Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 1
Vù vù vù…
Ba mũi tiễn đâm vào một con lợn rừng cao to lớn dị thường. Thế nhưng lực đạo mạnh mẽ đâm sâu vào phần mềm yếu hại. Con lợn lập tức ngã gục xuống đất. Phát ra tiếng thở hộc hộc rất đau đớn…
– Cha nó sắp chết rồi.
Một đứa bé quay về phía sau gọi nói. Người trung niên từng bước đi ra, cái cung vẫn còn cầm trên tay y.
– Ừm… Tiểu phong con lui ra phía sau đi.
Hắn cầm một cây dao nhọn khoảng dài hơn hai tất đi đến ngồi xổm bênh con lợn lúc này đã hấp hối hắn thì thầm.
– Đắc tội rồi. Nhưng gia đình ta phải có miếng ăn.
Lời nói vừa xong. Động tác dứt khoát hắn đâm một dao vào cổ con lợn để kết thúc sự đau đớn…
Đứa nhỏ chạy đến.
– Cha chúng ta có săn tiếp ko?
– Chúng ta về thôi. Mẹ và em con chắc đang đợi chúng ta về…
Đứa nhỏ này nhìn rất hoạt bát 10 tuổi da ngăm đen đôi mắt tỏa sáng. Là một hài tử thông minh lanh lẹ.
– Người trung niên tên Võ Thừa hắn là một người bình thường sống trong một hạp cốc không màng thế sự cùng vợ và hai con. Cuộc sống bình yên vui vẻ không màng thế sự.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, hắn cùng đứa con chưa quá chính tuổi của mình đi kiếm miếng ăn trong khu rừng rộng lớn này, nhưng có lẽ hắn đâu biết cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời mình sắp đến.
– Đi thôi con trai, chúng ta về nhà.
Không hiểu sao từ sáng đến giờ hắn cứ thấy hồi hộp lo lắng.
– Không biết tiểu như… Nàng thế nào?
Đoạn đường không xa lắm. Hai người một cao vác theo con lợn rừng to tướng và một đứa bé chạy nhảy xung quanh…
– Tiểu phong đừng nghịch nữa.
Nhìn đứa con trai mang theo ánh mắt đầy nhu hòa hắn thì thầm trong lòng.
– Ở nhà chắc không có chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Vạn Kiếp Bất Phục
Thiết Kế Nữ Trang Theo Yêu Cầu
Thiết kế tinh tế, sắc xảo theo sở thích của chủ nhân thêm tôn vinh vẻ đẹp nàng.
Hưng Phát USA Mở
Đôi mắt hắn liếc nhìn thấy trên tán cây một con nhện màu đen tuyền đang từng bước đi ra từ trong một hốc cây tăm tối, trên mạng nhện đã có một con bướm xinh đẹp không ngừng vùng vẫy nhưng
càng như vậy những sợi tơ kia càng dính chặt, còn con nhện kia thì ung dung từng bước từng bước đi trên dây tơ mà nó đã giăng ra, trong lòng hắn khẽ thở dài, bước chân lại nhanh hơn.
Đoạn đường hắn truy vết theo con lợn khá xa cho nên khi về đến nhà cũng đã là một buổi hoàng hôn cô tịch.
Bước gần đến sơn cốc, nơi mái ấm của cuộc đời hắn, cảnh trước mắt làm hắn đôi mắt trợn lớn như muốn nứt con ngươi ra ngoài, ném con lợn to đùng xuống đất tóm lấy đứa bé và lao thẳng về
hướng nhà mình…
Ầm…
Cánh cửa gỗ bị đá văng ra trong nhà có hai người đang ôm lấy nhau. Mỹ phụ nhan sắc bình thường đang ôm đứa con gái khoảng bảy tuổi trong lòng,gương mặt nàng nhợt nhạt cất giọng run rẩy van
xin.
– Xin ông cứ lấy những gì ông cần đừng làm hại con tôi…
Đối diện là một tên tráng hán lực lưỡng gương mặt hung ác, trên người đầy sẹo hắn cười khoái trá nhếch miệng lên tiếng.
– Ha ha ha. Đàn bà… Đã lâu rồi ta chưa động đến a…
Gương mặt dâm đãng bộc phát hắn lôi đứa bé ném ra một bên đập vào thành gỗ của chiếc bàn ăn cơm đứa bé lặp tức ngất đi. Rồi sao đó hắn hung hăng dở trò đồi bại…
– Dừng lại…
Tiếng gào thét thê lương từ bên ngoài vọng vào như có thể động đến chính tầng mây, làm cho kẻ này dựng lại.
– Võ Thừa nhanh dẫn tiễu phong cùng Như Nhu chạy đi, đừng lo cho thiếp…
Mỹ phụ hốt hoảng gào to trong nước mắt.
Gương mặt trung niên tên Võ Thừa không ngừng vặn vẹo, hắn cảm thấy thế giới trước mặt chỉ còn gói gọn vào bóng hình yếu ớt của nương tử trước mắt, khoé miệng hắn chát đắng khàn giọng lên
tiếng.
– Đừng… Làm ơn đừng làm vậy các người cứ lấy những gì các người muốn đừng làm hại vợ con ta.
– Lời còn chưa dứt thì hắn đã bị một thanh trường thương dài hai mét đâm xuyên lồng ngực, máu tươi vẫy ra phúng thành vòi.
Thân hình hắn run rẩy kịch liệt, bước chân vẫn tiếp tục cho đến khi chỉ còn cách căn nhà nhỏ bé kia không đến năm mét thì hắn vô lực quỳ xuống. Hắn ngửa cổ lên trời gào thét trong tuyệt vọng không
vì đau đớn từ thân xác da thịt truyền đến mà nhìn cảnh vợ con mình trong tuyệt cảnh của sự độc ác bởi chính con người, đôi mắt đỏ trạch đầy tơ máu chất chứa sự cầu xin sự căm phẫn và nỗi tuyệt
vọng.
– Ta đã làm gì sai mà Thiên lại đối xử với ta như vậy?
Thủ lĩnh cường đạo đang cưỡi trên một con thiết kỵ to lớn từng bước đi tới, nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc mỉa mai.
– Thiên sao, ha ha. Hắn đã bỏ mặt thế giới này lâu rồi, chỉ là các ngươi mù quáng trông chờ vào những thứ mơ hồ mà thôi, không có thực lực thì dù ngươi có gào thét thế nào cũng phải chịu cảnh vạn
kiếp bất phục mà thôi.
Đôi mắt trung niên Võ Thừa kia mơ hồ ảm đạm. Trong tuyệt vọng cùng cực hắn lằm bầm âm thanh chỉ có hắn cùng đất trời nghe được.
– Hởi thần linh. Hởi quỷ dữ… Ta nguyện bán linh hồn mình để đổi lấy một kiếp. Một kiếp kia ta sẽ trở lại và xóa sạch những thứ dơ bẩn trên thế giới đầy tội lỗi này.
Lời nói vừa xong chợt có một cơn gió nhẹ thoáng qua, đôi đồng tử trong mắt hắn cũng dần đứng lại, hắn thấy bản thân mình như chìm dần vào trong vô tận bóng tối…
Mỹ phụ yếu ớt trong nhà đôi mắt trừng lớn khi thấy phu quân của nàng bị đâm đến một thương, nàng không kịp phản ứng đến khi hoàn hồn nàng bi phẩn hét lớn.
– Võ Thừa…
Ba mũi tiễn đâm vào một con lợn rừng cao to lớn dị thường. Thế nhưng lực đạo mạnh mẽ đâm sâu vào phần mềm yếu hại. Con lợn lập tức ngã gục xuống đất. Phát ra tiếng thở hộc hộc rất đau đớn…
– Cha nó sắp chết rồi.
Một đứa bé quay về phía sau gọi nói. Người trung niên từng bước đi ra, cái cung vẫn còn cầm trên tay y.
– Ừm… Tiểu phong con lui ra phía sau đi.
Hắn cầm một cây dao nhọn khoảng dài hơn hai tất đi đến ngồi xổm bênh con lợn lúc này đã hấp hối hắn thì thầm.
– Đắc tội rồi. Nhưng gia đình ta phải có miếng ăn.
Lời nói vừa xong. Động tác dứt khoát hắn đâm một dao vào cổ con lợn để kết thúc sự đau đớn…
Đứa nhỏ chạy đến.
– Cha chúng ta có săn tiếp ko?
– Chúng ta về thôi. Mẹ và em con chắc đang đợi chúng ta về…
Đứa nhỏ này nhìn rất hoạt bát 10 tuổi da ngăm đen đôi mắt tỏa sáng. Là một hài tử thông minh lanh lẹ.
– Người trung niên tên Võ Thừa hắn là một người bình thường sống trong một hạp cốc không màng thế sự cùng vợ và hai con. Cuộc sống bình yên vui vẻ không màng thế sự.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, hắn cùng đứa con chưa quá chính tuổi của mình đi kiếm miếng ăn trong khu rừng rộng lớn này, nhưng có lẽ hắn đâu biết cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời mình sắp đến.
– Đi thôi con trai, chúng ta về nhà.
Không hiểu sao từ sáng đến giờ hắn cứ thấy hồi hộp lo lắng.
– Không biết tiểu như… Nàng thế nào?
Đoạn đường không xa lắm. Hai người một cao vác theo con lợn rừng to tướng và một đứa bé chạy nhảy xung quanh…
– Tiểu phong đừng nghịch nữa.
Nhìn đứa con trai mang theo ánh mắt đầy nhu hòa hắn thì thầm trong lòng.
– Ở nhà chắc không có chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Vạn Kiếp Bất Phục
Thiết Kế Nữ Trang Theo Yêu Cầu
Thiết kế tinh tế, sắc xảo theo sở thích của chủ nhân thêm tôn vinh vẻ đẹp nàng.
Hưng Phát USA Mở
Đôi mắt hắn liếc nhìn thấy trên tán cây một con nhện màu đen tuyền đang từng bước đi ra từ trong một hốc cây tăm tối, trên mạng nhện đã có một con bướm xinh đẹp không ngừng vùng vẫy nhưng
càng như vậy những sợi tơ kia càng dính chặt, còn con nhện kia thì ung dung từng bước từng bước đi trên dây tơ mà nó đã giăng ra, trong lòng hắn khẽ thở dài, bước chân lại nhanh hơn.
Đoạn đường hắn truy vết theo con lợn khá xa cho nên khi về đến nhà cũng đã là một buổi hoàng hôn cô tịch.
Bước gần đến sơn cốc, nơi mái ấm của cuộc đời hắn, cảnh trước mắt làm hắn đôi mắt trợn lớn như muốn nứt con ngươi ra ngoài, ném con lợn to đùng xuống đất tóm lấy đứa bé và lao thẳng về
hướng nhà mình…
Ầm…
Cánh cửa gỗ bị đá văng ra trong nhà có hai người đang ôm lấy nhau. Mỹ phụ nhan sắc bình thường đang ôm đứa con gái khoảng bảy tuổi trong lòng,gương mặt nàng nhợt nhạt cất giọng run rẩy van
xin.
– Xin ông cứ lấy những gì ông cần đừng làm hại con tôi…
Đối diện là một tên tráng hán lực lưỡng gương mặt hung ác, trên người đầy sẹo hắn cười khoái trá nhếch miệng lên tiếng.
– Ha ha ha. Đàn bà… Đã lâu rồi ta chưa động đến a…
Gương mặt dâm đãng bộc phát hắn lôi đứa bé ném ra một bên đập vào thành gỗ của chiếc bàn ăn cơm đứa bé lặp tức ngất đi. Rồi sao đó hắn hung hăng dở trò đồi bại…
– Dừng lại…
Tiếng gào thét thê lương từ bên ngoài vọng vào như có thể động đến chính tầng mây, làm cho kẻ này dựng lại.
– Võ Thừa nhanh dẫn tiễu phong cùng Như Nhu chạy đi, đừng lo cho thiếp…
Mỹ phụ hốt hoảng gào to trong nước mắt.
Gương mặt trung niên tên Võ Thừa không ngừng vặn vẹo, hắn cảm thấy thế giới trước mặt chỉ còn gói gọn vào bóng hình yếu ớt của nương tử trước mắt, khoé miệng hắn chát đắng khàn giọng lên
tiếng.
– Đừng… Làm ơn đừng làm vậy các người cứ lấy những gì các người muốn đừng làm hại vợ con ta.
– Lời còn chưa dứt thì hắn đã bị một thanh trường thương dài hai mét đâm xuyên lồng ngực, máu tươi vẫy ra phúng thành vòi.
Thân hình hắn run rẩy kịch liệt, bước chân vẫn tiếp tục cho đến khi chỉ còn cách căn nhà nhỏ bé kia không đến năm mét thì hắn vô lực quỳ xuống. Hắn ngửa cổ lên trời gào thét trong tuyệt vọng không
vì đau đớn từ thân xác da thịt truyền đến mà nhìn cảnh vợ con mình trong tuyệt cảnh của sự độc ác bởi chính con người, đôi mắt đỏ trạch đầy tơ máu chất chứa sự cầu xin sự căm phẫn và nỗi tuyệt
vọng.
– Ta đã làm gì sai mà Thiên lại đối xử với ta như vậy?
Thủ lĩnh cường đạo đang cưỡi trên một con thiết kỵ to lớn từng bước đi tới, nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc mỉa mai.
– Thiên sao, ha ha. Hắn đã bỏ mặt thế giới này lâu rồi, chỉ là các ngươi mù quáng trông chờ vào những thứ mơ hồ mà thôi, không có thực lực thì dù ngươi có gào thét thế nào cũng phải chịu cảnh vạn
kiếp bất phục mà thôi.
Đôi mắt trung niên Võ Thừa kia mơ hồ ảm đạm. Trong tuyệt vọng cùng cực hắn lằm bầm âm thanh chỉ có hắn cùng đất trời nghe được.
– Hởi thần linh. Hởi quỷ dữ… Ta nguyện bán linh hồn mình để đổi lấy một kiếp. Một kiếp kia ta sẽ trở lại và xóa sạch những thứ dơ bẩn trên thế giới đầy tội lỗi này.
Lời nói vừa xong chợt có một cơn gió nhẹ thoáng qua, đôi đồng tử trong mắt hắn cũng dần đứng lại, hắn thấy bản thân mình như chìm dần vào trong vô tận bóng tối…
Mỹ phụ yếu ớt trong nhà đôi mắt trừng lớn khi thấy phu quân của nàng bị đâm đến một thương, nàng không kịp phản ứng đến khi hoàn hồn nàng bi phẩn hét lớn.
– Võ Thừa…