Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 79
– Truyền tin của ta, bảo bốn trưởng lão lên gặp ta chuẩn bị đi bắt người.
– Vân thưa cha.
Đoạn Thanh nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ còn mỗi Trường Hồng hắn đứng chắp tay sau lưng rồi lẩm bẩm.
– Bốn đầu yêu thú tam giai sao. Thú hạch cũng có giá trị cùng với thiên kiêu của hai gia tộc lớn. Nước đi này tuy mạo hiểm
cũng là thế cuộc phải làm…
Sau khi tinh gia cùng ba người Hạ gia rời sơn cốc chỉ còn lại đội ngũ Lưu gia.
Ở đây tu vi cao nhất là Lưu Mị Nhi nàng hiện tại đã đột phá trúc cơ bát trọng. Đội ngũ của nàng cũng có thực lực rất khá, cơ
hồ toàn bộ đã tiến vào trúc cơ.
Nói đi phải nói lại với áp lực của cuộc chiến nơi đây, tất cả tiềm năng của võ giả cùng linh giả đều được bộc phát toàn bộ. Sau
vài tháng rong ruổi chiến đấu trong chiến trường, tất cả đều tiến bộ vượt bậc.
Nhưng đến cuối cùng có thể trụ được đến lúc cuộc chiến kết thúc hay không đó là một dấu hỏi.
Lưu Mị Nhi với thiên tư của nàng cùng độ tuổi hiển nhiên là được xếp vào hàng thiên kiêu trong Thành Ngan Bạc. Nhưng
người ta hay nói. Thiên tài thường chết yểu. Thiên tài bao nhiêu năm qua xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhưng chân chính có thể
đạt đến cái gọi là cường giả thì cơ hồ con số đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng hạn như lúc này đội ngũ của nàng không hề
biết tai họa sắp đến.
– Tiểu thư chúng ta định khi nào thì rời khỏi.
Mị Nhi có chút trầm ngâm nàng hơi xoay đầu nhìn hướng sâu bên trong sơn cốc. Nàng có thể cảm nhận được khí tức võ thừa
nhàn nhạt nàng ở đó, không hiểu lý do có lẽ là công pháp hắn tu luyện có chút đặc thù của vạn thú tông ngày ấy.
– Hắn vẫn chưa ra có lẽ đã gập được cơ duyên gì đó, Tinh gia đã rời đi nếu vậy chúng ta ở lại đây thêm vài giờ nữa để thủ hộ
hắn. Xem như là báo đáp ân tình đan dược lúc trước của Tinh Gia vậy.
Nàng thì thầm ánh mắt có phần phức tạp. Hạng ba trưởng lão lúc này cũng không có vận đồ trùm kín đầu như lúc trước hắn
chợt cười cười vuốt chòm râu có phần hoa râm của mình.
– Xem ra tiểu thư cao quý nhà ta đã động tâm rồi..
Chợt ánh mắt lão trở nên sắc bén. Lão hét lớn.
– Tiểu thư cẩn thận ..
Cùng lúc đó lão phất tay một luồn linh lực mạnh mẽ vung qua đánh bay hơn năm mũi phi tiêu ám khí . Phi tiêu đổi hướng đâm
mạnh vào vách đá cấm sâu một nửa vào trong tản đá phát ra khí tức âm lãnh bén nhọn.
Mị Nhi mày liễu dựng ngược, lập tức một đoạn roi da màu xanh xuất hiện trong tay, ánh mắt chầm chầm nhìn về phía ngoài
sơn cốc.
Mọi người đang trong quá trình thổ nạp lập tức dừng lại rút vũ khí ra đề phòng sẵn sàng chiến đấu.
– Bốp… Bốp… Bốp…
Vài tiếng vỗ tay cùng tiếng cười quái dị vang lên.
Vài người y phục màu đen che kín mặt nhanh như tia chớp lao đến rồi tản ra bao vây hết đường ra ngoài sơn cốc.
Một trung niên tiến lên, người này cũng một bộ y phục màu đen có viền vải màu đỏ làm nổi bậc. Vóc người cao gầ . Gương
mặt trắng nhợt nhạt, tóc đen búi cao mắt dài âm lãnh hắn đứng cách đám người Lưu Gia hơn 10m khóe miệng nhếch lên. Ánh
mắt đảo qua trên người Mị Nhi cùng hai thiếu nữ phía sau nàng. Hắn cười…
– Ha ha ha. Lại có mỹ nữ thế này ở đây đúng là không uổng công đi một chuyến a.
– Nhậm Đạt Cầu..
Hạng Ba trưởng lão mở miệng cùng lúc đó tay hắn trong tay áo không ngừng biến đổi ấn pháp rõ ràng hắn muốn bố trí linh
trận.
– Chính là ta… ngươi là Linh trận sư của Lưu Gia sao? Buôn tay chịu trói ta tha chết nếu không hôm nay ở đây nam thì giết nữ
thì hiếp…
– Vô sỉ… để ta xé toạc cái miệng thối của ngươi để xem ngươi có còn hống hách vậy nữa không.
Mị Nhi miệng nói tay tới danh tiếng độc ác người này cơ hồ cả thành Ngan Bạc đều biết. Luôn hành sự cực đoan giết người
đoạt bảo, chiếm đoạt dân nữ đặt biệt rất am hiểu chuyện ám sát.
VÈO…
Roi da quất ngan linh lực mang theo tiếng xé gió đánh tới đúng vào vị trí Đạt Cầu, hắn nhún người lui về sau tay cũng vung lên
vài mũi phi tiêu bay ra
XOẸT XOẸT XOẸT…
Mị Nhi mặt không đổi sắc, cây roi vung vẩy nhanh chóng đánh bay các mũi phi tiêu sang tứ phía. Nàng định xong lên nhưng
hạng ba cảng lại.
Đạt Cầu lui về phía sau tiếu ý lại càng hiện rõ trên mặt hắn lại nói…
– Trúc cơ bát trọng. Đúng là thiên kiêu Lưu gia mới từng ấy tuổi đã có thực lực như vậy, đáng tiếc hôm nay phải nằm trong
lòng làm nữ nhân của ta thôi… hé hé hé…
Gương mặt cùng nụ cười dâm tà càng hiện rõ trên mặt người này.
– Hôm nay ta sẽ phế ngươi tên súc sinh này…
Mị Nhi nghiến răng cay độc mở miệng.
– Lớn lên xinh đẹp nhưng miệng lưỡi như vậy bản đại gia sẽ dạy dỗ ngươi.
– Bằng vào ngươi…
– Hé hé hé tất nhiên không phải một mình ta.
Đạt Cầu vừa nói ánh mắt khẽ liếc ngoài sơn cốc vài bóng người từng bước đi vào .
– Đoạn Thanh thì ra là ngươi…
Cô gái phía sau Mị Nhi lên tiếng.
– Im miệng, một nha đầu ở đây còn chưa có tư cách nói chuyện.
Nét tiêu soái thường ngày của Đoạn Thanh đã biến mất thay vào đó là vẻ lạnh lẽo trong mắt nhìn về phía đám người Lưu gia.
– Người gọi là Võ Thừa đâu? kiêu hắn ra đây chiến với ta một trận.
– Hừ… một cái lâm trận bỏ chạy bỉ ổi như ngươi lại có tư cách khiêu chiến người ta? nực cười.
Mị Nhi ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Đoạn Thanh mở miệng.
Đoạn Thanh thần sắc càng trở nên âm trầm hắn nói.
– Nể tình nàng tất cả buông tay chịu trói sẻ tránh thương vong.
– Ngươi còn chưa có tư cách để chúng ta đầu hàng kể cả phụ thân ngươi có ở đây cũng vậy.
Hạng ba trưởng lão ở một bên lên tiếng tay lão vẫn không ngừng vung vảy trong ống tay áo.
– Thật sao…?
Lại một âm thanh âm trầm vang lên, cùng lúc đó có bốn người tiến vào vừa nhìn thấy đám người này đồng tử Hạng Ba co rút
lại sắc mặt của Mị Nhi thì rất khó coi nàng nhẹ giọng nói.
– Đoạn Trường Hồng tộc trưởng đoạn gia…
Trường Hồng thần sắc không đổi lên tiếng.
– Vân thưa cha.
Đoạn Thanh nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ còn mỗi Trường Hồng hắn đứng chắp tay sau lưng rồi lẩm bẩm.
– Bốn đầu yêu thú tam giai sao. Thú hạch cũng có giá trị cùng với thiên kiêu của hai gia tộc lớn. Nước đi này tuy mạo hiểm
cũng là thế cuộc phải làm…
Sau khi tinh gia cùng ba người Hạ gia rời sơn cốc chỉ còn lại đội ngũ Lưu gia.
Ở đây tu vi cao nhất là Lưu Mị Nhi nàng hiện tại đã đột phá trúc cơ bát trọng. Đội ngũ của nàng cũng có thực lực rất khá, cơ
hồ toàn bộ đã tiến vào trúc cơ.
Nói đi phải nói lại với áp lực của cuộc chiến nơi đây, tất cả tiềm năng của võ giả cùng linh giả đều được bộc phát toàn bộ. Sau
vài tháng rong ruổi chiến đấu trong chiến trường, tất cả đều tiến bộ vượt bậc.
Nhưng đến cuối cùng có thể trụ được đến lúc cuộc chiến kết thúc hay không đó là một dấu hỏi.
Lưu Mị Nhi với thiên tư của nàng cùng độ tuổi hiển nhiên là được xếp vào hàng thiên kiêu trong Thành Ngan Bạc. Nhưng
người ta hay nói. Thiên tài thường chết yểu. Thiên tài bao nhiêu năm qua xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhưng chân chính có thể
đạt đến cái gọi là cường giả thì cơ hồ con số đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng hạn như lúc này đội ngũ của nàng không hề
biết tai họa sắp đến.
– Tiểu thư chúng ta định khi nào thì rời khỏi.
Mị Nhi có chút trầm ngâm nàng hơi xoay đầu nhìn hướng sâu bên trong sơn cốc. Nàng có thể cảm nhận được khí tức võ thừa
nhàn nhạt nàng ở đó, không hiểu lý do có lẽ là công pháp hắn tu luyện có chút đặc thù của vạn thú tông ngày ấy.
– Hắn vẫn chưa ra có lẽ đã gập được cơ duyên gì đó, Tinh gia đã rời đi nếu vậy chúng ta ở lại đây thêm vài giờ nữa để thủ hộ
hắn. Xem như là báo đáp ân tình đan dược lúc trước của Tinh Gia vậy.
Nàng thì thầm ánh mắt có phần phức tạp. Hạng ba trưởng lão lúc này cũng không có vận đồ trùm kín đầu như lúc trước hắn
chợt cười cười vuốt chòm râu có phần hoa râm của mình.
– Xem ra tiểu thư cao quý nhà ta đã động tâm rồi..
Chợt ánh mắt lão trở nên sắc bén. Lão hét lớn.
– Tiểu thư cẩn thận ..
Cùng lúc đó lão phất tay một luồn linh lực mạnh mẽ vung qua đánh bay hơn năm mũi phi tiêu ám khí . Phi tiêu đổi hướng đâm
mạnh vào vách đá cấm sâu một nửa vào trong tản đá phát ra khí tức âm lãnh bén nhọn.
Mị Nhi mày liễu dựng ngược, lập tức một đoạn roi da màu xanh xuất hiện trong tay, ánh mắt chầm chầm nhìn về phía ngoài
sơn cốc.
Mọi người đang trong quá trình thổ nạp lập tức dừng lại rút vũ khí ra đề phòng sẵn sàng chiến đấu.
– Bốp… Bốp… Bốp…
Vài tiếng vỗ tay cùng tiếng cười quái dị vang lên.
Vài người y phục màu đen che kín mặt nhanh như tia chớp lao đến rồi tản ra bao vây hết đường ra ngoài sơn cốc.
Một trung niên tiến lên, người này cũng một bộ y phục màu đen có viền vải màu đỏ làm nổi bậc. Vóc người cao gầ . Gương
mặt trắng nhợt nhạt, tóc đen búi cao mắt dài âm lãnh hắn đứng cách đám người Lưu Gia hơn 10m khóe miệng nhếch lên. Ánh
mắt đảo qua trên người Mị Nhi cùng hai thiếu nữ phía sau nàng. Hắn cười…
– Ha ha ha. Lại có mỹ nữ thế này ở đây đúng là không uổng công đi một chuyến a.
– Nhậm Đạt Cầu..
Hạng Ba trưởng lão mở miệng cùng lúc đó tay hắn trong tay áo không ngừng biến đổi ấn pháp rõ ràng hắn muốn bố trí linh
trận.
– Chính là ta… ngươi là Linh trận sư của Lưu Gia sao? Buôn tay chịu trói ta tha chết nếu không hôm nay ở đây nam thì giết nữ
thì hiếp…
– Vô sỉ… để ta xé toạc cái miệng thối của ngươi để xem ngươi có còn hống hách vậy nữa không.
Mị Nhi miệng nói tay tới danh tiếng độc ác người này cơ hồ cả thành Ngan Bạc đều biết. Luôn hành sự cực đoan giết người
đoạt bảo, chiếm đoạt dân nữ đặt biệt rất am hiểu chuyện ám sát.
VÈO…
Roi da quất ngan linh lực mang theo tiếng xé gió đánh tới đúng vào vị trí Đạt Cầu, hắn nhún người lui về sau tay cũng vung lên
vài mũi phi tiêu bay ra
XOẸT XOẸT XOẸT…
Mị Nhi mặt không đổi sắc, cây roi vung vẩy nhanh chóng đánh bay các mũi phi tiêu sang tứ phía. Nàng định xong lên nhưng
hạng ba cảng lại.
Đạt Cầu lui về phía sau tiếu ý lại càng hiện rõ trên mặt hắn lại nói…
– Trúc cơ bát trọng. Đúng là thiên kiêu Lưu gia mới từng ấy tuổi đã có thực lực như vậy, đáng tiếc hôm nay phải nằm trong
lòng làm nữ nhân của ta thôi… hé hé hé…
Gương mặt cùng nụ cười dâm tà càng hiện rõ trên mặt người này.
– Hôm nay ta sẽ phế ngươi tên súc sinh này…
Mị Nhi nghiến răng cay độc mở miệng.
– Lớn lên xinh đẹp nhưng miệng lưỡi như vậy bản đại gia sẽ dạy dỗ ngươi.
– Bằng vào ngươi…
– Hé hé hé tất nhiên không phải một mình ta.
Đạt Cầu vừa nói ánh mắt khẽ liếc ngoài sơn cốc vài bóng người từng bước đi vào .
– Đoạn Thanh thì ra là ngươi…
Cô gái phía sau Mị Nhi lên tiếng.
– Im miệng, một nha đầu ở đây còn chưa có tư cách nói chuyện.
Nét tiêu soái thường ngày của Đoạn Thanh đã biến mất thay vào đó là vẻ lạnh lẽo trong mắt nhìn về phía đám người Lưu gia.
– Người gọi là Võ Thừa đâu? kiêu hắn ra đây chiến với ta một trận.
– Hừ… một cái lâm trận bỏ chạy bỉ ổi như ngươi lại có tư cách khiêu chiến người ta? nực cười.
Mị Nhi ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Đoạn Thanh mở miệng.
Đoạn Thanh thần sắc càng trở nên âm trầm hắn nói.
– Nể tình nàng tất cả buông tay chịu trói sẻ tránh thương vong.
– Ngươi còn chưa có tư cách để chúng ta đầu hàng kể cả phụ thân ngươi có ở đây cũng vậy.
Hạng ba trưởng lão ở một bên lên tiếng tay lão vẫn không ngừng vung vảy trong ống tay áo.
– Thật sao…?
Lại một âm thanh âm trầm vang lên, cùng lúc đó có bốn người tiến vào vừa nhìn thấy đám người này đồng tử Hạng Ba co rút
lại sắc mặt của Mị Nhi thì rất khó coi nàng nhẹ giọng nói.
– Đoạn Trường Hồng tộc trưởng đoạn gia…
Trường Hồng thần sắc không đổi lên tiếng.