Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Trầm Tinh Châu cãi lại, “Sao mũi em giống mũi chó thế nhỉ? Thế nhưng hôm nay thì em nghi oan anh rồi. Lúc nãy có uống mấy ly rượu, đang nằm ngủ trong quán thì nhận được điện thoại của em rồi chạy đến đây ngay. Thật sự không như em nghĩ đâu.”
Thịnh Thiên Vi vẫn không tin, “Shit!”
Chớp mắt một cái, Trầm Tinh Châu thử thăm dò cô, “Có thật hả?”
Tuổi tác của hai người tính ra cũng không lớn hơn nhau mấy. Thịnh Thiên Vi 26 tuổi, còn Trầm Tinh Châu thì 30 tuổi. Nhưng trong mắt Trầm Tinh Châu thì Thịnh Thiên Vi cũng không khác mấy cô nhóc lắm.
Thịnh Thiên Vi có một người anh ruột, cậu ấy và Trầm Tinh Châu đã kết bái huynh đệ sống chết có nhau. Nhưng cô thân làm em gái lại sinh sống ở nơi khác nên số lần gặp mặt của hai người cũng không nhiều. Thỉnh thoảng hai gia đình gặp mặt ăn cơm mới gặp nhau một lần. Cũng vì từ nhỏ đến lớn không có nữ giới bên cạnh khiến tính cách của Thịnh Thiên Vi khá giống con trai. Mọi người cũng xem cô như anh em.
Nhưng cô lại không nghĩ đến hai người chơi với nhau rồi lăn đến trên giường...
Chuyện anh em kết nghĩa ngủ cùng nhau này đúng là lần đầu tiên của Trầm Tinh Châu.
Vì thế Trầm Tinh Châu nói với Thịnh Thiên Vi thử tìm hiểu nhau, được thì triển mà không thì thôi.
Thịnh Thiên Vi nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, cô không nói gì mà ném phiếu xét nghiệm cho Trầm Tinh Châu.
Trên phiếu xét nghiệm viết: Thịnh Thiên Vi, nữ, 26 tuổi.
Một đống số liệu, còn có HCG là dương tính.
Trầm Tinh Châu lật qua lật lại xem kĩ, nhưng đâu có viết mang thai đâu.
Trầm Tinh Châu nói, “Anh xem không hiểu gì hết.”
Thịnh Thiêm Vi lườm anh, ngón tay chỉ vào phiếu xét nghiệm, “HCG của nữ đều là âm tính, còn em lại là dương tính. Dương tính bằng nghĩa với có thai.”
“...”
Thịnh Thiên Vi muốn lấy thuốc ra hút lại bị Trầm Tinh Châu ngăn lại, “Hút cái gì mà hút? Ai bảo em hút thuốc đó? Mấy cái tốt đẹp thì không học lại đi học tật xấu hút thuốc của Tô Trản.”
Thịnh Thiên Vi không thèm để ý, “Anh tự xem đi. Nếu không muốn thì thừa dịp còn có thể thì đi phá sớm.”
Hai người im lặng hồi lâu, không ai nói một câu nào.
Gió lạnh chậm rãi thổi đến, trong lòng của Thiên Vi cũng dần dần lạnh ngắt rồi, cô cười lạnh, “Lái xe đi. Ngày mai đến bệnh viện.”
Trầm Tinh Châu vẫn không động đậy.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Sinh đi.”
Thịnh Thiên Vi quay đầu lại.
Trầm Tinh Châu khỏi động xe, “Mấy ngày nữa anh đi tìm anh của em.”
Màn đêm yên lặng.
“Ừ.” Thịnh Thiên Vi lạnh nhạt trả lời, “Đợi sau này hẵng nói. Công ty của đại thần hình như có chuyện, mà anh ấy lại đang ở nước ngoài không về được. Anh xem xem có giúp gì được không đi.”
Trầm Tinh Châu, “Sao cậu ta không nói với anh nhỉ?”
Thịnh Thiên Vi, “Anh ấy chưa nói với ai hết! Mấy ngày nay bên anh ấy với Tô Trản cũng có chút rắc rối, chắc tâm tình anh ấy cũng không tốt lắm đâu.”
Trầm Tinh Châu quẹo tay lái, “Thôi thôi, không nói đến cậu ta nữa. Anh có muốn giúp nhưng chắc chẳng có nơi mà động tay vào, chắc là cậu ta có thể giải quyết được. Nếu không giải quyết nổi thì sẽ tự đến tìm anh thôi. Nếu việc này cũng làm không nổi thì khỏi anh em gì hết. Em cũng không cần quan tâm đâu.”
“Dừng...”
...
Ngày chụp hình quay phim thứ mười.
Đạo diễn Lưu đưa cho Tô Trản một xấp văn bản rồi nói, “Mới đề ra quy định mới. Cô xem thử đi, nếu kịch bản có cần sửa đổi thì chúng ta bàn bạc lại sau.”
Tô Trản dạ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đạo diễn Lưu gọi cô lại, “Nam Tuyền!”
Tô Trản xoay người.
Đạo diễn Lưu có vẻ vừa muốn nói lại thôi, “Tôi nghĩ phải nói với cô chuyện này... Trò chơi có thể sẽ thay đổi một chút.”
Tô Trản phản ứng rất nhanh, nói, “Vậy để tôi đến nói với mấy người Đại Minh. Nhưng phải thay đổi thế nào?”
Đạo diễn Lưu, “Thay đổi khá lớn.. ”
Tô Trản sửng sốt, cô chợt thấy không ổn, “Sao?”
Đạo diễn Lưu ấp úng một lúc mới nói, “Có thể sẽ không cần cảnh quay trong trò chơi của bên Đại Minh nữa, mà đổi qua trò chơi khác. Dù sao thì《Liên Minh Vương Giả》 cũng chỉ là trò chơi mới ra mắt, sợ là người xem sẽ không thích thú lắm. Thế nên, sau sẽ đổi qua bối cảnh trò chơi khác, không cần phiền mấy người Đại Minh.”
Tô Trản ngẩn người, “Không được. Hai bên đã bắt tay hợp tác. Chúng ta làm thế là bội ước!!”
Đạo diễn Lưu phất tay một cái, “Việc này cô đừng để ý quá. Chỉ cần để bên Đại Minh có mặt trong phim một lần là được. Như thế cũng tính là hợp tác, chúng ta cũng không phải mang danh bội ước.”
“Là ý của Trầm Mạn Thanh?”
Ngoại trừ người này ra, Tô Trản không thể nghĩ đến người nào nữa.
Đạo diễn Lưu khó xử một hồi, lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô, “Cô đừng để ý đó là ý của ai. Tôi thấy cái ý kiến này cũng không tồi lắm đâu. Lúc đầu cũng chả thích thú cái trò chơi kia lắm, thật sự không thể làm bùng nổ nhiệt huyết của người xem. Bộ phim này là Thanh xuân qua đi mới nhớ về ngày trước, muốn khiến cho người khác cảm thấy nhiệt huyết khi đến với trò chơi,”
Tô Trản lạnh nhạt nói, “Bây giờ tôi yêu cầu thu hồi kịch bản được chứ?”
Đạo diễn Lưu nóng nảy đến đỏ mặt tía tai, “Cô nói gì vậy? Quay phim chụp hình cũng được một nửa rồi. Kịch bản không thể thu hồi được, chỉ là phải thay đổi một ít bối cảnh game thôi. Tính ra thì chủ đề bộ phim cũng không khác gì, cô sao lại đùa kiểu này? Cô nghĩ muốn thu hồi kịch bản là thu hồi được à? Cô đùa hả? Cái này là bội ước!!!”
Tô Trản cười nhạt, “Nếu lúc đầu Đạo diễn Lưu không xem trọng trò chơi này thì hà tất phải kí hợp đồng chứ? Người ta khổ cực lăn lộn với chúng ta suốt nửa tháng. Bây giờ nói không cần nữa là sao? Người ta phải dừng tất cả mọi việc khác chỉ vì theo đúng tiến triển của phim. Bây giờ lại nói không cần. Vậy tổn thất suốt nửa tháng này ai bồi thường cho? Đạo diễn Lưu bồi thường?”
Đạo diễn Lưu hít một hơi thật sâu, tay cấu vào eo rồi trừng mắt nhìn cô. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên cãi nhau với cô trước mặt người khác bèn hạ thấp giọng, “Đâu có nói không cần đâu! Chúng ta vẫn để bọn họ góp mặt vào phim đó thôi. 《 Địa Ngục Chi Thành 》không phải vẫn rất tốt đẹp đó à? Hai bên vẫn hợp tác như thường không được sao? Thế tổn thất đâu ra chứ? Sau khi phim được công chiếu thì kiếm đâu ra mà tổn thất nữa chứ?”
Ồn ào một hồi lâu Tô Trản mới lạnh giọng, “Trầm Mạn Thanh đang ở đâu?”
