• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (87 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106

Trong thời đại thông tin không ổn định này, lợi thế là đối thủ của mình sẽ không thể nhìn ra được tình hình bên trong, sở dĩ Lục Tam Phong giả vờ làm một nhân vật tại to mặt lớn, ngày ngày đi lừa gạt khắp nơi, chính là nhờ vào tính không ổn định này.







Nhưng nhược điểm chết người của nó chính là, người khác không thể biết nhiều về anh, anh cũng không thể biết được gì về người khác. Chỉ cần Wahaha thay đổi chiếc lược một chút thôi anh cũng không thể nào biết được, thậm chí không thể biết được cả ý kiến lẫn thái độ của đối phương, dù cho ngày nào anh cũng đọc báo địa phương đi chăng nữa, mọi chuyện vẫn sẽ rất khó khăn.

Việc mở cửa thị trường, khiến đợt hàng thực phẩm trẻ em mới bùng phát, nhà máy nhanh chóng bắt đầu sản xuất trở lại, cuối năm ngoái, một lô quần áo bảo hộ lao động theo yêu cầu cũng đã được giao đến. Nhà máy cuối cùng đã bắt đầu đi vào nề nếp, các hạng mục khác nhau cũng nhanh chóng được hoàn thiện, mặc dù trong mắt người thường, đây là một nhà máy khổng lồ với gần một nghìn người làm, nhưng Lục Tam Phong biết rõ, nó vẫn quá nhỏ.







Anh đã từng dùng cả đời mình đến Foxconn để quan sát một cách tỉ mỉ, năng lực sản xuất mỗi ngày của một nhà máy lớn với gần một trăm nghìn người khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.

106-3.jpg








Bọn họ đã nếm thử từ năm ngoái, nhưng không phải lần nào ăn cũng ngon, bọn họ đã được nếm đủ thứ hương vị kỳ quái.

“Khoa nghiên cứu của các người có chắc là nghiên cứu đồ ăn không vậy? Không phải vũ khí hóa học đấy chứ?”







“Ngài nói vậy là có ý gì, đôi có hơi khó ăn, nhưng cũng không có ai bị đau bụng mà. Thứ chúng tôi bảo đảm chính là sự an toàn. Chúng tôi sản xuất nó cho trẻ em mà.”

“Đó là anh nói vậy, cho trẻ em ăn thứ này xong, không chừng sẽ bị ngộ độc luôn ấy chứ.”







“Lần này sẽ ngon thôi, hôm qua tổng giám đốc Lục ăn thử cảm thấy cũng không tệ mà.”

106-1-2.jpg








“Đừng nói nhảm nữa, đồ hộp lần này thực sự rất ngon. Quy tắc của chúng ta là gì nào, chúng ta không ăn thì làm sao có thể cho khách hàng ăn được chứ? Cho dù có là nhà máy nào đi chăng nữa, muốn nghiên cứu phát triển sản phẩm thì chúng ta phải thử trước, không ăn không được.” Lục Tam Phong nhìn quản lý Lý nói: “Hai ngày này chú phải đi công tác đúng không, đến thành phố Bạch Nhiên?”

“Tổng giám đốc Lục, tôi muốn đi ngay bây giờ!”







“Đừng nói nhảm nữa, ăn đi!”

Chính vì chín người mười ý, cũng một sản phẩm có người sẽ cảm thấy ngon, có người lại thấy không ngon, muốn kiếm tiền thì phải khiến cho hầu hết mọi người đều cảm thấy ngon miệng, cho nên khâu ăn thử này rất quan trọng.







Ở bất kỳ nhà máy thực phẩm nào, nhân viên của họ đều đã từng ăn thử sản phẩm của mình đến mức nôn mửa ra. Một số nhà máy sẽ giao nhiệm vụ phải ăn bao nhiêu, nếu không ăn hết sẽ trừ lương!

Sau khi ăn xong mọi người đều nhất trí nói đồ hộp ăn rất ngon, mềm mềm, độ ngọt vừa phải, có ba bốn món ăn vặt, kẹo que cũng không tệ.







Lục Tam Phong cũng cảm thấy rất hài lòng, sở dĩ nó có mùi vị thơm ngon như vậy là vì anh đã tham khảo đầy đủ các loại đồ hộp bán chạy nhất trên thị trường hai mươi năm sau.

“Điều chỉnh công thức thêm một chút, thêm chút chua, thêm chút ngọt và một số hương vị, sau đó mang đến cho tôi trước khi sản xuất.” Sau khi nói xong, Lục Tam Phong nhìn quản lý Lý, nói: “Lần này tới thành phố Bạch Nhiên, là để tập nắm vững tài vụ, làm cho rõ ràng sổ sách kế toán, báo cáo hàng tháng, nếu có chỗ nào không hợp lý thì lập tức điều tra.







Đang nói, thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong nghe điện thoại nói: “A lô, ai vậy?”

“Là ông chủ Lục của thực phẩm Phong Giai đó sao? Là tôi đây.”







Lục Tam Phong nghe giọng nói từ đầu dây bên kia có chút hoang mang, không biết là ai, mở miệng nói: “Không biết quý danh của ngài là?”

“Ngài đúng là người hay quên đấy. Tôi là Vương Thiên Hạo, đã từng gặp mặt ở buổi đấu giá. Anh còn nói cuối năm sẽ mời tôi đến làm quản lý nhà máy đấy. Đối phương nhắc nhở.







Lục Tam Phong nhớ lại, nói: “Như vậy đi, vài ngày nữa bên tôi sẽ cử người đến, lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh, được không?”

“Được, cảm ơn tổng giám đốc Lục, chúc cậu năm mới vui vẻ!”







Lục Tam Phong tắt điện thoại, nói với quản lý Lý: “Chú đi liên hệ với một người tên là Vương Thiên Hạo, trước tiên hãy cho một cơ hội, kiểm tra xem, tiện thể sắp xếp các phòng ban trong nhà máy, lấy kết quả kiểm tra đánh giá làm chuẩn, nếu không đạt thì để người đó đi!”

“Được!”







Lục Tam Phong biết, không có sự giám sát của Internet, anh sẽ phải hoàn toàn tin tưởng những người bên cạnh mình, không nên chỉ nhìn vào những người chỉ biết gọi dạ bảo vâng, trên lúc nào cũng tươi cười, như vậy mới có thể dễ dàng hòa nhập.

Một khi có thêm phân khu xí nghiệp khác, bọn họ sẽ đến xí nghiệp chi nhánh để tiến hành kiểm tra giám sát, đó là cách để tồn tại, một khi những kẻ này lừa được anh thì sẽ vô cùng đáng sợ.







“Tổng giám đốc Lục, việc sản xuất sản phẩm này cần phải có một buổi tiệc cơ động mới. Khi nào chúng tôi mới bắt đầu sản xuất được?” Quản lý bộ phận thị trường hỏi. “Đơn xin cấp bằng sáng chế và nhãn hiệu sản phẩm có được viết dưới danh nghĩa của công ty không? Hay là thế nào?”

“Đồ hộp này không được sản xuất ở đây. Nó sẽ được đưa vào sản xuất trong một nhà máy mới. Bằng sáng chế được viết dưới tên nhà máy đó. Riêng kẹo mút, có thể được sản xuất tại nhà máy của chúng ta. Năm ngoái, nó đã được hoàn thiện ổn định ở nhà máy, từ các loại đồ hộp giá rẻ đến kem que đều có thể sản xuất, không còn điều gì phải băn khoăn nữa. Hiện tại giám đốc Cao vẫn chưa trở về. Tôi sẽ nói với anh ta sau, tan họp!”








Mọi người bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài, Lục Tam Phong ăn thêm hai miếng đồ ăn đóng hộp, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh một chút, rồi lại ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào tờ lịch.

Đột nhiên nhớ ra, Tết năm nay anh vẫn chưa gọi điện cho tổng giám đốc Hoàng. ít nhất thì anh cũng phải nói một lời chúc mừng năm mới mới phải, Lục Tam Phong cảm thấy hơi vô lễ, vội vàng cầm điện thoại để gọi điện.







Kết quả là, người ở đầu dây bên kia nói với Lục Tam Phong rằng Hoàng Hữu Danh đã không còn ở tập đoàn Dã Cương nữa, sau đó cho anh số điện thoại riêng của ông ta.

“A lô, tổng giám đốc Hoàng, năm mới rồi, tôi gọi điện chúc ông.” Lục Tam Phong lễ phép nói.







“Tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ nhé, hóa ra cậu vẫn còn nhớ đến tôi sao? Tôi cũng định gọi điện cho cậu đây. Ngày kia tôi đi rồi. Tối nay đi ra ngoài uống một chút nhé? Tôi sẽ nói cho cậu biết một tin vui.” Giọng nói ở đầu dây bên kia mang mang theo một chút xúc động.

“Được rồi, tôi sẽ mời, đến khách sạn Thiên Hương nhé.”







“Được.”

Gần năm giờ tối, xe của Lục Tam Phong đã đợi ở dưới tầng, nửa năm nay, anh đã trở thành khách quen của khách sạn Thiên Hương, đến người tiếp tân đứng ở cửa cũng biết anh.







“Tổng giám đốc Lục đến rồi, lâu rồi không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi!” Cô gái cười nhìn anh.

“Như Phương qua một năm nữa cũng sẽ xinh đẹp hơn nhiều đấy. Chậc chậc, chiều cao này của cô có khi có thể làm người mẫu được đẩy, đứng làm lễ tân ở đây thì uổng phí quá.” Lục Tam Phong trêu chọc.







Quản lý văn phòng phía trước đi tới, liếc nhìn Như Phương, cười nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài không nên chấp người kém hiểu biết như cô ta làm gì, mời lên tầng trên, ngài muốn phòng nào?”

“Chỗ cũ!” Lục Tam Phong vừa nói vừa đi lên tầng.







Ngay sau đó, người quản lý bước tới, nhìn Như Phương rồi mắng: “Trong lúc làm việc mà dám hi hi hạ hạ cười đùa với khách, cô thực sự nghĩ mình xinh đẹp đến vậy sao? Vợ của tổng giám đốc Lục còn đẹp hơn cô nhiều. Đừng có mơ tưởng cái gì hết cho tôi, biết chưa hả?”

“Hiểu rồi a!” Như Phương đứng một chỗ, xoay người nói.







Gần sáu giờ tối, Hoàng Hữu Danh bước vào, sau vài câu chào hỏi, ngồi xuống, Lục Tam Phong mời ông ta ngồi xuống sau đó nói: “Bây giờ tôi không thể gọi là tổng giám đốc Hoàng nữa rồi nhỉ, vậy sửa thành thị trưởng Hoàng nhé?”

“Sao lại thế chứ?” Hoàng Hữu Danh xua tay, nhưng mặt ông ta vẫn nở nụ cười, tựa vào ghế, nhìn Lục Tam Phong nói: “Thằng nhóc nhà cậu nói thật đi, cậu có gọi điện cho Ngọc Anh không?”







“Không!”

“Tôi không tin, nói cho cậu biết nhé, mặc dù nhà máy của Nhậm Thiên Bác đã bị tòa án phong tỏa, không rõ người đã chạy đi đâu rồi, người thì nói là đã chết, người thì lại nói trốn sang nước ngoài rồi, cậu cũng nên hành động đi thôi!”







“Không bán đấu giá được hay sao?” Lục Tam Phong vội vàng hỏi.

“Trời ạ, nghe nói nợ hơn ba trăm triệu đồng thôi, có lẽ bên trong cũng đã không còn gì nữa rồi, nếu cậu có thể mua được thì mua, không mua được thì cũng đừng gượng ép, không nên nói nhiều về vấn đề này nữa, cậu không hiểu được đâu.” Hoàng Hữu Danh buồn bực uống một ngụm, nhìn Lục Tam Phong không vui nói: “Sao cậu không uống thế?” Lục Tam Phong cầm chén rượu lên uống cạn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài định chuyển đến thành phố nào?”







“Chuyển đến đâu á? Cậu vẫn còn muốn chạy theo tôi sao? Đi theo tôi, thì tôi có thể bảo vệ cậu không bị Wahaha thủ tiêu sao?” Hoàng Hữu Danh cười như một con cáo già, quả nhiên ông ta hiểu biết thị trường rất rõ, cầm đũa gắp một miếng rau trộn lên, nói: “Hiện tại tất cả các đánh giá đều tập trung vào thu hút đầu tư là chính, có hiểu không? Tôi cũng là một doanh nhân mà!”

“Tôi biết!”







“Ở phía Nam, có một vùng đồng bằng cấp thành phố rộng lớn, tôi cũng mong tổng giám đốc Lục sẽ mở rộng hoạt động, đến chỗ tôi xây dựng một vài nhà máy càng sớm càng tốt, để tôi có thể làm ra được một chút thành tựu.”

“Ngài cứ yên tâm, chắc chắn, chỉ cần ngài cho đất, cho vay, miễn thuế thì mọi việc sẽ dễ dàng được xử lý thôi ạ!”







Hoãng Hữu Danh sững sờ nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Cậu đấy, lúc nào cũng thích liều lĩnh!”

“Ngài hiểu tôi quá!”







“Tôi không hiểu cậu, nhưng tôi hiểu những người như cậu, đất đai miễn phí, cho vay lãi suất thấp lại có chính sách không thu thuế, người như các cậu luôn chuẩn bị trước những thứ này. Tôi rất thích những người như cậu, nhưng đôi khi tôi lại thấy thương xót cho những người như cậu!”

“Tôi mời ngài một ly!” Lục Tam Phong cầm chén rượu lên, chạm một cái vào chén của Hoàng Hữu Danh.







“Cậu đấy, không cần phải nịnh bợ tôi, tôi đã cai quản không biết bao nhiêu khu vực rộng lớn rồi, nếu muốn lâu dài, cậu có thể nịnh bợ Ngọc Anh ấy, có thể sẽ hữu ích hơn nhiều, làm một thương nhân nhỏ bé, cậu chỉ cần hiểu rõ một con phố, để trở thành một doanh nhân lớn, cậu cần phải xem để nắm rõ được cả một tỉnh, nếu muốn trở thành một doanh nhân đích thực, cậu cần hiểu rõ xu hướng của thời đại.” Hoàng Hữu Danh từ tốn nói.

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Thời đại đến, thử thách cũng đến. Việc có thể thành công hay không, có thể cạnh tranh được hay không, điều đó phụ thuộc vào hiện tại. Mười năm nữa sẽ là một thế kỷ mới. Mười năm cuối cùng này được định sẵn là sẽ cực kỳ thú vị.”







Hoàng Hữu Danh cầm chén rượu lên, nhìn Lục Tam Phong nói: “Gửi cậu hai câu thơ này. Tự tin sống được hai trăm năm, thì mới có thể bơi qua được ba nghìn dặm!

“Hai trăm năm là quá dài, mười năm là đủ rồi!” Lục Tam Phong cụng chén.
Chương 107

Nếu như nói thế hệ 10x chúng ta là ngồi tên lửa bay thẳng lên trên thì thế hệ 9x là thế hệ được mặc định như một nền móng, đi lật tìm lại niên đại này sẽ phát hiện đây là những tháng ngày thô sơ.







Cả nền kinh tế đang trong thời kì khôi phục, công nghiệp chế tạo là kĩ thuật đi đầu, “mở xưởng” trở thành danh từ thay thế cho người giàu, chủ thể kinh tế tập trung ở hợp tác khung kinh tế, thực phẩm, thủ công, may dệt, gia công, nhiên liệu năng lượng.

Tính kĩ thuật đặc biệt rẻ, chủ yếu là loại hình thâm dụng lao động, khởi nghiệp gia tăng, các đại gia giàu có cũng bắt đầu nảy sinh trong những lĩnh vực này, Lục Tam Phong và Hoàng Hữu Danh đã nói rất nhiều với nhau.







Không thể không nói rằng con người này rất có tầm nhìn và chiều sâu. “Tôi nói cậu nghe, chỉ cần cậu không có vấn đề gì lớn, tuyệt đối sẽ trở thành tỷ phú!” Hoàng Hữu Danh đập bàn, nói với giọng chắc như đinh đóng cột: “Tôi nhìn người chuẩn lắm, tôi làm đội trưởng đại đội từ năm 1963 đến bây giờ, trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người rồi, cậu là một nhân tài, nhưng tôi hy vọng cậu đừng vì tiền mà bất nhân bất nghĩa.”

“Tôi còn chưa giàu mà!” Lục Tam Phong cười bất lực.







“Cậu không giàu? Cậu bây giờ tuyệt đối là người giàu, nhất định phải nhớ lấy câu nói đó, người giàu trước sẽ kéo theo nhiều kẻ giàu sau, thâm dụng lao động nhất định sẽ rất có thị trường đấy, nhưng tính kĩ thuật rất thấp, những thứ người ta không cần, xí nghiệp đã bị ô nhiễm gì đó, xí nghiệp không kiếm ra tiền gì gì cũng là của chúng ta hết, chúng ta sẽ làm những việc dơ bẩn nhất, mệt mỏi nhất trên thế giới này, kiếm những đồng tiền bèo bọt nhất.”

“Đương nhiên rồi, các người kiếm được rất nhiều tiền, nhưng công nhân sẽ rất mệt, mô hình cấu tạo thế giới này đã được định sẵn rồi, muốn phát triển thì phải chen chúc vào bước chân của toàn cầu, cậu phải làm một học sinh nhỏ, nhưng không thể làm một học sinh nhỏ cả đời được!”







“Quét nhà cả đời đấy, cậu có bao giờ làm học sinh người khác chưa? Đám người đó cơ bản là không hề dạy tay nghề gì cho cậu đầu, sợ cậu sẽ học được cái gì đó hay họ thì không nghe lời họ nữa, cậu không biết gì thì phải nghe người ta dạy dỗ, phải nhìn sắc mặt người ta, hiểu chưa?”

Lục Tam Phong gật đầu liên tục, đứng trên cột mốc thời gian này mà chứng kiến năm mươi năm trước lẫn sau của đất nước, làm người ta cảm thán không ngớt lời!







“Cậu đừng cho rằng tôi quan liêu, tôi hiểu biết nhiều hơn cậu, có phải cậu thấy tôi suốt ngày chỉ biết uống rượu thôi không?” Hoàng Hữu Danh cười lên, ăn thêm mấy miếng nữa rồi nói: “Tôi hy vọng sau khi cậu kiếm được tiền rồi thì đập tiền vào những chỗ khó kiếm tiền ấy, thúc đẩy sản nghiệp thăng cấp, chúng ta cũng nên làm thêm vài thứ có tính kĩ thuật một tí.”

