• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (1 Viewer)

  • Chương 476: Nỗi đau của Giang Hiểu Nghi

Mọi người đứng tụ tập trước sân nói chuyện một hồi, những người này có đủ loạn quan hệ. Có vài người còn chưa tính là họ hàng, chẳng qua là nhờ có họ hàng nên đến đây, cũng muốn nhờ Lục Tam Phong cho con cháu mình một việc làm.



Mọi người ầm ĩ như thế nhưng vào tới nhà thì chỉ còn nửa số người, Giang Hiểu Nghi yên lặng nói với Lục Tam Phong, ngày bọn họ kết hôn cũng chưa chắc náo nhiệt đến mức này.



Tống Tuyết Ly thấy con gái mình như thế, nói với mẹ Lục Tam Phong: "Bây giờ Hiểu Nghi cũng là bà chủ, có nhà máy riêng rồi, Hiểu Nghi có học nên cũng biết chọn đồ vật."



"Tốt mà, con người bận rộn vẫn tốt hơn ở nhà nhiều." Mẹ Lục Tam Phong cười.



"Nhà máy đó của chị cháu kiếm nhiều tiền lắm đó." Giang Hiểu Hiên mở miệng nói



"Nhưng cũng đâu thể kiếm được mấy đồng đâu, chủ yếu vẫn là Lục Tam Phong thôi." Giang Hiểu Nghi nhìn Giang Hiểu Hiên, bụng của cô ta đã lớn hơn, cô hỏi: "Chắc sáu tháng hả?"



"Vâng, hè năm nay sinh ạ." Giang Hiểu Hiện vui vẻ đáp.



"Có siêu âm chưa? Trai hay gái?" Giang Hiểu Nghi nhìn bụng em gái, ánh mắt hiện lên một chút khao khát.



"Bây giờ bệnh viện không nói nữa, kín miệng lắm, em cho mấy bì thư mới nói đó, là nam nha!" Tạ Thành Kiên đứng cạnh nói, nói xong móc ra một điều thuốc đưa cho Lục Tam Phong: "Anh rể, hút thuốc không?"



"Anh cai rồi." Lục Tam Phong khoát tay, nhìn thấy anh ta thì hỏi: "Giờ giỏi hơn rồi sao?"



Tạ Thành Kiên xấu hổ cười cười: "Do Hiểu Hiên dạy dỗ tốt thôi ạ, bây giờ em làm những nguyên liệu cho nhà máy rất tốt, chủ yếu cung cấp cho nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai."



Lục Tam Phong nhìn hai anh em Giang Đông Việt và Giang Đông Cường, hai người tươi cười, hai cậu con trai đứng cạnh cũng rất ngoan ngoãn, dường như chỉ mới một năm trôi qua mà đã hiểu chuyện hơn.



"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, ăn tí hoa quả khô, lát nữa đồ ăn sẽ tới ngay" Ba của Lục Tam Phong nói: "Hôm nay có nhiều người, may mà nhà rộng, đặt ba, bốn bàn cũng vẫn ổn."



Rất nhiều loại hoa quả khô, kẹo được bưng lên. Mọi người cùng nói đủ chuyện trên đời, hai anh em nhà họ Giang đã có tiền, ánh mắt họ nhìn Lục Tam Phong cũng hiền lành hơn nhiều.



Lục Tam Phong không cho tiền, Giang Hiểu Nghi cũng sẽ đưa tiền cho Tống Tuyết Ly, cuối cùng số tiền đó vẫn tới tay anh em họ thôi.



Nghe nói bây giờ anh không đi làm thuê nữa, mở một cửa hàng để làm ông chủ, buôn bán nho nhỏ, cuộc sống cũng rất tốt, trong chợ nhiều lúc vẫn luôn thích sử dụng thực phẩm của anh.



Mọi người đang trò chuyện, máy nhắn tin của Lục Tam Phong vang lên một tiếng, mọi người đều liếc mắt nhìn qua, tin nhắn có nội dung: 'Anh đừng có mà vênh váo, bọn này chống mắt lên coi anh còn hộ gió gọi mưa đến lúc nào. Bây giờ có năm, sáu xí nghiệp thì sao, có nơi đã tụt dốc rồi, giờ chửi người đâu có ích gì đâu?



Lục Tam Phong khó hiểu.



"Có phải công ty có việc gì không? Sếp lớn nên vội vàng cũng là bình thường thôi."
















Lục Tam Phong lắc đầu.



"Em rể, tốt xấu gì em cũng là một sếp tổng, em đổi sang điện thoại đi, bây giờ hiện đại rồi, chỉ cần tầm năm triệu thôi, anh vừa mới mua một cái mới đây." Giang Đông Việt lấy một chiếc điện thoại ra.



Lục Tam Phong nhìn điện thoại của anh ta, rồi nhìn Giang Hiểu Nghi, hai ông anh vợ này của anh đúng là kì diệu.



Tống Tuyết Ly đánh tay Giang Đông Việt một cái, lặng lẽ trừng mắt anh ta, vốn dĩ quan hệ hai bên đã không tốt, bây giờ anh ta còn khoe khoang điện thoại của mình, anh ta cảm thấy Giang Hiểu Nghi đưa ít tiền quá sao?



"Nhìn lớn quá không tốt, tầm cái của em là được rồi." Lục Tam Phong tiện tay cất máy vào túi, nghĩ thầm ai gửi nhầm cho mình nhỉ.



Mẹ Lục Tam Phong nhìn thấy bụng Giang Hiểu Hiên, lại nhìn Giang Hiểu Nghi nói: "Năm nay bụng con cũng không có động tĩnh gì nhỉ?"



"Dạ?"



Giang Hiểu Nghi ngây ngẩn cả người, mặt cô tái đi, cô không thể trả lời câu hỏi này, thậm chí sâu trong lòng cô cũng không muốn đối mặt với vấn đề này.



"Bây giờ cũng bận mà, có bao nhiêu vẫn chưa đủ." Lục Tam Phong nói: "Tạm thời chưa tính đến chuyện kia vội, cả hai đều bận."



"Bận đến đâu cũng phải mang thai chứ, một năm nay mẹ cũng lo chuyện này. Bây giờ sản nghiệp của con càng lúc càng lớn, tương lai con cũng cần một người thừa kế." Mẹ Lục Tam Phong liếc mắt, tiếp tục nói: "Bây giờ con còn trẻ, đến tầm tuổi mẹ thì đã muộn rồi."



"Con biết, nhưng bây giờ sang năm mới mà đừng nói chuyện này nữa." Lục Tam Phong nói với mẹ: "Mẹ đi xem đồ ăn sao rồi đi."



Mẹ Lục Tam Phong biết anh không muốn bà nói thêm, nhưng dù sao ai cũng phải đối mặt với chuyện này, bà và ông nhà bàn tính cả năm, trước đây Giang Hiểu Nghi còn từ chối nói Lục Tam Phong không nên thân, không biết khi nào ngày đó mới thành nữa đây.



Bây giờ tình cảm hai người tốt đẹp hơn, nhưng bụng của Giang Hiểu Nghi vẫn im ắng, có ai lấy vợ về kiểu đó không, chuyện này sao không làm người khác chê cười được?



"Em đi vệ sinh." Giang Hiểu Nghi nói, mang giày đi xuống lầu.



Tống Tuyết Ly ngồi trong phòng thấy bầu không khí hơi nặng nề, chuyện này như một ngọn núi lớn đè lên đầu mọi người, bọn họ còn dám nói không sinh con mà sống như vậy.



Tư tưởng này đối với mọi người mà nói đúng là chuyện lạ lùng.



Người ở đây cũng gọi là tương đối cởi mở, mấy chỗ hẻo lánh một chút ấy ạ, không sinh con trai thì không xong đâu.



Lục Tam Phong cũng hơi đau đầu, tuy ba không nói gì nhưng ánh mắt ba nhìn anh đã nói lên tất cả. Trước đây vì nhà nghèo, chỉ cần có người chịu theo anh đã tốt lắm rồi, bây giờ bọn họ giàu như thế, chắc chắn phải lo đến chuyện con cái.



"Người ta là người thành phố lớn, tư tưởng của người trẻ cũng khác, chuyện này phải để tự nhiên thôi. Mấy đứa nhỏ trong thành phố đều được dạy kế hoạch hóa gia đình, có người hơn ba mươi tuổi mới sinh con đấy." Tống Tuyết Ly nói thay con gái mình.
















Giang Đông Việt và Giang Đông Cường bình thường luôn nói bậy nói bạ nhưng cũng im lặng khi nói đến vấn đề này, có thể cho thấy rằng tư tưởng kia đã ăn sâu vào lòng người quá rồi.



"Con cũng đi vệ sinh ạ." Lục Tam Phong mang giày xuống lầu. Lục Tam Phong tới nhà vệ sinh nhưng không tìm thấy Giang Hiểu Nghi, anh ra sân thì thấy Giang Hiểu Nghi đứng bên tường lén khóc.



Lục Tam Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh không thể chống lại quan niệm của thời đại này, càng không thể thay đổi tư tưởng nông thôn bây giờ, anh ngồi xổm xuống đưa tay lau nước mắt cho cô.



"Anh ra đây làm gì? Ban nãy đầu óc em trống rỗng nên không biết phải trả lời mẹ anh thế nào." Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng.



"Không sao cả, ăn mừng năm mới xong chúng ta lại về." Lục Tam Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cô.



"Nhưng bà nói rất có lý, em là vợ anh, bây giờ anh cũng đã có của ăn của để rồi, tương lai nhất định phải có người thừa kế. Đừng nói đến chuyện không sinh, lỡ mà sinh ra một đứa con gái thì sau này cũng là con người khác, chẳng lẽ anh mong tài sản của anh thuộc về người ngoài à?" Giang Hiểu Nghi đỏ mắt nói.



"Em nghĩ cho cho lắm vào thế, xa xôi quá. Trước kia anh cũng nghĩ nhiều như em, nhưng lỡ mai bất ngờ chết đi thì sao?" Lục Tam Phong nói.



"Phù phù phù." Giang Hiểu Nghi thổi thổi: "Đầu năm đừng nói gở."



"Cứ cho là không có có con thì chúng ta cũng có thể thành lập một quỹ từ thiện lấy tên anh, sau đó xây trường học, giúp những gia đình mẹ đơn thân, như thế cũng được." Lục Tam Phong an ủi: "Không lo chuyện tiêu tiền, có mười nghìn cách kiếm tiền thì sẽ có mười nghìn cách tiêu tiền."



"Anh toàn an ủi em thôi, khi nào anh lớn tuổi thì anh không nói như vậy nữa đầu. Trong mắt anh em sẽ trở thành một con gà mái già không thể đẻ trứng, hu hu, anh sẽ đá bay em ra khỏi nhà." Giang Hiểu Nghi nói xong thì khóc to hơn nữa.



"Không đâu, không có chuyện đó." Lục Tam Phong nghĩ nghĩ rồi nói: "Hơn nữa bây giờ khoa học kĩ thuật đang phát triển, mấy năm nữa là thí nghiệm thụ tinh nhân tạo thành công rồi, anh sẽ đi làm, lấy tế bào của anh và tế bào của anh nuôi trong hoàn cảnh tốt nhất rồi đặt vào bụng người khác."



Giang Hiểu Nghi vẫn khóc.



Lục Tam Phong hết cam đoan rồi bảo đảm, còn đồng ý chuyển cổ phần công ty sang tên cô nhưng cũng bảo cô là lỡ như có ngày anh bị phá sản thì người ngồi tù cũng chỉ có cô thôi.



"Em không cần!" Giang Hiểu Nghi khóc đã rồi, đỏ mắt ôm cổ Lục Tam Phong: "Anh tốt quá, em bỗng cảm thấy trước đây anh đánh em cũng vì muốn tốt cho em thôi."



Đầu Lục Tam Phong tràn ngập dấu chấm hỏi, con gái đều vậy à?



"Đánh em là vì tốt cho em?" Lục Tam Phong buồn bực nói: "Vì sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom