Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-672
Chương 669: Anh Thay Đổi Rồi
**********
Gia thế nhà họ Phùng rất lớn Phùng Chính anh quả thực không biết có bao nhiều chị em họ.
Họ hàng trong và ngoài nước có bao nhiêu anh cũng không nắm rõ, có rất nhiều người không thân thích chuyển đi sống ở khắp nơi.
Trước khi đi, ngài Phùng đã bàn giao một việc cho anh nếu Lục Tam Phong nguyện ý gặp mặt thì đó là một chuyện tốt.
Khi Phùng Chính Anh đến công ty nghiên cứu, trước hết là đi gặp Liễu Ngoạn nói vài ba câu sau đó Liễu Ngoạn gọi điện cho Lục Tam Phong báo cho anh biết Phùng Chính Anh đến rôi.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến công ty.
Sau khi nói xong Lục Tam Phong cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy Tô Ái Linh từ trong phòng cô ta đi ra, vẻ mặt có chút phờ phạc xem ra tối hôm qua cô ta nghỉ ngơi không được tốt.
“Phùng Chính Anh đến rồi?” Tô Ánh Linh hỏi.
“Ở công ty, cô thật sự không làm được nên trở về đi.” Lục Tam Phong đi tới chỗ cô ta nói: “Hai người gặp nhau thật sự không thích hợp.
Sau khi cô về, hãy giúp tôi liên hệ với những công ty đó.
À đồng thời, giúp tôi đăng ký một công ty ở Dubai và đặt một phòng khách sạn sang trọng, cô làm những điều này trước đi.”
Đến Dubai để đăng ký một công ty? Đặt phòng khách sạn? Tô Ái Linh nhất thời không thể động não cũng không biết anh định làm gì, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô ta dành cho Lục Tam Phong hình như từ lúc bắt đầu anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
“Anh định làm gì?” Tô Ái Linh hỏi.
“Tới lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết.
Tôi đi trước đây chuyện ký hợp đồng cuối năm rồi bàn.” Lục Tam Phong nói với cô ta: "Đừng vội vàng như vậy!”
“Tôi không có chỉ là đang tiến hành theo lịch trình thôi.
Tôi cũng đã trao đổi với hội đồng quản trị rồi.
Anh chưa bao giờ nói với tôi Phùng Chính Anh sẽ tới nha.” Mặt Tô Ái Linh không thể nở nổi một nụ cười.
“Tôi không biết cậu ta sẽ tới!” Lục Tam Phong giang hai tay ra vẻ bất lực.
“Tôi có thể đi ngay bây giờ nhưng hôm nay chúng ta phải ký một bản hợp đồng.
Vào cuối năm nay cổ phần và kim ngạch đầu tư sẽ không thay đổi, anh phải đảm bảo cho tôi.”
“Tôi không thể đảm bảo điều này, cô muốn tôi ký cái này tôi phải thông báo cho hội đồng quản trị trước đã.
À mà là cô chứ nhỉ?” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Cô làm trước đi.” Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ không phục vụ anh nữa kể cả việc liên hệ với người phụ trách những công ty đó.
Tôi hiện là giám đốc điều hành của tập đoàn đầu tư Trần thị.” Tô Ái Linh khẳng định.
Tình hình hiện tại hơi phức tạp, có thể hiểu một cách thô lỗ mà đơn giản rằng ngài Phùng bóp cổ Tô Ái Linh, Tô Ái Linh bóp lấy cổ anh còn anh cũng đang bóp cổ Tô Ái Linh.
Không ai nhường ai nhưng tình hình bây giờ cần bọn họ buông tay ra.
Vậy câu hỏi đặt ra ai sẽ là người buông tay trước.
Bất kể là ai đều muốn chiếm lợi thế lớn nhất nhưng không có cách nào giải quyết.
Cả hai nhìn nhau tròn hai phút, Tô Ái Linh dịu dàng giọng ôn nhu nói: “Chúng ta cần hợp tác để hỗ trợ phát triển.
Điều tôi muốn là có một chỗ đứng trong hội đồng quản trị của tập đoàn đầu tư Trần thị.
Những gì anh cần là tài chính để trong hội đồng quản trị điện tử Thủy Hoàn đối phó với ngài Phùng.
Chúng ta có chung kẻ thù.
Chúng ta không tin tưởng lẫn nhau sẽ chỉ là cơ hội ngư ông đắc lợi của người khác thôi.”
Lục Tam Phong khẽ gật đầu nói: “Có lý!” “Thực ra mấy ngày gần đây dính lấy anh cũng muốn nâng cao mối quan hệ của chúng ta.
Tôi có thể cảm nhận anh không tín nhiệm tôi chí ít bây giờ chúng ta cũng gắn bó thân thiết.” Tô Ái Linh nhìn anh với vẻ thành khẩn: “Hay là trở về phòng của anh nâng cấp quan hệ nào?”
“Thời gian không đủ hẹn ngày khác đi!” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
“Nước đến chân mới nhảy à!”
