• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tử Kim đại đế (2 Viewers)

  • Chương 7

Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn










Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!








Gương mặt Ngô Vũ tràn đầy vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giống như có vảy rồng nằm dưới lớp da của anh vậy.


Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, chỉ sau vài phút, mồ hôi đã làm ướt đẫm trường bào của anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh gần như ngất đi.


Nhưng với ý chí mạnh mẽ, anh cắn răng chịu đựng cơn đau, con ngươi trở nên trắng bệch bất thường như không còn chút máu.


Anh cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung rồi, ban đầu chỉ ở vùng bụng, đến bây giờ từng ngóc ngách trên cơ thể đều bắt đầu sưng tấy lên, làn da dần không chịu nổi tốc độ sưng phù này, từ từ nứt rách, máu tươi chảy ra.


Một lúc sau, trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, còn anh thì như bị ngâm trong bể máu, máu tươi nhuộm đỏ trường bào.


Lâm Hạo nhìn thấy vậy thì càng lo lắng hơn, không biết nên làm gì, lại định chạy đi tìm Ngô Kiến Lâm nhờ giúp đỡ.



vietwriter.vn



Ngô Vũ thấy vậy thì nhịn đau hét lên:


“Đừng đi, huynh không sao, nếu đệ đi thì tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó chúng ta càng nguy hiểm hơn!”


Lâm Hạo nghe thế liền dừng lại, cậu ấy càng nôn nóng hơn, đi không được mà ở lại cũng không xong, cậu đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.


Dù sao cậu ấy cũng mới mười hai tuổi, không thể nghĩ ra cách gì, sau khi nghe Ngô Vũ nói vậy thì càng thêm bối rối.


Nhìn thấy Lâm Hạo không còn định đi tìm Ngô Kiến Lâm nữa, Ngô Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn hết tâm trí cùng sức lực vào cơ thể.


“A!”



vietwriter.vn



Nửa giờ sau, cơn đau kích thích vào mỗi sợi dây thần kinh. Ngô Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gầm lên một tiếng đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đã bị phá hủy tan nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, cả người toàn máu là máu giống như huyết nhân vậy.


Cơn đau dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, cho dù cơ thể đã bắt đầu tê dại, nhưng nỗi đau đó vẫn dai dẳng bám riết không thể đuổi đi.


Cuối cùng, khi đã đến giới hạn chịu đựng, anh dường như cảm nhận được có thứ gì đó đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể mình?


Khí tức thần bí và huyền khí hỗn loạn trong cơ thể anh như tìm thấy được nơi thuộc về, nó điên cuồng xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của anh.


Nếu như bây giờ có một cường giả xuất hiện ở đây, dù cách qua thân thể cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong anh. Nếu là võ sĩ bình thường, thì có lẽ đã bị xé nát ngay khi sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể.


Nhưng Ngô Vũ không giống vậy, cơ thể anh thường xuyên được tôi luyện bằng các loại huyền dược và linh vật. Đây không phải lần đầu tiên anh chịu cảm giác xé nát vì quả huyền linh, thế nên cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.


Khi cơ thể hấp thụ sức mạnh của quả huyền linh, Ngô Vũ chỉ cảm thấy máu thịt xương cốt của anh giống như miếng bọt biển không từ chối bất kỳ thứ gì, hấp thụ hết huyền khí, mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi.


Anh đã quá quen thuộc cảm giác này rồi, bởi vì mỗi lần uống huyền dược, mọi ngóc ngách cơ thể anh đều nhanh chóng hấp thụ.


Vì thế, anh không hề ngạc nhiên trước biến hóa đột ngột thế này, thậm chí, đối với anh những điều này vô cùng bình thường.


Khí tức đáng sợ trong cơ thể Ngô Vũ đang từ từ hội tụ và bạo phát. Huyết khí toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào, máu thịt cũng đang tăng vọt!


“Rắc! Rắc...!”


Một tiếng nổ xương răng rắc vang lên trong cơ thể Ngô Vũ. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ thể anh đang đỏ bừng lên, giống như một khối sắt bị nung đỏ.


Nếu bây giờ anh còn sức lực kiểm tra, chắc chắn sẽ có thể phát hiện, vũng máu đỏ tươi dưới cơ thể anh ban nãy, đang từ từ trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim nhạt!


Cùng với sự biến đổi của cơ thể Ngô Vũ, dường như bên trong xuất hiện một lực hút nào đó.


Bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt đột nhiên tối đen như mực, trời đất như sắp sụp xuống, cảm giác đè nén to lớn như có tảng đá đè nặng trên ngực khiến người ta khó thở.


Sự biến đổi đột ngột này khiến sắc mặt tất cả người dân thị trấn Huyền Nguyệt chợt thay đổi.


“Rầm!”


Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động bốn phương tám hướng. Trái tim không khỏi run lên, bởi tiếng nổ này rất giống tiếng sấm.


Sấm chớp vang rền cuồn cuộn trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, giống như ông trời đang nổi giận, sấm chớp sắp đánh xuyên thủng bầu trời!


Thần lôi giống như những con rắn màu bạc, xoáy liên tục trong những đám mây, trông vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi, giống như ngày tận thế vậy!


Người dân thị trấn Huyền Nguyệt cho dù là người có thực lực mạnh mẽ hay yếu ớt, đều cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt võ sĩ có thực lực càng mạnh, càng cảm thấy rõ ràng hơn!


Trên ngọn núi cao tại thị trấn Huyền Nguyệt, một người trung niên mặc trường bào đen, mắt kiếm mày ngài, vẻ mặt cương trực đang mở to đôi mắt theo dõi sự biến hóa trên bầu trời, hai vệt ánh sáng từ mắt phóng ra, xông thẳng lên bầu trời!


Người đàn ông trung niên mặc trường bào đen, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực đáng sợ, ông đứng im trên đỉnh đồi, nhìn lên bầu trời u tối, vẻ mặt có chút mong chờ, rồi lại khẽ nhíu mày nói:


“Bắt đầu rồi à? Hy vọng cháu có thể thành công, nếu không thì thật sự hết hy vọng rồi”.


Nếu Ngô Vũ nghe thấy những lời này, nhất định sẽ có thể nhận ra người đàn ông trung niên này là ai, ông chính là Chú Trương anh từng gặp.


Nhưng trên người ông hiện tại ngoài sự cảnh giác cao độ, thì còn có kiếm ý thông thiên, muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời!


Ông ấy dường như không quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời lắm, chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục phóng tầm mắt về phía nhà họ Ngô, quan trọng nhất vẫn là “Ngô Vũ”!



vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom