Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 93
Cứ như vậy, Hùng Thần Giai vừa ngẩn người vừa cầm thức ăn đưa vào miệng, ngay cả đũa cũng quên dùng, trực tiếp dùng tay bóc lấy, phóng khoáng thô lỗ tới cực điểm, tướng ăn của hắn nhất thời làm mặt và gáy của Tang Vãn Cách đầy vạch đen, thật sự không thể nhìn nổi, cô bất đắc dĩ bảo hắn: "Anh ăn chậm một chút, không ai giành với anh đâu." Cô hoàn toàn quên bên ngoài còn có mấy người nữa.
Hùng Thần Giai nuốt xuống món gì đó trong miệng, bưng ly lên phóng khoáng uống một hớp, ly nước lập tức vơi hai phần ba."Ai dám giành giật với anh!" Trên thế giới này mấy người có cái gan đó?!
Không phải hắn không biết giữ vệ sinh, thật sự hôm nay là ngoài ý muốn!
Tài nấu ăn của Tang Vãn Cách thật sự rất tốt, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho hắn ăn, anh bạn đầu gấu vui vẻ đến mức miệng cũng toét ra tới tận mang tai, làm sao không ăn như hổ đói chứ?
Đứng nhìn bạn gấu nào đó một lúc lâu, Tang Vãn Cách cuối cùng quyết định buông tha không giảng đạo nữa, xoay người lại vớt thịt bò trong nồi ra, để lên tấm thớt cắt mỏng, sau đó đem hạt đậu phộng xào vừng bỏ vào một cái chén sạch, lấy ra một chén nước ép ớt cùng các loại gia vị, tay nhỏ bé đâu vào đấy bận rộn, động tác nhanh gọn làm Hùng Thần Giai nhìn thấy cũng cơ hồ ngây dại ra.
Hắn nhanh chóng ăn hết thức ăn không chừa một mống, thân thể to lớn ngồi yên trên ghế nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh bận rộn, tròng mắt đen lại càng phát ra vẻ dịu dàng như nước, làm cho ai nhìn vào cũng thấy được tình ý bên trong.
Hùng Thần Giai biết, hắn sợ cả đời cũng sẽ không quên được ngày này!
Đợi luồng sóng cảm động qua đi, hắn đứng lên, dáng vóc cao lớn dọa người liền khiến phòng bếp vốn rộng rãi có vẻ chật chội hơn, bàn tay nhấc cái dĩa đựng trứng muối khi nãy giờ đã sạch trơn, đi đến bồn rửa bên kia tính rửa, Tang Vãn Cách thấy thế, hắn nhìn cô, thấy cô tỏ vẻ không đồng ý nhìn hắn chằm chằm nói: "Không phải nói anh ngoan ngoãn ngồi đó sao? Đứng lên làm gì?" Cũng không còn là mấy đứa nhỏ trong vườn trẻ nữa, muốn cô giáo dặn dò bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây.
Lúc này Hùng Thần Giai lại không nghe lời cô nói nữa, ngược lại còn kiên định khác thường nắm lấy bọt biển, trên gương mặt tràn đầy vẻ hãnh diện kiên quyết mà nói: "Anh giúp em một tay."
"Anh là thọ tinh, làm gì có đạo lý nào bắt thọ tinh giúp mình một tay chứ?" Tang Vãn Cách mất hứng nhìn chằm chằm lồng ngực hắn ── không có biện pháp, chiều cao quá khác biệt, cô dù không muốn cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn lâu cổ cô sẽ rất mỏi, cho nên cô mới lựa chọn nhìn vào ngực hắn, nghỉ ngơi một chút cô sẽ tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cũng không ai nói thọ tinh không được phép xuống bếp." Hùng Thần Giai nghiêng người ở trên má phấn của cô trộm hôn một cái, nắm lấy cái bọt biển hắn vừa vui vẻ vừa chà sát cái dĩa thật sạch sẽ trắng tinh, thuận thế lấy luôn cái ly cô vừa dùng ném vào bồn rửa sạch luôn, dùng tay mở vòi nước, thoải mái vui vẻ rửa sạch.
Tang Vãn Cách mím mím cánh môi mềm mại, hồi lâu sau mới nói một câu: "Quân tử tránh xa nhà bếp."
Cái mâm đang rửa trên tay được một nửa chợt như muốn tuột khỏi, mém chút nữa làm văng cả mâm ra ngoài rồi. Hắn tựa như gặp quỷ nhìn cô: "Công chúa, em chỗ nào nhìn ra anh là quân tử hả?" Hơn nữa, hắn dù gì cũng biết nguyên văn phải là con trai tránh xa nhà bếp, phàm những ai có tính gia trưởng của đàn ông trong nhà đều vậy. Hắn tuy không phải người hiền lành gì, nhưng nếu như thật sự làm theo câu nói này, hắn đã sớm không biết chết đói từ khi nào rồi!
... Xác thực không đúng lắm. Nhưng Tang Vãn Cách vẫn cố chấp nhìn hắn, chính là không đồng ý hắn nhúng tay vào. Nhìn nửa ngày, Hùng Thần Giai vẫn cứng đầu, tròng mắt đen nhíu lại: "Em nhất định phải để cho anh phụ em, nếu không thì sai mấy tên gia khỏa kia vào đây phụ, dù sao để một mình em làm là không được." Cộng thêm bên ngoài tổng cộng có sáu người, cô phải mất bao lâu mới có thể làm ra nhiều món ăn như vậy?!
"Mình sao có thể bảo khách giúp một tay chứ?!" Như hắn đang nghĩ, Tang Vãn Cách quả nhiên lập tức bác bỏ đề nghị này. Mặc dù mấy cái tên gia khỏa ngoài kia và hắn đã quá quen thuộc rồi, thế nhưng khi nghe Tang Vãn Cách dùng từ "Khách" nói ra, Hùng Thần Giai vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ rằng trong tiềm thức cô đã nghĩ hắn là người nhà của cô rồi!
Cho nên, lúc cần thiết, anh em hay cái gì đi nữa cũng đều là mây trôi nước chảy hết!
"Vậy thì để anh giúp, dù sao cũng không cho phép một mình em làm." Hắn nheo mắt lại, kiên định khác thường nhìn lại cô. Tròng mắtđen lóe sáng lấp lánh nói rõ lập trường hắn kiên định đến cỡ nào, muốn làm món ăn, có thể, nhưng phải để hắn giúp một tay, một mình làm là không được!
Tang Vãn Cách nhếch miệng, muốn mở miệng nói nhưng rồi lại thôi. Sau một lúc lâu, lại nhếch miệng lên, muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
Hùng Thần Giai nhẫn nại mười phần nhìn cô.
Đầu gấu này... Lại không nghe lời cô!
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Tang Vãn Cách. Phải nói là trước kia hắn luôn mù quáng nghe theo cô! Cô nói gì thì chính là như vậy, cho dù hắn không thích hoặc là không vui, cũng chưa bao giờ nói một câu nào! Nhưng bây giờ ──
Một luồng sáng thoáng qua trong suy nghĩ cô, Tang Vãn Cách bị chấn động mạnh, cô giống như... Đột nhiên phát hiện ra cái gì... Hùng Thần Giai tuy đích thực đối với cô nói gì nghe nấy, nhưng bất kể bảy năm trước hay bảy năm sau, hắn đều có những cấm kị không thể rung chuyển, không thể trái nghịch! Chỉ cần có liên quan đến chuyện cô muốn rời khỏi hắn, hoặc là chuyện có thể thương tổn chính cô, hắn vĩnh viễn giữ "tâm địa sắt đá"!
Đầu gấu này cũng có chỗ hiểm, chỗ hiểm đó là sợ mất đi cô, hoặc là thương tổn đến cô, trừ những chuyện đó ra, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể tùy ý, mặc cô vân vê bóp nặn hắn thành cái gì hắn cũng không phản kháng nửa chữ.
Chỉ cần cô không rời đi, không bị thương.
Đây chính là yêu cầu duy nhất của Hùng Thần Giai.
Đột nhiên Tang Vãn Cách cảm thấy hai mắt mỏi nhừ, một loại cảm xúc không nhịn được, nước mắt cứ chực chờ từ đáy lòng tuôn ra như thủy triều mênh mông, làm cho người ta khó có thể tin, không cách nào kháng cự. Cô cúi đầu che giấu trái tim đang rung động của mình, cố gắng khôi phục vẻ an tĩnh như thường ngày, lần nữa giương mắt nhìn hắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc cẩn thận của Hùng Thần Giai, thiếu chút nữa vành mắt lại hồng lên, cô liền đè nén nước mắt trở xuống.
Hùng Thần Giai vẫn còn duy trì tư thái vừa rồi, cứ như vậy im lặng không thúc giục đứng ở chỗ kia nhìn Tang Vãn Cách. Trong tay hắn thậm chí còn đang nắm cái bọt biển, tay khác còn đang giơ lên cái mâm đã rửa được một nửa, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, dáng dấp cao lớn tục tằng như vậy, lại vùi mình trong gian phòng bếp nhỏ làm công việc nhà bình thường này, bộ dáng tức cười như vậy làm cho lòng của Tang Vãn Cách cũng phải lung lay.
Nếu như nói trước đây từ đáy lòng cô vẫn luôn còn một chút lo lắng, thì giờ khắc này, cô đã triệt để hiểu rõ hết: Cô cũng sẽ không trốn tránh nữa.
Không phải chỉ hắn không muốn buông cô ra, mà là chính cô, không bao giờ nguyện ý buông hắn ra nữa.
"Tốt, vậy cùng nhau làm." Nói xong, Tang Vãn Cách nhón chân, khó khăn ở trên mặt hắn in lên một cái hôn, sau đó khó nén nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi mềm mại ẩm ướt hiện lên nụ cười như xuân sang.
Hùng Thần Giai nuốt xuống món gì đó trong miệng, bưng ly lên phóng khoáng uống một hớp, ly nước lập tức vơi hai phần ba."Ai dám giành giật với anh!" Trên thế giới này mấy người có cái gan đó?!
Không phải hắn không biết giữ vệ sinh, thật sự hôm nay là ngoài ý muốn!
Tài nấu ăn của Tang Vãn Cách thật sự rất tốt, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho hắn ăn, anh bạn đầu gấu vui vẻ đến mức miệng cũng toét ra tới tận mang tai, làm sao không ăn như hổ đói chứ?
Đứng nhìn bạn gấu nào đó một lúc lâu, Tang Vãn Cách cuối cùng quyết định buông tha không giảng đạo nữa, xoay người lại vớt thịt bò trong nồi ra, để lên tấm thớt cắt mỏng, sau đó đem hạt đậu phộng xào vừng bỏ vào một cái chén sạch, lấy ra một chén nước ép ớt cùng các loại gia vị, tay nhỏ bé đâu vào đấy bận rộn, động tác nhanh gọn làm Hùng Thần Giai nhìn thấy cũng cơ hồ ngây dại ra.
Hắn nhanh chóng ăn hết thức ăn không chừa một mống, thân thể to lớn ngồi yên trên ghế nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh bận rộn, tròng mắt đen lại càng phát ra vẻ dịu dàng như nước, làm cho ai nhìn vào cũng thấy được tình ý bên trong.
Hùng Thần Giai biết, hắn sợ cả đời cũng sẽ không quên được ngày này!
Đợi luồng sóng cảm động qua đi, hắn đứng lên, dáng vóc cao lớn dọa người liền khiến phòng bếp vốn rộng rãi có vẻ chật chội hơn, bàn tay nhấc cái dĩa đựng trứng muối khi nãy giờ đã sạch trơn, đi đến bồn rửa bên kia tính rửa, Tang Vãn Cách thấy thế, hắn nhìn cô, thấy cô tỏ vẻ không đồng ý nhìn hắn chằm chằm nói: "Không phải nói anh ngoan ngoãn ngồi đó sao? Đứng lên làm gì?" Cũng không còn là mấy đứa nhỏ trong vườn trẻ nữa, muốn cô giáo dặn dò bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây.
Lúc này Hùng Thần Giai lại không nghe lời cô nói nữa, ngược lại còn kiên định khác thường nắm lấy bọt biển, trên gương mặt tràn đầy vẻ hãnh diện kiên quyết mà nói: "Anh giúp em một tay."
"Anh là thọ tinh, làm gì có đạo lý nào bắt thọ tinh giúp mình một tay chứ?" Tang Vãn Cách mất hứng nhìn chằm chằm lồng ngực hắn ── không có biện pháp, chiều cao quá khác biệt, cô dù không muốn cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn lâu cổ cô sẽ rất mỏi, cho nên cô mới lựa chọn nhìn vào ngực hắn, nghỉ ngơi một chút cô sẽ tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cũng không ai nói thọ tinh không được phép xuống bếp." Hùng Thần Giai nghiêng người ở trên má phấn của cô trộm hôn một cái, nắm lấy cái bọt biển hắn vừa vui vẻ vừa chà sát cái dĩa thật sạch sẽ trắng tinh, thuận thế lấy luôn cái ly cô vừa dùng ném vào bồn rửa sạch luôn, dùng tay mở vòi nước, thoải mái vui vẻ rửa sạch.
Tang Vãn Cách mím mím cánh môi mềm mại, hồi lâu sau mới nói một câu: "Quân tử tránh xa nhà bếp."
Cái mâm đang rửa trên tay được một nửa chợt như muốn tuột khỏi, mém chút nữa làm văng cả mâm ra ngoài rồi. Hắn tựa như gặp quỷ nhìn cô: "Công chúa, em chỗ nào nhìn ra anh là quân tử hả?" Hơn nữa, hắn dù gì cũng biết nguyên văn phải là con trai tránh xa nhà bếp, phàm những ai có tính gia trưởng của đàn ông trong nhà đều vậy. Hắn tuy không phải người hiền lành gì, nhưng nếu như thật sự làm theo câu nói này, hắn đã sớm không biết chết đói từ khi nào rồi!
... Xác thực không đúng lắm. Nhưng Tang Vãn Cách vẫn cố chấp nhìn hắn, chính là không đồng ý hắn nhúng tay vào. Nhìn nửa ngày, Hùng Thần Giai vẫn cứng đầu, tròng mắt đen nhíu lại: "Em nhất định phải để cho anh phụ em, nếu không thì sai mấy tên gia khỏa kia vào đây phụ, dù sao để một mình em làm là không được." Cộng thêm bên ngoài tổng cộng có sáu người, cô phải mất bao lâu mới có thể làm ra nhiều món ăn như vậy?!
"Mình sao có thể bảo khách giúp một tay chứ?!" Như hắn đang nghĩ, Tang Vãn Cách quả nhiên lập tức bác bỏ đề nghị này. Mặc dù mấy cái tên gia khỏa ngoài kia và hắn đã quá quen thuộc rồi, thế nhưng khi nghe Tang Vãn Cách dùng từ "Khách" nói ra, Hùng Thần Giai vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ rằng trong tiềm thức cô đã nghĩ hắn là người nhà của cô rồi!
Cho nên, lúc cần thiết, anh em hay cái gì đi nữa cũng đều là mây trôi nước chảy hết!
"Vậy thì để anh giúp, dù sao cũng không cho phép một mình em làm." Hắn nheo mắt lại, kiên định khác thường nhìn lại cô. Tròng mắtđen lóe sáng lấp lánh nói rõ lập trường hắn kiên định đến cỡ nào, muốn làm món ăn, có thể, nhưng phải để hắn giúp một tay, một mình làm là không được!
Tang Vãn Cách nhếch miệng, muốn mở miệng nói nhưng rồi lại thôi. Sau một lúc lâu, lại nhếch miệng lên, muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
Hùng Thần Giai nhẫn nại mười phần nhìn cô.
Đầu gấu này... Lại không nghe lời cô!
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Tang Vãn Cách. Phải nói là trước kia hắn luôn mù quáng nghe theo cô! Cô nói gì thì chính là như vậy, cho dù hắn không thích hoặc là không vui, cũng chưa bao giờ nói một câu nào! Nhưng bây giờ ──
Một luồng sáng thoáng qua trong suy nghĩ cô, Tang Vãn Cách bị chấn động mạnh, cô giống như... Đột nhiên phát hiện ra cái gì... Hùng Thần Giai tuy đích thực đối với cô nói gì nghe nấy, nhưng bất kể bảy năm trước hay bảy năm sau, hắn đều có những cấm kị không thể rung chuyển, không thể trái nghịch! Chỉ cần có liên quan đến chuyện cô muốn rời khỏi hắn, hoặc là chuyện có thể thương tổn chính cô, hắn vĩnh viễn giữ "tâm địa sắt đá"!
Đầu gấu này cũng có chỗ hiểm, chỗ hiểm đó là sợ mất đi cô, hoặc là thương tổn đến cô, trừ những chuyện đó ra, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể tùy ý, mặc cô vân vê bóp nặn hắn thành cái gì hắn cũng không phản kháng nửa chữ.
Chỉ cần cô không rời đi, không bị thương.
Đây chính là yêu cầu duy nhất của Hùng Thần Giai.
Đột nhiên Tang Vãn Cách cảm thấy hai mắt mỏi nhừ, một loại cảm xúc không nhịn được, nước mắt cứ chực chờ từ đáy lòng tuôn ra như thủy triều mênh mông, làm cho người ta khó có thể tin, không cách nào kháng cự. Cô cúi đầu che giấu trái tim đang rung động của mình, cố gắng khôi phục vẻ an tĩnh như thường ngày, lần nữa giương mắt nhìn hắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc cẩn thận của Hùng Thần Giai, thiếu chút nữa vành mắt lại hồng lên, cô liền đè nén nước mắt trở xuống.
Hùng Thần Giai vẫn còn duy trì tư thái vừa rồi, cứ như vậy im lặng không thúc giục đứng ở chỗ kia nhìn Tang Vãn Cách. Trong tay hắn thậm chí còn đang nắm cái bọt biển, tay khác còn đang giơ lên cái mâm đã rửa được một nửa, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, dáng dấp cao lớn tục tằng như vậy, lại vùi mình trong gian phòng bếp nhỏ làm công việc nhà bình thường này, bộ dáng tức cười như vậy làm cho lòng của Tang Vãn Cách cũng phải lung lay.
Nếu như nói trước đây từ đáy lòng cô vẫn luôn còn một chút lo lắng, thì giờ khắc này, cô đã triệt để hiểu rõ hết: Cô cũng sẽ không trốn tránh nữa.
Không phải chỉ hắn không muốn buông cô ra, mà là chính cô, không bao giờ nguyện ý buông hắn ra nữa.
"Tốt, vậy cùng nhau làm." Nói xong, Tang Vãn Cách nhón chân, khó khăn ở trên mặt hắn in lên một cái hôn, sau đó khó nén nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi mềm mại ẩm ướt hiện lên nụ cười như xuân sang.
Bình luận facebook