“Vậy tôi sẽ cho cô một điểm mấu chốt, thêm sáu mươi tỷ!” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên phương diện quốc tế cần rất nhiều tiền hơn nữa năm sau hành động sẽ rất lớn.
Các thiết bị điện gia dụng chắc chắn sẽ là trận chiến căng thẳng tột độ.”
“Tôi có thể nói chuyện với hội đồng quản trị nhưng không phải sáu mươi tỷ mà là mười lăm tỷ đến ba mươi tỷ.” Tô Ái Linh nhìn Lục Tam Phong nói: “Phải thêm một điều kiên, anh hiểu mà.”
"Không phải, cô quan tâm tôi như vậy sao? "Lục Tam Phong khó hiểu nói.
“Tôi tin vào mối quan hệ này và tôi cũng cần nó.
Tôi là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi rồi tại sao tôi lại không cần chứ?”
“Cô vẫn thiếu đàn ông à?”
“Anh nghĩ tôi là hạng người nào vậy? Mấy năm gần đây ngoài anh ra tôi chưa từng chạm qua người đàn ông nào.” Lục Tam Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Nói cũng đúng!”
“Vậy anh quyết định rồi?”
“Được, cô trước tiên đi bàn bạc đi”
“Đi đi đi trở về phòng!” Tô Ái Linh trên mặt lộ ra ý cười vươn tay ôm lấy eo của Lục Tam Phong rồi trở về phòng.
“Tôi phải về công ty cô đi trước đi.” Lục Tam Phong thu tay về xoay người rời đi.
Ở công ty, Phùng Chính Anh ngồi trong phòng tiếp khách nhìn tờ báo, nét mặt khó coi, vốn dĩ anh cho rằng khủng hoảng lớn nhất mà Lục Tam Phong gặp phải chính là vấn đề li hôn, không ngờ rằng công ty điện tử Thủy Hoàn phải đối mặt một nguy cơ lớn hơn.
Phùng Chính Anh cầm tờ báo chạy đến phòng làm việc của Liễu Ngoạn, gõ cửa hỏi: "Giám đốc Liễu, sao anh lại cứng rắn với đại lý ngoại thương ở nước ngoài? Tiến độ hiện tại thế nào rồi?
"Ờ...!cái đó...” Liễu Ngoạn không thể nói nhảm với Phùng Chính Anh.
Lục Tam Phong đã dặn dò dù nói như thế nào Phùng Chính Anh là đại diện của chủ đầu tư, quan hệ tốt đến đâu ném vài chục tỷ cũng không ai quan tâm?”
“Muốn biết cụ thể hơn anh có thể hỏi tổng giám đốc.
Tôi chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển.” Liễu Ngoạn đẩy qua cho Lục Tam Phong.
“Tôi nghĩ hôm nay có rất nhiều tờ báo đưa tin, và nhiều chủ tịch tập đoàn ở An Lạc đại lục đã đứng ra, vấn đề có vẻ khá lớn.
Nếu không ổn, tôi sẽ gọi cho ba và nhờ ông ấy nghĩ cách giải quyết Phùng Chính Anh lo lắng nói.
“Chuyện lớn gì mà phải gọi cho ba của cậu thế?” Giọng Lục Tam Phong từ ngoài cửa truyền đến, Lục Tam Phong cất giọng bước vào.
Trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân cũng không có vẻ gì là quá tự đắc.
Liễu Ngoạn cũng sửng sốt khi thấy anh như vậy.
“Anh Phong anh cuối cùng cũng tới.” Phùng Chính Anh thấy Lục Tam Phong vui vẻ liền cấm tờ báo lên nói: “Em nghĩ chuyện này khá rắc rối.
Ngoại thương đại lục bên này đều từ sông Hương và em sẽ nhờ ba giúp đỡ nói không chừng anh không bị bọn họ chèn ép nữa.”
“Bị anh ta chèn ép sao? Anh muốn xem thử anh ta làm được tới đâu?” Lục Tam Phong đi tới ghế sa lon, ngồi xuống châm một điều thuốc khoanh chân sảng khoái nói: “Cậu cũng xem thường tôi quá rồi, ba cậu đầu tư cho anh nhiều tiền như vậy.
Điểm này anh cũng không hiểu rõ nên không muốn làm nữa.”
Phùng Chính Anh biết Lục Tam Phong có bản lĩnh nhưng sau khi đọc báo cậu ta nghĩ chuyện này cũng hết cách giải quyết rồi, không ai có thể làm gì cứ để đối phương kìm kẹp không buông.
“Anh Phong anh dự tính làm gì?”
Phùng Chính Anh hỏi.
“Bí mật kinh doanh!” Lục Tam Phong nhìn cậu ta hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?"
“Vẫn chưa!”
“Vậy đi ăn cơm với anh” Lục Tam Phong đứng dậy, choàng tay qua vai Phùng Chính Anh ra khỏi cửa hỏi: “Ba cậu dạo này khỏe chứ?”
“Bệnh cũ mà có điều gần đây cũng đỡ chút.” Phùng Chính Anh thành thật trả lời.
“Sức khỏe tốt quan trọng hơn tất cả!"
