Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 226
Võ Thừa cũng nghe được con Quái thú này giao lưu thần niệm với hắn.
– Lão Đại phía trước ta không thể tiếng lên được nửa.
Trong luồn thần niệm kia còn kèm theo một cảm giác run rẩy, dường như nó rất sợ hãy với loại khí tức phía trước.
– Ngươi phát hiện ra thứ gì sao?
-Ta… ta không biết a, nhưng loại khí tức phía trước làm cho ta rùng mình, Lão đại người thấy không lũ Dạ Xoa kia cũng bê chym mà chạy tán loạn rồi a…
Võ Thừa tráng xuất hiện mồ hôi, cái con Hắc Tuộc này ăn nói cũng thật có ý tứ à. hủm…
– Ta nói này Tiểu Hắc Chương ngươi không bị bọn Dạ Xoa này tấn công sao?
– Tấn công? hừ cái loại kém cỏi hạ tiện như bọn chúng mà cũng dám tấn công bản Chương Gia sao hừ có chúng 10 lá gan cũng không dám đến gần ta a.
Võ Thừa mở to tròng mắt kinh ngạc, sự hung bạo của loại thủy quái Dạ Xoa Mada kia hắn cũng đã thấy rồi, phảng phất như muốn nuốt chửng bất cứ sự sống nào mà chúng thấy vậy mà con hắc tuột
này lại nói bọn chúng không có đảm lượng tấn công nó.
Càng nghĩ Võ Thừa càng thấy con hắc tuộc này có hay không nói khoát, nhưng thực tế cũng cho thấy người trên thuyền thì bị tấn công liên tục từ sớm nhưng hắn lại không để ý con hắc tuộc này
dường như không chịu ảnh hưởng nó vẫn tiếp tục duy chuyển.
Đang miên mang suy nghĩ hắn lại nghe con hắc tuộc này nói tiếp.
– Hừ lão đại không thấy sao, không có ta ở đây con thuyền sớm đã bị lũ rớm riết này xâu xé rồi.
– Là sao?
– Aizzz… Lão đại a ta nói vậy ngươi vẫn chưa hiểu sao. thử dùng thần thức cảm ứng xem thế nào.
Hắc Minh Khổng Chương khẩu khí có chút bực bội, vị lão đại này của nó coi bộ tư duy khá khiêm tốn a, ngươi không thấy lũ quái vật nhỏ xíu xìu xiu này toàn những con cặn bã không có đầu ốc mới
xông lên cắn bừa sao chứ? ngươi không cảm thấy tại sao loài này đông đúc như vậy lại không sinh ra thứ cường đại hơn à… ngươi thật là… uhm coi bộ cá trong này ngon hơn ở ngoài a.
Con hắc tuộc vui vẻ vung một cái vòi dài thườn thượt của nó bắt lấy một đầu cự kình, nếu như đem so với người ta thì con cá này được xem là cự kình nhưng một khi so sánh với con hắc tuột vừa đen
vừa hôi này xem như cũng là một miếng bánh trên tay người mà thôi, nó vừa ăn vừa suy nghĩ trong đầu về người lão đại kia như vậy.
Võ Thừa hoảng hốt hắn lập tức buôn một luồn thần thức hùng mạnh ra khỏi chu vi của con thuyền hơn vài trăm mét, khi cảm ứng được phía bên ngoài khu vực con thuyền này hắn lặp tức trầm mặt hít
thở có chút gắp gáp.
Hành động thất thố của Võ Thừa lập tức bị Tưởng Tấu Lục phát hiện hắn kinh nghi truyền âm đến.
– Đại Ca có chuyện gì sao?
Lời nói gắp gáp tựa hồ nhìn thần sắc Võ Thừa trong cảm giác hắn có đều không hay, đều mà khiến vị đại ca này bày ra bộ dạng như vậy chắc chắn rất khó nói
– Đừng bận tâm, chỉ là tình huống có chút không đúng. sau khi du thuyền không được Hắc Minh Khổng Chương kéo đi nữa chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất xong lên đảo, ngươi cùng Bạch Diện,
Lục Quý phải nắm chắc thời cơ, còn các nàng Hải Sa ta sẽ chiếu cố.
Nghe xong lời nói của Võ Thừa Tưởng Tấu Lục đã có một phần hiểu rõ, có thứ gì đó làm cho đại ca không thể không lo lắng.
Võ Thừa gương mặt lạnh băng ẩn ẩn có chút chấn kinh bởi vì khi thần thức hắn buôn ra phạm vi bên ngoài theo lời hắc minh khổng chương, bên ngoài vùng biển đen kịch kia thấp thoáng là hơn vài
triệu những đốm đỏ li ti cùng tiến rì rào phát ra từ cổ họng của thứ gì đó giống như kim thiết đang cọ xát vào nhau, hắn đã thấy.
Quái vật, Dạ Xoa MaDa nhiều đến nổi khiến cho da đầu người ta tê dại vã lại những con MaDa này dường như không phải không có linh trí như những con vừa tấn công lên thuyền lúc ban nảy, chúng
hoàn toàn có tổ chức giống như là một đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối, và dường như chúng cũng có. Linh hồn.
Ngoài vùng biển đen kịch có hơn vài triệu con quái vật loại này đang nhìn về hướng chiếc thuyền của đám người Võ Thừa trên đó. đi đầu đội ngủ này lại không phải là giống loài của chúng mà nếu nhìn
kĩ sẽ phát hiện rõ ràng là một thân thể của con người, cùng lúc khi thần thức Võ Thừa quét qua dường như những người này hơi ngẩng đầu lên kinh nghi nhìn về phía hắn.
Đều này làm cho tâm thần Võ Thừa dậy sóng, nếu hắn đoán không sai những người này đã từng xong vào đến đây nhưng cuối cùng trúng phải chất độc của MaDa nên đã trở thành thi quỷ, nhưng cái
làm hắn rùng mình là đám người này nhìn trang phục có lẽ đã rất rất lâu về trước, bởi vì đã rách nát bất kham, vậy mà thân xác bọn họ lại dường như không bị sức ảnh hưởng của năm tháng hiển
nhiên khi đó tu vi bọn họ đã rất cao rồi, đối diện với những người đứng đầu Dạ Xoa MaDa này hắn mờ ảo xuất hiện một loại áp lực.
– Thi quỷ cảnh giới Thiên Thượng Cảnh.
Lẳng lặng hít sâu thêm một hơi trong lòng hắn thầm nghĩ.
– Chuyến này rất có thể lành ít dữ nhiều a.
Nghe Hắc Minh Khổng Chương nói vậy trong lòng Võ Thừa đã hiểu. thì ra đợt tấn công vừa rồi của Dạ Xao MaDa chỉ là một đám hỗn tạp chưa mở linh trí, chúng chỉ đơn thuần là bản năng thấy có thứ
ăn được liền xong lên bất kể sống chết, đối với những loại như vậy mặc dù chúng hung hăng tàn bạo nhưng chung quy là dễ đối phó, nhưng đối với một đội ngũ có tổ chức như những gì hắn thấy ngoài
kia thì chắc chắn rằng chuyện đã không dễ dàng như vậy.
Sau đó Võ Thừa cũng âm thầm truyền âm cho ba người Nhan Phong Ngữ cùng Phùng Lão, khi nhận được tin tức từ hắn đám người này nhất thời tay chân rụng rời, nhưng khi nghe nói thứ kia cũng
đang e dè không tiến lên bọn họ lại càng thêm sầu não.
– Còn nói, cái này giống như một cây dao treo trên đầu mà lắc lư, không biết chừng nào nó rớt xuống, cảm giác muốn xoắn ra quần.
Lại qua thêm một nén nhang thời gian lúc này con thuyền đã hoàn toàn ngừng hẳn. Võ Thừa cũng được Hắc Minh Khổng Chương báo.
– Lão Đại a. phía trước ta thực sự không tiến lên được nửa chỉ có thể đi tới đây thôi.
– Ngươi cảm nhận được cái gì.
– Ta không biết nhưng vùng đất phía trước làm cho ta có cảm giác giống như ta vừa sinh ra đã gặp một cụ già sống vạn năm, phảng phất già nua và đáng sợ với hàm răng vàng cháy và một nụ cười bắt
đầu thiếu đạo đức a. ta… ta không đi đâu a.
Con thuyền dừng phía trước hòn đảo gần 1km nếu là bình thường những người ở đây coi bộ chỉ trong vài cái hơi thở họ cũng có thể phi hành đến thế nhưng lúc này trừ Võ Thừa vị Linh Hoàng duy nhất
ở đây thấy không có gì bất thường thì những người còn lại mồ hôi trên trán đã lấm tấm xuất hiện.
Hắn xoay đầu nhìn mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng bắt gặp ai ai cũng mang bộ dạng khó coi nên hắn cũng nặng ra một gương mặt ngưng trọng hỏi nhỏ người bên cạnh.
– Các ngươi cảm thấy thế nào?
– Lão Đại phía trước ta không thể tiếng lên được nửa.
Trong luồn thần niệm kia còn kèm theo một cảm giác run rẩy, dường như nó rất sợ hãy với loại khí tức phía trước.
– Ngươi phát hiện ra thứ gì sao?
-Ta… ta không biết a, nhưng loại khí tức phía trước làm cho ta rùng mình, Lão đại người thấy không lũ Dạ Xoa kia cũng bê chym mà chạy tán loạn rồi a…
Võ Thừa tráng xuất hiện mồ hôi, cái con Hắc Tuộc này ăn nói cũng thật có ý tứ à. hủm…
– Ta nói này Tiểu Hắc Chương ngươi không bị bọn Dạ Xoa này tấn công sao?
– Tấn công? hừ cái loại kém cỏi hạ tiện như bọn chúng mà cũng dám tấn công bản Chương Gia sao hừ có chúng 10 lá gan cũng không dám đến gần ta a.
Võ Thừa mở to tròng mắt kinh ngạc, sự hung bạo của loại thủy quái Dạ Xoa Mada kia hắn cũng đã thấy rồi, phảng phất như muốn nuốt chửng bất cứ sự sống nào mà chúng thấy vậy mà con hắc tuột
này lại nói bọn chúng không có đảm lượng tấn công nó.
Càng nghĩ Võ Thừa càng thấy con hắc tuộc này có hay không nói khoát, nhưng thực tế cũng cho thấy người trên thuyền thì bị tấn công liên tục từ sớm nhưng hắn lại không để ý con hắc tuộc này
dường như không chịu ảnh hưởng nó vẫn tiếp tục duy chuyển.
Đang miên mang suy nghĩ hắn lại nghe con hắc tuộc này nói tiếp.
– Hừ lão đại không thấy sao, không có ta ở đây con thuyền sớm đã bị lũ rớm riết này xâu xé rồi.
– Là sao?
– Aizzz… Lão đại a ta nói vậy ngươi vẫn chưa hiểu sao. thử dùng thần thức cảm ứng xem thế nào.
Hắc Minh Khổng Chương khẩu khí có chút bực bội, vị lão đại này của nó coi bộ tư duy khá khiêm tốn a, ngươi không thấy lũ quái vật nhỏ xíu xìu xiu này toàn những con cặn bã không có đầu ốc mới
xông lên cắn bừa sao chứ? ngươi không cảm thấy tại sao loài này đông đúc như vậy lại không sinh ra thứ cường đại hơn à… ngươi thật là… uhm coi bộ cá trong này ngon hơn ở ngoài a.
Con hắc tuộc vui vẻ vung một cái vòi dài thườn thượt của nó bắt lấy một đầu cự kình, nếu như đem so với người ta thì con cá này được xem là cự kình nhưng một khi so sánh với con hắc tuột vừa đen
vừa hôi này xem như cũng là một miếng bánh trên tay người mà thôi, nó vừa ăn vừa suy nghĩ trong đầu về người lão đại kia như vậy.
Võ Thừa hoảng hốt hắn lập tức buôn một luồn thần thức hùng mạnh ra khỏi chu vi của con thuyền hơn vài trăm mét, khi cảm ứng được phía bên ngoài khu vực con thuyền này hắn lặp tức trầm mặt hít
thở có chút gắp gáp.
Hành động thất thố của Võ Thừa lập tức bị Tưởng Tấu Lục phát hiện hắn kinh nghi truyền âm đến.
– Đại Ca có chuyện gì sao?
Lời nói gắp gáp tựa hồ nhìn thần sắc Võ Thừa trong cảm giác hắn có đều không hay, đều mà khiến vị đại ca này bày ra bộ dạng như vậy chắc chắn rất khó nói
– Đừng bận tâm, chỉ là tình huống có chút không đúng. sau khi du thuyền không được Hắc Minh Khổng Chương kéo đi nữa chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất xong lên đảo, ngươi cùng Bạch Diện,
Lục Quý phải nắm chắc thời cơ, còn các nàng Hải Sa ta sẽ chiếu cố.
Nghe xong lời nói của Võ Thừa Tưởng Tấu Lục đã có một phần hiểu rõ, có thứ gì đó làm cho đại ca không thể không lo lắng.
Võ Thừa gương mặt lạnh băng ẩn ẩn có chút chấn kinh bởi vì khi thần thức hắn buôn ra phạm vi bên ngoài theo lời hắc minh khổng chương, bên ngoài vùng biển đen kịch kia thấp thoáng là hơn vài
triệu những đốm đỏ li ti cùng tiến rì rào phát ra từ cổ họng của thứ gì đó giống như kim thiết đang cọ xát vào nhau, hắn đã thấy.
Quái vật, Dạ Xoa MaDa nhiều đến nổi khiến cho da đầu người ta tê dại vã lại những con MaDa này dường như không phải không có linh trí như những con vừa tấn công lên thuyền lúc ban nảy, chúng
hoàn toàn có tổ chức giống như là một đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối, và dường như chúng cũng có. Linh hồn.
Ngoài vùng biển đen kịch có hơn vài triệu con quái vật loại này đang nhìn về hướng chiếc thuyền của đám người Võ Thừa trên đó. đi đầu đội ngủ này lại không phải là giống loài của chúng mà nếu nhìn
kĩ sẽ phát hiện rõ ràng là một thân thể của con người, cùng lúc khi thần thức Võ Thừa quét qua dường như những người này hơi ngẩng đầu lên kinh nghi nhìn về phía hắn.
Đều này làm cho tâm thần Võ Thừa dậy sóng, nếu hắn đoán không sai những người này đã từng xong vào đến đây nhưng cuối cùng trúng phải chất độc của MaDa nên đã trở thành thi quỷ, nhưng cái
làm hắn rùng mình là đám người này nhìn trang phục có lẽ đã rất rất lâu về trước, bởi vì đã rách nát bất kham, vậy mà thân xác bọn họ lại dường như không bị sức ảnh hưởng của năm tháng hiển
nhiên khi đó tu vi bọn họ đã rất cao rồi, đối diện với những người đứng đầu Dạ Xoa MaDa này hắn mờ ảo xuất hiện một loại áp lực.
– Thi quỷ cảnh giới Thiên Thượng Cảnh.
Lẳng lặng hít sâu thêm một hơi trong lòng hắn thầm nghĩ.
– Chuyến này rất có thể lành ít dữ nhiều a.
Nghe Hắc Minh Khổng Chương nói vậy trong lòng Võ Thừa đã hiểu. thì ra đợt tấn công vừa rồi của Dạ Xao MaDa chỉ là một đám hỗn tạp chưa mở linh trí, chúng chỉ đơn thuần là bản năng thấy có thứ
ăn được liền xong lên bất kể sống chết, đối với những loại như vậy mặc dù chúng hung hăng tàn bạo nhưng chung quy là dễ đối phó, nhưng đối với một đội ngũ có tổ chức như những gì hắn thấy ngoài
kia thì chắc chắn rằng chuyện đã không dễ dàng như vậy.
Sau đó Võ Thừa cũng âm thầm truyền âm cho ba người Nhan Phong Ngữ cùng Phùng Lão, khi nhận được tin tức từ hắn đám người này nhất thời tay chân rụng rời, nhưng khi nghe nói thứ kia cũng
đang e dè không tiến lên bọn họ lại càng thêm sầu não.
– Còn nói, cái này giống như một cây dao treo trên đầu mà lắc lư, không biết chừng nào nó rớt xuống, cảm giác muốn xoắn ra quần.
Lại qua thêm một nén nhang thời gian lúc này con thuyền đã hoàn toàn ngừng hẳn. Võ Thừa cũng được Hắc Minh Khổng Chương báo.
– Lão Đại a. phía trước ta thực sự không tiến lên được nửa chỉ có thể đi tới đây thôi.
– Ngươi cảm nhận được cái gì.
– Ta không biết nhưng vùng đất phía trước làm cho ta có cảm giác giống như ta vừa sinh ra đã gặp một cụ già sống vạn năm, phảng phất già nua và đáng sợ với hàm răng vàng cháy và một nụ cười bắt
đầu thiếu đạo đức a. ta… ta không đi đâu a.
Con thuyền dừng phía trước hòn đảo gần 1km nếu là bình thường những người ở đây coi bộ chỉ trong vài cái hơi thở họ cũng có thể phi hành đến thế nhưng lúc này trừ Võ Thừa vị Linh Hoàng duy nhất
ở đây thấy không có gì bất thường thì những người còn lại mồ hôi trên trán đã lấm tấm xuất hiện.
Hắn xoay đầu nhìn mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng bắt gặp ai ai cũng mang bộ dạng khó coi nên hắn cũng nặng ra một gương mặt ngưng trọng hỏi nhỏ người bên cạnh.
– Các ngươi cảm thấy thế nào?