Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 109
Võ thừa hoàn toàn không tránh né lấy quyền đổi quyền nắm đấm Lã Trọng Phát Đánh lên mặt Võ Thừa hắn có cảm giác như
đấm vào kim thiết cùng lúc đó quyền đầu của Võ Thừa đã nện thẳng lên lòng ngục hắn.
Âm thanh trầm muộn vang lên chỉ thấy Lã Trọng Phát như diều đứt dây bay ra xa xa thân hình nện thẳng xuống đất. Võ thừa
từng bước đi tới Lã Trọng Phát gian nan ngẩng đầu lên gương mặt nhợt nhạt khóe miệng tràng máu. Hắn nở một nụ cười khổ.
– Hạ gia từ lúc nào có cường giả như vậy?
Võ Thừa cuối mình xuống đưa cánh tay to bự của hắn ra Lã Trọng Phát cười khổ cũng đưa cánh tay hắn lên. Võ thừa dùng
chút lực kéo hắn dậy rồi gật đầu nói.
– Ngươi rất mạnh hy vọng một ngày kia trận chiến giữa chúng ta sẽ một lần nữa ung dung tái đấu.
Lã Trọng Phát nhìn Võ Thừa thật sâu một cái hắn ôm quyền cuối người với Võ Thừa sau đó đưa tay lên trái tim. Biểu hiện sự
tôn trọng đối thủ thuần phát nhất.
Võ Thừa gật đầu ngước nhìn sắc trời rồi gật đầu với Lã Trọng Phát một cái sau đó hắn nhúng người phía sau đôi cánh nhẹ vổ
bay đi.
Lã Trọng Phát nhìn theo bóng lưng Võ Thừa không biết hắn nghĩ gì rồi sắc mặt hiện lên sự kiên định hô lớn.
– Từ nay. Lã gia tộc không còn là gia tộc liên minh phụ thuộc của Triệu gia nửa. Chúng ta sẽ liên minh cùng Hạ gia.
Nói xong hắn móc trong ngực bình ngọc mà lúc trước Triệu Cảnh đã đưa cho hắn, thoáng nhìn qua hắn biết trong này chứa
cái gì. Gương mặt lạnh lẽo hắn vứt bình ngọc xuống đất hung hăng dẫm mạnh một cái.
– Triệu gia! Các ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa…
Lại 2 ngày trôi qua khoảng cách Võ Đài chiến mở ra chỉ còn lại 6 ngày. Vài ngày vừa qua đúng là ác mộng của Triệu gia.
Không ngừng có gia tộc phụ thuộc tuyên bố rời bỏ Triệu gia có không ích thế lực rục rịch vì chuyện này.
Triệu gia. Bản thân là một trong hơn 10 gia tộc có ảnh hưởng nhất định trong thành Ngan Bạc lại bất tri bất giác là tâm điểm
chú ý của các thế lực khác.
Bên trong một nghị sự đường của Triệu gia.
Keng… âm thanh vỡ nát của một bộ ấm trà trên bàn vang lên. Chỉ thấy một lão giả sắc mặt âm trầm quát lớn.
– Chỉ không quá 5 ngày đã có hơn 10 gia tộc phụ thuộc đã rời đi. Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Người này không ai khác chính là đại trưởng lão Triệu gia. Khí tức trên người hắn nội liễm biểu hiện người có tu vi thái ất lục
trọng đỉnh phong bằng với thái thượng trưởng lão Hạ gia.
– Bẩm đại trưởng lão. Nghe nói có một người tên là Võ Thừa liên tục tấn công vào các gia tộc liên minh của chúng ta. Các gia
tộc kia bạc nhược hoặc sẽ bị hắn phế bỏ tu vi hoặc chọn cách đầu nhập Hạ gia.
Một trung niên thần sắc ngưng trọng liên tục dâng lên những báo cáo về tinh hình xảy ra.
– Hạ gia… ta không chủ động khiêu khích đến thì các ngươi tưởng ta sợ các ngươi sao?
Đại trưởng lão Triệu gia nghiến răng nghiến lợi.
– Trả lời lại Thái Gia cùng Quách Gia ta đồng ý thỏa thuận với bọn họ. ba ngày sau tiến quân đánh Hạ Gia.
Nói xong lão ngồi dựa lưng vào ghế thần sắc âm trầm nhìn xa xa gương mặt không hiện lên vẽ vui hay giận.
.
Hạ gia nơi sơn cốc đóng quân.
Vài ngày trở lại đây không ngừng có đội ngũ tiến đến nơi đây biểu đạt thành ý liên minh cùng Hạ gia thế nên đội ngủ Hạ gia
hiện tại đã là một thế lực mạnh mẽ bậc nhất trong chiến địa.
Trên một bàn đá lớn nơi giải quyết chính sự tạm thời của Hạ gia.
– Chư vị thám báo cho biết Thái Gia, Quách gia, cùng Triệu gia đã quyết định liên minh và ba ngày nữa sẽ tấn công nơi đây.
Hạ Đồ thần sắc có chút ngưng trọng đứng dậy phát biểu trước gần 30 người. Hiển nhiên tất cả những người ở đây đều là tộc
trưởng hoặc trưởng lão đứng đầu trong các gia tộc liên minh.
Nghe lời nói của thái thượng trưởng lão Hạ gia tất cả mọi người nhất thời rơi vào trầm tư.
– Được lắm ta đã sớm không vừa mắt Quách gia cùng Thái gia kia lâu rồi lần này một lần đại chiến cho Quách gia chó má kia
nếm mùi vị diệt tộc.
Người lên tiếng chính là tộc trưởng Lưu gia.
– Lưu lão đầu chúng ta biết các ngươi cùng Quách gia thù hoằn sâu nặng nhưng các ngươi cũng nên kiềm chế, lấy đại sự làm
chính.
– Mang Hữu Hình ngươi sợ thì cứ nói là sợ cần gì phải nhiều lời.
– Ngươi… hừ ở đây lấy số đông làm quyết định đâu phải muốn đánh là đánh.
Trung niên tên Mang Hữu Hình hừ lạnh khoanh tay trước ngực rất bực bội lên tiếng.
Hạ Đồ ở một bên thấy cảnh này hắn cũng lắc đầu cười khổ. Từ khi có nhiều gia tộc đến ký kết liên minh tạm thời, trên bàn
nghị sự cũng nhiều người hơn trước, đồng nghĩa với việc thường xuyên diễn ra các ý kiến trái chiều với nhau. Chẳng ai muốn
thua ai cả. Lão thở dài một hơi đưa mắt nhìn về phía Tinh Gia.
Tinh Gia lúc này đang ở cạnh bên tộc Trưởng Diệp gia. Liếc mắt đưa tình thỉnh thoảng còn nắm tay mỹ phụ này ngấm qua
ngấm lại rồi chỉ chỉ gì đó cứ như ở đây là công viên, nơi hẹn hò của các cặp tình nhân mới lớn.
Hạ Đồ tráng đổ đầy mồ hôi trong lòng cười khổ không thôi. Vị này cường giả nhưng lại không hề có ý quan tâm đến chiến sự
chỉ khi nào lão ngỏ lời xin ý kiến mới chịu ra mặt.
– Tinh Gia a…
Hạ Đồ khổ sở gọi nhỏ một tiếng Tinh Gia đang nắm tay thiếu phụ kia thì giật mình rồi buông tay thiếu phụ xuống khục khục ho
một tiếng.
– Ừm… hả… à… các ngươi… bàn công việc tới đâu rồi.
Nhất thời nghị sự đang huyên náo bỗng dưng im lặng nhiều ánh mắt có phần cổ quái nhìn về phía Tinh Gia. Nhiều người sớm
ở đây thì cũng đã quen với việc người này giống như từ hành tinh khác rơi xuống khi bàn chính sự.
Nhưng vài người mới đến gia nhập nhất thời cũng ngẩn ra. Họ không ngừng tự hỏi người này có thật sự là cường giả như
trong lời của những người ở đây không?
– Tinh Gia. Ngày thấy chúng ta sẽ chính diện đánh với ba thế lực hay chọn cách phòng ngự?
Tinh Gia cười cười nói..
đấm vào kim thiết cùng lúc đó quyền đầu của Võ Thừa đã nện thẳng lên lòng ngục hắn.
Âm thanh trầm muộn vang lên chỉ thấy Lã Trọng Phát như diều đứt dây bay ra xa xa thân hình nện thẳng xuống đất. Võ thừa
từng bước đi tới Lã Trọng Phát gian nan ngẩng đầu lên gương mặt nhợt nhạt khóe miệng tràng máu. Hắn nở một nụ cười khổ.
– Hạ gia từ lúc nào có cường giả như vậy?
Võ Thừa cuối mình xuống đưa cánh tay to bự của hắn ra Lã Trọng Phát cười khổ cũng đưa cánh tay hắn lên. Võ thừa dùng
chút lực kéo hắn dậy rồi gật đầu nói.
– Ngươi rất mạnh hy vọng một ngày kia trận chiến giữa chúng ta sẽ một lần nữa ung dung tái đấu.
Lã Trọng Phát nhìn Võ Thừa thật sâu một cái hắn ôm quyền cuối người với Võ Thừa sau đó đưa tay lên trái tim. Biểu hiện sự
tôn trọng đối thủ thuần phát nhất.
Võ Thừa gật đầu ngước nhìn sắc trời rồi gật đầu với Lã Trọng Phát một cái sau đó hắn nhúng người phía sau đôi cánh nhẹ vổ
bay đi.
Lã Trọng Phát nhìn theo bóng lưng Võ Thừa không biết hắn nghĩ gì rồi sắc mặt hiện lên sự kiên định hô lớn.
– Từ nay. Lã gia tộc không còn là gia tộc liên minh phụ thuộc của Triệu gia nửa. Chúng ta sẽ liên minh cùng Hạ gia.
Nói xong hắn móc trong ngực bình ngọc mà lúc trước Triệu Cảnh đã đưa cho hắn, thoáng nhìn qua hắn biết trong này chứa
cái gì. Gương mặt lạnh lẽo hắn vứt bình ngọc xuống đất hung hăng dẫm mạnh một cái.
– Triệu gia! Các ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa…
Lại 2 ngày trôi qua khoảng cách Võ Đài chiến mở ra chỉ còn lại 6 ngày. Vài ngày vừa qua đúng là ác mộng của Triệu gia.
Không ngừng có gia tộc phụ thuộc tuyên bố rời bỏ Triệu gia có không ích thế lực rục rịch vì chuyện này.
Triệu gia. Bản thân là một trong hơn 10 gia tộc có ảnh hưởng nhất định trong thành Ngan Bạc lại bất tri bất giác là tâm điểm
chú ý của các thế lực khác.
Bên trong một nghị sự đường của Triệu gia.
Keng… âm thanh vỡ nát của một bộ ấm trà trên bàn vang lên. Chỉ thấy một lão giả sắc mặt âm trầm quát lớn.
– Chỉ không quá 5 ngày đã có hơn 10 gia tộc phụ thuộc đã rời đi. Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Người này không ai khác chính là đại trưởng lão Triệu gia. Khí tức trên người hắn nội liễm biểu hiện người có tu vi thái ất lục
trọng đỉnh phong bằng với thái thượng trưởng lão Hạ gia.
– Bẩm đại trưởng lão. Nghe nói có một người tên là Võ Thừa liên tục tấn công vào các gia tộc liên minh của chúng ta. Các gia
tộc kia bạc nhược hoặc sẽ bị hắn phế bỏ tu vi hoặc chọn cách đầu nhập Hạ gia.
Một trung niên thần sắc ngưng trọng liên tục dâng lên những báo cáo về tinh hình xảy ra.
– Hạ gia… ta không chủ động khiêu khích đến thì các ngươi tưởng ta sợ các ngươi sao?
Đại trưởng lão Triệu gia nghiến răng nghiến lợi.
– Trả lời lại Thái Gia cùng Quách Gia ta đồng ý thỏa thuận với bọn họ. ba ngày sau tiến quân đánh Hạ Gia.