Hai người nói chuyện đến tận nhà hàng tầng dưới và gọi hai phần, Lục Tam Phong đã ăn hơn một nửa nhưng anh cũng không thấy đói lắm.
Anh hỏi Phùng Chính Anh: “Bây giờ cậu là phó tổng giám đốc của Hồng Quảng rồi nhất định rất bận? Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến cậu nên ở lại một khoảng thời gian.
“Em thực sự không thích các công ty tài chính cho lắm.
Chủ yếu là các quản lí cấp cao điều hành.
Em chỉ cần xem qua và đầu tư một chút, có em hay không cũng không quan trọng.
Lần này đến đây em nhất định ở lại lâu nhất có thể.” Phùng Chính Anh thấy Lục Tam Phong quan tâm cậu ta như vậy liền hỏi: “Anh Phong, anh không khó chịu chút nào sao?”
Khi Lục Tam Phong nghe câu hỏi này, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Anh và Phùng Chính Anh đã nửa năm không gặp lại rồi cũng không biết cậu ta thay đổi như thế nào.
Một khi một người bước vào công việc kinh doanh của gia đình luôn cảm thấy trách nhiệm trên vai mình, người đó sẽ trưởng thành rất nhanh.
Nếu nói thật chỉ sợ cậu ta trở về nói với ngài Phùng nhưng nếu anh nói không khó chịu đối phương sẽ cho rằng bản thân thấp kém, hình tượng của người anh này hoàn toàn bị hủy hoại mất.
“Đừng nói chuyện này, tương lai là thứ chúng ta nên theo đuổi, cậu nên nhìn về phía trước.” Lục Tam Phong chuyển đề tài.
“Chị Hiểu Nghi là người tốt như vậy, sao có thể nói đi là đi?” Phùng Chính Anh buồn bã thở dài hiện rõ sự bất lực, nhưng cậu đã lớn lên trong một gia đình giàu có, đã quen với việc li hôn tái hôn này rồi.
“Không sao, biết đâu lỵ biệt sẽ mở đầu cho sự đoàn tụ tốt đẹp hơn.” Lục Tam Phong có vẻ an ủi Phùng Chính Anh nhưng thật ra là để an ủi chính mình nhiều hơn.
Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
“Đúng rồi gần đây anh muốn bàn chuyện đúng không vừa hay em có một người chị họ muốn giới thiệu cho anh làm quen.” Phùng Chính Anh hỏi.
“Không muốn nói chuyện!” Lục Tam Phong xua tay từ chối đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Cậu muốn giới thiệu cho anh hay là ý của ba cậu?” Phùng Chính Anh không phải kể ngốc nghếch từ lúc nói chuyện với Lục Tam Phong anh luôn vạch rõ ranh giới với lão già nhà cậu ta, luôn cố gắng kiểm tra thăm dò.
“Em muốn giới thiệu cho anh mà!” Phùng Chính Anh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói.
Phùng Chính Anh không giỏi nói dối, Lục Tam Phong suy nghĩ một lát và cảm thấy vấn đề này đích thị là do ngài Phùng nêu ra.
“Anh có thể làm quen, mà cô ấy cao bao nhiêu, dáng người đẹp không?” Lục Tam Phong hứng thú hỏi.
Phùng Chính Anh không biết tại sao vào giờ khắc này cậu ta có một sự chán ghét khó tả đối với Lục Tam Phong.
Dường như anh biến thành một con người khác vậy.
Trước đây loại cảm giác này không hề tồn tại cả người cậu ta khó chịu nổi giận nói: “Em cũng chưa gặp lại nhưng anh mới li hôn được mấy ngày có thể thắc mắc chuyện này sao?”
“Làm quen nhiều người ấy mà, cậu giới thiệu cho anh giờ lại quay ra tức giận à? ” Lục Tam Phong nhìn cậu ta cười nói.
“Là ba của em dặn dò trước khi đi thôi.” Phùng Chính Anh nhanh miệng nói ra.
Lục Tam Phong nghe vậy trong lòng anh hiểu rõ, cái gọi là gặp mặt người chị họ này nên làm thôi.
Ngài Phùng đã rất lo lắng đứng dậy khỏi giường bệnh để lo liệu mà.
Lục Tam Phong đành để ông ta yên tâm trở lại giường bệnh, bị nhà đầu tư nhắm trúng ai có thể làm được gì.
“Ba cậu giới thiệu cho anh vậy anh phải đi gặp mới được, khi nào cậu rảnh gọi anh ra uống tách trà” Lục Tam Phong nói rồi liệc nhìn đồng hồ nói: “Anh đi làm việc đây hay là cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu ta nên về ngủ thì hơn.
“Được, em về khách sạn trước vậy.” Phùng Chính Anh dường như có chút tức giận đứng dậy rời đi, chưa được hai bước liền quay đầu hỏi: " Là khách sạn năm sao trên đường Cách Hồ?”
“Cậu muốn ở khách sạn khác cũng được.”
“Anh thay đổi rồi!” Phùng Chính Anh liếc Lục Tam Phong một cái rồi quay đầu bước đi..
Bình luận facebook