Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 86
Đặc biệt là một nữ tử trưởng lão của Lưu gia, nàng này nhìn võ thừa đầy thâm ý khiến hắn trong lòng như có vạn con kiến
đang bò ngang chạy dọc, nữ trưởng lão Lưu gia nàng lúc này ánh mắt còn phần đỏ hồng hiển nhiên nhìn thấy khung cảnh bên
ngoài động phủ Lưu gia chi đội của Mị Nhi chỉ còn mỗi mình nàng thì nàng không kìm được xúc động, sau đó mọi người nghe
Võ Thừa kể lại quá trình hắn xuất quan sau đó tiêu diệt toàn bộ đám người Nhậm Đạt Cầu khiến Đoạn Trường Hồng sợ hãi bỏ
chạy… hiển nhiên Tinh gia đã truyền âm với Võ Thừa bảo hắn không nói chuyện hắn nhận truyền thừa của Đỗ Khải mà chỉ nói
hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt.
Nghe võ thừa kế sơ bộ mọi người đều gật đầu hiển nhiên cũng nhìn ra được sơ hở như bốn đầu yêu hầu kia đột nhiên trợ
giúp nhưng họ cũng không quan tâm tinh thần lúc này đặt lên người Mị Nhi nàng vẫn hôn mê đang được Tinh gia nắm tay bắt
mạch.
Hồi lâu Tinh gia dùng ngón trỏ ngưng tụ một đạo ánh sáng nhỏ bằng hạt gạo rất nhiều màu sắc.mọi người không biết là thứ gì
nhưng khí tức nó phát ra khiến họ cũng một phen tim đập thình thịch.
Riêng võ thừa vừa nhìn thấy thứ kia liền biết
Tinh Linh Bản Nguyên.
Tinh gia nhẹ nhàng ấn lên mi tâm của Mị Nhi qua vài hơi thở đôi mi nàng chợt rung rung Tinh gia rút tay lại đứng dậy ra dấu
cho nữ trưởng lão Lưu gia đến chăm sóc cho Mị Nhi hắn nói.
– Không sao rồi… nhờ tên đầu đất này sơ cứu kịp thời nên độc cũng xâm nhập không sâu nàng hôn mê vì thoát lực quá nhiều
mà thôi.
Mọi người một hơi thở ra, tinh gia lại cười cười nhìn võ thừa nếu không có ai ở đây chắc chắn hắn sẽ hung hăng giơ ngón cái
lên biểu đạt ý tứ của mình.
– Quả nhiên cháu trai ta không vì nữ sắc mà tinh thần dao động… khá lắm nhóc con…
Nhóm bốn người đàn ông ra ngoài chỉ còn lại Mị Nhi cùng vị trưởng lão nữ tử kia của Lưu gia.
Sao một phen chào hỏi cùng bàn luận Hạ tư diệp cùng Tô Nhỉ quyết định chọn nơi đây làm nơi tạm thời đóng trú của hai gia
tộc. Tô Nhĩ trưởng lão lấy ngọc giản của mình truyền tinh cho tộc trưởng Lưu gia lát sau ngọc giản truyền lại nói bọn họ sẽ
nhanh chóng thu xếp đến. Cũng giống như vậy Hạ tư diệp cũng lấy ngọc giản truyền tinh cho hai đội ngủ còn lại của Hạ gia từ
từ rút quân về sơn cốc này làm nơi đóng quân.
Không chỉ có Hạ gia cùng Lưu gia làm gì mà giai đoạn này tính ra đã hơn nửa đoạn đường của các gia tộc bên trong Chiến
Địa Chi Nguyên. Tất cả đều biết giai đoạn tiếp theo mới là mấu chốt, bởi vì cơ hồ tài nguyên đã bị tất cả các đội ngủ tìm tòi lục
lạo ra gần hết mảnh chiến địa này tuy có rộng lớn nhưng cũng không thể nào so sánh với diện tích của một quận trên đại lục
được.
Thế nên tìm kiếm đã không còn là lựa chọn của nhiều gia tộc mà thay vào đó là họ tập chung vào việc chính của đại chiến lần
này.
Cướp đoạt lệnh bài tham dự Võ Đài Chiến, cố gắn loại bỏ những thiên kiêu của các gia tộc.
Giai đoạn này việc liên minh giữa các gia tộc trở nên chặt chẽ hơn đồng nghĩa với việc chiến đấu càng ác liệt hơn, cơ hồ tất cả
đều gọi các đội ngủ gia tộc của mình cùng các gia tộc liên minh chọn một địa điểm cố thủ làm căn cứ rồi từ đó có đối sách tiến
công hoặc phòng thủ đối với các thế lực thù địch.
– Tinh gia… Những người này xử lý thế nào?
Hạ Tư Diệp quay sang nhìn tinh gia hỏi ý.
Tinh gia ánh mắt thâm thúy trầm ngâm một chút rồi nói.
– Cứ báo cho Lã gia, chúng ta đang giữ một đội ngủ của hắn sao đó đòi hỏi thế nào thì ngươi tự quyết.
Hạ Tư Diệp gật đầu rồi không nói gì nữa hắn xoay người đi xử lý việc này rồi cùng với tô nhỉ bàn chuyện vị trí đóng quân đồng
thời đợi đội ngũ của toàn bộ Lưu gia đến.
Còn lại võ thừa cùng Tinh Gia một chỗ tinh gia nhìn võ thừa cười cười ánh mắt đầy táng thưởng, không tệ, không tệ tuy tu vi
chỉ mới trúc cơ bát trọng nhưng linh hồn lại đạt đến tông sư quả nhiên tên kia cũng không keo kiệt.
Tinh gia gật gù biểu đạt ý tứ rồi như nhớ ra cái gì hắn nói.
– Tấm thuẫn kia đâu?
Võ thừa nghe hỏi thì xoay người đưa cái bắp tay to bự bên phải về phía Tinh Gia.
Một hình xăm tấm thuẫn hình thoi với hoa văn phức tạp ván chặt lên bắp tay phải của võ thừa, nhìn như một hình xăm nghệ
thuật đầy tinh xảo cùng sống động. Nếu tập trung nhìn lâu có bên tay lại truyền đến âm thanh của một con voi đang vương cái
vòi dài rống lên như tiếng còi chiến trận.
– Khí linh này cũng đã trọng thương rất nặng, muốn khôi phục cũng cần thời gian khá dài cùng một ít thiên tài địa bảo.
– Aizzz… ta nói đầu đất ngươi cũng quá là vận cứt chó. Có hai món đồ tốt thì chẳng cái nào lành lặng nhưng ngươi yên tâm,
sau khi chuyện ở Chiến Địa Chi Nguyên xong chúng ta đi đến các tông môn kia tìm kiếm thêm ích dược liệu cùng Tinh Thể
Tâm Linh Quả ta sẽ luyện một lò đan dược giúp chúng phục hồi lại một ít.
Tinh gia mở lời an ủi võ thừa nghe vậy thì gương mặt hắn như một khúc gỗ rồi gật gật đầu giống như đã hiểu hết thảy,
– Tinh Gia mọi chuyện do người định đoạt a.
Tinh gia nhìn bộ dạng võ thừa, hắn lại có chút đắc ý. Nếu hắn biết võ thừa đang có chút không hiểu lời hắn thì có lẽ lại là một
hồi chửi bới đinh tai nhức óc diễn ra.
– Tinh gia chúng ta đi đón Hạ mẫn sao?
Võ thừa như nhớ điều gì rồi lại nói.
– Đi chứ. Con bé kia có lẽ đã sớm nhớ chúng ta a.
Đột nhiên Võ thừa nhìn Tinh Gia trừng trừng kèm theo một đôi mắt quái dị cùng tò mò, lúc đầu Tinh Gia còn cái bộ dạng đắc ý,
ngửa cổ cố tỏa ra là tiền bối sau đó qua một chút vẫn thấy võ thừa không chuyển ánh mắt mà nhìn hắn lộ vẻ suy tư.
– Con mẹ nó, ngươi có cần đem ánh mắt như vậy nhìn ta hoài không vậy?
Tinh Gia tráng nổi gân xanh không nhịn được chửi lớn một câu.
Võ thừa chợt lúng túng, rồi hắn đưa tay bóp miệng Tinh gia khiến hắn há miệng ra, Tinh gia ánh mắt trừng lớn hắn có ảo giác
như một cái rộng kìm đang bóp lắp quai hàm của mình,lực đạo đôi tay Võ Thừa quá mạnh mẽ hắn muốn hét lên chửi bới cũng
không được võ thừa nghiên ngó nhìn răng của tinh gia hồi lâu…
đang bò ngang chạy dọc, nữ trưởng lão Lưu gia nàng lúc này ánh mắt còn phần đỏ hồng hiển nhiên nhìn thấy khung cảnh bên
ngoài động phủ Lưu gia chi đội của Mị Nhi chỉ còn mỗi mình nàng thì nàng không kìm được xúc động, sau đó mọi người nghe
Võ Thừa kể lại quá trình hắn xuất quan sau đó tiêu diệt toàn bộ đám người Nhậm Đạt Cầu khiến Đoạn Trường Hồng sợ hãi bỏ
chạy… hiển nhiên Tinh gia đã truyền âm với Võ Thừa bảo hắn không nói chuyện hắn nhận truyền thừa của Đỗ Khải mà chỉ nói
hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt.
Nghe võ thừa kế sơ bộ mọi người đều gật đầu hiển nhiên cũng nhìn ra được sơ hở như bốn đầu yêu hầu kia đột nhiên trợ
giúp nhưng họ cũng không quan tâm tinh thần lúc này đặt lên người Mị Nhi nàng vẫn hôn mê đang được Tinh gia nắm tay bắt
mạch.
Hồi lâu Tinh gia dùng ngón trỏ ngưng tụ một đạo ánh sáng nhỏ bằng hạt gạo rất nhiều màu sắc.mọi người không biết là thứ gì
nhưng khí tức nó phát ra khiến họ cũng một phen tim đập thình thịch.
Riêng võ thừa vừa nhìn thấy thứ kia liền biết
Tinh Linh Bản Nguyên.
Tinh gia nhẹ nhàng ấn lên mi tâm của Mị Nhi qua vài hơi thở đôi mi nàng chợt rung rung Tinh gia rút tay lại đứng dậy ra dấu
cho nữ trưởng lão Lưu gia đến chăm sóc cho Mị Nhi hắn nói.
– Không sao rồi… nhờ tên đầu đất này sơ cứu kịp thời nên độc cũng xâm nhập không sâu nàng hôn mê vì thoát lực quá nhiều
mà thôi.
Mọi người một hơi thở ra, tinh gia lại cười cười nhìn võ thừa nếu không có ai ở đây chắc chắn hắn sẽ hung hăng giơ ngón cái
lên biểu đạt ý tứ của mình.
– Quả nhiên cháu trai ta không vì nữ sắc mà tinh thần dao động… khá lắm nhóc con…
Nhóm bốn người đàn ông ra ngoài chỉ còn lại Mị Nhi cùng vị trưởng lão nữ tử kia của Lưu gia.
Sao một phen chào hỏi cùng bàn luận Hạ tư diệp cùng Tô Nhỉ quyết định chọn nơi đây làm nơi tạm thời đóng trú của hai gia
tộc. Tô Nhĩ trưởng lão lấy ngọc giản của mình truyền tinh cho tộc trưởng Lưu gia lát sau ngọc giản truyền lại nói bọn họ sẽ
nhanh chóng thu xếp đến. Cũng giống như vậy Hạ tư diệp cũng lấy ngọc giản truyền tinh cho hai đội ngủ còn lại của Hạ gia từ
từ rút quân về sơn cốc này làm nơi đóng quân.
Không chỉ có Hạ gia cùng Lưu gia làm gì mà giai đoạn này tính ra đã hơn nửa đoạn đường của các gia tộc bên trong Chiến
Địa Chi Nguyên. Tất cả đều biết giai đoạn tiếp theo mới là mấu chốt, bởi vì cơ hồ tài nguyên đã bị tất cả các đội ngủ tìm tòi lục
lạo ra gần hết mảnh chiến địa này tuy có rộng lớn nhưng cũng không thể nào so sánh với diện tích của một quận trên đại lục
được.
Thế nên tìm kiếm đã không còn là lựa chọn của nhiều gia tộc mà thay vào đó là họ tập chung vào việc chính của đại chiến lần
này.
Cướp đoạt lệnh bài tham dự Võ Đài Chiến, cố gắn loại bỏ những thiên kiêu của các gia tộc.
Giai đoạn này việc liên minh giữa các gia tộc trở nên chặt chẽ hơn đồng nghĩa với việc chiến đấu càng ác liệt hơn, cơ hồ tất cả
đều gọi các đội ngủ gia tộc của mình cùng các gia tộc liên minh chọn một địa điểm cố thủ làm căn cứ rồi từ đó có đối sách tiến
công hoặc phòng thủ đối với các thế lực thù địch.
– Tinh gia… Những người này xử lý thế nào?
Hạ Tư Diệp quay sang nhìn tinh gia hỏi ý.
Tinh gia ánh mắt thâm thúy trầm ngâm một chút rồi nói.
– Cứ báo cho Lã gia, chúng ta đang giữ một đội ngủ của hắn sao đó đòi hỏi thế nào thì ngươi tự quyết.
Hạ Tư Diệp gật đầu rồi không nói gì nữa hắn xoay người đi xử lý việc này rồi cùng với tô nhỉ bàn chuyện vị trí đóng quân đồng
thời đợi đội ngũ của toàn bộ Lưu gia đến.
Còn lại võ thừa cùng Tinh Gia một chỗ tinh gia nhìn võ thừa cười cười ánh mắt đầy táng thưởng, không tệ, không tệ tuy tu vi
chỉ mới trúc cơ bát trọng nhưng linh hồn lại đạt đến tông sư quả nhiên tên kia cũng không keo kiệt.
Tinh gia gật gù biểu đạt ý tứ rồi như nhớ ra cái gì hắn nói.
– Tấm thuẫn kia đâu?
Võ thừa nghe hỏi thì xoay người đưa cái bắp tay to bự bên phải về phía Tinh Gia.
Một hình xăm tấm thuẫn hình thoi với hoa văn phức tạp ván chặt lên bắp tay phải của võ thừa, nhìn như một hình xăm nghệ
thuật đầy tinh xảo cùng sống động. Nếu tập trung nhìn lâu có bên tay lại truyền đến âm thanh của một con voi đang vương cái
vòi dài rống lên như tiếng còi chiến trận.
– Khí linh này cũng đã trọng thương rất nặng, muốn khôi phục cũng cần thời gian khá dài cùng một ít thiên tài địa bảo.
– Aizzz… ta nói đầu đất ngươi cũng quá là vận cứt chó. Có hai món đồ tốt thì chẳng cái nào lành lặng nhưng ngươi yên tâm,
sau khi chuyện ở Chiến Địa Chi Nguyên xong chúng ta đi đến các tông môn kia tìm kiếm thêm ích dược liệu cùng Tinh Thể
Tâm Linh Quả ta sẽ luyện một lò đan dược giúp chúng phục hồi lại một ít.
Tinh gia mở lời an ủi võ thừa nghe vậy thì gương mặt hắn như một khúc gỗ rồi gật gật đầu giống như đã hiểu hết thảy,
– Tinh Gia mọi chuyện do người định đoạt a.
Tinh gia nhìn bộ dạng võ thừa, hắn lại có chút đắc ý. Nếu hắn biết võ thừa đang có chút không hiểu lời hắn thì có lẽ lại là một
hồi chửi bới đinh tai nhức óc diễn ra.
– Tinh gia chúng ta đi đón Hạ mẫn sao?
Võ thừa như nhớ điều gì rồi lại nói.
– Đi chứ. Con bé kia có lẽ đã sớm nhớ chúng ta a.
Đột nhiên Võ thừa nhìn Tinh Gia trừng trừng kèm theo một đôi mắt quái dị cùng tò mò, lúc đầu Tinh Gia còn cái bộ dạng đắc ý,
ngửa cổ cố tỏa ra là tiền bối sau đó qua một chút vẫn thấy võ thừa không chuyển ánh mắt mà nhìn hắn lộ vẻ suy tư.
– Con mẹ nó, ngươi có cần đem ánh mắt như vậy nhìn ta hoài không vậy?
Tinh Gia tráng nổi gân xanh không nhịn được chửi lớn một câu.
Võ thừa chợt lúng túng, rồi hắn đưa tay bóp miệng Tinh gia khiến hắn há miệng ra, Tinh gia ánh mắt trừng lớn hắn có ảo giác
như một cái rộng kìm đang bóp lắp quai hàm của mình,lực đạo đôi tay Võ Thừa quá mạnh mẽ hắn muốn hét lên chửi bới cũng
không được võ thừa nghiên ngó nhìn răng của tinh gia hồi lâu…