Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tùng Hoa - Chương 09 (P3)
Mộc Ang tiếp tục cuộc hành trình của mình mặc kệ chàng trai kia cứ đi theo cùng. Mỗi buổi tối họ lại cùng nhau nhóm lửa, cùng nhau ăn tối và nghỉ ngơi. Mộc Ang biết chuyến đi này của Xơng Ngỵ rồi sẽ phải dừng chân vì Cấm Thành đang chờ vị vua mới, đám người ẩn nấp kia mỗi ngày lại nôn nóng để đưa hoàng tử về. Họ lo lắng, bàn bạc nhau vì sau mỗi chặng đường Xơng Ngỵ đi là mỗi lúc lại cách xa Cấm Thành hơn.
Xơng Ngỵ lẽo đẽo theo Mộc Ang đã hết mấy ngày đường, thời gian trôi qua càng khiến người cảm thấy hy vọng đưa Mộc Ang trở về Cấm Thành càng trở nên khó khăn khi mà Mộc Ang luôn dành cho người vẻ lạnh lùng. Ngày phải quay lại Cấm Thành đã cận kề, Xơng Ngỵ cố giấu nỗi tuyệt vọng vào trong, cố gắng lạc quan hết mức, dù sao hiện tại mỗi ngày người đều có thể ở bên cạnh Mộc Ang. Những lúc giữa đêm khuya, Xơng Ngỵ vẫn còn thức và ngồi bên đống lửa nhìn ngắm Mộc Ang khi nàng đang say ngủ, cảm giác hạnh phúc và đau lòng, có cả nỗi bất lực xen lẫn hỗn độn.
Bọn người đánh thuê có vẻ không còn bám theo Mộc Ang nữa, có lẽ họ đã kinh sợ khi biết nhiều người đã bỏ mạng dưới kiếm của nàng. Sau vài ngày đường thì Mộc Ang và Xơng Ngỵ đã đến khu bờ biển nơi có bến thuyền đi sang Ưng Đông Đại Đảo. Xơng Ngỵ không biết vì sao Mộc Ang rẽ lối hướng ra biển, chỉ có Mộc Ang biết rằng linh tính đang đưa nàng đi tìm Đại Đế. Mật Lệnh được nuôi trong Biển Bóng Tối thì việc Đại Đế đi về phía đại dương không có gì lạ, chỉ là sau bằng ấy thời gian vòng vo trên đất liền từ Ngạn Tây sang Nam Hoa đến lúc này có vẻ Đại Đế mới bắt đầu đi tìm thứ thuộc về mình.
Mộc Ang và Xơng Ngỵ dừng chân trên một đồi cát cao có thể nhìn ra biển xa. Trước mắt họ là một khu nhà ở trải dài bên bờ biển, cầu cảng lớn nằm ở phía xa với rất nhiều tàu thuyền neo đậu, cả một khu chợ sầm uất nằm gần đó, người qua lại đông đúc, họ có thể nghe được tiếng người buôn bán, nghe mùi cá biển và vị mặn của nước biển lẫn trong gió. Một vài con thuyền nhổ neo, chầm chậm lùi ra xa bờ để bắt đầu những chuyến hải trình, lại có vài con thuyền khác vừa cập bến.
Mộc Ang mở to mắt ngắm nhìn viễn cảnh trước mắt khi mà lần đầu tiên nàng được thấy thứ gọi là “Đại dương”. Đại dương xanh biếc như bầu trời trên cao, xa thẳm ngút tầm mắt nhìn mà không một hồ nước nào ở Đại Vân Đình có thể so sánh với nó được. Những con thuyền lớn giăng những cột buồm to mà Mộc Ang chỉ được nhìn qua hình vẽ do Lão Thần Tất Nhạ vẽ ra cho nàng xem.
“Thần Tộc từng có người đã đặt chân đến nơi xa xôi này sao? Nếu Thần Tộc không buộc phải lánh xa Nhân Tộc thì những cảnh đẹp này ta sẽ được nhìn thấy mỗi ngày sao? Cái giá của bình yên là phải mất đi một nửa vùng trời sao?”
- Nàng đang nghĩ ngợi gì thế? Chúng ta sẽ vào khu chợ tìm gì đó để ăn chứ? Ta cảm thấy đói rồi!
Xơng Ngỵ hỏi Mộc Ang khi thấy vẻ bần thần của nàng.
- À... ta... ta cũng đói rồi, chúng ta đi vào chợ thôi.
Mộc Ang trả lời Xơng Ngỵ khi ánh mắt vẫn còn hướng ra phía đại dương xa. Họ cho ngựa đi xuống đồi cát và rẽ lối vào khu chợ. Mùi cá biển tươi nồng nặc trong không khí lẫn mùi hải sản được nướng lên trong những hàng ăn nhỏ dọc hai bên lối đi. Những sản vật biển được bày bán như san hô nhiều màu, những vỏ ốc lớn được chạm khắc thủ công tinh xảo, có cả nhiều đồ trang sức nhiều màu sắc, nhiều hình thù. Ở một gốc chợ có nhiều người đang tập trung xung quanh một bục gỗ cao nơi có một người đàn ông đang quơ tay múa chân theo từng câu nói như để phụ hoạ cho câu chuyện của mình thêm sống động hơn. Mộc Ang cảm thấy có chút tò mò nên tiến lại gần hơn, nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn theo người đàn ông di chuyển trên bục miệng vẫn đang huyên thuyên.
*
- ... .cuối cùng thì bức mật đồ có gì trong ấy chỉ có Vua Lãnh Bắc biết mà thôi. Nếu ai muốn nhìn thấy thì phải xâm nhập được vào nơi gọi là Đại Hàn Đế Lăng mà tìm xem, bức mật đồ được giữ trong ấy đấy. Nhưng mọi người sẽ không thể vào được nơi đó đâu vì đó là nơi cấm địa của nhà vua, canh phòng nghiêm ngặt có lẽ chỉ có loài chim có cánh mới có thể lọt vào được mà thôi. Chuyện của vụ lở núi tuyết mười sáu năm trước ở Lãnh Bắc là như thế đó! Vừa nói xong, người đàn ông ngã chiếc mũ làm bằng da đang đội trên đầu ra chìa tay về phía trước rồi đảo một vòng gần những người đang đứng nghe, một vài đồng xu hình vuông có hình đóa hoa năm cánh khắc nổi được đặt vào chiếc mũ. Người đàn ông có vẻ vui mừng, túm chiếc mũ lại cầm trên tay che đi những đồng tiền vừa kiếm được sau khi kể xong một câu chuyện rồi lui về phía giữa sàn gỗ có vẻ lại sắp kể một câu chuyện khác. Đám đông xôn xao hối thúc người đàn ông kể thêm cho họ nghe những câu chuyện hay lạ khác.
- Ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện hay hơn ở Ưng Đông Đại Đảo, mà không, phải nói là chuyện có liên quan đến Biển Bóng Tối ngoài kia.
Người đàn ông trỏ tay về hướng đại dương, vẻ mặt bí hiểm như để khiêu khích trí tò mò của mọi người. Đám đông nhìn theo hướng trỏ của ngón tay mặc dù từ nơi họ đứng không thể nào nhìn thấy được nơi mà người đàn ông đang nói đến, rồi họ lại hào hứng chờ đợi câu chuyện được kể ra. Mộc Ang cũng bắt đầu chú ý khi nghe đến “Biển Bóng Tối”, nàng ngồi yên trên lưng ngựa tập trung lắng nghe giọng nói âm trầm của người đàn ông kia.
- Vào một đêm thanh tĩnh trên vùng biển rất xa của Ưng Đông Đại Đảo. Một con thuyền lớn đã vô tình đi đến khu vực gần Biển Bóng Tối. Cả thuyền trưởng lẫn thuyền viên đều không biết làm sao họ lại đến đó vì mọi chuyến hải trình người ta đều không đưa thuyền đến vùng nước này. Không gian tĩnh lặng xung quanh nhưng Biển Bóng Tối đang biến động, nó thả ra ngoài một cơn lốc xoáy và mục tiêu của nó chính là con thuyền kia. Những người trên thuyền đã cố gắng hướng con thuyền quay về nhưng họ bị mất kiểm soát, chỉ có thể nhìn cơn lốc đến gần rồi nuốt chửng con thuyền. Sau đó, cơn lốc lại quay về Biển Bóng Tối, trả lại mặt biển bên ngoài một không gian yên ả. Biển Bóng Tối... nơi đó chưa ai có thể vào mà còn sống trở ra, nhưng một người trên thuyền đã sống sót, khi trở về thì gần như đã chết, phải mất nhiều ngày mới có thể tỉnh lại. Chuyện này không ai trong gia đình anh ta tin và rất hạn chế không để cho ai biết. Nhưng ta thì dù có giữ kín đến đâu ta vẫn có thể điều tra được. Các người nghĩ xem tại sao anh ta có thể trở về từ Biển Bóng Tối khi con thuyền của anh ta đã bị nuốt chửng? Làm sao có thể? Điều gì đã tạo nên điều đó? Vì sao Biển Bóng Tối tồn tại? Có phải thế giới này còn nhiều điều huyền bí mà chúng ta chưa biết được? Có thật là Biển Bóng Tối là nơi không thể đến? Các người không tin có thể đến Ưng Đông Đại Đảo tìm gặp người thanh niên ấy mà hỏi.
Người đàn ông càng trầm giọng khi câu chuyện đến phần đáng chú ý. Đám đông lao xao, có người lo lắng khi nghe hết câu chuyện, có người cười bảo nhau rằng bọn người buôn chuyện chỉ giỏi đặt điều để lấy tiền người nghe. Người đàn ông lại xoè mũ đi đến đám đông mong kiếm chác thêm, vài đồng xu nữa được tung ra. Người buôn chuyện hí hửng lùi lại vài bước rồi cúi chào đám đông hẹn sẽ trở lại kể chuyện sau chuyến đi ngao du khác khi đã sưu tầm thêm những chuyện lạ kỳ chốn dân gian, sau đó lĩnh nhanh đi nơi khác như chẳng muốn ai biết là hắn sẽ đi đâu. Đám đông cũng tản ra dần, bục gỗ vẫn nằm yên nơi gốc chợ. Nhưng có người đang đứng giữa đám đông nhìn theo dáng đi vội vã của người đàn ông kia rồi cho ngựa đi theo về phía cầu cảng.
“Nếu câu chuyện của hắn là thật, phải chăng Mật Lệnh đã ra khỏi Biển Bóng Tối theo người kia về đất liền? Ta phải hỏi hắn cho rõ! Nhưng Xơng Ngỵ cứ đi bên cạnh ta, hắn sẽ thắc mắc nếu như ta lại hỏi chuyện về người trở về từ Biển Bóng Tối, lúc đó ta phải giải thích sao đây?”
Mộc Ang vừa đi theo người đàn ông vừa nghĩ ngợi, Xơng Ngỵ vẫn đang đi song song bên cạnh nàng. Vị hoàng tử không hiểu được ý định của Mộc Ang lúc này là gì khi nàng đi theo người buôn chuyện, người chỉ biết im lặng đi bên cạnh.
- Câu chuyện người đó kể thật kỳ lạ, ngài nói xem có phải không?
Mộc Ang quay sang hỏi Xơng Ngỵ.
- Bọn người buôn chuyện lúc nào cũng thế, họ thêu dệt những chuyện bình thường trở nên quái lạ hòng để lấy chút tiền của những người khác. Ta đoán vị chàng trai kia chỉ là bị đắm thuyền ngoài biển và may mắn thoát chết mà thôi. Biển Bóng Tối là nơi không ai có thể vào mà còn sống sót, từ xa xưa đã là như thế, nếu có chuyện như thế thật thì cả thế giới này đã tìm đến người đó mà tìm hiểu cho rõ không phải để những người kia đi kể lung tung như thế. Nàng ngây thơ quá lại bị vẻ huyễn hoặc của hắn lừa giống như những người lúc nãy khi nghe hắn kể chuyện. Nhưng hắn đúng một điều là thế giới rộng lớn còn nhiều điều con người chưa biết hết được. Nàng muốn hỏi hắn xem những chuyện kia là thật hay giả? Ta đi cùng nàng!
Xơng Ngỵ mỉm cười trả lời.
- Ta cũng muốn biết!
Mộc Ang khấp khởi khi đã có cái cớ hợp lý để tiếp cận người kia.
*
Người đàn ông ra đến gần bến cảng thì rẽ vào một lối đi khác đến một khu nhà ọp ẹp, ghé vào một quán ven đường mua một bình rượu rồi thẳng hướng ra bãi đá gần bờ biển. Hắn ngồi lại trên bãi cát, ngửa cổ tu một hơi rượu rồi đưa tay quệt miệng, mắt hướng ra biển nơi bến thuyền cạnh cầu cảng. Người đàn ông quay đầu nhìn về phía hai người cưỡi ngựa đã đi theo mình từ trong khu chợ ra đến đây, nheo nheo mắt như để nhìn rõ mặt mũi đôi nam nữ trẻ kia là ai, thấy họ có đeo kiếm thì có chút đề phòng.
- Theo ta ra đến tận đây có việc gì? Ta hết chuyện để kể rồi, đợi khi khác nhé!
Người đàn ông đứng dậy, tay vẫn giữ bình rượu, bước vài bước về phía đôi nam nữ chẳng bận tâm đến lớp đất cát đang bám trên y phục. Đôi nam nữ ghìm cương ngựa bước xuống, dáng vẻ không có gì nguy hiểm, cô gái toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, chàng trai lại có dáng vẻ như một cậu chủ nhà giàu nhưng phong thái lại đĩnh đạc hơn rất nhiều so với bọn cậu ấm mà hắn thường thấy.
- Chuyện ông kể lúc nãy về Biển Bóng Tối là thật à? Chúng tôi đang trên đường đến Ưng Đông Đại Đảo có thể tìm gặp người kia để nghe kể chuyện làm thế nào có thể sống sót trở về. Người đó tên là gì ấy nhỉ?
Xơng Ngỵ lên tiếng hỏi dò. Người đàn ông nhìn chầm chập Xơng Ngỵ rồi bất chợt bật cười khanh khách, lại ngửa cổ tu một hơi rượu, rượu tràn qua khoé miệng chảy xuống cổ. Hắn đưa tay quệt miệng và cổ, mím môi như để cảm cảm nhận hết vị cay nồng của hớp rượu vừa rồi sau đó xoè tay hướng về phía hai người trước mặt.
- Ta là người buôn chuyện thì chẳng thể cho không các người chi tiết nào cả. Muốn biết gì phải trả giá cho điều đó.
- Bao nhiêu đây có lẽ đã đủ cho ngươi uống rượu trong thời gian dài, giờ cho ta biết người đó tên là gì? Ở phía nào Ưng Đông Đại Đảo?
Xơng Ngỵ ném về phía người đàn ông một túi tiền nhỏ bằng nắm tay đứa trẻ con. Người đàn ông đón lấy rồi tâng món tiền trong tay để ước lượng. Hắn nhoẻn cười nửa miệng rồi gật gù, ngẩng đầu lên nhìn Xơng Ngỵ và ném trả món tiền đó. Xơng Ngỵ bị bất ngờ nên không đưa tay đón lấy để túi tiền rớt xuống nền cát ngay dưới chân mình. Mộc Ang đứng yên lặng nãy giờ cũng bị bất ngờ bởi hành động của người đàn ông, chẳng hiểu hắn muốn gì khi thì vòi tiền lúc thì bỗng nhiên trả lại.
- Ta nghĩ lại rồi, không nói cho các người biết thì hơn, chỗ rượu này cũng đủ cho ta rồi.
Nói xong, gã đàn ông lại đưa bình rượu lên miệng tu ừng ực cho thỏa cơn khát. Vẻ mặt có vẻ bắt đầu say, quay lưng lảo đảo đi về phía bờ biển mặc kệ hai kẻ đứng phía sau đang chưa biết phải làm gì tiếp theo.
- Không lấy tiền cũng được! Vậy mạng của ngươi ngươi có lấy không?
Xơng Ngỵ tuốt kiếm tiến đến đặt lên vai kề cổ người đàn ông từ phía sau đe doạ. Mộc Ang bước theo đặt tay lên vai Xơng Ngỵ tỏ ý can ngăn. Xơng Ngỵ nhìn Mộc Ang khẽ lắc đầu. Người đàn ông khựng lại khi cảm thấy được vật sắc lạnh kề sát bên cổ mình nhưng vẫn giữ được bình tĩnh từ từ xoay người lại đối mặt với Xơng Ngỵ.
- Cậu thật sự tin rằng có người sống sót khi vào Biển Bóng Tối à? Một câu chuyện bịa đặt như thế mà cậu định ép ta phải nói cho cậu nghe ư? Ta là ai? Người buôn chuyện! Ta chỉ tình cờ biết chuyện một thanh niên được cứu sống khi bị trôi dạt trên biển nên dựng lên câu chuyện li kì kia mà kiếm chút tiền. Thử hỏi có ai sẽ đến Biển Bóng Tối mà xác thực câu chuyện kia không? Không ai dám đi đâu. Còn cái tên kia nếu có là cũng do ta bịa mà ra. Cậu trai trẻ à! Cậu có thể cất kiếm đi không, cổ của ta là bằng da bằng thịt, không đùa như vậy được đâu. Hai người cũng thôi bám theo ta đi nhé, ta chỉ muốn kiếm chút đỉnh để sống qua ngày thôi, thật là chưa bao giờ ta lại bị rắc rối như ngày hôm nay, có lẽ câu chuyện về Biển Bóng Tối kỳ dị quá ta không nên dùng nó lúc hành nghề nữa thì tốt hơn.
Người đàn ông dịu giọng tỏ vẻ van nài.
- Sau này bịa chuyện ít thôi, không thì những người tò mò khác lại tìm đến ông như thế này đấy!
Xơng Ngỵ thu kiếm về tra vào vỏ, lắc lắc đầu nhìn người đàn ông.
- Được, được! Không có chuyện gì khác ta đi đây, nhường bãi biển này lại cho hai người đấy. Cảnh sắc thế này hai người nên tâm tình với nhau thì hay hơn là chĩa kiếm vào lão già như ta. Ta đi đây!
Người đàn ông vội vội vàng vàng đi thật nhanh để tránh khỏi hai người phiền phức kia. Xơng Ngỵ tiu ngỉu nhìn Mộc Ang. Mộc Ang vờ như chẳng để tâm đến mấy lời của gã đàn ông kia cúi xuống nhặt túi tiền đưa lại cho Xơng Ngỵ.
“Thì ra chỉ là chuyện bịa đặt, Nhân Tộc đúng là lắm trò!”
Mộc Ang cũng cảm thấy khung cảnh hiện tại rất đẹp nên nàng đi ra phía biển cốt ý muốn chạm vào mặt nước để cảm nhận đại dương là như thế nào. Dòng nước biển trong veo, ấm áp ôm lấy đôi bàn chân của Mộc Ang. Từng con sóng kéo nhau xô vào bờ hết lớp này đến lớp khác nghe rì rầm, bầy chim bay lượn ở một gốc biển cất tiếng kêu gọi nhau, lớp cát dưới chân sụt xuống theo mỗi nhịp kéo lùi ra xa của một con sóng. Mộc Ang rất thích cảm giác này nên nàng chạy đuổi theo từng con sóng biển, tạm quên đi những suy nghĩ đè nặng trong đầu. Xơng Ngỵ đứng ngây người nhìn thấy vẻ phấn khởi của Mộc Ang một lúc rồi cũng chạy đến cùng đùa nghịch. Hai người nghịch sóng một lúc thì dừng lại đứng ngắm hoàng hôn đỏ rực hiện ra trước mắt. Gió biển bắt đầu se lạnh lúc chuyển ngày, âm thanh cuộc sống vọng lại văng vẳng phía xa xa. Hai chú ngựa đứng cạnh nhau trên bờ biển phe phẩy chiếc đuôi dài kiên nhẫn chờ đợi chủ nhân quay lại.
*
Xơng Ngỵ cùng Mộc Ang quay vào thị trấn tìm quán trọ nghỉ ngơi. Xơng Ngỵ không biết rồi Mộc Ang sẽ đi đến nơi nào tiếp theo còn Mộc Ang chưa biết linh tính của bản thân sẽ hướng nàng về đâu khi trước mặt đã là biển rộng.
Đêm ở thị trấn biển cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ ở phía xa xa. Xơng Ngỵ trở người trên giường nhìn sang chiếc giường đối diện nơi Mộc Ang đang nằm quay lưng về phía người. Ánh nến nơi góc phòng lập lòe trong gian phòng nhỏ, không gian yên tĩnh khiến Xơng Ngỵ chỉ dám thở thật khẽ chỉ sợ làm Mộc Ang giật mình giữa giấc ngủ say. Người ước được ôm lấy tấm thân người con gái ấy cho thỏa những cảm xúc trong lòng lúc này. Xơng Ngỵ nghĩ đến ngày phải quay trở lại Cấm Thành một mình không thể đưa Mộc Ang cùng về, cảm giác chẳng thể cam lòng chút nào. Bất chợt Xơng Ngỵ bật ngồi dậy rồi bần thần bất động, ánh mắt không rời tấm lưng nhỏ đang phập phồng theo từng nhịp thở đều của Mộc Ang. Mộc Ang chợt mở mắt khi nghe thấy những cử động phía xa. Nàng chưa vội trở mình vì vẫn đang phân tích điều đang diễn ra gần đó, lần tay chạm vào thanh kiếm xếp dọc phía trong giường và giữ chặt.
Ngoài hành lang quán trọ tĩnh lặng vọng lại tiếng bước chân của nhiều người. Những kẻ đánh thuê vẫn chưa từ bỏ ý định bắt lấy Mộc Ang, đêm nay họ quyết sẽ bắt cho bằng được nàng để trả thù cho những người đã bị giết trong lần tấn công trước và cũng để lấy món tiền thưởng khổng lồ kia. Mộc Ang đã nghe thấy âm thanh di chuyển của họ, nàng đang chờ đến lúc thích hợp để báo hiệu cho Xơng Ngỵ người đang ngồi bên giường đối diện ưu tư nhìn nàng.
Tâm trí của Xơng Ngỵ đang mờ mịt những ý nghĩ buồn tẻ thì chợt thấy Mộc Ang tỉnh giấc xoay người, nàng ngồi dậy và nhìn người. Xơng Ngỵ vừa kịp nghe thấy những âm thanh dội lại từ bên ngoài. Hắc Liên Đội đã kịp đến tiếp ứng và chặn lối nhóm người đánh thuê, hai bên bắt đầu giao đấu khiến cả quán trọ tất thảy đều tỉnh giấc, người chạy ngược chạy xuôi tranh thủ thoát khỏi rừng đao kiếm, tiếng la ó sợ hãi, khung cảnh hỗn độn rối ren.
Xơng Ngỵ đã chạy đến bên cạnh Mộc Ang để bảo vệ nàng, cả hai vẫn đang ở trong phòng chưa ra ngoài. Mộc Ang toan định xông ra tương trợ Hắc Liên Đội nhưng Xơng Ngỵ đã kéo tay nàng lại ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
- Chỉ cần nàng quay về Cấm Thành cùng ta mọi chuyện ở đây sẽ kết thúc. Nàng không cần phải giết người nữa, không cần phải trốn chạy nữa. Hãy về cùng ta!
Xơng Ngỵ ghì chặt Mộc Ang, cố hết sức ngăn cản nàng lao vào cuộc chiến. Mộc Ang nôn nóng muốn ra ngoài nhưng lại bị Xơng Ngỵ ôm chặt lấy và nói mấy lời kia thì nàng cảm thấy có chút nóng giận.
- Ngài buông ta ra, ta sẽ không bao giờ về lại Cấm Thành. Nếu ngài còn muốn là bạn của ta thì hãy để ta ra ngoài đó, người của ngài sắp chống đỡ không được nữa rồi, ngài muốn họ phải chết sao?
Mộc Ang vùng ra tiến về phía cửa bỏ lại Xơng Ngỵ đứng phía sau lặng yên, một lần nữa vị hoàng tử Hoa Nam cảm thấy bất lực vô cùng với tình cảnh trước mắt. Người đứng đó nhìn Mộc Ang vụt qua cửa lao vào trận đánh ồn ào ngoài kia nơi ánh lửa của những đám cháy nhập nhoè in lên vách gỗ.
*
Hắc Liên Đội cùng Mộc Ang vừa đánh trả bọn người đánh thuê vừa thoái lui về phía cầu cảng. Có vẻ như đây là tập hợp của tất cả những người đánh thuê ở Hải Cực này vì người cứ từ đâu xuất hiện mỗi lúc một đông đảo hơn, cả một thị trấn ven biển trở nên náo động giữa đêm khuya. Hoàng tử Xơng Ngỵ không còn cách nào khác hơn là phải tham chiến để có thể bảo vệ Mộc Ang khi nàng đang là mục tiêu bị săn đuổi. Khi ra đến cầu cảng lớn, Hắc Liên Đội cố gắng mở đường cho hoàng tử của họ và Mộc Ang thoát thân. Họ trụ lại cố kéo dài thời gian hy vọng Xơng Ngỵ có thể tìm thấy một con thuyền nào đó mà trốn ra khơi trong lúc cấp bách như bây giờ. Xơng Ngỵ kéo tay Mộc Ang chạy đi khi biết rằng Hắc Liên Đội khó có thể đánh trả lại bọn người hung hãn kia. Người ra lệnh cho chỉ huy rút lui ngay khi họ lên được thuyền nhưng vấn đề trước mắt là giữa đêm khuya tối tăm làm sao có con thuyền nào ra khơi cho họ trốn thoát? Họ loay hoay trên cầu cảng nhìn quanh, những dãy thuyền buồm dọc ngang đứng yên không động duy chỉ có những cột buồm lay động theo những đợt gió từ ngoài khơi ùa về, những con thuyền lớn khẽ lắc lư, tiếng những thân thuyền gỗ nghiến vào nhau nghe “kẽo kẹt”. Giữa lúc đám đông đang cố đuổi theo họ từ phía đầu cầu cảng, một dáng người xuất hiện trên mạn thuyền gần đó. Xơng Ngỵ kéo tay Mộc Ang dừng lại nhìn về phía người kia có vẻ như đang cất tiếng gọi họ nhưng tiếng nói đã bị tiếng đám đông đánh nhau và những cơn gió to át mất. Nhưng Mộc Ang đã nghe thấy, giọng nói ấy đã nhiều ngày qua nàng không được nghe cho đến lúc này khi đang bị dồn vào đường cùng thì lại xuất hiện. Mộc Ang bần thần chạy theo Xơng Ngỵ hướng về phía con thuyền duy nhất có cánh buồm giương cao sẵn sàng rời bến. Người kia cúi người đưa tay đón lấy họ kéo lên thuyền. Xơng Ngỵ nhìn người vừa cứu mình gật đầu tỏ ý cám ơn và cũng để chào hỏi. Mộc Ang nhìn người đó hồi lâu không chớp mắt, nàng quên để ý rằng tay nàng vẫn đang nắm chặt lấy tay người đó, cả hai đứng nhìn nhau trong một lúc vì cuộc gặp gỡ bất ngờ và trong hoàn cảnh éo le như thế. Người đối diện Mộc Ang cũng mất một lúc ngẩn ngơ nhìn nàng, có lẽ nếu chỉ có hai người đứng riêng lúc này người đó sẽ ôm chầm lấy nàng sau bao ngày xa cách nhau mặc cho nàng vùng vẫy hay la hét.
Chỉ huy Hắc Liên Đội hạ lệnh rút lui ngay khi con thuyền mà hoàng tử Xơng Ngỵ vừa leo lên rời khỏi bến. Các phu thuyền nghe lệnh thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc áo thụng dài, đầu quấn khăn bắt đầu cho thuyền rời bến. Con thuyền di chuyển, ba người đang đứng trên mạn thuyền tròng trành, thân người lắc lư theo nhịp sóng dồn vào thân thuyền. Họ nhìn về phía cầu cảng đông người tập trung đang cố với theo để bắt lấy món tiền thưởng đã gần chạm tay, vài người nhảy nhào xuống biển hòng đuổi theo cho kịp con thuyền lớn, nhiều vũ khí bị phóng lao theo, một số rớt lên thuyền hay cắm vào thành gỗ và rất nhiều số khác rơi xuống biển, tiếng nhiều người chửi bới vọng theo.
Xơng Ngỵ lúc này đưa tay chạm vào vết thương ngay hông bên trái do bị chém trúng lúc nãy khi đang đánh nhau với nhóm người đánh thuê. Cơn đau lúc này bắt đầu kéo đến, Xơng Ngỵ khẽ rít qua kẽ răng nghiến chặt, xoè bàn tay nhuốm máu của chính mình lảo đảo bước lùi vài bước tìm điểm tựa vì cảm thấy choáng váng. Mộc Ang nhìn thấy liền chạy đến đỡ lấy Xơng Ngỵ và dìu người vào trong khoang thuyền khi được người kia dẫn lối. Khoang thuyền rộng rãi chia ra thành vài căn phòng riêng rẽ, Mộc Ang được hướng vào một căn phòng nhỏ có giường ngủ và vài vật dụng cá nhân để trên chiếc kệ gỗ gần phía đầu giường. Người kia giúp nàng đưa Xơng Ngỵ nằm lên giường rồi quay ra đi tìm vài thứ có thể giúp trị thương.
Mộc Ang cởi áo của Xơng Ngỵ để sơ cứu vết thương, nàng lướt nhẹ ánh mắt lên vùng ngực của hoàng tử như một thói quen khi nàng cố tìm Ấn Ký trên ngực của những chàng trai trẻ tuổi khác. Xơng Ngỵ không bị bất tỉnh nhưng có vẻ rất mệt, người nằm đó nhìn Mộc Ang đang giúp người trị thương, vẻ mặt của nàng ấy rất căng thẳng, rất lo lắng.
Kha Lang quay lại với một vài thứ thuốc lấy được từ chỗ thuyền trưởng, vội vàng vào giúp Mộc Ang một tay. Cả ba người không nói gì với nhau, chỉ có ánh mắt người này lén nhìn người kia và ngược lại cùng với những ý nghĩ chồng chéo trong đầu của riêng họ.
Con thuyền lớn nhắm thẳng hướng tiến đến Ưng Đông Đại Đảo. Đêm vẫn còn trên vùng biển rộng với bầu trời đầy sao. Từng con sóng cuộn vào mạn thuyền rồi vỡ tung ra thành bọt trắng xóa, cánh buồm lớn căng mình ôm lấy những luồng gió mạnh để đưa con thuyền lớn tiến về phía trước.
Xơng Ngỵ lẽo đẽo theo Mộc Ang đã hết mấy ngày đường, thời gian trôi qua càng khiến người cảm thấy hy vọng đưa Mộc Ang trở về Cấm Thành càng trở nên khó khăn khi mà Mộc Ang luôn dành cho người vẻ lạnh lùng. Ngày phải quay lại Cấm Thành đã cận kề, Xơng Ngỵ cố giấu nỗi tuyệt vọng vào trong, cố gắng lạc quan hết mức, dù sao hiện tại mỗi ngày người đều có thể ở bên cạnh Mộc Ang. Những lúc giữa đêm khuya, Xơng Ngỵ vẫn còn thức và ngồi bên đống lửa nhìn ngắm Mộc Ang khi nàng đang say ngủ, cảm giác hạnh phúc và đau lòng, có cả nỗi bất lực xen lẫn hỗn độn.
Bọn người đánh thuê có vẻ không còn bám theo Mộc Ang nữa, có lẽ họ đã kinh sợ khi biết nhiều người đã bỏ mạng dưới kiếm của nàng. Sau vài ngày đường thì Mộc Ang và Xơng Ngỵ đã đến khu bờ biển nơi có bến thuyền đi sang Ưng Đông Đại Đảo. Xơng Ngỵ không biết vì sao Mộc Ang rẽ lối hướng ra biển, chỉ có Mộc Ang biết rằng linh tính đang đưa nàng đi tìm Đại Đế. Mật Lệnh được nuôi trong Biển Bóng Tối thì việc Đại Đế đi về phía đại dương không có gì lạ, chỉ là sau bằng ấy thời gian vòng vo trên đất liền từ Ngạn Tây sang Nam Hoa đến lúc này có vẻ Đại Đế mới bắt đầu đi tìm thứ thuộc về mình.
Mộc Ang và Xơng Ngỵ dừng chân trên một đồi cát cao có thể nhìn ra biển xa. Trước mắt họ là một khu nhà ở trải dài bên bờ biển, cầu cảng lớn nằm ở phía xa với rất nhiều tàu thuyền neo đậu, cả một khu chợ sầm uất nằm gần đó, người qua lại đông đúc, họ có thể nghe được tiếng người buôn bán, nghe mùi cá biển và vị mặn của nước biển lẫn trong gió. Một vài con thuyền nhổ neo, chầm chậm lùi ra xa bờ để bắt đầu những chuyến hải trình, lại có vài con thuyền khác vừa cập bến.
Mộc Ang mở to mắt ngắm nhìn viễn cảnh trước mắt khi mà lần đầu tiên nàng được thấy thứ gọi là “Đại dương”. Đại dương xanh biếc như bầu trời trên cao, xa thẳm ngút tầm mắt nhìn mà không một hồ nước nào ở Đại Vân Đình có thể so sánh với nó được. Những con thuyền lớn giăng những cột buồm to mà Mộc Ang chỉ được nhìn qua hình vẽ do Lão Thần Tất Nhạ vẽ ra cho nàng xem.
“Thần Tộc từng có người đã đặt chân đến nơi xa xôi này sao? Nếu Thần Tộc không buộc phải lánh xa Nhân Tộc thì những cảnh đẹp này ta sẽ được nhìn thấy mỗi ngày sao? Cái giá của bình yên là phải mất đi một nửa vùng trời sao?”
- Nàng đang nghĩ ngợi gì thế? Chúng ta sẽ vào khu chợ tìm gì đó để ăn chứ? Ta cảm thấy đói rồi!
Xơng Ngỵ hỏi Mộc Ang khi thấy vẻ bần thần của nàng.
- À... ta... ta cũng đói rồi, chúng ta đi vào chợ thôi.
Mộc Ang trả lời Xơng Ngỵ khi ánh mắt vẫn còn hướng ra phía đại dương xa. Họ cho ngựa đi xuống đồi cát và rẽ lối vào khu chợ. Mùi cá biển tươi nồng nặc trong không khí lẫn mùi hải sản được nướng lên trong những hàng ăn nhỏ dọc hai bên lối đi. Những sản vật biển được bày bán như san hô nhiều màu, những vỏ ốc lớn được chạm khắc thủ công tinh xảo, có cả nhiều đồ trang sức nhiều màu sắc, nhiều hình thù. Ở một gốc chợ có nhiều người đang tập trung xung quanh một bục gỗ cao nơi có một người đàn ông đang quơ tay múa chân theo từng câu nói như để phụ hoạ cho câu chuyện của mình thêm sống động hơn. Mộc Ang cảm thấy có chút tò mò nên tiến lại gần hơn, nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn theo người đàn ông di chuyển trên bục miệng vẫn đang huyên thuyên.
*
- ... .cuối cùng thì bức mật đồ có gì trong ấy chỉ có Vua Lãnh Bắc biết mà thôi. Nếu ai muốn nhìn thấy thì phải xâm nhập được vào nơi gọi là Đại Hàn Đế Lăng mà tìm xem, bức mật đồ được giữ trong ấy đấy. Nhưng mọi người sẽ không thể vào được nơi đó đâu vì đó là nơi cấm địa của nhà vua, canh phòng nghiêm ngặt có lẽ chỉ có loài chim có cánh mới có thể lọt vào được mà thôi. Chuyện của vụ lở núi tuyết mười sáu năm trước ở Lãnh Bắc là như thế đó! Vừa nói xong, người đàn ông ngã chiếc mũ làm bằng da đang đội trên đầu ra chìa tay về phía trước rồi đảo một vòng gần những người đang đứng nghe, một vài đồng xu hình vuông có hình đóa hoa năm cánh khắc nổi được đặt vào chiếc mũ. Người đàn ông có vẻ vui mừng, túm chiếc mũ lại cầm trên tay che đi những đồng tiền vừa kiếm được sau khi kể xong một câu chuyện rồi lui về phía giữa sàn gỗ có vẻ lại sắp kể một câu chuyện khác. Đám đông xôn xao hối thúc người đàn ông kể thêm cho họ nghe những câu chuyện hay lạ khác.
- Ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện hay hơn ở Ưng Đông Đại Đảo, mà không, phải nói là chuyện có liên quan đến Biển Bóng Tối ngoài kia.
Người đàn ông trỏ tay về hướng đại dương, vẻ mặt bí hiểm như để khiêu khích trí tò mò của mọi người. Đám đông nhìn theo hướng trỏ của ngón tay mặc dù từ nơi họ đứng không thể nào nhìn thấy được nơi mà người đàn ông đang nói đến, rồi họ lại hào hứng chờ đợi câu chuyện được kể ra. Mộc Ang cũng bắt đầu chú ý khi nghe đến “Biển Bóng Tối”, nàng ngồi yên trên lưng ngựa tập trung lắng nghe giọng nói âm trầm của người đàn ông kia.
- Vào một đêm thanh tĩnh trên vùng biển rất xa của Ưng Đông Đại Đảo. Một con thuyền lớn đã vô tình đi đến khu vực gần Biển Bóng Tối. Cả thuyền trưởng lẫn thuyền viên đều không biết làm sao họ lại đến đó vì mọi chuyến hải trình người ta đều không đưa thuyền đến vùng nước này. Không gian tĩnh lặng xung quanh nhưng Biển Bóng Tối đang biến động, nó thả ra ngoài một cơn lốc xoáy và mục tiêu của nó chính là con thuyền kia. Những người trên thuyền đã cố gắng hướng con thuyền quay về nhưng họ bị mất kiểm soát, chỉ có thể nhìn cơn lốc đến gần rồi nuốt chửng con thuyền. Sau đó, cơn lốc lại quay về Biển Bóng Tối, trả lại mặt biển bên ngoài một không gian yên ả. Biển Bóng Tối... nơi đó chưa ai có thể vào mà còn sống trở ra, nhưng một người trên thuyền đã sống sót, khi trở về thì gần như đã chết, phải mất nhiều ngày mới có thể tỉnh lại. Chuyện này không ai trong gia đình anh ta tin và rất hạn chế không để cho ai biết. Nhưng ta thì dù có giữ kín đến đâu ta vẫn có thể điều tra được. Các người nghĩ xem tại sao anh ta có thể trở về từ Biển Bóng Tối khi con thuyền của anh ta đã bị nuốt chửng? Làm sao có thể? Điều gì đã tạo nên điều đó? Vì sao Biển Bóng Tối tồn tại? Có phải thế giới này còn nhiều điều huyền bí mà chúng ta chưa biết được? Có thật là Biển Bóng Tối là nơi không thể đến? Các người không tin có thể đến Ưng Đông Đại Đảo tìm gặp người thanh niên ấy mà hỏi.
Người đàn ông càng trầm giọng khi câu chuyện đến phần đáng chú ý. Đám đông lao xao, có người lo lắng khi nghe hết câu chuyện, có người cười bảo nhau rằng bọn người buôn chuyện chỉ giỏi đặt điều để lấy tiền người nghe. Người đàn ông lại xoè mũ đi đến đám đông mong kiếm chác thêm, vài đồng xu nữa được tung ra. Người buôn chuyện hí hửng lùi lại vài bước rồi cúi chào đám đông hẹn sẽ trở lại kể chuyện sau chuyến đi ngao du khác khi đã sưu tầm thêm những chuyện lạ kỳ chốn dân gian, sau đó lĩnh nhanh đi nơi khác như chẳng muốn ai biết là hắn sẽ đi đâu. Đám đông cũng tản ra dần, bục gỗ vẫn nằm yên nơi gốc chợ. Nhưng có người đang đứng giữa đám đông nhìn theo dáng đi vội vã của người đàn ông kia rồi cho ngựa đi theo về phía cầu cảng.
“Nếu câu chuyện của hắn là thật, phải chăng Mật Lệnh đã ra khỏi Biển Bóng Tối theo người kia về đất liền? Ta phải hỏi hắn cho rõ! Nhưng Xơng Ngỵ cứ đi bên cạnh ta, hắn sẽ thắc mắc nếu như ta lại hỏi chuyện về người trở về từ Biển Bóng Tối, lúc đó ta phải giải thích sao đây?”
Mộc Ang vừa đi theo người đàn ông vừa nghĩ ngợi, Xơng Ngỵ vẫn đang đi song song bên cạnh nàng. Vị hoàng tử không hiểu được ý định của Mộc Ang lúc này là gì khi nàng đi theo người buôn chuyện, người chỉ biết im lặng đi bên cạnh.
- Câu chuyện người đó kể thật kỳ lạ, ngài nói xem có phải không?
Mộc Ang quay sang hỏi Xơng Ngỵ.
- Bọn người buôn chuyện lúc nào cũng thế, họ thêu dệt những chuyện bình thường trở nên quái lạ hòng để lấy chút tiền của những người khác. Ta đoán vị chàng trai kia chỉ là bị đắm thuyền ngoài biển và may mắn thoát chết mà thôi. Biển Bóng Tối là nơi không ai có thể vào mà còn sống sót, từ xa xưa đã là như thế, nếu có chuyện như thế thật thì cả thế giới này đã tìm đến người đó mà tìm hiểu cho rõ không phải để những người kia đi kể lung tung như thế. Nàng ngây thơ quá lại bị vẻ huyễn hoặc của hắn lừa giống như những người lúc nãy khi nghe hắn kể chuyện. Nhưng hắn đúng một điều là thế giới rộng lớn còn nhiều điều con người chưa biết hết được. Nàng muốn hỏi hắn xem những chuyện kia là thật hay giả? Ta đi cùng nàng!
Xơng Ngỵ mỉm cười trả lời.
- Ta cũng muốn biết!
Mộc Ang khấp khởi khi đã có cái cớ hợp lý để tiếp cận người kia.
*
Người đàn ông ra đến gần bến cảng thì rẽ vào một lối đi khác đến một khu nhà ọp ẹp, ghé vào một quán ven đường mua một bình rượu rồi thẳng hướng ra bãi đá gần bờ biển. Hắn ngồi lại trên bãi cát, ngửa cổ tu một hơi rượu rồi đưa tay quệt miệng, mắt hướng ra biển nơi bến thuyền cạnh cầu cảng. Người đàn ông quay đầu nhìn về phía hai người cưỡi ngựa đã đi theo mình từ trong khu chợ ra đến đây, nheo nheo mắt như để nhìn rõ mặt mũi đôi nam nữ trẻ kia là ai, thấy họ có đeo kiếm thì có chút đề phòng.
- Theo ta ra đến tận đây có việc gì? Ta hết chuyện để kể rồi, đợi khi khác nhé!
Người đàn ông đứng dậy, tay vẫn giữ bình rượu, bước vài bước về phía đôi nam nữ chẳng bận tâm đến lớp đất cát đang bám trên y phục. Đôi nam nữ ghìm cương ngựa bước xuống, dáng vẻ không có gì nguy hiểm, cô gái toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, chàng trai lại có dáng vẻ như một cậu chủ nhà giàu nhưng phong thái lại đĩnh đạc hơn rất nhiều so với bọn cậu ấm mà hắn thường thấy.
- Chuyện ông kể lúc nãy về Biển Bóng Tối là thật à? Chúng tôi đang trên đường đến Ưng Đông Đại Đảo có thể tìm gặp người kia để nghe kể chuyện làm thế nào có thể sống sót trở về. Người đó tên là gì ấy nhỉ?
Xơng Ngỵ lên tiếng hỏi dò. Người đàn ông nhìn chầm chập Xơng Ngỵ rồi bất chợt bật cười khanh khách, lại ngửa cổ tu một hơi rượu, rượu tràn qua khoé miệng chảy xuống cổ. Hắn đưa tay quệt miệng và cổ, mím môi như để cảm cảm nhận hết vị cay nồng của hớp rượu vừa rồi sau đó xoè tay hướng về phía hai người trước mặt.
- Ta là người buôn chuyện thì chẳng thể cho không các người chi tiết nào cả. Muốn biết gì phải trả giá cho điều đó.
- Bao nhiêu đây có lẽ đã đủ cho ngươi uống rượu trong thời gian dài, giờ cho ta biết người đó tên là gì? Ở phía nào Ưng Đông Đại Đảo?
Xơng Ngỵ ném về phía người đàn ông một túi tiền nhỏ bằng nắm tay đứa trẻ con. Người đàn ông đón lấy rồi tâng món tiền trong tay để ước lượng. Hắn nhoẻn cười nửa miệng rồi gật gù, ngẩng đầu lên nhìn Xơng Ngỵ và ném trả món tiền đó. Xơng Ngỵ bị bất ngờ nên không đưa tay đón lấy để túi tiền rớt xuống nền cát ngay dưới chân mình. Mộc Ang đứng yên lặng nãy giờ cũng bị bất ngờ bởi hành động của người đàn ông, chẳng hiểu hắn muốn gì khi thì vòi tiền lúc thì bỗng nhiên trả lại.
- Ta nghĩ lại rồi, không nói cho các người biết thì hơn, chỗ rượu này cũng đủ cho ta rồi.
Nói xong, gã đàn ông lại đưa bình rượu lên miệng tu ừng ực cho thỏa cơn khát. Vẻ mặt có vẻ bắt đầu say, quay lưng lảo đảo đi về phía bờ biển mặc kệ hai kẻ đứng phía sau đang chưa biết phải làm gì tiếp theo.
- Không lấy tiền cũng được! Vậy mạng của ngươi ngươi có lấy không?
Xơng Ngỵ tuốt kiếm tiến đến đặt lên vai kề cổ người đàn ông từ phía sau đe doạ. Mộc Ang bước theo đặt tay lên vai Xơng Ngỵ tỏ ý can ngăn. Xơng Ngỵ nhìn Mộc Ang khẽ lắc đầu. Người đàn ông khựng lại khi cảm thấy được vật sắc lạnh kề sát bên cổ mình nhưng vẫn giữ được bình tĩnh từ từ xoay người lại đối mặt với Xơng Ngỵ.
- Cậu thật sự tin rằng có người sống sót khi vào Biển Bóng Tối à? Một câu chuyện bịa đặt như thế mà cậu định ép ta phải nói cho cậu nghe ư? Ta là ai? Người buôn chuyện! Ta chỉ tình cờ biết chuyện một thanh niên được cứu sống khi bị trôi dạt trên biển nên dựng lên câu chuyện li kì kia mà kiếm chút tiền. Thử hỏi có ai sẽ đến Biển Bóng Tối mà xác thực câu chuyện kia không? Không ai dám đi đâu. Còn cái tên kia nếu có là cũng do ta bịa mà ra. Cậu trai trẻ à! Cậu có thể cất kiếm đi không, cổ của ta là bằng da bằng thịt, không đùa như vậy được đâu. Hai người cũng thôi bám theo ta đi nhé, ta chỉ muốn kiếm chút đỉnh để sống qua ngày thôi, thật là chưa bao giờ ta lại bị rắc rối như ngày hôm nay, có lẽ câu chuyện về Biển Bóng Tối kỳ dị quá ta không nên dùng nó lúc hành nghề nữa thì tốt hơn.
Người đàn ông dịu giọng tỏ vẻ van nài.
- Sau này bịa chuyện ít thôi, không thì những người tò mò khác lại tìm đến ông như thế này đấy!
Xơng Ngỵ thu kiếm về tra vào vỏ, lắc lắc đầu nhìn người đàn ông.
- Được, được! Không có chuyện gì khác ta đi đây, nhường bãi biển này lại cho hai người đấy. Cảnh sắc thế này hai người nên tâm tình với nhau thì hay hơn là chĩa kiếm vào lão già như ta. Ta đi đây!
Người đàn ông vội vội vàng vàng đi thật nhanh để tránh khỏi hai người phiền phức kia. Xơng Ngỵ tiu ngỉu nhìn Mộc Ang. Mộc Ang vờ như chẳng để tâm đến mấy lời của gã đàn ông kia cúi xuống nhặt túi tiền đưa lại cho Xơng Ngỵ.
“Thì ra chỉ là chuyện bịa đặt, Nhân Tộc đúng là lắm trò!”
Mộc Ang cũng cảm thấy khung cảnh hiện tại rất đẹp nên nàng đi ra phía biển cốt ý muốn chạm vào mặt nước để cảm nhận đại dương là như thế nào. Dòng nước biển trong veo, ấm áp ôm lấy đôi bàn chân của Mộc Ang. Từng con sóng kéo nhau xô vào bờ hết lớp này đến lớp khác nghe rì rầm, bầy chim bay lượn ở một gốc biển cất tiếng kêu gọi nhau, lớp cát dưới chân sụt xuống theo mỗi nhịp kéo lùi ra xa của một con sóng. Mộc Ang rất thích cảm giác này nên nàng chạy đuổi theo từng con sóng biển, tạm quên đi những suy nghĩ đè nặng trong đầu. Xơng Ngỵ đứng ngây người nhìn thấy vẻ phấn khởi của Mộc Ang một lúc rồi cũng chạy đến cùng đùa nghịch. Hai người nghịch sóng một lúc thì dừng lại đứng ngắm hoàng hôn đỏ rực hiện ra trước mắt. Gió biển bắt đầu se lạnh lúc chuyển ngày, âm thanh cuộc sống vọng lại văng vẳng phía xa xa. Hai chú ngựa đứng cạnh nhau trên bờ biển phe phẩy chiếc đuôi dài kiên nhẫn chờ đợi chủ nhân quay lại.
*
Xơng Ngỵ cùng Mộc Ang quay vào thị trấn tìm quán trọ nghỉ ngơi. Xơng Ngỵ không biết rồi Mộc Ang sẽ đi đến nơi nào tiếp theo còn Mộc Ang chưa biết linh tính của bản thân sẽ hướng nàng về đâu khi trước mặt đã là biển rộng.
Đêm ở thị trấn biển cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ ở phía xa xa. Xơng Ngỵ trở người trên giường nhìn sang chiếc giường đối diện nơi Mộc Ang đang nằm quay lưng về phía người. Ánh nến nơi góc phòng lập lòe trong gian phòng nhỏ, không gian yên tĩnh khiến Xơng Ngỵ chỉ dám thở thật khẽ chỉ sợ làm Mộc Ang giật mình giữa giấc ngủ say. Người ước được ôm lấy tấm thân người con gái ấy cho thỏa những cảm xúc trong lòng lúc này. Xơng Ngỵ nghĩ đến ngày phải quay trở lại Cấm Thành một mình không thể đưa Mộc Ang cùng về, cảm giác chẳng thể cam lòng chút nào. Bất chợt Xơng Ngỵ bật ngồi dậy rồi bần thần bất động, ánh mắt không rời tấm lưng nhỏ đang phập phồng theo từng nhịp thở đều của Mộc Ang. Mộc Ang chợt mở mắt khi nghe thấy những cử động phía xa. Nàng chưa vội trở mình vì vẫn đang phân tích điều đang diễn ra gần đó, lần tay chạm vào thanh kiếm xếp dọc phía trong giường và giữ chặt.
Ngoài hành lang quán trọ tĩnh lặng vọng lại tiếng bước chân của nhiều người. Những kẻ đánh thuê vẫn chưa từ bỏ ý định bắt lấy Mộc Ang, đêm nay họ quyết sẽ bắt cho bằng được nàng để trả thù cho những người đã bị giết trong lần tấn công trước và cũng để lấy món tiền thưởng khổng lồ kia. Mộc Ang đã nghe thấy âm thanh di chuyển của họ, nàng đang chờ đến lúc thích hợp để báo hiệu cho Xơng Ngỵ người đang ngồi bên giường đối diện ưu tư nhìn nàng.
Tâm trí của Xơng Ngỵ đang mờ mịt những ý nghĩ buồn tẻ thì chợt thấy Mộc Ang tỉnh giấc xoay người, nàng ngồi dậy và nhìn người. Xơng Ngỵ vừa kịp nghe thấy những âm thanh dội lại từ bên ngoài. Hắc Liên Đội đã kịp đến tiếp ứng và chặn lối nhóm người đánh thuê, hai bên bắt đầu giao đấu khiến cả quán trọ tất thảy đều tỉnh giấc, người chạy ngược chạy xuôi tranh thủ thoát khỏi rừng đao kiếm, tiếng la ó sợ hãi, khung cảnh hỗn độn rối ren.
Xơng Ngỵ đã chạy đến bên cạnh Mộc Ang để bảo vệ nàng, cả hai vẫn đang ở trong phòng chưa ra ngoài. Mộc Ang toan định xông ra tương trợ Hắc Liên Đội nhưng Xơng Ngỵ đã kéo tay nàng lại ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
- Chỉ cần nàng quay về Cấm Thành cùng ta mọi chuyện ở đây sẽ kết thúc. Nàng không cần phải giết người nữa, không cần phải trốn chạy nữa. Hãy về cùng ta!
Xơng Ngỵ ghì chặt Mộc Ang, cố hết sức ngăn cản nàng lao vào cuộc chiến. Mộc Ang nôn nóng muốn ra ngoài nhưng lại bị Xơng Ngỵ ôm chặt lấy và nói mấy lời kia thì nàng cảm thấy có chút nóng giận.
- Ngài buông ta ra, ta sẽ không bao giờ về lại Cấm Thành. Nếu ngài còn muốn là bạn của ta thì hãy để ta ra ngoài đó, người của ngài sắp chống đỡ không được nữa rồi, ngài muốn họ phải chết sao?
Mộc Ang vùng ra tiến về phía cửa bỏ lại Xơng Ngỵ đứng phía sau lặng yên, một lần nữa vị hoàng tử Hoa Nam cảm thấy bất lực vô cùng với tình cảnh trước mắt. Người đứng đó nhìn Mộc Ang vụt qua cửa lao vào trận đánh ồn ào ngoài kia nơi ánh lửa của những đám cháy nhập nhoè in lên vách gỗ.
*
Hắc Liên Đội cùng Mộc Ang vừa đánh trả bọn người đánh thuê vừa thoái lui về phía cầu cảng. Có vẻ như đây là tập hợp của tất cả những người đánh thuê ở Hải Cực này vì người cứ từ đâu xuất hiện mỗi lúc một đông đảo hơn, cả một thị trấn ven biển trở nên náo động giữa đêm khuya. Hoàng tử Xơng Ngỵ không còn cách nào khác hơn là phải tham chiến để có thể bảo vệ Mộc Ang khi nàng đang là mục tiêu bị săn đuổi. Khi ra đến cầu cảng lớn, Hắc Liên Đội cố gắng mở đường cho hoàng tử của họ và Mộc Ang thoát thân. Họ trụ lại cố kéo dài thời gian hy vọng Xơng Ngỵ có thể tìm thấy một con thuyền nào đó mà trốn ra khơi trong lúc cấp bách như bây giờ. Xơng Ngỵ kéo tay Mộc Ang chạy đi khi biết rằng Hắc Liên Đội khó có thể đánh trả lại bọn người hung hãn kia. Người ra lệnh cho chỉ huy rút lui ngay khi họ lên được thuyền nhưng vấn đề trước mắt là giữa đêm khuya tối tăm làm sao có con thuyền nào ra khơi cho họ trốn thoát? Họ loay hoay trên cầu cảng nhìn quanh, những dãy thuyền buồm dọc ngang đứng yên không động duy chỉ có những cột buồm lay động theo những đợt gió từ ngoài khơi ùa về, những con thuyền lớn khẽ lắc lư, tiếng những thân thuyền gỗ nghiến vào nhau nghe “kẽo kẹt”. Giữa lúc đám đông đang cố đuổi theo họ từ phía đầu cầu cảng, một dáng người xuất hiện trên mạn thuyền gần đó. Xơng Ngỵ kéo tay Mộc Ang dừng lại nhìn về phía người kia có vẻ như đang cất tiếng gọi họ nhưng tiếng nói đã bị tiếng đám đông đánh nhau và những cơn gió to át mất. Nhưng Mộc Ang đã nghe thấy, giọng nói ấy đã nhiều ngày qua nàng không được nghe cho đến lúc này khi đang bị dồn vào đường cùng thì lại xuất hiện. Mộc Ang bần thần chạy theo Xơng Ngỵ hướng về phía con thuyền duy nhất có cánh buồm giương cao sẵn sàng rời bến. Người kia cúi người đưa tay đón lấy họ kéo lên thuyền. Xơng Ngỵ nhìn người vừa cứu mình gật đầu tỏ ý cám ơn và cũng để chào hỏi. Mộc Ang nhìn người đó hồi lâu không chớp mắt, nàng quên để ý rằng tay nàng vẫn đang nắm chặt lấy tay người đó, cả hai đứng nhìn nhau trong một lúc vì cuộc gặp gỡ bất ngờ và trong hoàn cảnh éo le như thế. Người đối diện Mộc Ang cũng mất một lúc ngẩn ngơ nhìn nàng, có lẽ nếu chỉ có hai người đứng riêng lúc này người đó sẽ ôm chầm lấy nàng sau bao ngày xa cách nhau mặc cho nàng vùng vẫy hay la hét.
Chỉ huy Hắc Liên Đội hạ lệnh rút lui ngay khi con thuyền mà hoàng tử Xơng Ngỵ vừa leo lên rời khỏi bến. Các phu thuyền nghe lệnh thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc áo thụng dài, đầu quấn khăn bắt đầu cho thuyền rời bến. Con thuyền di chuyển, ba người đang đứng trên mạn thuyền tròng trành, thân người lắc lư theo nhịp sóng dồn vào thân thuyền. Họ nhìn về phía cầu cảng đông người tập trung đang cố với theo để bắt lấy món tiền thưởng đã gần chạm tay, vài người nhảy nhào xuống biển hòng đuổi theo cho kịp con thuyền lớn, nhiều vũ khí bị phóng lao theo, một số rớt lên thuyền hay cắm vào thành gỗ và rất nhiều số khác rơi xuống biển, tiếng nhiều người chửi bới vọng theo.
Xơng Ngỵ lúc này đưa tay chạm vào vết thương ngay hông bên trái do bị chém trúng lúc nãy khi đang đánh nhau với nhóm người đánh thuê. Cơn đau lúc này bắt đầu kéo đến, Xơng Ngỵ khẽ rít qua kẽ răng nghiến chặt, xoè bàn tay nhuốm máu của chính mình lảo đảo bước lùi vài bước tìm điểm tựa vì cảm thấy choáng váng. Mộc Ang nhìn thấy liền chạy đến đỡ lấy Xơng Ngỵ và dìu người vào trong khoang thuyền khi được người kia dẫn lối. Khoang thuyền rộng rãi chia ra thành vài căn phòng riêng rẽ, Mộc Ang được hướng vào một căn phòng nhỏ có giường ngủ và vài vật dụng cá nhân để trên chiếc kệ gỗ gần phía đầu giường. Người kia giúp nàng đưa Xơng Ngỵ nằm lên giường rồi quay ra đi tìm vài thứ có thể giúp trị thương.
Mộc Ang cởi áo của Xơng Ngỵ để sơ cứu vết thương, nàng lướt nhẹ ánh mắt lên vùng ngực của hoàng tử như một thói quen khi nàng cố tìm Ấn Ký trên ngực của những chàng trai trẻ tuổi khác. Xơng Ngỵ không bị bất tỉnh nhưng có vẻ rất mệt, người nằm đó nhìn Mộc Ang đang giúp người trị thương, vẻ mặt của nàng ấy rất căng thẳng, rất lo lắng.
Kha Lang quay lại với một vài thứ thuốc lấy được từ chỗ thuyền trưởng, vội vàng vào giúp Mộc Ang một tay. Cả ba người không nói gì với nhau, chỉ có ánh mắt người này lén nhìn người kia và ngược lại cùng với những ý nghĩ chồng chéo trong đầu của riêng họ.
Con thuyền lớn nhắm thẳng hướng tiến đến Ưng Đông Đại Đảo. Đêm vẫn còn trên vùng biển rộng với bầu trời đầy sao. Từng con sóng cuộn vào mạn thuyền rồi vỡ tung ra thành bọt trắng xóa, cánh buồm lớn căng mình ôm lấy những luồng gió mạnh để đưa con thuyền lớn tiến về phía trước.
Bình luận facebook