Vào giờ nghỉ trưa, Đào Chi Yêu nhận được điện thoại, dù đó là cú điện thoại bất ngờ nhưng cô không cảm thấy chút bối rối nào. Điện thoại truyền đến một giọng nói trầm tĩnh và uy nghiêm, đó là “đối tác” của Đào Chi Yêu lần này, cũng là chủ nhân một đơn đặt hàng trên mạng.
Cô có một điều lệ là tuyệt đối không gặp mặt đối tác. Khi hoàn thành công việc, họ chỉ cần chuyển thẳng tiền vào tài khoản của cô.
Tuy nhiên lần này đối tác nhất định đòi phải gặp cô. Cô có ý định từ chối, nhưng đối tác trả giá cao hơn, còn hậu đãi rất nhiều, dường như rất có thành ý. Dù sao dáng vẻ của cô chưa từng có người nào thấy qua, mỗi lần làm việc cô đều hóa trang thành một dáng vẻ khác nhau, không có người nào biết mặt cô, đối với họ cô chỉ là một người qua đường mà thôi. Khi cô còn là sát thủ Sư Tử, sở trường của cô là thuật ám sát và thuật dịch dung, làm một “kẻ lừa đảo muôn mặt” đối với cô rất dễ dàng, một khi cô nhập vai thành một nhân vật nào đó, sẽ diễn một cách chân thật vô cùng, không người nào có thể nhận ra sơ hở.
Vì vậy cô cũng không ngại cuộc gặp mặt lần này. Hơn nữa người đó lại ra giá cao, cũng đủ để gặp mặt cô.
Những năm gần đây để nuôi lớn Tiểu Đào, đồng thời trốn tránh sự truy đuổi ráo riết không ngừng của Khải Tư, cô đồng ý tiếp nhận những mối làm ăn từ bất kì quốc gia nào. Làm xong một mối cũng đủ cho cô cùng Tiểu Đào sống một thời gian dài.
Đúng vậy, chỉ vài ngày trước đây cô mới có ý định trở thành người tổ chức hôn lễ, ý định đó nảy sinh từ cuộc điện thoại này. Hai người chỉ nói với nhau ngắn gọn vài câu, sau đó hẹn gặp mặt liền cúp máy.
Đào Chi Yêu mặc áo khoác vào, chào từ biệt Lý Mai, một người đồng nghiệp cô mới quen vài ngày nay, cũng là người đã hoan nghênh chào đón cô, sau đó cô liền rời khỏi công ty.
Lúc đầu cô lựa chọn thành lập trung tâm tổ chức hôn lễ này vì cô rất thích tên của nó. Đào Chi Yêu, Đào Chi Yêu.
Đào Chi Yêu, những dòng chữ sáng chói trên tấm bảng hiệu. Cô lấy tên này đặt cho trung tâm của mình vì lúc mới tới đây, khi bắt đầu quên đi thân phận một sát thủ hòa nhập vào cuộc sống mới, cô lấy tên giả là Đào Chi Yêu.
Bước vào tiệm cà phê sang trọng thanh lịch mang phong cách Âu Mĩ, ngoài cửa tiệm được vài thanh niên mặc đồ đen thân thể cường tráng bảo vệ. Thấy cô đi vào có hai người tiến lên cản lại, lạnh lùng nói “Nơi này toàn bộ đã bị bao hết rồi.”
Đào Chi Yêu nhìn họ rồi nhìn lại chiếc áo đơn giản trên người mình, còn có quần bò màu lam, giày thể thao. Nhìn cô rất bình dân, hơn nữa bởi vì dịch dung, gương mặt của Đào Chi Yêu không xinh đẹp lắm, chỉ nhìn tàm tạm, thoáng nhìn giống như bất kì người nào ở trên đường, căn bản không thể thu hút sự chú ý của người khác.
Đào Chi Yêu không cảm thấy tức giận, chỉ cười dịu dàng nói “Tôi tên là Y, chủ nhân của các anh đã hẹn tôi đến đây, chắc bà đang rất nóng lòng gặp tôi, vừa rồi tôi bị kẹt xe nên tới muộn.”
Hai người đàn ông cường tráng sau khi nghe cô giới thiệu, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười tràn đầy tự tin của cô, không kêu ngạo không nịnh bợ, không phải là điều một người phụ nữ bình thường có thể làm được, nhưng họ vẫn không dám tin cô chính là kẻ lừa đảo có biệt hiệu là “Y“ trên thế giới không ai không biết đến. Khi nghe cô nói đến muộn vì bị kẹt xe, hai người nhìn nhau, thật sự chủ nhân của họ đang rất nóng lòng chờ đợi bên trong. Nếu còn không để cô vào, rủi cô đúng là người chủ nhân mời đến, hậu quả bọn họ không thể gánh nổi.
“Xin mời vào” Hai người suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cung kính mời cô vào.
Đào Chi Yêu cười dịu dàng, khách sáo nói “Cám ơn.”
Đào Chi Yêu vừa bước vào quán cà phê, đã nhìn thấy ở gần cửa sổ có một dáng người thanh lịch, mái tóc gợn sóng, thân hình cân đối, lẳng lẳng ngồi đợi, đang thưởng thức tiếng đàn violin được tấu lên giữa phòng.
Đào Chi Yêu nhìn người phụ nữ từ xa, cảm thấy từ bà ta toát ra một phong thái cao quý, thanh lịch, rất giống những mệnh phụ vùng Âu Mỹ. Cách ăn mặc hợp thời trang nhưng không kém phần cao quý. Đào Chi Yêu nhìn lại cách ăn mặc của mình, than thầm cả đời cô cũng không thể đạt tới cảnh giới ấy.
Đào Chi Yêu tự tin bước qua đứng trước mặt bà, mỉm cười, ngồi vào chỗ của mình, nhẹ giọng “Bà khỏe không, xin chào, tôi tới trễ vì bị kẹt xe.”
Đến lúc này, Đào Chi Yêu mới có thể nhìn rõ mặt đối phương, bà cũng không còn trẻ, nhưng bởi vì dưỡng tốt, vẫn còn giữ được dáng vẻ cũ, nhìn thoáng qua là một người phụ nữ cao quý. Vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này ánh mắt bà sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô như đang đánh giá.
Đào Chi Yêu cũng nhìn lại dáng vẻ cải trang của mình, làm như vô tình nở nụ cười “Thế nào, bà thất vọng phải không?”
Bình luận facebook