Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 81
Hạng ba trưởng lão lau đi tia máu trên miệng, rồi hỏi Mị Nhi. Nàng trầm tư phút chốc rồi nói.
– Bốn đầu yêu thú này tuy có thực lực khá mạnh nhưng phía địch nhân đến đây có chuẩn bị, chúng ta đứng ngoài quang chiến
cũng không phải là cách…
– Ý tiểu thư…
– Để ta thử…
Nàng thần thức tảng ra khống thú thuật thi triển, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một con Chu Tước nó dang rộng hai cánh vổ
mạnh, rồi ngửa cổ rít dài một tiếng, sau đó lao vút ra ngoài vòng linh trận phòng hộ kết hợp với bốn đầu Yêu Hầu chiến đấu.
Hạng Ba thấy vậy cũng hung hăng lấy một lọ đan dược rồi ngửa cổ nuốt vào. Sau đó hai tay vung vẩy từng đạo lạc ấn, hắn lại
bố trí ra thêm một linh trận, linh trận này không để phòng ngự mà để công kích.
Linh trận hình thành thỉnh thoảng lại ngưng tụ ra một thanh trường thương bằng linh lực thiên địa, phút chốc lại đánh vào một
người bên ngoài. Phải nói, nếu có thời gian bố trí linh trận một linh trận sư có thể một mình đánh nhau với vài người cùng cấp,
nhưng đó là nếu như được chuẩn bị, còn hiện tại Hạng Ba trưởng lão cũng chỉ có thể miễn cưỡng vừa duy trì trận pháp phòng
ngự vừa điều khiển trận pháp công kích nên uy lực cũng không lớn.
ẦM… ẦM… KENG…
Từng tiếng la hét cùng tiếng thú gầm gừ vang lên không ngừng trong sơn cốc, lắm lúc lại có tiếng nổ ầm vang do va chạm
mãnh liệt vang lên khiến cả sơn cốc có chút chấn động.
Đoạn Trường Hồng liếc mắt nhìn vòng chiến rồi thần thức lại tập trung vào phía sâu trong sơn cốc, hắn càng lúc chân mày
càng nhíu chặt.
Bọn hắn cơ hồ tất cả đã ra tay kể cả Đoạn Thanh cũng đang chật vật liên thủ với những người khác để đối phó với bốn yêu
hầu, cùng một con Chu Tước. Thỉnh thoảng lại có công kích của linh trận đánh xuống, dần dần tình thế bên Đoạn gia có chút
chật vật.
Thần thức Trường Hồng khi lướt qua sơn cốc phía xa chỉ là một mảng bình yên không gợn sóng, giống như không có việc gì
không có thứ gì ở đó, có chăng chỉ là sỏi đá cùng một cảm giác kỳ lạ. Nhưng như vậy mới càng làm hắn kiêng kỵ mà không lỗ
mãng ra tay, nhưng nhìn tình thế càng lúc càng bất lợi cho phía hắn như thế này…
Trầm ngâm hồi lâu rồi hắn căng răng.
– Hừ giả thần giả quỷ.
Linh lực bộc phát mạnh mẽ thể hiện ra tu vi Thái Ất cảnh đỉnh phong cường giả, hắn thân hình bay lên lơ lửng không trung,
không cần pháp khí đại biểu cho cường giả thái ất ngủ trọng trở lên.
Tay nắm hư không một cái một thanh trường kích màu đen xuất hiện một kích quét ngan linh lực hóa thành một đạo lưu
quang đánh thẳng vào một đầu Địa Viên Yêu Hầu.
Ầm…
Con khỉ đột bị đánh trúng một kích thân hình nặng nề bay ra xa, trên ngực có một vết thương sâu hóm có thể mơ hồ nhìn thấy
xương cốt trắng híu bên trong, ánh mắt nó đỏ thẫm, cố gắng đứng dậy nhưng vết thương quá nặng, rất nhanh nó lại vô lựng
nằm xuống đôi mắt trở nên mơ hồ.
Một màng phát sinh khiến vòng chiến đang diễn ra phút chốc dừng lại, bên phía Đoạn gia thì hoan hô in ỏi sĩ khí đại tăng.
Lưu gia đám người thì ánh mắt sợ hãi nhìn Đoạn trường hồng. Một kích lúc nảy nếu rơi trên mình bọn họ không nghi ngờ gì
nữa họ phải chết.
Mị Nhi cùng Hạng Ba hít sâu một hơi hai người nhìn nhau đều nhìn ra vẻ ngưng trọng của đối phương Hạng Ba truyền âm cho
Mị Nhi.
– Tiểu thư. Khi linh trận vỡ người hãy thật nhanh chạy vào sâu bên trong, có lẽ võ thừa kia sẽ nghĩ tình chúng ta mà giúp đỡ.
Hạng Ba trưởng lão gương mặt có chút chua xót, không ngờ lại phải rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc trước bốn đầu yêu thú kia
xong ra giúp đỡ lão cũng muốn tạo ra sự chấn nhiếp để cho bọn người đoạn gia nghi hoặc rút lui.
Nhưng đến khi Đoạn gia tộc trưởng ra tay lão đã biết việc ấy thật là một suy nghĩ viễn vong cỡ nào.
– Có lẽ bốn đầu yêu thú kia cũng là cực hạn giúp đỡ của người kia mang lại. Haizzz…
Lão thở dài một tiếng ánh mắt trở nên sắc bén nhìn ra bên ngoài vòng chiến. Nếu lúc trước khi Tinh Gia rời đi, đội ngũ bọn họ
cũng chọn rời đi thì có lẽ tình cảnh đã không giằng co thế này, đám người kia vào đây với ý định rõ ràng là muốn đánh chủ ý
lên đội ngũ Lưu Gia bọn họ còn Võ Thừa người kia…
Đoạn gia khi tộc trưởng Đoạn Trường Hồng ra tay sĩ khí đại tăng, liên tục đánh ép cho ba đầu yêu thú còn lại từng bước rơi
vào thế hạ phong.
Ba đầu yêu thú thấy đồng loại bị đánh giết, bọn nó gào rú hung tợn cũng quyết liệt đánh trả nhưng cường giả quá nhiều đặt
biệt có nhóm người Nhậm Đạt Cầu thỉnh thoảng ném ra phi tiêu ám khí rất khó phòng mà ám khí dường như có độc lại làm
cho lực chiến của bọn chúng càng về sau càng giảm.
Ầm ầm ầm..
Chu tước do linh lực ngưng tụ của Mị Nhị lúc này đã bị công kích trong nhỏ đi một vòng. Mặc dù đã thi triển thần thông mạnh
nhất nhưng nàng biết cũng không thể nào chiến thắng cuộc chiến chỉ nghiêng về một phía thế này.
– Ta vốn định chỉ bắt các ngươi để tranh thủ một số lợi ích với Lưu Gia nhưng các ngươi gian ngoan mất linh, nếu đã vậy ta
cũng sẽ bắt một người là được. Còn lại đều phải chết.
Đoạn Trường Hồng gương mặt trở nên hung ác lại một kích đâm thẳng vào màng sáng linh trận
Ong… keng…
Một âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên, vòng sáng linh trận lập tức sụp đổ trong lúc đó Hạng Ba lập tức phun máu tươi thân
hình lảo đảo không trụ được, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước hắn trong lòng cười khổ, chợt một bàn tay ngọc đặt lên vai hắn
chỉ nghe tiếng nói uất nghẹn của Mị Nhi.
– Trưởng Lão người không sao chứ? nàng ánh mắt hồng nhuận gương mặt nhợt nhạt, con Chu Tước trên đầu lúc này đã chỉ
còn chừng 2m cũng rất mơ h,ồ có tư thế sắp tiêu táng.
– Tiểu thư nhanh… chạy vào trong…
Tiếng nói đứt quãng của Hạng Ba trưởng lão cũng là tiếng lòng rào thét của tất cả người Lưu gia ở đây. Họ biết khi màng sáng
linh trận kia bị vỡ thì sinh mạng bọn họ lại mỏng manh thêm một ích.
– Hừ bây giờ muốn chạy đã muộn rồi.
Nhậm Đạt Cầu âm lãnh cười một tiếng rồi xông lên phía trước vung thanh loan đao trong tay đánh tới.
– Bốn đầu yêu thú này tuy có thực lực khá mạnh nhưng phía địch nhân đến đây có chuẩn bị, chúng ta đứng ngoài quang chiến
cũng không phải là cách…
– Ý tiểu thư…
– Để ta thử…
Nàng thần thức tảng ra khống thú thuật thi triển, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một con Chu Tước nó dang rộng hai cánh vổ
mạnh, rồi ngửa cổ rít dài một tiếng, sau đó lao vút ra ngoài vòng linh trận phòng hộ kết hợp với bốn đầu Yêu Hầu chiến đấu.
Hạng Ba thấy vậy cũng hung hăng lấy một lọ đan dược rồi ngửa cổ nuốt vào. Sau đó hai tay vung vẩy từng đạo lạc ấn, hắn lại
bố trí ra thêm một linh trận, linh trận này không để phòng ngự mà để công kích.
Linh trận hình thành thỉnh thoảng lại ngưng tụ ra một thanh trường thương bằng linh lực thiên địa, phút chốc lại đánh vào một
người bên ngoài. Phải nói, nếu có thời gian bố trí linh trận một linh trận sư có thể một mình đánh nhau với vài người cùng cấp,
nhưng đó là nếu như được chuẩn bị, còn hiện tại Hạng Ba trưởng lão cũng chỉ có thể miễn cưỡng vừa duy trì trận pháp phòng
ngự vừa điều khiển trận pháp công kích nên uy lực cũng không lớn.
ẦM… ẦM… KENG…
Từng tiếng la hét cùng tiếng thú gầm gừ vang lên không ngừng trong sơn cốc, lắm lúc lại có tiếng nổ ầm vang do va chạm
mãnh liệt vang lên khiến cả sơn cốc có chút chấn động.
Đoạn Trường Hồng liếc mắt nhìn vòng chiến rồi thần thức lại tập trung vào phía sâu trong sơn cốc, hắn càng lúc chân mày
càng nhíu chặt.
Bọn hắn cơ hồ tất cả đã ra tay kể cả Đoạn Thanh cũng đang chật vật liên thủ với những người khác để đối phó với bốn yêu
hầu, cùng một con Chu Tước. Thỉnh thoảng lại có công kích của linh trận đánh xuống, dần dần tình thế bên Đoạn gia có chút
chật vật.
Thần thức Trường Hồng khi lướt qua sơn cốc phía xa chỉ là một mảng bình yên không gợn sóng, giống như không có việc gì
không có thứ gì ở đó, có chăng chỉ là sỏi đá cùng một cảm giác kỳ lạ. Nhưng như vậy mới càng làm hắn kiêng kỵ mà không lỗ
mãng ra tay, nhưng nhìn tình thế càng lúc càng bất lợi cho phía hắn như thế này…
Trầm ngâm hồi lâu rồi hắn căng răng.
– Hừ giả thần giả quỷ.
Linh lực bộc phát mạnh mẽ thể hiện ra tu vi Thái Ất cảnh đỉnh phong cường giả, hắn thân hình bay lên lơ lửng không trung,
không cần pháp khí đại biểu cho cường giả thái ất ngủ trọng trở lên.
Tay nắm hư không một cái một thanh trường kích màu đen xuất hiện một kích quét ngan linh lực hóa thành một đạo lưu
quang đánh thẳng vào một đầu Địa Viên Yêu Hầu.
Ầm…
Con khỉ đột bị đánh trúng một kích thân hình nặng nề bay ra xa, trên ngực có một vết thương sâu hóm có thể mơ hồ nhìn thấy
xương cốt trắng híu bên trong, ánh mắt nó đỏ thẫm, cố gắng đứng dậy nhưng vết thương quá nặng, rất nhanh nó lại vô lựng
nằm xuống đôi mắt trở nên mơ hồ.
Một màng phát sinh khiến vòng chiến đang diễn ra phút chốc dừng lại, bên phía Đoạn gia thì hoan hô in ỏi sĩ khí đại tăng.
Lưu gia đám người thì ánh mắt sợ hãi nhìn Đoạn trường hồng. Một kích lúc nảy nếu rơi trên mình bọn họ không nghi ngờ gì
nữa họ phải chết.
Mị Nhi cùng Hạng Ba hít sâu một hơi hai người nhìn nhau đều nhìn ra vẻ ngưng trọng của đối phương Hạng Ba truyền âm cho
Mị Nhi.
– Tiểu thư. Khi linh trận vỡ người hãy thật nhanh chạy vào sâu bên trong, có lẽ võ thừa kia sẽ nghĩ tình chúng ta mà giúp đỡ.
Hạng Ba trưởng lão gương mặt có chút chua xót, không ngờ lại phải rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc trước bốn đầu yêu thú kia
xong ra giúp đỡ lão cũng muốn tạo ra sự chấn nhiếp để cho bọn người đoạn gia nghi hoặc rút lui.
Nhưng đến khi Đoạn gia tộc trưởng ra tay lão đã biết việc ấy thật là một suy nghĩ viễn vong cỡ nào.
– Có lẽ bốn đầu yêu thú kia cũng là cực hạn giúp đỡ của người kia mang lại. Haizzz…
Lão thở dài một tiếng ánh mắt trở nên sắc bén nhìn ra bên ngoài vòng chiến. Nếu lúc trước khi Tinh Gia rời đi, đội ngũ bọn họ
cũng chọn rời đi thì có lẽ tình cảnh đã không giằng co thế này, đám người kia vào đây với ý định rõ ràng là muốn đánh chủ ý
lên đội ngũ Lưu Gia bọn họ còn Võ Thừa người kia…
Đoạn gia khi tộc trưởng Đoạn Trường Hồng ra tay sĩ khí đại tăng, liên tục đánh ép cho ba đầu yêu thú còn lại từng bước rơi
vào thế hạ phong.
Ba đầu yêu thú thấy đồng loại bị đánh giết, bọn nó gào rú hung tợn cũng quyết liệt đánh trả nhưng cường giả quá nhiều đặt
biệt có nhóm người Nhậm Đạt Cầu thỉnh thoảng ném ra phi tiêu ám khí rất khó phòng mà ám khí dường như có độc lại làm
cho lực chiến của bọn chúng càng về sau càng giảm.
Ầm ầm ầm..
Chu tước do linh lực ngưng tụ của Mị Nhị lúc này đã bị công kích trong nhỏ đi một vòng. Mặc dù đã thi triển thần thông mạnh
nhất nhưng nàng biết cũng không thể nào chiến thắng cuộc chiến chỉ nghiêng về một phía thế này.
– Ta vốn định chỉ bắt các ngươi để tranh thủ một số lợi ích với Lưu Gia nhưng các ngươi gian ngoan mất linh, nếu đã vậy ta
cũng sẽ bắt một người là được. Còn lại đều phải chết.
Đoạn Trường Hồng gương mặt trở nên hung ác lại một kích đâm thẳng vào màng sáng linh trận
Ong… keng…
Một âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên, vòng sáng linh trận lập tức sụp đổ trong lúc đó Hạng Ba lập tức phun máu tươi thân
hình lảo đảo không trụ được, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước hắn trong lòng cười khổ, chợt một bàn tay ngọc đặt lên vai hắn
chỉ nghe tiếng nói uất nghẹn của Mị Nhi.
– Trưởng Lão người không sao chứ? nàng ánh mắt hồng nhuận gương mặt nhợt nhạt, con Chu Tước trên đầu lúc này đã chỉ
còn chừng 2m cũng rất mơ h,ồ có tư thế sắp tiêu táng.
– Tiểu thư nhanh… chạy vào trong…
Tiếng nói đứt quãng của Hạng Ba trưởng lão cũng là tiếng lòng rào thét của tất cả người Lưu gia ở đây. Họ biết khi màng sáng
linh trận kia bị vỡ thì sinh mạng bọn họ lại mỏng manh thêm một ích.
– Hừ bây giờ muốn chạy đã muộn rồi.
Nhậm Đạt Cầu âm lãnh cười một tiếng rồi xông lên phía trước vung thanh loan đao trong tay đánh tới.