng, có thể dùng cả ngày!"
Tô Tình Họa mặt mũi tràn đầy cưng chiều vuốt ve đầu Tuyền Châu, cười cầm lấy Miểu Nguyệt Kính: "Tuyền Châu thật ngoan!"
"Còn có ta!" Tuyền Hi lấy ra một con chim toàn thân lưu ly óng ánh: "Đây là Tiên Không Điểu, đặt ở đầu giường cũng rất là đẹp đẽ!"
"Tốt, cảm ơn Tuyền Hi bảo bối!" Tô Tình Họa yêu thích cầm lấy Tiên Không Điểu.
"Vương phi nương nương, đây là Trường Sinh Hoa ta tặng cho ngươi, chúc cho ngươi được trường sinh giống như nó!" Tuyền Hàm lấy ra một đóa hoa tiên khí lượn lờ. Cánh hoa hồng nhuận, cành lá xanh biếc, nhìn giống như là mãi mãi sẽ không bao giờ tàn lụi.
Tô Tình Họa liên tục gật đầu: "Tuyền Hàm cũng càng ngày càng hiểu chuyện!"
Tuyền Ấu kéo léo nâng ống tay áo lên, lấy một con rắn nhỏ trắng muốt lớn chừng bàn tay đưa cho Tô Tình Họa: "Vương phi nương nương, nghe nói ngươi tuổi rắn, ta tặng con trắng nhỏ này cho ngươi!"
Tô Tình Họa nhận ra con rắn nhỏ này chính là sủng vật yêu thích của rất nhiều nữ tử ở Bắc Huyền Thiên, tên là Vân Ngọc Xà. Con rắn này vĩnh viễn sẽ không trưởng thành, phi thường đáng yêu.
"Món quà của Tuyền Ấu bảo bối rất tốt!" Tô Tình Họa mặt mũi tràn đầy yêu thích cất Vân Ngọc Xà.
Tuyền Ấu vẻ mặt đắc ý quay người nhìn về phía ba tỷ tỷ: "Các ngươi xem, món quà mà ta tặng Vương phi nương nương rất thích!"
Lần trước nàng đưa cho Mộ Ấu Khanh Cửu Đầu Thiên Mãng, suýt chút nữa dọa cho Mộ Ấu Khanh ngất đi. Bởi vậy Tuyền Ấu thề, lần sau tặng quà, nhất định phải tặng một loại yêu thú mà người nhận thích mới được. Hôm nay rốt cục nàng cũng làm được, trong lòng rất là đắc ý!
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm Đều gật gù đầu giống như là tiểu đại nhân!
"Đúng đó, rốt cục Tuyền Ấu cũng trưởng thành!"
"Ừm, Tuyền Ấu biết tặng yêu thú dựa theo sở thích, đây là chuyện tốt!"
"Các tỷ tỷ nói đúng, nếu như Tuyền Ấu không lấy yêu thú ra để dọa sợ chúng ta thì tốt hơn, hôm trước xíu nữa là ta bị nàng dọa cho khóc!"
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của các nàng rất là đáng yêu, tất cả mọi người đang có mặt ở đây không nhịn được mà bật cười.
Búp bê xinh đẹp đáng yêu như thế đúng là ai nhìn cũng yêu thích!
Sau đó Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt cung kính nói ra: "Đế phu, mời ngồi!"
Lâm Hiên gật gật đầu, dẫn theo bốn tiểu nha đầu ngồi vào bàn.
Chương 97 Chương 97. Tuyền Ấu rốt cục trưởng thành! (2)
Đợi đến thọ yến bắt đầu, Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều đi lên mời rượu Lâm Hiên. Những phú hào quyền quý này, ngày bình thường đều là đại nhân vật có mặt mũi trong địa bàn của mình. Mà ở trước mặt Lâm Hiên, bọn họ đều chủ động hạ thấp tư thái. Thậm chí có ít người cảm thấy có thể chạm cốc với Lâm Hiên đã là vinh hạnh lớn lao.
Lâm Hiên lễ phép đối ẩm với từng người từng người trong số bọn họ. Đến Đế Cảnh, hắn hoàn toàn có thể dựa vào linh lực của bản thân mình để hóa giải rượu, có thể nói là ngàn chén không say.
Nhưng mà ở trong mắt của mọi người thì khác, mọi người lại sợ hãi liên tục tháng phụ: "Đế phu đúng là tửu lượng như biển!"
Đợi đến qua ba lần rượu.
Đông Hoàng Đức Nghiệp đưa mắt nhìn một lão giả tóc trắng mặc áo xanh khách khí nói: "Hàn đại sư, bây giờ có thể vẽ tranh cho ái phi của ta rồi."
Lão giả tóc trắng áo xanh Hàn Đạo Tử nghe vậy, lập tức đứng dậy gật đầu: "Được!"
Hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trong đại điện, tay phải vung lên, một đạo huyền quang hiện lên. Sau khi hào quang biến mất thì một tấm vải vẽ cực kỳ tinh mỹ xuất hiện lơ lửng trong đại điện.
Mà Hàn Đạo Tử thì tay trái nâng một cái nghiên mực, bên trong có thất thải quang mang huyền bí lóng lánh. Tay phải của hắn cầm một cây bút lông tiên khí lượn lờ, thoạt nhìn cũng biết phẩm chất rất cao.
Mà lúc này, bên trong đại điện vang lên từng tiếng huyên náo.
"Không hổ là Bắc Huyền Thiên Họa Thánh, Hàn đại sư vừa ra tay thì đã rất bất phàm!"
"Đó là chuyện đương nhiên, Hàn đại sư lấy họa tu đạo sáu ngàn năm, nhân vật, quỷ thần, sơn thủy lầu các, hoa mộc chim thú không gì không vẽ được, không chỗ không tinh, có thể nói là thiên tài hiếm thấy!"
"Không sai, có thể thấy Hàn đại sư vẽ tranh, tuyệt đối là được mở rộng tầm mắt!"
Mọi người đang có mặt ở đây không phú thì quý, danh gia họa tác mà bọn họ từng nhìn thấy nhiều vô số kể.
Nhưng họa tác củaHàn Đạo Tử thì là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Bởi vậy có thể thấy được, danh xưng "Họa Thánh" của Hàn Đạo Tử tuyệt đối không phải chỉ là hư danh, hắn có địa vị vô cùng cao thượng ở trong giới hội họa Bắc Huyền Thiên.
Không có bị đám người ồn ào náo động quấy rầy. Lúc này Hàn Đạo Tử toàn lực vận chuyển linh lực, thao túng bút vẽ, tỉ mỉ dựa theo dáng vẻ của Tô Tình Họa mà vẽ ra.
Tuyền Châu tò mò hỏi Lâm Hiên: "Cha, tại sao Vương phi nương nương lại muốn vẽ chân dung cho mình?"
Lâm Hiên nói ra: "Đây là một loại phương thức dùng để kỉ niệm thanh xuân của mình, nói một cách đơn giản thì là muốn giữ lại dáng vẻ tuổi trẻ của mình."
"Thế giới này rất nhiều nữ tử hào môn, mỗi lần đến sinh nhật thì đều vẽ chân dung cho mình như vậy."
"A nha!" Mấy người Tuyền Châu lập tức nhớ kỹ tri thức này vào trong lòng.
Ước chừng sau một nén nhang, rốt cục Hàn Đạo Tử cũng vẽ xong. Sau đó hắn lấy ra một cái bình ngọc, tay phải bắn ra, dẫn một đạo linh dịch từ bên trong đó ra phun lên trên bức vẽ.
Xoát!
Trong chốc lát vải vẽ lấp lánh một đạo ánh sáng chói lòa. Đợi đến khi hào quang biến mất.
Bức vẽ vẽ Tô Tình Họa tách ra phong tình vạn chủng, muôn vàn xinh đẹp, sinh động như thật, khí chất ung dung mà lộng lẫy.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng đi lên xem, không khỏi phát ra một loạt tiếng hô kinh thiên.
"Hàn đại sư họa tác đúng là khiến người ta kinh động như gặp thiên nhân! Phải nói là quá đẹp!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng cầm bức vẽ vẽ Tô Tình Họa đi lên trước. Nhìn thấy người trong bức vẽ sinh động mỹ lệ như thế, hai người cũng lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng.
"Cha, chúng ta cũng đi xem một chút!"
Mấy người Tuyền Châu cũng không kìm nén được hiếu kỳ trong lòng vội vàng kéo tay Lâm Hiên đi lên xem.
"Oa ~ thật là đẹp!"
Các tiểu nha đầu đều bị bức vẽ hoàn mỹ như vậy khiến cho rung động, vẻ mặt hưng phấn vỗ tay khen hay cho Hàn Đạo Tử.
Cũng đúng lúc này, một giọt mỡ nhỏ xíu từ trong tay của Tuyền Hi bay lên, vừa khéo rơi vào trong bức vẽ.
"Không được!"
Mọi người vội vàng cúi đầu quan sát kiểm tra, chỉ thấy giọt mở này vừa khéo rơi xuống chóp mũi của Tô Tình Họa bên trong bức vẽ, biến thành một cái điểm nhỏ màu vàng.
Các tiểu nha đầu cũng phát hiện dị thường, vội vàng dừng lại nhìn vào bức vẽ.
Tuyền Hi lập tức mở to hai mắt trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
Tiểu nha đầu biết mình phạm sai lầm!
……………………………………
"Cha, ta làm sai chuyện!"
Tuyền Hi nhút nhát kéo tay Lâm Hiên.
Miệng nhỏ méo xệch, cái mũi nhỏ co lại, nhìn như sắp khóc lên.
Lâm Hiên cẩn thận nhìn thoáng qua giọt mỡ bên trong bức vẽ.
Có được họa kỹ cấp Tông sư, hắn biết rất rõ cách xử lý bức vẽ bị ô nhiễm này như thế nào.
Thế là hắn vẻ mặt ôn nhu sờ lên đầu tiểu nha đầu: "Không có chuyện gì, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì."
Không đợi Lâm Hiên mở miệng lần nữa, Đông Hoàng Đức Nghiệp nói ra: "Đúng, không có chuyện gì, một chút xíu mỡ đông mà thôi."
Tô Tình Họa tiến lên sờ lên đầu Tuyền Hi, ôn hòa cười nói: "Tiểu bảo bối, đừng để trong lòng."
"Thế nhưng là lúc đầu Vương phi nương nương ngươi rất đẹp, bây giờ thành như vậy thì rất là khó coi!"
Mặc dù được an ủi nhưng trong lòng Tuyền Hi vẫn cảm thấy rất là áy náy. Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đứng ở bên cạnh liên tục gật đầu. Các nàng nghĩ thầm, nếu như không phải là tất cả mọi người đều cùng nhau vỗ tay thì Tuyền Hi cũng sẽ không để cho giọt mỡ trên tay bắn vào trong bức vẽ.
Nhìn thấy một bức vẽ xinh đẹp như vậy lại bị làm bẩn trong lòng của các tiểu nha đầu đều cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Không sao không sao!" Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt không quan trọng: "Ta mời Hàn đại sư vẽ một bức nữa là được!"
"Như vậy cũng được hay sao?" Tuyền Hi chớp mắt to nhìn về phía Hàn Đạo Tử.
"Vẽ lại một bức nữa cũng hoàn toàn không có vấn đề."
Chương 98 Chương 98. Cha, người chính là sự thần kỳ của ta!
Hàn Đạo Tử lại nói: "Vấn đề duy nhất chính là vải vẽ mà lão phu dùng chính là một món pháp khí, tên là 'Châu Quang Bố'."
"Loại pháp khí này có thể cố định ánh sáng và màu sắc, một khi tô màu thì ít nhất có thể bảo đảm vạn năm không phai màu không biến hình, ánh sáng và màu sắc vẫn rực rỡ như lúc ban đầu."
"Nếu như dính mỡ vào trong đó thì cũng vĩnh viễn không thể loại bỏ, nhưng mà pháp khí này ta chỉ có một món duy nhất, nếu như vẽ lại một lần nữa thì chỉ có thể dùng giấy vẽ bình thường."
Đám người Đông Hoàng Đức Nghiệp nghe vậy thì đều yên lặng gật đầu.
Khó trách Hàn Đạo Tử vẽ ra Vương phi xinh đẹp sinh động như vậy, hóa ra là chất vải của bức vẽ này không bình thường. Nếu như vải vẽ đã bị ô nhiễm vĩnh viễn thì cũng chỉ đành bỏ qua nó mà thôi.
Tô Tình Họa ôn hòa cười một tiếng: "Dùng giấy vẽ cũng không sao, đây chỉ là một phương pháp kỷ niệm mà thôi, không thế bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho trong lòng của mấy đứa nhỏ cảm thấy áy náy."
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây nghe vậy thì đều lộ ra ánh mắt tán thưởng. Không hổ là Vương phi, lòng dạ và khí độ này có thể nói là rất không tầm thường.
Lâm Hiên cũng khẽ vuốt cằm, khó trách chúng nữ nhi thích Tô Tình Họa như thế, tính cách của nàng đúng là rất tốt.
"Cha, lẽ nào không có cách nào để cho vải vẽ khôi phục lại như cũ hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ đến cha của mình, cha luôn là người không gì mà không làm được, ôm một tia hy vọng cuối cùng trong lòng lên tiếng hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Khôi phục là chuyện không thể nào."
Giống như những gì mà Hàn Đạo Tử nói, món pháp khí này của hắn có thể cố định màu sắc và ánh sáng, mà mỡ vốn là thứ khó mà tẩy rửa được.
Một khi bị pháp khí khóa lại, như vậy thì trừ phi là phá bỏ nó, nếu không thì không thể nào tẩy rửa sạch sẽ được.
"Ai ~" Tuyền Hi nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống trong mắt lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nhưng mà cha có thể khiến cho bức vẽ này trở nên càng sáng hơn càng đẹp mắt hơn."
"Thật sao?" Tuyền Hi nghe vậy thì ánh mắt sáng lên.
Cha quả nhiên có cách!
Ta đã nói là cha lợi hại nhất mà!
Đi theo bên cạnh Lâm Hiên lâu như vậy, tiểu nha đầu biết chỉ cần cha nói được thì chắc chắn sẽ được!
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng trưng vẻ mặt mong đợi ra kéo tay Lâm Hiên nói: "Cha, vậy ngươi mau biến cho bức vẽ này trở nên đẹp mắt hơn đi!"
Chẳng những là các nàng, mấy người Đông Hoàng Đức Nghiệp và Tô Tình Họa cũng trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vẻ mong đợi.
Đế phu đã nói có biện pháp thì chắc chắn không phải là chỉ nói suông mà thôi.
Chỉ là... hắn sẽ làm như thế nào để cho bức vẽ đã bị ô nhiễm trở nên đẹp đẽ hơn?
Trong đám người, Hàn Đạo Tử thần sắc kích động nhất.
Hắn vội vàng tiến lên, hành lễ nói: "Còn xin Đế phu nhanh chóng xuất thủ, để tại hạ đại khai nhãn giới!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy hắn bức thiết như thế thì không khỏi âm thầm cảm thán không hổ là Họa Thánh, cực kỳ si mê hội họa.
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Được."
Vừa rồi hắn để ý thấy mỡ trên tay của Tuyền Hi chính là một loại dầu ô liu dùng để trộn rau. Mà dầu ô liu chính là một trong số mấy loại nguyên liệu dùng để điều hòa thuốc màu thường dùng khi vẽ tranh.
Nếu đã như vậy đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lại lấy mấy loại dầu thực vật đến, điều chế ra thuốc màu vẽ tranh, biến bức vẽ bị ô nhiễm này thành một bức tranh.
Có được họa kỹ cấp tông sư.
Lâm Hiên không những tinh thông các loại hội họa mà cũng vô cùng quen thuộc đối với phối hợp và điều chế các loại thuốc màu.
Sau đó, hắn sai người dựa theo yêu cầu đi thu thập mấy loại dầu thực vật như dầu ô liu và một chút vật chất khoáng chất cần có để điều chế thuốc màu.
"Ta đi làm!" Hàn Đạo Tử chủ động làm trợ thủ cho Lâm Hiên, nhanh chóng dựa theo yêu cầu của hắn mà thu thập đủ nguyên liệu.
Dưới ánh mắt tò mò quan sát của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên nhanh chóng mài nguyên liệu ra, dựa theo tỉ lệ nhất định phối thành thuốc màu.
"Hóa ra dùng dầu thực vật cũng có thể điều phối ra thuốc màu!" Hàn Đạo Tử ánh mắt không khỏi sáng lên.
Hắn có dự cảm mãnh liệt hôm nay sau khi quan sát Đế phu vẽ tranh, tu vi họa đạo của hắn chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa.
Bởi vì những chuyện mà Đế phu đang làm trước nay hắn chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, đối với hắn chuyện này có thể tương đương với phát hiện một cái thế giới mới.
Sau đó, hắn thấy Lâm Hiên dùng thuốc màu đã được điều chế xong vẽ lại bức vẽ. Không bao lâu sau, một bức tranh tinh mỹ tuyệt luân, sắc thái tiên diễm, hoàn toàn giống như người thật hiện ra ở trước mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Nhìn thấy mỹ phụ nhân xinh đẹp động lòng người ở trên vải vẽ, khiến cho người ta cảm giác vô cùng sinh động sống động.
Tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.
Hàn Đạo Tử càng khiếp sợ mở to hai mắt, chỉ cảm thấy một đạo linh quang chợt hiện trong đầu, như là bị tiên nhân phủ đỉnh.
"Nếu như nói Hàn đại sư vẽ là sinh động như thật, như vậy Đế phu vẽ chính là hoạt sắc sinh hương, quỷ phủ thần công!"
"Không sai, trải qua Đế phu vẽ lại một lần, bức vẽ này có màu sắc ấm lạnh tương đối, sáng tối tương xứng lẫn nhau, mang tới cho người ta cảm giác rất là đặc sắc, có thể xưng Tiên phẩm!"
"Quá lợi hại! Nếu như không phải đã biết trước được nó là một bức vẽ thì ta còn cho rằng Vương phi đã chui vào bên trong bức vẽ!"
Phú hào quyền quý đang có mặt ở đây, ngày thường học đòi văn vẻ, không biết đã ngắm nghía bao nhiêu bức danh gia họa tác. Nhưng mà khi nhìn thấy bức vẽ đã được Lâm Hiên cải tiến, bọn họ cảm thấy rất là mới mẻ mới lạ.
Chương 99 Chương 99. Cha, người chính là sự thần kỳ của ta! (2)
Sắc thái sung mãn, quang trạch tiên diễm động lòng người, so với bức vẽ của Hàn Đạo Tử thì cao hơn ít nhất là một cấp bậc.
Hàn Đạo Tử cũng vẻ mặt kính sợ hành lễ với Lâm Hiên: "Nếu như so sánh với Đế phu, 'Họa Thánh' chi danh của lão phu đúng là nhận lấy thì ngại!"
"Từ nay về sau, Bắc Huyền Thiên Họa Thánh chi danh, chỉ có Đế phu mới xứng có được!"
Nghe hắn nói câu này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều đồng ý.
"Không sai! Họa Thánh, chỉ có một mình Đế phu!"
Tô Tình Họa vui vẻ đến không ngậm miệng được, vẻ mặt yêu thích nâng bức tranh ở trong tay: "Đúng là nhân họa đắc phúc, không ngờ được là có thể nhận được một bức tranh tuyệt mỹ như thế."
"Hành động hôm nay của Đế phu có thể nói là hóa mục nát thành thần kỳ!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp nghe vậy cũng cười đến mặt mũi tràn đầy xán lạn, bữa tiệc sinh nhật này vốn là vì khiến cho Tô Tình Họa vui vẻ. Bây giờ ái phi được bức tranh Tiên phẩm này, buổi tiệc sinh nhật này có thể nói là đã đạt được giá trị vượt qua giá trị vốn có của nó!
Nhìn thấy tất cả mọi người đang ca ngợi bức tranh của Lâm Hiên, Tuyền Hi vẫn luôn căng thẳng đứng tại đó rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu vẫy vẫy tay nhỏ với Lâm Hiên: "Cha, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Lời gì?" Lâm Hiên tò mò cúi người.
Tuyền Hi len lén cười một tiếng, nhân lúc Lâm Hiên không có chú ý, ôm mặt của hắn ba ba ba ~ một hơi hôn ba lần.
"Cha, ngươi chính là thần kỳ của ta!"
Sáng sớm hôm sau. Huyền Băng Cung. Đông Hoàng Tử U phê tấu chương suốt cả đêm.
Mắt thấy mặt trời đã mọc từ phương đông, nàng đứng dậy đi ra cửa đại điện, đón ánh mặt trời mới mọc buông lỏng thể xác tinh thần.
"Bệ hạ, vừa mới xảy ra một chuyện." Nhược Ảnh đi ra từ bên trong hắc quang.
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Nói nghe một chút."
Nhược Ảnh nói ra: "Ngài còn nhớ rõ công chúa Cô Nhạn Quốc Nhan Dao không?"
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Nhớ. Nhớ ngày đó trẫm tu luyện kiếm đạo một quãng thời gian ở trong Thái Sơ Thánh Địa, nàng cũng tu luyện kiếm đạo ở trong đó."
"Còn nhớ, nàng là một nữ tử có tính tình dịu dàng, không có bệnh công chúa, rất dễ tới gần."
Nói xong, nàng hơi nhíu lông mày.
"Trẫm nhớ, ba năm trước đây trẫm còn tới dự hôn lễ của nàng và Thiếu cốc chủ Tiêu Diêu Cốc."
"Hẳn là hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề?"
Nhìn con ngươi đen nhánh đẹp đẽ của Đông Hoàng Tử U, Nhược Ảnh gật gật đầu: "Không sai, sau khi bọn họ thành hôn, hai năm đầu cuộc sống cũng coi như mỹ mãn, nhưng mà một năm gần đây thì dần dần thay đổi."
"Hôm nay, thuộc hạ nhận được tình báo nói là Thiếu cốc chủ Tiêu Diêu Cốc Giang Phàm giết phụ thân của mình, phế tu vi của Nhan Dao, bỏ trốn theo một nữ tử khác."
Đông Hoàng Tử U nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo: "Giang Phàm này dám quá đáng như vậy sao?"
"Quá đáng hơn là nữ tử mà hắn bỏ trốn theo chính là công chúa Vô Sinh Quốc Thiên Ma Giới." Nhược Ảnh lộ ra chút phẫn uất.
"Công chúa Vô Sinh Quốc?" Đông Hoàng Tử U ánh mắt rét lạnh.
"Vô Sinh Quốc nằm ở bên ngoài biên cảnh của Bắc Huyền Thiên chúng ta, cũng là một ma quốc cực kỳ không ổn định."
"Giang Phàm tuy là sâu kiến nhưng mà Tiêu Diêu Cốc của hắn cũng có chút danh tiếng ở trong Bắc Huyền Thiên, nếu như hắn chạy đến dựa dẫm vào Vô Sinh Quốc, chắc chắn sẽ trợ Trụ vi ngược, họa hại con dân Bắc Huyền Thiên chúng ta."
Nhược Ảnh gật gật đầu: "Vậy bệ hạ cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói: "Ma Quân Vô Sinh Quốc, khi phụ hoàng ta còn sống thì đã từng bắt mười vạn người sống Bắc Huyền Thiên chúng ta hiến tế cho Vực Ngoại Thiên Ma, mối thù này vẫn chưa có tính."
"Xem ra lần này có lẽ phải tính sổ với Vô Sinh Quốc!"
Nhược Ảnh hỏi: "Bệ hạ, ngài chuẩn bị khai chiến với Vô Sinh Quốc hay sao?"
Đông Hoàng Tử U mỉm cười: "Chiến tranh không phải trẫm mong muốn, nhưng thời thế bức người, trẫm không được chọn, chỉ có thể động võ!"
Nhược Ảnh lộ ra một vệt sầu lo: "Vô Sinh Quốc chẳng những quốc lực gấp mấy lần Vạn Ma Quốc, Vô Sinh Ma Quân của bọn họ cũng là cường giả Ma tộc uy tín lâu năm, so với Thị Huyết Ma Quân Diệp U thì mạnh hơn rất là nhiều..."
Đông Hoàng Tử U giơ tay lên ngắt lời nàng, nói: "Từ lúc trẫm đăng cơ cho đến nay, bốn bề thọ địch."
"Cũng không thể bởi vì kẻ địch mạnh mẽ mà bó tay bó chân, khiến cho Bắc Huyền Thiên bị kẻ địch ngoài sáng trong tối từng bước xâm chiếm chiếm đoạt."
Sau khi Nhược Ảnh nghe xong thì trên mặt lộ ra vẻ kính sợ: "Bệ hạ nói rất đúng!"
Nàng biết, Đông Hoàng Tử U làm ra bất kỳ một động tác lớn gì đều đã trải qua quy hoạch kỹ càng. Món nợ mà Vô Sinh Quốc thiếu Bắc Huyền Thiên, không biết có bao nhiêu người trong Bắc Huyền Thiên đều ghi tạc trong lòng. Đông Hoàng Tử U lấy thân phận Nữ Đế đăng cơ, ước mong lớn nhất của nàng chính là lớn mạnh Bắc Huyền Thiên, để Bắc Huyền Thiên trở lại đỉnh phong mạnh mẽ như mười vạn năm trước.
Như vậy, nghiệt nợ Vô Sinh Quốc là nhất định phải chính tay nàng đi giải quyết nó!
Chỉ là...
Bệ hạ luôn một người chống đỡ tất cả, bên người lại không có một người nào có thể giúp đở nàng chia sẻ áp lực được.
Những chuyện này Nhược Ảnh nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy rất đau lòng.
Sau đó nghe Đông Hoàng Tử U nói ra: "Ngươi phái người tiến về Vô Sinh Quốc, kêu bọn họ giao Giang Phàm ra."
"Nếu không, trẫm sẽ cắm Huyền Băng Hoàng Kỳ của Bắc Huyền Thiên ở quốc đô Vô Sinh Quốc!"
"Rõ!" Nhược Ảnh quay người muốn rời khỏi.
"Chờ một chút." Đông Hoàng Tử U ngữ khí ôn hòa bổ sung một câu: "Phái người đưa Nhan Dao đến Huyền Băng Cung, trẫm muốn đích thân giúp nàng trị liệu thương thế."
Huyền Băng Cung có tài nguyên chữa trị cao cấp nhất Bắc Huyền Thiên, hơn nữa Đông Hoàng Tử U là người mạnh nhất. Nếu như nàng ra tay trợ giúp Nhan Dao, có lẽ có thể để cho thương thế củaNhan Dao khôi phục lại nhanh hơn một chút.v
Chương 100 Chương 100. Khi trẫm không thể lựa chọn nữa thì chỉ có thể động võ!
"Ừm, thuộc hạ biết!" Nhược Ảnh mặt lộ vẻ cảm động.
Đông Hoàng Tử U cho dù có thủ đoạn cứng rắn nhưng mà khi đối xử với thân nhân và bạn bè nàng luôn rất là có tình có nghĩa.
...
Bắc Cố Sơn Mạch.
Rặng núi này địa hình cực kì phức tạp đặc thù, nhiều rừng cây rậm rạp, đại thụ che trời. Mà ở trong sơn cốc ở chỗ sâu nhất trong dãy núi chính là nơi mà Ngân Dương Tộc tế tổ.
Thủ lĩnh Ngân Dương Tộc, Tang Mạc dẫn theo toàn bộ tộc nhân ở Cửu Thiên Tiên Vực đứng ở trước tế đàn to lớn.
Lúc này Lương Khâu hiện ra ở sau lưng hắn, nói ra: "Đại thống lĩnh, ba trăm đôi đồng nam đồng nữ đã phân bổ ở bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc."
"Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có thể mở ngực mổ bụng bọn họ, ném vào đường rãnh khởi động đại trận."
Sau khi Tang Mạc nghe xong lộ ra vẻ hài lòng: "Rất tốt!"
Bên trong Bắc Cố Sơn Mạch cất giấu một cái đại trận viễn cổ, tên là Bàn Tướng Đại Trận. Trận này chính là tổ tiên của Ngân Dương Tộc sau khi lén đi vào Cửu Thiên Tiên Vực đã bày ra nó ở trong Bắc Cố Sơn Mạch để bảo hộ tộc nhân. Chỉ cần ném huyết dịch và tạng khí của đồng nam đồng nữ vào trong đường dẫn khởi động đại trận thì có thể khiến cho bốn đường rãnh đông tây Nam Bắc liên tiếp lẫn nhau và thành công khởi động đại trận!
"Bắt đầu đi!"
Sau khi Tang Mạc hạ lệnh, lập tức phi thân bay lên tế đàn. Bàn Tướng Đại Trận khởi động rất nhanh, mà giờ lành tế tổ không thể chậm trễ, cho nên bây giờ hắn đã có thể yên tâm bắt đầu tế tổ.
Lương Khâu sau khi nhận được mệnh lệnh thì bắn một chùm sáng màu đỏ sậm lên trên bầu trời. Đây là ám hiệu mà hắn đã quy định trước với đám thủ hạ, chỉ cần thấy được ánh sáng lóe lên thì lập tức động thủ giết người.
Lúc này.
Trong một khu rừng ở biên giới Bắc Cố Sơn Mạch, bên cạnh đường rãnh. Mười mấy chiến sĩ Yêu tộc mọc ra sừng dê, sừng trâu đang tay cầm đại khảm đao, dữ tợn mà nhìn trên trăm đồng nam đồng nữ đang quỳ gối ở trước đường rãnh.
"Nhân tộc rác rưởi, trời sinh nên bị chặt đầu, mổ ngực!"
"Có thể cống hiến một phần sức lực cho nghi thức tế tổ của Đại thống lĩnh thì các ngươi chết cũng rất là đáng!"
Thủ lĩnh Hùng yêu cười hắc hắc, vẻ mặt tàn khóc nhìn đám nhỏ bị dọa sợ đó.
Hô ~
Một chùm sáng màu đỏ sậm xuất hiện ở trên không trung xa xa.
Hùng yêu vội vàng liếm môi một cái: "Có thể động thủ!"
"Không muốn, van cầu các ngươi đừng có giết chúng ta!"
"Ta không muốn chết a... Ô ô ô!"
Những đồng nam đồng nữ chỉ có bảy tám tuổi này nhìn thấy đám Yêu tộc hung thần ác sát giơ đồ đao lên thì trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Bành!
Một đạo kiếm quang bén nhọn bỗng nhiên tuôn ra, trực tiếp chém Hùng yêu mạnh mẽ thành hai khúc từ trên xuống dưới.
Tất cả hài tử và chiến sĩ Yêu tộc ngẩng đầu xem xét thì nhìn thấy một nam tử áo trắng như thiên thần hạ phàm từ trên trời giáng xuống.
"Thần tiên!"
Trong con mắt vốn tràn ngập sợ hãi của bọn nhỏ trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng hy vọng vô hạn.
Lâm Hiên mỉm cười, giơ kiếm trong tay lên, lấy tốc độ như tia chớp, nhanh chóng chém tất cả chiến sĩ Yêu tộc còn lại thành hai khúc.
Hắn hôm hắn tranh thủ làm xong bữa sáng cho bọn nhỏ thừa dịp các nàng nghỉ ngơi chơi đùa thì hắn đi đến Bắc Cố Sơn Mạch.
Xem tình hình, hắn cảm thấy mình tới cũng có thể nói là kịp lúc.
"Thần tiên tại thượng, bọn họ còn bắt rất nhiều người ở phía đông, phía tây và phía bắc, van cầu thần tiên nhanh đi cứu bọn họ!"
Một đứa bé trai trong số đám trẻ con đó bởi vì có bạn cũng bị bắt tới cho nên vội vàng lên tiếng cầu khẩn.
Lâm Hiên gật gật đầu, tăng chân nguyên Đế Cảnh lên tới cường độ lớn nhất, thôi động Thần Hành Thủ Trạc xong tới một hướng khác nhanh như là thiểm điện. Bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh cho nên trước khi đồ đao của chiến sĩ Yêu tộc ở phía đông, phía tây và phía bắc rơi xuống thì hắn đã giết sạch bọn chúng.
…………………………………….
Ngân Dương Tộc tế đàn.
Tang Mạc quỳ gối ở chính giữa tế đàn, hai tay duỗi lên bầu trời, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Tiên tổ tại thượng, khẩn cầu ngài thần lực giáng lâm giúp ta dẫn dắt Ngân Dương Tộc càng thêm lớn mạnh!"
Một đạo huyết sắc quang mang từ trong cái đầm nước ở trước mặt hắn phóng lên tận trời nổ thành bột phấn ở giữa không trung sau đó tan biến thành vô hình trong nháy mắt.
Rất nhanh, trên không trung cao vạn trượng có một cái lỗ hổng màu máu vỡ ra. Một đạo hắc sắc quang mang xuyên thấu lỗ hổng màu máu bắn về phía chính giữa tái đàn.
Thấy cảnh này, hơn vạn tộc nhân Ngân Dương Tộc đều phấn chấn không thôi. Nếu như thủ lĩnh có thể có được lực lượng của tiên tổ gia trì, tương lai của Ngân Dương Tộc có thể dùng mấy chữ tiền đồ sáng lạn để hình dung!
Bành!
Hắc sắc quang mang chính xác rơi vào trên đỉnh đầu của Tang Mạc, trong nháy mắt hoà làm một thể với hắn. Một đạo khí tức như giang hà trút xuống lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể của Tang Mạc, hóa thành thủy triều cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng.
Dưới cỗ khí tức kinh khủng này tất cả tộc nhân Ngân Dương Tộc đều mặt lộ vẻ kinh hãi hoảng sợ không thôi.
Lương Khâu đang đứng ở bên cạnh cũng thân thể run lên nhè nhẹ.
"Quá mạnh! Thật sự là quá mạnh!"
"Lực lượng của tổ tiên của Ngân Dương Tộc bị Đại thống lĩnh hấp thu, bây giờ tất cả tiềm lực của hắn đều bị kích thích ra."
"Nếu như có thể tiến bộ thêm một bước nữa, Yêu Hoàng ở trong tầm tay a!"
Bị uy áp kinh khủng của Tang Mạc chi phối, hơn vạn tộc nhân Ngân Dương Tộc và Lương Khâu vừa hoảng sợ vừa hưng phấn.
Cảm nhận được tất cả mọi người kính sợ, Tang Mạc ngạo nghễ đứng lên, một đôi mắt màu vàng óng nhìn khắp tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng ở trong con mắt của hắn đã có chín cái vòng sáng kim sắc sáng lên.
Điều này đại biểu hắn đã là Cửu giai yêu tướng!
"Mười vạn năm qua Ngân Dương Tộc chỉ xuất một Cửu giai yêu tướng là tổ tiên."
"Vâng! Xin Đại thống lĩnh yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì!" Lương Khâu vẻ mặt vẻ kiên định: "Tại hạ cầu chúc Đại thống lĩnh tế tổ thành công, sớm ngày bước vào Yêu Hoàng Cảnh!"
Tang Mạc ngẩng đầu cười to hai tiếng: "Yêu Hoàng Cảnh, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ đạt tới cảnh giới đó!"
"Nhưng mà vì phòng ngừa bất trắc xảy ra, ngươi đi bắt ba trăm đôi đồng nam đồng nữ nhân tộc, dùng máu của bọn họ kích hoạt đại trận ở Bắc Cố Sơn Mạch đi!"
Nghĩ đến Kẻ đứng sau màn tiêu diệt Hắc Ưng Chiến Thần, trong lòng Tang Mạc cảm thấy có chút bất an. Để cho ổn thoả, hắn quyết định kích hoạt đại trận phòng ngự viễn cổ ở Bắc Cố Sơn Mạch. Chỉ cần trận này bị kích hoạt, bất kỳ người nào cũng đừng hòng có thể đi vào trong dãy núi quấy rầy mình tiến hành tế tổ được. Mà một khi tế tổ thành công, nói không chừng hắn có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Yêu Hoàng Cảnh.
Đến cảnh giới đó...
Cho dù là Đế Cảnh nhân tộc hắn cũng sẽ không e ngại!
"Vâng! Tại hạ lập tức đi làm ngay!" Lương Khâu nghĩ thầm Đại thống lĩnh không hổ là cường giả Yêu tộc uy tín lâu năm, làm việc rất là ổn thỏa và cẩn thận. Chỉ cần kích hoạt đại trận viễn cổ ở Bắc Cố Sơn, Đại thống lĩnh tấn thăng Yêu Hoàng Cảnh là chuyện ở trong tầm tay.
Đến lúc đó nếu như ta đi theo bên cạnh hắn thì có thể nói là tiền đồ vô lượng!
...
Màn đêm buông xuống, vương phủ Đông Hoàng Đức Nghiệp giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Lâm Hiên đồng ý với lời mời đúng giờ dẫn bốn cô con gái đi vào trước cửa vương phủ.
Lần này, bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu còn đặc biệt chuẩn bị món quà nhỏ cho Vương phi của Đông Hoàng Đức Nghiệp.
……………………………………….
Đông Hoàng Đức Nghiệp, vương phủ đại điện.
Giờ phút này thân hữu khách quý chật nhà. Ngoại trừ rất nhiều người trong Hoàng tộc ra thì còn có rất nhiều đại thần trong triều Bắc Huyền Thiên, còn có các lộ quyền quý cũng chia nhau ngồi hai bên đại điện.
Ở vị trí chính giữa đại điện có hai cái bàn rất là xa hoa. Một cái bàn trong đó, Đông Hoàng Đức Nghiệp và phu nhân đẹp đẽ Vương phi Tô Tình Họa của hắn và nhi tử Đông Hoàng Hạo Vũ đang ngồi.
Một bàn khác thì trống không. Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biết cái bàn này sẽ để cho ai ngồi.
"Nghe nói Đế phu có dung mạo giống như là trích tiên, hôm nay rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy tôn dung của hắn!"
"Đúng vậy, bình thường chúng ta hoàn toàn không có tư cách nhìn thấy Đế phu, rốt cuộc hôm nay có thể đại khai nhãn giới!"
Không ít người đều đang ngẩng đầu mà nhìn, muốn nhìn một chút đường đường nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế rốt cuộc sẽ ưu tú đến mức nào.
Không lâu sau, Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái đi vào cửa. Nhìn thấy hắn xuất hiện, Đông Hoàng Đức Nghiệp và tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Đế phu!"
Nhìn thấy Lâm Hiên khí chất tuyệt trần, phong thái cái thế. Rất nhiều người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng, không hổ là nam nhân của Nữ Đế, đúng là không phải bình thường!
Lúc này Đông Hoàng Đức Nghiệp đã dẫn theo Tô Tình Họa tiến lên đón.
Mà các tiểu nha đầu bên cạnh Lâm Hiên thì không kịp chờ đợi đi tới trước mặt Tô Tình Họa.
Lúc các nàng khoảng chừng hai tuổi, Tô Tình Họa từng giúp đỡ Đông Hoàng Tử U chăm sóc các nàng mấy ngày. Bởi vậy các tiểu nha đầu rất là có hảo cảm với Vương phi nương nương này. Đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ngày sinh nhật của nàng.
Tuyền Châu móc ra một tấm gương tử sắc, tản ra ánh trăng nhàn nhạt nói: "Vương phi nương nương, đây là Miểu Nguyệt Kính ta tặng cho ngươi, ban đêm sẽ phát ra ánh trăng, có thể dùng cả ngày!"
Tô Tình Họa mặt mũi tràn đầy cưng chiều vuốt ve đầu Tuyền Châu, cười cầm lấy Miểu Nguyệt Kính: "Tuyền Châu thật ngoan!"
"Còn có ta!" Tuyền Hi lấy ra một con chim toàn thân lưu ly óng ánh: "Đây là Tiên Không Điểu, đặt ở đầu giường cũng rất là đẹp đẽ!"
"Tốt, cảm ơn Tuyền Hi bảo bối!" Tô Tình Họa yêu thích cầm lấy Tiên Không Điểu.
"Vương phi nương nương, đây là Trường Sinh Hoa ta tặng cho ngươi, chúc cho ngươi được trường sinh giống như nó!" Tuyền Hàm lấy ra một đóa hoa tiên khí lượn lờ. Cánh hoa hồng nhuận, cành lá xanh biếc, nhìn giống như là mãi mãi sẽ không bao giờ tàn lụi.
Tô Tình Họa liên tục gật đầu: "Tuyền Hàm cũng càng ngày càng hiểu chuyện!"
Tuyền Ấu kéo léo nâng ống tay áo lên, lấy một con rắn nhỏ trắng muốt lớn chừng bàn tay đưa cho Tô Tình Họa: "Vương phi nương nương, nghe nói ngươi tuổi rắn, ta tặng con trắng nhỏ này cho ngươi!"
Tô Tình Họa nhận ra con rắn nhỏ này chính là sủng vật yêu thích của rất nhiều nữ tử ở Bắc Huyền Thiên, tên là Vân Ngọc Xà. Con rắn này vĩnh viễn sẽ không trưởng thành, phi thường đáng yêu.
"Món quà của Tuyền Ấu bảo bối rất tốt!" Tô Tình Họa mặt mũi tràn đầy yêu thích cất Vân Ngọc Xà.
Tuyền Ấu vẻ mặt đắc ý quay người nhìn về phía ba tỷ tỷ: "Các ngươi xem, món quà mà ta tặng Vương phi nương nương rất thích!"
Lần trước nàng đưa cho Mộ Ấu Khanh Cửu Đầu Thiên Mãng, suýt chút nữa dọa cho Mộ Ấu Khanh ngất đi. Bởi vậy Tuyền Ấu thề, lần sau tặng quà, nhất định phải tặng một loại yêu thú mà người nhận thích mới được. Hôm nay rốt cục nàng cũng làm được, trong lòng rất là đắc ý!
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm Đều gật gù đầu giống như là tiểu đại nhân!
"Đúng đó, rốt cục Tuyền Ấu cũng trưởng thành!"
"Ừm, Tuyền Ấu biết tặng yêu thú dựa theo sở thích, đây là chuyện tốt!"
"Các tỷ tỷ nói đúng, nếu như Tuyền Ấu không lấy yêu thú ra để dọa sợ chúng ta thì tốt hơn, hôm trước xíu nữa là ta bị nàng dọa cho khóc!"
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của các nàng rất là đáng yêu, tất cả mọi người đang có mặt ở đây không nhịn được mà bật cười.
Búp bê xinh đẹp đáng yêu như thế đúng là ai nhìn cũng yêu thích!
Sau đó Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt cung kính nói ra: "Đế phu, mời ngồi!"
Lâm Hiên gật gật đầu, dẫn theo bốn tiểu nha đầu ngồi vào bàn.
Chương 97 Chương 97. Tuyền Ấu rốt cục trưởng thành! (2)
Đợi đến thọ yến bắt đầu, Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều đi lên mời rượu Lâm Hiên. Những phú hào quyền quý này, ngày bình thường đều là đại nhân vật có mặt mũi trong địa bàn của mình. Mà ở trước mặt Lâm Hiên, bọn họ đều chủ động hạ thấp tư thái. Thậm chí có ít người cảm thấy có thể chạm cốc với Lâm Hiên đã là vinh hạnh lớn lao.
Lâm Hiên lễ phép đối ẩm với từng người từng người trong số bọn họ. Đến Đế Cảnh, hắn hoàn toàn có thể dựa vào linh lực của bản thân mình để hóa giải rượu, có thể nói là ngàn chén không say.
Nhưng mà ở trong mắt của mọi người thì khác, mọi người lại sợ hãi liên tục tháng phụ: "Đế phu đúng là tửu lượng như biển!"
Đợi đến qua ba lần rượu.
Đông Hoàng Đức Nghiệp đưa mắt nhìn một lão giả tóc trắng mặc áo xanh khách khí nói: "Hàn đại sư, bây giờ có thể vẽ tranh cho ái phi của ta rồi."
Lão giả tóc trắng áo xanh Hàn Đạo Tử nghe vậy, lập tức đứng dậy gật đầu: "Được!"
Hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trong đại điện, tay phải vung lên, một đạo huyền quang hiện lên. Sau khi hào quang biến mất thì một tấm vải vẽ cực kỳ tinh mỹ xuất hiện lơ lửng trong đại điện.
Mà Hàn Đạo Tử thì tay trái nâng một cái nghiên mực, bên trong có thất thải quang mang huyền bí lóng lánh. Tay phải của hắn cầm một cây bút lông tiên khí lượn lờ, thoạt nhìn cũng biết phẩm chất rất cao.
Mà lúc này, bên trong đại điện vang lên từng tiếng huyên náo.
"Không hổ là Bắc Huyền Thiên Họa Thánh, Hàn đại sư vừa ra tay thì đã rất bất phàm!"
"Đó là chuyện đương nhiên, Hàn đại sư lấy họa tu đạo sáu ngàn năm, nhân vật, quỷ thần, sơn thủy lầu các, hoa mộc chim thú không gì không vẽ được, không chỗ không tinh, có thể nói là thiên tài hiếm thấy!"
"Không sai, có thể thấy Hàn đại sư vẽ tranh, tuyệt đối là được mở rộng tầm mắt!"
Mọi người đang có mặt ở đây không phú thì quý, danh gia họa tác mà bọn họ từng nhìn thấy nhiều vô số kể.
Nhưng họa tác củaHàn Đạo Tử thì là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Bởi vậy có thể thấy được, danh xưng "Họa Thánh" của Hàn Đạo Tử tuyệt đối không phải chỉ là hư danh, hắn có địa vị vô cùng cao thượng ở trong giới hội họa Bắc Huyền Thiên.
Không có bị đám người ồn ào náo động quấy rầy. Lúc này Hàn Đạo Tử toàn lực vận chuyển linh lực, thao túng bút vẽ, tỉ mỉ dựa theo dáng vẻ của Tô Tình Họa mà vẽ ra.
Tuyền Châu tò mò hỏi Lâm Hiên: "Cha, tại sao Vương phi nương nương lại muốn vẽ chân dung cho mình?"
Lâm Hiên nói ra: "Đây là một loại phương thức dùng để kỉ niệm thanh xuân của mình, nói một cách đơn giản thì là muốn giữ lại dáng vẻ tuổi trẻ của mình."
"Thế giới này rất nhiều nữ tử hào môn, mỗi lần đến sinh nhật thì đều vẽ chân dung cho mình như vậy."
"A nha!" Mấy người Tuyền Châu lập tức nhớ kỹ tri thức này vào trong lòng.
Ước chừng sau một nén nhang, rốt cục Hàn Đạo Tử cũng vẽ xong. Sau đó hắn lấy ra một cái bình ngọc, tay phải bắn ra, dẫn một đạo linh dịch từ bên trong đó ra phun lên trên bức vẽ.
Xoát!
Trong chốc lát vải vẽ lấp lánh một đạo ánh sáng chói lòa. Đợi đến khi hào quang biến mất.
Bức vẽ vẽ Tô Tình Họa tách ra phong tình vạn chủng, muôn vàn xinh đẹp, sinh động như thật, khí chất ung dung mà lộng lẫy.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng đi lên xem, không khỏi phát ra một loạt tiếng hô kinh thiên.
"Hàn đại sư họa tác đúng là khiến người ta kinh động như gặp thiên nhân! Phải nói là quá đẹp!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng cầm bức vẽ vẽ Tô Tình Họa đi lên trước. Nhìn thấy người trong bức vẽ sinh động mỹ lệ như thế, hai người cũng lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng.
"Cha, chúng ta cũng đi xem một chút!"
Mấy người Tuyền Châu cũng không kìm nén được hiếu kỳ trong lòng vội vàng kéo tay Lâm Hiên đi lên xem.
"Oa ~ thật là đẹp!"
Các tiểu nha đầu đều bị bức vẽ hoàn mỹ như vậy khiến cho rung động, vẻ mặt hưng phấn vỗ tay khen hay cho Hàn Đạo Tử.
Cũng đúng lúc này, một giọt mỡ nhỏ xíu từ trong tay của Tuyền Hi bay lên, vừa khéo rơi vào trong bức vẽ.
"Không được!"
Mọi người vội vàng cúi đầu quan sát kiểm tra, chỉ thấy giọt mở này vừa khéo rơi xuống chóp mũi của Tô Tình Họa bên trong bức vẽ, biến thành một cái điểm nhỏ màu vàng.
Các tiểu nha đầu cũng phát hiện dị thường, vội vàng dừng lại nhìn vào bức vẽ.
Tuyền Hi lập tức mở to hai mắt trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
Tiểu nha đầu biết mình phạm sai lầm!
……………………………………
"Cha, ta làm sai chuyện!"
Tuyền Hi nhút nhát kéo tay Lâm Hiên.
Miệng nhỏ méo xệch, cái mũi nhỏ co lại, nhìn như sắp khóc lên.
Lâm Hiên cẩn thận nhìn thoáng qua giọt mỡ bên trong bức vẽ.
Có được họa kỹ cấp Tông sư, hắn biết rất rõ cách xử lý bức vẽ bị ô nhiễm này như thế nào.
Thế là hắn vẻ mặt ôn nhu sờ lên đầu tiểu nha đầu: "Không có chuyện gì, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì."
Không đợi Lâm Hiên mở miệng lần nữa, Đông Hoàng Đức Nghiệp nói ra: "Đúng, không có chuyện gì, một chút xíu mỡ đông mà thôi."
Tô Tình Họa tiến lên sờ lên đầu Tuyền Hi, ôn hòa cười nói: "Tiểu bảo bối, đừng để trong lòng."
"Thế nhưng là lúc đầu Vương phi nương nương ngươi rất đẹp, bây giờ thành như vậy thì rất là khó coi!"
Mặc dù được an ủi nhưng trong lòng Tuyền Hi vẫn cảm thấy rất là áy náy. Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đứng ở bên cạnh liên tục gật đầu. Các nàng nghĩ thầm, nếu như không phải là tất cả mọi người đều cùng nhau vỗ tay thì Tuyền Hi cũng sẽ không để cho giọt mỡ trên tay bắn vào trong bức vẽ.
Nhìn thấy một bức vẽ xinh đẹp như vậy lại bị làm bẩn trong lòng của các tiểu nha đầu đều cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Không sao không sao!" Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt không quan trọng: "Ta mời Hàn đại sư vẽ một bức nữa là được!"
"Như vậy cũng được hay sao?" Tuyền Hi chớp mắt to nhìn về phía Hàn Đạo Tử.
"Vẽ lại một bức nữa cũng hoàn toàn không có vấn đề."
Chương 98 Chương 98. Cha, người chính là sự thần kỳ của ta!
Hàn Đạo Tử lại nói: "Vấn đề duy nhất chính là vải vẽ mà lão phu dùng chính là một món pháp khí, tên là 'Châu Quang Bố'."
"Loại pháp khí này có thể cố định ánh sáng và màu sắc, một khi tô màu thì ít nhất có thể bảo đảm vạn năm không phai màu không biến hình, ánh sáng và màu sắc vẫn rực rỡ như lúc ban đầu."
"Nếu như dính mỡ vào trong đó thì cũng vĩnh viễn không thể loại bỏ, nhưng mà pháp khí này ta chỉ có một món duy nhất, nếu như vẽ lại một lần nữa thì chỉ có thể dùng giấy vẽ bình thường."
Đám người Đông Hoàng Đức Nghiệp nghe vậy thì đều yên lặng gật đầu.
Khó trách Hàn Đạo Tử vẽ ra Vương phi xinh đẹp sinh động như vậy, hóa ra là chất vải của bức vẽ này không bình thường. Nếu như vải vẽ đã bị ô nhiễm vĩnh viễn thì cũng chỉ đành bỏ qua nó mà thôi.
Tô Tình Họa ôn hòa cười một tiếng: "Dùng giấy vẽ cũng không sao, đây chỉ là một phương pháp kỷ niệm mà thôi, không thế bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho trong lòng của mấy đứa nhỏ cảm thấy áy náy."
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây nghe vậy thì đều lộ ra ánh mắt tán thưởng. Không hổ là Vương phi, lòng dạ và khí độ này có thể nói là rất không tầm thường.
Lâm Hiên cũng khẽ vuốt cằm, khó trách chúng nữ nhi thích Tô Tình Họa như thế, tính cách của nàng đúng là rất tốt.
"Cha, lẽ nào không có cách nào để cho vải vẽ khôi phục lại như cũ hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ đến cha của mình, cha luôn là người không gì mà không làm được, ôm một tia hy vọng cuối cùng trong lòng lên tiếng hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Khôi phục là chuyện không thể nào."
Giống như những gì mà Hàn Đạo Tử nói, món pháp khí này của hắn có thể cố định màu sắc và ánh sáng, mà mỡ vốn là thứ khó mà tẩy rửa được.
Một khi bị pháp khí khóa lại, như vậy thì trừ phi là phá bỏ nó, nếu không thì không thể nào tẩy rửa sạch sẽ được.
"Ai ~" Tuyền Hi nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống trong mắt lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nhưng mà cha có thể khiến cho bức vẽ này trở nên càng sáng hơn càng đẹp mắt hơn."
"Thật sao?" Tuyền Hi nghe vậy thì ánh mắt sáng lên.
Cha quả nhiên có cách!
Ta đã nói là cha lợi hại nhất mà!
Đi theo bên cạnh Lâm Hiên lâu như vậy, tiểu nha đầu biết chỉ cần cha nói được thì chắc chắn sẽ được!
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng trưng vẻ mặt mong đợi ra kéo tay Lâm Hiên nói: "Cha, vậy ngươi mau biến cho bức vẽ này trở nên đẹp mắt hơn đi!"
Chẳng những là các nàng, mấy người Đông Hoàng Đức Nghiệp và Tô Tình Họa cũng trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vẻ mong đợi.
Đế phu đã nói có biện pháp thì chắc chắn không phải là chỉ nói suông mà thôi.
Chỉ là... hắn sẽ làm như thế nào để cho bức vẽ đã bị ô nhiễm trở nên đẹp đẽ hơn?
Trong đám người, Hàn Đạo Tử thần sắc kích động nhất.
Hắn vội vàng tiến lên, hành lễ nói: "Còn xin Đế phu nhanh chóng xuất thủ, để tại hạ đại khai nhãn giới!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy hắn bức thiết như thế thì không khỏi âm thầm cảm thán không hổ là Họa Thánh, cực kỳ si mê hội họa.
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Được."
Vừa rồi hắn để ý thấy mỡ trên tay của Tuyền Hi chính là một loại dầu ô liu dùng để trộn rau. Mà dầu ô liu chính là một trong số mấy loại nguyên liệu dùng để điều hòa thuốc màu thường dùng khi vẽ tranh.
Nếu đã như vậy đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lại lấy mấy loại dầu thực vật đến, điều chế ra thuốc màu vẽ tranh, biến bức vẽ bị ô nhiễm này thành một bức tranh.
Có được họa kỹ cấp tông sư.
Lâm Hiên không những tinh thông các loại hội họa mà cũng vô cùng quen thuộc đối với phối hợp và điều chế các loại thuốc màu.
Sau đó, hắn sai người dựa theo yêu cầu đi thu thập mấy loại dầu thực vật như dầu ô liu và một chút vật chất khoáng chất cần có để điều chế thuốc màu.
"Ta đi làm!" Hàn Đạo Tử chủ động làm trợ thủ cho Lâm Hiên, nhanh chóng dựa theo yêu cầu của hắn mà thu thập đủ nguyên liệu.
Dưới ánh mắt tò mò quan sát của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên nhanh chóng mài nguyên liệu ra, dựa theo tỉ lệ nhất định phối thành thuốc màu.
"Hóa ra dùng dầu thực vật cũng có thể điều phối ra thuốc màu!" Hàn Đạo Tử ánh mắt không khỏi sáng lên.
Hắn có dự cảm mãnh liệt hôm nay sau khi quan sát Đế phu vẽ tranh, tu vi họa đạo của hắn chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa.
Bởi vì những chuyện mà Đế phu đang làm trước nay hắn chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, đối với hắn chuyện này có thể tương đương với phát hiện một cái thế giới mới.
Sau đó, hắn thấy Lâm Hiên dùng thuốc màu đã được điều chế xong vẽ lại bức vẽ. Không bao lâu sau, một bức tranh tinh mỹ tuyệt luân, sắc thái tiên diễm, hoàn toàn giống như người thật hiện ra ở trước mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Nhìn thấy mỹ phụ nhân xinh đẹp động lòng người ở trên vải vẽ, khiến cho người ta cảm giác vô cùng sinh động sống động.
Tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.
Hàn Đạo Tử càng khiếp sợ mở to hai mắt, chỉ cảm thấy một đạo linh quang chợt hiện trong đầu, như là bị tiên nhân phủ đỉnh.
"Nếu như nói Hàn đại sư vẽ là sinh động như thật, như vậy Đế phu vẽ chính là hoạt sắc sinh hương, quỷ phủ thần công!"
"Không sai, trải qua Đế phu vẽ lại một lần, bức vẽ này có màu sắc ấm lạnh tương đối, sáng tối tương xứng lẫn nhau, mang tới cho người ta cảm giác rất là đặc sắc, có thể xưng Tiên phẩm!"
"Quá lợi hại! Nếu như không phải đã biết trước được nó là một bức vẽ thì ta còn cho rằng Vương phi đã chui vào bên trong bức vẽ!"
Phú hào quyền quý đang có mặt ở đây, ngày thường học đòi văn vẻ, không biết đã ngắm nghía bao nhiêu bức danh gia họa tác. Nhưng mà khi nhìn thấy bức vẽ đã được Lâm Hiên cải tiến, bọn họ cảm thấy rất là mới mẻ mới lạ.
Chương 99 Chương 99. Cha, người chính là sự thần kỳ của ta! (2)
Sắc thái sung mãn, quang trạch tiên diễm động lòng người, so với bức vẽ của Hàn Đạo Tử thì cao hơn ít nhất là một cấp bậc.
Hàn Đạo Tử cũng vẻ mặt kính sợ hành lễ với Lâm Hiên: "Nếu như so sánh với Đế phu, 'Họa Thánh' chi danh của lão phu đúng là nhận lấy thì ngại!"
"Từ nay về sau, Bắc Huyền Thiên Họa Thánh chi danh, chỉ có Đế phu mới xứng có được!"
Nghe hắn nói câu này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều đồng ý.
"Không sai! Họa Thánh, chỉ có một mình Đế phu!"
Tô Tình Họa vui vẻ đến không ngậm miệng được, vẻ mặt yêu thích nâng bức tranh ở trong tay: "Đúng là nhân họa đắc phúc, không ngờ được là có thể nhận được một bức tranh tuyệt mỹ như thế."
"Hành động hôm nay của Đế phu có thể nói là hóa mục nát thành thần kỳ!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp nghe vậy cũng cười đến mặt mũi tràn đầy xán lạn, bữa tiệc sinh nhật này vốn là vì khiến cho Tô Tình Họa vui vẻ. Bây giờ ái phi được bức tranh Tiên phẩm này, buổi tiệc sinh nhật này có thể nói là đã đạt được giá trị vượt qua giá trị vốn có của nó!
Nhìn thấy tất cả mọi người đang ca ngợi bức tranh của Lâm Hiên, Tuyền Hi vẫn luôn căng thẳng đứng tại đó rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu vẫy vẫy tay nhỏ với Lâm Hiên: "Cha, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Lời gì?" Lâm Hiên tò mò cúi người.
Tuyền Hi len lén cười một tiếng, nhân lúc Lâm Hiên không có chú ý, ôm mặt của hắn ba ba ba ~ một hơi hôn ba lần.
"Cha, ngươi chính là thần kỳ của ta!"
Sáng sớm hôm sau. Huyền Băng Cung. Đông Hoàng Tử U phê tấu chương suốt cả đêm.
Mắt thấy mặt trời đã mọc từ phương đông, nàng đứng dậy đi ra cửa đại điện, đón ánh mặt trời mới mọc buông lỏng thể xác tinh thần.
"Bệ hạ, vừa mới xảy ra một chuyện." Nhược Ảnh đi ra từ bên trong hắc quang.
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Nói nghe một chút."
Nhược Ảnh nói ra: "Ngài còn nhớ rõ công chúa Cô Nhạn Quốc Nhan Dao không?"
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Nhớ. Nhớ ngày đó trẫm tu luyện kiếm đạo một quãng thời gian ở trong Thái Sơ Thánh Địa, nàng cũng tu luyện kiếm đạo ở trong đó."
"Còn nhớ, nàng là một nữ tử có tính tình dịu dàng, không có bệnh công chúa, rất dễ tới gần."
Nói xong, nàng hơi nhíu lông mày.
"Trẫm nhớ, ba năm trước đây trẫm còn tới dự hôn lễ của nàng và Thiếu cốc chủ Tiêu Diêu Cốc."
"Hẳn là hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề?"
Nhìn con ngươi đen nhánh đẹp đẽ của Đông Hoàng Tử U, Nhược Ảnh gật gật đầu: "Không sai, sau khi bọn họ thành hôn, hai năm đầu cuộc sống cũng coi như mỹ mãn, nhưng mà một năm gần đây thì dần dần thay đổi."
"Hôm nay, thuộc hạ nhận được tình báo nói là Thiếu cốc chủ Tiêu Diêu Cốc Giang Phàm giết phụ thân của mình, phế tu vi của Nhan Dao, bỏ trốn theo một nữ tử khác."
Đông Hoàng Tử U nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo: "Giang Phàm này dám quá đáng như vậy sao?"
"Quá đáng hơn là nữ tử mà hắn bỏ trốn theo chính là công chúa Vô Sinh Quốc Thiên Ma Giới." Nhược Ảnh lộ ra chút phẫn uất.
"Công chúa Vô Sinh Quốc?" Đông Hoàng Tử U ánh mắt rét lạnh.
"Vô Sinh Quốc nằm ở bên ngoài biên cảnh của Bắc Huyền Thiên chúng ta, cũng là một ma quốc cực kỳ không ổn định."
"Giang Phàm tuy là sâu kiến nhưng mà Tiêu Diêu Cốc của hắn cũng có chút danh tiếng ở trong Bắc Huyền Thiên, nếu như hắn chạy đến dựa dẫm vào Vô Sinh Quốc, chắc chắn sẽ trợ Trụ vi ngược, họa hại con dân Bắc Huyền Thiên chúng ta."
Nhược Ảnh gật gật đầu: "Vậy bệ hạ cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói: "Ma Quân Vô Sinh Quốc, khi phụ hoàng ta còn sống thì đã từng bắt mười vạn người sống Bắc Huyền Thiên chúng ta hiến tế cho Vực Ngoại Thiên Ma, mối thù này vẫn chưa có tính."
"Xem ra lần này có lẽ phải tính sổ với Vô Sinh Quốc!"
Nhược Ảnh hỏi: "Bệ hạ, ngài chuẩn bị khai chiến với Vô Sinh Quốc hay sao?"
Đông Hoàng Tử U mỉm cười: "Chiến tranh không phải trẫm mong muốn, nhưng thời thế bức người, trẫm không được chọn, chỉ có thể động võ!"
Nhược Ảnh lộ ra một vệt sầu lo: "Vô Sinh Quốc chẳng những quốc lực gấp mấy lần Vạn Ma Quốc, Vô Sinh Ma Quân của bọn họ cũng là cường giả Ma tộc uy tín lâu năm, so với Thị Huyết Ma Quân Diệp U thì mạnh hơn rất là nhiều..."
Đông Hoàng Tử U giơ tay lên ngắt lời nàng, nói: "Từ lúc trẫm đăng cơ cho đến nay, bốn bề thọ địch."
"Cũng không thể bởi vì kẻ địch mạnh mẽ mà bó tay bó chân, khiến cho Bắc Huyền Thiên bị kẻ địch ngoài sáng trong tối từng bước xâm chiếm chiếm đoạt."
Sau khi Nhược Ảnh nghe xong thì trên mặt lộ ra vẻ kính sợ: "Bệ hạ nói rất đúng!"
Nàng biết, Đông Hoàng Tử U làm ra bất kỳ một động tác lớn gì đều đã trải qua quy hoạch kỹ càng. Món nợ mà Vô Sinh Quốc thiếu Bắc Huyền Thiên, không biết có bao nhiêu người trong Bắc Huyền Thiên đều ghi tạc trong lòng. Đông Hoàng Tử U lấy thân phận Nữ Đế đăng cơ, ước mong lớn nhất của nàng chính là lớn mạnh Bắc Huyền Thiên, để Bắc Huyền Thiên trở lại đỉnh phong mạnh mẽ như mười vạn năm trước.
Như vậy, nghiệt nợ Vô Sinh Quốc là nhất định phải chính tay nàng đi giải quyết nó!
Chỉ là...
Bệ hạ luôn một người chống đỡ tất cả, bên người lại không có một người nào có thể giúp đở nàng chia sẻ áp lực được.
Những chuyện này Nhược Ảnh nhìn ở trong mắt, cũng cảm thấy rất đau lòng.
Sau đó nghe Đông Hoàng Tử U nói ra: "Ngươi phái người tiến về Vô Sinh Quốc, kêu bọn họ giao Giang Phàm ra."
"Nếu không, trẫm sẽ cắm Huyền Băng Hoàng Kỳ của Bắc Huyền Thiên ở quốc đô Vô Sinh Quốc!"
"Rõ!" Nhược Ảnh quay người muốn rời khỏi.
"Chờ một chút." Đông Hoàng Tử U ngữ khí ôn hòa bổ sung một câu: "Phái người đưa Nhan Dao đến Huyền Băng Cung, trẫm muốn đích thân giúp nàng trị liệu thương thế."
Huyền Băng Cung có tài nguyên chữa trị cao cấp nhất Bắc Huyền Thiên, hơn nữa Đông Hoàng Tử U là người mạnh nhất. Nếu như nàng ra tay trợ giúp Nhan Dao, có lẽ có thể để cho thương thế củaNhan Dao khôi phục lại nhanh hơn một chút.v
Chương 100 Chương 100. Khi trẫm không thể lựa chọn nữa thì chỉ có thể động võ!
"Ừm, thuộc hạ biết!" Nhược Ảnh mặt lộ vẻ cảm động.
Đông Hoàng Tử U cho dù có thủ đoạn cứng rắn nhưng mà khi đối xử với thân nhân và bạn bè nàng luôn rất là có tình có nghĩa.
...
Bắc Cố Sơn Mạch.
Rặng núi này địa hình cực kì phức tạp đặc thù, nhiều rừng cây rậm rạp, đại thụ che trời. Mà ở trong sơn cốc ở chỗ sâu nhất trong dãy núi chính là nơi mà Ngân Dương Tộc tế tổ.
Thủ lĩnh Ngân Dương Tộc, Tang Mạc dẫn theo toàn bộ tộc nhân ở Cửu Thiên Tiên Vực đứng ở trước tế đàn to lớn.
Lúc này Lương Khâu hiện ra ở sau lưng hắn, nói ra: "Đại thống lĩnh, ba trăm đôi đồng nam đồng nữ đã phân bổ ở bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc."
"Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có thể mở ngực mổ bụng bọn họ, ném vào đường rãnh khởi động đại trận."
Sau khi Tang Mạc nghe xong lộ ra vẻ hài lòng: "Rất tốt!"
Bên trong Bắc Cố Sơn Mạch cất giấu một cái đại trận viễn cổ, tên là Bàn Tướng Đại Trận. Trận này chính là tổ tiên của Ngân Dương Tộc sau khi lén đi vào Cửu Thiên Tiên Vực đã bày ra nó ở trong Bắc Cố Sơn Mạch để bảo hộ tộc nhân. Chỉ cần ném huyết dịch và tạng khí của đồng nam đồng nữ vào trong đường dẫn khởi động đại trận thì có thể khiến cho bốn đường rãnh đông tây Nam Bắc liên tiếp lẫn nhau và thành công khởi động đại trận!
"Bắt đầu đi!"
Sau khi Tang Mạc hạ lệnh, lập tức phi thân bay lên tế đàn. Bàn Tướng Đại Trận khởi động rất nhanh, mà giờ lành tế tổ không thể chậm trễ, cho nên bây giờ hắn đã có thể yên tâm bắt đầu tế tổ.
Lương Khâu sau khi nhận được mệnh lệnh thì bắn một chùm sáng màu đỏ sậm lên trên bầu trời. Đây là ám hiệu mà hắn đã quy định trước với đám thủ hạ, chỉ cần thấy được ánh sáng lóe lên thì lập tức động thủ giết người.
Lúc này.
Trong một khu rừng ở biên giới Bắc Cố Sơn Mạch, bên cạnh đường rãnh. Mười mấy chiến sĩ Yêu tộc mọc ra sừng dê, sừng trâu đang tay cầm đại khảm đao, dữ tợn mà nhìn trên trăm đồng nam đồng nữ đang quỳ gối ở trước đường rãnh.
"Nhân tộc rác rưởi, trời sinh nên bị chặt đầu, mổ ngực!"
"Có thể cống hiến một phần sức lực cho nghi thức tế tổ của Đại thống lĩnh thì các ngươi chết cũng rất là đáng!"
Thủ lĩnh Hùng yêu cười hắc hắc, vẻ mặt tàn khóc nhìn đám nhỏ bị dọa sợ đó.
Hô ~
Một chùm sáng màu đỏ sậm xuất hiện ở trên không trung xa xa.
Hùng yêu vội vàng liếm môi một cái: "Có thể động thủ!"
"Không muốn, van cầu các ngươi đừng có giết chúng ta!"
"Ta không muốn chết a... Ô ô ô!"
Những đồng nam đồng nữ chỉ có bảy tám tuổi này nhìn thấy đám Yêu tộc hung thần ác sát giơ đồ đao lên thì trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Bành!
Một đạo kiếm quang bén nhọn bỗng nhiên tuôn ra, trực tiếp chém Hùng yêu mạnh mẽ thành hai khúc từ trên xuống dưới.
Tất cả hài tử và chiến sĩ Yêu tộc ngẩng đầu xem xét thì nhìn thấy một nam tử áo trắng như thiên thần hạ phàm từ trên trời giáng xuống.
"Thần tiên!"
Trong con mắt vốn tràn ngập sợ hãi của bọn nhỏ trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng hy vọng vô hạn.
Lâm Hiên mỉm cười, giơ kiếm trong tay lên, lấy tốc độ như tia chớp, nhanh chóng chém tất cả chiến sĩ Yêu tộc còn lại thành hai khúc.
Hắn hôm hắn tranh thủ làm xong bữa sáng cho bọn nhỏ thừa dịp các nàng nghỉ ngơi chơi đùa thì hắn đi đến Bắc Cố Sơn Mạch.
Xem tình hình, hắn cảm thấy mình tới cũng có thể nói là kịp lúc.
"Thần tiên tại thượng, bọn họ còn bắt rất nhiều người ở phía đông, phía tây và phía bắc, van cầu thần tiên nhanh đi cứu bọn họ!"
Một đứa bé trai trong số đám trẻ con đó bởi vì có bạn cũng bị bắt tới cho nên vội vàng lên tiếng cầu khẩn.
Lâm Hiên gật gật đầu, tăng chân nguyên Đế Cảnh lên tới cường độ lớn nhất, thôi động Thần Hành Thủ Trạc xong tới một hướng khác nhanh như là thiểm điện. Bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh cho nên trước khi đồ đao của chiến sĩ Yêu tộc ở phía đông, phía tây và phía bắc rơi xuống thì hắn đã giết sạch bọn chúng.
…………………………………….
Ngân Dương Tộc tế đàn.
Tang Mạc quỳ gối ở chính giữa tế đàn, hai tay duỗi lên bầu trời, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Tiên tổ tại thượng, khẩn cầu ngài thần lực giáng lâm giúp ta dẫn dắt Ngân Dương Tộc càng thêm lớn mạnh!"
Một đạo huyết sắc quang mang từ trong cái đầm nước ở trước mặt hắn phóng lên tận trời nổ thành bột phấn ở giữa không trung sau đó tan biến thành vô hình trong nháy mắt.
Rất nhanh, trên không trung cao vạn trượng có một cái lỗ hổng màu máu vỡ ra. Một đạo hắc sắc quang mang xuyên thấu lỗ hổng màu máu bắn về phía chính giữa tái đàn.
Thấy cảnh này, hơn vạn tộc nhân Ngân Dương Tộc đều phấn chấn không thôi. Nếu như thủ lĩnh có thể có được lực lượng của tiên tổ gia trì, tương lai của Ngân Dương Tộc có thể dùng mấy chữ tiền đồ sáng lạn để hình dung!
Bành!
Hắc sắc quang mang chính xác rơi vào trên đỉnh đầu của Tang Mạc, trong nháy mắt hoà làm một thể với hắn. Một đạo khí tức như giang hà trút xuống lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể của Tang Mạc, hóa thành thủy triều cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng.
Dưới cỗ khí tức kinh khủng này tất cả tộc nhân Ngân Dương Tộc đều mặt lộ vẻ kinh hãi hoảng sợ không thôi.
Lương Khâu đang đứng ở bên cạnh cũng thân thể run lên nhè nhẹ.
"Quá mạnh! Thật sự là quá mạnh!"
"Lực lượng của tổ tiên của Ngân Dương Tộc bị Đại thống lĩnh hấp thu, bây giờ tất cả tiềm lực của hắn đều bị kích thích ra."
"Nếu như có thể tiến bộ thêm một bước nữa, Yêu Hoàng ở trong tầm tay a!"
Bị uy áp kinh khủng của Tang Mạc chi phối, hơn vạn tộc nhân Ngân Dương Tộc và Lương Khâu vừa hoảng sợ vừa hưng phấn.
Cảm nhận được tất cả mọi người kính sợ, Tang Mạc ngạo nghễ đứng lên, một đôi mắt màu vàng óng nhìn khắp tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng ở trong con mắt của hắn đã có chín cái vòng sáng kim sắc sáng lên.
Điều này đại biểu hắn đã là Cửu giai yêu tướng!
"Mười vạn năm qua Ngân Dương Tộc chỉ xuất một Cửu giai yêu tướng là tổ tiên."