• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (1 Viewer)

  • Chương 451: Huy động vốn thành công

**********



Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, hỏi hai người: “Về phương diện quyền cổ đông có yêu cầu gì không?” “Quyền bỏ phiếu năm phần trăm, hàng năm cung cấp bảng biểu báo cáo về công trạng, phải có hướng đi vốn cặn kẽ, đồng thời sẽ phải chịu một số giám sát. Đương nhiên, giám sát nhất định sẽ tương đối thoáng, tôi cũng biết anh luôn là người không thích bị trói buộc tay chân.” Ngài Phùng rất hiểu anh.



Nếu nói anh không động lòng thì là giả.



Lần đầu tiên huy động vốn vô cùng quan trọng, nhất là về phương diện thêm điều kiện. Nếu như người góp trong lần đầu huy động vốn lấy được quyền bỏ phiếu, đối với bổ nhiệm và bãi nhiệm có quyền quản lý cao, tham dự vào quyền quyết sách nòng cốt của doanh nghiệp, vậy thì những người góp vốn về sau chắc chắn cũng sẽ yêu cầu mình cũng có.“Một trăm năm mươi tỷ này có thể rửa được bao nhiêu? Kế toán như thế nào?” Lục Tam Phong hỏi ra vấn đề mấu chốt, đừng có lúc trở về đại lục thì lại bị bắt vì tội danh rửa tiền. “Nói tới thì...” Chấn Toàn Khôn trầm ngâm một chút nói: “Từ bảy mươi lắm tỷ tới chín mươi tỷ, đến sòng bạc tìm một số công ty để rửa, thì là mấy con số này không chênh lệch lắm. Đương nhiên, anh cũng có thể đầu tư vào điện ảnh, chu kỳ này hơi lâu một chút, nhưng mà có thể tự mua phòng vé, rửa chậm hơn, nhưng ra ngoài vốn sẽ khá hơn.” “Số tiền rửa xong rồi làm sao đầu tư?” Lục Tam Phong buồn bực nói: “Tôi cũng không thể trực tiếp mang tiền về đại lục chứ?” “Anh có thể đăng ký một công ty mới ở bên này, sau đó dùng nó để nắm cổ phần của điện tử Thuỷ Hoàn. Khoản tiền này coi như là chuyển trung gian qua công ty mới này, đến lúc đó chuyển vào tài khoản của điện tử Thuỷ Hoàn.” Ngài Phùng đề nghị.



Lục Tam Phong suy tính một chút, điều này cũng đúng cách, gật đầu nói: “Vậy thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà chắc chắn một trăm năm mươi tỷ có thể rửa ra bảy mươi lăm tỷ đến chín mươi tỷ tiền vốn chứ?" “Tôi giúp anh tìm một công ty ăn phần trăm, đến lúc đó bảo đảm không thấp hơn số bảy mươi lăm tỷ đến chín mươi tỷ, anh thấy thế nào?” Ngài Phùng cho một viên thuốc an thần."Không thể thấp hơn số này, nếu không thì đối với tôi cũng không có lợi lắm. Nếu như thấp hơn bảy mươi lăm tỷ đến chín mươi tỷ tiền lời, số còn lại cần các người bổ sung thêm vào.” Lục Tam Phong nói với hai người ngay vào điểm chính: “Nếu như đồng ý, chuyện này coi như thành.”



Chấn Toàn Khôn có chút do dự, dùng tiền đầu tư đen cho Lục Tam Phong, không phải là vì tiện lợi sao, nếu như lỗ hổng lớn cũng phải bổ sung, lỡ như thiếu nhiều quá, cũng không có lợi lắm.



Ngài Phùng vung tay lên, đứng dậy nói: “Cứ dựa theo lời anh nói. Bất kể một trăm năm mươi tỷ có thể rửa ra bao nhiêu, thấp hơn bảy mươi lăm tỷ đến chín mươi tỷ thì tôi bổ sung thêm cho anh.”



Trên mặt Lục Tam Phong lộ ra nụ cười, đưa tay ra với ngài Phùng. Hai người bắt tay một cái, nói: “Hợp tác vui vẻ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ngài đã đầu tư” “Tổng giám đốc Lục, mấy ngày qua tôi đã xem hồ sơ cá nhân của anh không ít, đối với một vài chuyện của anh cũng có nghe đồn, cũng biết phong cách làm việc của cậu. Tôi đã từng đầu tư qua rất nhiều loại công ty nguy hiểm, nhưng nói thật, nguy hiểm cao như anh thì đây vẫn là lần đầu tiên. Còn về người giám sát, tôi muốn để Chính Anh đi với anh. Ngài Phùng bắt tay Lục Tam Phong nói một cách chân thành.



Đối với Lục Tam Phong, ngài Phùng điều tra vẫn rất rõ ràng. Người này lừa gạt không có chỗnào không dùng được, đầu tư vào loại người như vậy không cần lo lắng thiếu nợ, anh ta quỷ quyệt vô cùng. Điều duy nhất đáng lo chính làm anh ta cầm tiền của người đầu tư chạy mất mà thôi.



