Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 7
– Tinh gia. Trên người những tên này khiến ta có một loại ảo giác buồn nôn chán ghét…
Tinh gia nhìn võ thừa trầm tư thoáng chốc chợt hiểu ra. Nở nụ cười cổ quái.
– Chấp niệm a…
Tinh gia thầm cảm khái..
– Đa tạ hai vị hào hiệp ra tay tương trợ…
Trường ngạo vội tiến lên ôm quyền cuối đầu. Vừa nói xong hắn đã ho sặc sụa sau đó phun ra ngụm máu bước chân lảo đảo…
Thiếu nữ phía sau vội đi đến dìu lấy hắn.
Những người còn lại cũng nhao nhao cúi đầu cảm tạ hai người tinh gia.
– Tinh gia thấy vậy vội hất tay áo bày ra bộ dạng cao thủ tịch mịch…
– Một cái nhấc tay mà thôi…
Thiếu nữ nhỏ nhắn kia nàng hừ lạnh một tiếng xem ra rất không vừa mắt hành động của tinh gia…
Nàng đi đến cạnh Võ Thừa cất tiếng trong trẻo.
– Đại ca ca cảm ơn ngươi cứu chúng ta, huynh là đệ tử của tông môn hay gia tộc nào. Để chúng ta có thể báo ơn cứu mạng…
nói xong nàng còn liếc xéo tinh gia. Bộ dạng làm như nãy giờ toàn ngươi ra tay vậy? Toàn đại ca ca này thôi a. Còn làm ra cái bộ dạng gì chứ? Hừ…
Võ thừa nghe vậy cũng rãi rãi đầu… nhìn phía tinh gia…
Tinh gia lúc này thấy vậy lập tức ưỡn ngực.
– Hai chúng ta thân phận đặc thù không tiện cho các người biết, chỉ sợ các ngươi biết lại liên lụy đến, thế nên cô gái nhỏ à đến đến lại đây tinh gia nói nhỏ cho mình bé nghe nha.
Nói xong hắn còn nháy nháy mắt với cô gái.
Cô gái hừ lạnh một cái. Nàng khịt mũi.
– Tiểu mẫn! Muội không được vô lễ…
Thiếu nữ còn lại lúc này dìu trường ngạo cũng tiến đến gần khẻ gật đầu cảm tạ hai người tinh gia…
– Tiểu mẫn không hiểu chuyện. Hay ngang ngược mong hai vị lượng thứ.
Võ thừa thì cười ngây ngô còn tinh gia thì phất tay.
– Không sao không sao. Thiếu nữ mới lớn thật hoạt bát a… À vì sao các ngươi lại bị đám người này đuổi giết chật vật đến vậy?
Tinh gia thuận miệng hỏi một câu.
– Không giấu gì hai vị ân nhân. Chúng ta là gia tộc Hạ thị ở phía tây thành Ngan Bạc, vốn dĩ chúng ta vào nơi đây lịch luyện thì có người tung tin phía sâu trong này có linh dược quý xuất thế, chúng ta
chỉ định tiến vào thăm dò không ngờ bị đám người này tập kích. Trường ngạo tu vi vũ giả bát trọng còn chúng ta thì yếu hơn mà đám người kia tên cầm đầu tu vi đã vũ giả cửu trọng nữa bước tiến vào
vũ cường. Vả lại huynh ấy một đường đi còn chiếu cố chúng ta càng đánh càng thương nặng chúng ta cũng dần đi đến sâu trong này không có biện pháp truyền tin về gia tộc nên… mọi chuyện tiếp đó
hai vị cũng đã chứng kiến.
Tinh gia trầm ngâm. Xem ra có nhiều khúc mắc đây…
Trường ngạo uể oải lên tiếng.
– Hai vị có nhiều chuyện hai vị còn chưa rõ. Vốn dĩ Triệu hậu có sâu xa với gia tộc họ Triệu ở Thành Ngan Bạc mà gia tộc họ Triệu xưa nay với gia tộc Hạ thị ta như nước với lửa. Ngoài mặt vẫn giữ thái
độ ôn hòa nhưng sâu từ bên trong lại không ngừng tranh đấu trừ khử lẫn nhau, không chết không thôi từ lâu. Cớ sự ngày hôm nay cũng dễ hiểu, trước kia cũng đã từng va chạm nhau không chỉ một
lần.
Nghe vậy… Tinh Gia cùng Võ Thừa trầm tư.
– Vũng nước đục này có hay không nên va vào?
Tinh gia nói thầm trong lòng. Sau đó nhìn qua võ thừa thần thái vẫn như mặt nước không có biến động gì.
– Đúng là tên đầu đất. Tinh gia thầm nói trong bụng.
– Mà thôi mà thôi coi như tinh gia ta là người tốt a.
– Hai vị ân nhân thỉnh cầu hai vị hộ tống chúng ta về gia tộc đảm bảo gia tộc ta sẽ có hậu đãi hai vị.
Thiếu nữ đang dìu dắt trường ngạo lên tiếng.
Tinh gia đảo mắt qua đám người thấy được sự kích động cùng năn nỉ trong ánh mắt từng người, nhất là hai thiếu niên phía sau cô gái tên Tiểu Mẫn kia.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh võ thừa thì kéo tay hắn nũng nịu.
– Đại ca ca hãy về cùng chúng ta, gia gia ta cũng là cường giả đứng đầu trong thành, người rất mạnh a, sẽ rất vui vẻ khi gặp huynh…
Võ thừa đưa mắt nhìn tinh gia.
– Tinh Gia thầm đưa ngón giữa về phía Võ Thừa. Trong lòng thầm mắng.
– Hay cho một tên đầu đất sức quyến rũ không nhỏ a.
– Được rồi chúng ta sẽ hộ tống các ngươi về gia tộc.
Nghe tinh gia nói xong võ thừa cũng gật đầu. Đám người trường ngạo thì như vớ được cọng rơm cứu mạng nhau nhau gật đầu cảm kích. Thấy vậy tinh gia phất tay áo lên trong lòng không ngừng cảm
khái.
Quả nhiên vẫn không thoát khỏi vũng nước đục này.
– Đi thôi… Tinh Gia phất tay.
Đoàn người có thêm hai người Võ Thừa gia nhập bước chân cũng thuận lợi tiến về phía gia tộc Hạ thị. Vừa duy chuyển cũng vừa tìm kiếm thiên tài địa bảo một đường duy chuyển hơn hai tháng thời
gian. Cũng gặp không ích yêu thú, đám người trường ngạo cũng không ngừng tặc lưỡi vì sự cường hãn của võ thừa, chỉ bằng tay không hắn mạt sát không ích hung thú, giúp đội hình có thêm Thú Hoạch cùng với các tài liệu trên người của yêu thú.
Cứ thế đội hình gần ra khỏi khu rừng tiến về tới gia tộc Hạ thị ở phía tây thành Ngan Bạc…
Ở một nơi trong rừng rậm bạt ngàn. Đại thụ cao to chọc trời, yêu thú thỉnh thoảng rú rống nghe rợn người…
Một mỏm đá dưới gốc đại thụ to lớn, có một nhóm người đang ngồi tĩnh tọa. Đám người này có nam có nữ không ai khác chính là hai người Tinh Gia cùng đám người Trường Ngạo.
– Tinh gia a. Cái thủ thế giơ ngón giữa này lên là nghĩa gì vậy?
Một thiếu niên khoảng 15 tuổi tiến lên đưa ngón tay giữa dựng thẳng lên trời trước mặt Tinh Gia hỏi nhỏ.
Tinh gia trợn mắt.
– Tiểu tử… Ngươi… Hừ…
Hắn muốn nổi cáu nhưng nghĩ thằng nhóc này không hiểu chuyện nên gằn giọng.
– Đừng có mà đưa vào mặt ta chứ thằng nhóc…
Thấy tinh gia nổi đóa thanh niên cũng ngượng ngùng gãi đầu vẻ mặt xấu hổ.
Tinh gia thầm cảm khái.
Tinh gia nhìn võ thừa trầm tư thoáng chốc chợt hiểu ra. Nở nụ cười cổ quái.
– Chấp niệm a…
Tinh gia thầm cảm khái..
– Đa tạ hai vị hào hiệp ra tay tương trợ…
Trường ngạo vội tiến lên ôm quyền cuối đầu. Vừa nói xong hắn đã ho sặc sụa sau đó phun ra ngụm máu bước chân lảo đảo…
Thiếu nữ phía sau vội đi đến dìu lấy hắn.
Những người còn lại cũng nhao nhao cúi đầu cảm tạ hai người tinh gia.
– Tinh gia thấy vậy vội hất tay áo bày ra bộ dạng cao thủ tịch mịch…
– Một cái nhấc tay mà thôi…
Thiếu nữ nhỏ nhắn kia nàng hừ lạnh một tiếng xem ra rất không vừa mắt hành động của tinh gia…
Nàng đi đến cạnh Võ Thừa cất tiếng trong trẻo.
– Đại ca ca cảm ơn ngươi cứu chúng ta, huynh là đệ tử của tông môn hay gia tộc nào. Để chúng ta có thể báo ơn cứu mạng…
nói xong nàng còn liếc xéo tinh gia. Bộ dạng làm như nãy giờ toàn ngươi ra tay vậy? Toàn đại ca ca này thôi a. Còn làm ra cái bộ dạng gì chứ? Hừ…
Võ thừa nghe vậy cũng rãi rãi đầu… nhìn phía tinh gia…
Tinh gia lúc này thấy vậy lập tức ưỡn ngực.
– Hai chúng ta thân phận đặc thù không tiện cho các người biết, chỉ sợ các ngươi biết lại liên lụy đến, thế nên cô gái nhỏ à đến đến lại đây tinh gia nói nhỏ cho mình bé nghe nha.
Nói xong hắn còn nháy nháy mắt với cô gái.
Cô gái hừ lạnh một cái. Nàng khịt mũi.
– Tiểu mẫn! Muội không được vô lễ…
Thiếu nữ còn lại lúc này dìu trường ngạo cũng tiến đến gần khẻ gật đầu cảm tạ hai người tinh gia…
– Tiểu mẫn không hiểu chuyện. Hay ngang ngược mong hai vị lượng thứ.
Võ thừa thì cười ngây ngô còn tinh gia thì phất tay.
– Không sao không sao. Thiếu nữ mới lớn thật hoạt bát a… À vì sao các ngươi lại bị đám người này đuổi giết chật vật đến vậy?
Tinh gia thuận miệng hỏi một câu.
– Không giấu gì hai vị ân nhân. Chúng ta là gia tộc Hạ thị ở phía tây thành Ngan Bạc, vốn dĩ chúng ta vào nơi đây lịch luyện thì có người tung tin phía sâu trong này có linh dược quý xuất thế, chúng ta
chỉ định tiến vào thăm dò không ngờ bị đám người này tập kích. Trường ngạo tu vi vũ giả bát trọng còn chúng ta thì yếu hơn mà đám người kia tên cầm đầu tu vi đã vũ giả cửu trọng nữa bước tiến vào
vũ cường. Vả lại huynh ấy một đường đi còn chiếu cố chúng ta càng đánh càng thương nặng chúng ta cũng dần đi đến sâu trong này không có biện pháp truyền tin về gia tộc nên… mọi chuyện tiếp đó
hai vị cũng đã chứng kiến.
Tinh gia trầm ngâm. Xem ra có nhiều khúc mắc đây…
Trường ngạo uể oải lên tiếng.
– Hai vị có nhiều chuyện hai vị còn chưa rõ. Vốn dĩ Triệu hậu có sâu xa với gia tộc họ Triệu ở Thành Ngan Bạc mà gia tộc họ Triệu xưa nay với gia tộc Hạ thị ta như nước với lửa. Ngoài mặt vẫn giữ thái
độ ôn hòa nhưng sâu từ bên trong lại không ngừng tranh đấu trừ khử lẫn nhau, không chết không thôi từ lâu. Cớ sự ngày hôm nay cũng dễ hiểu, trước kia cũng đã từng va chạm nhau không chỉ một
lần.
Nghe vậy… Tinh Gia cùng Võ Thừa trầm tư.
– Vũng nước đục này có hay không nên va vào?
Tinh gia nói thầm trong lòng. Sau đó nhìn qua võ thừa thần thái vẫn như mặt nước không có biến động gì.
– Đúng là tên đầu đất. Tinh gia thầm nói trong bụng.
– Mà thôi mà thôi coi như tinh gia ta là người tốt a.
– Hai vị ân nhân thỉnh cầu hai vị hộ tống chúng ta về gia tộc đảm bảo gia tộc ta sẽ có hậu đãi hai vị.
Thiếu nữ đang dìu dắt trường ngạo lên tiếng.
Tinh gia đảo mắt qua đám người thấy được sự kích động cùng năn nỉ trong ánh mắt từng người, nhất là hai thiếu niên phía sau cô gái tên Tiểu Mẫn kia.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh võ thừa thì kéo tay hắn nũng nịu.
– Đại ca ca hãy về cùng chúng ta, gia gia ta cũng là cường giả đứng đầu trong thành, người rất mạnh a, sẽ rất vui vẻ khi gặp huynh…
Võ thừa đưa mắt nhìn tinh gia.
– Tinh Gia thầm đưa ngón giữa về phía Võ Thừa. Trong lòng thầm mắng.
– Hay cho một tên đầu đất sức quyến rũ không nhỏ a.
– Được rồi chúng ta sẽ hộ tống các ngươi về gia tộc.
Nghe tinh gia nói xong võ thừa cũng gật đầu. Đám người trường ngạo thì như vớ được cọng rơm cứu mạng nhau nhau gật đầu cảm kích. Thấy vậy tinh gia phất tay áo lên trong lòng không ngừng cảm
khái.
Quả nhiên vẫn không thoát khỏi vũng nước đục này.
– Đi thôi… Tinh Gia phất tay.
Đoàn người có thêm hai người Võ Thừa gia nhập bước chân cũng thuận lợi tiến về phía gia tộc Hạ thị. Vừa duy chuyển cũng vừa tìm kiếm thiên tài địa bảo một đường duy chuyển hơn hai tháng thời
gian. Cũng gặp không ích yêu thú, đám người trường ngạo cũng không ngừng tặc lưỡi vì sự cường hãn của võ thừa, chỉ bằng tay không hắn mạt sát không ích hung thú, giúp đội hình có thêm Thú Hoạch cùng với các tài liệu trên người của yêu thú.
Cứ thế đội hình gần ra khỏi khu rừng tiến về tới gia tộc Hạ thị ở phía tây thành Ngan Bạc…
Ở một nơi trong rừng rậm bạt ngàn. Đại thụ cao to chọc trời, yêu thú thỉnh thoảng rú rống nghe rợn người…
Một mỏm đá dưới gốc đại thụ to lớn, có một nhóm người đang ngồi tĩnh tọa. Đám người này có nam có nữ không ai khác chính là hai người Tinh Gia cùng đám người Trường Ngạo.
– Tinh gia a. Cái thủ thế giơ ngón giữa này lên là nghĩa gì vậy?
Một thiếu niên khoảng 15 tuổi tiến lên đưa ngón tay giữa dựng thẳng lên trời trước mặt Tinh Gia hỏi nhỏ.
Tinh gia trợn mắt.
– Tiểu tử… Ngươi… Hừ…
Hắn muốn nổi cáu nhưng nghĩ thằng nhóc này không hiểu chuyện nên gằn giọng.
– Đừng có mà đưa vào mặt ta chứ thằng nhóc…
Thấy tinh gia nổi đóa thanh niên cũng ngượng ngùng gãi đầu vẻ mặt xấu hổ.
Tinh gia thầm cảm khái.