Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450: Tiền bẩn
**********
Lục Tam Phong đẩy cửa đi vào, trước tiên bắt tay với Chấn Toàn Khôn rồi nói: “Thật ngại quá, để mọi người phải đợi lâu rồi.” “Không quan trọng, không biết Tổng giám đốc Lục nói chuyện thế nào?” Chấn Toàn Khôn hỏi. “Bọn họ cũng xem như có thành ý, nhưng mà tôi vẫn muốn gặp ngài Phùng một chút, tôi tin tưởng, ngài Phùng hoặc là không ra tay, hoặc là sẽ cho tôi một sự kinh ngạc vui mừng.” Lục Tam Phong cười híp mắt nói. “Mời!” “Tổng giám đốc Lục, tôi có thể đi cùng với anh không?” Tổng giám đốc Đỗ hỏi Lục Tam Phong, biểu cảm tràn ngập kỳ vọng, khoảng thời gian này tâm trạng ông ta cứ lên lên xuống xuống chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.
Chị Ngô ở bên cạnh vội vàng nói giúp: “Tổng giám đốc Lục, cậu dẫn ông ta đi đi, Tổng giám đốc Đỗ này rất tốt, cũng không làm chậm trễ chuyện gì."Lục Tam Phong nhìn ông ta, người này còn rất tốt, điều kiện tiên quyết là không tổn hại lợi ích gì của mình, anh vẫn rất tình nguyện kết giao thêm một số người bạn ở Sông Hương, sau này huy động vốn không thể không chạy qua bên này. “Đi thôi, khách sáo gì chứ, dù sao cũng tiện đường.” Lục Tam Phong cười một tiếng với ông ta. “Cảm ơn!”
Mọi người ra cửa, trực tiếp lên xe, chạy như bay đến biệt thự nhà họ Phùng. Lúc ở trên đường, Chấn Toàn Khôn lấy điện thoại di động ra, gọi về trong nhà.
Nhà họ Phùng, trong phòng khách, ngài Phùng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, một cô giúp việc đi tới, cầm điện thoại cố định không dây nói: “Thưa ngài, điện thoại của quản gia.”
Ngài Phùng mở mắt ra nghe điện thoại, trầm giọng nói: “Thế nào?” “Đang trên đường trở về, Lục Tam Phong đã nói chuyện xong với nhà họ Lục, cụ thể nói như thế nào, anh ta cũng không tiết lộ, nhưng mà lúc ở quầy rượu, anh ta nói tối nay nếu như không có cách nào đạt được, ngày mai sẽ bay đi New York. Chấn Toàn Khôn báo cáo. “Cậu ấy tới rồi nói!” Ngài Phùng nói xong thì cúp điện thoại, đưa cho cô giúp việc bên cạnh.
Trong chốc lát xe dừng ở cổng biệt thự, dưới màn đêm, cổng nhà họ Phùng treo hai cái đènlồng lớn màu đỏ, chiếu sáng hai con sư tử bằng đá ở bên dưới. Bức tường quanh sân nhà được sơn màu xám tro, nhìn qua có mấy phần trang trọng. Cánh cổng bằng đồng to lớn cao khoảng ba mét, khiến người ta có một loại cảm giác bị áp bức khó nói.
Đẩy cửa ra, bên trong là đình viện kiểu truyền thống, có một loại phong cách nhà cửa vùng sông nước, cổng hình vòm, bàn ghế bằng đá, nhìn qua rất đặc biệt.
Chấn Toàn Khôn dẫn đám người Lục Tam Phong đến sân sau, trong phòng có một bộ đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ đỏ. Ngài Phùng ngồi ở vị trí đầu tiên, thấy Lục Tam Phong tới, cũng không đứng dậy, chỉ cười cười nói: "Tổng giám đốc Lục, lại gặp nhau rồi, đã không gặp một khoảng thời gian rồi, anh ngôi đi.” “Đã trễ thế này, còn quấy rầy ngài, thật ngại ngùng.” Lục Tam Phong khách sáo một câu, ngồi trên ghế gỗ đỏ ở bên cạnh, thấp hơn vị trí của ngài Phùng, nhưng mà cũng không thèm để ý.
