Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 210
Bầu trời màu xanh thẳm mà người thường nhìn thấy bỗng nhiên bị một quyền của Võ Thừa xé toạc ra một lỗ hổng bán kính hơn 20m, tầng mây bị xé thủng để lộ ra một khoảng không gian đầy mây
đen phía bên ngoài,
Hải Sa lần đầu thấy người ta thi triển thần thông thì mở to tròng mắt, còn sáu người kia thấy một quyền của Võ Thừa xuất ra đều hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng nửa năm nay bọn họ không phải không có lần thử đánh ra một lỗ hổng trên pháp trận này chỉ là công kích của bọn họ như muối bỏ biển mà thôi chẳng có xi nhê gì với trận pháp này.
– Các ngươi ra tay đi.
Sau khi bàng hoàng tích tắc sáu người nghe tiếng hô của Võ Thừa cũng đồng loạt vận linh lực, ở đây yếu nhất cũng đã Thái ất cửu trọng, những người còn lại đều đã đột phá Kim Cang cảnh trong nửa
năm qua, họ luôn không có ý định trốn chạy một phần cũng là đúng như những gì Võ Thừa nói.
Khi kéo lưới cùng hắn không phải là không có thu hoạch mà ngược lại tu vi lại tinh tiến không ngừng. vả lại hàng đêm Võ Thừa đều dùng ngọc giản có chứa pháp trận Tụ Linh làm cho bọn họ tu luyện
cũng có phần nhanh hơn bình thường.
Rất nhanh cái lỗ hỏng kia bị kéo ra hơn 50m bán kính có thể vừa lọt thân của một chiếc chuyến thuyền cấp địa trạch.
Cầu Lục Quý lặp tức đưa chuyến thuyền xuyên qua cái lỗ hổng kia. rất nhanh chuyến thuyền đã vượt qua được màng pháp trận một cách dễ dàng không có gì trở ngại.
Sáu người Bạch Diện đều hít thở sâu vài hơi thế nhưng đều kì lạ là không một ai giống Bạch Diện lúc đầu là lập tức rời đi mà vẫn giữ nguyên vị trí đứng nhìn bầu trời xám xịt vì mây đen phía trước và
giường như cố ý hay vô tình đều nhìn về lưng của người đứng trước mũi mạn thuyền, họ vẫn còn nhớ nguyên câu nói của Võ Thừa khi bọn họ được hắn thả ra.
-” Các ngươi có thể đi hoặc ở đây cùng ta cho đến khi ta hồi phục tu vi sẽ cùng các ngươi tìm ra con đường về nhà”.
Tưởng Tấu Lục không biết nghĩ gì lại đâm chiêu nói một câu.
– Người này, rồi sẽ khuấy đảo phong vân, chúng ta theo hắn hoặc sẽ vạn kiếp bất phục, hoặc sẽ trở thành một giai thoại khi được thế nhân nhắc về rất rất lâu về sao nữa.
Năm người còn lại nghe Tưởng Tấu Lục nói xong tất cả đều trầm tư, không một ai phản bác.
Võ Thừa đứng khoanh tay trước ngực cũng đang nhìn về phía xa xa mọi người ở đây có lẽ đều không thấy nhưng với tu vi cùng linh hồn lực mạnh mẽ của hắn hiện nay đã có thể thấy lấp ló một Hòn
đảo quy mô rất lớn ở phía xa xa từ dưới lòng biển đen kịch nhô lên.
Hải Sa đứng bên mạn thuyền nàng lần đầu tiên được đứng trên một chuyến thuyền ngự không cảm giác có lẽ vô cùng thích thú hết chạy đến vị trí này tới vị trí khác để nhìn ngắm bầu trời rộng lớn tuy
lúc này cũng chỉ là những vần mây đen, mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể mỉm cười. nàng quá đơn thuần.
-Thiên Quỳ Đảo.
Hồi lâu sau Võ Thừa nói ra một câu.
Lúc này sáu người phía sau cũng đi đến phía sau lưng hắn,
– Võ Thừa ta có thể gọi ngươi một tiếng đại ca?
Tưởng Tấu Lục Gương mặt trịnh trọng chắp tay là người đầu tiên lên tiếng.
Võ Thừa ngẩn ra một cái sau đó hắn mỉm cười
– Được. Huynh đệ.
Tưởng Tấu Lục ngẩn ra, hắn thật không ngờ người thanh niên này lại có thể dễ dàng chấp nhận hắn như vậy, nói đi cũng phải nói lại tính ra bọn họ nếu không phải bị Võ Thừa đem đến đây bây giờ gặp
nhau rất có thể đã là tử địch. vậy mà…
Nhìn gương mặt Võ Thừa không chút nghi ngờ hay có thăm ý chỉ đơn giản như vậy đã có thể gọi hắn một tiếng huynh đệ.
Ngay sau đó Tống Mạnh Đam, Cầu Lục Quý, Kiều Trinh, Thanh Hà, bốn người này đều đồng loại cúi người chắp tay gọi một tiếng đại ca, khoa trương nhất là Tống Mạnh Đam người này ăn to nói lớn
hắn khàn giọng.
– Đại Ca hãy đưa chúng ta đi khám phá thế giới Vạn Linh Đảo này để xem thiên kiêu ở đây có tài cán gì a…
Những người còn lại thần sắc đều vui vẻ mỉm cười.
Hồi lâu sau Võ Thừa nhìn về phía Bạch Diện, năm người còn lại cùng nhìn về hắn. chỉ thấy Bạch Diện chằm chằm nhìn Võ Thừa trong đôi mắt ấy dường như chứa đựng một ý vị nhân sinh, Tử vi màu
vàng ẩn hiện giống như một bậc vương giả cõi hồng trần, hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
– Ta đợi ngươi dẫn chúng ta về nhà như lời ngươi nói.
Võ Thừa thấy như vậy cũng chỉ khẽ gật đầu, Bạch Diện dẫu sau cũng là Thánh tử của một tông phái hàng đầu của Thâm Uyên, ngạo khí đã thấm vào cốt tủy, cho nên năm người này cũng không có gì
lạ khi nghe Bạch diện nói như vậy.
– Được rồi. Nếu ta không bị thiên lôi đánh chết nhất định sẽ cùng các ngươi mở đường về nhà a. ha ha.
– Tưỡng tấu Lục. ngươi nói xem chúng ta sẽ làm gì đầu tiên khi đặt chân lên Thiên Quỳ Đảo?
Để tìm tung tích mẹ của Hải Sa cũng như nắm sơ bộ bố cục nơi đây, Tưởng Tấu Lục là người có cái nhìn sâu về phần này tất nhiên là phải tham khảo ý hắn.
– Ở đâu cũng sẽ có Thông Tin Các nơi đó chắc chắn sẽ có những tin tức mà chúng ta cần.
Tưởng Tấu Lục thản nhiên đáp.
– Được. Cầu Lục Quý đây là 100 viên thượng phẩm linh thạch bổ sung vào năng lượng cho chuyến thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất đến đó thôi.
Võ Thừa ném cho Cầu Lục Quý một chiếc túi. người này nhận lấy gật đầu lập tức đi về buồn năng lượng của chuyến thuyền.
Rất nhanh tốc độ của chuyến thuyền đã được đẩy lên nhanh chóng. bên tai mỏi người cũng chỉ còn nghe tiếng vù vù của gió thổi qua.
Thiên Quỳ Đảo tuy nói là một đảo nhưng về diện tích cũng không thua kém với một đại lục cỡ trung là bao, nơi đây lại đặt biệt hơn là được bao quanh bởi biển và rất nhiều những hòn đảo nhỏ giống
như hòn đảo mà Võ Thừa đám người vừa rời khỏi.
chính vì vậy nơi đây Long Xà hỗn tạp thường xuyên có cảnh chém giết, cũng giống những nơi khác thực lực là tiếng nói mạnh mẽ nhất.
Trung tâm Thiên Quỳ Đảo là nơi hội tụ gốc ghể các thế lực lớn nơi đây, bởi vì muốn cho thế hệ sau này có được thiên tư cùng thực lực mạnh mẽ, các thế gia ngầm ủng hộ thành lập các học viện Võ
Linh Giả.
Tổng cộng có năm Học Viện được xây dựng theo các hướng Đông, Tây, Nam , Bắc. và trung tâm là Học Viện lớn nhất và thường xuất ra các nhân tài kiệt xuất nhất chính là Thiên Quỳ Học Viện.
đen phía bên ngoài,
Hải Sa lần đầu thấy người ta thi triển thần thông thì mở to tròng mắt, còn sáu người kia thấy một quyền của Võ Thừa xuất ra đều hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng nửa năm nay bọn họ không phải không có lần thử đánh ra một lỗ hổng trên pháp trận này chỉ là công kích của bọn họ như muối bỏ biển mà thôi chẳng có xi nhê gì với trận pháp này.
– Các ngươi ra tay đi.
Sau khi bàng hoàng tích tắc sáu người nghe tiếng hô của Võ Thừa cũng đồng loạt vận linh lực, ở đây yếu nhất cũng đã Thái ất cửu trọng, những người còn lại đều đã đột phá Kim Cang cảnh trong nửa
năm qua, họ luôn không có ý định trốn chạy một phần cũng là đúng như những gì Võ Thừa nói.
Khi kéo lưới cùng hắn không phải là không có thu hoạch mà ngược lại tu vi lại tinh tiến không ngừng. vả lại hàng đêm Võ Thừa đều dùng ngọc giản có chứa pháp trận Tụ Linh làm cho bọn họ tu luyện
cũng có phần nhanh hơn bình thường.
Rất nhanh cái lỗ hỏng kia bị kéo ra hơn 50m bán kính có thể vừa lọt thân của một chiếc chuyến thuyền cấp địa trạch.
Cầu Lục Quý lặp tức đưa chuyến thuyền xuyên qua cái lỗ hổng kia. rất nhanh chuyến thuyền đã vượt qua được màng pháp trận một cách dễ dàng không có gì trở ngại.
Sáu người Bạch Diện đều hít thở sâu vài hơi thế nhưng đều kì lạ là không một ai giống Bạch Diện lúc đầu là lập tức rời đi mà vẫn giữ nguyên vị trí đứng nhìn bầu trời xám xịt vì mây đen phía trước và
giường như cố ý hay vô tình đều nhìn về lưng của người đứng trước mũi mạn thuyền, họ vẫn còn nhớ nguyên câu nói của Võ Thừa khi bọn họ được hắn thả ra.
-” Các ngươi có thể đi hoặc ở đây cùng ta cho đến khi ta hồi phục tu vi sẽ cùng các ngươi tìm ra con đường về nhà”.
Tưởng Tấu Lục không biết nghĩ gì lại đâm chiêu nói một câu.
– Người này, rồi sẽ khuấy đảo phong vân, chúng ta theo hắn hoặc sẽ vạn kiếp bất phục, hoặc sẽ trở thành một giai thoại khi được thế nhân nhắc về rất rất lâu về sao nữa.
Năm người còn lại nghe Tưởng Tấu Lục nói xong tất cả đều trầm tư, không một ai phản bác.
Võ Thừa đứng khoanh tay trước ngực cũng đang nhìn về phía xa xa mọi người ở đây có lẽ đều không thấy nhưng với tu vi cùng linh hồn lực mạnh mẽ của hắn hiện nay đã có thể thấy lấp ló một Hòn
đảo quy mô rất lớn ở phía xa xa từ dưới lòng biển đen kịch nhô lên.
Hải Sa đứng bên mạn thuyền nàng lần đầu tiên được đứng trên một chuyến thuyền ngự không cảm giác có lẽ vô cùng thích thú hết chạy đến vị trí này tới vị trí khác để nhìn ngắm bầu trời rộng lớn tuy
lúc này cũng chỉ là những vần mây đen, mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể mỉm cười. nàng quá đơn thuần.
-Thiên Quỳ Đảo.
Hồi lâu sau Võ Thừa nói ra một câu.
Lúc này sáu người phía sau cũng đi đến phía sau lưng hắn,
– Võ Thừa ta có thể gọi ngươi một tiếng đại ca?
Tưởng Tấu Lục Gương mặt trịnh trọng chắp tay là người đầu tiên lên tiếng.
Võ Thừa ngẩn ra một cái sau đó hắn mỉm cười
– Được. Huynh đệ.
Tưởng Tấu Lục ngẩn ra, hắn thật không ngờ người thanh niên này lại có thể dễ dàng chấp nhận hắn như vậy, nói đi cũng phải nói lại tính ra bọn họ nếu không phải bị Võ Thừa đem đến đây bây giờ gặp
nhau rất có thể đã là tử địch. vậy mà…
Nhìn gương mặt Võ Thừa không chút nghi ngờ hay có thăm ý chỉ đơn giản như vậy đã có thể gọi hắn một tiếng huynh đệ.
Ngay sau đó Tống Mạnh Đam, Cầu Lục Quý, Kiều Trinh, Thanh Hà, bốn người này đều đồng loại cúi người chắp tay gọi một tiếng đại ca, khoa trương nhất là Tống Mạnh Đam người này ăn to nói lớn
hắn khàn giọng.
– Đại Ca hãy đưa chúng ta đi khám phá thế giới Vạn Linh Đảo này để xem thiên kiêu ở đây có tài cán gì a…
Những người còn lại thần sắc đều vui vẻ mỉm cười.
Hồi lâu sau Võ Thừa nhìn về phía Bạch Diện, năm người còn lại cùng nhìn về hắn. chỉ thấy Bạch Diện chằm chằm nhìn Võ Thừa trong đôi mắt ấy dường như chứa đựng một ý vị nhân sinh, Tử vi màu
vàng ẩn hiện giống như một bậc vương giả cõi hồng trần, hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
– Ta đợi ngươi dẫn chúng ta về nhà như lời ngươi nói.
Võ Thừa thấy như vậy cũng chỉ khẽ gật đầu, Bạch Diện dẫu sau cũng là Thánh tử của một tông phái hàng đầu của Thâm Uyên, ngạo khí đã thấm vào cốt tủy, cho nên năm người này cũng không có gì
lạ khi nghe Bạch diện nói như vậy.
– Được rồi. Nếu ta không bị thiên lôi đánh chết nhất định sẽ cùng các ngươi mở đường về nhà a. ha ha.
– Tưỡng tấu Lục. ngươi nói xem chúng ta sẽ làm gì đầu tiên khi đặt chân lên Thiên Quỳ Đảo?
Để tìm tung tích mẹ của Hải Sa cũng như nắm sơ bộ bố cục nơi đây, Tưởng Tấu Lục là người có cái nhìn sâu về phần này tất nhiên là phải tham khảo ý hắn.
– Ở đâu cũng sẽ có Thông Tin Các nơi đó chắc chắn sẽ có những tin tức mà chúng ta cần.
Tưởng Tấu Lục thản nhiên đáp.
– Được. Cầu Lục Quý đây là 100 viên thượng phẩm linh thạch bổ sung vào năng lượng cho chuyến thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất đến đó thôi.
Võ Thừa ném cho Cầu Lục Quý một chiếc túi. người này nhận lấy gật đầu lập tức đi về buồn năng lượng của chuyến thuyền.
Rất nhanh tốc độ của chuyến thuyền đã được đẩy lên nhanh chóng. bên tai mỏi người cũng chỉ còn nghe tiếng vù vù của gió thổi qua.
Thiên Quỳ Đảo tuy nói là một đảo nhưng về diện tích cũng không thua kém với một đại lục cỡ trung là bao, nơi đây lại đặt biệt hơn là được bao quanh bởi biển và rất nhiều những hòn đảo nhỏ giống
như hòn đảo mà Võ Thừa đám người vừa rời khỏi.
chính vì vậy nơi đây Long Xà hỗn tạp thường xuyên có cảnh chém giết, cũng giống những nơi khác thực lực là tiếng nói mạnh mẽ nhất.
Trung tâm Thiên Quỳ Đảo là nơi hội tụ gốc ghể các thế lực lớn nơi đây, bởi vì muốn cho thế hệ sau này có được thiên tư cùng thực lực mạnh mẽ, các thế gia ngầm ủng hộ thành lập các học viện Võ
Linh Giả.
Tổng cộng có năm Học Viện được xây dựng theo các hướng Đông, Tây, Nam , Bắc. và trung tâm là Học Viện lớn nhất và thường xuất ra các nhân tài kiệt xuất nhất chính là Thiên Quỳ Học Viện.