Nói xong lão ngồi dựa lưng vào ghế thần sắc âm trầm nhìn xa xa gương mặt không hiện lên vẽ vui hay giận.
.
Hạ gia nơi sơn cốc đóng quân.
Vài ngày trở lại đây không ngừng có đội ngũ tiến đến nơi đây biểu đạt thành ý liên minh cùng Hạ gia thế nên đội ngủ Hạ gia
hiện tại đã là một thế lực mạnh mẽ bậc nhất trong chiến địa.
Trên một bàn đá lớn nơi giải quyết chính sự tạm thời của Hạ gia.
– Chư vị thám báo cho biết Thái Gia, Quách gia, cùng Triệu gia đã quyết định liên minh và ba ngày nữa sẽ tấn công nơi đây.
Hạ Đồ thần sắc có chút ngưng trọng đứng dậy phát biểu trước gần 30 người. Hiển nhiên tất cả những người ở đây đều là tộc
trưởng hoặc trưởng lão đứng đầu trong các gia tộc liên minh.
Nghe lời nói của thái thượng trưởng lão Hạ gia tất cả mọi người nhất thời rơi vào trầm tư.
– Được lắm ta đã sớm không vừa mắt Quách gia cùng Thái gia kia lâu rồi lần này một lần đại chiến cho Quách gia chó má kia
nếm mùi vị diệt tộc.
Người lên tiếng chính là tộc trưởng Lưu gia.
– Lưu lão đầu chúng ta biết các ngươi cùng Quách gia thù hoằn sâu nặng nhưng các ngươi cũng nên kiềm chế, lấy đại sự làm
chính.
– Mang Hữu Hình ngươi sợ thì cứ nói là sợ cần gì phải nhiều lời.
– Ngươi… hừ ở đây lấy số đông làm quyết định đâu phải muốn đánh là đánh.
Trung niên tên Mang Hữu Hình hừ lạnh khoanh tay trước ngực rất bực bội lên tiếng.
Hạ Đồ ở một bên thấy cảnh này hắn cũng lắc đầu cười khổ. Từ khi có nhiều gia tộc đến ký kết liên minh tạm thời, trên bàn
nghị sự cũng nhiều người hơn trước, đồng nghĩa với việc thường xuyên diễn ra các ý kiến trái chiều với nhau. Chẳng ai muốn
thua ai cả. Lão thở dài một hơi đưa mắt nhìn về phía Tinh Gia.
Tinh Gia lúc này đang ở cạnh bên tộc Trưởng Diệp gia. Liếc mắt đưa tình thỉnh thoảng còn nắm tay mỹ phụ này ngấm qua
ngấm lại rồi chỉ chỉ gì đó cứ như ở đây là công viên, nơi hẹn hò của các cặp tình nhân mới lớn.
Hạ Đồ tráng đổ đầy mồ hôi trong lòng cười khổ không thôi. Vị này cường giả nhưng lại không hề có ý quan tâm đến chiến sự
chỉ khi nào lão ngỏ lời xin ý kiến mới chịu ra mặt.
– Tinh Gia a…
Hạ Đồ khổ sở gọi nhỏ một tiếng Tinh Gia đang nắm tay thiếu phụ kia thì giật mình rồi buông tay thiếu phụ xuống khục khục ho
một tiếng.
– Ừm… hả… à… các ngươi… bàn công việc tới đâu rồi.
Nhất thời nghị sự đang huyên náo bỗng dưng im lặng nhiều ánh mắt có phần cổ quái nhìn về phía Tinh Gia. Nhiều người sớm
ở đây thì cũng đã quen với việc người này giống như từ hành tinh khác rơi xuống khi bàn chính sự.
Nhưng vài người mới đến gia nhập nhất thời cũng ngẩn ra. Họ không ngừng tự hỏi người này có thật sự là cường giả như
trong lời của những người ở đây không?
– Tinh Gia. Ngày thấy chúng ta sẽ chính diện đánh với ba thế lực hay chọn cách phòng ngự?
Tinh Gia cười cười nói..