Đạo diễn Lưu nói, “Cô tìm cô ấy cũng chả thay đổi được gì đâu. Bên đầu tư bỏ thêm ba trăm triệu, đã đích thân nói phải thay đổi bối cảnh game trong phim, vậy thì chúng ta sao phải làm khó dễ nhau chứ? Cô còn trẻ, nhất thời xúc động. Sau này nhớ suy nghĩ cho kĩ lưỡng, đừng có bày ra cái tính hở tí là phát cáu này.”
Nói xong Đạo diễn Lưu chẳng thèm để ý đến cô, quay đi.
Tô Trản cắn môi, tay vuốt tóc rồi ngồi xổm xuống.
Người sống cả đời, đường vẫn còn dài.
Luôn luôn có ngạc nhiên, mừng rỡ, xen lẫn chút thất vọng hay tuyệt vọng.
Giống như không bị ngã mấy lần, không lỗ cất bước lên mấy con đường vòng thì không được tính là trọn vẹn.
...
Tin tức nhanh chóng đã truyền đến văn phòng. Đại Minh giận dữ ném điện thoại xuống đất, trong phòng làm việc vang lên mấy tiếng mắng chửi.
Lúc Tô Trản đi vào, khung cảnh chính là như thế.
Thấy cô đến, mọi người mới che bớt phiền lòng đi. Ấy vậy mà vẫn có mấy người không biết rõ nên trút giận lên người cô.
“Chậc, đại tác gia, cô đến đây cười nhạo bọn này chứ gì?!”
“Bọn này đắc tội gì cô sao? Có cần cô phải chơi bọn này đến thế à?”
Đây là lần thứ hai Tô Trản đến đây. Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn như lần đầu đến. Trước lúc cô kịp mở miệng, Đại Minh đã đi đến ngăn lại sự châm chọc của mấy người kia, “Sao em tới đây?”
Tô Trản, “Đến nhận tội.”
Đại Minh cười, “Anh biết việc này không liên quan đến em. Làm cái nghề này chính là thế thôi.
Tô Trản xoa đầu Đại Minh, nói cảm ơn, “Cảm ơn anh. Lão đại anh vẫn chưa về sao?”
Đại Minh gật đầu, “Phải mấy ngày nữa mới về.”
“Anh biết người đầu tư bộ phim này là ai không? Hay là, lão đại anh biết là ai không?”
“Không biết, lão đại cũng không biết. Sao hả? Lúc ấy lão đại bảo anh đến nói chuyện này với em, anh còn ngạc nhiên thật lâu đó. Còn tự hỏi sao lão đại tự dưng muốn chen chen vào điện ảnh nữa chứ! Nhưng khi thấy em thì anh chợt hiểu. Mà có lẽ chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lão đại lắm đâu. Anh ấy đã nói sẽ không quản đến hợp đồng, chuyện sao cũng được, chỉ thấy các anh em phải khổ sở một phen rồi.”
Tô Trản gật đầu nói, “Vậy mấy ngày nay công ti vẫn ổn chứ?”
Đại Minh phiền muộn nói, “Có một công ti lớn cũng phát hành một trò chơi khá giống chúng ta, hình như tên là 《 Thiên Đường Chi Môn》, nội dung game cũng không khác bên chúng ta lắm. Thế nhưng bên người ta tài nguyên phong phú nên trò chơi phổ biến ra rất nhanh, nên 《 Địa Ngục Chi Thành II 》của chúng ta đã bị gạt ra ngoài. Hai game đều có nội dung tương tự nhau, hơn nữa độ bắt chước bên 《 Thiên Đường Chi Môn》lại rất cao. Bên cạnh đó,《 Địa Ngục Chi Thành 》của chúng ta lúc khảo sát phát hiện rất nhiều lỗi, mấy ngày nay bọn anh khẩn cấp sửa chữa cũng sắp điên rồi.”
Tô Trản chủ động nói, “Cần em giúp gì không? Em có thể phụ giúp chỉnh sửa lỗi code game, việc nâng cấp phiên bản cũng không thành vấn đề.”
Hai mắt Đại Minh bỗng chốc sáng trưng, “Thế em rảnh chứ?”
Tô Trản gật đầu, “Rảnh chứ. Chụp hình xong hết rồi. Vậy sau này cứ buổi chiều là em đến đây nhé.”
Đại Minh gật đầu liên tục, “Tô tiểu muội! Không có gì có thể báo đáp ân huệ của em, bọn anh đành dang hai tay dâng lão đại tặng em vậy.”
“Xem như là em bồi thường cho mấy anh đi. Việc này cũng có một nửa là do em.”
Đại Minh ngây ngô cười, “Chuyện này bọn anh hiểu mà. Cũng giống như việc tạm thời thay đổi diễn viên thôi. Giới giải trí ấy mà, quy tác ngầm thì nhiều lắm!”
...
Ở đây làm được mấy ngày thì Tô Trản phát hiện ra, nhân viên trong này cũng chẳng lười biếng như lần đầu cô đến. Chỉ là tuổi tác đa phần đều khá nhỏ, lúc rảnh rỗi thì tụm lại một chỗ tám. Nhưng đến lúc làm việc lại tản ra loại không khí vô cùng nghiêm túc. Giống như một xác hai hồn vậy.
Lúc đầu mọi người vẫn hiểu lầm cô, nghĩ cô cấu kết với đám người kia nên cứ tìm cô phiền toái. Tô Trản không để ý, cứ sét đánh bất động, mười hai giờ trưa lại qua đây phụ giúp nâng cấp, khảo sát game.
Cô luôn là người về muộn nhất. Thậm chí có ngày cô không về, ngủ lại trong công ti với Đại Minh. Lúc đầu còn bị người ta nói ra nói vào, nói cô và Đại Minh này nọ. Sau đó Đại Minh nghe được thì nổi bão, tin vịt cũng ngưng bàn tán. Nhưng kể từ lúc đó Đại Minh cũng không dám ngủ lại công ti nữa.
Dần dần mọi người phát hiện ra, cô gái này thật sự khác với những gì họ vẫn nghĩ.
Cô xử lí mã code rất nhanh, đơn giản lại dễ hiểu, không hề dài dòng. Tốc độ chỉnh bug cũng rất nhanh, mỗi một cái bug trong game cô chỉ cần nhìn hai lần là tìm ra vấn đề, rồi nhanh chóng viết báo cáo chẩn đoán. Sau đó sẽ cố gắng sửa xong trước lúc tan tầm. Lúc đi họp cô cũng chẳng nhiều lời, chỉ lúc mấu chốt mới góp ý vài lần, làm mọi người đang lâm vào bế tắc giải quyết.
Cô có nhiều tác dụng sao? Không hẳn, nếu không có cô, quãng thời gian này mọi người sẽ không được thoải mái như lúc này.
Sau đó, Mạnh Thần đi công tác về mới biết được công ti gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế. Tiểu Môn cũng khá ngạc nhiên về Tô Trản, lúc này Mạnh Thần mới nói một câu, “Người ta tốt nghiệp đào tạo chính quy đó, mấy người sao so sánh với cô ấy được. Tốt nghiệp khoa máy tính của Thanh đại (*), thì sao không có chút thực lực chứ?!”
Mọi người xôn xao.
Người đẹp như thế thì ra lại là dân IT.
Tô Trản rất bình tĩnh, tiếp tục chỉnh bug, nhất quyết phải nâng cấp 《 Địa Ngục Chi Thành II 》.
Dần dần, mọi người trong công ti ngày càng thích cô, có chuyện gì cũng tìm cô bàn bạc.
Chặng vạng tối hôm đó, Từ Gia Diễn vừa xuống máy bay thì ngay lập tức đến công ti,
Trời sắp tối, cả thành phố bao phủ trong nắng chiều, hoàng hôn mùa thu phản chiếu dáng hình lên trên mặt đất.
Anh ngồi trên taxi xem báo cáo tiến trình trò chơi do Mạnh Thần gửi đến.
Đến lúc đến của thang máy anh mới bỏ điện thoại vào túi không xem nữa, tay xoa đầu tóc, tay kia lấy chìa khóa ra.
Nhưng anh lại phát hiện, công ti vẫn chưa khóa cửa.
Anh chậm rãi bước chân vào trong.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ lười biếng hắt vào, tạo nên khung màu giống như rượu vang đỏ.
Tô Trản nhắm mắt nằm ngủ bên chiếc bàn đặt máy tính gần cửa sổ, mái tóc ngắn che đi nửa gương mặt cô, hô hấp đều đều.
Ánh nắng chiều nhuốm màu rượu đỏ không dấu vết hắt lên người cô. Lần đầu tiên anh phát hiện, tóc của cô có ánh vàng. Nắng chiều ôn hào rơi vào người cô, ôm lấy cô đang an tĩnh ngủ.
Cửa sổ thoáng mở, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mấy sợi tóc trên trán cô nhẹ nhàng bay.
Tầm mắt chuyển xuống dưới.
Cô nằm gục xuống bàn, cổ áo chữ V hơi rộng, khe rãnh dưới ngực như có như không phập phồng theo nhịp hô hấp...
(*): Thanh đại – Đại học Thanh Hoa, là trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh. Thành lập năm 1911, được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất Trung Quốc.
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Trầm Tinh Châu cãi lại, “Sao mũi em giống mũi chó thế nhỉ? Thế nhưng hôm nay thì em nghi oan anh rồi. Lúc nãy có uống mấy ly rượu, đang nằm ngủ trong quán thì nhận được điện thoại của em rồi chạy đến đây ngay. Thật sự không như em nghĩ đâu.”
Thịnh Thiên Vi vẫn không tin, “Shit!”
Chớp mắt một cái, Trầm Tinh Châu thử thăm dò cô, “Có thật hả?”
Tuổi tác của hai người tính ra cũng không lớn hơn nhau mấy. Thịnh Thiên Vi 26 tuổi, còn Trầm Tinh Châu thì 30 tuổi. Nhưng trong mắt Trầm Tinh Châu thì Thịnh Thiên Vi cũng không khác mấy cô nhóc lắm.
Thịnh Thiên Vi có một người anh ruột, cậu ấy và Trầm Tinh Châu đã kết bái huynh đệ sống chết có nhau. Nhưng cô thân làm em gái lại sinh sống ở nơi khác nên số lần gặp mặt của hai người cũng không nhiều. Thỉnh thoảng hai gia đình gặp mặt ăn cơm mới gặp nhau một lần. Cũng vì từ nhỏ đến lớn không có nữ giới bên cạnh khiến tính cách của Thịnh Thiên Vi khá giống con trai. Mọi người cũng xem cô như anh em.
Nhưng cô lại không nghĩ đến hai người chơi với nhau rồi lăn đến trên giường...
Chuyện anh em kết nghĩa ngủ cùng nhau này đúng là lần đầu tiên của Trầm Tinh Châu.
Vì thế Trầm Tinh Châu nói với Thịnh Thiên Vi thử tìm hiểu nhau, được thì triển mà không thì thôi.
Thịnh Thiên Vi nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, cô không nói gì mà ném phiếu xét nghiệm cho Trầm Tinh Châu.
Trên phiếu xét nghiệm viết: Thịnh Thiên Vi, nữ, 26 tuổi.
Một đống số liệu, còn có HCG là dương tính.
Trầm Tinh Châu lật qua lật lại xem kĩ, nhưng đâu có viết mang thai đâu.
Trầm Tinh Châu nói, “Anh xem không hiểu gì hết.”
Thịnh Thiêm Vi lườm anh, ngón tay chỉ vào phiếu xét nghiệm, “HCG của nữ đều là âm tính, còn em lại là dương tính. Dương tính bằng nghĩa với có thai.”
“...”
Thịnh Thiên Vi muốn lấy thuốc ra hút lại bị Trầm Tinh Châu ngăn lại, “Hút cái gì mà hút? Ai bảo em hút thuốc đó? Mấy cái tốt đẹp thì không học lại đi học tật xấu hút thuốc của Tô Trản.”
Thịnh Thiên Vi không thèm để ý, “Anh tự xem đi. Nếu không muốn thì thừa dịp còn có thể thì đi phá sớm.”
Hai người im lặng hồi lâu, không ai nói một câu nào.
Gió lạnh chậm rãi thổi đến, trong lòng của Thiên Vi cũng dần dần lạnh ngắt rồi, cô cười lạnh, “Lái xe đi. Ngày mai đến bệnh viện.”
Trầm Tinh Châu vẫn không động đậy.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Sinh đi.”
Thịnh Thiên Vi quay đầu lại.
Trầm Tinh Châu khỏi động xe, “Mấy ngày nữa anh đi tìm anh của em.”
Màn đêm yên lặng.
“Ừ.” Thịnh Thiên Vi lạnh nhạt trả lời, “Đợi sau này hẵng nói. Công ty của đại thần hình như có chuyện, mà anh ấy lại đang ở nước ngoài không về được. Anh xem xem có giúp gì được không đi.”
Trầm Tinh Châu, “Sao cậu ta không nói với anh nhỉ?”
Thịnh Thiên Vi, “Anh ấy chưa nói với ai hết! Mấy ngày nay bên anh ấy với Tô Trản cũng có chút rắc rối, chắc tâm tình anh ấy cũng không tốt lắm đâu.”
Trầm Tinh Châu quẹo tay lái, “Thôi thôi, không nói đến cậu ta nữa. Anh có muốn giúp nhưng chắc chẳng có nơi mà động tay vào, chắc là cậu ta có thể giải quyết được. Nếu không giải quyết nổi thì sẽ tự đến tìm anh thôi. Nếu việc này cũng làm không nổi thì khỏi anh em gì hết. Em cũng không cần quan tâm đâu.”
“Dừng...”
...
Ngày chụp hình quay phim thứ mười.
Đạo diễn Lưu đưa cho Tô Trản một xấp văn bản rồi nói, “Mới đề ra quy định mới. Cô xem thử đi, nếu kịch bản có cần sửa đổi thì chúng ta bàn bạc lại sau.”
Tô Trản dạ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đạo diễn Lưu gọi cô lại, “Nam Tuyền!”
Tô Trản xoay người.
Đạo diễn Lưu có vẻ vừa muốn nói lại thôi, “Tôi nghĩ phải nói với cô chuyện này... Trò chơi có thể sẽ thay đổi một chút.”
Tô Trản phản ứng rất nhanh, nói, “Vậy để tôi đến nói với mấy người Đại Minh. Nhưng phải thay đổi thế nào?”
Đạo diễn Lưu, “Thay đổi khá lớn.. ”
Tô Trản sửng sốt, cô chợt thấy không ổn, “Sao?”
Đạo diễn Lưu ấp úng một lúc mới nói, “Có thể sẽ không cần cảnh quay trong trò chơi của bên Đại Minh nữa, mà đổi qua trò chơi khác. Dù sao thì《Liên Minh Vương Giả》 cũng chỉ là trò chơi mới ra mắt, sợ là người xem sẽ không thích thú lắm. Thế nên, sau sẽ đổi qua bối cảnh trò chơi khác, không cần phiền mấy người Đại Minh.”
Tô Trản ngẩn người, “Không được. Hai bên đã bắt tay hợp tác. Chúng ta làm thế là bội ước!!”
Đạo diễn Lưu phất tay một cái, “Việc này cô đừng để ý quá. Chỉ cần để bên Đại Minh có mặt trong phim một lần là được. Như thế cũng tính là hợp tác, chúng ta cũng không phải mang danh bội ước.”
“Là ý của Trầm Mạn Thanh?”
Ngoại trừ người này ra, Tô Trản không thể nghĩ đến người nào nữa.
Đạo diễn Lưu khó xử một hồi, lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô, “Cô đừng để ý đó là ý của ai. Tôi thấy cái ý kiến này cũng không tồi lắm đâu. Lúc đầu cũng chả thích thú cái trò chơi kia lắm, thật sự không thể làm bùng nổ nhiệt huyết của người xem. Bộ phim này là Thanh xuân qua đi mới nhớ về ngày trước, muốn khiến cho người khác cảm thấy nhiệt huyết khi đến với trò chơi,”
Tô Trản lạnh nhạt nói, “Bây giờ tôi yêu cầu thu hồi kịch bản được chứ?”
Đạo diễn Lưu nóng nảy đến đỏ mặt tía tai, “Cô nói gì vậy? Quay phim chụp hình cũng được một nửa rồi. Kịch bản không thể thu hồi được, chỉ là phải thay đổi một ít bối cảnh game thôi. Tính ra thì chủ đề bộ phim cũng không khác gì, cô sao lại đùa kiểu này? Cô nghĩ muốn thu hồi kịch bản là thu hồi được à? Cô đùa hả? Cái này là bội ước!!!”
Tô Trản cười nhạt, “Nếu lúc đầu Đạo diễn Lưu không xem trọng trò chơi này thì hà tất phải kí hợp đồng chứ? Người ta khổ cực lăn lộn với chúng ta suốt nửa tháng. Bây giờ nói không cần nữa là sao? Người ta phải dừng tất cả mọi việc khác chỉ vì theo đúng tiến triển của phim. Bây giờ lại nói không cần. Vậy tổn thất suốt nửa tháng này ai bồi thường cho? Đạo diễn Lưu bồi thường?”
Đạo diễn Lưu hít một hơi thật sâu, tay cấu vào eo rồi trừng mắt nhìn cô. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên cãi nhau với cô trước mặt người khác bèn hạ thấp giọng, “Đâu có nói không cần đâu! Chúng ta vẫn để bọn họ góp mặt vào phim đó thôi. 《 Địa Ngục Chi Thành 》không phải vẫn rất tốt đẹp đó à? Hai bên vẫn hợp tác như thường không được sao? Thế tổn thất đâu ra chứ? Sau khi phim được công chiếu thì kiếm đâu ra mà tổn thất nữa chứ?”
Ồn ào một hồi lâu Tô Trản mới lạnh giọng, “Trầm Mạn Thanh đang ở đâu?”
Đạo diễn Lưu nói, “Cô tìm cô ấy cũng chả thay đổi được gì đâu. Bên đầu tư bỏ thêm ba trăm triệu, đã đích thân nói phải thay đổi bối cảnh game trong phim, vậy thì chúng ta sao phải làm khó dễ nhau chứ? Cô còn trẻ, nhất thời xúc động. Sau này nhớ suy nghĩ cho kĩ lưỡng, đừng có bày ra cái tính hở tí là phát cáu này.”
Nói xong Đạo diễn Lưu chẳng thèm để ý đến cô, quay đi.
Tô Trản cắn môi, tay vuốt tóc rồi ngồi xổm xuống.
Người sống cả đời, đường vẫn còn dài.
Luôn luôn có ngạc nhiên, mừng rỡ, xen lẫn chút thất vọng hay tuyệt vọng.
Giống như không bị ngã mấy lần, không lỗ cất bước lên mấy con đường vòng thì không được tính là trọn vẹn.
...
Tin tức nhanh chóng đã truyền đến văn phòng. Đại Minh giận dữ ném điện thoại xuống đất, trong phòng làm việc vang lên mấy tiếng mắng chửi.
Lúc Tô Trản đi vào, khung cảnh chính là như thế.
Thấy cô đến, mọi người mới che bớt phiền lòng đi. Ấy vậy mà vẫn có mấy người không biết rõ nên trút giận lên người cô.
“Chậc, đại tác gia, cô đến đây cười nhạo bọn này chứ gì?!”
“Bọn này đắc tội gì cô sao? Có cần cô phải chơi bọn này đến thế à?”
Đây là lần thứ hai Tô Trản đến đây. Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn như lần đầu đến. Trước lúc cô kịp mở miệng, Đại Minh đã đi đến ngăn lại sự châm chọc của mấy người kia, “Sao em tới đây?”
Tô Trản, “Đến nhận tội.”
Đại Minh cười, “Anh biết việc này không liên quan đến em. Làm cái nghề này chính là thế thôi.
Tô Trản xoa đầu Đại Minh, nói cảm ơn, “Cảm ơn anh. Lão đại anh vẫn chưa về sao?”
Đại Minh gật đầu, “Phải mấy ngày nữa mới về.”
“Anh biết người đầu tư bộ phim này là ai không? Hay là, lão đại anh biết là ai không?”
“Không biết, lão đại cũng không biết. Sao hả? Lúc ấy lão đại bảo anh đến nói chuyện này với em, anh còn ngạc nhiên thật lâu đó. Còn tự hỏi sao lão đại tự dưng muốn chen chen vào điện ảnh nữa chứ! Nhưng khi thấy em thì anh chợt hiểu. Mà có lẽ chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lão đại lắm đâu. Anh ấy đã nói sẽ không quản đến hợp đồng, chuyện sao cũng được, chỉ thấy các anh em phải khổ sở một phen rồi.”
Tô Trản gật đầu nói, “Vậy mấy ngày nay công ti vẫn ổn chứ?”
Đại Minh phiền muộn nói, “Có một công ti lớn cũng phát hành một trò chơi khá giống chúng ta, hình như tên là 《 Thiên Đường Chi Môn》, nội dung game cũng không khác bên chúng ta lắm. Thế nhưng bên người ta tài nguyên phong phú nên trò chơi phổ biến ra rất nhanh, nên 《 Địa Ngục Chi Thành II 》của chúng ta đã bị gạt ra ngoài. Hai game đều có nội dung tương tự nhau, hơn nữa độ bắt chước bên 《 Thiên Đường Chi Môn》lại rất cao. Bên cạnh đó,《 Địa Ngục Chi Thành 》của chúng ta lúc khảo sát phát hiện rất nhiều lỗi, mấy ngày nay bọn anh khẩn cấp sửa chữa cũng sắp điên rồi.”
Tô Trản chủ động nói, “Cần em giúp gì không? Em có thể phụ giúp chỉnh sửa lỗi code game, việc nâng cấp phiên bản cũng không thành vấn đề.”
Hai mắt Đại Minh bỗng chốc sáng trưng, “Thế em rảnh chứ?”
Tô Trản gật đầu, “Rảnh chứ. Chụp hình xong hết rồi. Vậy sau này cứ buổi chiều là em đến đây nhé.”
Đại Minh gật đầu liên tục, “Tô tiểu muội! Không có gì có thể báo đáp ân huệ của em, bọn anh đành dang hai tay dâng lão đại tặng em vậy.”
“Xem như là em bồi thường cho mấy anh đi. Việc này cũng có một nửa là do em.”
Đại Minh ngây ngô cười, “Chuyện này bọn anh hiểu mà. Cũng giống như việc tạm thời thay đổi diễn viên thôi. Giới giải trí ấy mà, quy tác ngầm thì nhiều lắm!”