Thân phận của người ta bày ra ở đây, huống chi đây là nhà người ta.
Phùng Chính Anh ngồi ngay thắng ở phía đối diện, sống lưng thẳng tắp. Nhìn ra được, ở trước mặt ba mình, anh ta cũng không dám quá lỗ mãng. “Thực ra ngày đó ở bữa tiệc tài chính, tôi muốn trò chuyện về đầu tư với anh một chút, trong lúcnhất thời có hứng tán gẫu, sau đó quên mất.” Ngài Phùng cười lắc đầu nói: "Già rồi, có một số việc thường hay quên.
Quên sao?
Lục Tam Phong cũng không vạch mặt ông ta, anh bèn nói: "Không quan trọng, chỉ cần ngài Phùng muốn đầu tư thì cánh cửa điện tử Thuỷ Hoàn vĩnh viễn rộng mở, dù là lần này đã là lần huy động vốn.” “Lời này thật thoải mái, tôi thích!” Ngài Phùng hỏi: “Nói chuyện với bọn họ thế nào?” "Xem như tốt, cũng xem như không tốt." Lục Tam Phong trả lời. “Cái gì gọi là tốt? Cái gì gọi là không tốt?” Ngài Phùng hỏi. “Quả thật là so với hôm qua thì tốt hơn rồi, còn không tốt thì chắc chắn là không tốt bằng ngài.” Lục Tam Phong toét miệng cười.
Ngài Phùng cũng cười, người ở đây cũng chỉ có thể cười theo. Đối với đối thoại của hai người bọn họ, không ít người đều nghe như mây mù dày đặc, chẳng qua là cảm thấy trò chuyện kiểu này có chút cao thâm. “Anh tuổi còn trẻ, lại thông minh như vậy. Người tuổi trẻ ở đại lục thật sự như là đầm rồng hang hổ, nếu như tôi có đứa con trai như anh thì cho dù là trăm năm sau, cũng có thể cười tủm tỉm ở dưới suối vàng. Trong lời nói của ngài Phùng cóchút mất mát. “Ba, ba người con trai của ba còn chưa đủ hả, con đã rất cố gắng rồi cơ mà.” Phùng Chính Anh không nhịn được nói.
Phùng Chính Anh thật sự không hiểu nổi. Ba xem trọng Lục Tam Phong như vậy, bây giờ lại một bộ hận không thể xem anh ta như con trai mình, nếu nói mình không ghen tỵ là chuyện không thể nào.
Thật ra ngài Phùng muốn kéo gần một chút quan hệ với Lục Tam Phong, mở lời với anh, nếu như Lục Tam Phong dám tiếp lời, tiện thể nhận anh làm con nuôi, đến lúc đó xem như là người một nhà, nói chuyện làm ăn đương nhiên cũng dễ hơn không ít. “Đáng tiếc nhỉ, tôi không có cái phúc được làm anh em với Chính Anh rồi.” Lục Tam Phong biết thời thể đẩy lời ra.
Ngài Phùng nhìn thấy cái đề tài này bị đẩy ra, hơi thu nụ cười trên mặt một chút, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh cảm thấy tương lai của Sông Hương ở đâu?” “Tương lai của Sông Hương chính là ở đại lục!” “Hửm? Nói cụ thể một chút." “Sông Hương có thể có ngày hôm nay thứ nhất là do công nghiệp toàn cầu chuyển dời, thứ hai là do đại lục cởi mở, cho dù tài chính đối ngoại, công nghiệp toàn cầu chuyển dời một cách bịđộng, một số quốc gia phát triển tiến hành nâng cấp nền công nghiệp, nhất định phải bỏ qua một số ngành sản xuất, mà hiện tại số ngành sản xuất này lại được bốn con rồng nhỏ ở châu Á tiếp nhận.” “Vì vậy nền kinh tế của bốn con rồng châu Á đã nhanh chóng quật khởi. Quá trình này không phải do mình tranh thủ được, mà là do lúc người ta tiến hành chuyển dời ở ngoài kia, đã bọn bốn địa phương này, trong đó có các nhân tố địa lý rất lớn, tỷ như bến tàu, tài chính, khu đất hoặc là ý chí của chủ quyền quốc gia các loại.” “Loại lan toả nền công nghiệp phát đạt của quốc gia này, thời đại lợi nhuận được tạo thành là có tính giới hạn. Thời điểm nhạy cảm, một khi nền công nghiệp được thăng cấp lên đến đỉnh cao, mà bản thân không có năng lực chuyển mình thăng cấp công nghiệp, chính là thời khắc xã hội đình trệ. Sông Hương chỉ là một mảnh đất nhỏ bé, nó không có năng lực này. Hơn nữa, ngành nghề sản xuất rất đơn độc, vô cùng lệ thuộc vào sự đồng bộ với nền công nghiệp ở bên ngoài."
Sau khi Lục Tam Phong nói xong, toàn trường yên tĩnh, bọn họ trừng to mắt nhìn anh, giống như nhìn thấy quỷ, cho dù là ngài Phùng cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hiểu biết về quan niệm to lớn đối với bốn con rồng châu Á một cách chính xác, cho dù là ngài Phùng cũng không hoàn toàn hiểu hết. Sau khi Lục Tam Phong nói xong, trong nháy mắt ông ta cảmnhận được sự tinh tuý, hiểu được rất nhiều chuyện.
Phùng Chính Anh bởi vì từng đi học ở Mỹ, đối với những thứ như bố cục về nền công nghiệp quốc tế anh ta hiểu rõ một chút, nhưng mà một số giáo viên ở trường cũng không hiểu sâu sắc như Lục Tam Phong.
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy người tuổi tác không khác lắm với mình ở trước mắt này, dường như trong bụng có một bầu trời kiến thức vậy. Anh ta thật sự chỉ mới tốt nghiệp tiểu học sao?
Mà Tổng đám người Tổng giám đốc Đỗ, Lý Minh Phương, chị Ngô lại trợn mắt há mồm, trong lòng nói thầm, Tổng giám đốc Lục thật là kiêu căng ngạo mạn mà! “Tổng giám đốc Lục thật sự là tinh anh trong giới!” Ngài Phùng không nhịn được mà khen ngợi. “Không có gì, chỉ là hiểu sơ sơ một hai phần mà thôi.” Lục Tam Phong nói tiếp: "Thật ra thì nếu như quan sát kỹ bốn con rồng châu Á, về phương diện bến tàu, toàn bộ đều ở khu vực duyên hải, thuận lợi cho mua bán hàng hoá trên toàn cầu. Về phương diện tài chính cũng đơn giản, một số tập đoàn tài chính ở phố Wall tới tấp đến ở. Cuối cùng là ý chí chủ quyền của khu vực, chính quyền ở bốn nơi này đều là bù nhìn rất thuận lợi để thao túng.” “Vậy thì hiệu quả khi nền công nghiệp lan toả rất ngắn, tôi dự tính khoảng bảy tám năm sau sẽ đạt đến đỉnh cao. Tại sao lại nói tương lai củaSông Hương là đại lục? Là bởi vì sau khi đạt đỉnh, nền công nghiệp không có cách nào thăng cấp, địa vị trong mắt xích công nghiệp toàn cầu sẽ bị hạ xuống, tiếp đó chỉ có thể đi theo phương hướng tài chính.” “Sông Hương dựa lưng vào đại lục, theo sự phát triển của công nghiệp, quyền trọng trong mắt xích công nghiệp toàn cầu sẽ gia tăng, vô số sản phẩm và doanh nghiệp sẽ di chuyển ra nước ngoài, bởi vì phục vụ những doanh nghiệp này, cũng đủ để chống đỡ cho sự phồn vinh của Sông Hương. Người rút ra khỏi mắt xích công nghiệp toàn cầu, đồng bộ việc phục vụ tài chính vào đại lục, là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.” “Vậy làm sao anh lại biết chắc đại lục sẽ quật khởi chứ?” Phùng Chính Anh có chút không phục nói: “Thật giống như chuyện trong miệng anh đã chắc như đinh đóng cột vậy.” “Nền công nghiệp toàn cầu chuyển mình nâng cấp, các nhà máy giá rẻ càng ngày càng nhiều, bốn con rồng đã không cách nào thoả mãn những doanh nghiệp này. Đại lục cũng không ngừng hấp dẫn ánh mắt của tư bản trên toàn cầu, sức lao động rẻ mà lại trẻ tuổi, chính sách giàu có sức hấp dẫn, hoàn cảnh buôn bán ổn định, ba điều này là đủ rồi.” Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh nói. “Vậy cũng chỉ có thể nói đại lục phù hợp với những nhà máy giá rẻ và bóc lột, cùng với quật khởi là hai chuyện khác nhau!” Phùng Chính Anhnói. “Trước mắt đại lục đang tiến hành vòng thăng cấp nền công nghiệp thứ nhất, tôi đề nghị anh đến đó nhìn một chút, ông chủ giống như tôi, nhiều vô cùng. Phía đất nước sẽ tiến hành thăng cấp đối với các phương diện sắt thép, điện lực, máy móc công nghiệp nặng, cơ sở phương tiện, mà các doanh nghiệp tư nhân sẽ tham gia vào các lĩnh vực mạch điện tích hợp, vật liệu ứng dụng, động cơ đốt trong vân vân.” Lục Tam Phong nhìn anh ta cười nói: "Nói nhỏ cho anh nghe chuyện này, đã thành công được một nửa.
Phùng Chính Anh muốn phản bác, nhưng anh ta phát hiện mình căn bản không hiểu đại lục, phần nhiều là nghe từ trong miệng người khác hoặc là truyền thông trên tivi. “Tổng giám đốc Lục thật sự là khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Trước kia còn cảm thấy anh còn trẻ tuổi mà đã biết sáng lập công ty là đã rất lợi hại, không nghĩ tới tầm nhìn lại rộng như vậy. Trong mắt ngài Phùng tràn ngập khen ngợi.
Đâu chỉ là nhìn với cặp mắt khác xưa, những người khác cảm thấy mình có thể mọi cả đôi mắt ra tại chỗ ấy chứ. “Hay là nói về điện tử Thuỷ Hoàn đi, Tổng giám đốc Lục vẫn muốn dựa theo định giá ba nghìn tỷ đồng để tiến hành huy động vốn sao?” Ngài Phùng hỏi.“Tôi biết ngài sẽ không đồng ý.” Lục Tam Phong cười có chút khổ sở, bây giờ xem ra, định giá cơ bản ba nghìn tỷ là bị hằng, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài cảm thấy định giá của nó thế nào?”
Ngài Phùng nhìn đám người có mặt một cái, mở miệng nói: “Mọi người tránh mặt một chút.”
Mọi người đứng lên đi ra ngoài, Phùng Chính Anh bất động ngồi ở đó. “Chính Anh, con cũng đi ra ngoài đi.” Ngài Phùng nói với anh ta.
Phùng Chính Anh hơi sững sờ, rất kinh ngạc. Nói chuyện gì mà ngay cả mình cũng không thể ở lại, anh ta cũng không muốn ở lâu, đứng lên đi ra cửa, hiện trường chỉ còn lại ba người Lục Tam Phong, ngài Phùng và Chấn Toàn Khôn.
Xung quanh yên ắng, ngài Phùng thả lỏng không ít, nói với Lục Tam Phong: “Tôi có thể cho anh một trăm năm mươi tỷ, để đổi lấy năm phần trăm cổ phần.” “Thật sao?” Lục Tam Phong có chút không dám tin.
Nhưng có điều một trăm năm mươi tỷ này cũng không phải là tiền hợp pháp, mà là đầu tư đen, anh có thể rửa ra được bao nhiêu tiền, thì cầm được bấy nhiêu tiền, đề nghị này anh cảm thấy thế nào?”
Đầu tư đen?
Lục Tam Phong đẩy cửa đi vào, trước tiên bắt tay với Chấn Toàn Khôn rồi nói: “Thật ngại quá, để mọi người phải đợi lâu rồi.” “Không quan trọng, không biết Tổng giám đốc Lục nói chuyện thế nào?” Chấn Toàn Khôn hỏi. “Bọn họ cũng xem như có thành ý, nhưng mà tôi vẫn muốn gặp ngài Phùng một chút, tôi tin tưởng, ngài Phùng hoặc là không ra tay, hoặc là sẽ cho tôi một sự kinh ngạc vui mừng.” Lục Tam Phong cười híp mắt nói. “Mời!” “Tổng giám đốc Lục, tôi có thể đi cùng với anh không?” Tổng giám đốc Đỗ hỏi Lục Tam Phong, biểu cảm tràn ngập kỳ vọng, khoảng thời gian này tâm trạng ông ta cứ lên lên xuống xuống chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.
Chị Ngô ở bên cạnh vội vàng nói giúp: “Tổng giám đốc Lục, cậu dẫn ông ta đi đi, Tổng giám đốc Đỗ này rất tốt, cũng không làm chậm trễ chuyện gì."Lục Tam Phong nhìn ông ta, người này còn rất tốt, điều kiện tiên quyết là không tổn hại lợi ích gì của mình, anh vẫn rất tình nguyện kết giao thêm một số người bạn ở Sông Hương, sau này huy động vốn không thể không chạy qua bên này. “Đi thôi, khách sáo gì chứ, dù sao cũng tiện đường.” Lục Tam Phong cười một tiếng với ông ta. “Cảm ơn!”
Mọi người ra cửa, trực tiếp lên xe, chạy như bay đến biệt thự nhà họ Phùng. Lúc ở trên đường, Chấn Toàn Khôn lấy điện thoại di động ra, gọi về trong nhà.
Nhà họ Phùng, trong phòng khách, ngài Phùng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, một cô giúp việc đi tới, cầm điện thoại cố định không dây nói: “Thưa ngài, điện thoại của quản gia.”
Ngài Phùng mở mắt ra nghe điện thoại, trầm giọng nói: “Thế nào?” “Đang trên đường trở về, Lục Tam Phong đã nói chuyện xong với nhà họ Lục, cụ thể nói như thế nào, anh ta cũng không tiết lộ, nhưng mà lúc ở quầy rượu, anh ta nói tối nay nếu như không có cách nào đạt được, ngày mai sẽ bay đi New York. Chấn Toàn Khôn báo cáo. “Cậu ấy tới rồi nói!” Ngài Phùng nói xong thì cúp điện thoại, đưa cho cô giúp việc bên cạnh.
Trong chốc lát xe dừng ở cổng biệt thự, dưới màn đêm, cổng nhà họ Phùng treo hai cái đènlồng lớn màu đỏ, chiếu sáng hai con sư tử bằng đá ở bên dưới. Bức tường quanh sân nhà được sơn màu xám tro, nhìn qua có mấy phần trang trọng. Cánh cổng bằng đồng to lớn cao khoảng ba mét, khiến người ta có một loại cảm giác bị áp bức khó nói.
Đẩy cửa ra, bên trong là đình viện kiểu truyền thống, có một loại phong cách nhà cửa vùng sông nước, cổng hình vòm, bàn ghế bằng đá, nhìn qua rất đặc biệt.
Chấn Toàn Khôn dẫn đám người Lục Tam Phong đến sân sau, trong phòng có một bộ đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ đỏ. Ngài Phùng ngồi ở vị trí đầu tiên, thấy Lục Tam Phong tới, cũng không đứng dậy, chỉ cười cười nói: "Tổng giám đốc Lục, lại gặp nhau rồi, đã không gặp một khoảng thời gian rồi, anh ngôi đi.” “Đã trễ thế này, còn quấy rầy ngài, thật ngại ngùng.” Lục Tam Phong khách sáo một câu, ngồi trên ghế gỗ đỏ ở bên cạnh, thấp hơn vị trí của ngài Phùng, nhưng mà cũng không thèm để ý.
Thân phận của người ta bày ra ở đây, huống chi đây là nhà người ta.
Phùng Chính Anh ngồi ngay thắng ở phía đối diện, sống lưng thẳng tắp. Nhìn ra được, ở trước mặt ba mình, anh ta cũng không dám quá lỗ mãng. “Thực ra ngày đó ở bữa tiệc tài chính, tôi muốn trò chuyện về đầu tư với anh một chút, trong lúcnhất thời có hứng tán gẫu, sau đó quên mất.” Ngài Phùng cười lắc đầu nói: "Già rồi, có một số việc thường hay quên.
Quên sao?
Lục Tam Phong cũng không vạch mặt ông ta, anh bèn nói: "Không quan trọng, chỉ cần ngài Phùng muốn đầu tư thì cánh cửa điện tử Thuỷ Hoàn vĩnh viễn rộng mở, dù là lần này đã là lần huy động vốn.” “Lời này thật thoải mái, tôi thích!” Ngài Phùng hỏi: “Nói chuyện với bọn họ thế nào?” "Xem như tốt, cũng xem như không tốt." Lục Tam Phong trả lời. “Cái gì gọi là tốt? Cái gì gọi là không tốt?” Ngài Phùng hỏi. “Quả thật là so với hôm qua thì tốt hơn rồi, còn không tốt thì chắc chắn là không tốt bằng ngài.” Lục Tam Phong toét miệng cười.
Ngài Phùng cũng cười, người ở đây cũng chỉ có thể cười theo. Đối với đối thoại của hai người bọn họ, không ít người đều nghe như mây mù dày đặc, chẳng qua là cảm thấy trò chuyện kiểu này có chút cao thâm. “Anh tuổi còn trẻ, lại thông minh như vậy. Người tuổi trẻ ở đại lục thật sự như là đầm rồng hang hổ, nếu như tôi có đứa con trai như anh thì cho dù là trăm năm sau, cũng có thể cười tủm tỉm ở dưới suối vàng. Trong lời nói của ngài Phùng cóchút mất mát. “Ba, ba người con trai của ba còn chưa đủ hả, con đã rất cố gắng rồi cơ mà.” Phùng Chính Anh không nhịn được nói.
Phùng Chính Anh thật sự không hiểu nổi. Ba xem trọng Lục Tam Phong như vậy, bây giờ lại một bộ hận không thể xem anh ta như con trai mình, nếu nói mình không ghen tỵ là chuyện không thể nào.
Thật ra ngài Phùng muốn kéo gần một chút quan hệ với Lục Tam Phong, mở lời với anh, nếu như Lục Tam Phong dám tiếp lời, tiện thể nhận anh làm con nuôi, đến lúc đó xem như là người một nhà, nói chuyện làm ăn đương nhiên cũng dễ hơn không ít. “Đáng tiếc nhỉ, tôi không có cái phúc được làm anh em với Chính Anh rồi.” Lục Tam Phong biết thời thể đẩy lời ra.
Ngài Phùng nhìn thấy cái đề tài này bị đẩy ra, hơi thu nụ cười trên mặt một chút, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh cảm thấy tương lai của Sông Hương ở đâu?” “Tương lai của Sông Hương chính là ở đại lục!” “Hửm? Nói cụ thể một chút." “Sông Hương có thể có ngày hôm nay thứ nhất là do công nghiệp toàn cầu chuyển dời, thứ hai là do đại lục cởi mở, cho dù tài chính đối ngoại, công nghiệp toàn cầu chuyển dời một cách bịđộng, một số quốc gia phát triển tiến hành nâng cấp nền công nghiệp, nhất định phải bỏ qua một số ngành sản xuất, mà hiện tại số ngành sản xuất này lại được bốn con rồng nhỏ ở châu Á tiếp nhận.” “Vì vậy nền kinh tế của bốn con rồng châu Á đã nhanh chóng quật khởi. Quá trình này không phải do mình tranh thủ được, mà là do lúc người ta tiến hành chuyển dời ở ngoài kia, đã bọn bốn địa phương này, trong đó có các nhân tố địa lý rất lớn, tỷ như bến tàu, tài chính, khu đất hoặc là ý chí của chủ quyền quốc gia các loại.” “Loại lan toả nền công nghiệp phát đạt của quốc gia này, thời đại lợi nhuận được tạo thành là có tính giới hạn. Thời điểm nhạy cảm, một khi nền công nghiệp được thăng cấp lên đến đỉnh cao, mà bản thân không có năng lực chuyển mình thăng cấp công nghiệp, chính là thời khắc xã hội đình trệ. Sông Hương chỉ là một mảnh đất nhỏ bé, nó không có năng lực này. Hơn nữa, ngành nghề sản xuất rất đơn độc, vô cùng lệ thuộc vào sự đồng bộ với nền công nghiệp ở bên ngoài."
