Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 173
– Ta đến từ một nơi gọi là Phù Nam Quốc, nơi đó theo ta biết thì không có Võ giả, chỉ có trong truyền thuyết nói về các bậc tiên nhân mới có thể có đại thần thông dời núi lắp bể như lão giả nói, ta cũng mơ hồ cảm giác được bản thân còn một đoạn ký ức bị mất đi. Đoạn ký ức này đối với ta vô cùng trọng yếu.
Nghĩ đến đây Võ Thừa vô thức đưa tay lên vị trí trái tim của mình, mặt dù nó không có nhịp đập nhưng hắn vẫn sống bình thường khỏe mạnh.
– Phải chăng ta ở thế giới này chỉ là một giấc mộng thôi…? Mẫu thân… em trai…Phụ Hoàng… hay những hình ảnh mà ta đã thấy trong trí nhớ kia chỉ là một giấc mộng? Hoặc giả là kiếp trước của ta
trong giới hồng trần và kiếp này cái mà phàm nhân gọi là thần tiên khi đó… ta đã thành họ?
Võ Thừa như miêng mang lắc lắc đầu cười khổ.
Goẹt…
– Ngươi có tâm sự gì sao?
Âm thanh của Nguyệt Sư Vương vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của hắn.
– Không có gì, chỉ là lúc ta lâm vào ma chướng vô tình thấy một ta nửa ở nơi khác, tuy giống mà lại khác ta ở đây rất nhiều.
– Ồ…
Nguyệt Sư Vương ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi thần thức hắn như thủy triều quét lên người Võ Thừa.
Võ Thừa cũng không có ý ngăn cản, thần thức của Nguyệt Sư Vương bởi vì hắn biết người này không có ác ý.
Vài hơi thở trôi qua sắc mặt Nguyệt Sư Vương càng thêm đặc sắc cùng kỳ dị, hắn vương bàn tay chụp lấy cánh tay Võ Thừa lại một luồn thần thức dũng mãnh quét qua khí hải Võ Thừa hắn giật mình
kinh sợ, sau đó lại quét đến thức hải hắn càng thêm vẻ kỳ dị, hoàng toàn là một mảng sương mù không nhìn thấy gì.
– Ngươi không có trái tim?
Nguyệt Sự Vương sợ hãi lắp bấp mở miệng, đáp lại hắn Võ Thừa chỉ lắc đầu cười cười
Thức hải Võ Thừa thì chính là một mảnh thế giới, đều này người sống mấy trăm năm như hắn cũng lần đầu nhìn thấy, đặc biệt là cái hồ nước không lớn bên trong khí hải kia, lại có 7 màu lấp lánh như
cầu vồng chiếu gọi. Hắn có cảm giác mỗi một giọt nước cũng truyền ra một luồng linh lực đậm đặc hùng hồn đến khó tin.
Ấy là chưa nói đến mỗi cái cây ngọn cỏ trong phiến thiên địa này, vô cùng chân thực, đều này chỉ xuất hiện trong khí hải của những bậc đại năng trong truyền thuyết vậy mà nó lại sờ sờ trước mắt.
Nếu giao chiến với người này chỉ nói về độ linh lực cường đại trong cái hồ kia, nếu kéo dài trận chiến có lẽ sẽ khiến người ta giận sôi gan bể phổi.
Nguyệt Sư Vương vô cùng tin tưởng nếu Võ Thừa tùy ý một cái tia thần thức cấp bậc Thiên Thượng cảnh như hắn tiến vào sẽ sinh sinh bị diệt ngay tức khắc. Vã lại bên trong cái hồ kia dường như
còn có thứ gì đó khiến hắn vô cùng bất an chưa xuất hiện.
Hồi lâu sau Nguyệt Sư Vương chấn định lại tâm thần lên tiếng.
– Xin lỗi, ta cũng không nhìn ra được điều gì…
Võ Thừa mỉm cười gật đầu, hắn đã có quyết định, nếu Tinh Gia nói hắn nên cố gắn tu luyện thì một ngày mọi việc sẽ rõ ràng thì cứ làm như vậy.