“Vâng!” Lục Tam Phong nâng ly rượu lên: “Tôi kính ông một li, hy vọng ông có thể bước xa hơn!”







Mãi đến hơn chín giờ tối mới tàn cuộc, Lục Tam Phong về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau đến xí nghiệp, trong lòng vẫn còn đang phân vẫn xem có nên thu mua hợp nhất xí nghiệp của Nhậm Thiên Bác không.

Nghĩ đến những gì Hoàng Hữu Danh nói tối qua, vẫn là từ bỏ, nếu không phải đã thầu bên ngoài rồi, chuyện bên trong cũng khá nhiều, giá cả mấy trăm triệu đúng là rẻ thật, không thể nào mà chuyện tốt gì cũng nhảy tới trên đầu Lục Tam Phong được.







108-4.jpg


Cao Chí Dũng đánh tiếng với ba người kia, chạy bước nhỏ sang, cất lời: “Tổng giám đốc Lục, anh tự tới đón à, để tôi giới thiệu với anh.”







Ba người kia đi qua dò xét Lục Tam Phong, nếu không phải Cao Chí Dũng hứa sẽ được có lời nhiều, ba người này đã quay đầu đi mất rồi.

“Vị này là Trịnh Vũ Minh, từng đàm phản rất nhiều hạng mục, trước kia có làm cố vấn đàm phán cho doanh nghiệp nhà nước, sát nhập đất đai và sát nhập công ty rất là giỏi.” Cao Chí Dũng giới thiệu.







“Chào anh, tôi là ông chủ của thực phẩm Phong Giai, tôi tên Lục Tam Phong!” Lục Tam Phong bắt tay: “Hoan nghênh! Hoan nghênh!”

“Vị này là Lý Kỳ Nguyên, người ta có đội ngũ của riêng mình đó, thường niên nhận những phi vụ đàm phán khắp trong nước, đặc biệt là những vụ của doanh nghiệp nhà nước với chính phủ địa phương, cực kì chuyên nghiệp, thường thì đều giúp các doanh nghiệp lấy về lợi ích tối đa hoá.”







“Chào anh, hoan nghênh!” Lục Tam Phong tiếp tục bắt tay.

“Vị này là Trương Phượng Tiên.” Cao Chí Dũng nói nhỏ: “Người ta chủ yếu đàm phán ở hai nơi Hà Nam và Hà Bắc, người khác giới thiệu đấy, nói quan hệ của hai nơi này không tầm thường”







“Không cần bí ẩn vậy đâu, tôi có người thân ở hai nơi này, tôi cũng không phải đàm phán chuyên nghiệp gì, mồi lái thương nghiệp thôi, nhưng nếu ông chủ Lục làm ăn lớn, chúng tôi xuống máy bay không ai đón thì thôi, còn phải tự ngồi xe lửa tới, có phải hơi keo kiệt không?” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong cười, chỉ là trong nụ cười đó ngập tràn sự bất mãn.

“Thật sự ngại quá, gần đây xí nghiệp vừa bắt đầu vận chuyển, nhiều chuyện chất đống quá, bạc đãi mọi người quá, tôi tạ tội với mọi người, đã chuẩn bị khách sạn rồi, bây giờ chúng ta qua đó, lên xe nào.”







Trương Phượng Tiên nhìn chiếc xe, cất lời: “Chiếc Santana này ấy hả? Tổng giám đốc Lục có phải hơi xem thường chúng tôi không?”

“Điều kiện có hạn, ngại quá!” Cao Chí Dũng hơi ngượng ngùng.







Lục Tam Phong phát hiện hai người còn lại tuy rằng cũng chán chường nhưng người ta không nói ra, thường niên phải chạy khắp nơi, muốn nhận những việc đàm phán thế này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Còn về Trương Phượng Tiên này, vừa nhìn đã biết là một cô tiểu thư được nuông chiều.







“Cô ngồi đằng trước đi, giám đốc Cao, anh gọi xe đến đó, tôi đưa mấy vị này sang.” Lục Tam Phong nói xong thì lên xe.

Trương Phượng Tiên ngồi lên vị trí phó lái, nhìn Lục Tam Phong: “Anh bất mãn với tôi đấy à? Cao Chí Dũng nói anh có năng lực tôi mới tò mò đến đây, bây giờ nhìn anh nhăn nhó cái mặt thì thấy cũng vậy mà thôi.”







“Tôi mời người đến đàm phán chứ không phải mời người đến chọc tức mình, nếu cô không vui vẻ thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Lục Tam Phong thấp giọng nói.

Mặc kệ hai người ở đằng sau đã không chịu nổi nữa rồi, mở lời: “Khách thì nghe lời chủ mà, đừng làm phiền tổng giám đốc Lục quá.”







“Là anh ta mời tôi đến, nhìn anh ta thế này khác gì chỉ được cái vẻ bề ngoài.”

Lục Tam Phong liếc cô ta một cái, không nói gì, dừng xe lại dưới khách sạn lớn Thiên Hương, đã đặt phòng trước.







Lầu sáu, ở sảnh lớn, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng nói: “Sao anh lại mang một phiền phức về thế? Mẹ kiếp, trên đường đi cô ta cứ lải nha lải nhải tôi muốn đấm cô ta lắm đấy.”

“Tôi cũng hết cách, quan hệ người ta rộng mà, nghe nói ông nội cô ta là cán bộ về hưu, đàm phán kiểu này thường nhờ quan hệ thôi, còn ba người nữa sẽ đến sau nữa!” Cao Chí Dũng tỏ vẻ bất lực nói.







Lục Tam Phong hít sâu một hơi, thật lòng rất muốn đuổi cô ta đi, thà là anh tự mình vác đạo đi còn hơn, nhưng anh biết đó là điều không thể, khoảng thời gian sản xuất đầu tiên của xí nghiệp sẽ quyết định vận mệnh nước đi này của anh, thời cơ thị trường ở đó, không nắm lấy được thì chịu chết.

“Tôi nhịn đấy, tôi cố hết sức mà nhịn đấy!” Lục Tam Phong ngồi xuống rồi nốc hết li nước.







“Tổng giám đốc Lục, Đầu To đi rồi à?”

“Đi rồi, tôi kêu quản lí Lý tìm một trường học cho người trưởng thành cho cậu ta theo học, hình như học ba năm thì phải, còn có vụ lon đựng cũng ổn thoả rồi, tôi đã bảo quản lí Lý đi thành phố Bạch Nhiên rồi, xí nghiệp bên đó anh đi thêm lần nữa, tôi không có thời gian cho mấy thứ này, biết không?”







“Tôi rõ rồi, hôm nay về tôi sẽ mở cuộc họp chỉnh lí một tí, thu về xí nghiệp của Nhậm Thiên Bác chưa?”

“Không mua, thịt ít, việc lớn, không đáng.” Lục Tam Phong lắc đầu.







“Hả?” Cao Chí Dũng tưởng đã mua về rồi, với sự hiểu biết của anh ta với Lục Tam Phong, loại chuyện hời thế này anh chạy nhanh hơn ai hết, anh nhắm vào cái xí nghiệp đó lâu lắm rồi mà.

Anh ta phát hiện Lục Tam Phong rất lo lắng, sự lo lắng đến từ thị trường, chính xác mà nói thì đến từ tổng giám đốc Tôn.







“Thiết kế bao bì sản phẩm, định vị, doanh tiêu cứ giao cho tôi, cái lon gì gì ấy, còn lại thì tuỳ anh, một lát nữa kêu họ đến mở cuộc họp, gần đây bắt đầu bận rộn rồi!”

“Nhanh vậy sao?”







“Đánh nhanh thắng nhanh đi, tôi nghỉ một tí, cả đường đi cứ chíu chít bên tại, tôi đau hết cả đầu.” Lục Tam Phong có hơi buồn bực mà xoa bóp huyệt thái dương.

Bốn giờ chiều, ba người kia ngồi đối diện với Lục Tam Phong, Cao Chí Dũng đơn giản giới thiệu tình hình, cất lời: “Tiếp theo chúng ta nghe tổng giám đốc Lục giới thiệu một chút với mọi người về tình hình tiếp theo và hai xí nghiệp.” Lục Tam Phong biết mình không giấu tiếp được nữa, hằng giọng: “Tôi đính chính một chút, không phải hai cái xí nghiệp, mà là sáu cái, đây vẫn chỉ là phần trước, tổng quy hoạch của tôi là trong năm nay có mười sáu cái xí nghiệp cần đàm phán, cũng là nói các người phải xoay chuyển liên tục, đàm phản xong chỗ này thì lập tức đến chỗ khác ngay.”







Ba người không kinh ngạc mấy, chỉ có Cao Chí Dũng cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, Lục Tam Phong cứ luôn cho anh ta bất ngờ thôi, nhưng bất ngờ này là quá lớn, lớn đến nỗi anh ta phải dùng tay giật tóc mình, không ngừng lắc đầu, lầm bầm “không thể nào” trong miệng.

“Tổng giám đốc Cao, anh không sao chứ?”







“Sao thế?”

“Mười sáu xí nghiệp? Anh khùng hả?” Cao Chí Dũng đứng dậy trừng to mắt mà nhìn Lục Tam Phong, nói: “Còn là vận chuyển hết trong năm nay, anh có biết một khi hình thành phản ứng dây chuyền thì liên kết sẽ phát nổ không…







“Những thứ anh nói tôi biết hết!”

Lục Tam Phong dựa vào sofa nhìn anh ta nói: “Nhưng nếu tôi không liều mạng thì làm sao đối phó được với Wahaha? Người ta bán một cái xí nghiệp là hơn hai trăm tám mươi tỷ.”







“Anh ta bán chất dinh dưỡng mà…”

“Anh đừng nói gì nữa, anh phụ trách điều hành xí nghiệp đi, những chuyện này không cần anh lo.”







“Nhưng nguy cơ bây giờ…

“Nếu như anh còn nói nữa thì anh sẽ bị sa thải liền!” Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn anh ta.







Cao Chí Dũng giống như một trái bóng xịt hơi mà ngồi xuống sofa, anh ta không cách nào ngăn chặn ván cá cược này, Lục Tam Phong lúc trước rất hay thắng cược nhưng lần này thì chưa chắc.

Mặc cho ba người Trương Phượng Tiên đều thấy mọi thứ thế này thật sự là quá điên cuồng!







Anh chỉ có hai cái xí nghiệp mà thôi, muốn dùng hai cái này để kéo thêm mười sáu cái nữa? “Tôi thấy hay là anh cứ nghe lời anh ta đi, nếu không thì mất luôn hai cái xí nghiệp bây giờ.’ Trương Phượng Tiên nói.

“Có liên quan gì tới cô không? Cô là cấp cao quản lí của xí nghiệp tôi hay gì?’ Lục Tam Phong cãi lại cô ta: ‘Cô ngậm cái mồm lại đi!”







“Anh!” Trương Phượng Tiên tức trợn trừng hai mắt.

Chương 108

Lục Tam Phong nhìn ba người rồi nói: “Điều kiện chúng tôi đưa ra gồm: Thứ nhất là đất đai miễn phí, thứ hai là cho vay lãi suất thấp, tốt nhất là trong khoảng hai năm, thứ ba là chính sách miễn thuế, ít nhất cũng phải hai năm, càng nhiều càng tốt, yêu cầu cuối cùng là bên phía địa phương phải cung cấp cho chúng tôi một nhà máy tạm thời dùng để sản xuất.”







“Thực phẩm Phong Giai sẽ trực tiếp tạo ra không dưới một nghìn việc làm trong khu vực địa phương và thúc đẩy đồng bộ công việc cho không dưới mười vạn người. Sau khi hết thời hạn miễn thuế, thuế của nhà máy sẽ được nộp tại địa phương. Đồng thời còn có thể hợp tác cùng với các xí nghiệp vừa và nhỏ để thúc đẩy càng nhiều hoạt động kinh doanh hơn nữa.”

Ba người nghe xong mấy điều kiện này đều nhíu mày, Lục Tam Phong đây chính là muốn không bỏ ra nhiều lực cũng dành được phần thắng, anh chỉ bỏ tiền mua dây chuyền nhà máy sản xuất, tương đương với việc chính quyền địa phương phải cho anh tiền, đất đai, còn miễn thuế.







“Công ty của anh không phải là một thương hiệu lớn. Điều kiện này nếu do các công ty lớn nước ngoài đưa ra còn có thể làm được, chẳng hạn như Coca-Cola.”

“Các anh nói với anh ta rằng công ty của tôi sẽ trở thành công ty lớn vào năm sau.” Lục Tam Phong nhìn ba người nói: “Các anh cho rằng các công ty quốc tế lớn đều thiếu thốn như vậy sao? Nếu các công ty trong nước muốn thu hút đầu tư, phải trả nhiều hơn những người khác, các nước Đông Nam Á đưa ra điều kiện tốt hơn, muốn ký được hợp đồng các anh phải uốn ba tấc lưỡi, cộng thêm mạng lưới quan hệ mới có thể thương thảo”







Điều kiện như vậy không dễ đàm phản, nhưng Lục Tam Phong biết khó đàm phán không có nghĩa là không thể thương lượng, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, một số nơi vì để thu hút đầu tư mà sắp phát điên rồi.

“Có chút khó, thương lượng khẳng định là có thể thương lượng được. Nếu là một thành phố lớn, chẳng hạn như quy hoạch mảnh đất nào, lãi suất cho vay và các chi tiết điều kiện khác, sẽ mất khá nhiều thời gian”







“Tôi chỉ yêu cầu nằm ở tỉnh thành, không cần tìm thành phố. Thành phố đàm phán không nổi, huyện chắc có thể đàm phán, nhưng tôi cũng có yêu cầu về thời gian, hôm nay là ngày 10 tháng 2, ngày 15 tháng 3 có thể thượng lượng xong nhà máy đầu tiên, nhà máy của tôi sẽ được đưa vào hoạt động vào tháng 4, đội ngũ công nhân phải có mặt, và các sản phẩm sẽ bắt đầu tấn công thị trường, hiểu ý tôi không?”

Hai người nghe vậy liền vui vẻ gật đầu nói: “Yên tâm đi, cứ dựa theo tiêu chuẩn này đi!”







Lục Tam Phong nhìn về phía Trương Phượng Tiên hỏi: “Còn cô?”

“Chỉ cần tiền đưa cho tôi, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi cũng nói trước, tôi chỉ phụ trách khu vực Hà Nam và Hà Bắc!” Trương Phượng Tiên tùy ý nói.







“Hai nơi này cũng được, nhưng tôi đã định thành phố!”

“Tại sao? Bọn họ đều được chọn, sao đến phiên tôi lại không được. Nếu đã định thành phố, phải thêm tiền. Nếu điều kiện vô cùng khắc nghiệt, tôi cũng không nhất định sẽ giúp anh xử lý đầu Trương Phượng Tiên la lên, khiến người ta cảm thấy như con nhà giàu đời thứ hai, không có một chút bộ dạng nào của người làm kinh doanh.







“Đến lúc đó lại bàn” Lục Tam Phong nhìn hai người còn lại nói: “Ngày kia tôi sẽ đưa tài liệu kinh doanh cho hai anh. Tôi chờ tin vui từ hai anh, tối nay tôi đã đặt bàn tiệc, chúng ta cùng dùng bữa.”

“Được, tổng giám đốc Lục vất vả rồi!”







“Cứ giao cho chúng tôi, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn”

Mọi người bắt tay với nhau trong bầu không khí rất kinh doanh, chỉ có Trương Phượng Tiên không chút ăn khớp, thấy Lục Tam Phong vẫn chưa bắt tay với mình, cô bất mãn nói: “Sao anh lại không bắt tay với tôi?”







Lục Tam Phong vội vàng bắt tay cô ta, nói vài câu khách sáo, sau đó mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng hỏi: “Anh có chắc ông nội của Trương Phượng Tiên là cán bộ hưu trí không?”

“Hơn nữa rất có lực ảnh hưởng, nếu không, sao cô ta lại có nhiều tật xấu như vậy chứ?” Cao Chí Dũng hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt có chút phức tạp của Lục Tam Phong, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi vẫn cảm thấy mạo hiểm, nhưng tôi biết anh là một người thích mạo hiểm, từ năm trước đến này, tôi đã biết rằng thứ anh đã nhận định thì nhất định sẽ không thay đổi.”







“Xác suất tôi thua không cao, khả năng tôi thắng cũng không lớn, anh cứ quản lý cho tốt nhà máy, anh am hiểu chuyện này, làm chuyện này là hợp lý” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai anh ta nói: “Nhanh chóng tới thành phố Bạch Nhiên đi!”

Sở dĩ Lục Tam Phong coi trọng nhà máy ở Hà Nam chủ yếu là do vị trí địa lý, việc xây dựng nhà máy lớn ở Phước Châu có thể ăn mòn thị trường ở khu vực tam giác, vốn là trung tâm thị trường của Wahaha.







Nhà máy này nhất định phải có sản lượng lớn, không chỉ ổn định thị trường trong nước, còn có thể xâm nhập thị trường bên ngoài, nếu anh ta lựa chọn đi lên phía bắc, đừng trách Lục Tam Phong đi phía nam.

Bữa ăn tối này rất kỳ lạ, hai người Trịnh Vũ Minh và Lý Kỳ Nguyên là nhà môi giới kinh doanh rất quy củ, họ rất giỏi tìm đề tài cũng như lễ tiết trên bàn ăn, thế nhưng Trương Phượng Tiên lại không giống ai.







Giá cả của ba người đều được thương lượng riêng, người ra giá đắt nhất là Lý Kỳ Nguyên, một nhà máy là ba trăm rưỡi triệu, không chiếm được chút tiện nghi nào, người ra giá rẻ nhất là Trương Phượng Tiên, đám phán một nhà máy trên dưới một trăm triệu.

Lục Tam Phong biết rõ cô ta đến đây chơi, nhân tiện kiếm chút tiền bằng mối quan hệ của mình.







“Anh bao nhiêu tuổi? Sao cứ cảm thấy anh còn nhỏ hơn so với tôi?” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong hỏi.

“Tôi hai mươi tư tuổi!”







“Nhỏ hơn tôi một tuổi, gia cảnh của anh cũng không đơn giản, tuổi còn nhỏ như vậy đã trở thành ông chủ, bố anh có chức vụ gì?”

“Bồa tôi là người trong thôn, còn tôi cũng không phải con nhà giàu đời thứ hai, nếu phải nói thì chính là nông dân đời thứ hai. Còn tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không thể so sánh với người như cô được. Còn nữa, cô nên chín chắn một chút, đừng nên nhảy tới nhảy lui, nếu làm tôi mất hứng thì cô đi đi.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.







“Anh dám, nếu chọc tức tôi, hai nhà máy của anh sẽ không có cửa thương lượng nữa đâu, tôi sẽ không để anh xây dựng nhà máy ở hai nơi này, không để anh xây nhà máy, tôi chắc chắn sẽ làm được.” Trương Phượng Tiên nhướng mày và nói: “Bố tôi nói rằng tôi chẳng làm được gì ngoài thất bại.”

Những người khác trên bàn ăn không nhịn được liền bật cười, gặp phải người như vậy, Lục Tam Phong rất đau đâu.







Cao Chí Dũng thấy Lục Tam Phong như đang sắp bùng nổ, trong lòng anh ta cũng có chút hối hận vì đưa cô ta đến, nhưng cô ta có lẽ là người duy nhất có thể làm cho Lục Tam Phong khó chịu như vậy.

“Tôi sai rồi!” Lục Tam Phong chắp hai tay về phía cô: “Tôi chọc không nổi cô.”







“Anh biết là tốt, tính tình của tôi thật ra khá tốt. Chỉ là không biết vì sao, vừa nhìn thấy anh liền muốn ăn hiếp, bắt nạt anh.” Trương Phượng Tiên nhếch miệng cười, vươn tay nhéo nhéo lỗ tai của Lục Tam Phong.

Với một hành động mạo phạm người khác như vậy, cô ta lại tùy ý làm, những người ở đây đều sợ ngây người.







“Tôi nhìn ra được, ông nội của cô chức vụ chắc chắn không thấp, bằng không cô cũng bị người ta đánh chết chứ không sống nổi được đến bây giờ.” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên, nói: “Uống một ly!”

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Tam Phong ngơ ngác ngồi trên sô pha, Giang Hiểu Nghi nhìn anh, buồn bực nói: “Anh không phải bận đến mức đầu óc choáng váng rồi chứ, hôm nay làm sao vậy?”







“Cao Chí Dũng quay về rồi, chuyện nhà máy không cần anh quản.” Lục Tam Phong híp mắt, nằm nửa người trên ghế số pha.

Như Lan vui vẻ vẻ nghịch búp bê trong tay, đứng dậy giẫm lên ngực Lục Tam Phong, ngồi xuống nói: “Bố, con mặc quần áo cho bố”







“Con tha cho bố đi!” Lục Tam Phong vội vàng ngăn cô bé lại.

“Con sẽ trang điểm và chải tóc cho bố!” Như Lan không thuận theo, không buông tha nói.







Lục Tam Phong ngay lập tức biết Trương Phượng Tiên giống ai, chết tiệt, giống Như Lan, nhưng Như Lan nhỏ tuổi dễ thương, cô ta đã hơn hai mươi tuổi đầu, còn làm cho người khác khó chịu, rõ ràng là bị gia đình chiều chuộng sinh hư.

“Đừng làm phiền bố con, vẽ lộn xộn lên mặt bố. Lát nữa đến nhà máy họp sẽ bị người ta chê cười, con ngoan ngoãn một chút nhé.” Giang Hiểu Nghi nhìn cô bé, hiểu được cũng nên tìm nhà trẻ cho bé rồi.







Lục Tam Phong mở mắt ra, nhìn Giang Hiểu Nghi hỏi: “Em gần đây không liên lạc với bà Khoát à?”

“Vợ của tổng giám đốc Thẩm hôm qua gọi điện thoại cho em bảo em ra ngoài, cứ tưởng làm gì, hóa ra gọi em đi đánh mạt chược.” Giang Hiểu Nghi vẻ mặt thần bí nói: “Anh đoán xem đánh bao nhiêu? “Một triệu, mười triệu?”







Giang Hiểu Nghi vỗ vào đùi anh một cái rồi nói: “Ba trăm rưỡi triệu, em cũng không chơi, chỉ đứng đó xem người ta chơi, mấy giờ thua hơn bảy triệu, ngày hôm qua gọi cho em, em từ chối rồi.”

Lục Tam Phong nhìn thấy bộ dáng keo kiệt của cô, cũng không khuyên cô nữa, ở nhà chơi với Như Lan mới là hoạt động tiết kiệm tiền nhất đối với cô.







Mười giờ sáng, Lục Tam Phong lái xe đến nhà máy, mở cửa bước vào phòng làm việc, phát hiện ví trí ngồi có người, nói dễ nghe chút là ngây thơ, nói khó nghe chính là ấu trĩ “Phòng làm việc của anh hơi đơn sơ, cái ghế này cũng không phải da thật!” Trương Phượng Tiên ghét bỏ nói.

“Ai cho cô vào phòng làm việc của tôi? Cô nhiều nhất cũng chỉ là đối tác của tôi mà thôi. Ngồi ở vị trí của tôi không thích hợp!” Vẻ mặt Lục Tam Phong có chút âm trầm. “Anh xem anh kìa, chuyện nhỏ hóa to, tôi cũng không hiếm lạ gì chỗ ngồi này đâu, đối tác gì, tôi chỉ đến phía Bắc chơi thôi.” Trương Phượng Tiên đứng dậy, nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh kết hôn rồi à? Tôi nghe ông bảo vệ nói, anh còn có cả con rồi!”







“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Lục Tam Phong ngồi trên bàn làm việc nhìn cô chằm chằm nói: “Cô đến phía Bắc chơi thì đi chơi đi. Sao cứ nhìn chằm chẳm tôi làm gì?”

“Tôi làm việc cho anh, không phải đi đàm phán hạng mục sao?”







“Tôi không cần cô đám phán nữa, được chưa?”

“Tôi là con gái. Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi xa như vậy khi lớn, không quen nơi đất khách, hơn nữa, tôi xinh đẹp như vậy, nhỡ gặp phải kẻ xấu, xảy ra chuyện gì thì thật là không tốt!”







Trương Phượng Tiên lặng lẽ nhìn Lục Tam Phong, phát thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình.

“Này! Anh có lương tâm không vậy? Quên đi, tôi không quấy rầy anh nữa!” Cô ta lên tiếng rồi ngồi trên sô pha Lục Tam Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, người nào mệnh xấu, cưới phải cô ta quả thật là cuộc sống ngắn ngủi, ngồi xuống bắt tay vào làm việc, cả buổi sáng cô ta đều yên tĩnh, chỉ đi dạo xung quanh.







Sau khi Lục Tam Phong soạn xong tài liệu kinh doanh, liệt kê ra rõ ràng một loạt vấn đề bao gồm quy mô đất đai, quy mô nhà máy, năng lực sản xuất, kế hoạch và vận hành trong tương lai.

Có nghĩa là, anh cũng đã tham khảo một số nhà máy địa phương ở các thế hệ sau, còn có tiềm năng tiêu thụ của địa phương soạn thành tài liệu, nếu không có những tài liệu tham khảo này, phỏng chừng phải mất thời gian một tháng.







“Anh đưa cho họ những thứ này, để bọn họ triển khai càng sớm càng tốt.”

Lục Tam Phong đặt một xấp tài liệu lên bàn của Cao Chí Dũng rồi nói: “Vị tổ tiên sống kia ở đâu rồi?”







“Trong phòng sản xuất!”

“Cô ta chạy vào phòng sản xuất làm gì, đã hai mươi lăm tuổi rồi mà? Sao lại có cảm giác trí lực chỉ bằng con gái tôi thôi vậy? Nói thật, nếu không phải vì cô ta có mối quan hệ, tôi đã đuổi cô ta đi rôi!”







“Tôi cảm thấy cô ta khá tốt, tính cách như vậy mới đáng yêu làm sao!”

Cao Chí Dũng vừa nói vừa chớp mắt ngừng với Lục Tam Phong.







“Khá lắm, tôi hy vọng vợ anh cũng như vậy.” Lục Tam Phong nói xong quay đầu lại…nhìn thấy Trương Phượng Tiên không biết đứng ở cửa từ bao giờ.

Chương 109

Bốn mắt của hai người tương tác, có mấy phần xấu hổ, Lục Tam Phong ho khan hai tiếng nói: “Đúng là cô ấy rất xinh đẹp, tôi rất thích tính cách của cô ấy, rất có sức sống!”







“Tôi cũng nghĩ như vậy!” Cao Chí Dũng gật đầu nói.

“Anh cũng cho rằng tôi nhược trí? Giống con gái của anh ta?” Trương Phượng Tiên mở miệng nói.







Cao Chí Dũng cố nén cười, cúi đầu xem tài liệu, cũng không dám ngẩng đầu lên, không có chuyện gì đáng xấu hổ bằng chuyện này, Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Tôi đang muốn tìm cô đây, ngày mai mấy người Lý Kỳ Nguyên sẽ xuất phát, cô cũng nên xuất phát đi.”

“Anh có ý kiến rất lớn với tôi sao? Nhìn tôi khó chịu lắm có phải không?” Bên ngoài Trương Phượng Tiên cười nhưng bên trong không cười nhìn Lục Tam Phong nói: “Tôi thấy anh đang rất khó chịu đấy!” Lục Tam Phong biết, mình không thể chấp nhặt với loại tính tình trẻ con này của cô ta, bằng không sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng, hít sâu một hơi nói: “Tôi nói với cô một tiếng xin lỗi, cô đừng để ở trong lòng, tôi đi Phước Châu trước, còn hi vọng cô giúp sức!”







“Anh cũng đi ư? Không tin tưởng tôi sao?” Trương Phượng Tiên nghi ngờ nói.

Nếu như cô ta là người chững chạc, nói không chừng Lục Tam Phong sẽ không cần phải đi, thế nhưng với tính cách này của cô ta, vạn lần không thể giao cho cô ta, với cái tính tình đại tiểu thư này, nghiêng đầu sang chỗ khác liền đi, mặc kệ mọi việc.







Lúc này, rủi ro lớn nhất đối với Lục Tam Phong chính là không thể mắc phải bất kỳ sai lầm nào, đặc biệt là nhà máy bên kia.

“Không phải là tôi không tin tưởng cô, chỉ là tôi tương đối coi trọng nhà máy bên kia, không thể xảy ra sơ suất.” Lục Tam Phong giải thích nói.







Trương Phượng Tiên khinh miệt hừ một tiếng, quay người bước đi, lúc này Cao Chí Dũng mới ngẩng đầu, mở miệng nói: “Anh phải chịu đựng rồi!”

“Chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, cháu trai thì cháu trai, cũng không phải tôi chưa từng làm qua.” Lục Tam Phong châm một điều thuốc, mở miệng nói: “Trước tiên tôi phải bận rộn với các nhà máy lớn, anh không được để sản phẩm thiết kế nhàn rỗi, sau khi trở về tôi sẽ xem xét, không được phép ít hơn năm phương án, biết chưa?”







“Yên tâm đi!”

Lúc ăn cơm tối, Giang Hiểu Nghi đang ăn cơm nói: “Ở phố Đông bên kia có một trường mẫu giáo rất đẹp, nhưng hơi đắt, phải mất nửa học kỳ…







“Đừng nói chuyện tiền bạc, có thể trả bao nhiêu tùy thích, không nên keo kiệt trên phương diện giáo dục, không được học ở trường công!” Lục Tam Phong nhìn thoáng qua cô bé đang ăn cơm, mở miệng nói: “Mấy ngày nữa anh phải đi công tác.”

“Lại đi công tác sao?”







“Năm nay hơi bận bịu, em cũng đừng trông coi nhà mãi, thích đi ra ngoài chơi thì cứ đi.” Lục Tam Phong thuận miệng nói.

“Đi chỗ nào vậy? Đi trong bao lâu?”







“Phước Châu, anh đã tìm thấy người chỉ huy thứ hai cho các cuộc đàm phán kinh doanh nhà máy ở Phước Châu, anh không yên lòng, tình huống năm nay rất đặc biệt, Wahaha ở phía Nam đã coi anh như một đối thủ, người ta mua cái nhà máy hai trăm tám mươi tỷ, anh thì đến hai trăm tám mươi tỷ còn không bỏ ra nổi!”

Lục Tam Phong nói nhỏ, Giang Hiểu Nghi cảm thấy mình không giúp được bất cứ cái gì, chỉ là nghe được, anh phải đi cùng một người phụ nữ.







“Trương Phượng Tiên kia đã kết hôn chưa?”

Lục Tam Phong giống như bị giật điện ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình không để ý đến cảm nhận của cô.







“Em… Em không có ý gì cả, anh làm chuyện lớn mà, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Giang Hiểu Nghi giống như đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn Lục Tam Phong.

“Không sao, người ta là nhà giàu đời thứ hai, toàn bộ đều nhờ quan hệ chống đỡ, em không cần phải suy nghĩ nhiều, anh cũng không phải loại người làm loạn kia.” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô nói: “Bất kể như thế nào, anh mãi mãi chỉ yêu mình em, chỉ cần em không rời khỏi anh, anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em!”







Giang Hiểu Nghi đỏ mặt rút tay lại, thấp giọng nói: “Nói nhảm gì vậy, con nhỏ vẫn còn ở đây đấy, anh cứ bận rộn việc của mình đi, em cũng biết đàn ông có tiền thì sẽ không thiếu phụ nữ bên cạnh, anh rất tốt, không đến phòng khiêu vũ, không làm loạn, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Ban đêm, sau khi Như Lan ngủ say được Lục Tam Phong bế đặt ở phòng khách, mọi thứ đều là thuận nước đẩy thuyền, những tiếng thì thầm khe khẽ trong bóng tối thể hiện một loại dịu dàng khác.







Có thể thấy từ chuyến thăm thị trường phía Bắc vào năm ngoái của Cao Chí Dũng để tìm đại diện, Wahaha đã được bố trí sẵn, mặc dù việc sản xuất sản phẩm vẫn chưa hoàn thành nhưng anh ta đã bố trí xong.

Trong bóng tối mọi thứ đang dâng trào, khi họ nhìn thấy nhau thì cuộc chiến vô hình này đã bắt đầu, nhưng Lục Tam Phong có vẻ hơi tầm thường, năm ngoái anh đào được Cao Chí Dũng về, đã khiến không ít người cảm thấy giật mình.







Cao Chí Dũng họp hai ngày liên tiếp để sắp xếp mọi thứ trong nhà máy cho hợp lý, sau đó đi thẳng đến thành phố Bạch Nhiên, sự hài lòng về nguyên liệu khiến năng lực sản xuất của nhà máy tăng lên nhanh chóng.

Chuẩn bị xong đồ đạc, Lục Tam Phong kéo va li đến sân bay, chuyến đi đến thành phố Phước Châu lần này khác với lần trước, đối với tình huống ở thành phố Phước Châu Lục Tam Phong vẫn hiểu tương đối rõ, mặc dù gặp phải một chút tình huống bất ngờ nhưng vẫn nắm chắc.







Lần này thì khác, anh phải tìm bộ phận liên quan để thương lượng đất đai càng sớm càng tốt, kẻo rơi vào bế tắc, một khi kế hoạch bị đình trệ, phản ứng dây chuyền sẽ là cơn giông ở hơn chục nhà máy, sản phẩm thị trường không đủ, sẽ bị Wahaha trực tiếp đẩy lùi! Cho nên, nhất định phải thành công!

“Mặt mày căng thẳng như vậy làm gì?” Trương Phượng Tiên kéo va li đi tới.







“Vẫn mong cô hết lòng giúp đỡ, lần này đối với tôi vô cùng quan trọng.” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Cảm ơn!”

“Chính anh chơi với lửa có ngày chết cháy thì trách ai, người ăn một miếng mập mạp, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức!” Mấy ngày nay Trương Phượng Tiên đối với kế hoạch của Lục Tam Phong cũng coi là hiểu khá rõ, cô ta cảm thấy hi vọng thành công quá nhỏ.







“Đầu tiên phải nói trước, đi không được phép giam giữ và lục soát, đặt hai căn phòng, không được phép nghĩ bậy bạ, hiểu chưa?”

“Cô không phải lo về chuyện này đâu!” Lục Tam Phong chân thành nói.







“Lời này của anh có ý gì hả? Chính là nói tôi xấu xí phải không?” Trương Phượng Tiên không buông tha nói.

“Cô rất xinh đẹp!”







“Người đã có vợ con như anh còn ngấp nghé người đẹp như tôi, đúng là không cần mặt mũi nữa mà.” Trương Phượng Tiên hừ một tiếng, mang trên mặt nụ cười thắng lợi.

Lục Tam Phong bỏ tay toàn tập, ngồi ở kia nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi cho đến khi máy bay cất cánh.







Ba giờ chiều, Lục Tam Phong ra sân bay bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến nội thành, hiện tại Phước Châu cũng chưa phải là thành phố lớn gì, cơ sở hạ tầng tương đương với một quận nhỏ trong hai mươi, ba mươi năm nữa, thậm chí còn không bằng.

Những vùng đất rộng lớn bị bỏ hoang, ngoại trừ một số tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, về cơ bản chúng là các khu nông thôn và nhà trệt tình hình ở mọi thành phố trong nước cũng tương tự.







Khách sạn Thiên Bình cao hai mươi bảy tầng, là khách sạn năm sao lớn nhất địa phương, trang trí trước cửa vô cùng bá khí, Trương Phượng Tiên nhìn thấy Lục Tam Phong thế mà lại tới này, vô cùng kinh ngạc kéo theo va li nói: “Anh thật sự dẫn tôi đến nơi này sao?”

“Ở thì ở thôi!”







“Không phải chỉ đặt một căn phòng chứ?”

“Ngậm miệng lại!” Lục Tam Phong xuống xe, nhân viên gác cửa đã đi tới giúp xách hành lý, đưa anh đi vào đại sảnh.







Không quá lời khi sử dụng từ vàng son lộng lẫy để miêu tả sự tráng lệ ở đây, những chiếc đèn chùm khổng lồ rất có khí thế, cho dù là đá cẩm thạch, cột La Mã hay trần nhà cao, tất cả đều thể hiện sự dung tục xa hoa.

“Cho hai căn phòng!”







“Chào anh, anh muốn đặt phòng nào? Chúng tôi có phòng tiêu chuẩn, phòng chung và phòng quý tộc…”

“Phòng tiêu chuẩn là được rồi!” Lục Tam Phong trực tiếp ngắt lời nói.







“Đặt mấy ngày a?”

“Trước tiên cứ đặt mười ngày!”







“Được thưa anh, tổng cộng là ba mươi mốt triệu sáu trăm.”

Hơn ba chục triệu? Cho dù là Lục Tam Phong cũng cảm thấy thịt có chút đau, liền đem túi xách trực tiếp ấn ở quầy lễ tân ba mươi hai triệu, thật ra mình ra ngoài ở không cần thiết phải đắt như vậy.







Lý do chính là vị trí của khách sạn này rất tốt, cách chính phủ thành phố chưa đến năm trăm mét, thuận tiện làm việc.

Về phòng cất kỹ va li, Lục Tam Phong nhìn đồng hồ, phát hiện có một số đơn vị chưa tan việc trước năm giờ chiều, đương nhiên là Lục Tam Phong sẽ không dại dột gõ cửa nhà người khác sau đó giới thiệu bản thân mình.







Căn bản là loại biện pháp này không dùng được, đừng nói hiện tại, cho dù có là mấy năm sau một người họ Mã trẻ tuổi đi chào hàng trang web, không phải cũng bị đóng cửa không tiếp sao.

Lục Tam Phong ra khỏi phòng, gõ cửa phòng của Trương Phượng Tiên.







“Ai vậy?”

“Tôi, Lục Tam Phong đây!”







“Có việc gì?” Trương Phượng Tiên tựa ở cửa cẩn thận hỏi.

“Còn có thể có việc gì chứ? Cô biết người của cục Công Thương không? Cục Quản lý đất đai, hoặc văn phòng thành phố, hẹn bọn họ buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm đi.” Lục Tam Phong mở miệng nói. “Tôi quen biết người ta chỗ nào chứ!”







“Còn việc xúc tiến đầu tư của địa phương thì sao?”

“Tôi cũng không biết!”







Lục Tam Phong dùng tay xoa đầu, hận không thể đẩy cô ta ra ngoài đánh một trận tơi bời, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Cô mở cửa ra đi, chúng ta bàn bạc một chút xem phải bắt đầu từ đâu.”

Cửa phòng mở ra một ít khe hở, đầu nhỏ của cô ta ló ra, nhìn khuôn mặt khó chịu của Lục Tam Phong cười he he nói: “Tôi không biết bọn họ, thế nhưng bọn họ biết tôi đó, không biết tôi thì cũng biết ông của tôi.”







“Vậy thì đến phòng xúc tiến đầu tư trước đi!” Lục Tam Phong mở miệng nói: “Cô thay quần áo khác nhé, phải chỉnh tề một chút.”

“Đã mấy giờ rồi, người ta còn phải tan tầm đó, để ngày mai đi?” Trương Phượng Tiên có chút mất hứng nói.







“Đã đến lúc đi rồi, điều kiện của chúng ta cũng đòi hỏi nhiều hơn, nên mấy ngày nữa chúng ta phải là người đầu tiên nói chuyện, hiểu không?” Lục Tam Phong mềm giọng thì thầm nói: “Nhẫn nhịn một chút!”

Sáu giờ chiều, Lục Tam Phong đến tòa nhà văn phòng, hiện tại mọi nơi đều sắp đặt văn phòng xúc tiến kinh doanh, sẽ có người chuyên môn phụ trách, thường là bọn họ đến công ty, không phải công ty đến tìm bọn họ.







Gõ cửa một cái, bên trong truyền đến âm thanh lười biếng: “Vào đi!”

Lục Tam Phong đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hói đầu uể oải ngồi ở kia, nhìn bọn họ hỏi: “Có chuyện gì không?”







“Chào ông, tôi là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai, tên là Lục Tam Phong, hiện tại tôi đang có ý tưởng xây dựng một nhà máy, hy vọng….

“Chúng tôi không cần nhà máy, tên của anh căn bản là tôi chưa từng nghe qua, tôi tan làm rồi, ra ngoài ra ngoài!”







Đối phương đứng lên không ngừng cự tuyệt, không đợi Lục Tam Phong nói xong đã bị đuổi ra.

Đứng trong hành lang, Lục Tam Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy đối phương khóa cửa, mở miệng nói: “Tôi muốn gặp giám đốc văn phòng xúc tiến đầu tư một chút.”







“Chính là tôi!”

“Tôi vẫn hi vọng ông có thể nghe tôi nói hết, sản phẩm của nhà máy chúng tôi rất có lợi thế, và bây giờ tôi muốn mở rộng…”







“Đủ rồi đủ rồi, tan làm!” Đối phương liên tục xua tay.
Chương 110

Chưa quen cuộc sống nơi đây, chuyến thứ nhất Lục Tam Phong đã bị đóng cửa không tiếp, có điều anh cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, chuyện này nằm trong dự kiến.







Chỉ là không nghĩ tới giám đốc của một văn phòng xúc tiến đầu tư địa phương lại có thể ngang tàng như vậy!

Có thể nói rằng khát khao xây dựng các nhà máy quy mô lớn ở nhiều nơi rất mạnh, nếu thái độ này không xuất hiện, trong lòng Lục Tam Phong có một linh cảm xấu.







Chỉ tiêu năm nay của người ta đã hoàn thành, hoặc là đã có thí sinh.

“Tôi đã nói là không cần thiết rồi, hiện tại anh còn vui vẻ đứng ở đây làm gì hả?” Trương Phượng Tiên tựa ở trên tường, con ngươi quay tròn, nhìn Lục Tam Phong thầm nói: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, cũng không phải anh không hiểu đạo lý này, tối nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn nhé? Thế nào? Anh mời khách!”







110-1-3.jpg


“Cô muốn ăn cái gì?” Lục Tam Phong dừng bước nhìn cô ta hỏi.







“Tôm hùm! Hải sản gì đó, ngay ở đầu phố bên kia kìa, lúc đến khách sạn tôi đã nhìn thấy, tên là cái gì mà hải sản Phú Điền!” Trương Phượng Tiên dùng tay chỉ về phía trước nói.

Lục Tam Phong gật gật đầu, đưa tay ôm lấy bả vai của Trương Phượng Tiên, thân mật nói: “Tôi dùng tiền mời cô tới làm việc, có đúng không?”







“Đúng vậy!” Trương Phượng Tiên có chút không biết làm sao gật đầu, mặc dù cô ta thích làm ầm ĩ, thế nhưng bị Lục Tam Phong ôm như thế vẫn cảm thấy có chút khó xử.

“Sau đó tôi đi tìm người của phòng xúc tiến đầu tư, bị đóng cửa không tiếp, cô cứ như vậy mà đứng một bên nhìn xem?”







“Thật ra tôi đã sớm không nhìn được, ăn xong bữa hải sản này, tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo của bọn họ phê bình thật nặng, trong thời đại mà hoạt động kinh tế làm trọng tâm, làm sao tôi có thể bỏ bê một ông chủ lớn như tổng giám đốc Lục chứ!” Đôi mắt xinh đẹp của Trương Phượng Tiên nháy nháy, nói: “Anh cảm thấy tôi nói như vậy được không?”

“Quá được ấy chứ!”







Một bữa hải sản bỏ ra hơn mấy triệu, Lục Tam Phong ăn tôm hùm đến no căng.

Trở lại khách sạn, Lục Tam Phong ngồi trên giường của Trương Phượng Tiên, nhìn cô ta nói: “Gọi điện thoại đi.”







Trương Phượng Tiên hoài nghi nhìn anh, lớn như vậy rồi còn chưa từng ở một mình một phòng với một người đàn ông, nhấc điện thoại cố định sang một bên rồi bắt đầu bấm điện thoại.

Lục Tam Phong thấy động tác nhỏ của cô ta như vậy thì không nhịn được bật cười, có đôi khi ngây thơ giống một đứa trẻ, có đôi khi lại thận trọng quá mức.







“A lô, bác Vương, là cháu đây, Phượng Tiên!”

“Sức khỏe của ông cháu rất tốt, bác yên tâm đi, bây giờ cháu đang ở nơi bác phụ trách đó.”







“Gần đây cũng không có gì làm, muốn đến phía Bắc dạo chơi một chút, cháu không muốn làm việc cho bác đầu, cháu muốn kinh doanh cơ.”

Lục Tam Phong ở một bên nghe muốn bật cười, người như cô ta mà muốn kinh doanh? “Cháu có một người bạn muốn hỏi một ít chuyện, hôm nay chúng cháu đến phòng xúc tiến đầu tư…







Mười mấy phút sau, cúp điện thoại, Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong nói: “Hạn ngạch xúc tiến đầu tư năm nay đã hết, gần đây có một nơi gọi là xí nghiệp Thiên Thông đang hoạt động, có thể phê duyệt cho anh đó, nhưng điều kiện của anh thì nhất định không thể đồng ý được.”

Quả nhiên!







110-2-2.jpg


Đây là thời đại gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói!







“Xí nghiệp Thiên Thông này làm gì mà đã đạt được mục tiêu rồi?” Lục Tam Phong vội vàng nói.

“Không có, nhưng nó đã ổn định rồi, nhà sản xuất đồ nội thất có điều kiện rất giống với anh, giai đoạn đầu của việc xây dựng nhà máy có diện tích một nghìn sáu trăm mẫu, tổng diện tích ước tính khoảng bốn nghìn mẫu, nhà máy lớn trải dài bắc nam, trở thành nhà máy sản xuất đồ gia dụng lớn nhất, với khoản vay hai mươi bảy triệu không lãi suất để xây dựng nhà máy…







Về chuyển nhượng đất đai, cho vay không lãi, miễn thuế, mỗi tỉnh đều có chỉ tiêu hàng năm, nhà máy sản xuất đồ gỗ này đã chiếm diện tích lớn nhất, nếu Lục Tam Phong muốn nói về các chỉ số tương tự thì rất dễ vượt tiêu chuẩn, mà Lục Tam Phong lại biết, rủi ro kinh doanh là rất lớn.

Theo lý mà nói, chỉ tiêu không nên ít như vậy, vẫn còn một số nhà máy nhỏ còn lại để phân chia và cần có mục tiêu, cái này đến chào hỏi, cái kia đến mời khách ăn một bữa cơm, phân chia không sai biệt lắm.







“Con mẹ nó, cái này không phải là hết năm rồi sao!” Lục Tam Phong có chút rầu rĩ nói.

“Tôi cảm thấy không thể đùa được đầu, bác nói với tôi, bác thật sự không có khả năng hỗ trợ, thế lực của đối phương cũng không nhỏ, trừ phi đối phương có thể chủ động rời khỏi chuyển sang nơi khác, nếu không thì đến Huy Hoàng đi?” Trương Phượng Tiên đề nghị.







Nơi này có thổ địa của nơi này, Huy Hoàng có Huy Hoàng địa đầu xà, sự cạnh tranh ở các thành phố lớn chắc chắn sẽ rất khốc liệt, thậm chí một số thương hiệu quốc tế và doanh nghiệp nhà nước lớn cũng sẽ tranh giành nó.

Loại tình huống này không chỉ có ở hiện tại, thậm chí hơn chục năm sau các thành phố lớn cũng dễ dàng đạt được mục tiêu, thậm chí công ty muốn giành được một mảnh đất cũng khó khăn, không có công ty thứ hai và các thành phố cấp ba, chính quyền địa phương đang yêu cầu các công ty vào cuộc, giống như thời điểm Lục Tam Phong ăn Tết gặp phải người huyện trưởng kia.








“Đã đến nơi này rồi, dù sao cũng có thời gian một tháng, để yên một chút tôi không cam tâm!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Trương Phượng Tiên liếc mắt có chút bất đắc dĩ, tựa ở trên ghế sô pha nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh đừng trách tôi nói chuyện không dễ nghe, kế hoạch này của anh không khác gì so với tự sát cả, lấy hai nhà máy làm đòn bẩy để di chuyển mười sáu nhà máy khác, còn suốt ngày nói Wahaha muốn hãm hại anh? Không phải anh có chứng vọng tưởng bị hại đấy chứ?”







“Cô không hiểu kinh doanh đâu!”

“Phụt!” Trương Phượng Tiên cười ra tiếng, nhìn Lục Tam Phong nói: “Tôi tiết lộ cho anh một bí mật nhỏ, tôi tốt nghiệp đại học kinh doanh Harvard, chuyên ngành là quản lý kinh doanh, nghiên cứu sinh tại Yale, năm nay vừa về nước chuẩn bị tự mình lập nghiệp, anh hiểu mà, tổng giám đốc Lục!”







Lục Tam Phong nhìn cô ta, trên mặt cô ta mang theo vẻ kiêu ngạo, hơi hơi híp mắt, giống như xem thường đám dân quê là anh, câu tổng giám đốc Lục cuối cùng kia, vô cùng mỉa mai.

“Cô xem thường tôi?”







“Không có!” Trương Phượng Tiên gác chân lên tay vịn ghế sô pha nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh rất điên rồ, có thể là bởi vì vô trị cho nên không sợ thôi, anh nhìn gương mặt của mình đi, cúi thành cái gì rồi, không phải mắng anh, chính là cảm thấy, người ta mà không làm ở nhà máy này nữa thì chính phủ cũng không dám cho anh chỉ tiêu đầu, rủi ro quá lớn!”

“Cô chắc chắn như vậy à?”







“Chỉ cần là người có đầu óc quyết định, chắc chắn sẽ không cho anh, tôi có thể giúp anh tìm quan hệ, không tin, tôi chờ xem, tôi học kinh doanh nhiều năm như vậy, còn không mạnh bằng anh chắc?”

Lục Tam Phong nghe nói như thế thì mỉm cười, đứng lên nói: “Vậy cứ chờ xem, cô biết một người tên là Triệu Quát không?”







“Không biết, sao vậy?”

“Không sao, tôi chỉ cảm thấy cô rất giống với anh ta.” Lục Tam Phong nói xong thì đi ra cửa.







Trương Phượng Tiên trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên phản ứng lại, cởi dép lê trên chân ném qua, chửi bởi: “Anh mới là Triệu Quát chỉ biết nói chuyện binh đao!”

Lục Tam Phong quay đầu cười cười với cô ta rồi về phòng của mình.







Đêm đã khuya, Lục Tam Phong đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài không ngủ được, anh có thể xác định, nơi gọi là xí nghiệp Thiên Thông này tuyệt đối có thực lực hơn so với anh.

Ước tính tổng thể của Thực phẩm Phong Giai là hơn ba mươi lăm tỷ, đây vẫn được coi là thị trường tiềm năng, không dễ để giành được miếng bánh ga tô lớn như vậy, chẳng khác gì rắn nuốt voi. Vừa mới bắt đầu Lục Tam Phong đã biết, cho nên mới dùng tiền tìm những người này đến xử lý, thế nhưng anh không nghĩ có người còn nhanh hơn mình.







Trong đầu Lục Tam Phong tìm tòi một chút, đời sau chưa từng nghe nói đến công ty nội thất này, đoán chừng chỉ là một giọt nước trong biển cả lịch sử, về phần học vấn của Trương Phượng Tiên, anh cũng không ngờ tới.

Nhưng cũng hợp lý thôi, bối cảnh của người ta lớn như vậy, ra nước ngoài học là chuyện bình thường.







“Cũng không biết công ty này ở đâu, gặp phải tôi cũng coi như xui xẻo, không loại bỏ anh, tôi sẽ không thể sống được.” Lục Tam Phong thở dài, dụi đầu thuốc lá xuống gạt tàn, ánh mắt nhìn về phía phương xa, không nói ra được thâm trầm.

Trong một căn biệt thự xa hàng nghìn dặm, đột nhiên một người đàn ông năm mươi tuổi hắt hơi một cái, bị đánh thức từ trong mộng.







Ngày thứ hai, bên trong phòng ăn sáng, Lục Tam Phong bưng đồ ăn ngồi đối diện với Trương Phượng Tiên.

“Tôi muốn biết văn phòng của công ty đó ở đâu, và một số thông tin nội bộ Cụ thể.”







“Anh hai ơi, đừng giày vò tôi nữa, anh chuyển sang nơi khác không được sao, tôi cảm thấy anh cứ nghe theo lời khuyên của tổng giám đốc Cao đi, vững bước mở rộng sản xuất, tiến từng bước một, sau mười mấy năm, anh sẽ là thương hiệu có tiếng trong khu vực, hiểu không?”

“Con người phải có ước mơ, và không thể chỉ có một thương hiệu thực phẩm trong suốt cuộc đời được, cô biết Bill Gates chứ?” Lục Tam Phong hỏi.







“Ái chà, anh hai không đơn giản nha, thế mà cũng biết Bill Gates, anh cũng có ước mơ trở nên giàu có nhất sao?”

Trong giọng nói của Trương Phượng Tiên mang theo vài phần trêu chọc.







“Người không có ước mơ thì chẳng khác gì cá muối bỏ bể, cô nhận tiền thì cứ dựa theo lời tôi nói mà làm là được.”

“Tôi muốn tận mắt chứng kiến một người có thể đi lạc vào giấc mơ của mình như thế nào, tôi sẽ gọi điện hỏi thăm giúp anh.” Trương Phượng Tiên thở dài, hiển nhiên không coi trọng Lục Tam Phong.







Hai giờ chiều, một túi hồ sơ được đặt trước mặt Lục Tam Phong, thông tin trong đó rất đầy đủ, từ người đại diện theo pháp luật của công ty, quy sản xuất, thời gian đăng ký nhãn hiệu, số lượng cổ đông, thị phần, số lượng nhân viên, thậm chí đến cả đối thủ cạnh tranh trên thị trường cũng có.

Riêng phần tài liệu này đã có giá trị không nhỏ.







“Lúc trước Cao Chí Dũng dẫn anh tới tìm tôi, tôi tưởng rằng đám bạn bè bận bịu nên thuận miệng đồng ý, trước đó nói giá cả cũng không thành, mặc kệ có được hay không, ít nhất tôi phải lấy được ba trăm triệu, thành công thì tôi muốn một tỷ!”

Lục Tam Phong liếc nhìn tài liệu, gật đầu nói: “Vậy cô cứ chuẩn bị sẵn sàng cầm một tỷ đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom