Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 237
Phùng Lão chắp tay vái Võ Thừa thật sâu một cái sao đó gương mặt già nua và kiên định lên tiếng.
– Xin đa tạ Võ Đại Hiệp lúc nảy ta thật hồ đồ rồi.
– Đúng vậy Võ Đại Nhân ta tu luyện đến bước này, hôm nay được cùng một chuyến thuyền với ngài lịch lãm tới đây ta thật thấy hổ thẹn với ngài và nhất là chính bản thân ta, thật làm trò cười trước mặt đại nhân rồi.
Nhan Phong Ngữ ba người cũng cúi người thật sâu chân thành lên tiếng.
Võ Thừa đầu to như cái đấu, tâm cơ những người này hắn nào có biết gì? có nghĩ gì? chỉ là lời nói đúng với thực tế mà thôi, mà không cần phải làm ra cái bộ dạng như vậy chứ? aizzz…
Phùng Lão sao khi chấn định tâm thần xong mới lên tiếng.
– Chúng ta ở đây có bốn người đứng ở cảnh giới Nhân Thượng cũng khá lâu, Lão phu mặc dù đã là đỉnh phong trong cảnh giới nhưng một cửa ải bình cảnh kia hơn trăm năm chưa bước qua được, cứ
tiếp tục như vậy ta thấy cuộc đời ta xem như dừng chân ở cảnh giới này.
Võ Thừa gật gù, hắn thừa biết tâm tư những người này muốn gì.
– Bèo nước gặp nhau mà thôi, chúng ta không có quyền lựa chọn nơi sinh ra, nhưng lại có quyền lựa chọn cách vượt qua số phận.
– Mọi người ở đây đều có quyết tâm đi đến đây cũng vì một cửa ải bình cảnh kia của bản thân nếu như chúng ta cứ đi theo phía sau ngươi chắc chắn sẽ sinh ra tâm tư ỷ lại, từ đó một bước kia của
chúng ta cũng sẽ thật khó mà có thể bước qua, ngươi cũng hiểu ở Vô Thượng cảnh giới cái thiếu thốn không phải đơn thuần là tài nguyên tu luyện..
– Đã như vậy thì chúng ta tạm chia tay ở đây thôi, hãy đi tìm cơ duyên mà các ngươi mong muốn..
Võ Thừa mỉm cười nhìn Phùng Lão cùng ba người Nhan Phong Ngữ chỉ thấy trên gương mặt mỏi người đều hiện lên một tia kiên định, có lẽ chuyện này bốn người bọn hắn cũng đã có tính toán với
nhau.
– Được… chúng ta ở đây có hơn 50 người, các ngươi mỏi người hãy dẫn theo những người có thực lực tốt 10 người trong đó, những người còn lại sẽ cũng ta và huynh đệ của ta đi một chỗ. các
ngươi thấy như vậy có vấn đề gì không?
– Tốt thật đúng với ý ta…
Mạc Thế Hải cười lớn sảng khoái lên tiếng.
– Nếu đã vậy chúng ta ước hẹn 5 năm sau ở tại vị trí này tập hợp một lần nữa, lúc đó bản thân ta nắm chắc có thể đánh thắng hắc ảnh kia và các ngươi cũng có đủ năng lực đối phó với đám Dạ Xoa
kia, khi đó chúng ta sẽ đi về Thiên Quỳ Đảo.
– Được… Được…
cả bốn người cùng đồng thanh nói một chữ, riêng Phùng Lão hơi suy tư một chút.
– À… người này chẳng phải thường ngài trầm ngâm ích nói thậm chí suy nghĩ lại càng ích sao? sao hôm nay lại đột nhiên có đầy đủ dự tính tất cả vậy? chẳng lẻ trước nay là hắn làm bộ để thử lòng mọi người sao?
trong lòng Phùng Lão một bụng hoài nghi nhưng lão nào đâu biết kế hoạch chi tiết tỉ mỉ như vậy thì tên Linh Hoàng ngu ngốc này làm gì nghĩ ra được chỉ là lúc trước Tưởng Tấu Lục nghe phùng lão nói
chuyện đã hiểu sự tình nên truyền âm đàm luận cùng hắn cho nên hắn mới mạch lạc như vậy chứ, bằng không thì… aizzz…
.
Sau khi chia đội hình xong bốn người Phùng Lão cũng lần lượt cáo từ với nhau rồi dẫn 10 người cùng chia theo từng hướng khác nhau rời đi, trên mặt mọi người đều là nét kiên định. bởi đơn giản một
đều chính họ là Võ Giả.
Đội hình còn lại là đông nhất, Võ Thừa cùng sáu huynh đệ của hắn dĩ nhiên là kể cả Bạch Diện trong này mặc dù hắn chưa một lần gọi Võ Thừa là Đại ca, bên cạnh hắn chính là cô gái lúc trước hắn
từng cứu, cùng với Hải Sa, Tiểu Đông và có thêm năm người nửa.
Trong đó 3 người nam thanh nữ tú chính là ba người trẻ tuổi đi theo Phùng Lão của Nam viện, nói chung lão cũng không dám mạo hiểm cho mầm móng tương lai của Nam Viện, ở bên cạnh vị Linh Hoàng này tất nhiên sẽ an toàn hơn, mặc dù không nói nhiều với Võ Thừa nhưng bản thân hắn cũng biết tâm tư của Phùng Lão, những người này hẳn rất quan trọng với lão hay nói đúng hơn là Nam
Viện của bọn họ a.
Võ Thừa đưa đôi mắt nhìn bóng lưng của từng người khuất xa sau mỗi hướng của bình nguyên bát ngát, sau đó hắn lại quét mắt nhìn những người còn lại.
– Đi thôi…
Đoàn hơn 13 người bắt đầu duy chuyển. Võ Thừa đặc biệt nhắc nhở mỗi người cần cảnh giác cao độ vì nơi này rất dễ có nguy hiểm rình rập.
Cuối bình nguyên này là một cánh rừng nguyên sinh, xa xa thỉnh thoảng lại có một cây đại thụ chọc thẳng lên trời, thân to đến nổi hơn 20 tráng hán cùng dang tay cũng không thể lắp hết chu vi bán kính
của nó.
Vừa đi đến đầu khu rừng mọi người đã bắt gặp có vài loại yêu thú chạy nhảy, trên đầu một vài loài có sừng hưu, cũng không khác biệt với những con hươu bên ngoài là mấy chỉ là chúng lại có đến
năm cái chân, mọi người cũng không mấy chú ý bởi những gì họ thấy ở đây cũng kha khá nhiều rồi.
Võ Thừa cảm nhận được một loại Mộc thuộc tính vô cùng nồng đậm phả vào mặt, hiện tượng này khi bước vào rừng nguyên sinh cũng không có gì lạ lẫm.
Tiếng lá xào xạc bởi bước chân lên lá khô của con người làm cho đám thú nhỏ giật mình thoát cái biến mất, rồi tiếp đó là ở phía sau những tán cây hoặc trên đọt cao vút của những cây to này chúng
đưa đôi mắt tò mò nhìn vào đám người đang duy chuyển.
Lại có người trong đám phát hiện vài góc linh dược quý hiếm, tiếp đó là một màng giành lấy từ tay các loài thú ở quanh đó, một đường đi tới hơn 10km mọi người sắc mặt ai cũng vui vẻ bởi vì thu
hoạch ở đây quả thật không thể nào đong đếm được, mỏi một loại dược tài đều là trân quý trong trân quý, nếu trực tiếp phục dụng thì cũng tốt chỉ là đa số mọi người đều cất kỹ lưỡng đợi khi nào có
cơ hội nhờ một luyện dược sư luyện ra đan dược thì càng quý giá hơn.
Lúc này Võ Thừa cũng thả hai con vật bên trong Thất Thần Ấn của hắn, Vừa đi ra chỉ thấy con khỉ ngơ ngác đứng chết lặng một hồi Võ Thừa còn tưởng chuyện gì xảy ra với nó không ngờ nó ầm ầm
đập vào ngực vui sướng mà chạy nhảy như điên trong rừng, xa xa không ngừng nghe tiếng hét của những loại yêu thú nhỏ hiển nhiên là bị nó hành hung.
– Xin đa tạ Võ Đại Hiệp lúc nảy ta thật hồ đồ rồi.
– Đúng vậy Võ Đại Nhân ta tu luyện đến bước này, hôm nay được cùng một chuyến thuyền với ngài lịch lãm tới đây ta thật thấy hổ thẹn với ngài và nhất là chính bản thân ta, thật làm trò cười trước mặt đại nhân rồi.
Nhan Phong Ngữ ba người cũng cúi người thật sâu chân thành lên tiếng.
Võ Thừa đầu to như cái đấu, tâm cơ những người này hắn nào có biết gì? có nghĩ gì? chỉ là lời nói đúng với thực tế mà thôi, mà không cần phải làm ra cái bộ dạng như vậy chứ? aizzz…
Phùng Lão sao khi chấn định tâm thần xong mới lên tiếng.
– Chúng ta ở đây có bốn người đứng ở cảnh giới Nhân Thượng cũng khá lâu, Lão phu mặc dù đã là đỉnh phong trong cảnh giới nhưng một cửa ải bình cảnh kia hơn trăm năm chưa bước qua được, cứ
tiếp tục như vậy ta thấy cuộc đời ta xem như dừng chân ở cảnh giới này.
Võ Thừa gật gù, hắn thừa biết tâm tư những người này muốn gì.
– Bèo nước gặp nhau mà thôi, chúng ta không có quyền lựa chọn nơi sinh ra, nhưng lại có quyền lựa chọn cách vượt qua số phận.
– Mọi người ở đây đều có quyết tâm đi đến đây cũng vì một cửa ải bình cảnh kia của bản thân nếu như chúng ta cứ đi theo phía sau ngươi chắc chắn sẽ sinh ra tâm tư ỷ lại, từ đó một bước kia của
chúng ta cũng sẽ thật khó mà có thể bước qua, ngươi cũng hiểu ở Vô Thượng cảnh giới cái thiếu thốn không phải đơn thuần là tài nguyên tu luyện..
– Đã như vậy thì chúng ta tạm chia tay ở đây thôi, hãy đi tìm cơ duyên mà các ngươi mong muốn..
Võ Thừa mỉm cười nhìn Phùng Lão cùng ba người Nhan Phong Ngữ chỉ thấy trên gương mặt mỏi người đều hiện lên một tia kiên định, có lẽ chuyện này bốn người bọn hắn cũng đã có tính toán với
nhau.
– Được… chúng ta ở đây có hơn 50 người, các ngươi mỏi người hãy dẫn theo những người có thực lực tốt 10 người trong đó, những người còn lại sẽ cũng ta và huynh đệ của ta đi một chỗ. các
ngươi thấy như vậy có vấn đề gì không?
– Tốt thật đúng với ý ta…
Mạc Thế Hải cười lớn sảng khoái lên tiếng.
– Nếu đã vậy chúng ta ước hẹn 5 năm sau ở tại vị trí này tập hợp một lần nữa, lúc đó bản thân ta nắm chắc có thể đánh thắng hắc ảnh kia và các ngươi cũng có đủ năng lực đối phó với đám Dạ Xoa
kia, khi đó chúng ta sẽ đi về Thiên Quỳ Đảo.
– Được… Được…
cả bốn người cùng đồng thanh nói một chữ, riêng Phùng Lão hơi suy tư một chút.
– À… người này chẳng phải thường ngài trầm ngâm ích nói thậm chí suy nghĩ lại càng ích sao? sao hôm nay lại đột nhiên có đầy đủ dự tính tất cả vậy? chẳng lẻ trước nay là hắn làm bộ để thử lòng mọi người sao?
trong lòng Phùng Lão một bụng hoài nghi nhưng lão nào đâu biết kế hoạch chi tiết tỉ mỉ như vậy thì tên Linh Hoàng ngu ngốc này làm gì nghĩ ra được chỉ là lúc trước Tưởng Tấu Lục nghe phùng lão nói
chuyện đã hiểu sự tình nên truyền âm đàm luận cùng hắn cho nên hắn mới mạch lạc như vậy chứ, bằng không thì… aizzz…
.
Sau khi chia đội hình xong bốn người Phùng Lão cũng lần lượt cáo từ với nhau rồi dẫn 10 người cùng chia theo từng hướng khác nhau rời đi, trên mặt mọi người đều là nét kiên định. bởi đơn giản một
đều chính họ là Võ Giả.
Đội hình còn lại là đông nhất, Võ Thừa cùng sáu huynh đệ của hắn dĩ nhiên là kể cả Bạch Diện trong này mặc dù hắn chưa một lần gọi Võ Thừa là Đại ca, bên cạnh hắn chính là cô gái lúc trước hắn
từng cứu, cùng với Hải Sa, Tiểu Đông và có thêm năm người nửa.
Trong đó 3 người nam thanh nữ tú chính là ba người trẻ tuổi đi theo Phùng Lão của Nam viện, nói chung lão cũng không dám mạo hiểm cho mầm móng tương lai của Nam Viện, ở bên cạnh vị Linh Hoàng này tất nhiên sẽ an toàn hơn, mặc dù không nói nhiều với Võ Thừa nhưng bản thân hắn cũng biết tâm tư của Phùng Lão, những người này hẳn rất quan trọng với lão hay nói đúng hơn là Nam
Viện của bọn họ a.
Võ Thừa đưa đôi mắt nhìn bóng lưng của từng người khuất xa sau mỗi hướng của bình nguyên bát ngát, sau đó hắn lại quét mắt nhìn những người còn lại.
– Đi thôi…
Đoàn hơn 13 người bắt đầu duy chuyển. Võ Thừa đặc biệt nhắc nhở mỗi người cần cảnh giác cao độ vì nơi này rất dễ có nguy hiểm rình rập.
Cuối bình nguyên này là một cánh rừng nguyên sinh, xa xa thỉnh thoảng lại có một cây đại thụ chọc thẳng lên trời, thân to đến nổi hơn 20 tráng hán cùng dang tay cũng không thể lắp hết chu vi bán kính
của nó.
Vừa đi đến đầu khu rừng mọi người đã bắt gặp có vài loại yêu thú chạy nhảy, trên đầu một vài loài có sừng hưu, cũng không khác biệt với những con hươu bên ngoài là mấy chỉ là chúng lại có đến
năm cái chân, mọi người cũng không mấy chú ý bởi những gì họ thấy ở đây cũng kha khá nhiều rồi.
Võ Thừa cảm nhận được một loại Mộc thuộc tính vô cùng nồng đậm phả vào mặt, hiện tượng này khi bước vào rừng nguyên sinh cũng không có gì lạ lẫm.
Tiếng lá xào xạc bởi bước chân lên lá khô của con người làm cho đám thú nhỏ giật mình thoát cái biến mất, rồi tiếp đó là ở phía sau những tán cây hoặc trên đọt cao vút của những cây to này chúng
đưa đôi mắt tò mò nhìn vào đám người đang duy chuyển.
Lại có người trong đám phát hiện vài góc linh dược quý hiếm, tiếp đó là một màng giành lấy từ tay các loài thú ở quanh đó, một đường đi tới hơn 10km mọi người sắc mặt ai cũng vui vẻ bởi vì thu
hoạch ở đây quả thật không thể nào đong đếm được, mỏi một loại dược tài đều là trân quý trong trân quý, nếu trực tiếp phục dụng thì cũng tốt chỉ là đa số mọi người đều cất kỹ lưỡng đợi khi nào có
cơ hội nhờ một luyện dược sư luyện ra đan dược thì càng quý giá hơn.
Lúc này Võ Thừa cũng thả hai con vật bên trong Thất Thần Ấn của hắn, Vừa đi ra chỉ thấy con khỉ ngơ ngác đứng chết lặng một hồi Võ Thừa còn tưởng chuyện gì xảy ra với nó không ngờ nó ầm ầm
đập vào ngực vui sướng mà chạy nhảy như điên trong rừng, xa xa không ngừng nghe tiếng hét của những loại yêu thú nhỏ hiển nhiên là bị nó hành hung.