-
Chương 2
Đêm ấy, ta và Sở Lệ Chỉ cãi nhau một trận lớn, lời nói không còn kiềm chế, ta mắng hắn mắt mù, không nhận ra chân tướng, mắng hắn không xứng làm cha, lại càng hận bản thân ta làm mẹ mà không bảo vệ được con mình.
Hắn giận dữ quay đầu bỏ đi.
Lần gặp lại, chính là khi ta ngất đi vì mang thai, vào đêm trước khi hắn xuất chinh.
Ta không muốn gặp hắn.
Hắn cũng im lặng.
Chỉ nói ta hãy đợi hắn trở về.
Ta từng nghĩ, Sở Lệ Chỉ thực sự tin lời kêu oan của Hoàng hậu nên mới thả nàng ta ra, nhưng không ngờ rằng hắn bị Tống Tướng quân ép buộc, là vì cuộc chiến nơi biên cương.
Còn việc hắn thân chinh ra trận, chỉ e rằng cũng là để nhân cơ hội thu hồi binh quyền, không còn bị quyền tướng uy hiếp.
Là ta đã nghĩ sai rồi.
“Ngươi lui ra đi.”
Phó tướng cúi người cáo lui, Minh Đức, thái giám thân cận của Sở Lệ Chỉ mới bước vào, trên tay cầm bút mực.
Chờ hắn bày xong giấy mực, Sở Lệ Chỉ ngồi xuống trước bàn, rõ ràng là định viết thư.
Ta lơ lửng phía sau hắn.
Thấy hắn trước tiên viết một phong thư cho Thái hậu, giao phó một số việc trong cung, rồi chuyển sang một tờ giấy khác, nâng bút viết:
[Yêu Yêu, trong cung mọi chuyện ổn cả chứ?]
Dừng bút.
Hắn lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài doanh trướng, thở dài một hơi, tiếp tục viết:
[Ngày ấy Trẫm không nên tranh cãi với nàng, nàng đang mang thai, lại thêm việc tiểu Tứ kinh hãi rơi xuống nước, nguy kịch cận kề, Trẫm nên thấu hiểu nỗi bức bối trong lòng nàng, càng không nên dễ dàng tha cho Hoàng hậu như vậy. Nhưng lần này sự việc có nguyên do, đợi Trẫm trở về cung, nhất định sẽ giải thích rõ ràng với nàng, nghiêm khắc trừng phạt Hoàng hậu, để nàng xả giận.]
[Vi phu rất nhớ Yêu Yêu, chỉ mong hai tháng sau, vào dịp tết Nguyên Đán, có thể đoàn tụ cùng nàng.]
Ta nhìn mà chỉ cảm thấy như nuốt phải một quả mơ chua chát.
Ban đầu là vị ngọt ngào.
Nhưng dư vị chỉ còn lại chỉ là sự chua xót và đắng cay.
Ta thấy Sở Lệ Chỉ mỉm cười khi viết thư, thấy hắn cẩn thận niêm phong lá thư rồi giao cho Minh Đức. Nhưng chưa kịp để Minh Đức nhận lấy, hắn đã khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Minh Đức, Trẫm mới xuất chinh chưa đầy nửa tháng, đã vội vàng dỗ dành nàng, liệu có phải là quá chiều chuộng nàng không?"
Minh Đức đâu dám trả lời, chỉ biết bối rối không biết phải làm sao.
Sở Lệ Chỉ suy nghĩ một lúc, rồi giận dữ đập mạnh lá thư xuống bàn.
"Thôi đi, gần đây nàng cậy sủng sinh kiêu, nói năng bừa bãi, nếu Trẫm lại dỗ dành, nàng chỉ càng thêm nắm giữ trái tim Trẫm mà làm càn."
Nói đến đây, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ta đoán hẳn là hắn đã nhớ lại những lời đau lòng ta thốt ra trong cơn cãi vã.
Ngay lập tức, trái tim ta như bị siết chặt.
Chua xót vô cùng.
Đau đớn tột cùng.
Nếu biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, ta làm sao nỡ lòng tranh cãi với hắn?
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, muốn một lần nữa chạm vào sự ấm áp của hắn.
Ta nghĩ, hẳn sẽ vẫn là ấm nóng như trước.
Những ngày đông lạnh giá, ta luôn rúc vào lòng hắn, hắn cười bảo ta chẳng có chút nào giống Quý phi đoan trang, mà như một con mèo lười biếng.
Ta giả vờ tức giận, dùng đầu ngón tay cào vào ngực hắn.
Cào đến khi hắn thấy ngứa ngáy, liền ôm chặt ta, quăng lên giường.
Rồi là một đêm xuân nồng nàn.
Nhưng giờ đây.
Đầu ngón tay ta lạnh giá, không còn ai ủ ấm nữa.
Ta tưởng rằng, Sở Lệ Chỉ sẽ không gửi lá thư cho ta nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đưa thư cho Minh Đức, chỉ thêm một câu dặn dò: "Cứ để yên Quý phi một ngày nữa, ngày mai hãy phái người đưa thư về kinh."
"Đợi khi nhận được thư, không biết nàng sẽ giễu cợt thế nào về khẩu xà tâm Phật của Trẫm, lại vì thương nàng mà nhượng bộ."
Nói xong, hắn cười khổ một tiếng.
Ta nhìn hắn, dõi theo hắn.
Chỉ cảm thấy nỗi đau như cơn gió lạnh buốt, xuyên thấu tận xương tủy, tàn nhẫn xé rách linh hồn ta.
Sở Lệ Chỉ ngập tràn hy vọng được đoàn tụ với ta.
Vào dịp tết Nguyên Đán, dưới ánh trăng, dưới những lồng đèn hoa.
Phu thê nắm tay nhau, hài tử bên cạnh.
Biết bao nhiêu sự tươi đẹp.
Nhưng Sở Lệ Chỉ đâu biết, ta đã c.h.ế.t rồi.
Những điều hắn mong đợi đều là vô vọng.
Nghĩ đến đây, tim ta như bị người ta móc ra, chỉ còn lại một khoảng trống.
Máu tuôn chảy.
Đẫm máu.
Đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Thư được gửi đi rồi.
Ta liền theo sát Sở Lệ Chỉ bên cạnh hắn.
Hắn xuất chinh nơi sa trường, ta ở trong doanh trại chờ hắn trở về.
Đôi khi chờ đến khuya, ta cảm thấy vô cùng buồn chán, vô thức mà thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta đã thấy Sở Lệ Chỉ trở về.
Dưới ánh đèn mờ mờ, góc nghiêng sắc bén của hắn được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, đôi mắt sâu thẳm, đáng sợ mà không ai dám nhìn thẳng, cũng trở nên nhu hòa hơn, như thể vô cùng mềm mại và dịu dàng.
Hắn giận dữ quay đầu bỏ đi.
Lần gặp lại, chính là khi ta ngất đi vì mang thai, vào đêm trước khi hắn xuất chinh.
Ta không muốn gặp hắn.
Hắn cũng im lặng.
Chỉ nói ta hãy đợi hắn trở về.
Ta từng nghĩ, Sở Lệ Chỉ thực sự tin lời kêu oan của Hoàng hậu nên mới thả nàng ta ra, nhưng không ngờ rằng hắn bị Tống Tướng quân ép buộc, là vì cuộc chiến nơi biên cương.
Còn việc hắn thân chinh ra trận, chỉ e rằng cũng là để nhân cơ hội thu hồi binh quyền, không còn bị quyền tướng uy hiếp.
Là ta đã nghĩ sai rồi.
“Ngươi lui ra đi.”
Phó tướng cúi người cáo lui, Minh Đức, thái giám thân cận của Sở Lệ Chỉ mới bước vào, trên tay cầm bút mực.
Chờ hắn bày xong giấy mực, Sở Lệ Chỉ ngồi xuống trước bàn, rõ ràng là định viết thư.
Ta lơ lửng phía sau hắn.
Thấy hắn trước tiên viết một phong thư cho Thái hậu, giao phó một số việc trong cung, rồi chuyển sang một tờ giấy khác, nâng bút viết:
[Yêu Yêu, trong cung mọi chuyện ổn cả chứ?]
Dừng bút.
Hắn lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài doanh trướng, thở dài một hơi, tiếp tục viết:
[Ngày ấy Trẫm không nên tranh cãi với nàng, nàng đang mang thai, lại thêm việc tiểu Tứ kinh hãi rơi xuống nước, nguy kịch cận kề, Trẫm nên thấu hiểu nỗi bức bối trong lòng nàng, càng không nên dễ dàng tha cho Hoàng hậu như vậy. Nhưng lần này sự việc có nguyên do, đợi Trẫm trở về cung, nhất định sẽ giải thích rõ ràng với nàng, nghiêm khắc trừng phạt Hoàng hậu, để nàng xả giận.]
[Vi phu rất nhớ Yêu Yêu, chỉ mong hai tháng sau, vào dịp tết Nguyên Đán, có thể đoàn tụ cùng nàng.]
Ta nhìn mà chỉ cảm thấy như nuốt phải một quả mơ chua chát.
Ban đầu là vị ngọt ngào.
Nhưng dư vị chỉ còn lại chỉ là sự chua xót và đắng cay.
Ta thấy Sở Lệ Chỉ mỉm cười khi viết thư, thấy hắn cẩn thận niêm phong lá thư rồi giao cho Minh Đức. Nhưng chưa kịp để Minh Đức nhận lấy, hắn đã khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Minh Đức, Trẫm mới xuất chinh chưa đầy nửa tháng, đã vội vàng dỗ dành nàng, liệu có phải là quá chiều chuộng nàng không?"
Minh Đức đâu dám trả lời, chỉ biết bối rối không biết phải làm sao.
Sở Lệ Chỉ suy nghĩ một lúc, rồi giận dữ đập mạnh lá thư xuống bàn.
"Thôi đi, gần đây nàng cậy sủng sinh kiêu, nói năng bừa bãi, nếu Trẫm lại dỗ dành, nàng chỉ càng thêm nắm giữ trái tim Trẫm mà làm càn."
Nói đến đây, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ta đoán hẳn là hắn đã nhớ lại những lời đau lòng ta thốt ra trong cơn cãi vã.
Ngay lập tức, trái tim ta như bị siết chặt.
Chua xót vô cùng.
Đau đớn tột cùng.
Nếu biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, ta làm sao nỡ lòng tranh cãi với hắn?
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, muốn một lần nữa chạm vào sự ấm áp của hắn.
Ta nghĩ, hẳn sẽ vẫn là ấm nóng như trước.
Những ngày đông lạnh giá, ta luôn rúc vào lòng hắn, hắn cười bảo ta chẳng có chút nào giống Quý phi đoan trang, mà như một con mèo lười biếng.
Ta giả vờ tức giận, dùng đầu ngón tay cào vào ngực hắn.
Cào đến khi hắn thấy ngứa ngáy, liền ôm chặt ta, quăng lên giường.
Rồi là một đêm xuân nồng nàn.
Nhưng giờ đây.
Đầu ngón tay ta lạnh giá, không còn ai ủ ấm nữa.
Ta tưởng rằng, Sở Lệ Chỉ sẽ không gửi lá thư cho ta nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đưa thư cho Minh Đức, chỉ thêm một câu dặn dò: "Cứ để yên Quý phi một ngày nữa, ngày mai hãy phái người đưa thư về kinh."
"Đợi khi nhận được thư, không biết nàng sẽ giễu cợt thế nào về khẩu xà tâm Phật của Trẫm, lại vì thương nàng mà nhượng bộ."
Nói xong, hắn cười khổ một tiếng.
Ta nhìn hắn, dõi theo hắn.
Chỉ cảm thấy nỗi đau như cơn gió lạnh buốt, xuyên thấu tận xương tủy, tàn nhẫn xé rách linh hồn ta.
Sở Lệ Chỉ ngập tràn hy vọng được đoàn tụ với ta.
Vào dịp tết Nguyên Đán, dưới ánh trăng, dưới những lồng đèn hoa.
Phu thê nắm tay nhau, hài tử bên cạnh.
Biết bao nhiêu sự tươi đẹp.
Nhưng Sở Lệ Chỉ đâu biết, ta đã c.h.ế.t rồi.
Những điều hắn mong đợi đều là vô vọng.
Nghĩ đến đây, tim ta như bị người ta móc ra, chỉ còn lại một khoảng trống.
Máu tuôn chảy.
Đẫm máu.
Đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Thư được gửi đi rồi.
Ta liền theo sát Sở Lệ Chỉ bên cạnh hắn.
Hắn xuất chinh nơi sa trường, ta ở trong doanh trại chờ hắn trở về.
Đôi khi chờ đến khuya, ta cảm thấy vô cùng buồn chán, vô thức mà thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta đã thấy Sở Lệ Chỉ trở về.
Dưới ánh đèn mờ mờ, góc nghiêng sắc bén của hắn được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, đôi mắt sâu thẳm, đáng sợ mà không ai dám nhìn thẳng, cũng trở nên nhu hòa hơn, như thể vô cùng mềm mại và dịu dàng.