Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 31
Lão giả nghe đến đây sắc mặt kịch biến, thân thể run rẩy…
– Ngươi… Chính là ngươi…
Nam tử tiếp tục cười lớn ha hã.
– Không sai. Haha. Ta đã vô tình đạt được một nguyên chủng bóng tối.
Điện chủ thất tháp lúc này mới âm trầm lên tiếng.
– Hóa ra. Ngươi là người đã đem nguyên chủng cấm vào yêu thú chấn tông còn vu oan cho đại sư huynh. Tên hỗn đản này lão
tử liều mạng với ngươi.
Nói xong hắn định lao lên tự bạo tàn hồn nhưng được các điện chủ còn lại ngăn cản.
– Liều con mẹ nó mạng? Khè khè khè. Cho dù linh hồn ngươi còn nguyên vẹn mà tự bạo ta cũng không thấy có gì, huống chi
ngươi một cái tàn hồn rách nát không chịu nổi một kích. Nhưng ngươi cũng thật nghĩa khí lại khiến ta nhớ tới đại sư huynh
năm đó. Khè khè khè.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn lão giả giọng điệu châm chọc tiếp.
– Haizzz.
Lão giả thở dài lắc đầu.
– Giang bá thép ngươi là người tài giỏi nổi bậc như vậy tại sao lại lao đầu vào ma đạo? Chúng ta đã đối xử tệ bạc với ngươi
sao?
Lão giả vừa nói. Nam tử sắc mặt lại hiện lên nét hung dữ, hắn nghiến răng.
– Lão đầu. Ngươi còn dám nói. Tình ý ta cùng Lữ lập tuyết ngươi không phải không biết. Ngươi lại đem nàng gả cho tên phế
vật nhu nhược kia. Từ khoảnh khắc đó ta đã quyết định cho ngày tàn tông môn của ngươi rồi.
– Còn tên kia hắn tưởng có thể tách nguyên thức của nguyên chủng ra thì có thể diệt được ta. Hừ hoang đường ta đã sớm
khiến nguyên chủng cùng hoàng cấp yêu thú dung hợp chẳng qua năm đó còn thiếu một bước cuối cùng nên mới bị ba điện
chủ ngu ngốc kia tự bạo ba tháp phong ấn, nhưng hôm nay ta đã thành công, khè khè khè. Còn tên nhu nhược kia khuất nhục
mà chết có lẽ bây giờ nguyên thần cũng bị nguyên thức trong nguyên chủng cắn nuốt thành hư vô không được siêu sinh. Ha
ha ha… Hắn còn mang cái danh bất trung bất hiếu lại là phản đồ trong mắt các ngươi… Khé khé khé.
Gương mặt Giang Bá Thép vô cùng hưng phấn kích động, giống như tất cả những chuyện hắn làm hoàn toàn nằm trong kế
hoạch của hắn.
Càng nói hắn càng thể hiện sự thâm độc khát máu của mình. Tất cả mọi người nghe đến đây sắc mặt âm trầm còn bát điện
chủ linh hồn nàng chớp động, đôi mắt thẫn thờ kéo màng sương, cơ thể như sắp tiêu tán khỏi thế gian, nàng chính là Lữ Lập
Tuyết con gái của tông chủ. Đại sư huynh chính là trượng phu của nàng, bao nhiêu năm như vậy nàng lại hiểu lầm hắn.
– Ha ha ha tất cả các ngươi một đám ngu ngốc, người cũ lẫn kẻ mới hôm nay chẳng có ai được sống sót rời khỏi đây khè khè
khè khè.
Hắn ngửa mặt lên trời không ngừng cười lớn bỗng có một cục đá bằng ngón chân cái đột nhiên vô thanh vô thức bay vào
miệng hắn. Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không kịp phản ứng, đến ngậm miệng lại viên đá đã kẹt ở giữa cổ họng, mắt
hắn trợn ngược sau đó hắn cố gắn nuốt xuống cục đá. Đến cuống họng truyền đến một hồi đau rát hắn gian nan nuốt xuống
sau đó ánh mắt hung ác nhìn về xung quanh quát lớn.
Tên chó chết nào?
Đôi mắt hắn đỏ trách liếc nhìn toàn trường.
– Là Ông nội ngươi đây, thằng oắc con, nhìn cái bản mặt của ngươi ta liền biết trong vai phản diện rồi, hừ con mẹ nó chứ thấy
mà tởm.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai mọi người, kèm theo một tiếng phun nước bọt rõ ràng. Riêng đặc biệt là trường ngạo
thì hết sức quen thuộc. Hắn mở to mắt kích động.
– Là… Là…
Chỉ thấy một thanh niên áo trắng tinh gương mặt anh tuấn nhưng lúc này lại giống như đang rất cảm khái, hắn nói tiếp.
– Haizzz. Tiếc thật xung quanh đây không có phân chó nếu không thì mùi vị chắc sẽ dễ dàng hơn khi nuốt.
Giang bá thép sắc mặt hung ác. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía tinh gia qua vài hơi thở hắn lại có biểu hiện kinh ngạt.
Có thế thấy cơ thể Hắc Mãng như cũng rung rung kích động khó kìm chế
– Ngươi… Ngươi… ngươi có khí tức làm ta rất thích thú. Không ngờ ha ha không ngờ.
Hắn lại ngửa cổ lên cười điên dại.
– Ha ha. Vừa thoát phong ấn lại có thể có cơ duyên thế này. Ha ha. Ha ha. Ha ha ha
Phịch.
Lại một tiếng động vang lên cũng là thứ gì đó bay vào mồm của hắn. Hắn lại gian nan nuốt xuống ánh mắt hung ác nhìn tinh
gia.
Tinh gia giơ hai tay lên nhún vai bày ra bộ dáng. Lần này đâu phải ta. Hắn lại liếc nhìn xung quanh chợt dừng lại trên người
một thanh niên nam tử.
Người này trên tay còn cầm một cục phân mà lúc trước con khỉ đột lông trắng vừa làm ra. chính là trường ngạo. Trường ngạo
thở dài một tiếng rồi quẳng cục phân kia đi lắc đầu nói.
– Hết cách rồi! Mồm ngươi thối như vậy ta tưởng nhà xí.
Hắn cũng nhún vai bày ra bộ dạng giống hệt tinh gia hết sức bất đắc dĩ rồi thở dài. Tinh gia thấy vậy thì híp cặp mắt của hắn lại
rồi Trường Ngạo, hung hăng giơ ngón cái về phía trường ngạo gật đầu tán thưởng.
– Hảo tiểu tử khá lắm không hổ là người tinh gia ta nhìn trúng,
nguyên bản trận chiến vô cùng kịch liệt. Tinh gia xuất hiện lại khiến mọi người sắc mặt đầy cổ quái.
Giang bá thép sắc mặt vô cùng hung ác hắn hét lớn một tiếng đinh tai nhức óc không kìm chế được lao ra khỏi đầu con hắc
mãng định dùng tay không một tát giết chết trường ngạo.
– Ngươi… Chính là ngươi…
Nam tử tiếp tục cười lớn ha hã.
– Không sai. Haha. Ta đã vô tình đạt được một nguyên chủng bóng tối.
Điện chủ thất tháp lúc này mới âm trầm lên tiếng.
– Hóa ra. Ngươi là người đã đem nguyên chủng cấm vào yêu thú chấn tông còn vu oan cho đại sư huynh. Tên hỗn đản này lão
tử liều mạng với ngươi.
Nói xong hắn định lao lên tự bạo tàn hồn nhưng được các điện chủ còn lại ngăn cản.
– Liều con mẹ nó mạng? Khè khè khè. Cho dù linh hồn ngươi còn nguyên vẹn mà tự bạo ta cũng không thấy có gì, huống chi
ngươi một cái tàn hồn rách nát không chịu nổi một kích. Nhưng ngươi cũng thật nghĩa khí lại khiến ta nhớ tới đại sư huynh
năm đó. Khè khè khè.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn lão giả giọng điệu châm chọc tiếp.
– Haizzz.
Lão giả thở dài lắc đầu.
– Giang bá thép ngươi là người tài giỏi nổi bậc như vậy tại sao lại lao đầu vào ma đạo? Chúng ta đã đối xử tệ bạc với ngươi
sao?
Lão giả vừa nói. Nam tử sắc mặt lại hiện lên nét hung dữ, hắn nghiến răng.
– Lão đầu. Ngươi còn dám nói. Tình ý ta cùng Lữ lập tuyết ngươi không phải không biết. Ngươi lại đem nàng gả cho tên phế
vật nhu nhược kia. Từ khoảnh khắc đó ta đã quyết định cho ngày tàn tông môn của ngươi rồi.
– Còn tên kia hắn tưởng có thể tách nguyên thức của nguyên chủng ra thì có thể diệt được ta. Hừ hoang đường ta đã sớm
khiến nguyên chủng cùng hoàng cấp yêu thú dung hợp chẳng qua năm đó còn thiếu một bước cuối cùng nên mới bị ba điện
chủ ngu ngốc kia tự bạo ba tháp phong ấn, nhưng hôm nay ta đã thành công, khè khè khè. Còn tên nhu nhược kia khuất nhục
mà chết có lẽ bây giờ nguyên thần cũng bị nguyên thức trong nguyên chủng cắn nuốt thành hư vô không được siêu sinh. Ha
ha ha… Hắn còn mang cái danh bất trung bất hiếu lại là phản đồ trong mắt các ngươi… Khé khé khé.
Gương mặt Giang Bá Thép vô cùng hưng phấn kích động, giống như tất cả những chuyện hắn làm hoàn toàn nằm trong kế
hoạch của hắn.
Càng nói hắn càng thể hiện sự thâm độc khát máu của mình. Tất cả mọi người nghe đến đây sắc mặt âm trầm còn bát điện
chủ linh hồn nàng chớp động, đôi mắt thẫn thờ kéo màng sương, cơ thể như sắp tiêu tán khỏi thế gian, nàng chính là Lữ Lập
Tuyết con gái của tông chủ. Đại sư huynh chính là trượng phu của nàng, bao nhiêu năm như vậy nàng lại hiểu lầm hắn.
– Ha ha ha tất cả các ngươi một đám ngu ngốc, người cũ lẫn kẻ mới hôm nay chẳng có ai được sống sót rời khỏi đây khè khè
khè khè.
Hắn ngửa mặt lên trời không ngừng cười lớn bỗng có một cục đá bằng ngón chân cái đột nhiên vô thanh vô thức bay vào
miệng hắn. Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không kịp phản ứng, đến ngậm miệng lại viên đá đã kẹt ở giữa cổ họng, mắt
hắn trợn ngược sau đó hắn cố gắn nuốt xuống cục đá. Đến cuống họng truyền đến một hồi đau rát hắn gian nan nuốt xuống
sau đó ánh mắt hung ác nhìn về xung quanh quát lớn.
Tên chó chết nào?
Đôi mắt hắn đỏ trách liếc nhìn toàn trường.
– Là Ông nội ngươi đây, thằng oắc con, nhìn cái bản mặt của ngươi ta liền biết trong vai phản diện rồi, hừ con mẹ nó chứ thấy
mà tởm.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai mọi người, kèm theo một tiếng phun nước bọt rõ ràng. Riêng đặc biệt là trường ngạo
thì hết sức quen thuộc. Hắn mở to mắt kích động.
– Là… Là…
Chỉ thấy một thanh niên áo trắng tinh gương mặt anh tuấn nhưng lúc này lại giống như đang rất cảm khái, hắn nói tiếp.
– Haizzz. Tiếc thật xung quanh đây không có phân chó nếu không thì mùi vị chắc sẽ dễ dàng hơn khi nuốt.
Giang bá thép sắc mặt hung ác. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía tinh gia qua vài hơi thở hắn lại có biểu hiện kinh ngạt.
Có thế thấy cơ thể Hắc Mãng như cũng rung rung kích động khó kìm chế
– Ngươi… Ngươi… ngươi có khí tức làm ta rất thích thú. Không ngờ ha ha không ngờ.
Hắn lại ngửa cổ lên cười điên dại.
– Ha ha. Vừa thoát phong ấn lại có thể có cơ duyên thế này. Ha ha. Ha ha. Ha ha ha
Phịch.
Lại một tiếng động vang lên cũng là thứ gì đó bay vào mồm của hắn. Hắn lại gian nan nuốt xuống ánh mắt hung ác nhìn tinh
gia.
Tinh gia giơ hai tay lên nhún vai bày ra bộ dáng. Lần này đâu phải ta. Hắn lại liếc nhìn xung quanh chợt dừng lại trên người
một thanh niên nam tử.
Người này trên tay còn cầm một cục phân mà lúc trước con khỉ đột lông trắng vừa làm ra. chính là trường ngạo. Trường ngạo
thở dài một tiếng rồi quẳng cục phân kia đi lắc đầu nói.
– Hết cách rồi! Mồm ngươi thối như vậy ta tưởng nhà xí.
Hắn cũng nhún vai bày ra bộ dạng giống hệt tinh gia hết sức bất đắc dĩ rồi thở dài. Tinh gia thấy vậy thì híp cặp mắt của hắn lại
rồi Trường Ngạo, hung hăng giơ ngón cái về phía trường ngạo gật đầu tán thưởng.
– Hảo tiểu tử khá lắm không hổ là người tinh gia ta nhìn trúng,
nguyên bản trận chiến vô cùng kịch liệt. Tinh gia xuất hiện lại khiến mọi người sắc mặt đầy cổ quái.
Giang bá thép sắc mặt vô cùng hung ác hắn hét lớn một tiếng đinh tai nhức óc không kìm chế được lao ra khỏi đầu con hắc
mãng định dùng tay không một tát giết chết trường ngạo.