...
Ở đây làm được mấy ngày thì Tô Trản phát hiện ra, nhân viên trong này cũng chẳng lười biếng như lần đầu cô đến. Chỉ là tuổi tác đa phần đều khá nhỏ, lúc rảnh rỗi thì tụm lại một chỗ tám. Nhưng đến lúc làm việc lại tản ra loại không khí vô cùng nghiêm túc. Giống như một xác hai hồn vậy.
Lúc đầu mọi người vẫn hiểu lầm cô, nghĩ cô cấu kết với đám người kia nên cứ tìm cô phiền toái. Tô Trản không để ý, cứ sét đánh bất động, mười hai giờ trưa lại qua đây phụ giúp nâng cấp, khảo sát game.
Cô luôn là người về muộn nhất. Thậm chí có ngày cô không về, ngủ lại trong công ti với Đại Minh. Lúc đầu còn bị người ta nói ra nói vào, nói cô và Đại Minh này nọ. Sau đó Đại Minh nghe được thì nổi bão, tin vịt cũng ngưng bàn tán. Nhưng kể từ lúc đó Đại Minh cũng không dám ngủ lại công ti nữa.
Dần dần mọi người phát hiện ra, cô gái này thật sự khác với những gì họ vẫn nghĩ.
Cô xử lí mã code rất nhanh, đơn giản lại dễ hiểu, không hề dài dòng. Tốc độ chỉnh bug cũng rất nhanh, mỗi một cái bug trong game cô chỉ cần nhìn hai lần là tìm ra vấn đề, rồi nhanh chóng viết báo cáo chẩn đoán. Sau đó sẽ cố gắng sửa xong trước lúc tan tầm. Lúc đi họp cô cũng chẳng nhiều lời, chỉ lúc mấu chốt mới góp ý vài lần, làm mọi người đang lâm vào bế tắc giải quyết.
Cô có nhiều tác dụng sao? Không hẳn, nếu không có cô, quãng thời gian này mọi người sẽ không được thoải mái như lúc này.
Sau đó, Mạnh Thần đi công tác về mới biết được công ti gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế. Tiểu Môn cũng khá ngạc nhiên về Tô Trản, lúc này Mạnh Thần mới nói một câu, “Người ta tốt nghiệp đào tạo chính quy đó, mấy người sao so sánh với cô ấy được. Tốt nghiệp khoa máy tính của Thanh đại (*), thì sao không có chút thực lực chứ?!”
Mọi người xôn xao.
Người đẹp như thế thì ra lại là dân IT.
Tô Trản rất bình tĩnh, tiếp tục chỉnh bug, nhất quyết phải nâng cấp 《 Địa Ngục Chi Thành II 》.
Dần dần, mọi người trong công ti ngày càng thích cô, có chuyện gì cũng tìm cô bàn bạc.
Chặng vạng tối hôm đó, Từ Gia Diễn vừa xuống máy bay thì ngay lập tức đến công ti,
Trời sắp tối, cả thành phố bao phủ trong nắng chiều, hoàng hôn mùa thu phản chiếu dáng hình lên trên mặt đất.
Anh ngồi trên taxi xem báo cáo tiến trình trò chơi do Mạnh Thần gửi đến.
Đến lúc đến của thang máy anh mới bỏ điện thoại vào túi không xem nữa, tay xoa đầu tóc, tay kia lấy chìa khóa ra.
Nhưng anh lại phát hiện, công ti vẫn chưa khóa cửa.
Anh chậm rãi bước chân vào trong.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ lười biếng hắt vào, tạo nên khung màu giống như rượu vang đỏ.
Tô Trản nhắm mắt nằm ngủ bên chiếc bàn đặt máy tính gần cửa sổ, mái tóc ngắn che đi nửa gương mặt cô, hô hấp đều đều.
Ánh nắng chiều nhuốm màu rượu đỏ không dấu vết hắt lên người cô. Lần đầu tiên anh phát hiện, tóc của cô có ánh vàng. Nắng chiều ôn hào rơi vào người cô, ôm lấy cô đang an tĩnh ngủ.
Cửa sổ thoáng mở, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mấy sợi tóc trên trán cô nhẹ nhàng bay.
Tầm mắt chuyển xuống dưới.
Cô nằm gục xuống bàn, cổ áo chữ V hơi rộng, khe rãnh dưới ngực như có như không phập phồng theo nhịp hô hấp...
(*): Thanh đại – Đại học Thanh Hoa, là trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh. Thành lập năm 1911, được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất Trung Quốc.
Bình luận facebook