Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tùng Hoa - Chương 07 (P4)
Bên trong thuỷ các lộng gió giữa hoa viên phủ trưởng hoàng tử, Xơng Lư đang ngồi uống rượu một mình. Tuỳ tùng đứng hầu tiến đến rót rượu cho người mỗi khi người uống cạn. Tâm trạng trưởng hoàng tử dạo gần đây không được vui vẻ, ngày nào cũng uống rượu một mình nếu như không phải thiết triều hay đi đến nhà thổ để được an ủi. Từ ngày Xơng Lư lập mưu trong lần cướp tùy thiếp Lãnh chúa đến nay mọi chuyện đều không như xếp đặt trước đó. Lãnh chúa Y Tung không có chút động tĩnh gì, cứ như tất cả chẳng hề liên quan đến Xơng Ngỵ.
“Tên Lãnh chúa vô dụng đó! Chuyện như thế mà hắn cũng nhịn được. Uổng công ta dốc lòng sắp đặt, giờ thì em trai yêu quý của ta sắp nối ngôi làm vua Hoa Nam. Ta không thể để yên như vậy được! Đợi hắn ra tay chi bằng ta tự mình ra tay.”
Xơng Lư bực dọc, suy tính trong đầu, lại vừa uống xong hai ly rượu liền, cảm thấy ngà ngà say, hơi nóng đang lan dần lên tận mặt.
Một hộ vệ đi nhanh vào cúi đầu hành lễ. Xơng Lư phẩy tay lệnh tuỳ tùng hầu rượu lui ra ngoài.
- Thưa ngài! Người của chúng ta đã điều tra được, thứ hoàng tử có giữ hai người một nam một nữ ở lại trong biệt phủ ngoài cung từ khi đến Ngạn Tây trở về. Và hầu như ngày nào cũng đến đó rồi lưu lại đến tối mới về cung, hôm qua còn có cả công chúa đến đó và cũng đến tận tối họ mới rời đi.
Tên hộ vệ nhận lệnh điều tra hoàng tử báo cáo.
“Một nam một nữ? Cô gái đó thì chắc là ả tùy thiếp được cứu từ Ngạn Tây về, còn tên kia chắc lại là một hộ vệ thân cận của Xơng Ngỵ. Hai kẻ đó chẳng phải đã làm hỏng cuộc ám sát trước đó của ta sao? Nhưng hắn lại đến đó thường xuyên như thế, còn có cả công chúa đến, hai kẻ đó xem ra khá là đặc biệt đối với hắn.”
Xơng Lư chau mày ngẫm nghĩ mặc tên hộ vệ đang quỳ gần đó chờ lệnh của người.
- Hành tung của chúng thế nào? Chúng toàn ở trong phủ à?
Xơng Lư hỏi.
- Thưa ngàu! Chàng trai kia chưa hề thấy ra ngoài, còn cô gái thì mấy ngày nay sáng nào cũng cưỡi ngựa đi khắp nơi trong thành có vẻ như đang đi tham quan Cấm Thành.
- Tham quan Cấm Thành? Chỉ có thế thôi sao?
- Dạ, chỉ có thế thôi. Còn họ làm gì trong biệt phủ thì không rõ vì cửa trước, cửa sau đều có hộ vệ tinh nhuệ riêng của thứ hoàng tử canh chừng. Hàng hoá mỗi ngày trước nay đều có các cửa hàng mang đến nên tuỳ tùng cũng ít khi phải đi ra ngoài.
- Tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì mới thì về báo lại cho ta ngay. Ngươi lui xuống đi!
Xơng Lư lại phát tay lệnh cho tên hộ vệ lui ra. Tuỳ tùng bên ngoài thấy vậy liền tiến vào tiếp tục hầu rượu cho trưởng hoàng tử.
“Ngươi cứu người ra, rồi lại mang đến tận Hoa Nam và giữ trong biệt phủ. Rốt cuộc là do ngươi trả ơn cứu mạng mãi không xong hay có ý gì khác? Ta cũng tò mò muốn xem mặt mũi hai kẻ đó thế nào. Xơng Ngỵ ơi Xơng Ngỵ! Sao ngươi càng ngày càng khó hiểu như thế?”
*
Mộc Ang đang cưỡi Kim Mã đi trên đường phố Cấm Thành Hoa Nam. Những con đường dường như bắt đầu quen thuộc với nàng sau nhiều ngày tới lui. Người người qua lại, nam tử trẻ tuổi khắp nơi cũng nhiều nhưng chưa thấy người nàng cần tìm. Kim Mã đi đến cây cầu đá lớn bắc qua sông. Đây là một nhánh của con sông Tu Miêng đi qua Cấm Thành. Hai bên bờ dân cư đông đúc, hai con đường lát đá men theo bờ sông. Nhà nào ở Hoa Nam cũng trồng nhiều hoa với đủ màu sắc, trước cửa nhà, trên ban công đều là hoa. Dọc theo con đường ven sông cũng là những bồn hoa kéo dài, hương hoa luôn thoang thoảng trong không gian. Những cô gái xinh đẹp, vận y phục bằng lụa thêu hoa, váy dài, tay cầm ô vải đi trên phố. Những gian hàng mở cửa đón khách, người bán đon đả mời chào, một nhóm trẻ nhỏ đuổi nhau trên đường. Trên sông một vài con thuyền nhỏ chở khách tham quan, đều đều mái chèo lướt trên mặt nước yên ả. Có những con thuyền lớn hơn đậu ở bến riêng, trên thuyền có bàn ghế cho khách lên ngồi. Họ còn có thể dùng bữa trên thuyền, và dĩ nhiên con thuyền cũng được trang trí bằng rất nhiều hoa. Mộc Ang không tìm được người thì cũng được ngắm nhìn kinh thành phồn hoa, nô nức người qua kẻ lại.
Mộc Ang lại đi đến một góc phố quen. Nàng nhìn thấy trên ban công rất nhiều cô gái xinh đẹp, gương mặt tươi cười nhìn xuống phố như để ngắm người qua lại rồi có lúc trêu ghẹo những chàng trai đi qua đó. Bên trong sảnh lớn náo nhiệt, vui tươi, ai cũng nói cười.
“Nơi này thật là vui vẻ, không biết Xơng Ngỵ có thể đưa ta đến đây chơi không? Khi về phủ sẽ hỏi hắn thử xem.”
Mộc Ang cho Kim Mã đi ngang, nhìn vào trong một chốc rồi đi qua. Mộc Ang về đến biệt phủ sớm hơn mọi khi. Nàng cho Kim Mã vào chuồng rồi mang thêm cỏ vào cho nó. Sau đó nàng đi về phía bờ hồ nơi Kha Lang đang luyện kiếm.
Kha Lang cảm thấy đã khỏe hẳn. Không còn bị đau trong khi luyện kiếm như những ngày trước nữa.
“Mấy con chó của tên Lãnh chúa còn lợi hại hơn việc ta té khỏi vách núi.”
Kha Lang phì cười một mình khi nghĩ về tình cảnh bi đát của bản thân. Đang phân tâm suy nghĩ thì có bóng người nhảy ra từ phía sau. Người đó tuốt kiếm tiến đến tấn công hắn. Kha Lang phản ứng nhanh đỡ đường kiếm của người đó rồi lùi lại vài bước, người trước mặt chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn. Kha Lang mỉm cười rồi tiến đến giao đấu với người kia.
- Hôm nay nàng có hứng thú đấu với ta à?
- Để xem ngươi đã khỏe hẳn chưa?
- Ta có khoẻ hẳn cũng khó đấu lại nàng mà!
Kha Lang và Mộc Ang luyện kiếm với nhau một lúc, không phân thắng bại nhưng Kha Lang đã thấm mệt trong khi cô gái còn lại vẫn tươi tắn như chỉ vừa khởi động mà thôi.
- Ta mệt rồi! Nàng tha cho ta đi!
Kha Lang vừa đỡ một đòn khác của Mộc Ang, lại lùi vài bước xin hàng, trán lấm tấm mồ hôi. Mộc Ang dừng tay, bước lại gần, vừa cười vừa đưa tay áo lên thấm mồ hôi cho Kha Lang.
- Vậy là cũng khoẻ nhiều rồi! Ngươi cũng có tiến bộ lắm.
Kha Lang đứng đó nhìn cô gái đang thấm mồ hôi cho mình một cách tự nhiên, không ngại ngùng thì chính hắn lại cảm thấy ngượng. Kha Lang đảo mắt sang chỗ khác rồi quay mặt nhìn về phía bờ hồ như để đón gió.
- Hôm nay nàng về sớm thế? Có gặp được gã nào hay ho không?
- Ta chỉ đi để ngắm cảnh vật và phố xá thôi mà. Nhưng có chỗ này hay lắm, ta sẽ nói hoàng tử đưa chúng ta đến đó chơi.
Mộc Ang ngồi trên một phiến đá nhìn ra hồ nước. Kha Lang đang đứng bên cạnh nàng.
- Chỗ nào vậy?
- Để lát nữa hoàng tử đến đã. Mà những cô gái ở Hoa Nam nhiều người xinh đẹp lắm. Hôm nào ngươi hãy đi cùng ta ra phố xem.
- Ta cùng nàng cưỡi trên Kim Mã ra phố mà ta lại ngắm nhìn cô gái xung quanh sẽ bị cho là nham nhở đấy.
- Hoàng tử có thể cho chúng ta một con ngựa khác. Thật ra chúng ta cũng không cần cưỡi ngựa.
- Cũng được! Thật là các cô gái trong thành rất đẹp à?
- Thật mà!
Kha Lang nhìn xuống Mộc Ang đang ngồi cạnh. Tóc nàng ấy tết theo kiểu ở Hoa Nam từ ngày vào phủ chứ không còn búi lên cao như trước nhưng không có cài hoa gì. Dẫu vậy trong mắt hắn Mộc Ang vẫn rất xinh đẹp.
“Kể cả hoàng tử Hoa Nam cũng phải chú ý đến nàng ấy như thế mà!”
Kha Lang chợt nghĩ đến Xơng Ngỵ vẫn luôn dành thời gian để tiếp cận Mộc Ang. Kha Lang vung kiếm cắt đứt một cành hoa nhỏ màu hồng trên cây gần đó. Một chùm hoa ôm sát lấy nhau có vài chiếc lá nhỏ màu xanh xen vào. Đoạn cành ngắn còn lại hắn dùng lưỡi kiếm vót nhỏ lại và nhọn dần về phía cuối. Kha Lang ngồi xuống bên cạnh Mộc Ang, người đang nhìn xem hắn đang định làm gì. Kha Lang đưa tay cài chếc cành hoa lên tóc Mộc Ang. Mộc Ang hơi bất ngờ nhưng chỉ biết nhìn Kha Lang và cảm thấy trên tóc có thêm độ nặng của vật vừa mới được cài lên. Nàng tròn xoe mắt nhìn chàng trai bên cạnh. Kha Lang ngắm nghía thành phẩm của mình rồi nhìn Mộc Ang, gật gật đầu.
- Giờ thì nhìn nàng cũng xinh như những cô gái Hoa Nam rồi đó! Suýt nữa ta lại không nhận ra.
Kha Lang nói, giọng trêu ghẹo. Mộc Ang đưa tay lên tóc thì chạm vào những cánh hoa mịn màng. Nàng cảm thấy trong lòng có chút không tự nhiên khi người đối diện vẫn đang nhìn nàng không rời mắt. Mộc Ang chớp chớp mắt, né ánh nhìn của Kha Lang.
- Chúng sẽ tàn nhanh lắm đấy!
Mộc Ang vờ nói về chuyện khác để Kha Lang thôi nhìn nàng.
- Khi nào hoa tàn hết thì nàng giữ lại thân gỗ mà dùng, không cho phép nàng vứt đi.
Kha Lang nói như ra lệnh một cách thản nhiên.
- Ngươi tặng đồ cho người khác cũng lạ thật đấy!
Mộc Ang nhăn mặt.
- Ta là vậy đó! Thôi ta đói rồi, phải vào ăn trưa đây. Hoàng tử có lẽ cũng sắp đến, ngài ấy thật là yêu nơi này.
Kha Lang quay lưng đi vào. Mộc Ang vẫn ngồi đó, nàng đang suy nghĩ có nên đi theo Kha Lang ngay không? Và có nên gỡ nhánh hoa kia xuống không? Cuối cùng nàng đứng lên đi theo Kha Lang và để nguyên đoá hoa kia trên tóc.
*
Hoàng tử Xơng Ngỵ đi vào biệt phủ. Khi người đến sân trong thì nữ tuỳ tùng Hy Niêng ra hành lễ chào.
- Thưa hoàng tử mới về!
- Hai người họ đang làm gì?
Xơng Ngỵ hỏi về Kha Lang và Mộc Ang.
- Hôm nay hoàng tử không đến dùng bữa trưa được nên họ sau khi ăn đang dùng trà ngoài thuỷ các.
- Được rồi! Ngươi làm việc của ngươi đi! Ta tự đi tìm họ.
Hy Niêng hành lễ rồi rời đi.
- Ngươi cũng có thể đi chơi với hộ vệ ngoài kia, không cần theo hầu ta.
Xơng Ngỵ quay sang nói với Liu Thạc. Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra phía gian nhà gần cổng vào nơi có những hộ vệ khác đang ở đó.
Kha Lang và Mộc Ang đang ngồi trong thuỷ các. Thấy Xơng Ngỵ đi tới, Mộc Ang vẫy tay ra ý chào. Xơng Ngỵ mỉm cười, gật đầu chào lại nàng.
- Chào hoàng tử mới đến!
Kha Lang đứng dậy cúi chào Xơng Ngỵ. Kha Lang không cần hành lễ như các tuỳ tùng khác nhưng hắn cũng muốn tỏ chút lòng tôn trọng. Mộc Ang cũng đứng lên chào, nàng mỉm cười thân thiết.
- Hai người ngồi xuống đi!
Xơng Ngỵ vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
- Ta chờ ngài đến để hỏi ngài xem ngài có biết một chỗ rất vui, rất đông người ở trong thành không? Hôm nào ngài đưa ta và Kha Lang đến đó chơi được không?
Mộc Ang vừa rót trà cho hai chàng trai ngồi cùng vừa phấn khởi nói về nơi nàng muốn đến.
- Chỗ nào thế? Nàng cứ nói. Ta sẽ đưa hai người đến chơi. Kha Lang cũng đã khoẻ lại rồi, cũng nên ra ngoài xem cảnh ở Hoa Nam ta.
- Nàng ấy chẳng chịu nói gì, bảo là phải hỏi ngài, nên ta cũng chưa biết nàng ấy muốn đi đâu.
Kha Lang cũng tỏ vẻ tò mò, không hiểu nơi nào lại khiến Mộc Ang có hứng thú như vậy.
- Nơi đó có nhiều cô gái trẻ xinh đẹp, bên trong rất rộng, lại đông người, tiếng đàn tiếng hát cứ ngân nga suốt cả ngày. À! Ta nghe người khác gọi đó là nhà thổ!
Mộc Ang vừa dứt lời thì hai chàng trai bên cạnh đồng loạt bị sặc. Kha Lang đặt ly trà xuống lấy tay phủi phủi vạt áo đã bị vài tia nước bắn trúng. Xơng Ngỵ cũng hạ tay xuống bàn, xoay xoay ly trà trong tay chưa nói gì, mắt chớp chớp. Mộc Ang nhíu mày nhìn hai kẻ vụng về đang ngồi đó.
- Sao hai người vụng về thế? Uống trà mà cũng bị sặc à? Hai người có sao không? Trà còn nóng, phải thổi từ từ mới uống được.
Mộc Ang ân cần. Hai chàng trai kia lại đồng loạt phì cười. Lần này Mộc Ang lại cảm thấy ngờ nghệch, không hiểu hai người đó bị làm sao.
- Nơi đó không thích hợp cho nàng lui tới!
Kha Lang nói.
- Phải đó! Nàng không nên đến đó!
Xơng Ngỵ nói vào.
- Sao vậy? Ta thấy nhiều cô gái ở đó lắm. Ta cũng là cô gái sao ta không vào được? Hai người giải thích xem?
Mộc Ang ngờ vực, chưa hiểu được lý do.
- Những cô gái đó thì được, nhưng nàng thì không. Nếu chúng ta giải thích rõ ràng, nàng sẽ không nghe nỗi đâu.
Xơng Ngỵ trả lời, vẻ mặt đã trở lại điềm nhiên như trước nhưng càng khiến Mộc Ang không hiểu được.
- Hai người không chịu giải thích rõ ràng thì ta sẽ đến đó một mình cũng được. Ngày mai ta sẽ vào đó tự mình xem lấy.
Mộc Ang tỏ vẻ bướng bỉnh.
- Ấy! Không được!
Hai chàng trai lại đồng thanh ngăn cản.
- Hai người hôm nay thật là lạ, sặc nước cùng một lượt, ngăn cản ta cũng rất đồng thanh. Vậy hai người nói đi vì sao ta không được đến đó chơi?
- Thật sự là rất khó nói. Nàng đừng ép bọn ta nữa.
Kha Lang nói như năn nỉ.
- À! Chuyện này bọn ta không tiện nói với nàng, nhưng nàng có thể đi hỏi Hy Niêng. Là con gái với nhau, sẽ dễ nói hơn.
Xơng Ngỵ góp ý.
- Nếu vậy ta đi hỏi nàng ấy đây! Hai người ở lại từ từ uống trà đi.
Mộc Ang hờn dỗi, đứng lên đi mất. Hai chàng trai ngồi lại trong thuỷ các thở phào như vừa qua một nạn.
- Nàng ấy khi hỏi xong không biết có còn muốn đi xem không? Ngươi nói thử xem?
Xơng Ngỵ hỏi Kha Lang.
- Nàng ấy ở trên núi từ nhỏ, đi đến đâu cũng thấy mới lạ. Không biết chừng lại không từ bỏ vẫn đến đó xem mới vừa lòng.
- Ngươi có vẻ hiểu nàng ấy nhiều.
- Đi chung nhiều ngày, trải qua nhiều chuyện cùng nhau cũng hiểu ý nhau đôi chút.
- Ta thấy hai người nên gọi là sống chết có nhau. Nhiều người muốn được như hai người cũng khó có được.
- Nhưng đã không cùng chí hướng thì sớm muộn cũng phải đi riêng lối, không thể đi chung mãi được.
- Không cùng chí hướng? Ngươi có chí hướng khác?
- Dù thế nào ta và nàng ấy cũng sẽ đến lúc phải chia tay.
- Ngươi đành lòng? Ngươi không có tình cảm với nàng ấy sao?
Xơng Ngỵ thẳng thắn hỏi Kha Lang. Kha Lang ngập ngừng, cố ý đẩy vấn đề về phía Xơng Ngỵ.
_Nếu... ta đi rồi thì ngài sẽ có nhiều không gian bên cạnh nàng ấy hơn.
- Ta không ngại khi có ngươi bên cạnh! Ta không ngại khi ngươi đã cùng nàng ấy thân thiết bên nhau trước đó. Ta sẽ có cách của ta. Nếu nàng ấy không thích ta thì đó là tình cảm của nàng ấy. Nàng ấy có thích ngươi thì lỗi cũng không phải do ngươi. Ta sẽ theo đuổi nàng ấy cho đến khi nào nàng ấy thuộc về ta hoặc thuộc về người khác thì ta mới từ bỏ. Ta sẽ không né tránh tình cảm mình.
Xơng Ngỵ ngước mắt nhìn thẳng Kha Lang.
- Vậy thì tốt! Ta tin ngài là một người tốt. Nàng ấy sẽ sớm hiểu tấm lòng của ngài. Dù thế nào ta vẫn phải ra đi.
Kha Lang cảm thấy như ai đó đang bóp lấy trái tim mình. Hắn hiểu rõ giữa hắn và Mộc Ang sẽ không bao giờ có kết quả.
“Nàng ấy sẽ hạnh phúc hơn bên cạnh một người như hoàng tử.”
- Ngươi vẫn muốn đi? Một lòng muốn từ bỏ nàng ấy? Ngươi không sợ một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận sao?
Xơng Ngỵ như đã nhìn thấu tâm tình của người đối diện, người đang muốn nhắc nhở Kha Lang. Kha Lang chớp mắt, không trả lời.
“Từ bỏ nàng ấy? Nàng ấy nghĩ thế nào về ta, ta còn chưa biết được sao gọi là ta từ bỏ nàng ấy? Chưa ra đi mà ta đã cảm thấy hối hận rồi đó chứ! Nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Có thể gọi là ta từ bỏ chính mình, không thể để tình cảm này lớn hơn được. Ta không thể!”
Kha Lang tự nói với bản thân mình. Hắn nâng ly lên uống một ngụm trà như để nén cảm xúc trong lòng lại. Trong một khoảnh khắc nào đó hắn lại ước có thể tự tại như Xơng Ngỵ để đối mặt với tình cảm của mình.
Xơng Ngỵ không nói gì thêm. Người biết bản thân muốn gì và sẽ làm gì nhưng người đối diện có vẻ như đang bị lạc.
“Ngươi sẽ hối hận!”
Không khí trong phòng ăn có vẻ gượng gạo, Mộc Ang hôm nay không nói gì nhiều, còn cố ý tránh né nhìn vào Kha Lang và Xơng Ngỵ. Hai người kia hiểu nên cũng không muốn ghẹo nàng, nhưng chốc chốc một trong hai người họ lại mỉm cười càng khiến Mộc Ang bối rối.
Liu Thạc từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có phần căng thẳng. Xơng Ngỵ ngước nhìn Liu Thạc, đoán có việc không hay.
- Có việc gì?
- Thưa hoàng tử! Trưởng hoàng tử đang ở ngoài biệt phủ, bảo là muốn vào thăm người!
- Vậy sao? Đi nhiều người không?
- Không nhiều lắm! Chỉ có vài hộ vệ thôi.
- Thôi được rồi! Mời trưởng hoàng tử vào sảnh chính, ta đến ngay.
Xơng Ngỵ giữ vẻ bình tĩnh của mình dù trong đầu đang suy tính nhiều chuyện. Người quay sang nói với Kha Lang và Mộc Ang khi Liu Thạc đã lui ra.
- Hai người cứ dùng tự nhiên. Ta ra gặp anh trai của ta một lúc.
- Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ ở đây chờ ngài quay lại dùng trà.
Kha Lang nói, tỏ ý sẽ không đi lung tung làm kinh động người khác. Xơng Ngỵ gật đầu, nhìn Kha Lang và Mộc Ang một lượt rồi quay lưng đi ra.
“Tên Lãnh chúa vô dụng đó! Chuyện như thế mà hắn cũng nhịn được. Uổng công ta dốc lòng sắp đặt, giờ thì em trai yêu quý của ta sắp nối ngôi làm vua Hoa Nam. Ta không thể để yên như vậy được! Đợi hắn ra tay chi bằng ta tự mình ra tay.”
Xơng Lư bực dọc, suy tính trong đầu, lại vừa uống xong hai ly rượu liền, cảm thấy ngà ngà say, hơi nóng đang lan dần lên tận mặt.
Một hộ vệ đi nhanh vào cúi đầu hành lễ. Xơng Lư phẩy tay lệnh tuỳ tùng hầu rượu lui ra ngoài.
- Thưa ngài! Người của chúng ta đã điều tra được, thứ hoàng tử có giữ hai người một nam một nữ ở lại trong biệt phủ ngoài cung từ khi đến Ngạn Tây trở về. Và hầu như ngày nào cũng đến đó rồi lưu lại đến tối mới về cung, hôm qua còn có cả công chúa đến đó và cũng đến tận tối họ mới rời đi.
Tên hộ vệ nhận lệnh điều tra hoàng tử báo cáo.
“Một nam một nữ? Cô gái đó thì chắc là ả tùy thiếp được cứu từ Ngạn Tây về, còn tên kia chắc lại là một hộ vệ thân cận của Xơng Ngỵ. Hai kẻ đó chẳng phải đã làm hỏng cuộc ám sát trước đó của ta sao? Nhưng hắn lại đến đó thường xuyên như thế, còn có cả công chúa đến, hai kẻ đó xem ra khá là đặc biệt đối với hắn.”
Xơng Lư chau mày ngẫm nghĩ mặc tên hộ vệ đang quỳ gần đó chờ lệnh của người.
- Hành tung của chúng thế nào? Chúng toàn ở trong phủ à?
Xơng Lư hỏi.
- Thưa ngàu! Chàng trai kia chưa hề thấy ra ngoài, còn cô gái thì mấy ngày nay sáng nào cũng cưỡi ngựa đi khắp nơi trong thành có vẻ như đang đi tham quan Cấm Thành.
- Tham quan Cấm Thành? Chỉ có thế thôi sao?
- Dạ, chỉ có thế thôi. Còn họ làm gì trong biệt phủ thì không rõ vì cửa trước, cửa sau đều có hộ vệ tinh nhuệ riêng của thứ hoàng tử canh chừng. Hàng hoá mỗi ngày trước nay đều có các cửa hàng mang đến nên tuỳ tùng cũng ít khi phải đi ra ngoài.
- Tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì mới thì về báo lại cho ta ngay. Ngươi lui xuống đi!
Xơng Lư lại phát tay lệnh cho tên hộ vệ lui ra. Tuỳ tùng bên ngoài thấy vậy liền tiến vào tiếp tục hầu rượu cho trưởng hoàng tử.
“Ngươi cứu người ra, rồi lại mang đến tận Hoa Nam và giữ trong biệt phủ. Rốt cuộc là do ngươi trả ơn cứu mạng mãi không xong hay có ý gì khác? Ta cũng tò mò muốn xem mặt mũi hai kẻ đó thế nào. Xơng Ngỵ ơi Xơng Ngỵ! Sao ngươi càng ngày càng khó hiểu như thế?”
*
Mộc Ang đang cưỡi Kim Mã đi trên đường phố Cấm Thành Hoa Nam. Những con đường dường như bắt đầu quen thuộc với nàng sau nhiều ngày tới lui. Người người qua lại, nam tử trẻ tuổi khắp nơi cũng nhiều nhưng chưa thấy người nàng cần tìm. Kim Mã đi đến cây cầu đá lớn bắc qua sông. Đây là một nhánh của con sông Tu Miêng đi qua Cấm Thành. Hai bên bờ dân cư đông đúc, hai con đường lát đá men theo bờ sông. Nhà nào ở Hoa Nam cũng trồng nhiều hoa với đủ màu sắc, trước cửa nhà, trên ban công đều là hoa. Dọc theo con đường ven sông cũng là những bồn hoa kéo dài, hương hoa luôn thoang thoảng trong không gian. Những cô gái xinh đẹp, vận y phục bằng lụa thêu hoa, váy dài, tay cầm ô vải đi trên phố. Những gian hàng mở cửa đón khách, người bán đon đả mời chào, một nhóm trẻ nhỏ đuổi nhau trên đường. Trên sông một vài con thuyền nhỏ chở khách tham quan, đều đều mái chèo lướt trên mặt nước yên ả. Có những con thuyền lớn hơn đậu ở bến riêng, trên thuyền có bàn ghế cho khách lên ngồi. Họ còn có thể dùng bữa trên thuyền, và dĩ nhiên con thuyền cũng được trang trí bằng rất nhiều hoa. Mộc Ang không tìm được người thì cũng được ngắm nhìn kinh thành phồn hoa, nô nức người qua kẻ lại.
Mộc Ang lại đi đến một góc phố quen. Nàng nhìn thấy trên ban công rất nhiều cô gái xinh đẹp, gương mặt tươi cười nhìn xuống phố như để ngắm người qua lại rồi có lúc trêu ghẹo những chàng trai đi qua đó. Bên trong sảnh lớn náo nhiệt, vui tươi, ai cũng nói cười.
“Nơi này thật là vui vẻ, không biết Xơng Ngỵ có thể đưa ta đến đây chơi không? Khi về phủ sẽ hỏi hắn thử xem.”
Mộc Ang cho Kim Mã đi ngang, nhìn vào trong một chốc rồi đi qua. Mộc Ang về đến biệt phủ sớm hơn mọi khi. Nàng cho Kim Mã vào chuồng rồi mang thêm cỏ vào cho nó. Sau đó nàng đi về phía bờ hồ nơi Kha Lang đang luyện kiếm.
Kha Lang cảm thấy đã khỏe hẳn. Không còn bị đau trong khi luyện kiếm như những ngày trước nữa.
“Mấy con chó của tên Lãnh chúa còn lợi hại hơn việc ta té khỏi vách núi.”
Kha Lang phì cười một mình khi nghĩ về tình cảnh bi đát của bản thân. Đang phân tâm suy nghĩ thì có bóng người nhảy ra từ phía sau. Người đó tuốt kiếm tiến đến tấn công hắn. Kha Lang phản ứng nhanh đỡ đường kiếm của người đó rồi lùi lại vài bước, người trước mặt chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn. Kha Lang mỉm cười rồi tiến đến giao đấu với người kia.
- Hôm nay nàng có hứng thú đấu với ta à?
- Để xem ngươi đã khỏe hẳn chưa?
- Ta có khoẻ hẳn cũng khó đấu lại nàng mà!
Kha Lang và Mộc Ang luyện kiếm với nhau một lúc, không phân thắng bại nhưng Kha Lang đã thấm mệt trong khi cô gái còn lại vẫn tươi tắn như chỉ vừa khởi động mà thôi.
- Ta mệt rồi! Nàng tha cho ta đi!
Kha Lang vừa đỡ một đòn khác của Mộc Ang, lại lùi vài bước xin hàng, trán lấm tấm mồ hôi. Mộc Ang dừng tay, bước lại gần, vừa cười vừa đưa tay áo lên thấm mồ hôi cho Kha Lang.
- Vậy là cũng khoẻ nhiều rồi! Ngươi cũng có tiến bộ lắm.
Kha Lang đứng đó nhìn cô gái đang thấm mồ hôi cho mình một cách tự nhiên, không ngại ngùng thì chính hắn lại cảm thấy ngượng. Kha Lang đảo mắt sang chỗ khác rồi quay mặt nhìn về phía bờ hồ như để đón gió.
- Hôm nay nàng về sớm thế? Có gặp được gã nào hay ho không?
- Ta chỉ đi để ngắm cảnh vật và phố xá thôi mà. Nhưng có chỗ này hay lắm, ta sẽ nói hoàng tử đưa chúng ta đến đó chơi.
Mộc Ang ngồi trên một phiến đá nhìn ra hồ nước. Kha Lang đang đứng bên cạnh nàng.
- Chỗ nào vậy?
- Để lát nữa hoàng tử đến đã. Mà những cô gái ở Hoa Nam nhiều người xinh đẹp lắm. Hôm nào ngươi hãy đi cùng ta ra phố xem.
- Ta cùng nàng cưỡi trên Kim Mã ra phố mà ta lại ngắm nhìn cô gái xung quanh sẽ bị cho là nham nhở đấy.
- Hoàng tử có thể cho chúng ta một con ngựa khác. Thật ra chúng ta cũng không cần cưỡi ngựa.
- Cũng được! Thật là các cô gái trong thành rất đẹp à?
- Thật mà!
Kha Lang nhìn xuống Mộc Ang đang ngồi cạnh. Tóc nàng ấy tết theo kiểu ở Hoa Nam từ ngày vào phủ chứ không còn búi lên cao như trước nhưng không có cài hoa gì. Dẫu vậy trong mắt hắn Mộc Ang vẫn rất xinh đẹp.
“Kể cả hoàng tử Hoa Nam cũng phải chú ý đến nàng ấy như thế mà!”
Kha Lang chợt nghĩ đến Xơng Ngỵ vẫn luôn dành thời gian để tiếp cận Mộc Ang. Kha Lang vung kiếm cắt đứt một cành hoa nhỏ màu hồng trên cây gần đó. Một chùm hoa ôm sát lấy nhau có vài chiếc lá nhỏ màu xanh xen vào. Đoạn cành ngắn còn lại hắn dùng lưỡi kiếm vót nhỏ lại và nhọn dần về phía cuối. Kha Lang ngồi xuống bên cạnh Mộc Ang, người đang nhìn xem hắn đang định làm gì. Kha Lang đưa tay cài chếc cành hoa lên tóc Mộc Ang. Mộc Ang hơi bất ngờ nhưng chỉ biết nhìn Kha Lang và cảm thấy trên tóc có thêm độ nặng của vật vừa mới được cài lên. Nàng tròn xoe mắt nhìn chàng trai bên cạnh. Kha Lang ngắm nghía thành phẩm của mình rồi nhìn Mộc Ang, gật gật đầu.
- Giờ thì nhìn nàng cũng xinh như những cô gái Hoa Nam rồi đó! Suýt nữa ta lại không nhận ra.
Kha Lang nói, giọng trêu ghẹo. Mộc Ang đưa tay lên tóc thì chạm vào những cánh hoa mịn màng. Nàng cảm thấy trong lòng có chút không tự nhiên khi người đối diện vẫn đang nhìn nàng không rời mắt. Mộc Ang chớp chớp mắt, né ánh nhìn của Kha Lang.
- Chúng sẽ tàn nhanh lắm đấy!
Mộc Ang vờ nói về chuyện khác để Kha Lang thôi nhìn nàng.
- Khi nào hoa tàn hết thì nàng giữ lại thân gỗ mà dùng, không cho phép nàng vứt đi.
Kha Lang nói như ra lệnh một cách thản nhiên.
- Ngươi tặng đồ cho người khác cũng lạ thật đấy!
Mộc Ang nhăn mặt.
- Ta là vậy đó! Thôi ta đói rồi, phải vào ăn trưa đây. Hoàng tử có lẽ cũng sắp đến, ngài ấy thật là yêu nơi này.
Kha Lang quay lưng đi vào. Mộc Ang vẫn ngồi đó, nàng đang suy nghĩ có nên đi theo Kha Lang ngay không? Và có nên gỡ nhánh hoa kia xuống không? Cuối cùng nàng đứng lên đi theo Kha Lang và để nguyên đoá hoa kia trên tóc.
*
Hoàng tử Xơng Ngỵ đi vào biệt phủ. Khi người đến sân trong thì nữ tuỳ tùng Hy Niêng ra hành lễ chào.
- Thưa hoàng tử mới về!
- Hai người họ đang làm gì?
Xơng Ngỵ hỏi về Kha Lang và Mộc Ang.
- Hôm nay hoàng tử không đến dùng bữa trưa được nên họ sau khi ăn đang dùng trà ngoài thuỷ các.
- Được rồi! Ngươi làm việc của ngươi đi! Ta tự đi tìm họ.
Hy Niêng hành lễ rồi rời đi.
- Ngươi cũng có thể đi chơi với hộ vệ ngoài kia, không cần theo hầu ta.
Xơng Ngỵ quay sang nói với Liu Thạc. Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra phía gian nhà gần cổng vào nơi có những hộ vệ khác đang ở đó.
Kha Lang và Mộc Ang đang ngồi trong thuỷ các. Thấy Xơng Ngỵ đi tới, Mộc Ang vẫy tay ra ý chào. Xơng Ngỵ mỉm cười, gật đầu chào lại nàng.
- Chào hoàng tử mới đến!
Kha Lang đứng dậy cúi chào Xơng Ngỵ. Kha Lang không cần hành lễ như các tuỳ tùng khác nhưng hắn cũng muốn tỏ chút lòng tôn trọng. Mộc Ang cũng đứng lên chào, nàng mỉm cười thân thiết.
- Hai người ngồi xuống đi!
Xơng Ngỵ vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
- Ta chờ ngài đến để hỏi ngài xem ngài có biết một chỗ rất vui, rất đông người ở trong thành không? Hôm nào ngài đưa ta và Kha Lang đến đó chơi được không?
Mộc Ang vừa rót trà cho hai chàng trai ngồi cùng vừa phấn khởi nói về nơi nàng muốn đến.
- Chỗ nào thế? Nàng cứ nói. Ta sẽ đưa hai người đến chơi. Kha Lang cũng đã khoẻ lại rồi, cũng nên ra ngoài xem cảnh ở Hoa Nam ta.
- Nàng ấy chẳng chịu nói gì, bảo là phải hỏi ngài, nên ta cũng chưa biết nàng ấy muốn đi đâu.
Kha Lang cũng tỏ vẻ tò mò, không hiểu nơi nào lại khiến Mộc Ang có hứng thú như vậy.
- Nơi đó có nhiều cô gái trẻ xinh đẹp, bên trong rất rộng, lại đông người, tiếng đàn tiếng hát cứ ngân nga suốt cả ngày. À! Ta nghe người khác gọi đó là nhà thổ!
Mộc Ang vừa dứt lời thì hai chàng trai bên cạnh đồng loạt bị sặc. Kha Lang đặt ly trà xuống lấy tay phủi phủi vạt áo đã bị vài tia nước bắn trúng. Xơng Ngỵ cũng hạ tay xuống bàn, xoay xoay ly trà trong tay chưa nói gì, mắt chớp chớp. Mộc Ang nhíu mày nhìn hai kẻ vụng về đang ngồi đó.
- Sao hai người vụng về thế? Uống trà mà cũng bị sặc à? Hai người có sao không? Trà còn nóng, phải thổi từ từ mới uống được.
Mộc Ang ân cần. Hai chàng trai kia lại đồng loạt phì cười. Lần này Mộc Ang lại cảm thấy ngờ nghệch, không hiểu hai người đó bị làm sao.
- Nơi đó không thích hợp cho nàng lui tới!
Kha Lang nói.
- Phải đó! Nàng không nên đến đó!
Xơng Ngỵ nói vào.
- Sao vậy? Ta thấy nhiều cô gái ở đó lắm. Ta cũng là cô gái sao ta không vào được? Hai người giải thích xem?
Mộc Ang ngờ vực, chưa hiểu được lý do.
- Những cô gái đó thì được, nhưng nàng thì không. Nếu chúng ta giải thích rõ ràng, nàng sẽ không nghe nỗi đâu.
Xơng Ngỵ trả lời, vẻ mặt đã trở lại điềm nhiên như trước nhưng càng khiến Mộc Ang không hiểu được.
- Hai người không chịu giải thích rõ ràng thì ta sẽ đến đó một mình cũng được. Ngày mai ta sẽ vào đó tự mình xem lấy.
Mộc Ang tỏ vẻ bướng bỉnh.
- Ấy! Không được!
Hai chàng trai lại đồng thanh ngăn cản.
- Hai người hôm nay thật là lạ, sặc nước cùng một lượt, ngăn cản ta cũng rất đồng thanh. Vậy hai người nói đi vì sao ta không được đến đó chơi?
- Thật sự là rất khó nói. Nàng đừng ép bọn ta nữa.
Kha Lang nói như năn nỉ.
- À! Chuyện này bọn ta không tiện nói với nàng, nhưng nàng có thể đi hỏi Hy Niêng. Là con gái với nhau, sẽ dễ nói hơn.
Xơng Ngỵ góp ý.
- Nếu vậy ta đi hỏi nàng ấy đây! Hai người ở lại từ từ uống trà đi.
Mộc Ang hờn dỗi, đứng lên đi mất. Hai chàng trai ngồi lại trong thuỷ các thở phào như vừa qua một nạn.
- Nàng ấy khi hỏi xong không biết có còn muốn đi xem không? Ngươi nói thử xem?
Xơng Ngỵ hỏi Kha Lang.
- Nàng ấy ở trên núi từ nhỏ, đi đến đâu cũng thấy mới lạ. Không biết chừng lại không từ bỏ vẫn đến đó xem mới vừa lòng.
- Ngươi có vẻ hiểu nàng ấy nhiều.
- Đi chung nhiều ngày, trải qua nhiều chuyện cùng nhau cũng hiểu ý nhau đôi chút.
- Ta thấy hai người nên gọi là sống chết có nhau. Nhiều người muốn được như hai người cũng khó có được.
- Nhưng đã không cùng chí hướng thì sớm muộn cũng phải đi riêng lối, không thể đi chung mãi được.
- Không cùng chí hướng? Ngươi có chí hướng khác?
- Dù thế nào ta và nàng ấy cũng sẽ đến lúc phải chia tay.
- Ngươi đành lòng? Ngươi không có tình cảm với nàng ấy sao?
Xơng Ngỵ thẳng thắn hỏi Kha Lang. Kha Lang ngập ngừng, cố ý đẩy vấn đề về phía Xơng Ngỵ.
_Nếu... ta đi rồi thì ngài sẽ có nhiều không gian bên cạnh nàng ấy hơn.
- Ta không ngại khi có ngươi bên cạnh! Ta không ngại khi ngươi đã cùng nàng ấy thân thiết bên nhau trước đó. Ta sẽ có cách của ta. Nếu nàng ấy không thích ta thì đó là tình cảm của nàng ấy. Nàng ấy có thích ngươi thì lỗi cũng không phải do ngươi. Ta sẽ theo đuổi nàng ấy cho đến khi nào nàng ấy thuộc về ta hoặc thuộc về người khác thì ta mới từ bỏ. Ta sẽ không né tránh tình cảm mình.
Xơng Ngỵ ngước mắt nhìn thẳng Kha Lang.
- Vậy thì tốt! Ta tin ngài là một người tốt. Nàng ấy sẽ sớm hiểu tấm lòng của ngài. Dù thế nào ta vẫn phải ra đi.
Kha Lang cảm thấy như ai đó đang bóp lấy trái tim mình. Hắn hiểu rõ giữa hắn và Mộc Ang sẽ không bao giờ có kết quả.
“Nàng ấy sẽ hạnh phúc hơn bên cạnh một người như hoàng tử.”
- Ngươi vẫn muốn đi? Một lòng muốn từ bỏ nàng ấy? Ngươi không sợ một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận sao?
Xơng Ngỵ như đã nhìn thấu tâm tình của người đối diện, người đang muốn nhắc nhở Kha Lang. Kha Lang chớp mắt, không trả lời.
“Từ bỏ nàng ấy? Nàng ấy nghĩ thế nào về ta, ta còn chưa biết được sao gọi là ta từ bỏ nàng ấy? Chưa ra đi mà ta đã cảm thấy hối hận rồi đó chứ! Nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Có thể gọi là ta từ bỏ chính mình, không thể để tình cảm này lớn hơn được. Ta không thể!”
Kha Lang tự nói với bản thân mình. Hắn nâng ly lên uống một ngụm trà như để nén cảm xúc trong lòng lại. Trong một khoảnh khắc nào đó hắn lại ước có thể tự tại như Xơng Ngỵ để đối mặt với tình cảm của mình.
Xơng Ngỵ không nói gì thêm. Người biết bản thân muốn gì và sẽ làm gì nhưng người đối diện có vẻ như đang bị lạc.
“Ngươi sẽ hối hận!”
Không khí trong phòng ăn có vẻ gượng gạo, Mộc Ang hôm nay không nói gì nhiều, còn cố ý tránh né nhìn vào Kha Lang và Xơng Ngỵ. Hai người kia hiểu nên cũng không muốn ghẹo nàng, nhưng chốc chốc một trong hai người họ lại mỉm cười càng khiến Mộc Ang bối rối.
Liu Thạc từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có phần căng thẳng. Xơng Ngỵ ngước nhìn Liu Thạc, đoán có việc không hay.
- Có việc gì?
- Thưa hoàng tử! Trưởng hoàng tử đang ở ngoài biệt phủ, bảo là muốn vào thăm người!
- Vậy sao? Đi nhiều người không?
- Không nhiều lắm! Chỉ có vài hộ vệ thôi.
- Thôi được rồi! Mời trưởng hoàng tử vào sảnh chính, ta đến ngay.
Xơng Ngỵ giữ vẻ bình tĩnh của mình dù trong đầu đang suy tính nhiều chuyện. Người quay sang nói với Kha Lang và Mộc Ang khi Liu Thạc đã lui ra.
- Hai người cứ dùng tự nhiên. Ta ra gặp anh trai của ta một lúc.
- Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ ở đây chờ ngài quay lại dùng trà.
Kha Lang nói, tỏ ý sẽ không đi lung tung làm kinh động người khác. Xơng Ngỵ gật đầu, nhìn Kha Lang và Mộc Ang một lượt rồi quay lưng đi ra.