• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (97 Viewers)

  • Chương 527-534

Càng ngày càng có nhiều máy không chịu được cường độ điện, bốc khói xanh xong hỏng luôn, có cái làm tạch luôn cả tivi và bóng điện trong nhà.

Có nhiều người chịu thiệt như thế rồi. Buổi tối trước khi ngủ, họ sẽ rút hết Ổ điện ra.

Trước các cửa hàng tiêu thụ là hàng người cầm VCD tới gây rối, người ngày càng nhiều, khí thế đi lên, thậm chí còn chặn cửa, giăng biểu ngữ, đánh nhau, khắp nơi.

Trả hoặc đổi đều không thể.

Các đại lý kinh doanh không gánh nổi khoản lỗ này. Nếu một hai cái bị hỏng, thì có thể đổi trả, chứ nhiều như thế này, bọn họ không gánh nổi hậu quả.

Có không ít người đóng cửa, liên lạc nhà máy trước, yêu cầu bọn họ đưa ra giải pháp, nếu họ ầm ĩ không cho mình làm ăn, thì mình nhảo lên nhà máy.

Mọi người không có cách, nhưng vẫn phải sống.

So với các cửa hàng khác, Điện tử Thuỷ Hoàn giống như đứng bên xem diễn hề. Một ngày mới có một người tới, cầm phiếu nhìn một chút, không phải của Bảo Vàng, nghĩ sai mất rồi.

Ký giả nghe tin chạy tới, bắt đầu phỏng vấn.

Quả lôi ngày đó Lục Tam Phong chôn, hôm nay đã nổ đùng!

Phòng làm việc của tổng giám đốc Trịnh bị người phụ trách ở phòng thị trường đẩy cửa chạy vọt vào, trông hốt hoảng cực kỳ.

Gần đây tổng giám đốc Trịnh mua một cái bàn trà nhỏ bằng gỗ mộc, tên gì mà Núi Cao Nước Chảy, hoa nhỏ ba mươi triệu, dài hơn ba mét. Còn có một cái lư hương, cho đàn hương vào, khỏi bay lượn lờ, bên trên có mấy ly trà cổ trên đó.

Trên cổ mộc có bức tranh nữ sĩ, nước nóng chảy vào liền hiện ra, nước nóng chảy đi, thì không thấy nữa.

Tẩy trà, xung trà, pha trà, phân trà là cả một quá trình. Trong đó, tổng giám đốc Trịnh thích nhất là tẩy trà, có thể đổi nước nóng không ngừng tay, trà này nổi danh không có dùng phẩm, là màu nguyên gốc.

Cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra, doạ tổng giám đốc Trịnh sợ hết hồn, đặt bình trà trong tay xuống, lạnh lùng quát: “Không biết gõ cửa hả? Cái tật đâu ra thế?”

“Sếp Trịnh, có chuyện rồi.” Quản lý kinh doanh phòng thị trường hốt hoảng đáp.

“Có thể xảy ra chuyện gì được? Có người đánh nhau ở nhà máy? Chuyện này vặt vãnh không đáng thành chuyện, đừng có nói với tôi.” Trên mặt tổng giám đốc Trịnh viết hai chữ không vui, trong lòng còn đang nghĩ, vữa nãy nhìn thấy người phụ nữ thứ mấy rồi?

Quên, còn phải nhìn từ người đầu tiên, lại phải đổ nước nóng.

“Không phải đánh nhau, mà sản phẩm có vấn đề.” Quản lý kinh doanh phòng thị trường hít một hơi thật sau, nói tiếp: "Các đại lý đều phản ánh lại là sản phẩm xảy ra vấn đề”

“Xảy ra vấn đề thì xảy ra vấn đề, sản xuất nhiều như thế, còn không cho phép sản xuất ra mấy món thứ phẩm sao? Bảo bọn họ cho đổi đi.” Tổng giám đốc Trịnh lơ đễnh khoát tay nói: “Đi ra ngoài đi!"

“Không phải chỉ có một hai món, mà là tất cả đại lý ở sau tỉnh đều phản ảnh lên. Mấy ngày trước chỉ là phạm vi nhỏ, hôm nay đã thành tình huống thiếu huỷ luôn chủ bản, nhiều cửa hàng không thể buôn bán, vì bị người bao vây, có cửa hàng thì bị người đập, chủ cửa hàng còn bị đánh cho nhập viện.” Quản lý kinh doanh phòng thị trường sợ hãi báo cáo: “Bọn họ chỉ thống kê một chút, đã có những 18% sản phẩm xảy ra tình trạng này, thiết kế mạch điện có vấn đề!”

“Bao nhiêu cơ?” Tổng giám đốc Trịnh kinh ngạc.

“Theo thống kê ban đầu là 18%, đa số đều là sử dụng được sau một tháng, bỗng dưng bốc khói, tình trạng giống như mạch điện không có độ kéo dài.”

“Để cho bộ phận nghiên cứu xem xem, tìm ra vấn đề của sản phẩm, nhanh!” Tổng giám đốc Trịnh luống cuống.

Nếu như chỉ năm trong vòng khoảng 10% là thứ phẩm, thì thị trường có thể tạm thời chấp nhận, công ty cũng không cần để tâm, nhảo đi nháo lại. Nhưng một khi nó phát triển lên, cục giám sát sẽ ra tay kiểm tra. Nếu kiểm tra ngẫu nhiên sản phẩm không vượt quá 30%, thì không còn là chuyện tiền nữa, mà là ngồi tù mẹ nó rồi!

Làm sao tổng giám đốc Trịnh không hoảng cho được?

Tình trạng này cũng diễn ra tương tự ở các công ty lớn khác. Lý Thành Kiên đang ở trong phòng nghiên cứu, ở đó đang mở sẵn hai cái VCD bị cháy hỏng. Đồng thời cũng tháo rời sản phẩm đạt tiêu chuẩn do nhà máy mới sản xuất ra, tiến hành thí nghiệm so sánh ngắn hạn về vào điện, vận hành, cường độ điện thế.

Vấn đề rất đơn giản, chính là ở ba dây tuyến kia, rất nhiều tổng kỹ sư lúc đó liếc mắt nhìn qua liền biết ba dây tuyến kia dùng trong thời gian dài thì không ổn.

Nhưng khi đó Lục Tam Phong tạo áp lực lớn, mức tiêu thụ mỗi ngày hơn mấy chục tỷ, khiến cho ai ai cũng mù quáng. Huống hồ sản phẩm đầu tiên khi đó Lục Tam Phong bản, cũng là như thế.

Đã qua khảo nghiệm, thí nghiệm, hơn nữa tổng giám đốc Trịnh cũng đã xem bản vẽ, có thể xảy ra vấn đề gì hay sao.

“Ba dây tuyến kia có vấn đề. Độ bền của dây đồng bên trong không có vấn đề, nhưng dây thép bọc ngoài lại quá nhỏ, không chịu được nhiệt do hiệu điện thế toả ra, bởi vì ba dây này đều để chung một chỗ, một cái bị đốt sẽ ảnh hưởng đến dây bên cạnh, không thể nào hàn lại được!” Tổng kỹ sư thở dài: “Chúng ta đều sản xuất như vậy, suy ra thiết kế có vấn đề, là cố ý!”

“Lập tức đi mua Bảo Vàng về đây, mở ra so sánh!” Lý Thành Kiên nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân bị Lục Tam Phong đùa giỡn, càng nghĩ càng tức, chân giẫm nát máy VCD thành năm bảy miếng quát: "Ông đây muốn tố cáo nó!"

Đầu tiên là liên kết lại mấy công ty với nhau, có đội ngũ kỹ sư riêng cũng biết luôn vấn đề nằm ở đâu. Còn những nhà sản xuất vừa và nhỏ mua bản vẽ bo mạch chủ thì vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Điện thoại không ngừng gọi đến, mở sản phẩm Bảo Vàng mới mua về ra thì thấy, được lắm, ba dây tuyến to đùng.

“Phải tố cáo, chuyện này nhất định phải báo lên, không phải vấn đề ở chỗ chúng ta!” Lý Thành Kiên ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, ông ta nhất định phải đẩy trách nghiệm này ra. Nếu không, các công ty lớn đã liên kết với nhau sẽ sản xuất ra hàng triệu VCD không đạt tiêu chuẩn, thiệt hại của người tiêu dùng quá lớn, thì cục quản lý không thể không ra tay. Giờ cục quản lý có hai trạng thái, một là không động đến, hai là động đến thì làm chết luôn!

Lý Thành Kiên suy nghĩ một lúc, chủ động gọi điện thoại cho cục quản lý, nói ông ta bị lừa, nhưng không nói bị Lục Tam Phong lừa, một khi nói ra, sẽ truy cứu đến việc bị trộm bản vẽ, ông ta nói mình bị tổng giám đốc Trịnh lừa.

Tổng giám đốc Trịnh cũng không ngu, tố cáo lên nói rằng mình bị Lý Thành Kiên lừa. Tổng giám đốc Hầu cũng gọi lên, bảo mình bị cả tổng giám đốc Trịnh lẫn tổng giám đốc Lý lừa.

Hiện trường tố cáo nhau cứ thế diễn ra.

Lượng tàn thứ phẩm lớn như thế chảy vào thị trường, cục quản lý cũng sợ, vội vã cho thanh tra, đồng thời hạn chế các lãnh đạo công ty lớn, cấm chỉ học xuất ngoại, chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận điều tra bất cứ lúc nào.

Bọn họ phát hiện ở nơi câu thông giữa các tỉnh thành phố, ngoại trừ Báo Vàng, tất cả nhưng nơi khác đều có vấn đề, tra phong cả đêm.

“Chúng tôi hiện đang ở trong kho VCD lớn nhất của Toàn Báo, kiểm tra ngẫu nhiên vài sản phẩm, kết quả cho ta, đều không đạt chuẩn..

“Không được chụp!” Một nhân viên công tác đi tới: “Tạm thời không được tung ra ngoài, nhất là chuyện tất cả đều không đạt chuẩn này. Các người có thể báo cáo đơn giản đi một chút, chờ thông báo sau này, biết chưa!”

Tổng giám đốc Trịnh ngồi trong phòng làm việc, nhìn Núi Cao Nước Chảy trước mặt, cả người ngây ra như phỗng. Mấy giờ trước ông ta còn ngồi tưởng tượng Điện tử Thuỷ Hoàn sẽ sập tiệm ra sao, mình thuận thế đi vào, thành công bước lên con đường xí nghiệp của ngành công nghiệp điện tử.

Thế mà giờ đây, tưởng tượng của ông ta hoàn toàn bị đập nát bét “Mẹ nó! Mẹ nó!”

Tổng giám đốc Trịnh đá Núi Cao Nước Chảy, bắt đầu đập đồ điên cuồng, không có gì đáng sợ bằng việc làm vỡ tan mơ ước của một người đàn ông trung niên.

Thiếu niên không sợ thua nhưng đàn ông trung niên chỉ cần thua một trận thì vạn sự đều xong rồi!

Mấy ngày nay Tiêu Nhất Bính đã đi tìm không ít nhà đầu tư, người ta vừa nghe thấy anh ta muốn làm về VCD liền nhao nhao bày tỏ muốn đầu tư, đưa anh ta mấy chục triệu đô la, còn có thêm đoàn đội doanh tiêu tân tiến, trở lại càn quét.

Tiêu Nhất Bính là người hùng tâm tráng trí. Bây giờ là thời cơ tốt, anh ta muốn đánh trở lại, cầm điện thoại gọi điện cho tổng giám đốc Trịnh, hỏi tình hình phát triển hiện nay ra sao.

Hai ngày trước nghe nói Điện tử Thuỷ Hoàn sắp phá sản. Đã hai ngày trôi qua, chỉ cần Điện tử Thuỷ Hoàn không có năng lực xoay chuyển đất trời, anh ta liền quay về tát vào mặt Lục Tam Phong như gió thu quét lá rụng vậy. Anh ta muốn trở lại!

“Ai?” Tổng giám đốc Trịnh nhận điện thoại, tức giận quát.

“Tổng giám đốc Trịnh, sao ông lại lớn tiếng thế? Tôi đây, Nhất Bính đây, bên tôi đã nói chuyện được với mấy nhà đầu tư, họ đều có hứng thú, trò chuyện ban đầu, rất là hào khí, có thể bỏ ra ba chục triệu đô la!” Tiêu Nhất Bính nói đến là vui vẻ hỏi: “Điện tử Thuỷ Hoàn sao rồi?”

“Tôi... tôi bị lừa, lừa thê thảm luôn!” Một người đàn ông như tổng giám đốc Trịnh gào khóc, vừa khóc vừa kể lại quá trình. Tiêu Nhất Bính ở đầu bên kia điện thoại sắc mặt thay đổi, không ngờ có mấy ngày ngắn ngủi, chuyện đã lật ngược tình thế, tên Lục Tam Phong này quá thâm sâu.

Anh ta quyết định không về!

Chuyện này quá lớn, thành phố không dám quyết định, trình lên tỉnh, sau cả đêm, tỉnh quyết định kiểm tra và

2019674651.jpg


1740340588.jpg


1021323565.jpg


Hoàng Hữu Danh dẫn người đến, mười mấy người kiểm tra kho hàng, ngay sau đó cầm mấy chục sản phẩm đi kiểm định. Bên ngoài kho hàng, Hoàng Hữu Danh đứng đó hút thuốc, đèn ngoài nhà máy to, chiếu rõ như ban ngày.

"Chất lượng của tôi tuyệt đối không có vấn đề gì. Giá cả của Điện tử Thuỷ Hoàn thấp, chất lượng lại bảo đảm tuyệt đối." Lục Tam Phong nhìn mấy người bê sản phẩm bị dán niêm phong kiểm tra lên xe, nói: "Đó là lương tâm cơ bản nhất của con người."

"Không ngờ cậu lại trở thành người có lương tâm nhất cơ.” Hoàng Hữu Danh nhìn Lục Tam Phong rồi cười. Ông ta cảm thấy chuyện này có chút châm chọc và hoang đường.

"Tôi vốn là người có lương tâm. Sản xuất sản phẩm, đối mặt với người tiêu dùng, tôi là xí nghiệp có lương tâm nhất; lúc sản xuất thực phẩm, tôi không thiếu cân thiếu hai, lấy xấu bù thiếu, làm ngành điện tử, tôi đặt chất lượng lên hàng đầu, lại còn là xí nghiệp đầu tiên trong ba xí nghiệp lớn." Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một lát. Quả thực như vậy. Trước đối thủ cạnh tranh, Lục Tam Phong không khoan nhượng điểm nào. Nhưng khi đối mặt với người tiêu dùng, trên phương diện sản phẩm, quả thật anh chưa làm chuyện khác thường nào cả.

Lấy hàng ngẫu nhiên rất nhanh. Sau khi chuyển hàng lên xe, ghi hết lại số thứ tự của sản phẩm, rồi đưa Lục Tam Phong ký tên.

"Chúng tôi sẽ kiểm tra những sản phẩm này. Nếu đạt quy chuẩn, sẽ trả sản phẩm về." Cục phó nói với Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong ký tên, khẽ cười, nói với Hoàng Hữu Danh: "Không cần khách khí như thế. Chỉ là mấy cái tivi, đài, đầu băng thôi, không cần trả lại."

"Đó là quy định." Hoàng Hữu Danh nói với mọi người:"Nắm chắc thời gian, sớm ngày cho ra kết quả."

Mọi người rời đi, Hoàng Hữu Danh đốt điếu thuốc, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong có chút phức tạp. Lúc lâu sau thì đưa tay vỗ bả vai Lục Tam Phong, nói: "Làm tốt lắm, ngày hay đêm thì đều không được lỗ mãng. Kết quả cậu muốn đã có. Đoạn thời gian tới thị trường VCD sẽ về như trước thôi."

"Cảm ơn đã động viên. Tôi sẽ nắm chắc khoảng thời gian này." Lục Tam Phong đáp.

"Vậy tôi về trước. À đúng rồi, nếu vốn không quá gắt gao, thì số tiền sau mươi tỷ đang nợ ngân hàng kia trả dần đi. Nợ nần quá cao không tốt cho sự phát triển của công ty đầu." Hoàng Hữu Danh quay đầu nói.

“Như thế này, sáu mươi tỷ kia không lấy lãi mà, còn có thể thay đổi vì có lãi suất. Mỗi tháng tôi trả lãi là được. Nếu có thể mượn nhiều hơn, tôi còn muốn mượn thêm” Lục Tam Phong nói ra cách giải quyết của mình.

“Thu hút đầu tư năm nay mà nói, là nhiệm vụ nặng nề. Áp lực của ngân hàng địa phương rất là lớn. Nếu cậu có tiền, nên trả lại.” Hoàng Hữu Danh hơi nhíu mày.

“Tổng giám đốc Hoàng, là như thế này, nợ nần là phương hướng phát triển của tương lai. Không có tiền không đáng sợ. Tôi có mẹo nhỏ này, ông có thể thế chấp cổ phần của ngân hàng địa phương cho bốn ngân hàng quốc doanh lớn, có thể kiếm không ít tiền, còn nếu không đủ, thì thế chấp luôn GDP sang năm.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

“Sao cậu độc thế hả?” Hoàng Hữu Danh lẩm bẩm, ngồi lên xe bảo tài xế đi.

Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh, nhìn Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Anh còn dám mách nước cho ông ta!”

Lá gan lãnh đạo bây giờ không có lớn đến thế, chuyện này sau này còn nhiều, được trả tiền thì cái gì cũng bán. Giờ mọi người không dám làm, chả mấy năm nữa sẽ có thành phố triển khai. Nếm được ngon ngọt rồi, sẽ có những nơi rối rít chạy theo.

Đơn giản nhất là các ngân hàng địa phương mắc nợ càng cao, bốn ngân hàng quốc doanh lớn thì lại có hạn chế nhất định về nguồn vốn quốc gia. Các ngân hàng địa phương được lập nên từ nền kinh tế địa phương, để cho lãnh đạo địa phương có thể dễ dàng điều động vốn.

Đến bậc của Hoàng Hữu Danh, có thể tuỳ ý điều khiển ngân hàng địa phương, vỗ bàn cái thiếu nợ một đống. Ngân hàng chịu áp lực lớn, không có tiền, bán đất, thiếu nợ, lấy chữ tín của thành phố vay tiền tư nhân, hoạch định vườn khu, lôi kéo xí nghiệp tham gia, xong cuối cùng là hố.

Nhiều thủ đoạn khiến người hoa mắt. Mấy năm sau, nợ của ngân hàng địa phương bùng nổ, nợ khó đòi nợ chết người, cộng cả nước lại lên đến mấy ngàn tỉ, suýt chút nữa ngang ngửa với GDP một năm của cả nước.

Nợ khó đòi lớn như thế, bởi vì địa phương vì cái lợi trước mắt, điên cuồng chèn ép ngân hàng, tiến hành vượt mức quy định phát triển, hoặc là đầu tư không khôn ngoan, đổ đống vốn lớn vào công viên, phong cảnh, các kiến trúc không bình thường thậm chí vô dụng, đều có thể sinh ra nợ khó đòi.

Đất nước đối mặt với nguy cơ nợ như thế, cũng sợ chết kiếp. Còn ngân hàng, tỷ số nợ xấu chỉ cần là 5%, cũng bị ép đến ranh giới phá sản, vượt quá 10%, coi như mất khả năng thanh toán.

Vậy mà khi đó kiểm định lại, chỉ số nợ xấu ngân hàng địa phương lên đến 40%, chính là cảnh tượng hiếm có khó tìm của các ngân hàng đó!

Quốc gia không dám động vào, chỉ đang thoát bớt nợ xấu. Thành lập nên những công ty chuyên giải quyết nợ khó đòi, để cho ngân hàng có cơ hội trở mình.

Đây cũng chính là lý thuyết trong miệng rất nhiều người đi trước, còn trẻ thì cứ mượn tiền ngân hàng xài không hết.

“Chẳng qua tôi chỉ có cách, còn họ thật sự dám làm!” Lục Tam Phong nhìn thời gian, bây giờ vẫn hơn chín giờ tối, thời gian còn lại cứ hưởng thụ thôi.

Chuyện hàng nhái thế này không thể triệt tận gốc, nhưng cũng triệt được một phần, triệt đi nhóm người đầu tiên có ý tưởng.

Lục Tam Phong suy đoán, thị trường rồi sẽ lại nóng hôi hổi, sẽ càng có nhiều người nhảy vào, thời gian trung gian này có thể kéo dài từ hai đến ba tháng.

Khoảng thời gian này, Bảo Vàng sẽ chiếm tỷ số cao đến nhưng 90% trong thành phố, như vậy là đủ. Hơn nữa, đây là khoảng thời gian tốt nhất để xây dựng hình tượng sản phẩm chất lượng cao.

Chất lượng hàng nhái bị lôi lên, là lần tuyên truyền vô cùng tốt, sẽ được truyền trong thị trường rất lâu, chỉ có chất lượng cao mới có thể chiếm được tỷ số trong thành phố.

“Về nghỉ ngơi sớm đi thôi, mai còn có cuộc họp.” Lục Tam Phong nói rồi đi về phía phòng làm việc.

Trương Phượng Tiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ động cánh tay. Trong lòng cô ta hiểu rõ, sắp bận rộn rồi, quay đầu nói với Phùng Chính Anh: “Về nghỉ ngơi đi, học hỏi anh ta.”

Phùng Chính Anh về phòng của mình, suy nghĩ lại chuyện VCD lần này, nhìn tuyến thời gian trong sổ. Chuyện Lục Tam Phong làm, đối mặt với người khác nhau, lợi dụng nhân tố khác nhau trong lòng người, đạt tới mục đích của bản thân.

Từng đường từng đường hiện lên trước mắt, anh ta cũng ngạc nhiên. Bắt đầu từ khi lắc lư trước mặt tổng giám đốc Khương, anh ta đã dự trù được phản ứng của thị trường, so với ai cũng đều hiểu được thị trường quốc nội hơn cả.

Còn đối với đối thủ của mình thì phương hướng ra tay nắm rõ, giống như gã thợ săn từng bước đến gần, năng lực điều khiển lớn đến thế, khiến anh ta không thể nào tưởng tượng được.

“Cái này... Tôi không học nổi!” Phùng Chính Anh thở dài. Bây giờ anh ta hiểu rồi, câu lý thuyết mà Lục Tam Phong nói kia, là cái khó mà có thể vĩnh viễn không học ược.

Cái mà Phùng Chính Anh học được từ sách, nhiều lắm thì coi như biết chơi cờ tướng ra làm sao. Nhưng trong giới làm ăn thì lại toàn là cao thủ chơi cờ, ít nhất cũng là đi một tính ba.

Từ việc kiểm tra chất lượng không đạt chuẩn, khối lượng lớn sản phẩm bị nghi ngờ chất lượng sẽ bị kiểm tra và niêm phong, nhà máy cũng sẽ bị tương tự, nhiều nơi bị thể, có thể nói là không đầu không bị.

Chuyện lớn như thế, dù sao thì cũng phải có người gánh, dưới nhà máy của tổng giám đốc Trịnh, đây luôn quản đốc ra gánh, đã bị cảnh sát dẫn đi, chắc là sẽ xử vào tội sản xuất và tiêu thụ hàng nhái, hàng kém chất lượng, đóng tiền phạt, xử không lâu.

Tổng giám đốc Trịnh ngồi trong phòng làm việc đã quá nửa đêm, tàn thuốc chất đầy trong gạt tàn, khỏi lượn lờ khắp phòng. Tóc tại ông ta hỗn độn, nhìn qua như đã già thêm mười mấy tuổi, chán chường vô cùng.

Sổ sách đặt trên bàn, công xưởng VCD chi đến năm ngàn bốn trăm tỷ, đó đều là lợi nhuận của Đức Sinh và Đức Kính năm ngoái.

Ông ta vốn định cầm năm ngàn bốn trăm tỷ đó đi kích thích Điện tử Thuỷ Hoàn, ai ngờ thua lỗ một lần, mất sạch tiền lãi một năm, đối với công ty mà nói thì không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ tụt hậu.

Khi tất cả các công ty khác đều đầu tư, mở rộng thị trường, tuyên truyền sản phẩm, cho ra những sản phẩm mới thì tổng giám đốc Trịnh chỉ có thể duy trì trạng thái như hiện tại, nếu như bước thêm bước nữa, sẽ tạo thành tuần hoàn

804363142.jpg


1795628826.jpg


366186052.jpg


Nội dung chính của hội nghị rất đơn giản, các bộ phận phải nhanh chóng khôi phục trạng thái tốt nhất, không đủ người thì tuyển thêm người. Nếu ai dám làm chậm trễ sản xuất thì đừng trách Lục Tam Phong không nương tay.

Bộ phận truyền thông cũng được giao nhiệm vụ. Sáng sớm hôm nay, Lục Tam Phong nhìn thấy các tờ báo lớn đưa tin về việc sách lậu kém chất lượng bị kiểm tra và niêm phong. Những bài báo này đem lại cảm giác như đang muốn nâng Lục Tam Phong lên làm thần vậy.

Đi con đường cây to thì đón gió lớn này, Lục Tam Phong cũng hiểu hơn ai hết câu khiêm tốn làm người, phách lối làm việc.

Phải để bộ phận pháp lý đi xử lý những Phượng Tiên truyền thông này để đừng có viết mấy thứ vớ vẩn ngày này qua ngày nọ. Nhất là những nội dung liên quan đến Lục Tam Phong, dù không thấy báo cáo thì cũng đừng viết lung tung.

Lục Tam Phong khoảng thời gian này cũng được lên báo hơi nhiều. Không chỉ có tiếng ở trong ngành điện tử, mà ngay cả những người bình thường có chút ý chút ít đến khoa học điện tử cũng chú ý đến anh.

Thứ như danh tiếng tựa như một con dao hai lưỡi vậy. Khi người ta còn tốt thì dư luận có thể nâng lên tận trời, gì mà người hùng, người đi tiên phong, rồi cha đẻ của ngành các thứ. Nhưng khi người ta không tốt, thì cũng có thể mắng đến mức xấu xa bẩn thỉu.

Ở một vài thời điểm mấu chốt nếu bị dư luận bắt bẻ thì cũng là một điểm yếu dễ bị đối thủ nhắm đến. Lục Tam Phong phải là một thương nhân ẩn phía sau hậu trường và cố hết sức để không bị bên ngoài ảnh hưởng.

Nếu không, hôm nay còn được nói là yêu nước, ngày mai đã bị dẫn dắt dư luận rồi bị nói là phản tặc bán nước rồi.

Buổi sáng hợp không lâu, sau một giờ đã bắt đầu nhộn nhịp lên, nhà máy mới chạy hết công suất, xe tải từng chiếc từng chiếc bắt đầu chở hàng đi, dây chuyền sản xuất khổng lồ cũng nhanh chóng chuyển động.

Lục Tam Phong cũng không thèm ăn sáng đã trở lại phòng làm việc gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông, đứng trước bàn làm việc bấm số.

“Tổng giám đốc Lục, tôi vừa họp xong, mấy tháng thời gian trống này với chúng ta mà nói, chắc chắn là đủ rồi.” Giọng Chu Hoài Đông vô cùng phấn khởi.

“Đường, tôi đã mở sẵn cho anh rồi, đối thủ cạnh tranh cũng dẹp hết toàn bộ rồi. Nếu anh đáp lại tôi bằng sự thất bại trên thị trường thì anh cút đi. Đồng thời cũng phải mở thêm đường dây tiêu thụ cỡ lớn, rồi bố trí địa điểm tiêu thụ sao cho hợp lý nữa. Nói cho các đại lý, tới thời kiếm tiền rồi. Tại cuộc họp với mấy đại lý năm ngoái, tôi đã cam kết với bọn họ, hôm nay cuối cùng đã làm được!” Lục Tam Phong trầm giọng nói lớn.

“Tổng giám đốc Lục, anh yên tâm đi. Với tình hình thị trường như vậy, nếu tôi còn làm không được, thì chính tôi sẽ mang hành lý cút ra khỏi nhà máy luôn!” Chu Hoài Đông đầy tự tin nói lớn.

“Bộ phận tiếp thị phải mở rộng ở các đường dây tiêu thụ tuyến dưới, đối với các tỉnh chưa mở thì năm nay phải mở nốt. Trừ một ít khu vực xa xôi hẻo lánh, thì Quỳnh Tây, Huy Hoàng, Bạch Nam, Bạch Bắc, rồi ba tỉnh khu vực Đông Bắc các thứ phải nhanh chóng chiếm được. Còn lúc tuyên truyền thì quảng cáo cứ đem mấy chỗ sản phẩm chính hãng, chất lượng cao, đáng tin cậy mà tập trung vào.”

“Đồng thời cần tăng cường hợp tác hỗ trợ với Ngụy Nhiễm Đan, tăng cường bồi dưỡng ngôi sao, tăng cường tuyên truyền. Lúc tuyên truyền thì lấy khẩu hiệu “Bảo vàng, chất lượng vàng làm” làm mục tiêu tuyên truyền chủ yếu để tiến hành tuyên truyền, tạo độ nhận diện trong tâm trí của người tiêu dùng!”

Lục Tam Phong nói không ít những điểm chính trong công tác tuyên truyền, nhất là việc phân chia bố trí ở các tỉnh. Vốn là đối với việc phân bố ở các tỉnh phía Bắc vì vấn đề phân phối giá vốn chưa được xử lý, nên năm nay Lục Tam Phong quyết định xử lý luôn.

Đầu tiên, để VCD Bảo Vàng đi chiếm lĩnh thị trường, vì nếu không thì nơi đó sẽ trở thành mảnh đất của vi phạm bản quyền. Thứ hai, cũng vì sang năm TV thử nghiệm của Vipada sẽ được tiến hành lắp đặt trên cả nước.

Cúp điện thoại, Lục Tam Phong lại gọi điện thoại cho Ngụy Nhiễm Đan!

“Nè, tổng giám đốc Lục, bên đây đã làm xong những việc liên quan đến công tác tuyên truyền rồi. Chúng ta đã bàn bạc xong với đài trung ương rồi, bên trong show “Mời bạn tham gia” phần chương trình giải trí, sẽ có các ngôi sao dưới danh nghĩa đồng hương

của sông Hương lên tiến hành phỏng vấn và biểu diễn. Ở giữa sẽ có phần cho bảy giây quảng cáo, đã được ra giá ba trăm triệu!” Ngụy Nhiễm Đạn báo cáo.

“Chỉ có ba trăm triệu?” Lục Tam Phong kêu lên.

“Với bảy giây thì ba trăm triệu là không ít, giá cả hai năm nay tăng vọt rồi!” Ngụy Nhiễm Đan nói: "Mấy năm trước nghe nói chỉ có mấy trăm ngàn."

Chương trình này tỉ suất người xem cao vô cùng, đối với đài trung ương mà nói, bảy giây ba trăm triệu đã là rất rẻ rồi. Phải biết rằng, bây giờ, chừng mười giây quảng cáo trong chương trình đêm xuân giao thừa đã có giá 11,4 tỉ rồi.

“Được, duyệt. Sau này mấy việc kiểu này không cần báo giá cho tôi nữa. Phải học cách dẫn dắt các ngôi sao để xây dựng hình tượng của điện tử Thủy Hoàn trong lòng người trẻ tuổi. Tuy những người này bây giờ không phải đối tượng tiêu xài chủ lực, nhưng qua mấy năm họ lớn lên, thì điện tử Thủy Hoàn đã tạo được một ấn tượng tốt trong lòng họ rồi.”

“Để các ngôi sao nhắc đến chúng ta nhiều hơn. Xen giữa các bộ phim, sau khi hát xong một ca khúc hoặc lúc chuẩn bị hát ca khúc mới thì sẽ nói vài ba câu vào thời gian trống, sau đó quay lại những lúc đó rồi làm thành đĩa CD đem bán, hiểu không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Biết rồi, tí nữa tôi đi sắp xếp luôn. Từ giờ về sau đây sẽ là công việc chủ yếu của quảng cáo trong giải trí!”

Đối với một số nội dung mở rộng, Lục Tam Phong yêu cầu Ngụy Nhiễm Đan rút ngắn thời gian. Phương diện này dù không coi trọng lợi nhuận thì cũng phải mau mau một chút, phải nhanh chóng để loại đĩa CD từ như vậy phổ biến ra.

Hơn nữa, Lục Tam Phong đã tăng cường quảng bá sản phẩm ở quốc đảo. Cách kích thích tiêu dùng nhanh nhất là để người tiêu dùng biết rằng những điều mà sản phẩm này có thể đem lại cho anh ta, những sản phẩm khác không thể có được.

Tham vọng! Chính là động lực hàng đầu để thúc đẩy tiêu dùng!

Bất kể bạn thấy được tham vọng gì ở người khác, thì bạn đã nhìn thấy được hướng gió rồi. Lúc này bạn đã cách thành công vô cùng gần, khi sản phẩm của bạn là thứ người khác ham muốn có được, thì bùng nổ thị trường thật ra lại rất đơn giản.

Toàn bộ thời gian của ngày hôm đó Lục Tam Phong bận đến quay cuồng. Lúc xế chiều, anh nghe được tin tức trong nghề rằng Lý Thành Kiên đã bị cách chức, còn tổng giám đốc Trịnh đã tuyên bố với bên ngoài rằng cả đời này ông ta sẽ dùng để cống hiến cho máy thu thanh. Ông ta nói rằng âm thanh mà sóng điện tử truyền tới, là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời. Bọn họ bởi vì chuyên chú nghe, nên đã chuyên nghiệp hơn rồi.

Lục Tam Phong nghe vậy thì cũng phải giơ ngón tay cái lên với tổng giám đốc Trịnh. Thời gian này có thể nghe được lời nói hay như vậy, đúng là không dễ dàng gì.

Những công ty khác cũng đã bắt đầu báo cáo với bên ngoài. Vì một số khoản đầu tư không rõ nguồn gốc và thua lỗ lớn, một số công ty thậm chí còn nói rằng đây là thời điểm đen tối nhất của ngành, hy vọng mọi người kiềm chế đau buồn, tiếp tục tiến về phía trước!

Những công ty này đều là công ty lớn, đều là những người tử tế cả. Còn một số công ty vừa và nhỏ đã trực tiếp mắng mỏ, thậm chí là đâm đơn kiện điện tử Thủy Hoàn, với lý do được đưa ra rất hợp lý. Chúng tôi vi phạm bản quyền, chúng tôi sai, nhưng vì điện tử Thủy Hoàn có vấn đề nên mới dẫn đến thiệt hại lớn cho công ty

Đối với những người này, Lục Tam Phong không có thời gian mà phản ứng. Năng lực làm việc của Chu Hoài

Đông không thể chê vào đâu được. Buổi chiều, ở các tỉnh thành phố có nhiều đồ điện, trước cửa mỗi cửa hàng đều đặt một tấm bảng ghi dòng chữ “Báo Vàng, chất lượng vàng”, thậm chí có một số ít cửa hàng còn trực tiếp viết rằng “VCD của chúng tôi không đoản mach!"

Hình của tổng giám đốc Khương được phóng to in trên bảng hiệu và cửa vòm, nhân viên cầm biểu ngữ đi dọc các con phố. Có thể nói rằng tất cả các biện pháp tuyên truyền đều đã được làm hết trong thời gian ngắn nhất.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, đã có rất nhiều đến xếp hàng trước quầy của điện tử Thủy Hoàn. Mặc dù phần lớn VCD hàng lậu đã bị kiểm tra và tịch thu, nhưng các công ty vừa và nhỏ vẫn còn rất nhiều hàng tồn kho, hoặc là có những muốn bán giá rẻ nên cũng bán.

Đây chính là lý do vì sao Lục Tam Phong nói rằng, thị phần của Báo Vàng trong mấy tháng tương lai sẽ là hơn chín mươi phần trăm, chứ không phải là một trăm phần trăm.

Tám giờ tối, tất cả mọi người đều chờ đại lý báo cáo số liệu tiêu thụ lên. Qua một lúc thu thập và tổng hợp, một nữ thư ký cầm trong tay tờ giấy được truyền fax qua, hứng khởi nói: “Hôm nay lượng tiêu thụ của VCD Bảo Vàng là, hai mươi bảy ngàn tám trăm sáu mươi bốn cái!”

Mọi người tại đó ai cũng kích động. Tuy mấy con số này còn kém xa so với đỉnh cao của Bảo Vàng là ba mươi nghìn cái một ngày, không đáng là bao. Nhưng sau khi khi bị mất đi lượng tiêu thụ rồi lại lần nữa có lại, mọi người mới có cảm giác xúc động như vậy.

“Chúng ta đã lần nữa giành lại thị trường! Chúng ta đã thắng rồi!”

Cuộc gọi cho Chu Hoài Đông còn chưa cúp, đầu dây bên kia hào hứng nói: “Chúc mừng Điện tử Thủy Hoàn!”

Văn phòng của Lục Tam Phong đầy người là người, ai cũng mang gương mặt đầy phấn khởi. Thời gian bị ngừng trệ kia, mọi người đều vô cùng lo lắng, vì dường như Điện tử Thủy Hoàn sắp sụp đổ vậy. Với nhiều người, Điện tử Thủy Hoàn như một đại gia đình. Tuy nơi này có gấp rút bận rộn, nhưng vẫn luôn dạt dào tình cảm.

“Chúng ta mãi mãi phấn đấu, mãi mãi tràn ngập đam mê, mãi mãi hướng về mặt trời, dù cho có trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở, thắng lợi cũng sẽ thuộc về chúng ta”

Lục Tam Phong có chút chút hưng phấn, lớn tiếng nói với mọi người.

Khung cảnh lúc này vô cùng đông đúc, nhưng mọi người lại yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người thanh niên ấy.

Lục Tam Phong leo lên bàn làm việc, Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy, trong mắt như chứa cả bầu trời sao.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Chúng ta cùng giương buồm ra khơi, hướng đến đại dương của sự nghiệp điện tử. Dù tương lai sau này có sóng gió khó khăn đến đầu, chúng ta đều sẽ thành

1212267745.jpg


1124725049.jpg


1384799740.jpg

Đêm nay chắc chắn là một đêm dạt dào cảm xúc, lúc Lục Tam Phong nghỉ ngơi đã là sau nửa đêm rồi. Anh vốn dĩ muốn chia sẻ sự sung sướng này cùng Giang Hiểu Nghi, nhưng vừa xem giờ thì lại đoán rằng cô ấy đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên chiếu sáng cả mảnh đất này, những nhân viên văn phòng bình dị lại dậy đi làm thật sớm, bắt đầu công việc và cuộc sống ngày này qua ngày khác.

Tại các sạp báo trên phố đang bày báo mới, mọi người chỉ đi ngang qua và vội vã liếc nhìn. Dù đó có là một tiêu đề không thể tưởng tượng nổi đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể thu hút được những bước chân vội vã đó dừng lại một chút.

Cuộc sống vẫn hoạt động một cách này vẫn nhàm chán, thậm chí là khô khan như vậy. Thế nhưng một ngày mà cả ngành điện tử đang suy sụp, thì sự đổi ngôi trong một đêm cũng chẳng có gì là quá đáng cả.

Tòa cao ốc của điện tử Thủy Hoàn vốn có nguy cơ sụp đổ, trong một đêm như được thay máu sống lại, một lần nữa đứng trên vị trí dẫn đầu của VCD.

Trước quầy của VCD Bảo Vàng đã có người mua, nhưng lại hết hàng. Phải đợi một lúc sau mới có một chiếc xe tải chở hàng dừng lại ở đằng sau, mọi người phải ba chân bốn cẳng chạy đi khuân vác hàng hóa.

Hôm nay, một số thành phố và thị trấn đã bắt đầu quét vôi các bức tượng treo biển quảng cáo. Một số lượng lớn các ca khúc thu CD đang được gấp rút thu âm. Đồng thời, người của bộ phận marketing đã liên lạc với những đoàn hát chèo, những đôi song ca, opera, ca khúc, các thứ, hy vọng có thể giúp họ thu âm lại để làm thành đĩa CD, tiến hành liên kết phổ biến rộng rãi.

Các quảng cáo VCD Bảo Vàng trên đài truyền hình địa phương lại thay nhau bùng nổ, mà quảng cáo của đài trung ương còn chưa lên sóng. Nhưng cũng chẳng bao lâu nữa, các hình thức hợp tác khác cũng sẽ được tung ra toàn bộ.

Một ngày Lục Tam Phong mở rất nhiều cuộc họp, đồng thời còn đặc biệt đi thăm trung tâm dự trữ nhân tài, rồi còn bàn về việc hợp tác với các trường cao đẳng nữa.

Năm nay tỉ lệ lại thấp hơn nữa, tốc độ đi từ sân trường đến chén cơm sắt của nhà máy đã dần chậm lại. Trường cao đẳng còn đang không biết đối mặt thế nào với tình trạng học sinh và người nhà cố chen chân vào và coi các doanh nghiệp tư nhân là lựa chọn tốt nhất.

Một ít trường cao đẳng thậm chí còn bắt tay với các công ty lừa gạt học sinh, đem doanh nghiệp cá nhân nói thành doanh nghiệp nhà nước, làm phân phối giả. Chỉ cần bạn bước chân ra khỏi cổng trưởng, thì nhà trường sẽ không đếm xỉa nữa.

Thay đổi sẽ đem đến nỗi đau và làm tổn hại đến lợi ích của một số người. Giai đoạn này chính là giai đoạn hỗn loạn nhất, trong số những học sinh bước khỏi trường học, thì tỉ lệ chất lượng là rất cao. Nếu một nhóm lớn học sinh gia nhập các công ty tư nhân, thì sẽ là nguồn trợ lực cho các công ty này bùng nổ.

Không ít công ty tư nhân lớn cũng phát hiện điều này, nên cuộc đại chiến cướp người sẽ là mục tiêu chính của hai ba năm tới. Lục Tam Phong nói với trung tâm dự trữ nhân tài, mặc kể các người lừa gạt hay cưỡng ép, mỗi năm sẽ định ra mức nhiệm vụ, dù có là cướp người từ trong trường học, thì cũng phải gom học sinh về đây cho tôi.

Nếu tuyển người theo cách này thì tỉ lệ người ở lại là vô cùng thấp, cho nên cần tăng số lượng, trước hết cứ để bọn họ lấy mục tiêu số lượng trước.

Trong một tuần, số lượng tiêu thụ mỗi ngày duy trì tầm ba mươi ngàn. Nhà máy ở Bình Châu bắt đầu điều chỉnh dây chuyền sản xuất, sẽ có hai dây chuyền dùng để sản xuất VCD để nâng cao sản lượng hơn nữa.

Sản lượng tiêu thụ mỗi tháng sẽ vượt một triệu chiếc. Chu Hoài Đông còn hào hứng nói rằng mục tiêu tiêu thụ năm triệu chiếc một năm chắc chắn sẽ được hoàn thành trước kế hoạch. Lục Tam Phong nghe vậy chỉ cười và không nói gì.

Coi như không có đối thủ khác cạnh tranh, thì hàng dự trữ trên thị trường cũng sẽ bị tiêu hao đến gần hết. Nếu muốn mua thì chỉ mua ở đây mấy ngày này, còn khi lượng dự trữ trên thị trường cạn kiệt, thì tự nhiên sẽ giảm xuống mà thôi.

Mấy ngày này bộ phận tài chính là vui vẻ nhất, trưởng phòng tài chính mỗi ngày đều ăn cơm với gương mặt vui tươi hớn hở. Buổi chiều hôm đó, Lục Tam Phong triệu tập người của bộ phận tài chính, mở một cuộc họp.

Bên trong phòng họp, trưởng phòng tài chính có chút khẩn trương, ngồi đó nhưng tỏ ra rất bất an.

“Anh sao vậy?” Phó phòng tài chính nói.

“Tôi có một dự cảm xấu, giống như có cảm giác anh Lục sắp bị chơi xỏ vậy.” Anh ta thở dài, thứ như tài chính thật sự rất khó quản lý, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ thiếu tiền. Trước mắt chỉ hy vọng sống ổn thêm vài ngày, hy vọng tổng giám đốc Lục chịu ngồi im.

Đối với các công ty lớn mà nói, trưởng phòng tài chính không chỉ phải quản lý tiền bạc, đóng thuế, mà còn phải phụ trách kiểm soát rủi ro của công ty, nằm trong tay quyền phê duyệt tài chính của các hạng mục.

Đối với một công ty lớn và có nhiều cổ đông thì trưởng phòng tài chính cũng chính là tổng giám đốc thứ hai của công ty, đồng thời là người điều hành công ty tuyệt đối. Chỉ cần sau khi kiểm tra kế toán thấy có nguy cơ rủi ro quá cao, thì dù là đề xuất của chủ tịch cũng có thể bị gạt bỏ!

Với trưởng hợp của Lục Tam Phong, trưởng phòng tài chính nên một kẻ keo kiệt bủn xỉn vậy, mỗi lần đi lấy tiền là mặt anh ta như đưa đám vậy.

Lục Tam Phong bước vào, hằng giọng một cái, đi ngay phía sau là Phùng Chính Anh. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đứng lên, Lục Tam Phong khoát tay bảo: “Các vị thần giữ của cử ngồi đi!”

Sau khi ngồi xuống, Lục Tam Phong mỉm cười với trưởng phòng kế toán, đối phương thấy nụ cười này thì sắp khóc đến nơi rồi, thật sự một ngày được sống yên ổn cũng không có sao?

“Dạo này thu vào rất nhiều tiền đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Vẫn còn đang thống kê, chi ra cũng tương đối nhiều lắm. Bộ phận thị trường có kê khai về chi phí của việc mở rộng các đường dây tuyến dưới, có rất nhiều tỉnh, chủ yếu vào quý ba và quý bốn. Tiền lời cũng không ít đầu, nhưng tiền chi ra cũng nhiều lắm.”

Anh ta muốn nói với Lục Tam Phong rằng, dù có thể coi là có chút của cải thì cũng đừng có mà ăn xài, phải sống cuộc sống dư dả mấy hôm đi chứ!

“Tổng giám đốc Lục, tới tháng sáu thì sáu mươi tỷ của ngân hàng cũng hết hạn. Bên ngân hàng mấy ngày trước cũng gọi điện cho tôi để trao đổi. Chúng ta cũng ngầm sử dụng rồi, nhưng ý họ là trước cứ trả lại rồi sau đó mượn tiếp?”

“Còn mượn nữa à?” Lục Tam Phong chớp mắt nói: “Tiền nằm trong tay bọn họ rồi thì chúng ta còn làm được gì nữa? Nói với bọn họ, trả lãi đi, hàng năm cứ trả lãi đi.”

“Nhà máy của chúng ta bị thế chấp bên đó đó.” Trưởng phòng tài chính hốt hoảng nói.

“Cậu nói với anh ta, anh ta dám nhận thì tôi cũng dám ngừng sản xuất. Nếu anh tra đồng ý với ý kiến này thì làm ngay, còn không chấp nhận thì rớt đài!” Lục tam Phong vỗ vai anh ta:

“Chúng ta thiếu thốn mà, mạnh mẽ lên, chúng ta là chủ đó!”

“Hả?” Trưởng phòng tài chính hoảng hốt, chỉ đành biết âm thầm dâng trào cảm xúc, thế giới thay đổi nhanh quá, thiếu tiền mà còn không biết xấu hổ đến vậy sao?

“Dựa theo tình hình tiêu thụ trước mắt, bao lâu mới có thể có lời? Không tính tới các hạng mục đã chi ra.” Lục Tam Phong nói.

“Hiện tại mỗi ngày lời từ khoảng hai tỷ mốt đến hai tỷ tư, vậy tiền lời mỗi tháng có thể đạt được tầm sáu mươi tỷ, với điều kiện là lượng tiêu thụ vẫn ổn định thế này. Năm ngoái huy động được tám mươi mốt tỷ, công ty Nghiên cứu và Phát triển xin vốn ba mươi tỷ, khu nhà máy mới đầu tư mười lăm tỷ, bàn ghế của khu công nghiệp mới, rồi chi tiêu linh tinh tầm bốn tỷ hai, mảng truyền thông của công ty cũng chi....

Có nhiều nguồn để kiếm tiền, nhưng chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn. Hai nhà máy cộng lại cũng hơn bốn mươi nghìn lao động, tiền lương đã là một khoản chi vô cùng lớn. Chưa kể còn có nhiều chỗ khó để ý như nhà ăn, tiền đi công tác, máy sưởi trong nhà trọ công nhân viên, đồng phục làm việc, bảo vệ nhà máy, những hư hỏng hàng ngày khi làm việc, vân vân.

Mỗi ngày vừa mở mắt ra thôi là cái nhà máy này lại tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền, không thể đếm xuể.

“Chưa tính đến ngân sách mà bộ phận thị trường sử dụng, thì nếu năm nay không có biến động gì khác thì cuối năm sẽ có lời, dự tính lời khoảng hai mươi bốn tỷ.” Trưởng phòng tài chính nói.

Hai mươi bốn tỷ?

Đối với một công ty lớn tham gia nhiều lĩnh vực như vậy thì số tiền này ít đến đáng thương. Chỉ cần thị trường biến động nhẹ thì số tiền còn không đủ để lấp đầy khoảng trống nữa.

“Tổng giám đốc Lục, ý tưởng của tôi là, trước hết cứ dẹp hết những dự tính mở rộng của bộ phận thị trường đi, có quá nhiều ngân sách rót vào quảng cáo. Nếu có thể cắt giảm thì cứ như vậy, tài khoản lúc cuối năm sẽ dễ nhìn hơn nhiều, còn trả được tiền ngân hàng nữa. Lợi nhuận tầm 30 tỷ, còn giảm nợ cho công ty!” Anh ta đưa mắt nhìn tờ báo cáo số liệu: “Khu nhà máy mới cũng đang trong tình trạng vay thế chấp nữa.”

Lục Tam Phong nhìn ông cụ non này mà thật sự rất hoài nghi anh ta có phải gián điệp ngân hàng phải tới nằm vùng không.

“Sao cậu cứ luôn nghĩ đến tiền ngân hàng thế?” Lục Tam Phong buồn bực nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi cũng biết khu nhà máy mới đều là vay mượn cả, nhưng chủ cần tiền nợ không vượt qua một trăm năm mươi phần trăm thì không thành vấn đề. Thị trường có triển vọng rất tốt, nợ đến hai trăm phần trăm cũng là chuyện nhỏ, không cần thế chấp công nghiệp, ngày mai chúng ta mang lên bàn đánh cược đi.”

“Rủi ro quá cao!” Mặt của trưởng phòng tài chính xụ xuống, già đi trông thấy.

“Xảy ra chuyện gì thì họ bắt cậu à?” Lục Tam Phong lại hỏi thêm mấy chuyện nữa rồi cầm lấy giấy báo cáo nhìn qua, những khoản nợ của khu nhà máy mới từ trước năm 2000 anh không muốn trả lại.

Có thể kéo dài thì cứ tiếp tục kéo dài.

“Chính quyền thành phố Đông Lưu đã hứa cho vay 9 tỷ không lợi nhuận rồi mà, tiền còn chưa qua à?” Lục Tam Phong buồn bực nói.

“Bọn tôi nói chuyện điện thoại vài lần rồi, bọn họ nói hai nữa mới chuyển.”

“Mau giục bọn họ đi, tiền của tôi có thể để họ kéo dài được à? Nhà máy của tôi đã bắt đầu sản xuất hết rồi, vì vậy mỗi tuần còn cần tốn một ít tiền để đem bo mạch chủ đến Thủy Phi lắp ráp nữa. Trước tháng sáu phải lấy được khoản tiền này về cho tôi đó.”

Lục Tam Phong nói vô cùng hợp lý, thật sự giống như anh không phải là

1591652374.jpg


947470199.jpg


303242717.jpg


Lúc trước khi Lục Tam Phong phát hiện số tiền này thì cũng có tập hợp các thành viên cao tầng đến văn phòng mở cuộc họp. Bây giờ phải kê khai tiền mặt, ai cũng phải làm, dù có là toàn bộ thu nhập cá nhân cũng phải khai ra hết.

Bởi vì một khi đã mất tiền thì muốn lấy lại là rất khó, đừng nói đến các doanh nghiệp tư nhân, có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước, như Gree cũng bị nợ nần kéo chân vào đầu thập niên chín mươi vậy.

Sau đó, mới đến việc nhận nhiệm vụ đi Thủy Phi xử lý chuyện nợ nần.

Chỉ cần bạn dám bỏ công thì sẽ có người dám lấy hàng, còn tiền hả? Chờ đi, không biết có bao nhiêu công ty bị thứ nợ nần này làm cho phá sản rồi.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng là lý tưởng nhất để công ty có lợi nhuận.

Lục Tam Phong tự mình đi xử lý khoản tiền này, là vì sợ những đại lý tiêu thụ khác biết. Người ta vừa nhìn là thấy bạn đang giúp người ngoài, mà tôi chính là người nhà đây, bạn lại không giúp, vậy có phải hơi kỳ không?

Ngay khi vừa khai trương, vô số người sẽ mặt dày dùng mọi cách tới mượn tiền, cần phải kịp thời ngăn cản, nhất là với công ty thiếu tiền như điện tử Thủy Hoàn.

Đối với vấn đề tiền bạc của công ty, Lục Tam Phong đã nghĩ rất rõ ràng, tôi thiếu tiền anh thì được, nhưng người khác thiếu tiền tôi, không được!

Trước khi lên đường, Lục Tam Phong ghé thăm khu nhà máy mới, rồi gặp Hà Gia Nhạc một lần để nhắc ngay mặt việc nhanh chóng chuyển chín tỷ qua, nhưng Hà Gia Nhạc tỏ vẻ, tài chính hiện tại đang khá bận rộn, phải chờ thêm chút thời gian.

Lục Tam Phong quan sát các nhà máy trong khu công nghiệp, Hà Gia Nhạc đã thúc đẩy đồng thời các ngành liên quan đến VCD, nhất là nguyên liệu của CD, chế tạo CD, linh kiện của VCD, linh kiện điện tử, một số dụng cụ bảo trì thiết bị điện tử các loại.

Thông qua VCD Báo Vàng, ông ta đã thu hút được một nhóm các xí nghiệp cỡ vừa.Với sự đi lên của điện tử Thủy Hoàn, hào quang trên đầu của Hoàng Hữu Danh đã dần dời qua đầu Hà Gia Nhạc rồi.

Bây giờ Hà Gia Nhạc gặp Lục Tam Phong thì mặt mày đều vui vẻ, thậm chí lúc lên xe cũng để Lục Tam Phong lên trước, hai người khách sáo với nhau một lúc lâu.

Khu nhà máy mới đã hoàn toàn khôi phục mô hình sản xuất ba lớp kiểu mẫu. Lục Tam Phong muốn tập trung vào giám sát chất lượng sản phẩm, sản xuất an toàn, doanh nghiệp văn hóa và quản lý toàn diện các yếu tố.

Hai ngày sau, Lục Tam Phong cầm trong tay hợp đồng đã ký lúc đầu, hóa đơn và các tài liệu khác, dự định đi máy bay đến Quảng Ninh. Lần này đi chỉ có hai người là Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh.

Một ngày trước khi xuất phát, Trương Phượng Tiên ngồi trong phòng làm việc nhìn Phùng Chính Anh rồi đùa rằng, chút tiền đầu tư này của ba cậu thật đáng giá, người ta đi đâu cậu đi đó, thiếu điều cầm tay chỉ việc luôn.

Nghĩ đến vùng Đông Bắc thì sẽ nghĩ đến điều gì chứ?

Vấn đề này, nếu hỏi người trẻ tuổi ở hai mươi năm sau, thì bọn họ sẽ trả lời rằng phát sóng trực tiếp, nhạc rap, tình huynh đệ, hào sảng các thứ. Nhưng Đông Bắc hiện tại, chính là viên ngọc sáng của phương Bắc.

Đối với Đông Bắc bây giờ, ngoài sự giàu có ra thì nhiều người còn ca ngợi Đông Bắc về ấn tượng đất lành chim đậu. Nào là anh cả của ngành công nghiệp trong nước, nơi tập trung của các công ty nhà nước lớn, nơi hội tụ của các trường học chất lượng, cũng là khu vực thi hành nghiêm khắc nhất chính sách sinh sản.

Từ sau năm 95, các thành phố phía Nam bắt đầu mua bán theo đường biển, tiền đầu tư từ nước ngoài dần dần được rót vào, GDP đầu người cũng bắt đầu vượt qua vùng Đông Bắc, cho nên đây chính là thời kì huy hoàng sau cùng của người anh cả này. Mỗi một người Đông Bắc khi tới bất kì thành phố nào cũng sẽ tự hào dùng giọng địa phương nói về quê hương của chính mình.

Sau năm 1995, các doanh nghiệp nhà nước cải cách dần đi vào sâu hơn. Trừ một số doanh nghiệp nhà nước vô cùng quan trọng ở lại, những công ty khác bắt đầu cuống quýt thay đổi, nỗi đau bắt đầu xuất hiện. Cũng ngay lúc này, dân số xuất hiện chảy máu chất xám, các thành phố phía Nam bắt đầu vùng lên, những người lao động bị mất việc cũng đi về phía Nam tìm đường sống.

Làn sóng nhập cư nổ ra. Trong khoảng thời gian này, đồng tiền quốc nội bị mất giá, cộng thêm tình hình thế giới cũng không yên bình, vật giả lại tăng vọt. Do đó, tiền lương ở các công ty phía Nam bởi vì quá nhiều nhân công mà lại ít đi so với trước đó.

Một nhóm rất nhiều các nguồn vốn nước ngoài đã thấy được cái lợi của nguồn nhân công giá rẻ. Cộng thêm cả việc hoàn thành nâng cao trình độ công nghiệp, bước đầu hoàn thiện cơ sở hạ tầng, bước đầu hình thành các ngành công nghiệp hỗ trợ. Các nguồn vốn nước ngoài đã dời ngành công nghiệp truyền thống với mật độ sản xuất công nghiệp cao từ bốn con rồng của quốc giá đến các thành phố ven biển, tiến lên ôm trọn một nhóm những người lao động bị mất việc, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt trong thị trường lao động.

Đứng ở hai năm sau nhìn lại thời điểm bây giờ thì giống như tất cả đều là do nguồn vốn nước ngoài đem lại vậy, chỉ cần mạnh dạn đón nhận thôi. Nếu không có cách mạng công nghiệp lần đầu tiên, thì những công ty có vốn nước ngoài sẽ không được như vậy!

Trong đất nước này thì mỗi người một bước, đều là những bước chân bước ra ngoài. Khi hoa thơm nở rộ sẽ hấp dẫn bướm bay tới. Con bướm hải mật xong thì lại quay đầu lại bảo hoa nở là nhờ có nó, thật sự là trơ trẽn cực kỳ!

Lúc ngồi trên máy bay, suy nghĩ của Lục Tam Phong có chút rồi ren, đành tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh thì đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh ta đã nghe ba mình nói nhiều về vùng Đông Bắc, nhưng anh chỉ biết nơi đó lạnh, còn những thứ khác cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Ông Phùng chỉ nói cho anh ta rằng năm đó bởi vì chiến tranh loạn lạc nên tổ tiên mới rời bỏ quê hương, một đường nam tiến.

Không ngờ mấy hệ sau lại chuyển đến Sông Hương, cũng coi như dời chỗ ở.

Giá rét vẫn còn trong không khí ở Quảng Ninh vào những tuần giữa tháng tư thế này. Khi máy bay giảm tốc đáp đất, Lục Tam Phong còn nhìn thấy phía đất hoang xa xa ngoài kia còn tuyết đọng.

Phùng Chính Anh tò mò nhìn ra ngoài rồi quay đầu nói với Lục Tam Phong: “Anh Phong, trông lạnh quá à!”

“Chắc là gần không độ thôi, tạm được.” Lục Tam Phong tùy tiện nói.

“Anh Phong, em phát hiện mỗi lần em đi công tác đều là đi khoang bình dân, có chút không thoải mái. Khoang thương gia cũng có tổn bao nhiêu tiền đâu.” Phùng Chính Anh vừa nhúc nhích cơ thể vừa nói

“Thiệt là tệ quá đi, hơi bị nhiều tật xấu đấy. Anh có biết rằng có rất nhiều người bây giờ, đừng nói là đi máy bay, đến cả cái máy bay ra sao còn chưa từng được nhìn thấy cơ” Lục Tam Phong tức giận nói: “Ở tuổi của anh ấy, chín mươi chín phần trăm người chỉ có một quan hệ với máy bay thôi.”

"Cái gì cơ?”

“Rạn nứt!” Lục Tam Phong tháo dây an toàn ra: “Xuống máy bay!”

Vừa xuống khỏi máy bay, không khí lạnh đã ùa vào trong mặt. Dù trước khi đi đã chuẩn bị đầy đủ quần áo, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thích ứng kip.

Hai công ty thiếu nợ đều là hai công ty sắt thép cả, một cái là Bắc Cương, một cái là Bản Cương. Các công ty con của hai công ty này đã mua một lô TV để phát cho các nhân viên nội bộ, đây được coi là một loại ưu đãi.

Vì trước khi tới đã báo cho nhân viên của công ty bất động sản Bắc Cương nên khi vừa ra khỏi sân bay thì đã có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đứng sẵn ở cửa đón khách, trong tay cầm một tấm bảng viết chào mừng đoàn chủ tịch điện tử Thủy Hoàn “Xin chào!” Lục Tam Phong đi tới, nói.

Đối phương quan sát Lục Tam Phong rồi hỏi: “Cậu là tổng giám đốc Lục sao?”

"Đúng vậy, anh tới đón chúng tôi phải không?” Lục Tam Phong nói với anh ta: “Hay là lên xe trước đã, ngoài này hơi lạnh.”

"Ái chà, cậu đây thật là trẻ quá đi đó, tí nữa tôi còn tưởng là nhìn nhầm nữa cơ. Ban nãy có nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mà cứ tưởng là cậu đấy. Mời mời mời, mau lên xe đi, không khí chỗ chúng tôi lạnh lắm!”

Đối phương vô cùng nhiệt tình, nói cũng rất nhiều. Nói đến chuyện sau khi lên xe, vừa đi vừa nhìn thì thấy nơi này đã dần hoàn thiện hoàn thiện các công trình công cộng, cơ sở vật chất của thành phố, cơ sở hạ tầng, rồi đèn đường, vành đai xanh,... Cũng được quy hoạch hợp lý, gọn gàng. So với các thành phố nhỏ khác thì tựa như hai thế giới vậy.

“Các cậu đến đây để lo chuyện tiền nong à?” Tài xế quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn hai người Lục Tam Phong.

“Đúng vậy, chúng tôi hy vọng có thể có một cuộc thương lượng ổn thỏa với quý công ty.” Phùng Chính Anh khách sáo nói.

“Công ty của cậu là gì chứ, chúng tôi là một đơn vị đây. Cho nên tôi muốn nói với các cậu, không ổn đâu. Vào năm ngoái, có rất nhiều đơn vị bị chửi mắng đến không sống nổi, anh đòi tiền tôi, tôi đòi tiền anh, thậm chí còn đánh nhau nữa!” Người tài xế nói một cách nghiêm trọng.

“Đánh nhau?” Phùng Chính Anh đầy kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Còn đánh nhau á?”

“Thì chính là đánh nhau thôi chứ sao.”

“Hiện tại các đơn vị cũng khó khăn, hiệu quả và lợi ích không ổn lắm. Mấy năm trước đã không giàu rồi, rất nhiều người đều ăn cơm thiết từ nhà máy, tôi nói thật, đều bị bệnh cả, hơn mười ngàn người cơ. Tôi nói những người này mà bị bệnh, thì mỗi tháng có thể lấy được bao nhiêu tiền lương, tốn bao nhiêu chi phí? Tôi có biết một người anh em kia, mới đi làm theo ca một tháng thôi mà từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại luôn. Mãi sau đó mới biết, người ta đã dọn ra con phố phía Bắc mở một tiệm thịt nướng rồi.”

Tài xế nói ra hết những vấn đề linh tinh phiền phức ở đơn vị, bây giờ ăn cơm nhà máy cũng đã có cái giá rõ ràng, đi làm hai năm, khi về tiêu được ít tiền rồi lại vào lại.

Mà bỏ thêm một chút tiền nữa tìm phòng khám xin hẹn khám bệnh thì không phải đi làm, cả đời sống an nhàn, về già có lương hưu.

“Vậy anh có nghĩ tới việc một ngày nào đó nếu đơn vị sụp đổ không? Hoặc là cắt giảm nhân sự!” Lục Tam Phong hỏi.

“Sao có thể chứ? Đơn vị là của nhà nước, ăn cơm của nhà nước. Có nhiều người cứ kêu la là sẽ sụp đổ, nhưng không thể nào sụp đổ được đâu. nếu vậy thì bao nhiêu người thất nghiệp, xã hội sẽ rối loạn ngay.” Tài xế nói chắc như đinh đóng cột

Lục Tam Phong nghe thấy ý kiến này thì chỉ cười cười, lời nói của người này đại diện cho suy nghĩ chân chính

223287679.jpg


798639423.jpg


564287204.jpg


Tổng giám đốc Hác năm nay ba mươi chín, đã là người phụ trách của công ty bất động sản trực thuộc Bắc Cương, anh ta cũng không có lý lịch gì cả, có thể lên đến vị trí này ở độ tuổi này, chắc chắn là một người thành công trong con mắt của những người xung quanh.

Về phương diện sắp xếp nhà ở và quản lý khu gia đình thì đã cầm quyền rôi!

Chẳng qua đều là lừa những khoản tiền nhỏ, vào cuối năm, nhiều người đòi nợ, lại phải mời ăn cơm rồi mời nhậu nhẹt, còn phải đưa tiền để chạy quan hệ, tổng giám đốc Hác đã thèm muốn từ lâu, giờ đây cuối cùng cũng đến lượt anh ta.

Điện tử Thuỷ Hoàn gọi điện đến nói rằng chủ tịch muốn qua đây bàn bạc, tổng giám đốc Hác phấn khích đến mức không thể ngủ được, một con cá lớn như vậy, anh ta làm sao có thể bỏ qua chứ?

Buổi chiều đang nghỉ ngơi trong khách sạn, tổng giám đốc Hác nhờ người qua lịch sự nói rằng tối nay sẽ chiêu đãi ăn tối ở khách sạn này, để Lục Tam Phong khỏi lo lắng, chắc chắn sẽ trả số tiền đã nợ.

Sau khi người đó rời đi, Phùng Chính Anh đóng cửa lại và nói: “Người ta khá lịch sự đấy, khoản nợ này cũng không khó như anh đã nói mà.”

“Càng như vậy thì càng phiền phức, nếu anh ta trực tiếp trốn đi, tôi ngược lại cảm thấy yên tâm, chẳng qua thì đuổi theo và chặn lấy.” Lục Tam Phong dựa vào chiếc ghế, cầm ấm nước lên thêm chút nước vào trong tách trà và nói: “Chờ xem bữa tối đêm nay, đối phương sẽ có mưu đồ gì.”

Vào buổi tối, tổng giám đốc Hác đã khoác con chồn lên mình và kẹp cái túi da vào nách, chải chuốt lại tóc tai, đứng ở trước gương thắt dây lưng rồi khẽ giậm chân.

Cửa văn phòng có tiếng gõ và có một người đàn ông gầy gò xấu xí bước vào, hỏi: “Tổng giám đốc Hác, Gold Coast tối nay, tôi mời anh.”

“Số hai mươi sáu có ở đây không?” Tổng giám đốc Hác thản nhiên hỏi.

“Cái gì mà số hai mươi sáu, anh tiêu dùng thoả thích, tôi sẽ thanh toán, đơn vị căn nhà đó...”

“Không rảnh, có chuyện phải làm, hôm khác nói tiếp.” Tổng giám đốc Hác cầm bật lửa trên bàn rồi đi về phía cửa, đi ngang qua người đàn ông và căn dặn: “Gần đây thích cưỡi gái Tây, có biết không?”

“Được, vậy anh làm việc của anh trước đi, chuyện này?”

“Sẽ nói sau.”

“Tôi đã mua giúp anh một cây thuốc lá..."

“Đặt trên bàn đi.” Giọng nói của tổng giám đốc Hác từ hành lang vang đến, càng lúc càng đi xa.

Trong căn phòng ở tầng ba, Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh đã đến rồi, vài phút sau, tổng giám đốc Hác đã bước vào phòng dưới sự dẫn dắt của quản đốc, Lục Tam Phong đứng lên và nở ra một nụ cười, đưa tay ra và nói: “Chào anh, tôi là chủ tịch của điện tử Thuỷ Hoàn, Lục Tam Phong!”

“Đây là trợ lý của tôi.”

Tổng giám đốc Hác nhìn căn phòng trống rỗng thì thầm cau mày, bắt tay xong thì buông ra, nói: “Chỉ ba người chúng ta à?”

“Còn có những người khác sao?” Lục Tam Phong khó hiểu nói.

“Chậc!” Tổng giám đốc Hác bất mãn chậc lưỡi, nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu đây cũng không được rồi, ăn uống nhậu nhẹt thường thì phải có những cô gái, nếu không thì vô vị quá.”

Lục Tam Phong đương nhiên biết anh ta đang nói cái gì, cười và nói: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không quen thuộc chỗ này, có chỗ nào chưa chu toàn thì mong tổng giám đốc Hác thông cảm, hôm nay chủ yếu nói về vấn đề nợ nần...

“Dừng dừng dừng lại!” Tổng giám đốc Hác liền ngồi phịch xuống ghế chính, sau đó thì đặt cái túi sang bên cạnh, nói: “Ăn cơm trước, tổng giám đốc Lục, nhìn cậu còn nhỏ nên tôi sẽ gọi cậu một tiếng em trai, anh nói với cậu này, đòi nợ không phải đòi như vậy đầu, cậu sắp xếp ổn thỏa thì anh đây trong lòng tự biết.”

Lục Tam Phong lúng túng mỉm cười, dùng thủ đoạn này để đánh lừa mình, ngồi xuống và nói: “Anh à, nếu anh nhanh gọn thì em trai đây chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thoả, có phải chuyện lớn lao gì.”

Tổng giám đốc Hác nghe anh dùng lời xem thường mình thì vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm lấy Lục Tam Phong, hỏi: “Tiền, cậu có muốn lấy không?”

“Muốn chứ, em xa xôi đến tận đây chính là đòi nợ, em còn nhỏ tuổi, có một số quy tắc không hiểu rõ, mong anh đừng trách cứ.” Lục Tam Phong thuận tay đưa thực đơn qua và nói: “Anh, anh muốn gọi món gì?”

Khó khăn lắm mới bắt được con cừu béo này, tổng giám đốc Hác không thể nào ra tay nhẹ nhàng được, đến thực đơn cũng không thèm nhìn và nói: “Cho một con tôm hùm bốn cân hơn đi.”

“Xin lỗi ạ, không có lớn như vậy.”

“Có lớn bao nhiêu thì lên bấy nhiêu đi!"

Lục Tam Phong thấy anh ta sư tử há rộng mồm, vội cầm thực đơn và nói: “Chúng ta gọi theo tiêu chuẩn ăn uống nhé, mỗi người với chỉ tiêu là ba trăm nghìn, anh xem mà gọi nhé.”

“Cho mười chai mạo đài!” Tổng giám đốc Hác dặn dò.

“Anh, uống không được, tửu lượng của em trai không giỏi như thế.” Lục Tam Phong vội vàng nói.

Trong lòng của tổng giám đốc Hác cảm thấy khó chịu đến tột độ, thanh niên này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, trên bàn ăn có dư rượu ra chính là để cầm đi khi về, mời khách ăn cơm, thì phải chuẩn bị sẵn cho đối phương ăn xong rồi cầm đi.

“Một chai là được rồi!” Lục Tam Phong căn dặn: “Đừng đắt quá, giá tầm trung là được rồi.”

“Tổng giám đốc Lục, cậu có hiểu quy tắc không vậy?” Tổng giám đốc Hác không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm lấy Lục Tam Phong và chất vấn.

“Quy tắc gì a? Em còn trẻ, không hiểu chuyện, có gì sai sót không đúng thì mong anh chỉ giáo cho.” Lục Tam Phong nhìn anh ta, y như một thằng liều lĩnh vậy.

Hễ có nhiều người tặng quà đi cửa sau, thì tổng giám đốc Hác lúc này chắc chắn sẽ đứng dậy và rời đi, phải ở đây chịu uất ức sao?

Anh ta không muốn bỏ lỡ Lục Tam Phong, lại cảm thấy anh còn trẻ, không hiểu chuyện, mình nói một chút là được rồi.

Cùng với món ăn được đem lên, Lục Tam Phong và tổng giám đốc Hác thì xưng anh gọi em, Phùng Chính Anh không thích hợp với loại trường hợp này lắm, thi thoảng ở bên cạnh chen vào một câu.

“Anh, số tiền này chúng em thực sự vô cùng gấp, nếu anh quan tâm đến ngành điện tử thì biết, trong khoảng thời gian gần đây, công ty của chúng em thực sự sắp không thể tiếp tục được nữa, nếu không cũng không mở lời với anh, có đúng không?” Lục Tam Phong hỏi anh ta.

“Chuyện này à, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, anh xem cậu còn trẻ nên sẽ chỉ cho cậu một con đường” Tổng giám đốc Hác châm một điều thuốc và nói với Lục Tam Phong: “Số tiền này phải lấy từ tập đoàn công ty về, tuy nhiên, phải anh đây báo cáo lên trên, bởi vì đơn vị thiếu tiền, nên muốn bên đó đưa tiền cho cậu, cậu buộc phải bỏ ra một chút tiền để tìm kiếm các mối quan hệ, đủ thẳng thắn không?”

Phùng Chính Anh đã nghe rõ ý của tổng giám đốc Hác rồi, nhưng Lục Tam Phong có vẻ không hiểu vậy, mặt mày đầy vui mừng nói: “Anh, anh báo cáo lên trên trước, mối quan hệ này của chúng ta, chuyện này anh vẫn phải giúp.

“Dựa vào cái gì mà anh phải giúp cậu chứ?” Tổng giám đốc Hác cũng không quan tâm rõ ràng hay không rõ ràng, nói với Lục Tam Phong rằng: “Anh vui thì chuyện gì cũng dễ làm, có hiểu không?”

Lục Tam Phong đờ đẫn lắc đầu và nói: "Không... Hiểu lắm.”

“Cậu xem cậu này, như vậy đi, anh nói cậu đi làm!” Tổng giám đốc Hác cũng rất bất lực, nói: “Lát hồi ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi hát karaoke, tìm vài cô gái, vui vẻ một phen, chuyện này nếu cậu muốn thành công thì cậu hãy nghe anh, cậu tìm cách đưa thêm một tỷ rưỡi đến đây.

“Còn phải một tỷ rưỡi nữa?” Phùng Chính Anh kêu lên và nói: “Chúng tôi đến để đòi nợ chứ không phải tặng tiền”

"Một người trợ lý như cậu nhiều lời như vậy để làm gì? Cả buổi tối rồi, cái miệng đó cứ nhóp nhép nhóp nhép, ăn cơm của cậu đi, ăn xong rồi thì đi ra ngoài!” Tổng giám đốc Hác quát mắng Phùng Chính Anh.

Sắc mặt của Phùng Chính Anh lập tức trở nên khó coi, anh Phong cũng chưa từng mắng chửi anh ta như vậy, bị một giám đốc nhỏ nói như vậy, lập tức muốn lên cơn.

“Còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng trách.” Lục Tam Phong hỏi tổng giám đốc Hác: “Một tỷ rưỡi là chuyện gì vậy ạ?”

“Em trai, anh nói cậu biết, chuyện này anh thông thường sẽ không nói với bất kỳ một ai, vì thấy cậu khá ngây ngô, quỹ của đơn vị chúng ta khá căng thẳng, khoản tiền của cậu ở tập đoàn Bản Cương, thực ra đã được hợp nhất lại, có ba việc, bắt đầu từ nơi căng thẳng trước, lần trước anh họp, lãnh đạo đã nói rồi, nắm lớn thả nhỏ!” Tổng giám đốc Hác nhìn vẻ mặt khó đoán của Lục Tam Phong.

“Nắm lớn thả nhỏ, vậy có liên quan gì đến một tỷ rưỡi?” Lục Tam Phong khó hiểu.

“Cái cậu trẻ này, buộc phải nói thẳng ra, ý của nằm lớn thả nhỏ là, trả khoản nợ lớn trước, số tiền nợ ít thì không ưu tiên trả, hiện giờ khoản nợ của cậu là năm tỷ tư, cấp độ ưu tiên của cậu không cao, cậu cho vay thêm một tỷ rưỡi, thì là sáu tỷ chín, đây là một khoản nợ lớn, bên tài chính báo cáo lên cấp trên, một khi lãnh đạo ký tên thì số tiền lập tức chuyển vào tài khoản, đã hiểu chưa?” Tổng giám đốc Hác cầm ly rượu lên và nói: “Thông thường tôi thực sự sẽ không nói ra đâu.”

“Nếu đối phương không trả tiền, tôi lại cho anh ta mượn tiền, nếu vẫn không trả thì tôi lại cho mượn, để anh ta nợ tôi hàng trăm tỷ, dọa đến đối phương chắc

chắn sẽ trả tiền ngay lập tức, là lý lẽ này đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Gần như vậy!”

Phùng Chính Anh không nhịn được cười thành tiếng, chuyện vớ vẩn này sẽ có người tin sao?

Chưa kể, thực sự có người tin, hơn nữa lại rất nhiều người, bởi vì vướng víu nợ nần, có rất nhiều công ty cũng nắm lớn thả nhỏ, với điều kiện bên vay là công ty hàng đầu, nắm được thóp của công ty này thì không dám không trả.

“Cậu cười cái gì? Buồn cười như thế sao?” Tổng giám đốc Hác hỏi.

“Anh đừng tính toán với anh ta.” Lục Tam Phong nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này khá quan trọng, em phải bàn bạc với các cổ đông khác của công ty."

“Cậu bàn bạc đi, chúng ta uống xong ly rượu này, thì đi karaoke Kim Phấn!” Tổng giám đốc Hác vừa nói vừa nâng ly lên.

Lục Tam Phong cầm phần dưới của

1632549785.jpg


1834283436.jpg


1147977528.jpg


Hiện giờ có rất nhiều người như tổng giám đốc Hác, anh ta chí ít còn là tổng giám đốc một công ty bất động sản, có rất nhiều người giả danh này để đi lừa người, kiểu nhân vật Phạm Đức Bưu không phải là hiếm gặp ở trên vùng đất đen này.

Bước vào phòng riêng, bên trong có một dãy ghế sofa và bàn trà, không có tivi lớn, phía sau có treo một máy chiếu, micro cũng là micro có dây, trang trí bên trong quả thực bình thường so với hai mươi năm sau.

Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, ở phía trên ghế sofa là một tấm hình có bốn năm người đàn ông tóc dài mặc bộ vest rộng, cảm giác về thời đại đó thực sự rất tuyệt.

Karaoke thương vụ, hoàn cảnh không quan trọng, chủ yếu là đến ngắm các cô gái!

Tổng giám đốc Hác ngồi xuống và bắt chéo chân, trong miệng ngậm điều thuốc, ngay sau đó liền có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi bước vào, mặt mày trang điểm, đầu tóc khá nặng nề và uốn kiểu gợn sóng.

“Xin chào các vị lãnh đạo, đây là quản lý đại sảnh của chúng tôi, Hiểu Tĩnh, ngài có cần gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm tốt cho ngài, hy vọng sẽ có khoảng thời gian vui vẻ ở đây với chúng tôi.” Quản lý đại sảnh tự nhiên thoải mái nói.

“Đây là lãnh đạo đến từ phía nam, tổng giám đốc Lục của chúng ta, mang một chai rượu tây ở đây của các người đến đây, uống không đủ thì lấy thêm, và tìm thêm vài cô gái đến đây.” Tổng giám đốc Hác xua tay nói: “Xinh đẹp này, thông minh này, có biết không? Đi sắp xếp đi!”

“Ngài yên tâm, sẽ đến ngay!” Quản lý đại sảnh đi ra ngoài xem xét, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn máy chiếu ở phía trên, thực ra doanh thu của loại sản phẩm này luôn rất tốt, trong những năm gần đây, thị trường karaoke loại phòng riêng này đang bùng nổ.

Vào đầu năm, bộ phận marketing đã đưa lên một bản khảo sát thị trường sơ bộ liên quan đến máy chiếu, doanh số năm trên thị trường đã đột phá một triệu chiếc vào năm ngoái, tạo ra một hồ thị trường lớn.

Đang suy ngẫm về chuyện của thị trường, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, một nhóm cô gái bước vào, tất cả đều khoảng một mét bảy, chân đi giày cao gót, trên cơ bản đều mặc những chiếc váy trên đầu gối và mặt mày trang điểm.

Ở thời đại này, những người phụ nữ này nếu đi trên đường thì tỷ lệ quay đầu là chắc chắn cao!

“Chào lãnh đạo!” Các cô gái cùng nhau cúi đầu chào hỏi.

Phùng Chính Anh khi nhìn thấy trường hợp này, cả người có chút căng thẳng, khẽ liếc sang nhìn Lục Tam Phong, phải làm gì nếu bắt đầu cuộc chơi đây?

Lục Tam Phong lại không nghĩ đến điều đó, anh phát hiện một chuyện thú vị, ở phía nam, những người trong ngành dịch vụ sẽ gọi khách hàng là ông chủ hoặc là ông tổng, còn ở phía bắc, lại gọi là lãnh đạo và tiếp theo là anh!

Tổng giám đốc Hác quay đầu sang nhìn Lục Tam Phong và hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có thích ai không?”

Lục Tam Phong nhìn lướt qua, trong lòng thầm nói, các cô gái này trang điểm khá đậm, Lục Tam Phong thậm chí nhìn thấy một cô gái đánh mí mắt một xanh lục, dưới ánh đèn, trông giống như một con ma vậy.

Nhưng cách trang điểm này là nét đặc trưng loè loẹt của thời đại này, mỗi đỏ và mí mắt xanh lục.

“Đều được đều được, tổng giám đốc Hác chơi vui là được, em không sao cả” Lục Tam Phong khách sáo nói.

Những cô gái này đều nhìn lấy Lục Tam Phong, họ có thể tinh tường nhận thấy, Lục Tam Phong sẽ là người trả tiền vào đêm nay, hơn nữa Lục Tam Phong còn rất trẻ, ngoại hình cũng không tệ, khách hàng như vậy đối với họ mà nói đúng là có thể gặp chứ không thể cầu.

“Vậy ở lại hết đi!” Tổng giám đốc Hác vẫy tay, vô cùng hào phóng, một hàng cô gái mặt mày rạng rỡ, ông chủ hào phóng như vậy thật hiếm thấy.

Sau khi tổng giám đốc Hác nói xong, thì bảy tám cô gái ngồi vào sofa, đã chen một nửa ở bên cạnh Lục Tam Phong, ai nấy đều tranh giành, tổng giám đốc Hác nhìn trái phải hai người, luôn cảm thấy thiếu thốn sao đấy, không mấy hằng hái lắm.

“Này... Hiểu Tĩnh, ở đây các người có gái Tây không?” Tổng giám đốc Hác hỏi.

“Có, nhưng đã ở cùng với vị khách khác rồi ạ, ngài lần sau đến chơi thì hãy gọi điện trước, tôi sẽ bảo cô ấy chờ ngài.” Quản lý đại sảnh mặt mày áy náy nói.

Rượu đã được bày sẵn ở trên bàn, vài cậu trai đến rót rượu, quản lý đại sảnh nâng một ly rượu lên xin lỗi và một hơi uống cạn.

Các cô gái cũng là các tay lão làng làm nóng bầu không khí, uống rượu, chơi trò chơi, ca hát, nhảy múa, cái gì cũng biết, hai cô gái không ngừng bám sát vào Lục Tam Phong, trong đó có cô gái mí mắt xanh lục.

“Đi cùng với tổng giám đốc Hác đi, tổng giám đốc Hác mới là vị khách quan trọng.” Lục Tam Phong nói với hai người họ.

Phùng Chính Anh cầm ly rượu lên và uống, anh Phong ở bên cạnh, anh ta có chút không buông thả được, nếu Lục Tam Phong không ở đây, anh ta chắc chắn có thể chơi đùa, bữa tiệc điên cuồng ở nước ngoài so với ở đây, anh ta đã tham gia không ít.

Lục Tam Phong và tổng giám đốc Hác cùng nhau uống rượu, có một cô gái bắt đầu ca hát, trong phòng riêng trở nên sôi động.

“Em trai, anh vui vẻ rồi, chuyện gì cũng dễ làm, chết tiệt có thể bỏ ra vài đồng tiền, một phần trong năm tỷ tư cũng đủ để ở đây chơi một tháng rồi.” Tổng giám đốc Hác mặt mày đỏ bừng, vừa nói chuyện với Lục Tam Phong, thì cái tay vừa kéo cô gái ở bên cạnh ôm vào lòng, cô gái đó cười khúc khích, trông vô cùng truỵ lạc.

“Anh, chuyện này của em thực sự trông cậy vào anh rồi, bây giờ em chỉ tin mình anh thôi, thật đấy, nếu có thể lấy lại số tiền này, anh không chỉ cứu được em mà còn cứu được hàng vạn nhân viên.” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly, nói: “Em lạ nước lạ cái, cần anh chỉ dạy nhiều hơn.”

“Hai ngày này anh giới thiệu cho cậu quen biết vài lãnh đạo, ăn cơm, ca hát, tắm hơi, sau đó cậu làm theo lời anh đã nói, chính là chuyện một tỷ rưỡi đó, anh nói cậu nghe, chỉ một câu thôi, không có gì sai sót cả!” Tổng giám đốc Hác kích động nói.

“Em cạn ly đây!” Lục Tam Phong nói xong thì một hơi uống cạn.

Hai cô gái đứng ở phía trước bắt đầu vặn vẹo cơ thể, cô gái ở bên cạnh không ngừng gào thét lên, khuấy động bầu không khí và hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có muốn bay một cái không?”

“Bay một cái? Cái gì gọi là bay một cái?” Lục Tam Phong khó hiểu hỏi.

Tổng giám đốc Hác chỉ tay và hét lên: “Bay cho tôi!”

Hai cô gái đang chuyển động cơ thể, và thuận tay lấy ra một thứ gì đó từ trong áo rồi ném đi, một cái ném vào mặt của tổng giám đốc Hác, còn cái kia thì treo trên đầu của Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong đưa tay lên sờ và lấy xuống, nhìn lấy cái áo ngực, thật cạn lời, chỉ có thể nói rằng, thanh niên ở hai mươi năm sau không hiểu được niềm vui khi ba còn trẻ mà.

Quả cầu đèn bảy màu trên mái nhà bắt đầu chuyển động, tổng giám đốc Hác phấn khích đứng dậy đi về phía bàn trà, Phùng Chính Anh bị hai cô gái kéo đi nhảy.

“Lãnh đạo, đi nhảy một chút để đổ mồ hôi đi nào!” Một cô gái kéo lấy tay của Lục Tam Phong.

Các điệu múa ở đây không phải là điệu múa đường hoàng gì, ở nơi đường hoàng sẽ nhảy những điệu múa như latin, quốc tế, giao hữu, còn ở trong đây toàn là điệu nhảy má kề má.

Đây chính là điệu nhảy mà dân gian gọi là điệu nhảy vợ con ly tán.

Uống rượu, nhảy nhót, các loại hành động kích thích, chỉ có bạn không nghĩ ra chứ không có cái họ không biết chơi, dùng tửu trì nhục lâm để miêu tả cũng không quá đáng.

Ngay cả Trụ Vương khi nhìn thấy cảnh tượng này chắc cũng chỉ có thể thở dài, mẹ kiếp, cũng là các người biết chơi mà.

Đã náo nhiệt một tiếng đồng hồ hơn, rượu cũng uống được một nửa, tổng giám đốc Hác rõ ràng uống hơi nhiều, đứng dậy đi ra ngoài, cô gái bên cạnh thấy anh ta rời khỏi, liền quay sang hỏi Lục Tam Phong: “Lãnh đạo, có hài lòng không a?”

“Hài lòng hài lòng, tốt lắm, tiếp tục cố gắng” Lục Tam Phong lịch sự nói.

Tổng giám đốc Hác đi nhà vệ sinh, sau khi bước ra thì đứng ở đấy rửa tay, có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ, tóc vàng mắt xanh, cao hơn một mét bảy, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Tổng giám đốc Hác quan sát lấy cô ta từ đầu đến cuối, cô ta cũng nhìn lấy tổng giám đốc Hác và mỉm cười.

“Đi ra làm gì vậy? Nào, hôn một cái!” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hơn bước đến, không nói năng gì cả thì trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô gái, đưa đầu lên muốn hôn.

Cô gái bị dọa sợ và hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn người đàn ông, nói nhỏ vài câu và cuối cùng chỉ đành dùng tay đẩy ra, nói: “ON! Phòng riêng, phòng riêng!”

Tổng giám đốc Hác cũng biết rằng, người ta chắc chắn là đến đây chơi, không nói gì nhiều, phất tay rồi nhìn chằm chằm lấy ông ta, chuẩn bị người.

“Này anh trai, nhìn cái gì vậy?”

Ông già này muốn hôn nhưng lại không thành công, vốn đã tức giận rồi, tổng giám đốc Hác lại nhìn chằm chằm lấy ông ta, càng cảm thấy bị xúc phạm.

Tổng giám đốc Hác đã uống một chút rượu, cũng không kiêng dè và trả lời rằng: “Nhìn không được sao hả? Mày có ý gì hả? Nhìn một cái cũng không được sao?”

“Mẹ kiếp, mày kiếm chuyện phải không? Muốn đánh phải không?” Đối phương trực tiếp nổi giận, bước lên và hung dữ nhìn chằm chằm lấy tổng giám đốc Hác.

“Không đùa được thì đừng ra ngoài chơi, có biết không? Không trả đủ tiền sao? Nào đến phòng của anh, anh có tiền. Tổng giám đốc Hác chào hỏi với cô gái.

Cô gái ngoài từ tiền ra thì không nghe hiểu cái gì cả.

“Láo với ai thế? Coi thường ai vậy?” Người đàn ông tức giận, đưa tay ra túm lấy cổ áo của tổng giám đốc Hác, ông ta cũng đã uống chút rượu, đứng đấy lắc lư và đẩy mạnh tổng giám đốc Hác.

Tổng giám đốc Hác lập tức nổi giận, liền đưa tay lên giảng cho đối phương một bạt tai, chát một tiếng, đánh đến đầu kêu ong ong.

“Mẹ kiếp, đồ chó chết!” Đối phương chửi bởi và lao đến đấm đá, cả hai người lập tức đánh hỗn loạn với nhau, cô gái ở bên cạnh thấy vậy vội đi kêu người.

Cả hai đều đã uống rượu, xâu xé nhau không bao lâu thì bị bảo vệ ngăn lại, anh cả ở đối diện rõ ràng đã tức giận, quay đầu lại và đi về hướng phòng riêng của mình, đẩy cửa ra và hét lớn: “Đánh nhau, ra đây hết cho tao!”

Sáu, bảy người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi từ phòng riêng

1129031285.jpg


360552865.jpg


389327214.jpg


Tổng giám đốc Hác cũng không phải người dễ đụng vào, quay đầu đi đã gọi điện lên công ty rồi bước tới chỉ tay vào đối phương, quát lớn: "Mẹ kiếp, đừng chạy đấy, bố mày kêu người, có gan thì đừng ồn ào, một lát trực tiếp ra tay!”

“Đừng đợi một lát nữa, lên nào!” Đối phương vừa nói vừa tiến lên trước.

Bảo vệ vội vàng ngăn cản, một người trông như đội trưởng bảo vệ bước đến, quát lớn: “Làm gì? Đều đang làm gì hả? Đánh nhau ở đây phải không? Không đi nghe ngóng xem, nơi này là của ai.”

“Tôi quan tâm cái nơi chết tiệt này là của ai chứ, bố mày hôm nay không chém chết thằng đó thì bố mày mang họ của thằng đó!”

Một nhóm người vừa nói vừa lao lên, bảy tám người bảo vệ ngăn lấy, đội trưởng bảo vệ quát ầm lên: “Muốn đánh thì ra ngoài đánh, có đánh chết người cũng không liên quan đến bọn tao, đánh nhau ở đây, vậy có nghĩa là không nể mặt Long Bưu tao đây!”

Đội trưởng bảo vệ sau khi nói xong thì kéo áo ra, để lộ ra sợi dây chuyền vàng lớn ở trên cổ, trên vai có xăm hình con rồng và con hổ, khí thế vô cùng dọa người.

“Đi giang hồ nghe ngóng xem, tao, Long Bưu cũng là người có tiếng tăm, từng làm dậy sóng ở Khang Bình!”

Ai nấy đều biết rằng, nơi này nếu không có ai canh giữ thì sớm đã đánh đến văng não ra rồi, tất cả đều khá kiềm chế khi đối mặt với Long Bưu, người ta là làm nghề này mà.

Phùng Chính Anh quá quen thuộc với những người như Long Bưu rồi, bèn lặng lẽ kéo Lục Tam Phong lại và nói: “Anh Phong, xã đoàn này quá lớn, chúng ta không đụng chạm nổi đâu.”

“Bình tĩnh!” Lục Tam Phong đứng ở bên cạnh rất bình tĩnh.

Ngay cả ở Sông Hương, là căn cứ của Phùng Chính Anh, khi đối mặt với các côn đồ và một số tên lưu manh cấp thấp gia nhập vào môn phái, cũng rất đau đầu, bạn có giàu đến mấy thì người ta cũng không nghe bạn, ngược lại, người cấp cao thì dễ nói chuyện.

Một đám người ầm ĩ muốn ra ngoài đánh, đêm nay không đánh một trận là không xong, tổng giám đốc Hác cảm thấy người của mình cũng sắp đến rồi, bèn đi theo ra bên ngoài, quay đầu lại nói với Lục Tam Phong: “Em trai, đừng sợ, anh ở đây không phải lăn lộn oan uổng đâu!”

Lục Tam Phong đồng ý và đi theo ra bên ngoài, vẫn là vẻ mặt đêm nay phải giúp đỡ tổng giám đốc Hác, Phùng Chính Anh vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, đừng tham gia vào, chúng ta lạ nước lạ cái, tổng giám đốc Hác này cũng không có lòng tốt gì với anh, nếu thực sự xảy ra chuyện thì sẽ không giúp anh đâu.”

“Không cần anh phải lo lắng, trong lòng tôi đã tính sẵn rồi!” Lục Tam Phong lạnh lùng nói.

Phùng Chính Anh nhìn bóng lưng lộ ra vẻ mạnh mẽ như thế của Lục Tam Phong, anh của lúc này càng giống một thanh niên nhiệt huyết hơn, bất luận là ở nơi nào, càng không quan tâm có bao nhiêu người, chỉ cần khiến anh không vui thì anh cũng dám một chọi một trăm!

Phùng Chính Anh khạc một ngụm xuống đất, anh ta đã luôn cảm thấy Lục Tam Phong không giống một chàng trai trẻ tuổi, không có cảm giác nhiệt huyết đó, nhưng đêm nay anh ta đã tìm thấy rôi,

Đánh một trận thì đánh một trận Ba chiếc xe tải dừng lại ở cách đó không xa, cửa xe mở ra và có một nhóm thanh niên bước xuống, đang chửi bởi trong miệng, trong tay còn cầm theo đồ nghề, ngọn lửa hai bên đang bốc lên nghi ngút, tình trạng như thể vừa chạm vào đã có thể phát nổ.

Cả chục người đứng rải rác ở trước cửa đại sảnh để xem náo nhiệt, có một số còn xì xào bàn tán với nhau.

Phùng Chính Anh xắn tay áo lên muốn đi về phía trước, nhưng bị Lục Tam Phong kéo lại, hỏi: "Làm gì vậy?”

“Đánh nhau mà!”

“Đầu óc anh có vấn đề hả? Lùi về sau!” Lục Tam Phong kéo anh ta về phía sau.

“Chính là bọn chúng, đánh chết cho tạo, em trai, lên cho anh!” Tổng giám đốc Hác quát lớn một tiếng, vẫy tay về phía sau rồi lao lên.

Phùng Chính Anh bị kéo đến sau một cái cây ở đằng xa, trái tim nhiệt huyết của anh ta lúc này đã lạnh như băng, anh Phong không thay đổi, vẫn là anh Phong đó.

“Anh bị ngốc hả, muốn đánh nhau đến lên não rồi sao?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm lấy anh ta, thằng nhóc này đi theo bên cạnh mình, tại sao lại liều lĩnh như vậy chứ?

“Tôi tưởng rằng..."

“Tưởng cái gì? Bận đi lên để chiếm lợi à, chưa từng nghe nói qua lên trước là thiệt thòi, khi đánh nhau thì ai quan tâm anh là ai, cho anh một lỗ nhỏ, khi bầy ong tản đi, thì ai quan tâm đến anh?” Lục Tam Phong dạy dỗ anh ta.

“Tôi nghĩ chúng ta đều là những người trẻ tuổi mà, hơn nữa, ở Sông Hương, không phải anh đã tát Đường Đình Nhân một bạt tai sao?” Phùng Chính Anh thì thào nói.

“Hôm đó không có ai cả, lại lộn xộn, hơn nữa, tôi tát xong thì liền lùi lại!” Lục Tam Phong thấy bên đó đang đánh nhau, liền nói: “Tới ven đường, bắt một chiếc xe về khách sạn, vừa hay không cần phải trả tiền, mau đi thôi!”

Phùng Chính Anh thật nói không nên lời, anh ta là một người trẻ tuổi, có lúc cảm thấy cách làm việc của Lục Tam Phong quá láu lỉnh và không có nghĩa khí, cũng từng nói với ba của anh ta về loại cảm giác này.

Ông Phùng nói với anh ta rằng, cho anh ta đi theo Lục Tam Phong chính là để học hỏi điều gì đó, biết bao nhiêu người trẻ tuổi chính là vì cái gọi 'nghĩa khí mà huỷ hoại bản thân mình.

Bắt được một chiếc xe taxi, Lục Tam Phong đi thẳng về khách sạn mà không hề ngoái lại.

Sau khi hai nhóm người tổng giám đốc Hác đánh nhau xong, một bên đã chinh phụ bên còn lại, sau khi diễu võ dương oai cả ngày trời thì cả hai bên đều rời đi, còn về phần cảnh sát, đánh nhau bây giờ thực sự không cần đến cảnh sát, đều là ngầm đánh nhau tập thể, đánh không lại thì phải chịu thôi.

“Em trai tôi đâu rồi?”

Tổng giám đốc Hác đưa mắt nhìn xung quanh và phát hiện Lục Tam Phong không còn ở đó nữa.

Quản lý đại sảnh cùng Long Bưu bước ra và nói với tổng giám đốc Hác rằng: “Ngài còn tiếp tục chơi không ạ?”

"Lúc này cũng mấy giờ rồi, không chơi nữa, mẹ kiếp, phá hỏng cả tâm trạng, em trai tôi đâu?” Tổng giám đốc Hác hỏi, anh ta có một cảm giác không mấy tốt lành.

“Chúng tôi không rõ, nếu ngài không muốn chơi nữa, vậy mời theo tôi đến quầy để thanh toán ạ.” Quản lý đại sảnh nở một nụ cười tiêu chuẩn và nói: “Ngài tổng cộng đã tiêu hết hai mươi bốn tỷ chín trăm tám mươi bảy triệu, bỏ mấy số lẻ ra, ngài trả hai mươi bốn tỷ là được rồi.”

Lúc đánh nhau vừa nãy, tổng giám đốc Hác đã uy phong lẫm liệt biết mấy thì lúc này lại ngượng ngùng biết bao, anh ta không mang theo tiền ra ngoài, nghĩ ăn của Lục Tam Phong nhưng không ngờ đứa cháu này lại chạy mất.

“Ghi nợ đi, ghi là bất động sản Bắc Cương!” Tổng giám đốc Hác dặn dò, “Thật xin lỗi, không thể ghi nợ!”

“Bắc Cương đấy, có thể nợ các người sao? Không nể mặt tôi đúng không?” Tổng giám đốc Hác đưa tay lấy cây viết từ trong túi ra.

“Đừng nói là Bắc Cương, cho dù là Thẩm Phi, cũng không được ghi nợ Long Bưu nói.

Tổng giám đốc Hác đang trong lòng chửi rủa Lục Tam Phong, đám anh em giúp anh ta đánh nhau khi nãy đều đang xem lấy, không thể mất sĩ diện được, chỉ đành nói khoan thanh toán, để cho đám anh em này vào trong chơi, uống nốt phần rượu còn lại, nhanh chóng gọi cho cái người nhờ anh ta làm việc đến đây giúp đỡ.

Lục Tam Phong về khách sạn và tắm rửa xong thì kêu Phùng Chính Anh qua đây, nói: “Anh ngồi xuống trước đi, sau này gặp phải chuyện như tối nay, đừng nóng đầu mà lao lên, trước khi đánh nhau thì anh em nghĩa khí gì đó, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện thì không ai sẽ quan tâm anh đâu, hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi!” Phùng Chính Anh ngồi ở đó, như thể có suy nghĩ gì đó.

“Anh có chuyện gì thì cứ nói, đừng giấu giếm.” Lục Tam Phong rót cho mình một ly nước rồi ngồi xuống.

“Chúng ta mời người ta ăn cơm, đi ra chơi, cuối cùng thì trốn đi, có chút không... Phải lắm nhỉ?” Phùng Chính Anh cảm thấy Lục Tam Phong làm có hơi quá đáng nên nói: “Sĩ diện không được tốt cũng không có nhiều tiền!”

“Sĩ diện? Lúc ăn cơm, anh cũng nghe thấy mà, anh ta hoàn toàn xem tôi như não phế vậy, cái tên hám tiền này, nếu cho tên đần khác, lại bị anh ta rinh mất một tỷ rưỡi, khách sáo với loại người như vậy để làm gì, cho dù anh tiêu số tiền này cho anh ta thì khi anh ta quay đầu đi cũng sẽ nói với người khác rằng anh là con ba ba!”

“Anh Phong, cái gì mà con ba ba?” Phùng Chính Anh bối rối nói.

“Nghĩa là thằng đần đấy, con rùa khốn nạn!” Lục Tam Phong thở dài nói: “Chúng ta lạ nước lạ cái, cũng không thể bỏ anh ta sang một bên, phải từ từ thôi, đòi nợ là chuyện khó khăn nhất trên đời này, nếu không cũng sẽ không có người quỳ xuống cầu xin người ta trả tiền.”

“Vậy ngày mai phải làm sao?” “Tôi tự có cách, đi nghỉ ngơi trước đi.” Lục Tam Phong sau khi nói xong thì điện thoại ở trên bàn vang lên, Lục Tam Phong đi đến rút dây điện thoại ra và nói: “Về phòng ngủ đi.”

Tổng giám đốc Hác có gọi lại cũng không gọi được, cả người sắp phát điện lên, anh ta cũng là tay lão làng trong giang hồ, không ngờ lại bị tên liều lĩnh này đánh lừa?

Sáng ngày hôm sau, tổng giám đốc Hác đã đứng ở bên ngoài gõ cửa, Lục Tam Phong mở cửa ra thì nhìn thấy anh ta, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Hác, anh không sao chứ, đêm qua em sợ chết khiếp, em đã chạy khắp nơi để tìm đồn cảnh sát, khi quay lại thì thấy anh đã đi mất rồi.”

Tổng giám đốc Hác vốn nổi trận lôi đình muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại bị một câu nói của Lục Tam Phong chặn lại và nói không ra lời, bước vào phòng và ngồi xuống nói: “Hôm qua kêu cậu lên, tại sao cậu lại đi mất?”

“Em sợ đó!” Lục Tam Phong sợ hãi nói: “Em chưa từng trải qua trường hợp này, lúc đó đã sợ chết khiếp, thực sự xin lỗi.”

“Được rồi, khoản tiêu thụ hôm qua là sáu triệu, anh đã thanh toán rồi.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp báo giá cho Lục Tam Phong.

“Tổng giám đốc Hác, chỉ cần anh không sao cả thì sáu triệu đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ chủ yếu nói về khoản nợ của em.” Lục Tam Phong ngồi xuống và rót ly nước cho tổng giám đốc Hác, nói: “Anh không phải nói giới thiệu người cho em làm quen, chạy quan hệ sao?”

“Chia lại số tiền đêm qua với anh trước đã.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp ngắt lời của Lục Tam Phong.

“Em lấy được năm tỷ tư, thì có thể thiếu chuyện vặt này của anh sao? Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ” Lục Tam Phong trực tiếp ngăn lại.

1310228119.jpg


1999599556.jpg


970338189.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom