Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 107: Ngoài tôi ra không ai được bắt nạt cô ấy (2)
"Ai mới là người đang mượn quyền lực để tiến thân ở đây? Anh mong là sẽ có ngày anh được cảm ơn em đấy. Nhưng sẽ không bao giờ có ngày đó đâu, Tiểu Chi không phải loại người như em nói."
“Được rồi để xem hai người hạnh phúc được bao lâu? Sẽ đến lúc cái đuôi cáo của cô ta lộ ra thôi."
"Chưa thấy của Tiểu Chi nhưng của em thì đã thấy rõ rồi đấy.”
"Thẩm Quân Kỳ. Anh...anh..."
Ba người còn lại bối rối vô cùng, không biết phải tin ai mới được.
Chợt Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, nắm tay Tiểu Chi kéo đi, không quên chào hỏi:
"Rất cảm ơn cô chú vì bữa ăn hôm nay, hôm nào có dịp nhất định cháu sẽ mời hai người ăn một bữa thật ngon. Dù sao cũng đã dùng bữa xong, cháu và Tiểu Chi xin phép về trước có chuyện riêng."
Thẩm Bửu Khánh ngơ ngác nhìn theo, miệng trả lời: "Thôi được rồi, hai đứa về trước đi. Cẩn thận nhé."
"À, hơn nữa về bộ phim lần này, nếu Tiểu Chi đã được đạo diễn chọn thì vai chắc chắn phải thuộc về cô ấy. Cô ấy xứng đáng có được nó hơn bất kì ai khác. Cháu xem trọng chú nhưng nếu lần này chú vì Lý Xuân Nhi mà không muốn đầu tư thì có thể rút vốn, cháu sẽ tự bù vào phần đó ạ."
Thẩm Quân kỳ nói xong thì kéo Tiểu Chi rời khỏi phòng ăn. Lý Xuân Nhi tức giận hét lớn theo.
“Thẩm Quân Kỳ. Anh đứng lại đó. Chuyện này chưa xong với em đâu."
Thẩm Quân Kỳ mặc kệ cô ta la hét đằng sau, dẫn Tiểu Chi ra về.
Tiểu Chi lại lần nữa bị anh làm cảm động rồi. Anh thế mà lại vì cô không màng tình nghĩa gì với thanh mai trúc mã quyết bảo vệ cô tới cùng. Cô nhìn anh cười đầy mãn nguyện hạnh phúc. "Còn cười gì nữa? Bị người ta vu oan thế mà em vẫn còn cười được, thật là hết nói nổi mà."
“Đâu có, em cười vì anh mà.”
Tiểu Chi vừa cười vừa nói.
"Anh có gì mà đáng cười"
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Nếu không có anh chắc em đã phải chịu nhiều uất ức rồi."
"Anh còn phải xin lỗi vì đã đưa em tới đây mà không báo trước, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm để em không phải ngại "
Tiểu Chi chợt như nhớ ra điều gì đó, ngước lên hỏi Thẩm Quân Kỳ:
“Nhưng mà lúc nãy anh có số của những người cùng Casting với em thật sao"
"Không, anh dọa Lý Xuân Nhi thôi."
"Thảo nào, anh còn không biết em đi thử vai làm sao biết được ai đi cùng em cơ chứ."
"Không nói thế làm sao mà dọa được cô ta"
"À mà giờ em mới biết anh còn có thanh mai trúc mã từng sống chung cơ đấy."
Tiểu Chi nói với đầy vẻ châm chọc, mất ngườm ngườm Thẩm Quân Kỳ.
"Em ghen à"
"Ai thèm ghen với anh đâu. Em không cần"
"Có thật là em không cần"
Thẩm Quân Kỳ kéo Tiểu Chi lại gần, ôm chặt lấy eo cô nói với giọng đầy ám muội. Cô đẩy anh ra cố tình đánh lạc hướng:
“Kìa xe của anh tới rồi, chúng ta về thôi."
Nói rồi cả hai cùng nhau lái xe rời đi.
"Em muốn đi đâu không? Hôm nay em cũng mệt rồi, có muốn đi hóng gió chút không? Anh đi cùng em"
“Mình đến bờ sông đi anh. Em muốn hít thở chút."
"Được rồi."
Thẩm Quân Kỳ lái xe tới bờ sông. Tiểu Chi bước xuống nhìn ngắm cảnh về đêm, mấy hôm nay bận chuẩn bị cho buổi thử vai nên cô chưa có thời gian rảnh rỗi thế này. Mặt nước long lanh in bóng những ánh đèn rực rỡ của thành phố. Phía trước là bầu trời đầy những ánh sao đêm, gió vi vu thổi thật khiến người ta cảm thấy yên bình. Tiểu Chi dang rộng tay đón lấy gió.
“Thoải mái quá đi mất."
Thẩm Quân Kỳ đứng tựa người vào xe ngắm nhìn Tiểu Chi rồi anh từ từ tiến lại gần cởi áo khoác ra khoác lên vai cô. "Cảnh đẹp quá anh nhỉ".
“Ừm. Nhưng mà gió hơi lạnh đấy em có muốn vào trong xe ngồi không"
“Không cần đâu anh. Mình đứng một lát nữa rồi về thôi."
Cả hai không nói gì chỉ đứng lặng ngắm cảnh phía trước. Một lúc sau, đột nhiên bụng của Tiểu Chi kêu lên vài tiếng. Cô ngại ngùng xấu hổ phân trần:
"Là do lúc nãy căng thẳng quá nên em không ăn được gì."
Thẩm Quân Kỳ thầm cười rồi hỏi:
“Em muốn ăn gì, anh dẫn em đi"
“Em muốn ăn chân gà nướng "
"Gì cơ? Sao không phải là mì ý hay pizza."
“Em thật sự muốn ăn chân gà nướng mà"
"Nhưng anh chưa bao giờ thôi được rồi, anh sẽ đưa em đi. Em dẫn đường nhé."
Tiểu Chi vui vẻ kéo tay Thẩm Quân Kỳ lên xe. Đến một con hẻm nhỏ, cô bảo anh dừng xe.
"Sao lại dừng xe ở đây? Xung quanh đây đâu có quán ăn nào. Thẩm Quân Kỳ nhìn ngó xung quanh, khó hiểu mà hỏi Tiểu Chi.
“Dừng lại thôi vì xe chúng ta không vào trong hẻm được."
Hai người bước xuống, Tiểu Chi dẫn đường cho anh tới một tiệm ăn nhỏ trong hẻm. Khói bốc lên nghi ngút từ những bếp nướng. Quán ăn chỉ có vài ba cái bàn nhỏ, lụp xụp, Thẩm Quân Kỳ bước vào còn phải cúi đến nửa người. Anh nhíu đôi mày hỏi Tiểu Chi:
"Em định ăn ở đây sao?"
“Đúng vậy. Anh chưa từng đến những nơi như thế này đúng không? Anh thử đi ngon lắm đấy”
"Nhưng nơi này."
"Không sao đâu mà."
Nói rồi Tiểu Chi liền gọi 10 cái chân gà nướng, món ăn nhanh chóng đã được dọn lên. Cô mắt sáng như sao, liền tay cầm ngay lên một cái chân gà định ăn thì chợt Thẩm Quân Kỳ nắm tay cô ngăn lại.
"Này sao em không dùng đũa, cầm tay thế này thật mất vệ sinh quá đi."
“Ôi trời. Đại thiếu gia của tôi ơi anh chưa bao giờ ăn chân gà à"
Thẩm Quân Kỳ khẽ lắc lắc cái đầu. Tiểu Chi liền nói:
"Ăn chân gà ai lại dùng đũa bao giờ? Anh nói thế người ta nghe được lại cười cho đấy. Mà dùng tay ăn thì có sao chứ, ở Ấn Độ người ta còn chẳng bao giờ dùng dụng cụ ăn"
"Nhưng mà."
“Không nhưng nhị gì hết."
Nói rồi Tiểu Chi cầm thêm một cái chân gà nữa dúi vào tay Thẩm Quân Kỳ.
"Nào ăn giống em này. Ngon lắm ấy."
Thẩm Quân Kỳ cũng đưa chân gà lên, ngửi ngửi rồi dặt dè bỏ vào miệng.
"Sao? Ngon đúng không."
"Cũng không quá tệ"
"Em nói rồi mà."
Cứ thế Thẩm Quân Kỳ đã lần đầu tiên hiểu thế nào là cảm giác ngồi quán bình dân gặm chân gà. Ăn xong. Thẩm Quân Kỳ đứng dậy thanh toán:
“Hết bao nhiêu cứ cà thẻ này"
Chủ quán đứng ngơ ngác nhìn anh, Thẩm Quân Kỳ lại nói tiếp:
"Là thẻ đen đấy."
“Cậu thanh niên này, cậu định cà thẻ vào chân gà hay sao? Dù có thẻ đen hay thẻ đỏ gì thì tôi cũng chỉ lấy tiền mặt thôi."
Tiểu Chi chỉ biết đứng đó cười, cô tiến lại rút tiền đưa cho chủ quán:
"Dạ cháu gửi ạ."
"Anh không biết ở đây phải trả bằng tiền mặt."
"Anh ngốc sao. Đây đâu phải nhà hàng lấy đâu ra máy cho anh cà thẻ cơ chứ."
Lúc này Thẩm Quân Kỳ mới chợt nhận ra, hóa ra cũng có nơi mà chiếc thẻ đen quyền lực của anh trở nên vô dụng đến thế.
"Em phải dẫn anh đi nhiều thêm mới được. Chứ cứ thế này làm sao anh hòa nhập cộng đồng được cơ chứ."
Nói rồi Tiểu Chi lắc lắc đầu, bật cười vì sự ngô nghê đáng yêu này của vị tổng tài.
“Đừng nghĩ em biết được vài thứ này rồi có thể lên mặt được với anh. Thế em có biết điều hành công ty hay ký kết hợp đồng không."
“Trời, anh còn hơn thua với em cơ đấy. Thôi được rồi, anh là nhất em không dám cười anh nữa."
Thẩm Quân Kỳ cười đắc ý, chiếc xe phóng nhanh đi trong đêm. Cả hai người cùng trở về nhà.
“Em đi tắm rồi lên ngủ trước đi. Hôm nay cũng mệt rồi, không cần chờ anh đâu. Anh có vài công việc cần xử lý rồi sẽ đi ngủ sau."
“Được rồi để xem hai người hạnh phúc được bao lâu? Sẽ đến lúc cái đuôi cáo của cô ta lộ ra thôi."
"Chưa thấy của Tiểu Chi nhưng của em thì đã thấy rõ rồi đấy.”
"Thẩm Quân Kỳ. Anh...anh..."
Ba người còn lại bối rối vô cùng, không biết phải tin ai mới được.
Chợt Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, nắm tay Tiểu Chi kéo đi, không quên chào hỏi:
"Rất cảm ơn cô chú vì bữa ăn hôm nay, hôm nào có dịp nhất định cháu sẽ mời hai người ăn một bữa thật ngon. Dù sao cũng đã dùng bữa xong, cháu và Tiểu Chi xin phép về trước có chuyện riêng."
Thẩm Bửu Khánh ngơ ngác nhìn theo, miệng trả lời: "Thôi được rồi, hai đứa về trước đi. Cẩn thận nhé."
"À, hơn nữa về bộ phim lần này, nếu Tiểu Chi đã được đạo diễn chọn thì vai chắc chắn phải thuộc về cô ấy. Cô ấy xứng đáng có được nó hơn bất kì ai khác. Cháu xem trọng chú nhưng nếu lần này chú vì Lý Xuân Nhi mà không muốn đầu tư thì có thể rút vốn, cháu sẽ tự bù vào phần đó ạ."
Thẩm Quân kỳ nói xong thì kéo Tiểu Chi rời khỏi phòng ăn. Lý Xuân Nhi tức giận hét lớn theo.
“Thẩm Quân Kỳ. Anh đứng lại đó. Chuyện này chưa xong với em đâu."
Thẩm Quân Kỳ mặc kệ cô ta la hét đằng sau, dẫn Tiểu Chi ra về.
Tiểu Chi lại lần nữa bị anh làm cảm động rồi. Anh thế mà lại vì cô không màng tình nghĩa gì với thanh mai trúc mã quyết bảo vệ cô tới cùng. Cô nhìn anh cười đầy mãn nguyện hạnh phúc. "Còn cười gì nữa? Bị người ta vu oan thế mà em vẫn còn cười được, thật là hết nói nổi mà."
“Đâu có, em cười vì anh mà.”
Tiểu Chi vừa cười vừa nói.
"Anh có gì mà đáng cười"
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Nếu không có anh chắc em đã phải chịu nhiều uất ức rồi."
"Anh còn phải xin lỗi vì đã đưa em tới đây mà không báo trước, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm để em không phải ngại "
Tiểu Chi chợt như nhớ ra điều gì đó, ngước lên hỏi Thẩm Quân Kỳ:
“Nhưng mà lúc nãy anh có số của những người cùng Casting với em thật sao"
"Không, anh dọa Lý Xuân Nhi thôi."
"Thảo nào, anh còn không biết em đi thử vai làm sao biết được ai đi cùng em cơ chứ."
"Không nói thế làm sao mà dọa được cô ta"
"À mà giờ em mới biết anh còn có thanh mai trúc mã từng sống chung cơ đấy."
Tiểu Chi nói với đầy vẻ châm chọc, mất ngườm ngườm Thẩm Quân Kỳ.
"Em ghen à"
"Ai thèm ghen với anh đâu. Em không cần"
"Có thật là em không cần"
Thẩm Quân Kỳ kéo Tiểu Chi lại gần, ôm chặt lấy eo cô nói với giọng đầy ám muội. Cô đẩy anh ra cố tình đánh lạc hướng:
“Kìa xe của anh tới rồi, chúng ta về thôi."
Nói rồi cả hai cùng nhau lái xe rời đi.
"Em muốn đi đâu không? Hôm nay em cũng mệt rồi, có muốn đi hóng gió chút không? Anh đi cùng em"
“Mình đến bờ sông đi anh. Em muốn hít thở chút."
"Được rồi."
Thẩm Quân Kỳ lái xe tới bờ sông. Tiểu Chi bước xuống nhìn ngắm cảnh về đêm, mấy hôm nay bận chuẩn bị cho buổi thử vai nên cô chưa có thời gian rảnh rỗi thế này. Mặt nước long lanh in bóng những ánh đèn rực rỡ của thành phố. Phía trước là bầu trời đầy những ánh sao đêm, gió vi vu thổi thật khiến người ta cảm thấy yên bình. Tiểu Chi dang rộng tay đón lấy gió.
“Thoải mái quá đi mất."
Thẩm Quân Kỳ đứng tựa người vào xe ngắm nhìn Tiểu Chi rồi anh từ từ tiến lại gần cởi áo khoác ra khoác lên vai cô. "Cảnh đẹp quá anh nhỉ".
“Ừm. Nhưng mà gió hơi lạnh đấy em có muốn vào trong xe ngồi không"
“Không cần đâu anh. Mình đứng một lát nữa rồi về thôi."
Cả hai không nói gì chỉ đứng lặng ngắm cảnh phía trước. Một lúc sau, đột nhiên bụng của Tiểu Chi kêu lên vài tiếng. Cô ngại ngùng xấu hổ phân trần:
"Là do lúc nãy căng thẳng quá nên em không ăn được gì."
Thẩm Quân Kỳ thầm cười rồi hỏi:
“Em muốn ăn gì, anh dẫn em đi"
“Em muốn ăn chân gà nướng "
"Gì cơ? Sao không phải là mì ý hay pizza."
“Em thật sự muốn ăn chân gà nướng mà"
"Nhưng anh chưa bao giờ thôi được rồi, anh sẽ đưa em đi. Em dẫn đường nhé."
Tiểu Chi vui vẻ kéo tay Thẩm Quân Kỳ lên xe. Đến một con hẻm nhỏ, cô bảo anh dừng xe.
"Sao lại dừng xe ở đây? Xung quanh đây đâu có quán ăn nào. Thẩm Quân Kỳ nhìn ngó xung quanh, khó hiểu mà hỏi Tiểu Chi.
“Dừng lại thôi vì xe chúng ta không vào trong hẻm được."
Hai người bước xuống, Tiểu Chi dẫn đường cho anh tới một tiệm ăn nhỏ trong hẻm. Khói bốc lên nghi ngút từ những bếp nướng. Quán ăn chỉ có vài ba cái bàn nhỏ, lụp xụp, Thẩm Quân Kỳ bước vào còn phải cúi đến nửa người. Anh nhíu đôi mày hỏi Tiểu Chi:
"Em định ăn ở đây sao?"
“Đúng vậy. Anh chưa từng đến những nơi như thế này đúng không? Anh thử đi ngon lắm đấy”
"Nhưng nơi này."
"Không sao đâu mà."
Nói rồi Tiểu Chi liền gọi 10 cái chân gà nướng, món ăn nhanh chóng đã được dọn lên. Cô mắt sáng như sao, liền tay cầm ngay lên một cái chân gà định ăn thì chợt Thẩm Quân Kỳ nắm tay cô ngăn lại.
"Này sao em không dùng đũa, cầm tay thế này thật mất vệ sinh quá đi."
“Ôi trời. Đại thiếu gia của tôi ơi anh chưa bao giờ ăn chân gà à"
Thẩm Quân Kỳ khẽ lắc lắc cái đầu. Tiểu Chi liền nói:
"Ăn chân gà ai lại dùng đũa bao giờ? Anh nói thế người ta nghe được lại cười cho đấy. Mà dùng tay ăn thì có sao chứ, ở Ấn Độ người ta còn chẳng bao giờ dùng dụng cụ ăn"
"Nhưng mà."
“Không nhưng nhị gì hết."
Nói rồi Tiểu Chi cầm thêm một cái chân gà nữa dúi vào tay Thẩm Quân Kỳ.
"Nào ăn giống em này. Ngon lắm ấy."
Thẩm Quân Kỳ cũng đưa chân gà lên, ngửi ngửi rồi dặt dè bỏ vào miệng.
"Sao? Ngon đúng không."
"Cũng không quá tệ"
"Em nói rồi mà."
Cứ thế Thẩm Quân Kỳ đã lần đầu tiên hiểu thế nào là cảm giác ngồi quán bình dân gặm chân gà. Ăn xong. Thẩm Quân Kỳ đứng dậy thanh toán:
“Hết bao nhiêu cứ cà thẻ này"
Chủ quán đứng ngơ ngác nhìn anh, Thẩm Quân Kỳ lại nói tiếp:
"Là thẻ đen đấy."
“Cậu thanh niên này, cậu định cà thẻ vào chân gà hay sao? Dù có thẻ đen hay thẻ đỏ gì thì tôi cũng chỉ lấy tiền mặt thôi."
Tiểu Chi chỉ biết đứng đó cười, cô tiến lại rút tiền đưa cho chủ quán:
"Dạ cháu gửi ạ."
"Anh không biết ở đây phải trả bằng tiền mặt."
"Anh ngốc sao. Đây đâu phải nhà hàng lấy đâu ra máy cho anh cà thẻ cơ chứ."
Lúc này Thẩm Quân Kỳ mới chợt nhận ra, hóa ra cũng có nơi mà chiếc thẻ đen quyền lực của anh trở nên vô dụng đến thế.
"Em phải dẫn anh đi nhiều thêm mới được. Chứ cứ thế này làm sao anh hòa nhập cộng đồng được cơ chứ."
Nói rồi Tiểu Chi lắc lắc đầu, bật cười vì sự ngô nghê đáng yêu này của vị tổng tài.
“Đừng nghĩ em biết được vài thứ này rồi có thể lên mặt được với anh. Thế em có biết điều hành công ty hay ký kết hợp đồng không."
“Trời, anh còn hơn thua với em cơ đấy. Thôi được rồi, anh là nhất em không dám cười anh nữa."
Thẩm Quân Kỳ cười đắc ý, chiếc xe phóng nhanh đi trong đêm. Cả hai người cùng trở về nhà.
“Em đi tắm rồi lên ngủ trước đi. Hôm nay cũng mệt rồi, không cần chờ anh đâu. Anh có vài công việc cần xử lý rồi sẽ đi ngủ sau."
Bình luận facebook