Còn về chuyện để cho Chính Anh đi theo Lục Tam Phong, ông muốn để thằng nhóc này học hỏi thêm một chút, đừng có ngay thẳng như vậy. Đó gọi là học tốt mất ba năm, học xấu mất ba ngày, đi theo bên cạnh Lục Tam Phong, khẳng định nó cũng sẽ học rất nhanh.



Ngài Phùng ở trên thương trường nhiều năm, đối với người nào có thể ăn nên làm ra ông hiểu rõ vô cùng. Loại người này chính là người xấu lương thiện, phải có năng lực làm ác, nhưng mà tâm hồn phải hiền lương, chơi đùa với thủ đoạn bẩn thỉu, chỗ đắt tiền vào cùng lẫn vào được.
















Giống như Phùng Chính Anh loại người mới đi ra từ trường học, gặp phải Lục Tam Phong loại người không có giới hạn, anh ta vốn dĩ không phải đối thủ. Buôn bán cũng giống như chiến tranh vậy, học nhiều phép dùng binh hơn nữa, cũng không bằng tiến lên đánh một trận.



Hai bên định ra hợp đồng, Lục Tam Phong xem tới xem lui vài lần, sau khi xác nhận không có sai sót thì ký tên vào.



Trong phòng khách, Tổng giám đốc Đỗ ngồi ở đó biểu hiện có mấy phần thấp thỏm. Bọn họ ra ngoài đã hơn một tiếng đồng hồ, bên trong vẫn không có tin tức, anh ta rất sợ lát nữa Lục TamPhong trực tiếp ra ngoài, tiếp đó lập tức đi mất. “Tổng giám đốc Phùng, anh có hứng thú với nghề giải trí không?” Tổng giám đốc Đỗ không nhịn được mở miệng nói: “Công ty của tôi, truyền thông Tinh Không, phát triển khá vô cùng, tôi có thể cho Hồng Quảng một số cổ phần trên danh nghĩa, miễn phí nhập cổ, anh cảm thấy thế nào?”



Phùng Chính Anh đối với trò lừa bịp nhỏ này của Tổng giám đốc Đỗ thì rất cẩn thận, trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, ngồi ở đó tréo nguẩy hai chân nói: “Tôi cũng không phải chủ tịch của Hồng Quảng, hỏi tôi làm gì. Tôi cũng vậy, ngồi ở đây với các người làm gì, về phòng đi ngủ.”



Vừa nói xong, Phùng Chính Anh đứng lên, chuẩn bị trở về phòng mình. Cửa phòng đột nhiên bị Chấn Toàn Khôn mở ra, anh ta liếc nhìn trong phòng nói: “Đã nói xong, mọi người trở lại ngồi một lát



Bên trong phòng khách đã bày xong nước trà nóng hổi, đám người chị Ngô chẳng qua là nhìn thấy Lục Tam Phong vẫn ngồi ở đây, nụ cười trên mặt ngài Phùng hiền hoà không ít, bầu không khí rõ ràng là đã tốt hơn nhiều.



Đây là một tín hiệu tốt. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng đều mệt mỏi, vốn dĩ muốn giữ Tổng giám đốc Lục nghỉ lại một đêm ở nơi này, nhưng mà Tổng giám đốc Lục một mực từ chối, tôi giữ lạicũng không tốt.” Ngài Phùng nói với mọi người: “Vậy tôi cũng không giữ người lại lâu nữa.” “Cái đó... Ngài Phùng, tôi có chuyện này.” Tổng giám đốc Đỗ lên tiếng.



Ngài Phùng quan sát ông ta một cái, gửi một ánh mắt hỏi thăm về phía Lục Tam Phong, dẫu sao người này cũng đi theo anh tới đây.



Lục Tam Phong biết Tổng giám đốc Đỗ muốn mượn mình đẩy thuyền với Hồng Quảng. Anh chỉ cần há miệng, là có thể giúp người ta một cái ân tình, ngược lại cũng không thua thiệt gì. “Vị này là Tổng giám đốc Đỗ của truyền thông Tinh Không, ông ấy cực kỳ sùng bái ngài, hôm nay tới đây chủ yếu là muốn gặp mặt ngài một lần.” Tổng giám đốc Lục khách sáo nói, kéo Tổng giám đốc Đỗ tới.



Ánh mắt Tổng giám đốc Đỗ nhìn về phía Lục Tam Phong có thêm mấy phần cảm kích, thuận thế tiếp lời: “Ngài Phùng, công ty của tôi cũng chuẩn bị huy động vốn, nhưng mà tôi muốn mượn danh tiếng của ngài một chút, đưa ngài năm phần trăm cổ phần trên danh nghĩa, để cho Hồng Quảng nhập cổ, trở thành người góp vốn



Tổng giám đốc Đỗ là tới đưa tiền không, đơn giản chỉnh là lúc huy động vốn có thể đi khắp nơi thổi phồng, Hồng Quảng xem trọng chúng ta, đầu tư cho chúng ta, lôi kéo những người khác vào góp vốn,Cách thức này cũng xem như là một thủ đoạn phổ biến.



Tiền đưa tới cửa không muốn không được, ngài Phùng nghe Tổng giám đốc Đỗ nói một chút về tình hình phát triển của công ty, gật đầu đồng
















Thời gian đã không còn sớm, ngài Phùng đã đi nghỉ ngơi, Chấn Toàn Khôn thay mặt tiễn khách, ở cổng nhà họ Phùng mọi người vẫy tay trò chuyện một chút, thấy Chấn Toàn Khôn trở về, Lục Tam Phong thở dài nhẹ nhõm. “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh!” Tổng giám đốc Đỗ nói. “Khách sáo rồi!” Lục Tam Phong bắt tay ông ta nói: “Sau này có chuyện gì, mọi người giúp đỡ nhau một chút, về sau sợ là tôi sẽ phải thường xuyên chạy qua bên này rồi!” “Hoan nghênh hoan nghênh, ngày mai tôi mời anh, đi ăn một bữa đi, đúng lúc dưới trưởng tôi có mấy ngôi sao, gọi tới làm quen với Tổng giám đốc Lục một chút.”



Mặc dù Tổng giám đốc Đỗ là một thương nhân, nhưng lại lộ ra vẻ phong lưu, lộ ra sự thô bỉ từ trong vòng giải trí, lấy tay vỗ bả vai Lục Tam Phong một cái, nói: “Thanh niên đẹp trai tài giỏi như anh, cùng với những ngôi sao nữ kia, tuyệt đối xứng đôi!” “Ăn cơm thì có thể, nhưng mà ngôi sao nữ thì tôi không có hứng thú gì, chỉ là muốn đầu tư mộtbộ phim. Công ty của ông gần đây có bận gì không? Có đang đóng phim gì không?”



Lục Tam Phong bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, thứ đồ có lời như đóng phim, sao anh lại quên mất cơ chứ. Chủ yếu nhất là, bộ phim kia bán được tiền hay không thì anh là người biết rõ hơn ai hết. “Trước mắt một nghệ sĩ đang sản xuất nhạc, cũng có mấy bộ phim đang quay, trong đó có một bộ gọi là “Trạng nguyên Võ – Tô Khất Nhi” phim của Tinh Việt.” Tổng giám đốc Đỗ nhìn Lục Tam Phong cười nói: “Tổng giám đốc Lục có hứng thú ha?"



Nào chỉ là có hứng thủ không thôi?



Quả thật là quá có hứng thú ấy chứ! “Trước mắt bộ phim này có thể tăng thêm vốn đầu tư hay không?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm anh ta hỏi. “Chuyện này...” Tổng giám đốc Đỗ có chút khó xử. Phim cũng sắp quay xong rồi, tiếp đó chính là thời gian công chiếu, lúc này tăng thêm đầu tư, dường như không tốt lắm.



Nhưng mà nề mặt mũi Lục Tam Phong, ông ta vẫn gật đầu nói: “Vậy thì tăng thêm một chút đi, dù sao anh cũng đầu tư ba trăm triệu đúng không? Chiếm mười lăm phần trăm.”



Lục Tam Phong nhớ không nhầm thì bộ phim “Trạng nguyên Võ – Tô Khất Nhi” này bán vé được nhiều hơn mười hai tỷ, tức là ba trăm triệu đổi lấymột tỷ năm trăm triệu! “Được!”



Lục Tam Phong và Tổng giám đốc Đỗ khách sáo, hai bên trao đổi danh thiếp một chút, trò chuyện không ít đối với điện ảnh Sông Hương, bây giờ là thời đại điện ảnh Sông Hương huy hoàng nhất, vô số ngôi sao sáng xuất hiện.



Mà Lục Tam Phong cảm thấy, mình hoàn toàn có thể để cho công ty đi làm công nghiệp giải trí, cứ như vậy thì sẽ có thể giải quyết vấn đề khó khăn về tiền vốn. Mặc dù bây giờ có tiền, nhưng mà nhìn từ góc độ nghiên cứu lâu dài, chút tiền này giống như muối bỏ biển.



Mọi người đều trở về, thời điểm Lục Tam Phong về đến biệt thự đã là sau nửa đêm, anh ngồi ở trên ngắm cảnh có chút không ngủ được, Lý Minh Phương còn đang làm báo cáo hôm nay. “Tổng giám đốc Lục, chúng ta huy động vốn, thành công chứ?” Lý Minh Phương cầm bảng báo cáo đi tới nói. “Thành công rồi!” “Huy động vốn được bao nhiêu tiền, đổi thành bao nhiêu cổ phần?” Lý Minh Phương lúng túng nói: “Không phải tôi hỏi, là kế toán bên kia hỏi.” “Cứ nói với bọn họ rằng tạm thời chưa biết.” Lục Tam Phong hơi mệt mỏi, khoát tay bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.



Nghỉ ngơi liên tục hai ngày, Sông Hương vốn dĩ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom