Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 214
– Chuyện của đám người Lý Trọc chúng ta cũng không nên nhắc tới làm gì. cốt lõi là lúc này làm thế nào để tiến đến nói chuyện với người kia một tiếng, chúng ta thân là Chủ Thuyền vậy mà để cớ sự
như vậy xảy ra, dẫn đến một đại nhân vật Linh Hoàng cấp phải xuất thủ việc này chắc chắn sẽ đến tai các thế lực lớn nhỏ trên Thiên Quỳ, chúng ta cũng rất khó ăn nói với mấy lão già kia.
Lỗ Phàm lại lên tiếng nói thêm ba người lại lâm vào trầm mặt.
Người trung niên hỏi hai người này sau khi đắng đo hồi lâu hắn bỏ tay ra khỏi cằm như đã có quyết định.
– Im Lặng cũng không phải là cách, từ đây về Thiên Quỳ còn hai ngày di chuyển, để ta đi đến chào hỏi người ta một câu.
– Lão tử cùng đi với ngươi.
.
.
Sao khi giải quyết xong chuyện của đám người Lý Trọc Võ Thừa mấy người cùng nhau đi xuống phía dưới boong thuyền nơi có phân ra rất nhiều phòng riêng biệt để cho khách nhân nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều ở chung một phòng lúc này không khí có chút kỳ lạ, bởi vì từ lúc truyện Võ Thừa ra tay khi sáng cho đến giờ, trong phòng của bọn họ không ngớt có người tiến đến thăm hỏi.
Mà lúc này trước mặt Võ Thừa không ai khác chính là đám bốn người hai thanh niên một cô gái và một Lão Giã.
– Ta là Cửu Mạnh Phùng xin ra mắt huynh đài, Ta đến đây cũng chỉ để hóa giải hiểu lầm lúc sáng mong huynh đài lượng thứ.
Nhìn thấy người này đã lớn tuổi như vậy vã lại tu vi lão Võ Thừa hắn cũng không có cảm nhận được đích xác, chỉ có thể chắc chắn rằng người này tuyệt đối đã đạt đến Vô Thượng. vậy mà cư nhiên lại
chủ động tìm đến chỉ mong nhận được một cái gật đầu từ hắn về việc người này xin lỗi.
Nhìn bộ dạng thành tâm thành ý của lão, với tính tình của Võ Thừa hiển nhiên nở nụ cười thân thiện.
– Phùng lão cũng không nên quá câu nệ, khi sáng cũng là ta không kiềm chế được xúc động, ngươi đừng bận tâm.
Phùng Lão lặp tức mỉm cười hòa ái nhưng trong lòng lại hét lớn.
– Ngươi một cái Linh Hoàng, cường giả bằng một ánh mắt làm cho hơn hai mươi người thiệt mạng, rồi hung hăng nhìn về phía ta, chỉ nói là ngươi xúc động? nhưng ngươi có biết thời khắc đó lão già
như ta muốn mềm nhũn cả đôi chân rồi không? Ngươi cái tên này…
Mặc dù trong lòng hét thảm nhưng gương mặt già nua của Phùng Lão thì nở ra nụ cười tươi như hoa dâm bụt làm cho Hải Sa đứng ở một bên lặp tức đứng nép phía sau lưng của Bạch Diện chỉ dám
len lén nhìn lão.
– Chẳng hay đại danh quý tánh của huynh đài là.
Sau khi Phùng Lão ngồi xuống một bên liền bắt đầu lên tiếng nói. thế nhưng lời lão vừa dứt lại thấy dường như người đối diện mình đôi lông mày hơi nhíu lại.
Võ Thừa khi nghe lão hỏi củng có chút không chủ động nhớ về lời dạy của Tinh Gia khi trước.
” Giang hồ hiểm ác, tên tuổi tốt nhất không nên tùy tiện cho người biết”
– Huynh đài…
Lại nghe lão giả này gọi một lần Võ Thừa từ trong suy tư buộc miệng trả lời luôn
-Võ Thừa.
Vừa nói xong đôi mắt hắn nhướn lên giống như mình vừa làm điều gì có chút đường đột nhưng xong rồi, đường đường là một Linh Hoàng cường giả đâu thể phun nước bọt mà sửa tên tuổi chứ!
Phía đối diện Phùng Lão vừa nghe cái tên này lặp tức chắp tay nói.
– Võ Đại hiệp chẳng hay người đến từ đâu.
Nghe đến đoạn này Võ Thừa thật sự nhíu mày vì hắn thật sự cũng không biết nói thế nào. Thấy sắc mặt của Võ Thừa đột nhiên biến hóa Phùng Lão trong lòng thầm hô không ổn.
Ở bên cạnh Tưởng Tấu Lục cũng hiểu vị đại ca này của hắn nói chuyện rất chi là dở hơi cho nên lặp tức mở miệng.
– Phùng Lão về việc xuất thân của chúng ta có can dự gì chăng?
đột nhiên nghe có người chất vấn Phùng Lão liền bày ra cái bộ dạng vô cùng thất thố, chấp tay với Võ Thừa một cái.
– Là lão già ta hồ đồ rồi, thất kính thất kính.
Võ Thừa thấy không khí có phần không đúng thì vội ho khan một tiếng rồi lên tiếng.
– Nói đi… chuyện ngươi đến đây tìm ta.
Phùng Lão nghe giọng điệu có phần cộc lốc của Võ Thừa thì bỗng dưng muốn tự tát mình một cái bạt tay, bản thân không hôm nay ngu ngốc đến nổi đi điều tra thân thế của một Linh Hoàng, cơ mà đối
diện với ánh mắt có phần hơi sâu vào trong của người đối diện, bản thân lão một thân tu vi Nhân Thượng Cảnh cũng cảm thấy áp lục vô cùng.
-Võ Đại Hiệp ta là một chấp sự trong Nam Viện, hôm nay đến quấy rầy các hạ vì muốn mời các hạ đến Nam Viện làm khách, chẳng giấu gì võ đại hiệp, Nam Viện chúng ta đang khiếm khuyết một vị
trưởng tọa bên ban Linh Giả cho nên muốn mời đại hiệp đến nếu có thể chúng ta sẽ tiến cử ngươi làm Lão Sư Linh Giả để chỉ bảo thêm đám tiểu bối.
Võ Thừa ngẩn ra, hắn lần đầu vừa nghe đến cái tên Nam Viện này cũng chẳng hiểu căng cơ cội nguồn gì, khẻ nghiêng đầu nhìn Tưởng Tấu Lục.
– Đại ca, chúng ta chân ướt chân ráo không có thế lực, đặt chân lên vùng đất xa lạ này cũng không khỏi gặp nhiều phiền phức, nghe người này nói có lẽ đó cũng giống như một Học Viện đào tạo Vũ,
Linh giả, nếu được chúng ta cũng nên đến đó một chuyến.
Bên tai Võ Thừa truyền đến lời nói của Tướng Tấu Lục, Võ Thừa không chút nghĩ ngợi, nhìn về phía Phùng Lão với gương mặt vô cùng chờ mong nhìn hắn vừa định mở miệng thì bên ngoài lại có tiếng
bước chân dồn dập tiến vào.
Tất cả cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía cửa chỉ thấy có ba người trung niên khí độ bất phàm bước vào cửa.
Vừa bước vào người đi đầu trong ba người lập tức cảm nhận được một luồn thần thức cường đại như thủy triều quét qua người hắn, rất nhanh luồn thần niệm này đã rút đi nhưng phải mất vài giây
hắn mới có thể bình tĩnh lại mà trong lòng hô lớn.
Người thứ hai hiển nhiên là người trung niên hán tử có tính tình hỏa bạo kia, người này một thân tu vi cũng là Vô Thượng cảnh nhưng khi đi ngan ngưỡng cửa bậc thiềm hắn liền một cái lão đảo tròng mắt trợn to lên, khóe miệng co giật, cộng kèm theo một tia sợ hãy từ gương mặt nhìn vào phía trong phòng.
Người còn lại cũng bước qua cánh cửa kia lông tóc toàn thân hắn bỗng dưng dựng ngược, nếu không thấy hai người phía trước vẫn đứng im bất động tại chỗ chắc chắn hắn sẽ lùi lại ngay lập tức.
Lúc này Võ Thừa không biết hành động chỉ vô ý quét ngan thần thức mạnh mẽ của mình đã làm cho ba người này nhất thời xém té ngửa, nếu biết hắn cũng sẽ trợn mắt vì trình độ hùng mạnh về lực
lượng linh hồn của mình.
Nếu có Tinh Gia ở đây khẳng định cũng sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì Lực lượng linh hồn của Võ Thừa đã không chỉ là Linh Hoàng mà đã chân chính tiến vào Linh hoàng đỉnh phong, chỉ thiếu một bước
sẽ tiếng vào Linh Tông cảnh.
còn Võ Thừa hắn chỉ biết bản thân đã luyện đến tầng thứ sáu của Tu La Quyết Thần Quyển, Linh Hoàng hay Linh Tông nếu không ai nói hắn chắc chắn cũng sẽ không biết.
Đối diện với ánh mắt của Võ Thừa cùng đám người Bạch Diện ba người này hít sâu vài hơi, người đi đầu ôm quyền cúi đầu thật sâu lên tiếng.
– Nhan Phong Ngữ xin ra mắt đại nhân, ngài đại giá quan lâm tới thuyền mà chúng ta không đến tiếp đãi thật đáng trách.
Hai người phía sau cũng cúi đầu khom người chắp tay vái Võ Thừa một cái thật sâu, nhìn qua thì họ là thật tâm làm như vậy.
như vậy xảy ra, dẫn đến một đại nhân vật Linh Hoàng cấp phải xuất thủ việc này chắc chắn sẽ đến tai các thế lực lớn nhỏ trên Thiên Quỳ, chúng ta cũng rất khó ăn nói với mấy lão già kia.
Lỗ Phàm lại lên tiếng nói thêm ba người lại lâm vào trầm mặt.
Người trung niên hỏi hai người này sau khi đắng đo hồi lâu hắn bỏ tay ra khỏi cằm như đã có quyết định.
– Im Lặng cũng không phải là cách, từ đây về Thiên Quỳ còn hai ngày di chuyển, để ta đi đến chào hỏi người ta một câu.
– Lão tử cùng đi với ngươi.
.
.
Sao khi giải quyết xong chuyện của đám người Lý Trọc Võ Thừa mấy người cùng nhau đi xuống phía dưới boong thuyền nơi có phân ra rất nhiều phòng riêng biệt để cho khách nhân nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều ở chung một phòng lúc này không khí có chút kỳ lạ, bởi vì từ lúc truyện Võ Thừa ra tay khi sáng cho đến giờ, trong phòng của bọn họ không ngớt có người tiến đến thăm hỏi.
Mà lúc này trước mặt Võ Thừa không ai khác chính là đám bốn người hai thanh niên một cô gái và một Lão Giã.
– Ta là Cửu Mạnh Phùng xin ra mắt huynh đài, Ta đến đây cũng chỉ để hóa giải hiểu lầm lúc sáng mong huynh đài lượng thứ.
Nhìn thấy người này đã lớn tuổi như vậy vã lại tu vi lão Võ Thừa hắn cũng không có cảm nhận được đích xác, chỉ có thể chắc chắn rằng người này tuyệt đối đã đạt đến Vô Thượng. vậy mà cư nhiên lại
chủ động tìm đến chỉ mong nhận được một cái gật đầu từ hắn về việc người này xin lỗi.
Nhìn bộ dạng thành tâm thành ý của lão, với tính tình của Võ Thừa hiển nhiên nở nụ cười thân thiện.
– Phùng lão cũng không nên quá câu nệ, khi sáng cũng là ta không kiềm chế được xúc động, ngươi đừng bận tâm.
Phùng Lão lặp tức mỉm cười hòa ái nhưng trong lòng lại hét lớn.
– Ngươi một cái Linh Hoàng, cường giả bằng một ánh mắt làm cho hơn hai mươi người thiệt mạng, rồi hung hăng nhìn về phía ta, chỉ nói là ngươi xúc động? nhưng ngươi có biết thời khắc đó lão già
như ta muốn mềm nhũn cả đôi chân rồi không? Ngươi cái tên này…
Mặc dù trong lòng hét thảm nhưng gương mặt già nua của Phùng Lão thì nở ra nụ cười tươi như hoa dâm bụt làm cho Hải Sa đứng ở một bên lặp tức đứng nép phía sau lưng của Bạch Diện chỉ dám
len lén nhìn lão.
– Chẳng hay đại danh quý tánh của huynh đài là.
Sau khi Phùng Lão ngồi xuống một bên liền bắt đầu lên tiếng nói. thế nhưng lời lão vừa dứt lại thấy dường như người đối diện mình đôi lông mày hơi nhíu lại.
Võ Thừa khi nghe lão hỏi củng có chút không chủ động nhớ về lời dạy của Tinh Gia khi trước.
” Giang hồ hiểm ác, tên tuổi tốt nhất không nên tùy tiện cho người biết”
– Huynh đài…
Lại nghe lão giả này gọi một lần Võ Thừa từ trong suy tư buộc miệng trả lời luôn
-Võ Thừa.
Vừa nói xong đôi mắt hắn nhướn lên giống như mình vừa làm điều gì có chút đường đột nhưng xong rồi, đường đường là một Linh Hoàng cường giả đâu thể phun nước bọt mà sửa tên tuổi chứ!
Phía đối diện Phùng Lão vừa nghe cái tên này lặp tức chắp tay nói.
– Võ Đại hiệp chẳng hay người đến từ đâu.
Nghe đến đoạn này Võ Thừa thật sự nhíu mày vì hắn thật sự cũng không biết nói thế nào. Thấy sắc mặt của Võ Thừa đột nhiên biến hóa Phùng Lão trong lòng thầm hô không ổn.
Ở bên cạnh Tưởng Tấu Lục cũng hiểu vị đại ca này của hắn nói chuyện rất chi là dở hơi cho nên lặp tức mở miệng.
– Phùng Lão về việc xuất thân của chúng ta có can dự gì chăng?
đột nhiên nghe có người chất vấn Phùng Lão liền bày ra cái bộ dạng vô cùng thất thố, chấp tay với Võ Thừa một cái.
– Là lão già ta hồ đồ rồi, thất kính thất kính.
Võ Thừa thấy không khí có phần không đúng thì vội ho khan một tiếng rồi lên tiếng.
– Nói đi… chuyện ngươi đến đây tìm ta.
Phùng Lão nghe giọng điệu có phần cộc lốc của Võ Thừa thì bỗng dưng muốn tự tát mình một cái bạt tay, bản thân không hôm nay ngu ngốc đến nổi đi điều tra thân thế của một Linh Hoàng, cơ mà đối
diện với ánh mắt có phần hơi sâu vào trong của người đối diện, bản thân lão một thân tu vi Nhân Thượng Cảnh cũng cảm thấy áp lục vô cùng.
-Võ Đại Hiệp ta là một chấp sự trong Nam Viện, hôm nay đến quấy rầy các hạ vì muốn mời các hạ đến Nam Viện làm khách, chẳng giấu gì võ đại hiệp, Nam Viện chúng ta đang khiếm khuyết một vị
trưởng tọa bên ban Linh Giả cho nên muốn mời đại hiệp đến nếu có thể chúng ta sẽ tiến cử ngươi làm Lão Sư Linh Giả để chỉ bảo thêm đám tiểu bối.
Võ Thừa ngẩn ra, hắn lần đầu vừa nghe đến cái tên Nam Viện này cũng chẳng hiểu căng cơ cội nguồn gì, khẻ nghiêng đầu nhìn Tưởng Tấu Lục.
– Đại ca, chúng ta chân ướt chân ráo không có thế lực, đặt chân lên vùng đất xa lạ này cũng không khỏi gặp nhiều phiền phức, nghe người này nói có lẽ đó cũng giống như một Học Viện đào tạo Vũ,
Linh giả, nếu được chúng ta cũng nên đến đó một chuyến.
Bên tai Võ Thừa truyền đến lời nói của Tướng Tấu Lục, Võ Thừa không chút nghĩ ngợi, nhìn về phía Phùng Lão với gương mặt vô cùng chờ mong nhìn hắn vừa định mở miệng thì bên ngoài lại có tiếng
bước chân dồn dập tiến vào.
Tất cả cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía cửa chỉ thấy có ba người trung niên khí độ bất phàm bước vào cửa.
Vừa bước vào người đi đầu trong ba người lập tức cảm nhận được một luồn thần thức cường đại như thủy triều quét qua người hắn, rất nhanh luồn thần niệm này đã rút đi nhưng phải mất vài giây
hắn mới có thể bình tĩnh lại mà trong lòng hô lớn.
Người thứ hai hiển nhiên là người trung niên hán tử có tính tình hỏa bạo kia, người này một thân tu vi cũng là Vô Thượng cảnh nhưng khi đi ngan ngưỡng cửa bậc thiềm hắn liền một cái lão đảo tròng mắt trợn to lên, khóe miệng co giật, cộng kèm theo một tia sợ hãy từ gương mặt nhìn vào phía trong phòng.
Người còn lại cũng bước qua cánh cửa kia lông tóc toàn thân hắn bỗng dưng dựng ngược, nếu không thấy hai người phía trước vẫn đứng im bất động tại chỗ chắc chắn hắn sẽ lùi lại ngay lập tức.
Lúc này Võ Thừa không biết hành động chỉ vô ý quét ngan thần thức mạnh mẽ của mình đã làm cho ba người này nhất thời xém té ngửa, nếu biết hắn cũng sẽ trợn mắt vì trình độ hùng mạnh về lực
lượng linh hồn của mình.
Nếu có Tinh Gia ở đây khẳng định cũng sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì Lực lượng linh hồn của Võ Thừa đã không chỉ là Linh Hoàng mà đã chân chính tiến vào Linh hoàng đỉnh phong, chỉ thiếu một bước
sẽ tiếng vào Linh Tông cảnh.
còn Võ Thừa hắn chỉ biết bản thân đã luyện đến tầng thứ sáu của Tu La Quyết Thần Quyển, Linh Hoàng hay Linh Tông nếu không ai nói hắn chắc chắn cũng sẽ không biết.
Đối diện với ánh mắt của Võ Thừa cùng đám người Bạch Diện ba người này hít sâu vài hơi, người đi đầu ôm quyền cúi đầu thật sâu lên tiếng.
– Nhan Phong Ngữ xin ra mắt đại nhân, ngài đại giá quan lâm tới thuyền mà chúng ta không đến tiếp đãi thật đáng trách.
Hai người phía sau cũng cúi đầu khom người chắp tay vái Võ Thừa một cái thật sâu, nhìn qua thì họ là thật tâm làm như vậy.