Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 211
Chính vì quy mô cùng cơ cấu đồ sộ như vậy, cùng với nguồn tài nguyên dồi dào của Học Viện dẫn đến thế hệ trẻ ai cũng muốn được thu nhận làm đệ tử trong học viện, ngay cả các thế gia cỡ nhỏ cũng muốn cho người có thiên tư tốt của gia tộc mình tiến vào nơi này. còn các thế lực lớn thì không cần phải nói, bằng nhiều thủ đoạn họ sẽ cho con của họ được tiến vào học viện đó, dưới nhiều hình thức
khác nhau.
.
Lại nói đến đám người Võ Thừa sau hơn năm ngày duy chuyển trên biển theo đúng nghĩa đen bởi vì họ có chuyến thuyền ngự không thế nên một đường cũng thuận lợi tiến về Thiên Quỳ Đảo.
Càng tiến về thiên quỳ đảo lại càng có nhiều hòn đảo cỡ nhỏ giống hòn đảo họ đã sinh hoạt trước đó, thế nhưng những hòn đảo này lại tấp nập người đến và đi, sinh ý ở đây rất phát triển không hoan
vu cách ly với thế giới giống hòn đảo của võ thừa đám người từng ở.
Khi còn cách Thiên Quỳ Đảo hơn 100 hải lý có thể thấy rõ một đại lục rộng lớn trồi lên từ biển cả mênh mông phía trước.
Nghe theo lời đề nghị của Tưởng Tấu Lục, mọi người không dùng ngự không chuyến thuyền nửa mà dừng trên một đảo nhỏ rồi dùng thuyền chở khách trên đảo này dần tiến về Thiên Quỳ Đảo.
chiếc thuyền này khá lớn có thể trở trên vài trăm người thế nhưng nó cũng bình thường và lướt trên mặt biển mà thôi chỉ trả một người vài viên linh thạch là đủ.
Cùng đi trên chuyến thuyền có rất nhiều người, cũng có nhiều người hội lại thành một nhóm, đám người Võ Thừa cũng tụ lại gần nhau trên boong thuyền, tám người đội ngủ cũng không có gì là đặc
biệt so với các đội ngủ khác chỉ là Hải Sa nàng lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài thế nên rất hiếu kỳ, nhìn ngó khắp nơi, mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể bậc cười.
– Cầu Lục Quý đại ca ngươi dẫn ta đi tham quan chiếc thuyền này đi… nha…
Hải Sa đôi mắt chớp chớp làm cái bộ dạng vô cùng ngây thơ kết hợp với gương mặt hồn nhiên của nàng rất dể làm cho người ta xúc động.
Cầu Lục Quý vác trên vai thanh trọng kiếm rất lớn thân hình của hắn cũng phải nói là lực lưỡng vô cùng, hắn cao hơn người bình thường hai cái đầu cho nên khi va chạm vào ánh mắt hắn người ta liền
lập tức bỏ đi ý nghĩ gây sự.
Bị Hải Sa nắm lấy một cánh tay lắc lư không ngừng Cầu Lục Quý nở một nụ cười còn khó coi hơn xác chết, hắn khổ sở nhìn về phía Võ Thừa chỉ thấy Võ Thừa cười cười.
– Cứ Dẫn nàng đi dạo một vòng a.
Cầu Lục Quý không thể không dẫn nàng đi.
– Haizzz…
Bạch Diện thấy vậy thì thở dài một hơi gương mặt trở nên vô cùng vui vẻ, bởi vì thật sự mà nói tiểu gia hỏa kia đúng là một cái chuyên đi gây sự với người ta, mới vài ngày trước tình trạng cũng giống
như vậy chỉ là một lúc sau đã thấy Bạch Diện hắn đưa cái mặt như táp phải ruồi trở về.
Sao khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện mới biết tiểu gia hỏa này thấy người ta luyện đan trên thuyền thì hiếu kỳ chạy đến mở nắp lò để xem thử, kết quả dẫn đến tạc lô xém tí nổ bay cả nàng xuống biển,
cũng may có Bạch Diện hắn ở đó kịp thời che chở nhưng người luyện đan thì vô cùng phẫn nộ, đòi bồi thường toàn bộ chi phí… kết quả khỏi nói cũng biết, Bạch Diện hắn phải dốc hết toàn bộ tài sản
có được ra mà đền trả.
Sau khi kể cho năm người ở lại cùng nghe tất cả đều mở to tròng mắt trong lòng thầm nói không hay, cho đến hôm nay thì Cầu Lục Quý hắn được nàng lựa chọn để đi dạo.
Tất nhiên những chuyện này họ cũng không nói cho Võ Thừa biết làm gì nên hắn cũng chỉ nghĩ cô gái này chỉ đơn thuần đi nhìn ngó này kia mà thôi.
Lúc này Võ Thừa đứng bên cạnh lang cang trên boong thuyền trên tay hắn cầm miếng ngọc bội được khắc tụ linh, hắn có thể cảm nhận được cơ thể hắn hiện tượng bài xích lực lượng đã dường như
không còn.
Từ sau khi tỉnh dậy trong nhà cha con Hải Sa đến nay cũng gần được một năm. Trong một năm này hắn có thể cảm nhận được bản thân về linh lực đã đột phá thái ất tiếng vào Kim Cang Cảnh, mà lúc
này hắn ẩn ẩn có cảm giác lại sấp đột phá qua Kim Cang tiếng vào vô thượng.
– Ta có lẽ đang ở Kim Cang Cảnh đại viên mãn, nếu có Tinh Gia ở đây có lẽ chỉ một viên đan dược của hắn sẽ đưa ta vào cảnh giới Vô Thượng.
Nghĩ đến Tinh Gia, Võ Thừa lại ngửa cổ nhìn ra phía xa xa ở chân trời. Hắn muốn đưa đám người Bạch Diện này về nhà cũng là hắn muốn về lại nơi đó. hắn đến với thế giới này tính ra cũng hơn năm
năm thời gian.
Năm năm đối với một Võ tu bình thường có lẽ cũng chỉ là một lần bế quang tiến giai cảnh giới, nhưng cho đến bây giờ Võ Thừa hắn đi đến nơi Vạn Linh Đảo này cũng đã chảy qua không biết bao nhiêu
biến cố cùng thâm trầm.
Khẻ lắc đầu cười khổ một cái hắn vô thức đưa tay lên vị trí bên trái trước ngực, một vết sẹo còn đó với một trái tim đang im lìm không có tiếng đập, nhưng hắn có thể cảm nhận có một loại ấm áp vô
hình đang tràng ra từ đó, so với bên trái lồng ngực, bên phải hắn lại là một trái tim đang mạnh mẽ đập theo từng nhịp hơi thở, có thể cảm nhận rõ ràng linh lực hùng hồn ẩn chứa trong đó có thể tùy
thời đưa đến tứ chi bách hải cho hắn sử dụng.
– Trái Tim của Thủy Thiên Hồ sao? rốt cuộc thân thể ta như thế nào lại có thể dung nạp nhiều thứ không thuộc về mình như vậy?
Võ Thừa lại cười khổ, hắn nắm nắm đôi tay có thể cảm nhận được sức mạnh thuần túy của thể xác, Lúc trước Tinh Gia từng nói cơ thể hắn đã có thể sách ngan với Vô Thượng, vậy mà vẫn bị con
rồng màu xanh kia đánh cho xém thành cặn bã, nhớ lại lần giao chiến với cái gọi là Thanh Long sứ giả đôi mắt hắn hiện lên một tia sắc bén.
– Mặc dù ta không biết vì sao ngươi muốn khưu trừ ta, nhưng một ngày kia ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi và tìm đến người đã sai khiến ngươi đi đến.
Trong lòng thầm nói một câu chợt đâu đó vang lên một tiếng đinh đoan rõ ràng là dấu hiệu của binh khí va chạm. Võ Thừa nhíu mày bởi vì nương theo đó là một tiếng truyền âm của Tưởng Tấu Lục.
– Đại Ca có chuyện.
Võ Thừa nhíu mày.
.
Ở một bên khác của boong thuyền, Cầu Lục Quý sắc mặt âm trầm chống thanh Trọng kiếm to lớn của hắn xuống dưới nhìn một nam tử phía đối diện.
Người này tay cầm trường thương màu đen kịch, nước da ngăm đen rám nắng, gương mặt bình thường nhưng không có đôi lông mày, cùng với cái đầu trọc của hắn nhìn cũng có chút quái dị.
Hắn chóng cây thương xuống dưới mở miệng cười quái dị lên tiếng.
– Hé hé hé… khôn hồn thì giao cô gái đó ra đây bằng không với tu vi vừa bước vào kim cang cảnh của ngươi thì hôm nay xác ngươi sẽ làm mồi cho cá.
vừa nói hắn vừa nhìn về phía Hải Sa đang nước mắt lưng tròng đứng phía sau Cầu Lục Quý, đôi mắt màu xanh của nàng đã đẫm lệ sắc mặt có phần sợ hãi nhìn về phía trung niên.