Trò chuyện với Nguyệt Sư Vương thêm một lúc lâu Võ Thừa cũng biết khái quát về Uyên Linh Đại Lục, và phần nhiều là những cảm ngộ mà Nguyệt Sư Vương hắn đạt được khi có cảnh giới như hiện
tại.
– Tiếp theo có lẽ ta sẽ bế quan dùng Nguyên Căn Pháp Tắc của ngươi tặng để đột phá rào cản của Vô Thượng tiến vào bước kia.
Nguyệt Sư Vương gương mặt trịnh trọng lên tiếng.
– Chúc ngươi thành công.
Võ Thừa cũng không hỏi nhiều chỉ có thể chúc hắn thành công đột phá, mặc dù có Nguyên Căn Pháp Tắc nhưng muốn tiến vào cảnh giới kia cũng không hề đơn giản.
Nguyệt Sư Vương gật đầu một cái, trước khi rời đi hắn trịnh trọng nói với Võ Thừa.
– Khoảng thời gian tới có lẽ con gái ta sẽ đồng hành cùng ngươi một đoạn thời gian, khi đó mong ngươi chiếu cố tốt cho nàng, ta là người phụ thân không tốt, chỉ có thể tìm cách đột phá cảnh giới để
bảo vệ đứa con duy nhất này thôi.
Nói xong hắn hư không biến mất.
Võ Thừa gật gù, hắn cảm nhận được một tình yêu thầm lặng mà cao thượng của một người cha dành cho con gái trong lời nói Nguyệt Sư Vương.
Từ trong lời nói của Tinh Gia về người này, Võ Thừa không khỏi cảm thấy con người này có cuộc đời thật bi ai khốn khổ. Thở dài một hơi Võ Thừa đưa mắt nhìn lên Tinh không xa xôi mà huyền bí,
dường như có vài bóng người trong mơ hồ xuất hiện, trong tầm mắt có phần ngây dại của hắn.
Một đêm này thật dài…
Vài ngày sau Lưu nguyệt Tông một bầu khí thế sôi trào. Toàn tông môn đệ tử thi đấu. Chỉ là tranh đấu trong tông môn nên không có sinh tử chiến, chỉ là đến điểm thì dừng, nhìn tổng thể lực chiến của
các đệ tử tất cả trưởng lão tông chủ ai cũng gật gù táng thưởng.
Võ Thừa nhìn các đệ tử trong Lưu Nguyệt Tông tỉ thí hắn vô cùng cảm khái, quả thật thực lực một tông môn chỉ là hạ cấp mà thôi cũng có khả năng quét ngan Ngan Bạc Thành. Hắn cũng là người từng
chảy qua chiến đấu sinh tử ở đó, nói chung là quá chênh lệch, đều này giải thích vì sao các thế gia của các thành nhỏ đều muốn con cháu mình tiến vào các tông môn tu luyện.
Rất nhanh tỉ thí kết thúc những người được chọn sẽ tiến về các tông phái trung cấp tu luyện, ở đó sét về tài nguyên cùng công pháp đều cao hơn nên ai cũng muốn đến đó, ba người đứng đầu được
sắp xếp đến học viện Tây Đô.
Lại vài ngày nửa đi qua Võ Thừa cùng Tinh Gia và hai con thú đợi Hồ Nguyệt Nương Tông chủ Lưu Nguyệt Tông sau khi phân phó trong tông môn xong nàng nhẹ nhàng bay tới. Rất nhiều bậc lão làng
trong tông đến đưa tiễn, nhiều nhất là Lưu Sơn các nàng.
Đường mộng thu, Trúc Hà các nàng thần sắc phức tạp xa xa nhìn hai người, Tô Ngân đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía Tinh Gia, khi nàng biết Tinh gia không phải là hài tử mà là một cường giả
cao thâm thì sắc mặt lúc hồng lúc trắng, Tinh Gia hôm nay cũng không còn mang bộ dạng hài tử nửa mà đã giống như một người bình thường, một thân bạch y, mày kiếm mắt sáng vô cùng anh tuấn
như một thanh niên 21. 22 tuổi khiến cho Tô Ngân lúc nhìn thấy càng thêm ửng đỏ gương mặt.
Còn Trúc Vũ Hy khi nhìn Võ Thừa gương mặt nàng đượm buồn, đôi mắt có phần ửng đỏ, không biết đang nghĩ gì.
Tinh Gia khẽ liếc nhìn các mỹ nữ một cái hắn thở dài một tiếng khẽ lẩm bẩm.
– Toàn hàng cực phẩm không a. Chắc chắn Tinh Gia ta sẽ quay lại.
Hắn nhìn Tô Ngân các nàng khẻ phất tay một cái hơn 10 viên đan dược bay đến các nàng,
– Đây là Chú Nhan Đan. Các ngươi dùng vào sẽ giữ thanh xuân vài trăm năm không thành vấn đề a. Đợi ngày ta trở về… aizzz…
Các cô gái nắm đan dược trong tay thần sắc bịnh rịnh lúc trước liền tiêu thất, đối với nữ nhân, nhan sắc quả thật quan trọng hơn nhiều so với các vấn đề khác.
Tinh Gia mở to đôi mắt hồi lâu sau đó hắn nhếch miệng cười.
– Nữ nhân là phải đẹp a.
– Đi thôi chúng ta đi qua Độc Tà Tông một chuyến.
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương gật đầu. Tinh Gia nhảy lên lưng con khỉ, lúc này thân hình nó đã hóa to như một cái nhà, Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương cũng nhảy lên, rất nhanh đoàn người biến mất phía chân trời.
Trên một ngọn đồi hoang tàn. Nguyệt Sư Vương ngón nhìn theo phía đoàn người Tinh Gia khuất dạng phía chân trời, đôi mắt mang theo một sự yêu thương thầm lặng, sau đó hắn xa xa nhìn về một
hướng khác gương mặt lại hiện lên một tia sát khí khó che dấu.
Nghĩ đến đây Võ Thừa vô thức đưa tay lên vị trí trái tim của mình, mặt dù nó không có nhịp đập nhưng hắn vẫn sống bình thường khỏe mạnh.
– Phải chăng ta ở thế giới này chỉ là một giấc mộng thôi…? Mẫu thân… em trai…Phụ Hoàng… hay những hình ảnh mà ta đã thấy trong trí nhớ kia chỉ là một giấc mộng? Hoặc giả là kiếp trước của ta
trong giới hồng trần và kiếp này cái mà phàm nhân gọi là thần tiên khi đó… ta đã thành họ?
Võ Thừa như miêng mang lắc lắc đầu cười khổ.
Goẹt…
– Ngươi có tâm sự gì sao?
Âm thanh của Nguyệt Sư Vương vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của hắn.
– Không có gì, chỉ là lúc ta lâm vào ma chướng vô tình thấy một ta nửa ở nơi khác, tuy giống mà lại khác ta ở đây rất nhiều.
– Ồ…
Nguyệt Sư Vương ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi thần thức hắn như thủy triều quét lên người Võ Thừa.
Võ Thừa cũng không có ý ngăn cản, thần thức của Nguyệt Sư Vương bởi vì hắn biết người này không có ác ý.
Vài hơi thở trôi qua sắc mặt Nguyệt Sư Vương càng thêm đặc sắc cùng kỳ dị, hắn vương bàn tay chụp lấy cánh tay Võ Thừa lại một luồn thần thức dũng mãnh quét qua khí hải Võ Thừa hắn giật mình
kinh sợ, sau đó lại quét đến thức hải hắn càng thêm vẻ kỳ dị, hoàng toàn là một mảng sương mù không nhìn thấy gì.
– Ngươi không có trái tim?
Nguyệt Sự Vương sợ hãi lắp bấp mở miệng, đáp lại hắn Võ Thừa chỉ lắc đầu cười cười
Thức hải Võ Thừa thì chính là một mảnh thế giới, đều này người sống mấy trăm năm như hắn cũng lần đầu nhìn thấy, đặc biệt là cái hồ nước không lớn bên trong khí hải kia, lại có 7 màu lấp lánh như
cầu vồng chiếu gọi. Hắn có cảm giác mỗi một giọt nước cũng truyền ra một luồng linh lực đậm đặc hùng hồn đến khó tin.
Ấy là chưa nói đến mỗi cái cây ngọn cỏ trong phiến thiên địa này, vô cùng chân thực, đều này chỉ xuất hiện trong khí hải của những bậc đại năng trong truyền thuyết vậy mà nó lại sờ sờ trước mắt.
Nếu giao chiến với người này chỉ nói về độ linh lực cường đại trong cái hồ kia, nếu kéo dài trận chiến có lẽ sẽ khiến người ta giận sôi gan bể phổi.
Nguyệt Sư Vương vô cùng tin tưởng nếu Võ Thừa tùy ý một cái tia thần thức cấp bậc Thiên Thượng cảnh như hắn tiến vào sẽ sinh sinh bị diệt ngay tức khắc. Vã lại bên trong cái hồ kia dường như
còn có thứ gì đó khiến hắn vô cùng bất an chưa xuất hiện.
Hồi lâu sau Nguyệt Sư Vương chấn định lại tâm thần lên tiếng.
– Xin lỗi, ta cũng không nhìn ra được điều gì…
Võ Thừa mỉm cười gật đầu, hắn đã có quyết định, nếu Tinh Gia nói hắn nên cố gắn tu luyện thì một ngày mọi việc sẽ rõ ràng thì cứ làm như vậy.
Trò chuyện với Nguyệt Sư Vương thêm một lúc lâu Võ Thừa cũng biết khái quát về Uyên Linh Đại Lục, và phần nhiều là những cảm ngộ mà Nguyệt Sư Vương hắn đạt được khi có cảnh giới như hiện
tại.
– Tiếp theo có lẽ ta sẽ bế quan dùng Nguyên Căn Pháp Tắc của ngươi tặng để đột phá rào cản của Vô Thượng tiến vào bước kia.
Nguyệt Sư Vương gương mặt trịnh trọng lên tiếng.
– Chúc ngươi thành công.
Võ Thừa cũng không hỏi nhiều chỉ có thể chúc hắn thành công đột phá, mặc dù có Nguyên Căn Pháp Tắc nhưng muốn tiến vào cảnh giới kia cũng không hề đơn giản.
Nguyệt Sư Vương gật đầu một cái, trước khi rời đi hắn trịnh trọng nói với Võ Thừa.
– Khoảng thời gian tới có lẽ con gái ta sẽ đồng hành cùng ngươi một đoạn thời gian, khi đó mong ngươi chiếu cố tốt cho nàng, ta là người phụ thân không tốt, chỉ có thể tìm cách đột phá cảnh giới để
bảo vệ đứa con duy nhất này thôi.
Nói xong hắn hư không biến mất.
Võ Thừa gật gù, hắn cảm nhận được một tình yêu thầm lặng mà cao thượng của một người cha dành cho con gái trong lời nói Nguyệt Sư Vương.
Từ trong lời nói của Tinh Gia về người này, Võ Thừa không khỏi cảm thấy con người này có cuộc đời thật bi ai khốn khổ. Thở dài một hơi Võ Thừa đưa mắt nhìn lên Tinh không xa xôi mà huyền bí,
dường như có vài bóng người trong mơ hồ xuất hiện, trong tầm mắt có phần ngây dại của hắn.
Một đêm này thật dài…
Vài ngày sau Lưu nguyệt Tông một bầu khí thế sôi trào. Toàn tông môn đệ tử thi đấu. Chỉ là tranh đấu trong tông môn nên không có sinh tử chiến, chỉ là đến điểm thì dừng, nhìn tổng thể lực chiến của
các đệ tử tất cả trưởng lão tông chủ ai cũng gật gù táng thưởng.
Võ Thừa nhìn các đệ tử trong Lưu Nguyệt Tông tỉ thí hắn vô cùng cảm khái, quả thật thực lực một tông môn chỉ là hạ cấp mà thôi cũng có khả năng quét ngan Ngan Bạc Thành. Hắn cũng là người từng
chảy qua chiến đấu sinh tử ở đó, nói chung là quá chênh lệch, đều này giải thích vì sao các thế gia của các thành nhỏ đều muốn con cháu mình tiến vào các tông môn tu luyện.
Rất nhanh tỉ thí kết thúc những người được chọn sẽ tiến về các tông phái trung cấp tu luyện, ở đó sét về tài nguyên cùng công pháp đều cao hơn nên ai cũng muốn đến đó, ba người đứng đầu được
sắp xếp đến học viện Tây Đô.
Lại vài ngày nửa đi qua Võ Thừa cùng Tinh Gia và hai con thú đợi Hồ Nguyệt Nương Tông chủ Lưu Nguyệt Tông sau khi phân phó trong tông môn xong nàng nhẹ nhàng bay tới. Rất nhiều bậc lão làng
trong tông đến đưa tiễn, nhiều nhất là Lưu Sơn các nàng.
Đường mộng thu, Trúc Hà các nàng thần sắc phức tạp xa xa nhìn hai người, Tô Ngân đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía Tinh Gia, khi nàng biết Tinh gia không phải là hài tử mà là một cường giả
cao thâm thì sắc mặt lúc hồng lúc trắng, Tinh Gia hôm nay cũng không còn mang bộ dạng hài tử nửa mà đã giống như một người bình thường, một thân bạch y, mày kiếm mắt sáng vô cùng anh tuấn
như một thanh niên 21. 22 tuổi khiến cho Tô Ngân lúc nhìn thấy càng thêm ửng đỏ gương mặt.
Còn Trúc Vũ Hy khi nhìn Võ Thừa gương mặt nàng đượm buồn, đôi mắt có phần ửng đỏ, không biết đang nghĩ gì.
Tinh Gia khẽ liếc nhìn các mỹ nữ một cái hắn thở dài một tiếng khẽ lẩm bẩm.
– Toàn hàng cực phẩm không a. Chắc chắn Tinh Gia ta sẽ quay lại.
Hắn nhìn Tô Ngân các nàng khẻ phất tay một cái hơn 10 viên đan dược bay đến các nàng,
– Đây là Chú Nhan Đan. Các ngươi dùng vào sẽ giữ thanh xuân vài trăm năm không thành vấn đề a. Đợi ngày ta trở về… aizzz…
Các cô gái nắm đan dược trong tay thần sắc bịnh rịnh lúc trước liền tiêu thất, đối với nữ nhân, nhan sắc quả thật quan trọng hơn nhiều so với các vấn đề khác.
Tinh Gia mở to đôi mắt hồi lâu sau đó hắn nhếch miệng cười.
– Nữ nhân là phải đẹp a.
– Đi thôi chúng ta đi qua Độc Tà Tông một chuyến.
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương gật đầu. Tinh Gia nhảy lên lưng con khỉ, lúc này thân hình nó đã hóa to như một cái nhà, Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương cũng nhảy lên, rất nhanh đoàn người biến mất phía chân trời.
Trên một ngọn đồi hoang tàn. Nguyệt Sư Vương ngón nhìn theo phía đoàn người Tinh Gia khuất dạng phía chân trời, đôi mắt mang theo một sự yêu thương thầm lặng, sau đó hắn xa xa nhìn về một
hướng khác gương mặt lại hiện lên một tia sát khí khó che dấu.