• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Tự Truyện - Hồi Kí : Tuổi Thơ Của Và Thời Học Sinh Áo Trắng. (2 Viewers)

  • Chap 4 : Lũ bạn mới và xa mẹ lần hai


Ngày nhập học lớp 6 cũng đã đến, tôi được phân vào lớp B, 2 thằng bạn Đ và T thì lại sang lớp A. Thế là mất đi 2 đứa bạn thân duy nhất, còn thằng D thằng mà tôi từng nhắc đến ở chap trước thì nó được xếp chung vào với tôi cộng thêm một vài đứa cùng lớp 5 cũ. Người cần thì ko chung người ko cần thì chung đúng là cuộc đời. Lớp mới và dĩ nhiên là bạn mới, năm đấy lớp tôi có 2 đứa bị đúp lớp và học lại với lớp chúng tôi. Một đứa tên A và một đứa tên S, 2 đứa nó đều thuộc dạng học ngu và ngổ ngáo thích gây sự đánh nhau, ko phải là nói xấu gì nhưng sự thật nó là vậy. Tôi thì với bản tính ngại giao tiếp với người khác cộng thời đấy đang ham game nên trong lớp chẳng kết bạn với đứa nào trong lớp cả, quen xã giao thì còn được vài đứa còn ko thì lại một mình học tập và chơi game. Ngày lớp 6 trôi qua vô vị vì tôi sống cuộc sống một mình ko có bạn bè vì có 2 đứa duy nhất thì nó lại học khác lớp. Thỉnh thoảng khi đi học Đ vẫn thường qua nhà rủ tôi đi học vì nhà 2 đứa gần nhau nhưng đến trường thì lại mỗi đứa một nơi. Vì tôi ko có bạn bè nên thời ấy đi học, thường xuyên bị bọn bạn cùng lớp bắt nạt hội đồng. Bản tính nhút nhát và hiền lành nên toàn nhẫn nhịn chịu đựng chúng nó nhưng mà đâu có dễ, mình càng nhẫn nhịn chúng nó càng làm tới thêm. Nhớ có lần khi tôi đang đạp xe học về cùng Đ thì vài thằng lớp tôi đứng trấn cổng trường và mục tiêu dĩ nhiên là tôi. Bọn nó có 5 thằng, thằng T, A, S, S và thằng D đứa bạn học cấp 1 của tôi đấy, bên tôi chỉ 2 thằng tôi và Đ. Chúng nó cử một thằng T ra gây sự với tôi, tôi hiểu chúng nó muốn gì nên lẳng lặng đạp xe đi tiếp thì thằng T nó nhảy lên đạp vào người tôi khiến tôi ngã nhào trền đường. Thấy vậy thằng Đ định lao vào ăn thua với chúng thì tôi ngắn lại, biết nó hơn người nên tôi đành nhẫn nhịn đứng dậy dựng xe lên, phủi bụi trên người, xoa vài vết trớt do ngã đang rươm rướm máu rồi đạp xe đi tiếp mặc cho chúng nó đứng sau cười trêu tôi.
Cảm giác lúc đó chỉ có thể nói là uất ức và nhục nhã khi mà phải chịu đựng sự áp bức từ lũ gọi là bạn cùng lớp đấy. Trên đường về thằng Đ hỏi han tôi có sao ko, sao ko lao vào đánh chúng nó. Tôi :
- Đánh lại thì chắc gì ăn được 5 thằng bọn nó, tao còn học chung lớp với chúng thì việc bị chúng nó kiếm chuyện phá tao còn dài dài. Nhịn được cái gì hay cái đó với lại tao ko muốn mày bị ăn đòn oan vì tao.
Nói vậy thì nó cũng thôi ko nói thêm gì nữa, 2 lại thằng đạp xe về nhà. Hôm đó về nhà bố hỏi sao cũng chỉ dám trả lời là do đi ko cẩn thận ko nên ngã xe đạp, rồi bố cũng ko hỏi gì thêm.
Năm đấy nhà tôi mua được đám đất gần mặt đường và bố tôi phải lo việc xây nhà ko thuê ở nhà cũ nữa. Tiền mua đất và làm nhà ấy đều do một tay mẹ tôi kiếm được và gửi về. Năm lớp 6 đấy mẹ tôi cũng hết hạn hợp đồng 3 năm và về nước để chuẩn bị đi đợt 2 tầm 1 tháng sau là đi. Mẹ về và mua quà cho tôi, nhưng cái tôi cần đâu phải là những món quà đó đâu, cái tôi cần là sự quan tâm tự mẹ nhưng mẹ ngày đó chỉ lo kiếm tiền. Cũng đúng thôi bậc cha mẹ nào mà chẳng muốn kiếm ra thật nhiều tiền để lo cho con cái và cuộc sống, nhưng họ đâu biết rằng việc lo kiếm tiền đó đã bỏ quên việc quan tâm đến chính đứa con của mình cái mà mọi đứa trẻ đều cần. Mẹ hỏi tôi việc học tập ở lớp thế nào bạn bè tốt với con ko ? Tôi đã định nói với mẹ chuyện ở lớp mình hay bị bạn cùng lớp bắt nạt và muốn chuyển sang lớp A với 2 thằng bạn nhưng ko, tôi đã chọn cách im lặng và dối mẹ, học tập vẫn bình thường và bạn bè tốt với con lắm.
Một tháng sau khi mẹ tôi đi nước ngoài làm tiếp lần này là đi Ma Cao và lại là 3 năm. Khác là lần này tôi được theo bố ra Hà Nội để tiễn mẹ đi. Lần đầu ra Hà Nội cảm giác thích thú xen lẫn hào hứng và buồn khi mẹ lại bỏ tôi ở lại và đi làm. Sau khi đến bên xe thì tôi cùng bố đi xe ôm vào chổ của mẹ, đập vào mắt tôi là một khu dân cư tập thể cao tầng san sát nhau. Dừng xe và thấy mẹ đang đứng trước cổng tầng 1 đợi 2 bố con tôi, tôi để cho bố mẹ ngồi nói chuyện còn mình thì đi dạo lòng vòng quanh khu đấy thăm thú cho đã con mắt, mấy khi được ra thủ đô đâu :smile:). Một lúc sau thì mẹ gọi tôi lại và dặn dò đủ điều về học tập và ở nhà phải nghe lời bố, ko được bỏ học đi chơi điện tử nữa. Tôi lúc đó cũng chẳng quan tâm lắm chỉ gật đầu và vâng cho qua. Trưa hôm đó 2 bố con lại ra bến xe về còn mẹ thì ngày mai lên máy bay đi làm và kiếm thêm tiền xây ngồi nhà.
Lại trở lại với cuộc sống như mọi ngày, sáng đạp xe đi học và trưa đạp về. Vẫn phải chịu cảnh bắt nạt từ bọn bạn cùng lớp, trong lớp vẫn ko bạn bè và người bạn ngày đó với tôi vẫn chỉ là những trò chơi trên máy tính. Bố thì cũng bận lo cho việc làm nhà nên ko quan tâm tôi làm gì mà có quan tâm thì tôi cũng vẫn vậy, vẫn bỏ học đi chơi game tránh mặt lũ hay bắt nạt mình trên lớp.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom