-
Chương 55
Trên xe, Từ Thư Thừa ôm Trì Tiêu trong lòng, mắt ánh mắt mang theo trêu ghẹo nhìn cô: “Ghen à?”
Trì Tiêu hơi sửng sốt, sau khi nghĩ ra lý do khiến anh đột nhiên hỏi vậy thì thành thật gật đầu: “Em không thích trên đầu anh đội danh hiệu ‘bạn trai’ của người khác, cho dù là giả thì em cũng không thích.”
Sau khi cô nhóc hiểu trái tim của mình thì quả thực không có giây phút nào không dùng tất cả mọi phương thức để thổ lộ với anh.
Từ Thư Thừa cảm thấy hôm nay là ngày vui sướng nhất trong đời anh trừ ngày cưới ra, thậm chí anh còn muốn lập ngày kỷ niệm vì chuyện này.
“Anh Thư Thừa, mối tình đầu của anh là em, đối tượng yêu đương duy nhất cũng là em đúng không?” Cô hỏi, không chớp mắt nhìn anh.
Từ Thư Thừa bất đắc dĩ lại cưng chiều mà cười, trán khẽ đụng vào ấn đường của cô một cái: “Là em, đều là em.”
Từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình cô.
Cô hiểu ra quá muộn cũng không sao, anh vẫn mãi dõi theo cô.
Lúc bọn họ đến văn phòng của Từ Thư Thừa ở trụ sở chính Trung Thành thì cơm trưa thịnh soạn đã được bày lên bàn.
Vốn dĩ Nhậm Trúc chỉ dựa theo yêu cầu của Từ Thư Thừa chọn một phần cơm văn phòng ở nhà ăn của tầng lớp quản lý, nhưng sau khi biết Trì Tiêu sẽ tới lập tức gọi điện cho Cao Lương Cẩm Tú, kêu bên kia nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn đưa tới.
Anh ta biết rõ tính tình của ông chủ, mình thì có thể chịu ấm ức chứ không thể để phu nhân ấm ức.
Từ Thư Thừa còn bận họp nên chỉ ăn vội vàng miếng, dặn dò Trì Tiêu vài câu rồi lên phòng hợp trên lầu.
Anh không thường đến văn phòng bên này, ngoại trừ đồ dùng làm việc thì trên cơ bản không có đồ trang trí dư thừa gì, trông vừa trống trải lại quạnh quẽ.
Trì Tiêu tốn vài phút đồng hồ đã dạo hết toàn bộ không gian lớn như vậy, cũng không có việc gì làm nên ở trong phòng nghỉ tìm một bộ phim để giết thời gian.
Cuộc họp ở tầng trên tiến hành được một nửa thì Hàn Giản quay lại đưa một tập tài liệu cho Từ Thư Thừa, là kế hoạch liên quan đến cơ sở R&D (research & development – nghiên cứu và phát triển). Anh không mở ra, cho tạm ngừng cuộc họp nghỉ ngơi mười phút rồi cùng Hàn Giản một trước một sau tới văn phòng bên cạnh.
“Tôi đã hỏi Chu Duyệt rồi, cô ta luôn khăng khăng lời nói của mình chỉ là hiểu lầm. Tôi xem camera ở trung tâm triển lãm phát hiện cô ta và em họ Trần Tâm Lan ở đường phòng cháy trên tầng hai rất lâu, không biết nói gì, tôi cảm thấy kỳ lạ nên tiếp tục điều tra thì phát hiện tính cách Trần Tâm Lan rất nhát gan yếu ớt, không có nhiều kinh nghiệm sống, không phải loại ham hư vinh như trong miệng Chu Duyệt.”
Điều tra đến đây đã gần như rõ ràng, đừng nói là Từ Thư Thừa, chỉ Hàn Giản cũng có thể dựa vào thông tin hiện có mà đoán ra được cuối cùng có phải hiểu lầm hay không.
Anh ta chợt nhớ ra gì đó, suy tư một lát rồi nói: “Tôi nhớ ra một việc, hôm sinh nhật của anh vào tháng 12 năm ngoái, lúc ấy anh còn ở nước ngoài, phu nhân và anh ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, tôi đến chỗ anh lấy một phần tài liệu đã ký thì đúng lúc gặp phải Chu Duyệt.”
Từ Thư Thừa giương mắt nhìn anh ta, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Lúc ấy Chu Duyệt nói với tôi muốn mượn một chút tài liệu của anh, nhưng tôi tháy trong tay cô ta cầm một túi quà, có lẽ…”
Có lẽ là quà sinh nhật cho Từ Thư Thừa.
Nhưng Hàn Giản chỉ là trợ lý công việc của Từ Thư Thừa, Chu Duyệt nói sao thì anh ta nnghe vậy, không có lập trường cũng như suy nghĩ đi truy vấn ngọn nguồn, tất nhiên anh ta cũng không nói chuyện này với Từ Thư Thừa.
Bây giờ nhớ lại kỳ thật có vài chi tiết đều bị bọn họ bỏ qua.
Hay nói cách khác là cho dù có phát hiện cũng không hề để ý.
Ví dụ như nhóm nghiên cứu lúc ấy của Từ Thư Thừa, người có quan hệ thân thiết với anh chẳng có mấy ai, mà mấy người ít ỏi đó cũng đều là nam giới.
Chu Duyệt là một trong số ít mấy cô gái trong nhóm, phong cách không cởi mở hơn những nữ sinh khác.
Có một người đẹp phương Tây nhiệt tình thẳng thắn vừa gặp đã yêu Từ Thư Thừa, tiến lên liền hỏi có muốn hẹn hò với cô ấy không, sau khi bị từ chối hai ba lần cũng từ bỏ ý định, không tiếp cận Từ Thư Thừa nữa.
Mà Chu Duyệt thì giấu tâm tư rất sâu, sâu đến mức dù đã quen biết được một thời gian thì đa phần mọi người đều phát hiện tính tình Từ Thư Thừa lạnh nhạt không dễ tiếp cận, từ đó bắt đầu duy trì khoảng cách quân tử chi giao* thì thỉnh thoảng cô ta vẫn tới gần anh, nhưng đắn đo có chừng mục, hoặc mượn tài liệu học tập, hoặc hỏi vấn đề chuyên ngành, giống như chỉ là bạn học bình thường, không khác người, cũng không xa lạ quá đáng. (*mối quan hệ bình thản như nước)
Dù từ đầu tới cuối Từ Thư Thừa luôn giữ thái độ xa cách thì Chu Duyệt cũng chưa từng vì vậy mà chán ghét trốn tránh.
Hàn Giản nói xong, Từ Thư Thừa trầm ngâm một lát mới bảo: “Lát nữa cuộc họp kết thúc thì gọi cho hiệu trưởng Trương của đại học Ninh.”
Hàn Giản đáp: “Vâng.”
*
Không biết có phải do tâm trạng hôm nay hơi khác không mà Trì Tiêu ở một mình cứ cảm thấy lòng không yên nổi, không thể tạp trung thưởng thức phim, ngược lại trong đầu toàn nghĩ chừng nào Từ Thư Thừa họp xong quay lại, cô ở đây một mình rất nhàm chán.
Nhàm chán đến mức xem phim được một nửa lại ra ngoài khu làm việc đi lung tung.
Cao ốc Trung Thành và cao ốc Hải Châu cùng tọa lạc ở CDB (Central Business District – khu vực trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố) phồn hoa nhất Ninh thành. Nhưng nói là cùng tọa lạc thì chỉ là ở trong cùng một khu vực lớn mà thôi, đường phố và nhà cao tầng đầy rẫy, hai bên vẫn có một khoảng cách.
Trì Tiêu ghé vào cửa sổ sát đất nhin rừng sắt thép gần ngay trước mắt, tìm cả buổi cũng không thấy cao ốc Hải Châu, có lẽ đã bị những cao ốc khác chặn.
Hơi hạ mắt xuống là xe cộ đông như kiến, khung cảnh phồn hoa như thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Dường như lúc này cô đã có chút hiểu ý nghĩ thích chiếm cứ cao ốc trong lòng những người thành đạt.
Cảm giác đứng ở nơi cao nhìn xuống chung sinh rất thoải mái.
Cô nhìn một lát rồi lấy điện thoại ra chụp phong cảnh nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Một con cá muối: Chán quá đi [Ảnh]]
Cô thừa nhận, cô cố ý đấy.
Cô muốn “khéo hiểu lòng người” không quấy rầy Từ Thư Thừa làm việc, nhưng lại có chút nhớ anh, chỉ có thể đăng bài lên vòng bạn bè ám chỉ một chút.
Tuy rằng chưa chắc anh sẽ nhìn tấy.
Từ Thư Thừa không nhìn thấy cũng chưa biết, người đâu tiên nhìn thấy Lý Trình Dục nhanh chóng để lại bình luận bên dưới.
[Anh Trình Dục: Chỗ này nhìn quen quá, em gái Nhân Nhân đang ở đâu vậy?]
Anh ta không đợi Trì Tiêu trả lời lại bình luận thêm một câu.
[Anh Trình Dục: Văn phòng của Từ Thư Thừa hả? Em tới đó làm gì, làm thư ký cho cậu ta sao? [Cười xấu xa]]
[Một con cá muối trả lời Anh Trình dục: Thư ký còn có thể đi họp với anh ấy, em lại không thể [ấm ức]]
Lúc Lý Trình Dục nhìn thấy câu trả lời này suýt chút nữa bất cẩn vứt điện thoại.
Chẳng lẽ… Trì Nhân Nhân thông suốt rồi?!
Trì Nhân Nhân mà cũng có người dính lấy Từ Thư Thừa?!
Lý Trình Dục quả thực trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Một mặt anh ta cảm thấy vui mừng vì cuối cùng thì người anh em tốt của mình cũng xua tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
Một mặt thì… sau này anh ta không thể vui sướng mà dùng chuyện này để cười nhạo Từ Thư Thừa nữa.
Sau đó vòng bạn bè của Trì Tiêu nhanh chóng có thêm hai cái bình luận giống nhau —
[Tiên nữ Yểu: [Mỉm cười][Tạm biệt] Lại bắt đầu rồi à? Versailles đại sư*?]
(*dùng để ví von tinh thần quý tộc: trên tinh thần cho mình là quý tộc tao nhã, thực tế không có tiền lại không có địa vị)
[Tiên nữ Loan: [Mỉm cười][Tạm biệt] Lại bắt đầu rồi à? Versailles đại sư?]
Lúc than nhàm chán có thể đừng kèm theo bức ảnh chụp với view từ trên cao của khu vực đắt giá nhất thành phố được không?
Loại nhàm chán này bọn họ cũng muốn đấy
Trì Tiêu không trả lời đội hình bình luận của bọn họ mà chuyển sang giao diện trò chuyện của nhóm chat bạn thân, nghiêm túc gõ ra mấy chữ.
[Một con cá muối: Tớ rất thích Từ Thư Thừa đó! Che mặt.jpg]
[Tiên nữ Loan: ??????]
[Tiên nữ Yểu: ??????]
Sao bây giờ bắt đầu giết chó luôn mà không trải qua quy trình rồi?
Kỳ thật Trì Tiêu chỉ đơn thuần muốn chia sẻ cảm xúc hiện tại của mình với đám chị em tốt.
Cô chưa từng cảm giác được tình cảm của mình với Từ Thư Thừa rõ ràng như bây giờ.
Cô rất thích rất thích anh.
Cô sợ rằng nếu còn tiếp tục như vậy sẽ khiến mọi người cùng căm phẫn mà đá ra khỏi nhóm nên dứt khoát bắt đầu dùng phương thức phát lì xì để thể hiện tâm trạng của mình.
Mỗi bao lì xì đều không giới hạn số tiền, bên ngoài lần lượt viết:
Từ Thư Thừa rất đẹp trai!
Sao trên đời lại có người đàn ông hoàn hảo như Từ Thư Thừa!
Người đàn ông hoàn hảo như vậy thật sự tồn tại ư?
Đúng vậy, anh ấy còn là chồng tớ [Cười to].
Vì anh mà si, vì anh mà dại, vì anh mà đâm đầu vào tường rầm rầm [ Bắn tím].
…
Triệu Yểu và Việt Loan Loan vừa chịu đựng cẩu lương tra tấn vừa điên cuồng nhận lì xì, khiến cuối cùng không có ai để ý câu nào của Trì Tiêu.
Mấ phút sau Trì Tiêu phát hiện mình bị “treo” lên vòng bạn bè.
[Tiên nữ Loan: [Mỉm cười] Không có WeChat của người trong cuộc, làm phiền người quen liên hệ với Từ Thư Thừa đưa người vợ điên của anh ta đi đi [Chụp màn hình] [Chụp màn hình] [Chụp màn hình]]
Ảnh chụp màn hình là tập hợp toàn bộ tên bên ngoài bao lì xì.
Triệu Yểu cũng đăng một cái giống như đúc.
Tuy rằng bọn họ đề không có WeChat của Từ Thư Thừa nhưng có một người bạn chung, ví dụ như – Tần Trác Huy.
Một khi Tần Trác Huy biết thì khắp thiên hạ đều biết.
Nhóm bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ lạ náo nhiệt trong giờ làm việc, một đám tinh anh xã hội sôi nổi tạm ngưng công việc làm thám tử nổi tiếng trong nhóm WeChat.
Bọn họ hoài nghi Trì Tiêu bị Từ Thư Thừa bắt cóc, hơ nữa có bằng chứng – bây giờ chẳng phải Trì Tiêu đang ở văn phòng của Từ Thư Thừa sao!
Lúc này cuối cùng Trì Tiêu cũng ý thức được mình hơi kích động quá đáng, hành vi hoàn toàn không giống bản thân thường ngày, nhìn bọn họ chọc ghẹo cả buổi trong nhóm cũng không có không biết xấu hổ ngoi đầu lên.
Cuối cùng cả anh trai Trì Trạm nhà mình cũng xuất hiện trong nhóm, hơn nữa hình như mang theo chút bất mãn gửi một câu chất vấn –
[Anh trai: Từ Thư Thừa là người đàn ông hoàn hảo nhất, anh trai ruột của em thì sao? @Một con cá muối.]
Trì Tiêu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, ngoi đầu lên cẩn thận trả lời:
[Một con cá muối: Hai người lần lượt đứng đầu trong hai bảng xếp hạng.]
Dục vọng cầu sinh cực kỳ mạnh.
Trì Trạm lại không dễ dàng tha cho cô.
[Anh trai: Cậu ta là bảng gì? Anh là bảng gì?]
[Một con cá muối: Bảng chồng tốt và bảng anh trai tốt.]
[Anh trai: …]
Phía dưới là một loạt “ha ha ha” của đám người Tần Trác Huy.
Trì Tiêu đang vùi đầu xem điện thoại thì khóa điện tử ở cửa văn phòng chợt phát ra tiếng di chuyển.
Từ Thư Thừa cầm điện thoại đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tế nhị.
Sau lưng anh không có ai đi theo, anh trực tiếp khép của lại, lại ấn khóa để khóa cửa.
Trì Tiêu ngồi trên ghế ông chủ của anh ngẩng đầu lên, mò mịt nhìn anh ung dung tới gần.
“Anh họp xong rồi à?”
“Vừa mới xong.” Từ Thư Thừa lật điện thoại trong lòng bàn tay một cái, nụ cười nhẹ nhàng: “Sợ em chán nên kết thúc sớm.”
Nào ngờ cuộc hơp vừa kết thúc mở điện thoại lên thì âm thnah thông báo tin nhắn vang lên liên hồi, mấy vị quản lý cấp cao gần đó cũng không nhịn được ghé mắt nhìn.
Từ Thư Thừa đi tới trước mặt cô, sợ lên trán cô trước, ánh mắt chăm chú nhìn mấy lần, cười bảo: “Vẫn ổn, không bị đâm hỏng.”
Trì Tiêu không hiểu lắm, đón ánh măt chứa đầy ý cười của anh hỏi: “Không đâm hỏng cái gì?”
Từ Thư Thừa nghiêm túc đáp: “Không phải là vì anh mà đâm đầu vào tường rầm rầm sao? Thế nào, có đau không?”
Trì Tiêu sửng sốt hồi lâu mới bất chợt phản ứng lại, hai gò má lập tức ửng đỏ như bị lửa đốt, ánh mắt vừa bối rối vừa xấu hổ mà tránh tầm mắt của anh.
“Em…”
Cô muốn giải thích chỉ là mình quá nhàm chán nên nói chơi mà thôi, nhưng… đó cũng không phải là nói chơi mà đều là suy nghĩ chân thật của cô.
“Anh Thư…” Trì Tiêu ngượng ngường giương mắt, đang định nói gì đó thì trên môi chợt có môt mảnh ấm áp đè xuống.
Ban đầu anh hôn nhẹ cô, sau đó dò về phía trước, chiếm lấy môi lưỡi của cô mút vào.
Ưu tư quyến luyến, làm không biết chán.
Trì Tiêu hơi sửng sốt, sau khi nghĩ ra lý do khiến anh đột nhiên hỏi vậy thì thành thật gật đầu: “Em không thích trên đầu anh đội danh hiệu ‘bạn trai’ của người khác, cho dù là giả thì em cũng không thích.”
Sau khi cô nhóc hiểu trái tim của mình thì quả thực không có giây phút nào không dùng tất cả mọi phương thức để thổ lộ với anh.
Từ Thư Thừa cảm thấy hôm nay là ngày vui sướng nhất trong đời anh trừ ngày cưới ra, thậm chí anh còn muốn lập ngày kỷ niệm vì chuyện này.
“Anh Thư Thừa, mối tình đầu của anh là em, đối tượng yêu đương duy nhất cũng là em đúng không?” Cô hỏi, không chớp mắt nhìn anh.
Từ Thư Thừa bất đắc dĩ lại cưng chiều mà cười, trán khẽ đụng vào ấn đường của cô một cái: “Là em, đều là em.”
Từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình cô.
Cô hiểu ra quá muộn cũng không sao, anh vẫn mãi dõi theo cô.
Lúc bọn họ đến văn phòng của Từ Thư Thừa ở trụ sở chính Trung Thành thì cơm trưa thịnh soạn đã được bày lên bàn.
Vốn dĩ Nhậm Trúc chỉ dựa theo yêu cầu của Từ Thư Thừa chọn một phần cơm văn phòng ở nhà ăn của tầng lớp quản lý, nhưng sau khi biết Trì Tiêu sẽ tới lập tức gọi điện cho Cao Lương Cẩm Tú, kêu bên kia nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn đưa tới.
Anh ta biết rõ tính tình của ông chủ, mình thì có thể chịu ấm ức chứ không thể để phu nhân ấm ức.
Từ Thư Thừa còn bận họp nên chỉ ăn vội vàng miếng, dặn dò Trì Tiêu vài câu rồi lên phòng hợp trên lầu.
Anh không thường đến văn phòng bên này, ngoại trừ đồ dùng làm việc thì trên cơ bản không có đồ trang trí dư thừa gì, trông vừa trống trải lại quạnh quẽ.
Trì Tiêu tốn vài phút đồng hồ đã dạo hết toàn bộ không gian lớn như vậy, cũng không có việc gì làm nên ở trong phòng nghỉ tìm một bộ phim để giết thời gian.
Cuộc họp ở tầng trên tiến hành được một nửa thì Hàn Giản quay lại đưa một tập tài liệu cho Từ Thư Thừa, là kế hoạch liên quan đến cơ sở R&D (research & development – nghiên cứu và phát triển). Anh không mở ra, cho tạm ngừng cuộc họp nghỉ ngơi mười phút rồi cùng Hàn Giản một trước một sau tới văn phòng bên cạnh.
“Tôi đã hỏi Chu Duyệt rồi, cô ta luôn khăng khăng lời nói của mình chỉ là hiểu lầm. Tôi xem camera ở trung tâm triển lãm phát hiện cô ta và em họ Trần Tâm Lan ở đường phòng cháy trên tầng hai rất lâu, không biết nói gì, tôi cảm thấy kỳ lạ nên tiếp tục điều tra thì phát hiện tính cách Trần Tâm Lan rất nhát gan yếu ớt, không có nhiều kinh nghiệm sống, không phải loại ham hư vinh như trong miệng Chu Duyệt.”
Điều tra đến đây đã gần như rõ ràng, đừng nói là Từ Thư Thừa, chỉ Hàn Giản cũng có thể dựa vào thông tin hiện có mà đoán ra được cuối cùng có phải hiểu lầm hay không.
Anh ta chợt nhớ ra gì đó, suy tư một lát rồi nói: “Tôi nhớ ra một việc, hôm sinh nhật của anh vào tháng 12 năm ngoái, lúc ấy anh còn ở nước ngoài, phu nhân và anh ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, tôi đến chỗ anh lấy một phần tài liệu đã ký thì đúng lúc gặp phải Chu Duyệt.”
Từ Thư Thừa giương mắt nhìn anh ta, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Lúc ấy Chu Duyệt nói với tôi muốn mượn một chút tài liệu của anh, nhưng tôi tháy trong tay cô ta cầm một túi quà, có lẽ…”
Có lẽ là quà sinh nhật cho Từ Thư Thừa.
Nhưng Hàn Giản chỉ là trợ lý công việc của Từ Thư Thừa, Chu Duyệt nói sao thì anh ta nnghe vậy, không có lập trường cũng như suy nghĩ đi truy vấn ngọn nguồn, tất nhiên anh ta cũng không nói chuyện này với Từ Thư Thừa.
Bây giờ nhớ lại kỳ thật có vài chi tiết đều bị bọn họ bỏ qua.
Hay nói cách khác là cho dù có phát hiện cũng không hề để ý.
Ví dụ như nhóm nghiên cứu lúc ấy của Từ Thư Thừa, người có quan hệ thân thiết với anh chẳng có mấy ai, mà mấy người ít ỏi đó cũng đều là nam giới.
Chu Duyệt là một trong số ít mấy cô gái trong nhóm, phong cách không cởi mở hơn những nữ sinh khác.
Có một người đẹp phương Tây nhiệt tình thẳng thắn vừa gặp đã yêu Từ Thư Thừa, tiến lên liền hỏi có muốn hẹn hò với cô ấy không, sau khi bị từ chối hai ba lần cũng từ bỏ ý định, không tiếp cận Từ Thư Thừa nữa.
Mà Chu Duyệt thì giấu tâm tư rất sâu, sâu đến mức dù đã quen biết được một thời gian thì đa phần mọi người đều phát hiện tính tình Từ Thư Thừa lạnh nhạt không dễ tiếp cận, từ đó bắt đầu duy trì khoảng cách quân tử chi giao* thì thỉnh thoảng cô ta vẫn tới gần anh, nhưng đắn đo có chừng mục, hoặc mượn tài liệu học tập, hoặc hỏi vấn đề chuyên ngành, giống như chỉ là bạn học bình thường, không khác người, cũng không xa lạ quá đáng. (*mối quan hệ bình thản như nước)
Dù từ đầu tới cuối Từ Thư Thừa luôn giữ thái độ xa cách thì Chu Duyệt cũng chưa từng vì vậy mà chán ghét trốn tránh.
Hàn Giản nói xong, Từ Thư Thừa trầm ngâm một lát mới bảo: “Lát nữa cuộc họp kết thúc thì gọi cho hiệu trưởng Trương của đại học Ninh.”
Hàn Giản đáp: “Vâng.”
*
Không biết có phải do tâm trạng hôm nay hơi khác không mà Trì Tiêu ở một mình cứ cảm thấy lòng không yên nổi, không thể tạp trung thưởng thức phim, ngược lại trong đầu toàn nghĩ chừng nào Từ Thư Thừa họp xong quay lại, cô ở đây một mình rất nhàm chán.
Nhàm chán đến mức xem phim được một nửa lại ra ngoài khu làm việc đi lung tung.
Cao ốc Trung Thành và cao ốc Hải Châu cùng tọa lạc ở CDB (Central Business District – khu vực trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố) phồn hoa nhất Ninh thành. Nhưng nói là cùng tọa lạc thì chỉ là ở trong cùng một khu vực lớn mà thôi, đường phố và nhà cao tầng đầy rẫy, hai bên vẫn có một khoảng cách.
Trì Tiêu ghé vào cửa sổ sát đất nhin rừng sắt thép gần ngay trước mắt, tìm cả buổi cũng không thấy cao ốc Hải Châu, có lẽ đã bị những cao ốc khác chặn.
Hơi hạ mắt xuống là xe cộ đông như kiến, khung cảnh phồn hoa như thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Dường như lúc này cô đã có chút hiểu ý nghĩ thích chiếm cứ cao ốc trong lòng những người thành đạt.
Cảm giác đứng ở nơi cao nhìn xuống chung sinh rất thoải mái.
Cô nhìn một lát rồi lấy điện thoại ra chụp phong cảnh nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Một con cá muối: Chán quá đi [Ảnh]]
Cô thừa nhận, cô cố ý đấy.
Cô muốn “khéo hiểu lòng người” không quấy rầy Từ Thư Thừa làm việc, nhưng lại có chút nhớ anh, chỉ có thể đăng bài lên vòng bạn bè ám chỉ một chút.
Tuy rằng chưa chắc anh sẽ nhìn tấy.
Từ Thư Thừa không nhìn thấy cũng chưa biết, người đâu tiên nhìn thấy Lý Trình Dục nhanh chóng để lại bình luận bên dưới.
[Anh Trình Dục: Chỗ này nhìn quen quá, em gái Nhân Nhân đang ở đâu vậy?]
Anh ta không đợi Trì Tiêu trả lời lại bình luận thêm một câu.
[Anh Trình Dục: Văn phòng của Từ Thư Thừa hả? Em tới đó làm gì, làm thư ký cho cậu ta sao? [Cười xấu xa]]
[Một con cá muối trả lời Anh Trình dục: Thư ký còn có thể đi họp với anh ấy, em lại không thể [ấm ức]]
Lúc Lý Trình Dục nhìn thấy câu trả lời này suýt chút nữa bất cẩn vứt điện thoại.
Chẳng lẽ… Trì Nhân Nhân thông suốt rồi?!
Trì Nhân Nhân mà cũng có người dính lấy Từ Thư Thừa?!
Lý Trình Dục quả thực trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Một mặt anh ta cảm thấy vui mừng vì cuối cùng thì người anh em tốt của mình cũng xua tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
Một mặt thì… sau này anh ta không thể vui sướng mà dùng chuyện này để cười nhạo Từ Thư Thừa nữa.
Sau đó vòng bạn bè của Trì Tiêu nhanh chóng có thêm hai cái bình luận giống nhau —
[Tiên nữ Yểu: [Mỉm cười][Tạm biệt] Lại bắt đầu rồi à? Versailles đại sư*?]
(*dùng để ví von tinh thần quý tộc: trên tinh thần cho mình là quý tộc tao nhã, thực tế không có tiền lại không có địa vị)
[Tiên nữ Loan: [Mỉm cười][Tạm biệt] Lại bắt đầu rồi à? Versailles đại sư?]
Lúc than nhàm chán có thể đừng kèm theo bức ảnh chụp với view từ trên cao của khu vực đắt giá nhất thành phố được không?
Loại nhàm chán này bọn họ cũng muốn đấy
Trì Tiêu không trả lời đội hình bình luận của bọn họ mà chuyển sang giao diện trò chuyện của nhóm chat bạn thân, nghiêm túc gõ ra mấy chữ.
[Một con cá muối: Tớ rất thích Từ Thư Thừa đó! Che mặt.jpg]
[Tiên nữ Loan: ??????]
[Tiên nữ Yểu: ??????]
Sao bây giờ bắt đầu giết chó luôn mà không trải qua quy trình rồi?
Kỳ thật Trì Tiêu chỉ đơn thuần muốn chia sẻ cảm xúc hiện tại của mình với đám chị em tốt.
Cô chưa từng cảm giác được tình cảm của mình với Từ Thư Thừa rõ ràng như bây giờ.
Cô rất thích rất thích anh.
Cô sợ rằng nếu còn tiếp tục như vậy sẽ khiến mọi người cùng căm phẫn mà đá ra khỏi nhóm nên dứt khoát bắt đầu dùng phương thức phát lì xì để thể hiện tâm trạng của mình.
Mỗi bao lì xì đều không giới hạn số tiền, bên ngoài lần lượt viết:
Từ Thư Thừa rất đẹp trai!
Sao trên đời lại có người đàn ông hoàn hảo như Từ Thư Thừa!
Người đàn ông hoàn hảo như vậy thật sự tồn tại ư?
Đúng vậy, anh ấy còn là chồng tớ [Cười to].
Vì anh mà si, vì anh mà dại, vì anh mà đâm đầu vào tường rầm rầm [ Bắn tím].
…
Triệu Yểu và Việt Loan Loan vừa chịu đựng cẩu lương tra tấn vừa điên cuồng nhận lì xì, khiến cuối cùng không có ai để ý câu nào của Trì Tiêu.
Mấ phút sau Trì Tiêu phát hiện mình bị “treo” lên vòng bạn bè.
[Tiên nữ Loan: [Mỉm cười] Không có WeChat của người trong cuộc, làm phiền người quen liên hệ với Từ Thư Thừa đưa người vợ điên của anh ta đi đi [Chụp màn hình] [Chụp màn hình] [Chụp màn hình]]
Ảnh chụp màn hình là tập hợp toàn bộ tên bên ngoài bao lì xì.
Triệu Yểu cũng đăng một cái giống như đúc.
Tuy rằng bọn họ đề không có WeChat của Từ Thư Thừa nhưng có một người bạn chung, ví dụ như – Tần Trác Huy.
Một khi Tần Trác Huy biết thì khắp thiên hạ đều biết.
Nhóm bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ lạ náo nhiệt trong giờ làm việc, một đám tinh anh xã hội sôi nổi tạm ngưng công việc làm thám tử nổi tiếng trong nhóm WeChat.
Bọn họ hoài nghi Trì Tiêu bị Từ Thư Thừa bắt cóc, hơ nữa có bằng chứng – bây giờ chẳng phải Trì Tiêu đang ở văn phòng của Từ Thư Thừa sao!
Lúc này cuối cùng Trì Tiêu cũng ý thức được mình hơi kích động quá đáng, hành vi hoàn toàn không giống bản thân thường ngày, nhìn bọn họ chọc ghẹo cả buổi trong nhóm cũng không có không biết xấu hổ ngoi đầu lên.
Cuối cùng cả anh trai Trì Trạm nhà mình cũng xuất hiện trong nhóm, hơn nữa hình như mang theo chút bất mãn gửi một câu chất vấn –
[Anh trai: Từ Thư Thừa là người đàn ông hoàn hảo nhất, anh trai ruột của em thì sao? @Một con cá muối.]
Trì Tiêu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, ngoi đầu lên cẩn thận trả lời:
[Một con cá muối: Hai người lần lượt đứng đầu trong hai bảng xếp hạng.]
Dục vọng cầu sinh cực kỳ mạnh.
Trì Trạm lại không dễ dàng tha cho cô.
[Anh trai: Cậu ta là bảng gì? Anh là bảng gì?]
[Một con cá muối: Bảng chồng tốt và bảng anh trai tốt.]
[Anh trai: …]
Phía dưới là một loạt “ha ha ha” của đám người Tần Trác Huy.
Trì Tiêu đang vùi đầu xem điện thoại thì khóa điện tử ở cửa văn phòng chợt phát ra tiếng di chuyển.
Từ Thư Thừa cầm điện thoại đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tế nhị.
Sau lưng anh không có ai đi theo, anh trực tiếp khép của lại, lại ấn khóa để khóa cửa.
Trì Tiêu ngồi trên ghế ông chủ của anh ngẩng đầu lên, mò mịt nhìn anh ung dung tới gần.
“Anh họp xong rồi à?”
“Vừa mới xong.” Từ Thư Thừa lật điện thoại trong lòng bàn tay một cái, nụ cười nhẹ nhàng: “Sợ em chán nên kết thúc sớm.”
Nào ngờ cuộc hơp vừa kết thúc mở điện thoại lên thì âm thnah thông báo tin nhắn vang lên liên hồi, mấy vị quản lý cấp cao gần đó cũng không nhịn được ghé mắt nhìn.
Từ Thư Thừa đi tới trước mặt cô, sợ lên trán cô trước, ánh mắt chăm chú nhìn mấy lần, cười bảo: “Vẫn ổn, không bị đâm hỏng.”
Trì Tiêu không hiểu lắm, đón ánh măt chứa đầy ý cười của anh hỏi: “Không đâm hỏng cái gì?”
Từ Thư Thừa nghiêm túc đáp: “Không phải là vì anh mà đâm đầu vào tường rầm rầm sao? Thế nào, có đau không?”
Trì Tiêu sửng sốt hồi lâu mới bất chợt phản ứng lại, hai gò má lập tức ửng đỏ như bị lửa đốt, ánh mắt vừa bối rối vừa xấu hổ mà tránh tầm mắt của anh.
“Em…”
Cô muốn giải thích chỉ là mình quá nhàm chán nên nói chơi mà thôi, nhưng… đó cũng không phải là nói chơi mà đều là suy nghĩ chân thật của cô.
“Anh Thư…” Trì Tiêu ngượng ngường giương mắt, đang định nói gì đó thì trên môi chợt có môt mảnh ấm áp đè xuống.
Ban đầu anh hôn nhẹ cô, sau đó dò về phía trước, chiếm lấy môi lưỡi của cô mút vào.
Ưu tư quyến luyến, làm không biết chán.
Bình luận facebook