-
Chương 12
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, hàm răng nghiến chặt, dường như có thể bắn ra tia lửa, giọng nói gần như rít qua kẽ răng.
"Tống gia muốn binh quyền, ta đã cho. Ngươi muốn ngôi vị Hoàng hậu, ta cũng đã cho. Nhưng ta, ta chỉ cần Yêu Yêu. Ta! Chỉ cần thê tử của ta! Tại sao ngươi không thể cho ta? Tại sao ngươi phải g.i.ế.t nàng!"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Những câu hỏi của Hoàng đế, nhuốm đầy máu từ cái c.h.ế.t của thê tử yêu dấu, vang vọng khắp đại điện. Như tiếng kêu bi ai của phượng hoàng đang khóc vì mất đi bạn đời.
Tan vỡ, tuyệt vọng.
Từ khi lên ngôi, Sở Lệ Chỉ đã thu phục lại vùng đất đã mất, đất nước thịnh vượng, dân chúng an khang, bá quan văn võ đều kính trọng hắn là một quân vương sáng suốt, dân chúng tôn sùng hắn là chiến thần trên chiến trường.
Nhưng không ai biết rằng, vị Hoàng đế có tất cả mọi thứ ấy, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để thê tử của mình được sống yên ổn.
Giờ hắn đã mãi mãi mất đi người mình yêu.
Chỉ còn lại sự giàu sang vô nghĩa.
Hoàng hậu chưa từng thấy Sở Lệ Chỉ đáng sợ đến như vậy, nàng hoàn toàn sững sờ, nhưng lại bị Sở Lệ Chỉ túm lấy cổ và ném xuống đất.
"Ta hỏi ngươi lần cuối, Yêu Yêu ở đâu?"
Đôi mắt gần trong gang tấc, như đôi mắt của một ác quỷ đang đòi mạng.
Hoàng hậu không thể chịu đựng nổi nữa, khóc lóc, gào lên câu cuối cùng—
"Trong rừng đào, dưới đài Dật Yêu."
Đài Dật Yêu.
Đó là nơi ta và Sở Lệ Chỉ lần đầu gặp nhau.
Bao năm qua, Sở Lệ Chỉ đã không biết bao nhiêu lần đến nơi này.
Không làm gì cả.
Chỉ lặng lẽ đứng đó mà nhìn.
Như thể chỉ cần thế là đủ để tìm được chút bình yên.
Thì ra, đó không phải là ảo giác.
Cơn gió thổi đến, mang theo sự dịu dàng của thê tử hắn.
Chỉ vì, thi thể của ta được giấu kín tại nơi ấy.
Thi thể của ta.
Là do Sở Lệ Chỉ tự tay đào lên.
Giờ đã gần ba năm kể từ khi ta qua đời.
Thi thể ta đã sớm phân hủy thành đất.
Khuôn mặt đã không còn nhận ra nữa.
Nhưng khắp cơ thể lại được phủ đầy những ký tự đỏ thẫm bằng chu sa, trông quỷ dị và đáng sợ.
Sở Lệ Chỉ ra lệnh bắt Hoàng hậu đến, ép nàng ta khai ra đó là gì.
Hoàng hậu với vẻ mặt đ.i.ê.n loạn, cười cợt nói: "Đó là một loại tà thuật có thể khiến linh hồn sau khi c.h.ế.t không được siêu thoát, cho đến khi tan thành tro bụi."
Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao linh hồn ta không thể tan biến sau khi c.h.ế.t.
Thì ra là do Hoàng hậu.
Nàng ta hận ta đến mức tận cùng.
Ngay cả khi ta đã c.h.ế.t, nàng cũng không để ta yên nghỉ.
Ta lẽ ra phải cảm ơn nàng.
Nếu không, ta sẽ không thể ở bên cạnh Sở Lệ Chỉ.
Cũng không thể tận mắt chứng kiến hắn báo thù cho ta.
Nhưng những lời này, không nghi ngờ gì nữa, đã khiến Sở Lệ Chỉ đau đớn đến tận cùng.
Hắn làm sao có thể tưởng tượng được, rằng ngay cả khi đã c.h.ế.t, người mà hắn yêu thương nhất vẫn phải chịu đựng lời nguyền tàn độc này từng ngày?
Trong cơn giận dữ và đau khổ, Sở Lệ Chỉ bất chợt ho ra một ngụm máu.
Máu đỏ tươi, từ kẽ tay nhỏ xuống.
Các cung nhân hoảng loạn, nhưng Hoàng hậu lại càng cười đ.i.ê.n cuồng hơn: "Vậy nên, Sở Lệ Chỉ, biết đâu Yêu Yêu của ngươi vẫn đang ở đây, nhìn ngươi g.i.ế.t bao nhiêu người, ngươi nghĩ nàng ta có sợ ngươi không?"
Nói rồi, nàng bất ngờ vùng khỏi sự kiềm chế, cười lớn trong cơn đ.i.ê.n loạn.
Hoàng hậu đã đ.i.ê.n rồi.
Đây là điều mà tất cả những người có mặt đều nhận ra.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những cánh hoa đào, hương thơm ngọt ngào nhưng giờ đây lại mang một chút quỷ dị.
Nhớ lại những lời Hoàng hậu vừa nói, những cung nhân đứng gần thi thể không khỏi rùng mình, lùi lại vài bước.
Chỉ có Sở Lệ Chỉ, vẫn lặng lẽ nhìn ta.
Rồi, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, dịu dàng lau đi lớp bùn đất trên khuôn mặt ta, như thể ta không c.h.ế.t, chỉ là đang ngủ trưa mà thôi.
Hắn không muốn làm phiền giấc mộng đẹp của ta, liền nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Nụ cười pha lẫn nước mắt.
Giọng nói của hắn dịu dàng như một lời thì thầm:
"Nàng ấy sẽ không sợ ta đâu."
"Yêu Yêu của ta, yêu ta nhất mà."
Hắn bế ta lên, từng bước một, vượt qua hàng lớp cung nhân, đi qua những bức tường đỏ, làm kinh động đến những đàn chim sẻ.
Hắn ghé sát tai ta, nhẹ nhàng nói:
"Yêu Yêu, đừng sợ."
"Vi phu đưa nàng về nhà rồi."
"Tống gia muốn binh quyền, ta đã cho. Ngươi muốn ngôi vị Hoàng hậu, ta cũng đã cho. Nhưng ta, ta chỉ cần Yêu Yêu. Ta! Chỉ cần thê tử của ta! Tại sao ngươi không thể cho ta? Tại sao ngươi phải g.i.ế.t nàng!"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Những câu hỏi của Hoàng đế, nhuốm đầy máu từ cái c.h.ế.t của thê tử yêu dấu, vang vọng khắp đại điện. Như tiếng kêu bi ai của phượng hoàng đang khóc vì mất đi bạn đời.
Tan vỡ, tuyệt vọng.
Từ khi lên ngôi, Sở Lệ Chỉ đã thu phục lại vùng đất đã mất, đất nước thịnh vượng, dân chúng an khang, bá quan văn võ đều kính trọng hắn là một quân vương sáng suốt, dân chúng tôn sùng hắn là chiến thần trên chiến trường.
Nhưng không ai biết rằng, vị Hoàng đế có tất cả mọi thứ ấy, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để thê tử của mình được sống yên ổn.
Giờ hắn đã mãi mãi mất đi người mình yêu.
Chỉ còn lại sự giàu sang vô nghĩa.
Hoàng hậu chưa từng thấy Sở Lệ Chỉ đáng sợ đến như vậy, nàng hoàn toàn sững sờ, nhưng lại bị Sở Lệ Chỉ túm lấy cổ và ném xuống đất.
"Ta hỏi ngươi lần cuối, Yêu Yêu ở đâu?"
Đôi mắt gần trong gang tấc, như đôi mắt của một ác quỷ đang đòi mạng.
Hoàng hậu không thể chịu đựng nổi nữa, khóc lóc, gào lên câu cuối cùng—
"Trong rừng đào, dưới đài Dật Yêu."
Đài Dật Yêu.
Đó là nơi ta và Sở Lệ Chỉ lần đầu gặp nhau.
Bao năm qua, Sở Lệ Chỉ đã không biết bao nhiêu lần đến nơi này.
Không làm gì cả.
Chỉ lặng lẽ đứng đó mà nhìn.
Như thể chỉ cần thế là đủ để tìm được chút bình yên.
Thì ra, đó không phải là ảo giác.
Cơn gió thổi đến, mang theo sự dịu dàng của thê tử hắn.
Chỉ vì, thi thể của ta được giấu kín tại nơi ấy.
Thi thể của ta.
Là do Sở Lệ Chỉ tự tay đào lên.
Giờ đã gần ba năm kể từ khi ta qua đời.
Thi thể ta đã sớm phân hủy thành đất.
Khuôn mặt đã không còn nhận ra nữa.
Nhưng khắp cơ thể lại được phủ đầy những ký tự đỏ thẫm bằng chu sa, trông quỷ dị và đáng sợ.
Sở Lệ Chỉ ra lệnh bắt Hoàng hậu đến, ép nàng ta khai ra đó là gì.
Hoàng hậu với vẻ mặt đ.i.ê.n loạn, cười cợt nói: "Đó là một loại tà thuật có thể khiến linh hồn sau khi c.h.ế.t không được siêu thoát, cho đến khi tan thành tro bụi."
Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao linh hồn ta không thể tan biến sau khi c.h.ế.t.
Thì ra là do Hoàng hậu.
Nàng ta hận ta đến mức tận cùng.
Ngay cả khi ta đã c.h.ế.t, nàng cũng không để ta yên nghỉ.
Ta lẽ ra phải cảm ơn nàng.
Nếu không, ta sẽ không thể ở bên cạnh Sở Lệ Chỉ.
Cũng không thể tận mắt chứng kiến hắn báo thù cho ta.
Nhưng những lời này, không nghi ngờ gì nữa, đã khiến Sở Lệ Chỉ đau đớn đến tận cùng.
Hắn làm sao có thể tưởng tượng được, rằng ngay cả khi đã c.h.ế.t, người mà hắn yêu thương nhất vẫn phải chịu đựng lời nguyền tàn độc này từng ngày?
Trong cơn giận dữ và đau khổ, Sở Lệ Chỉ bất chợt ho ra một ngụm máu.
Máu đỏ tươi, từ kẽ tay nhỏ xuống.
Các cung nhân hoảng loạn, nhưng Hoàng hậu lại càng cười đ.i.ê.n cuồng hơn: "Vậy nên, Sở Lệ Chỉ, biết đâu Yêu Yêu của ngươi vẫn đang ở đây, nhìn ngươi g.i.ế.t bao nhiêu người, ngươi nghĩ nàng ta có sợ ngươi không?"
Nói rồi, nàng bất ngờ vùng khỏi sự kiềm chế, cười lớn trong cơn đ.i.ê.n loạn.
Hoàng hậu đã đ.i.ê.n rồi.
Đây là điều mà tất cả những người có mặt đều nhận ra.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những cánh hoa đào, hương thơm ngọt ngào nhưng giờ đây lại mang một chút quỷ dị.
Nhớ lại những lời Hoàng hậu vừa nói, những cung nhân đứng gần thi thể không khỏi rùng mình, lùi lại vài bước.
Chỉ có Sở Lệ Chỉ, vẫn lặng lẽ nhìn ta.
Rồi, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, dịu dàng lau đi lớp bùn đất trên khuôn mặt ta, như thể ta không c.h.ế.t, chỉ là đang ngủ trưa mà thôi.
Hắn không muốn làm phiền giấc mộng đẹp của ta, liền nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Nụ cười pha lẫn nước mắt.
Giọng nói của hắn dịu dàng như một lời thì thầm:
"Nàng ấy sẽ không sợ ta đâu."
"Yêu Yêu của ta, yêu ta nhất mà."
Hắn bế ta lên, từng bước một, vượt qua hàng lớp cung nhân, đi qua những bức tường đỏ, làm kinh động đến những đàn chim sẻ.
Hắn ghé sát tai ta, nhẹ nhàng nói:
"Yêu Yêu, đừng sợ."
"Vi phu đưa nàng về nhà rồi."
Bình luận facebook