Cầu Lục Quý sắc mặt âm trầm có thể thấy trên cánh tay hắn đã có một vệt vết thương nông sâu không rõ nhưng không ngừng chảy máu, trong ý trầm xuống nhưng khóe miệng thì cười lạnh, hắn bình
tĩnh mở miệng.
khác nhau.
.
Lại nói đến đám người Võ Thừa sau hơn năm ngày duy chuyển trên biển theo đúng nghĩa đen bởi vì họ có chuyến thuyền ngự không thế nên một đường cũng thuận lợi tiến về Thiên Quỳ Đảo.
Càng tiến về thiên quỳ đảo lại càng có nhiều hòn đảo cỡ nhỏ giống hòn đảo họ đã sinh hoạt trước đó, thế nhưng những hòn đảo này lại tấp nập người đến và đi, sinh ý ở đây rất phát triển không hoan
vu cách ly với thế giới giống hòn đảo của võ thừa đám người từng ở.
Khi còn cách Thiên Quỳ Đảo hơn 100 hải lý có thể thấy rõ một đại lục rộng lớn trồi lên từ biển cả mênh mông phía trước.
Nghe theo lời đề nghị của Tưởng Tấu Lục, mọi người không dùng ngự không chuyến thuyền nửa mà dừng trên một đảo nhỏ rồi dùng thuyền chở khách trên đảo này dần tiến về Thiên Quỳ Đảo.
chiếc thuyền này khá lớn có thể trở trên vài trăm người thế nhưng nó cũng bình thường và lướt trên mặt biển mà thôi chỉ trả một người vài viên linh thạch là đủ.
Cùng đi trên chuyến thuyền có rất nhiều người, cũng có nhiều người hội lại thành một nhóm, đám người Võ Thừa cũng tụ lại gần nhau trên boong thuyền, tám người đội ngủ cũng không có gì là đặc
biệt so với các đội ngủ khác chỉ là Hải Sa nàng lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài thế nên rất hiếu kỳ, nhìn ngó khắp nơi, mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể bậc cười.
– Cầu Lục Quý đại ca ngươi dẫn ta đi tham quan chiếc thuyền này đi… nha…
Hải Sa đôi mắt chớp chớp làm cái bộ dạng vô cùng ngây thơ kết hợp với gương mặt hồn nhiên của nàng rất dể làm cho người ta xúc động.
Cầu Lục Quý vác trên vai thanh trọng kiếm rất lớn thân hình của hắn cũng phải nói là lực lưỡng vô cùng, hắn cao hơn người bình thường hai cái đầu cho nên khi va chạm vào ánh mắt hắn người ta liền
lập tức bỏ đi ý nghĩ gây sự.
Bị Hải Sa nắm lấy một cánh tay lắc lư không ngừng Cầu Lục Quý nở một nụ cười còn khó coi hơn xác chết, hắn khổ sở nhìn về phía Võ Thừa chỉ thấy Võ Thừa cười cười.
– Cứ Dẫn nàng đi dạo một vòng a.
Cầu Lục Quý không thể không dẫn nàng đi.
– Haizzz…
Bạch Diện thấy vậy thì thở dài một hơi gương mặt trở nên vô cùng vui vẻ, bởi vì thật sự mà nói tiểu gia hỏa kia đúng là một cái chuyên đi gây sự với người ta, mới vài ngày trước tình trạng cũng giống
như vậy chỉ là một lúc sau đã thấy Bạch Diện hắn đưa cái mặt như táp phải ruồi trở về.
Sao khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện mới biết tiểu gia hỏa này thấy người ta luyện đan trên thuyền thì hiếu kỳ chạy đến mở nắp lò để xem thử, kết quả dẫn đến tạc lô xém tí nổ bay cả nàng xuống biển,
cũng may có Bạch Diện hắn ở đó kịp thời che chở nhưng người luyện đan thì vô cùng phẫn nộ, đòi bồi thường toàn bộ chi phí… kết quả khỏi nói cũng biết, Bạch Diện hắn phải dốc hết toàn bộ tài sản
có được ra mà đền trả.
Sau khi kể cho năm người ở lại cùng nghe tất cả đều mở to tròng mắt trong lòng thầm nói không hay, cho đến hôm nay thì Cầu Lục Quý hắn được nàng lựa chọn để đi dạo.
Tất nhiên những chuyện này họ cũng không nói cho Võ Thừa biết làm gì nên hắn cũng chỉ nghĩ cô gái này chỉ đơn thuần đi nhìn ngó này kia mà thôi.
Lúc này Võ Thừa đứng bên cạnh lang cang trên boong thuyền trên tay hắn cầm miếng ngọc bội được khắc tụ linh, hắn có thể cảm nhận được cơ thể hắn hiện tượng bài xích lực lượng đã dường như
không còn.
Từ sau khi tỉnh dậy trong nhà cha con Hải Sa đến nay cũng gần được một năm. Trong một năm này hắn có thể cảm nhận được bản thân về linh lực đã đột phá thái ất tiếng vào Kim Cang Cảnh, mà lúc
này hắn ẩn ẩn có cảm giác lại sấp đột phá qua Kim Cang tiếng vào vô thượng.
– Ta có lẽ đang ở Kim Cang Cảnh đại viên mãn, nếu có Tinh Gia ở đây có lẽ chỉ một viên đan dược của hắn sẽ đưa ta vào cảnh giới Vô Thượng.
Nghĩ đến Tinh Gia, Võ Thừa lại ngửa cổ nhìn ra phía xa xa ở chân trời. Hắn muốn đưa đám người Bạch Diện này về nhà cũng là hắn muốn về lại nơi đó. hắn đến với thế giới này tính ra cũng hơn năm
năm thời gian.
Năm năm đối với một Võ tu bình thường có lẽ cũng chỉ là một lần bế quang tiến giai cảnh giới, nhưng cho đến bây giờ Võ Thừa hắn đi đến nơi Vạn Linh Đảo này cũng đã chảy qua không biết bao nhiêu
biến cố cùng thâm trầm.
Khẻ lắc đầu cười khổ một cái hắn vô thức đưa tay lên vị trí bên trái trước ngực, một vết sẹo còn đó với một trái tim đang im lìm không có tiếng đập, nhưng hắn có thể cảm nhận có một loại ấm áp vô
hình đang tràng ra từ đó, so với bên trái lồng ngực, bên phải hắn lại là một trái tim đang mạnh mẽ đập theo từng nhịp hơi thở, có thể cảm nhận rõ ràng linh lực hùng hồn ẩn chứa trong đó có thể tùy
thời đưa đến tứ chi bách hải cho hắn sử dụng.
– Trái Tim của Thủy Thiên Hồ sao? rốt cuộc thân thể ta như thế nào lại có thể dung nạp nhiều thứ không thuộc về mình như vậy?
Võ Thừa lại cười khổ, hắn nắm nắm đôi tay có thể cảm nhận được sức mạnh thuần túy của thể xác, Lúc trước Tinh Gia từng nói cơ thể hắn đã có thể sách ngan với Vô Thượng, vậy mà vẫn bị con
rồng màu xanh kia đánh cho xém thành cặn bã, nhớ lại lần giao chiến với cái gọi là Thanh Long sứ giả đôi mắt hắn hiện lên một tia sắc bén.
– Mặc dù ta không biết vì sao ngươi muốn khưu trừ ta, nhưng một ngày kia ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi và tìm đến người đã sai khiến ngươi đi đến.
Trong lòng thầm nói một câu chợt đâu đó vang lên một tiếng đinh đoan rõ ràng là dấu hiệu của binh khí va chạm. Võ Thừa nhíu mày bởi vì nương theo đó là một tiếng truyền âm của Tưởng Tấu Lục.
– Đại Ca có chuyện.
Võ Thừa nhíu mày.
.
Ở một bên khác của boong thuyền, Cầu Lục Quý sắc mặt âm trầm chống thanh Trọng kiếm to lớn của hắn xuống dưới nhìn một nam tử phía đối diện.
Người này tay cầm trường thương màu đen kịch, nước da ngăm đen rám nắng, gương mặt bình thường nhưng không có đôi lông mày, cùng với cái đầu trọc của hắn nhìn cũng có chút quái dị.
Hắn chóng cây thương xuống dưới mở miệng cười quái dị lên tiếng.
– Hé hé hé… khôn hồn thì giao cô gái đó ra đây bằng không với tu vi vừa bước vào kim cang cảnh của ngươi thì hôm nay xác ngươi sẽ làm mồi cho cá.
vừa nói hắn vừa nhìn về phía Hải Sa đang nước mắt lưng tròng đứng phía sau Cầu Lục Quý, đôi mắt màu xanh của nàng đã đẫm lệ sắc mặt có phần sợ hãi nhìn về phía trung niên.
Cầu Lục Quý sắc mặt âm trầm có thể thấy trên cánh tay hắn đã có một vệt vết thương nông sâu không rõ nhưng không ngừng chảy máu, trong ý trầm xuống nhưng khóe miệng thì cười lạnh, hắn bình
tĩnh mở miệng.