Sau khi Lục Tam Phong nói xong, toàn trường yên tĩnh, bọn họ trừng to mắt nhìn anh, giống như nhìn thấy quỷ, cho dù là ngài Phùng cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hiểu biết về quan niệm to lớn đối với bốn con rồng châu Á một cách chính xác, cho dù là ngài Phùng cũng không hoàn toàn hiểu hết. Sau khi Lục Tam Phong nói xong, trong nháy mắt ông ta cảmnhận được sự tinh tuý, hiểu được rất nhiều chuyện.
Phùng Chính Anh bởi vì từng đi học ở Mỹ, đối với những thứ như bố cục về nền công nghiệp quốc tế anh ta hiểu rõ một chút, nhưng mà một số giáo viên ở trường cũng không hiểu sâu sắc như Lục Tam Phong.
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy người tuổi tác không khác lắm với mình ở trước mắt này, dường như trong bụng có một bầu trời kiến thức vậy. Anh ta thật sự chỉ mới tốt nghiệp tiểu học sao?
Mà Tổng đám người Tổng giám đốc Đỗ, Lý Minh Phương, chị Ngô lại trợn mắt há mồm, trong lòng nói thầm, Tổng giám đốc Lục thật là kiêu căng ngạo mạn mà! “Tổng giám đốc Lục thật sự là tinh anh trong giới!” Ngài Phùng không nhịn được mà khen ngợi. “Không có gì, chỉ là hiểu sơ sơ một hai phần mà thôi.” Lục Tam Phong nói tiếp: "Thật ra thì nếu như quan sát kỹ bốn con rồng châu Á, về phương diện bến tàu, toàn bộ đều ở khu vực duyên hải, thuận lợi cho mua bán hàng hoá trên toàn cầu. Về phương diện tài chính cũng đơn giản, một số tập đoàn tài chính ở phố Wall tới tấp đến ở. Cuối cùng là ý chí chủ quyền của khu vực, chính quyền ở bốn nơi này đều là bù nhìn rất thuận lợi để thao túng.” “Vậy thì hiệu quả khi nền công nghiệp lan toả rất ngắn, tôi dự tính khoảng bảy tám năm sau sẽ đạt đến đỉnh cao. Tại sao lại nói tương lai củaSông Hương là đại lục? Là bởi vì sau khi đạt đỉnh, nền công nghiệp không có cách nào thăng cấp, địa vị trong mắt xích công nghiệp toàn cầu sẽ bị hạ xuống, tiếp đó chỉ có thể đi theo phương hướng tài chính.” “Sông Hương dựa lưng vào đại lục, theo sự phát triển của công nghiệp, quyền trọng trong mắt xích công nghiệp toàn cầu sẽ gia tăng, vô số sản phẩm và doanh nghiệp sẽ di chuyển ra nước ngoài, bởi vì phục vụ những doanh nghiệp này, cũng đủ để chống đỡ cho sự phồn vinh của Sông Hương. Người rút ra khỏi mắt xích công nghiệp toàn cầu, đồng bộ việc phục vụ tài chính vào đại lục, là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.” “Vậy làm sao anh lại biết chắc đại lục sẽ quật khởi chứ?” Phùng Chính Anh có chút không phục nói: “Thật giống như chuyện trong miệng anh đã chắc như đinh đóng cột vậy.” “Nền công nghiệp toàn cầu chuyển mình nâng cấp, các nhà máy giá rẻ càng ngày càng nhiều, bốn con rồng đã không cách nào thoả mãn những doanh nghiệp này. Đại lục cũng không ngừng hấp dẫn ánh mắt của tư bản trên toàn cầu, sức lao động rẻ mà lại trẻ tuổi, chính sách giàu có sức hấp dẫn, hoàn cảnh buôn bán ổn định, ba điều này là đủ rồi.” Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh nói. “Vậy cũng chỉ có thể nói đại lục phù hợp với những nhà máy giá rẻ và bóc lột, cùng với quật khởi là hai chuyện khác nhau!” Phùng Chính Anhnói. “Trước mắt đại lục đang tiến hành vòng thăng cấp nền công nghiệp thứ nhất, tôi đề nghị anh đến đó nhìn một chút, ông chủ giống như tôi, nhiều vô cùng. Phía đất nước sẽ tiến hành thăng cấp đối với các phương diện sắt thép, điện lực, máy móc công nghiệp nặng, cơ sở phương tiện, mà các doanh nghiệp tư nhân sẽ tham gia vào các lĩnh vực mạch điện tích hợp, vật liệu ứng dụng, động cơ đốt trong vân vân.” Lục Tam Phong nhìn anh ta cười nói: "Nói nhỏ cho anh nghe chuyện này, đã thành công được một nửa.
Phùng Chính Anh muốn phản bác, nhưng anh ta phát hiện mình căn bản không hiểu đại lục, phần nhiều là nghe từ trong miệng người khác hoặc là truyền thông trên tivi. “Tổng giám đốc Lục thật sự là khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Trước kia còn cảm thấy anh còn trẻ tuổi mà đã biết sáng lập công ty là đã rất lợi hại, không nghĩ tới tầm nhìn lại rộng như vậy. Trong mắt ngài Phùng tràn ngập khen ngợi.
Đâu chỉ là nhìn với cặp mắt khác xưa, những người khác cảm thấy mình có thể mọi cả đôi mắt ra tại chỗ ấy chứ. “Hay là nói về điện tử Thuỷ Hoàn đi, Tổng giám đốc Lục vẫn muốn dựa theo định giá ba nghìn tỷ đồng để tiến hành huy động vốn sao?” Ngài Phùng hỏi.“Tôi biết ngài sẽ không đồng ý.” Lục Tam Phong cười có chút khổ sở, bây giờ xem ra, định giá cơ bản ba nghìn tỷ là bị hằng, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài cảm thấy định giá của nó thế nào?”
Ngài Phùng nhìn đám người có mặt một cái, mở miệng nói: “Mọi người tránh mặt một chút.”
Mọi người đứng lên đi ra ngoài, Phùng Chính Anh bất động ngồi ở đó. “Chính Anh, con cũng đi ra ngoài đi.” Ngài Phùng nói với anh ta.
Phùng Chính Anh hơi sững sờ, rất kinh ngạc. Nói chuyện gì mà ngay cả mình cũng không thể ở lại, anh ta cũng không muốn ở lâu, đứng lên đi ra cửa, hiện trường chỉ còn lại ba người Lục Tam Phong, ngài Phùng và Chấn Toàn Khôn.
Xung quanh yên ắng, ngài Phùng thả lỏng không ít, nói với Lục Tam Phong: “Tôi có thể cho anh một trăm năm mươi tỷ, để đổi lấy năm phần trăm cổ phần.” “Thật sao?” Lục Tam Phong có chút không dám tin.
Nhưng có điều một trăm năm mươi tỷ này cũng không phải là tiền hợp pháp, mà là đầu tư đen, anh có thể rửa ra được bao nhiêu tiền, thì cầm được bấy nhiêu tiền, đề nghị này anh cảm thấy thế nào?”
Đầu tư đen?