-
Chương 161-165
Chương 161 [Chạy trốn], [Một khúc tương tư]
“Dương tiên sinh, chào anh.” Nhìn thấy Dương Lỗi đến, Tiền Phương Lan vội vàng đứng lên, khách sáo chào hỏi hắn.
Nói đến hợp tác thì đây vẫn là lần đầu tiên âm nhạc Tác Nhĩ hợp tác với Dương Lỗi.
Tiền Phương Lan tự giới thiệu bản thân một chút, sau đó lại giới thiệu cô gái bên cạnh.
“Chu Tiếu Tiếu?”
Dương Lỗi nhìn thoáng qua Chu Tiếu Tiếu. Tiền Phương Lan nói lần này muốn mua bài hát của hắn cho Chu Tiếu Tiếu hát. Tất nhiên, điều này có liên quan đến chống lưng to lớn phía sau Chu Tiếu Tiếu.
Giống như âm nhạc Hải Lam mua ca khúc cho Trương Sinh, Trương Mặc hát vậy.
Dương Lỗi không biết Chu Tiếu Tiếu, vừa rồi nghe Tiền Phương Lan giới thiệu thì hắn mới biết Chu Tiếu Tiếu này cũng là thành viên của nhóm nhạc nữ EMO.
Hôm qua, trong lúc đi dạo phố, hắn còn vô tình gặp được trưởng nhóm Lý Tuyết của nhóm nhạc đó.
“Anh chính là Mộc Dịch, người viết ra các ca khúc như [Gió nổi lên rồi], [Thiếu niên]... đó sao?”
Chu Tiếu Tiếu nhìn Dương Lỗi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tò mò: “Em rất thích nghe những bài hát do anh sáng tác, anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
Trong thời gian huấn luyện ở Hàn Quốc, Lý Tuyết chỉ tập trung luyện tập, không quan tâm đến tình hình trong nước. Nhưng Chu Tiếu Tiếu thì lại khác, những không không có việc gì làm thì cô ta đều chẳng luyện tập thêm mà chỉ nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì với Chu Tiếu Tiếu mà nói, thành tích không quan trọng, tới Hàn Quốc làm thực tập sinh chẳng khác nào đi du lịch.
Thế nên, một ngày cô ta có rất nhiều thời gian để theo dõi những truyện trong nước. Chu Tiếu Tiếu xem không sót tập nào của [Ca vương ca hậu], cũng rất sùng bái và tò mò về tác giả đứng sau những ca khúc của Dương Tuyết Nhu.
Lần này trở lại công ty, nghe nói công ty muốn tìm Mộc Dịch để hắn viết cho cô ta một ca khúc, Chu Tiếu Tiếu đã vô cùng hào hứng.
Dương Lỗi sửng sốt nhìn Chu Tiếu Tiếu vô cùng hưng phấn kia, cô gái này là fan hâm mộ của mình áo?
Hắn mỉm cười một cái: “Được chứ.”
Nói chuyện một lúc, Tiền Phương Lan dò hỏi: “Dương tiên sinh, ca khúc kia...”
Dương Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi Chu Tiếu Tiếu có yêu cầu gì về bài hát không.
Chu Tiếu Tiếu cười hì hì nói: “Em thích những bài hát nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là về đề tài tình yêu. Nhưng mà trình độ của em có hạn, không hát được những bài quá cao.”
Nói thẳng ra là cô ta muốn những bài hát nhẹ nhàng, dễ hát, nếu bài hát có độ khó cao quá thì cô ta không hát nổi.
Trong lúc cô ta nói, Dương Lỗi tìm kiếm trong đầu một chút, nhanh chóng chọn được một ca khúc đúng yêu cầu.
“Tôi hiểu yêu cầu của cô rồi, chờ tôi viết xong thì sẽ gửi cho cô.” Dương Lỗi nói thẳng.
“Tốt quá, vậy em cảm ơn anh trước.” Chu Tiếu Tiếu cười hì hì nói.
Có thể nhìn ra được tính cách của cô ta rất hoạt bát, sáng sủa.
Lúc này, Tiền Phương Lan hỏi: “Giá cả ca khúc này cứ dựa theo những gì chúng ta nói lúc trước mà tính, chia cho cậu 60%, ứng trước 500.000, nếu mang đi biểu diễn thì tính thêm 10% nữa...”
Lúc trước bọn họ đã trao đổi xong xuôi về giá cả rồi.
“Được.” Dương Lỗi gật đầu.
Sau khi trao đổi xong xuôi, buổi chiều Dương Lỗi vẫn còn phải đi gặp bên phía âm nhạc Viễn Đại nữa.
Hắn trao đổi xong xuôi hết rồi, công ty âm nhạc Hải Lam, công ty âm nhạc Tác Nhĩ, công ty âm nhạc Viễn Đại, mỗi công ty một bài.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Lỗi bắt đầu chìm vào suy tư.
Trong lòng hắn hơi động, trong lòng lập tức xuất hiện một giao diện, trên giao diện còn có những ô biểu tượng.
[Tiểu thuyết], [Âm nhạc], [Phim truyền hình], [Điện ảnh], [Trò chơi], [Douyin]...
Lúc này, ô biểu tượng [Tiểu thuyết] và [Âm nhạc] đều sáng lên, mà ô biểu tượng [Phim truyền hình] ở phía sau cũng sáng lên rồi!
Dương Lỗi tiến vào bên trong, những bộ phim truyền hình lần lượt hiện ra trước mắt hắn.
Giá trị danh vọng đã có: 38 109 008.
Lúc này, Dương Lỗi đã tích lũy được tận hơn 38 triệu giá trị danh vọng!
Mà khi giá trị danh vọng đạt được tới 30 triệu thì ô biểu tượng [Phim truyền hình] cũng đã sáng lên.
[Bắt đầu]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Phong Vân]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thiên hạ đệ nhất]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
Đông đảo những bộ phim truyền hình được xuất hiện, mỗi một bộ phim đều cần 30 triệu giá trị danh vọng để đổi!
Lúc trước Dương Lỗi đã xem thử [Bắt đầu], [Phong Vân], [Thiên hạ đệ nhất] rồi, mỗi một bộ phim đều vô cùng đặc sắc.
[Bắt đầu] kể về câu chuyện của nam nữ chính bị mắc kẹt trong một vụ nổ xe buýt và chết hơn chục lần liên tiếp, đến cuối cùng cũng may mắn cứu sống được toàn bộ người trên xe.
Sau khi xem bộ phim truyền hình này, Dương Lỗi không khỏi cảm thán trí tưởng tượng của biên kịch!
Thể loại phim tuần hoàn này chưa từng xuất hiện ở nước Hạ, hắn cảm thấy nếu như bộ phim này xuất hiện thì chắc chắn sẽ vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà ngoại trừ [Bắt đầu] thì còn có rất nhiều những bộ phim khác thể loại tuần hoàn cũng có nội dung vô cùng hấp dẫn.
Còn [Phong Vân] thì là một bộ phim võ hiệp huyền huyển, nước Hạ cũng có không ít, nhưng mà kỹ thuật quay phim kém nên không ai xem.
Mà nội dung của [Phong Vân] thì đặc sắc hơn những bộ phim cùng thể loại rất nhiều!
Theo cảm nhận của Dương Lỗi, nếu như [Phong Vân] được chiếu thì chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng.
Chỉ có điều, giá để đổi lấy những bộ phim này rất đắt, hiện giờ hắn cũng chỉ có hơn 30 triệu giá trị danh vọng mà thôi.
Hơn nữa, căn cơ hiện tại của hắn cũng chưa đủ, không đủ điều kiện để có thể quay những bộ phim này.
Chương 162 Bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long 1
Một bài hát có thể sẽ rất khó để có thể kiếm được một trăm triệu. Nước Hạ có bao nhiêu ca khúc, nhưng cũng chỉ có vài bài có thể đạt được con số đó mà thôi, hơn nữa còn tích lũy sau bao nhiêu năm tháng.
Nhưng một bộ phim truyền hình muốn kiếm được một trăm triệu là chuyện vô cùng dễ dàng. Chỉ cần có thể phát sóng trên đài truyền hình là có thể thu được hàng chục triệu rồi.
Dương Lỗi đương nhiên sẽ không bán kịch bản phim đi, hắn muốn sau này chính mình sẽ làm đạo diễn, dùng đoàn đội của mình để quay.
Hắn có thể chia lợi nhuận phim cho một số người khác, nhưng người đứng đầu phim nhất định phải là hắn.
Dương Lỗi xem mãi, nhưng không phải là xem kịch bản phim nữa, mà là ấn vào giao diện [Âm nhạc].
“Phía công ty âm nhạc Hải Lam muốn ca khúc truyền cảm hứng, mà còn là hai người hát. Bài [Chạy trốn] này khá thích hợp.”
Dương Lỗi chọn một bài hát.
“Chu Tiếu Tiếu của âm nhạc Tác Nhĩ thích bài hát nhẹ nhàng, dễ hát, không có nhiều độ khó. Ca khúc [Một khúc tương tư ] này rất hợp với yêu cầu của cô ta.”
[Một khúc tương tư ] không hề khó hát, rất dễ dàng khống chế được giọng, mà giai điệu cũng rất nhẹ nhàng bắt tai.
"Yêu cầu của công ty âm nhạc Viễn Đại là một bản tình ca có thể chữa lành tâm hồn và bài hát 'Kẻ theo đuổi ánh sáng' này rõ ràng có thể đáp ứng được với yêu cầu đó."
"Chạy trốn" và "Kẻ theo đuổi ánh sáng" được chuẩn bị cho ca vương và ca hậu, và "Một khúc tương tư" được chuẩn bị cho Chu Tiếu Tiếu, người có khả năng hát ở mức trung bình.
"Trao đổi!"
Đã quyết định, Dương Lỗi không lãng phí thời gian mà lập tức lựa chọn.
[Giá trị danh vọng đã có: 35 109 008]
Sau khi trao đổi, giá trị danh vọng của Dương Lỗi liền giảm đi ba trăm, còn lại ba mươi lăm triệu!
Trao đổi xong, Dương Lỗi đến phòng thu để thu âm bài hát.
Mặc dù, hắn hiểu rất rõ bài hát nhưng việc thu âm vẫn tốn kha khá thời gian.
Mấy tiếng đồng hồ chiều hôm trước thêm ngày hôm sau, mãi đến buổi chiều ngày thứ hai mới thu xong ba bài hát.
Sau khi thu âm, hắn đăng ký bản quyền bài hát và gửi đi.
"Oa, Mộc Dịch lợi hại thật. Anh ấy viết bài hát nhanh thật đấy." Mặt khác, Chu Tiếu Tiếu nhìn thấy bài hát do Dương Lỗi viết. Khuôn mặt xuýt xoa và vui sướng.
Cô ta xem bài hát. Khi nghe Dương Lỗi hát, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ kinh ngạc.
"Bài hát này hay quá."
Tất cả các bài hát do Dương Lỗi gửi đến đều do chính hắn hát. Việc phát âm sẽ không xảy ra sai lệch, nếu không thì hắn sẽ chỉ bảo dần dần.
Cô ta cẩn thận nghe đi nghe lại rồi bắt đầu hát nghiêm túc.
"Tiếu Tiếu, bài hát của Lý Tuyết trong câu lạc bộ của con sẽ được phát hành vào mười hai giờ trưa mai. Con có muốn thu âm bài hát của mình rồi phát hành không?" Một người đàn ông trung niên, cha của Chu Tiếu Tiếu, cười nói.
Người đàn ông tên là Chu Thiên Dương, một trong những giám đốc của công ty âm nhạc Tác Nhĩ.
"Ghi hình sẽ không mất nhiều thời gian chứ ạ?"
Chu Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là lùi lại một ngày đi ạ. Ngày mai con phải tham dự lễ cưới của bạn thân thời trung học."
"Được rồi, tùy con."
Chu Thiên Dương gật đầu cười. Con gái muốn ca hát thì để con làm điều con muốn. Ông ta không quan tâm về thành tựu, dù sao tiền trong nhà cũng đủ để con gái ông ta tiêu xài cả đời mà.
Về đến nhà, Tiêu Vũ đã tan làm, mẹ vợ Tôn Nhã Như cũng đang ở đó.
Hôm nay, Dương Lỗi khá bận nên hắn đã nhờ Tôn Nhã Như chăm sóc Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ.
"Mẹ, Tiểu Vũ." Dương Lỗi đi tới, mỉm cười nói.
"Anh về rồi sao?"
Tiêu Vũ cười, hỏi: "Thạch Đầu, mấy bài hát của anh đã xong hết chưa?"
Nghe con gái nói, Tôn Nhã Như cũng nhìn hắn.
Bà biết rằng Dương Lỗi đã viết thêm một số bài hát và bán chúng cho ba công ty âm nhạc lớn là công ty âm nhạc Hải Lam, công ty Tác Nhĩ và công ty Viễn Đại.
"Ừm, hợp đồng sẽ được ký vào ngày mai với số tiền đặt cọc là năm trăm nghìn nhân dân tệ. Anh sẽ được chia sáu mươi phần trăm lợi nhuận từ lượt tải xuống và mười phần trăm từ các buổi biểu diễn thương mại..." Dương Lỗi cười, nói.
Hai người đang nói về chuyện bài hát. Tôn Nhã Như cảm thán, con rể bà ngày càng giỏi giang.
Hải Lam, Tác Nhĩ và Viễn Đại,... đều là những công ty âm nhạc lớn mạnh nhất ở nước Hạ, giờ lại tìm đến con rể mời viết bài hát.
Nói chuyện một lúc, Tôn Nhã Như cũng mở lời: "Tiểu Vũ, ngày mốt chính là ngày đính hôn của hai đứa. Con với Dương Lỗi phải chuẩn bị thật tốt đấy."
Lễ đính hôn cũng là lúc họ hàng hai bên gặp mặt. Đặc biệt là đối với Tiểu Vũ khi cô đã sinh con trước khi kết hôn. Họ hàng lời ra tiếng vào càng khiến việc đính hôn thêm trọng đại.
"Mẹ, chúng con đã chuẩn bị sẵn sàng, khách sạn cũng đã đặt. Ngày mai, Thạch Đầu sẽ về nhà đón chú thím và cô đến." Tiểu Vũ cười, nói.
Cô nói rằng chú và thím dĩ nhiên là họ hàng của Dương Lỗi còn người cô là Dương Tuyết Nhu.
Cuộc thi "Ca vương ca hậu" đã kết thúc và Dương Tuyết Nhu sẽ trở về từ Thượng Hải vào ngày mai.
Chương 163 Bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long 2
"Vậy thì tốt." Tôn Nhã Như gật đầu nói: "Nhân tiện, cha con đã gọi cho bác cả. Bác đang bận công việc bên ngoài, nếu có thời gian thì sáng mai sẽ đến nhưng không chắc chắn. Còn bác gái và chị họ chắc chắn sẽ về. Lần này, chị họ con sẽ trở về cùng một người và cũng sẽ sớm đính hôn với người đó."
Tôn Nhã Như đang nói về anh trai của Tiêu Quốc Cường, gia đình Tiêu Quốc Phú.
Nghe vậy, Tiêu Vũ gật đầu, nói: "Con hiểu rồi."
Tài sản của gia đình bác cô ít nhất cũng phải hơn một tỷ tệ. Hơn nữa, việc kinh doanh cũng rất lớn, bận rộn bên ngoài cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí lâu lắm rồi, cô mới được gặp bác vào dịp Tết Nguyên đán.
Ở lại một lát rồi Tôn Nhã Như lại quay về nhà, bà không thể sống ở đây được.
Dương Lỗi ôm hai đứa trẻ, mỉm cười nói: "Tiểu Vũ, ngày mai anh sẽ quay lại. Buổi trưa anh sẽ về, em đón anh ở khách sạn nhé."
“Vâng.” Tiểu Vũ mỉm cười.
Cô mỉm cười. Giờ đây cuộc sống ngày càng tốt đẹp như những gì cô mong đợi.
Ù...ù...
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Lỗi đột nhiên reo lên, nhìn tên người gọi đến lại là Dương Tuyết Nhu.
“Cô ạ.” Dương Lôi cười, đáp.
Trên điện thoại, Dương Tuyết Nhu nói rằng cô ấy sẽ quay lại vào trưa mai. Ngoài ra, cô ấy có chuyện cần nói với Dương Lỗi.
"bài hát chủ đề của trò chơi Thiên Long sao ạ?" Dương Lỗi hơi ngạc nhiên.
"Đúng rồi, Tiểu Lỗi. Trò chơi Thiên Long vừa đăng tin tìm kiếm bài hát. Bọn họ chỉ cần bản quyền bài hát trong trò chơi, không cần các bản quyền khác. Hơn nữa, bọn họ sẵn sàng đặt cọc ba triệu.” Dương Tuyết Nhu nói.
"Cô cũng vừa mới biết được tin này, không lâu sau tin tức sẽ sớm xuất hiện trên mạng."
Cô mỉm cười, nói: “Tiểu Lỗi, cháu viết nhạc hay như vậy, sao không viết thử xem?”
Dương Lỗi gật đầu, cười nói: " Dạ cô, cháu hiểu rồi."
Trong lòng hắn thực sự có hơi lung lay.
Thiên Long là một trong những trò chơi trực tuyến lớn nhất nước Hạ. Lần đầu tiên ra mắt cách đây sáu năm, trò chơi đã cực kỳ nổi tiếng. Vào thời kỳ đỉnh cao, thậm chí có hơn một triệu người tham gia tranh đấu theo đội cùng lúc! Có thể thấy trò chơi này phổ biến ra sao!
Nghe được tin này, trái tim Dương Lỗi xao động.
Đầu hắn có nhiều bài hát như vậy. Lựa một bài làm bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long nhất định sẽ được chọn.
"Có chuyện gì vậy? Thạch Đầu? Là cô gọi sao?" Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Vũ ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Ừm."
Dương Lỗi gật đầu và nói về việc trò chơi Thiên Long đã trả rất nhiều tiền để tìm bài hát chủ đề.
"Trò chơi Thiên Long sao?"
Vẻ mặt Tiêu Vũ có chút ngạc nhiên, nói: "Em nhớ lúc trước anh cũng từng chơi trò này."
Thành thật mà nói, trò chơi Thiên Long thực sự rất nổi tiếng ở nước Hạ, có ít nhất hàng chục triệu người đã chơi nó! Đây là trò chơi trực tuyến lớn nhất, vốn của công ty trò chơi Thiên Long cũng cực kỳ hùng hậu. Lần này, chi ba triệu tiền thưởng cho bài hát chủ đề còn không yêu cầu các loại bản quyền khác, đã chứng minh được thực lực của nó.
"Chà, anh sẽ suy nghĩ thử xem liệu chúng ta có thể lấy ba triệu hay không." Dương Lỗi cười nói.
Thấy tiền trước mắt mà không kiếm được. Chẳng lẽ hắn có nhiều bài hát đủ để sánh ngang toàn bộ nền âm nhạc nước Hạ, lại không thể so với người khác viết sao?
Hắn đang nói chuyện. Lúc này, ý thức của hắn tiến vào giao diện [Âm nhạc], bắt đầu tìm kiếm bài hát.
Ngay sau đó, Dương Lỗi đã chốt một bài hát!
"Chính là nó, ‘Bán thành yên sa’!"
Dương Lỗi đã chọn một bài hát.
Nhắc đến “Bán thành yên sa", đây là bài hát thuộc một phong cách âm nhạc chưa từng xuất hiện ở nước Hạ được gọi là nhạc cổ phong!
Cả lời bài hát, giai điệu,...đều khiến Dương Lỗi bất ngờ ngay lần đầu nghe thử.
Đặc biệt là lời bài hát, hoàn toàn khác với những bài hát hiện có ở nước Hạ.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng rằng một khi phong cách âm nhạc mới này xuất hiện, nó nhất định sẽ gây chấn động.
Trong kế hoạch của hắn, những bài hát như vậy sẽ chỉ được phát hành khi bản thân thành lập công ty riêng.
Bởi vì hắn có linh cảm, những bài hát mang đặc sắc nước Hạ như vậy rất dễ được mọi người đón nhận!
Bài hát về tình yêu, bài hát truyền cảm hứng,....không có gì khác biệt cả, nước Hạ và các quốc gia khác đều có những bài hát như vậy.
Nhưng mang âm hưởng xưa tựa "Bán thành yên sa", các quốc gia khác không thể bắt chước.
Nước Hạ lưu truyền năm ngàn năm, các nước khác mới có từng ấy năm sao mà học theo được?
Tuy nhiên, trò chơi Thiên Long lại chỉ yêu cầu bản quyền biểu diễn bài hát. Thậm chí không cần phải tải bài hát về, bất kỳ ai cũng có thể lấy được nó.
“Thạch Đầu, anh muốn viết bài gì?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Dương Lỗi cười nói: "Ngày mai em sẽ biết thôi."
Ngày hôm sau, Dương Lỗi đi chuẩn bị "Bán thành yên sa".
Bài hát "Bán thành yên sa" cần nhiều loại nhạc cụ, bao gồm trống điện, sáo trúc, đàn tỳ bà, đàn guitar, thanh chuông,... So với các bài hát khác, bài này cần kết hợp nhiều nhạc cụ hơn.
Yêu cầu đa dạng về nhạc cụ khiến việc tạo ra nó càng khó khăn hơn.
Tuy nhiên, sau khi trao đổi bài hát, Dương Lỗi đã nắm rõ "Bán thành yên sa" trong lòng bàn tay. Vì vậy việc sản xuất sẽ được thực hiện rất nhanh thôi.
Theo tin tức mà Dương Lỗi nhận được từ Dương Tuyết Nhu, trò chơi Thiên Long đã mời Phương Văn, Tịch Vũ, Triệu Quân Hàn và nhiều người khác sáng tác nên chắc hẳn hiện giờ họ có khá nhiều bài hát rồi.
Hắn phải hoàn thiện nó càng sớm càng tốt và gửi nó ngay trong hôm nay trước khi quá muộn.
Chương 164 "Bán thành yên sa"
Hắn tự mình trình bày bài hát. Hắn hiểu rõ "Bán thành yên sa” từng chân tơ kẽ tóc. Độ khó của bài này không quá cao nên có thể nói Dương Lỗi đã hát rất hoàn hảo.
Hắn bắt đầu bận rộn từ sáng sớm đến hơn hai giờ chiều mới hoàn thành bài hát.
Sau đó, Dương Lỗi lập tức gửi bài hát đến trò chơi Thiên Long.
Lúc này, tại phòng kế hoạch của trò chơi Thiên Long.
Tôn Nguyệt là quản lý phòng kế hoạch trò chơi Thiên Long, đồng thời, anh ta cũng là người lên kế hoạch cho sự kiện bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long này.
Không rõ các nguồn tin bị rò rỉ bên ngoài đến từ đâu nhưng trên thực tế, các cuộc gọi đến về bài hát đã kéo dài gần một tháng. Tôn Nguyệt đã nhận được rất nhiều bài hát, bao gồm cả bài của Phương Văn và những người khác. ....
Có thể nói, các nhà soạn nhạc nổi tiếng ở nước Hạ đều được trò chơi Thiên Long mời viết nhạc.
Tiền thưởng là ba triệu và tất cả các bản quyền khác đều không cần thì ngay cả Phương Văn và những người kia cũng sẽ bị đồ tốt như vậy cám dỗ.
Nhưng Tôn Nguyệt vẫn chưa hài lòng.
"Trưởng phòng Tôn, việc chọn lựa bài hát đến đâu rồi?" Tổng giám đốc của trò chơi Thiên Long gọi điện để hỏi về bài hát chủ đề.
Tôn Nguyệt nhanh chóng trả lời: "Tổng giám đốc, trong số những bài hát gửi tối, bài thích hợp nhất cho trò chơi của chúng ta vẫn là bài ‘Giang hồ’ do Phương Văn sáng tác."
Ngay cả khi bất mãn, anh ta chỉ có thể chọn ra bài ổn nhất trong số những bài hát không ưng ý kia.
Thành thật mà nói, chất lượng bài hát "Giang hồ" của Phương Văn thực sự rất tốt. Nhưng Tôn Nguyệt và những người khác luôn cảm thấy nó còn thiếu một cái gì đó.
"‘Giang hồ’ sao?" Ngô Minh, tổng giám đốc của trò chơi Thiên Long, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu đã tìm thấy bài nào thích hợp hơn ‘Giang hồ’ chưa?"
Bài hát này ông ta cũng đã từng nghe qua. Trên thực tế, trước đó, Thiên Long cũng có bài hát chủ đề. So với bài hát chủ đề lúc trước, "Giang hồ" cũng không có gì nổi bật nên bọn họ có hơi không hài lòng.
Chắc chắn họ muốn tìm những sự lựa chọn tốt hơn, chất lượng cao hơn, tốt nhất là những bài xuất sắc nhất.
"Trưởng phòng Tôn, trưởng phòng Tôn!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người đàn ông độ ba mươi tuổi chạy vào văn phòng với vẻ mặt vui mừng.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Ngô Minh, Tôn Nguyệt cúp điện thoại nhìn người vừa đến và hỏi.
Nét mặt mừng rỡ của người này nhất định là đến báo tin vui.
"Trưởng phòng Tôn, chúng tôi đã nhận được một bài hát chủ đề khác, bài hát này là do Mộc Dịch viết." Người đến báo tin vui vẻ nói.
"Mộc Dịch? Anh ấy nhanh như vậy sao?" Nghe tin này, Tôn Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Anh ta dĩ nhiên là biết Mộc Dịch. Trước đó, anh ta đã mời gần như tất cả các nhà soạn nhạc hàng đầu ở nước Hạ viết bài hát chủ đề cho Thiên Long nhưng chưa có bài nào ưng ý cả.
Lần này "Ca vương ca hậu" cũng khiến anh ta chú ý đến cái tên Mộc Dịch.
Nhưng những bài hát do Mộc Dịch sáng tác đều là những bài hát truyền cảm hứng, không có chút gì liên quan đến trò chơi.
Tuy nhiên, vì thời gian thu thập bài hát chủ đề sắp kết thúc, anh ta nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định tìm đến Mộ Dịch xem có bài hát nào hay không.
Họ đã liên hệ trực tiếp với Dương Tuyết Nhu và họ vừa mới liên lạc ngày hôm qua. Chỉ một ngày sau, họ không ngờ rằng bài hát đã được gửi đến.
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt người kia, Tôn Nguyệt cảm động hỏi: "Chất lượng bài hát có tốt không?"
Người báo tin gật đầu, vội vàng nói: "Trưởng phòng Tôn, tôi cảm thấy bài hát này thích hợp với trò chơi của chúng ta hơn bài ‘Giang hồ’ của Phương Văn."
Người kia đưa một chiếc USB và nói: "Bài hát nằm trong USB."
Tôn Nguyệt gật đầu, mở USB và nhìn thấy tên bài hát.
" ‘Bán thành yên sa’ sao?" Anh ta lẩm bẩm.
Nhấp để phát bài hát, âm thanh của các loại nhạc cụ vang lên từ khúc dạo đầu hòa quyện vào nhau. Lắng nghe thật kỹ, khuôn mặt Tôn Nguyệt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Một bài hát hay là bài hát mà khi lắng nghe, bạn có thể nhìn thấy được những viễn cảnh được mô tả ngay trong tâm trí mình. Ngay khi khúc dạo đầu của bài hát này vang lên, Tôn Nguyệt có thể cảm nhận được sức lôi cuốn mạnh mẽ của võ thuật giang hồ, như thể cuộc sống phiêu bạt giang hồ đang từ từ hiện ra trước mặt.
“Chính là loại cảm giác này!”
Nghe nhạc, Tôn Nguyệt hưng phấn trong lòng.
Khúc nhạc dạo, kết hợp với trò chơi Thiên Long của bọn họ, quả thực cả hai là sự kết hợp hoàn mỹ!
Cố nén hưng phấn trong lòng, Tôn Nguyệt tiếp tục nghe .
"Ái tình có phần giống như diều đã đứt dây
Kết cục buồn hơn đoạn dây ta giữ lấy
Hận thù có phần giống như một vòng tròn
Oan oan tương báo không hồi kết
Chỉ vì để hoàn thành một tâm nguyện
Còn phải trả giá bao nhiêu máu tươi
Lời nói trung nghĩa ấy
Vẫn là lời bịa đặt tự lừa mình dối người..."
Một đoạn ca từ xuất hiện, trong mắt Tôn Nguyệt lại lộ ra một chút kinh ngạc.
" Ca từ này..."
Trong cảm giác của anh ta, ca từ của bài hát này đầy sự hấp dẫn kỳ diệu.
Nghe đến phần sau.
"Nửa thành khói cát
Binh khí xông lên, hào thành hạ xuống
Kim qua thiết mã
Thay ai tranh thiên hạ
Nhất tướng công thành vạn cốt khô
Khiến người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh..."
Chương 165 Ba triệu đến tay
Nghe đến đó, Tôn Nguyệt nhịn không được vỗ tay.
"Tuyệt!"
Tôn Nguyệt nghe qua rất nhiều bài hát, nhất là vì ca khúc chủ đề của trò chơi Thiên Long lần này nên phải càng nghe rất nhiều bài hát, nhưng vẫn không có một bài hát nào là hài lòng, dù là Phương Văn viết thì anh ta vẫn cảm thấy còn kém một chút, nhưng điểm còn kém ở đâu, anh ta lại không nói ra được.
Hiện tại, anh ta đã biết rồi!
Bài hát [Bán thành yên sa], cả bài hát nghe như đang miêu tả một giang hồ, ca từ như thơ cổ, càng làm cho người ta cảm nhận được những câu chuyện trong giang hồ.
Trước đó, không có ca từ của một ca khúc nào có thể đạt tới trình độ như vậy.
Tôn Nguyệt cảm thấy, bài hát này hoàn toàn là chuẩn bị cho trò chơi Thiên Long, phù hợp 100%!
Nghe xong cả bài hát, Tôn Nguyệt vội vàng mang ca khúc này tới văn phòng của Tổng giám đốc Ngô Minh.
"Tổng giám đốc, tìm được bài hát rồi!"
Tôn Nguyệt hưng phấn nói.
Tổng giám đốc của Thiên long Ngô Minh nghe xong, mắt cũng sáng lên.
"Chính là loại cảm giác này!"
Ông ta là một trong những người phát triển trò chơi Thiên Long, lúc này bài hát [Bán thành yên sa] đã hoàn toàn đi vào trong lòng ông ta.
"Tôn Nguyệt, bài hát này do ai sáng tác?" Ngô Minh liền vội vàng hỏi.
Tôn Nguyệt cười nói: "Tổng giám đốc, bài hát này là do Mộc Dịch sáng tác, chính là Mộc Dịch sáng tác ra các bài hát [Giấc mơ ban đầu], [Ngày mai tươi sáng hơn] ,…”
"Thì ra là hắn."
Ngô Minh gật đầu, cười nói: "Trước đó tôi còn tưởng rằng Mộc Dịch này chỉ sáng tác những bài hát truyền cảm hứng."
Rất nhiều ca khúc sáng tác theo cùng một thể loại đơn nhất, có ca sĩ tình yêu, ngày ngày chia tay, có ca sĩ nhạc rock, có ca sĩ dân ca, v.v. am hiểu nhiều thể loại bài hát rất ít.
Mà trước đó Dương Lỗi cho mọi người cảm giác là rất am hiểu về thể loại nhạc truyền cảm hứng, dù sao trên [Ca vương ca hậu], Dương Lỗi đã cùng lúc sáng tác ra bảy bài hát truyền cảm hứng, mà hiện lượt tải xuống đều đã vượt quá 10 triệu!
Phải biết rằng, trên nền tảng âm nhạc của nước Hạ có hơn 300 bài hát có lượt tải xuống vượt quá 10 triệu, bài hát truyền cảm hứng cộng lại chỉ có 7 bài, một mình Dương Lỗi có thể so với tất cả các nhà soạn nhạc, nhà thơ sáng tác thể loại truyền cảm hứng,…
Nhưng lần này, Dương Lỗi lại sáng tác ra thể loại nhạc cổ phong, khiến người nghe bài hát vô cùng kinh ngạc.
Điều này khiến cách nhìn của bọn họ đối với Dương Lỗi có một chút thay đổi.
Trên thực tế, đây cũng là do Dương Lỗi cố ý hành động.
Hiện tại, hắn cùng lúc bán ra mấy bài hát, khẳng định phải sáng tác các thể loại khác nhau.
"Nửa thành khói cát
Binh khí xông lên …
Kim qua thiết mã
Thay ai tranh thiên hạ
…”
Ca khúc còn truyền đến bên tai, bọn họ càng nghe càng thấy hài lòng.
Tôn Nguyệt nghĩ một chút, hỏi: "Tổng giám đốc, Mộc Dịch gửi bài hát này tới, chúng ta có cần tìm người cover không?"
Dương Lỗi gửi tới chỉ là bản demo, giống như bài hát hắn gửi cho công ty âm nhạc Hải Lam, công ty âm nhạc Viễn Đại, không thể sử dụng phiên bản của hắn.
Nghe vậy, Ngô Minh ngẫm nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu, nói: "Không cần, ta cảm thấy Mộc Dịch hát rất hay, tìm ca sĩ khác không chắc là có thể hát ra loại cảm giác này, hơn nữa tìm ca sĩ biểu diễn,... lại tốn thời gian và tốn tinh lực, ngày mai là trò chơi thiên long của chúng ta tròn bảy năm, ngày mai sau khi cập nhật trò chơi, bài hát [Bán thành yên sa] cần phải được thêm vào, thời gian của chúng ta rất khẩn cấp, cũng không có thời gian đi tìm ca sĩ khác nữa, cho nên hãy sử dụng phiên bản của Mộc Dịch biểu diễn!"
Ông ta cảm thấy Dương Lỗi hát rất hay, đã hay như vậy, thì cũng không cần lựa chọn thêm nữa.
Coi như dù lựa chọn ca sĩ khác, thì cuối cùng rất có thể ông ta vẫn là chọn phiên bản biểu diễn của Dương Lỗi.
Ngô Minh ra lệnh: "Tôn Nguyệt, ngươi mau chóng đi gặp Dương Lỗi, hoàn thành ký kết hợp đồng, Thiên Long chúng ta mua quyền sử dụng bài hát [Bán thành yên sa] này cho trò chơi với giá 3 triệu, về phần bản quyền tải xuống khác,… tất cả vẫn thuộc về Mộc Dịch..."
Bọn họ là công ty trò chơi, thật đúng là không quan tâm đến việc chia phần trăm bản quyền tải xuống của bài hát,…làm trò chơi kiếm tiền nhiều hơn so với bài hát.
"Được, Tổng giám đốc, ta lập tức đi sắp xếp."
Tôn Nguyệt vội vàng gật đầu.
......
Người của công ty trò chơi Thiên long có tốc độ rất nhanh, Tôn nguyệt lúc này liên hệ Dương Lỗi, nói muốn sử dụng âm thanh của hắn, ngoài ra bọn họ hẹn địa điểm để ký kết hợp đồng.
Về việc sử dụng âm thanh của mình, Dương Lỗi suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Cái này không có gì to tát, hắn chỉ ở sau hậu trường, và cũng không lộ mặt trước công chúng, chỉ có giọng hát thôi thì người khác không có khả năng nhận ra hắn.
Một bên đang liên hệ, bên này trò chơi thiên long đã bắt tay vào chế tác, chuẩn bị cho ngày mai trò chơi Thiên Long tròn bảy năm.
Cúp điện thoại, Dương Lỗi mang trên mặt vẻ tươi cười.
"Thạch Đầu, đều đã bàn xong rồi phải không ?" Tiêu Vũ cười hỏi.
Dương Lỗi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Trò chơi Thiên long đã chuẩn bị mua bài hát [Bán thành yên sa] làm ca khúc chủ đề , chồng em lập tức kiếm được ba trăm vạn."
Nghe vậy, Tiêu Vũ cười ha hả nói: "Thạch Đầu thật lợi hại."
Đúng lúc này, cách đó không xa mẹ Tiêu - Tôn Nhã Như đi tới, cười nói: tiểu Vũ, các con đang nói cái gì ba 3 triệu vậy?"
Hôm nay con gái của mình cùng con rể đi tham gia một hôn lễ, chủ nhân hôn lễ kia là một người bạn của Tiêu Vũ ở nhà xuất bản, cho nên Tiêu Vũ không thể mang theo một nhà bốn người đến đó.
Tôn Nhã Như biết nên cũng vội vàng nói để bà đến chăm hai đứa cháu gái ngoại.
Hiện tại, bà có thời gian là liền đến chăm sóc hai đứa cháu gái ngoại.
Trên thực tế, bà là một giáo viên, bình thường thì thứ bảy chủ nhật sẽ đến giúp con gái chăm một chút, còn vào mùa nghỉ đông và nghỉ hè, về cơ bản thì hai đứa trẻ Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ mỗi ngày đều do bà chăm sóc.
Nhưng kì nghỉ hè năm nay, cha Dương Lỗi đến, bà có rất ít cơ hội, trong lòng oán niệm sâu đậm.
"Mẹ, trang web trò chơi công ty Thiên Long chuẩn bị một ca khúc chủ đề, mua với giá là 3 triệu, bài hát của Thạch đầu viết đã được chọn." Tiêu Vũ cười nói.
“Dương tiên sinh, chào anh.” Nhìn thấy Dương Lỗi đến, Tiền Phương Lan vội vàng đứng lên, khách sáo chào hỏi hắn.
Nói đến hợp tác thì đây vẫn là lần đầu tiên âm nhạc Tác Nhĩ hợp tác với Dương Lỗi.
Tiền Phương Lan tự giới thiệu bản thân một chút, sau đó lại giới thiệu cô gái bên cạnh.
“Chu Tiếu Tiếu?”
Dương Lỗi nhìn thoáng qua Chu Tiếu Tiếu. Tiền Phương Lan nói lần này muốn mua bài hát của hắn cho Chu Tiếu Tiếu hát. Tất nhiên, điều này có liên quan đến chống lưng to lớn phía sau Chu Tiếu Tiếu.
Giống như âm nhạc Hải Lam mua ca khúc cho Trương Sinh, Trương Mặc hát vậy.
Dương Lỗi không biết Chu Tiếu Tiếu, vừa rồi nghe Tiền Phương Lan giới thiệu thì hắn mới biết Chu Tiếu Tiếu này cũng là thành viên của nhóm nhạc nữ EMO.
Hôm qua, trong lúc đi dạo phố, hắn còn vô tình gặp được trưởng nhóm Lý Tuyết của nhóm nhạc đó.
“Anh chính là Mộc Dịch, người viết ra các ca khúc như [Gió nổi lên rồi], [Thiếu niên]... đó sao?”
Chu Tiếu Tiếu nhìn Dương Lỗi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tò mò: “Em rất thích nghe những bài hát do anh sáng tác, anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
Trong thời gian huấn luyện ở Hàn Quốc, Lý Tuyết chỉ tập trung luyện tập, không quan tâm đến tình hình trong nước. Nhưng Chu Tiếu Tiếu thì lại khác, những không không có việc gì làm thì cô ta đều chẳng luyện tập thêm mà chỉ nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì với Chu Tiếu Tiếu mà nói, thành tích không quan trọng, tới Hàn Quốc làm thực tập sinh chẳng khác nào đi du lịch.
Thế nên, một ngày cô ta có rất nhiều thời gian để theo dõi những truyện trong nước. Chu Tiếu Tiếu xem không sót tập nào của [Ca vương ca hậu], cũng rất sùng bái và tò mò về tác giả đứng sau những ca khúc của Dương Tuyết Nhu.
Lần này trở lại công ty, nghe nói công ty muốn tìm Mộc Dịch để hắn viết cho cô ta một ca khúc, Chu Tiếu Tiếu đã vô cùng hào hứng.
Dương Lỗi sửng sốt nhìn Chu Tiếu Tiếu vô cùng hưng phấn kia, cô gái này là fan hâm mộ của mình áo?
Hắn mỉm cười một cái: “Được chứ.”
Nói chuyện một lúc, Tiền Phương Lan dò hỏi: “Dương tiên sinh, ca khúc kia...”
Dương Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi Chu Tiếu Tiếu có yêu cầu gì về bài hát không.
Chu Tiếu Tiếu cười hì hì nói: “Em thích những bài hát nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là về đề tài tình yêu. Nhưng mà trình độ của em có hạn, không hát được những bài quá cao.”
Nói thẳng ra là cô ta muốn những bài hát nhẹ nhàng, dễ hát, nếu bài hát có độ khó cao quá thì cô ta không hát nổi.
Trong lúc cô ta nói, Dương Lỗi tìm kiếm trong đầu một chút, nhanh chóng chọn được một ca khúc đúng yêu cầu.
“Tôi hiểu yêu cầu của cô rồi, chờ tôi viết xong thì sẽ gửi cho cô.” Dương Lỗi nói thẳng.
“Tốt quá, vậy em cảm ơn anh trước.” Chu Tiếu Tiếu cười hì hì nói.
Có thể nhìn ra được tính cách của cô ta rất hoạt bát, sáng sủa.
Lúc này, Tiền Phương Lan hỏi: “Giá cả ca khúc này cứ dựa theo những gì chúng ta nói lúc trước mà tính, chia cho cậu 60%, ứng trước 500.000, nếu mang đi biểu diễn thì tính thêm 10% nữa...”
Lúc trước bọn họ đã trao đổi xong xuôi về giá cả rồi.
“Được.” Dương Lỗi gật đầu.
Sau khi trao đổi xong xuôi, buổi chiều Dương Lỗi vẫn còn phải đi gặp bên phía âm nhạc Viễn Đại nữa.
Hắn trao đổi xong xuôi hết rồi, công ty âm nhạc Hải Lam, công ty âm nhạc Tác Nhĩ, công ty âm nhạc Viễn Đại, mỗi công ty một bài.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Lỗi bắt đầu chìm vào suy tư.
Trong lòng hắn hơi động, trong lòng lập tức xuất hiện một giao diện, trên giao diện còn có những ô biểu tượng.
[Tiểu thuyết], [Âm nhạc], [Phim truyền hình], [Điện ảnh], [Trò chơi], [Douyin]...
Lúc này, ô biểu tượng [Tiểu thuyết] và [Âm nhạc] đều sáng lên, mà ô biểu tượng [Phim truyền hình] ở phía sau cũng sáng lên rồi!
Dương Lỗi tiến vào bên trong, những bộ phim truyền hình lần lượt hiện ra trước mắt hắn.
Giá trị danh vọng đã có: 38 109 008.
Lúc này, Dương Lỗi đã tích lũy được tận hơn 38 triệu giá trị danh vọng!
Mà khi giá trị danh vọng đạt được tới 30 triệu thì ô biểu tượng [Phim truyền hình] cũng đã sáng lên.
[Bắt đầu]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Phong Vân]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thiên hạ đệ nhất]: dùng 30 triệu giá trị danh vọng để đổi.
Đông đảo những bộ phim truyền hình được xuất hiện, mỗi một bộ phim đều cần 30 triệu giá trị danh vọng để đổi!
Lúc trước Dương Lỗi đã xem thử [Bắt đầu], [Phong Vân], [Thiên hạ đệ nhất] rồi, mỗi một bộ phim đều vô cùng đặc sắc.
[Bắt đầu] kể về câu chuyện của nam nữ chính bị mắc kẹt trong một vụ nổ xe buýt và chết hơn chục lần liên tiếp, đến cuối cùng cũng may mắn cứu sống được toàn bộ người trên xe.
Sau khi xem bộ phim truyền hình này, Dương Lỗi không khỏi cảm thán trí tưởng tượng của biên kịch!
Thể loại phim tuần hoàn này chưa từng xuất hiện ở nước Hạ, hắn cảm thấy nếu như bộ phim này xuất hiện thì chắc chắn sẽ vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà ngoại trừ [Bắt đầu] thì còn có rất nhiều những bộ phim khác thể loại tuần hoàn cũng có nội dung vô cùng hấp dẫn.
Còn [Phong Vân] thì là một bộ phim võ hiệp huyền huyển, nước Hạ cũng có không ít, nhưng mà kỹ thuật quay phim kém nên không ai xem.
Mà nội dung của [Phong Vân] thì đặc sắc hơn những bộ phim cùng thể loại rất nhiều!
Theo cảm nhận của Dương Lỗi, nếu như [Phong Vân] được chiếu thì chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng.
Chỉ có điều, giá để đổi lấy những bộ phim này rất đắt, hiện giờ hắn cũng chỉ có hơn 30 triệu giá trị danh vọng mà thôi.
Hơn nữa, căn cơ hiện tại của hắn cũng chưa đủ, không đủ điều kiện để có thể quay những bộ phim này.
Chương 162 Bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long 1
Một bài hát có thể sẽ rất khó để có thể kiếm được một trăm triệu. Nước Hạ có bao nhiêu ca khúc, nhưng cũng chỉ có vài bài có thể đạt được con số đó mà thôi, hơn nữa còn tích lũy sau bao nhiêu năm tháng.
Nhưng một bộ phim truyền hình muốn kiếm được một trăm triệu là chuyện vô cùng dễ dàng. Chỉ cần có thể phát sóng trên đài truyền hình là có thể thu được hàng chục triệu rồi.
Dương Lỗi đương nhiên sẽ không bán kịch bản phim đi, hắn muốn sau này chính mình sẽ làm đạo diễn, dùng đoàn đội của mình để quay.
Hắn có thể chia lợi nhuận phim cho một số người khác, nhưng người đứng đầu phim nhất định phải là hắn.
Dương Lỗi xem mãi, nhưng không phải là xem kịch bản phim nữa, mà là ấn vào giao diện [Âm nhạc].
“Phía công ty âm nhạc Hải Lam muốn ca khúc truyền cảm hứng, mà còn là hai người hát. Bài [Chạy trốn] này khá thích hợp.”
Dương Lỗi chọn một bài hát.
“Chu Tiếu Tiếu của âm nhạc Tác Nhĩ thích bài hát nhẹ nhàng, dễ hát, không có nhiều độ khó. Ca khúc [Một khúc tương tư ] này rất hợp với yêu cầu của cô ta.”
[Một khúc tương tư ] không hề khó hát, rất dễ dàng khống chế được giọng, mà giai điệu cũng rất nhẹ nhàng bắt tai.
"Yêu cầu của công ty âm nhạc Viễn Đại là một bản tình ca có thể chữa lành tâm hồn và bài hát 'Kẻ theo đuổi ánh sáng' này rõ ràng có thể đáp ứng được với yêu cầu đó."
"Chạy trốn" và "Kẻ theo đuổi ánh sáng" được chuẩn bị cho ca vương và ca hậu, và "Một khúc tương tư" được chuẩn bị cho Chu Tiếu Tiếu, người có khả năng hát ở mức trung bình.
"Trao đổi!"
Đã quyết định, Dương Lỗi không lãng phí thời gian mà lập tức lựa chọn.
[Giá trị danh vọng đã có: 35 109 008]
Sau khi trao đổi, giá trị danh vọng của Dương Lỗi liền giảm đi ba trăm, còn lại ba mươi lăm triệu!
Trao đổi xong, Dương Lỗi đến phòng thu để thu âm bài hát.
Mặc dù, hắn hiểu rất rõ bài hát nhưng việc thu âm vẫn tốn kha khá thời gian.
Mấy tiếng đồng hồ chiều hôm trước thêm ngày hôm sau, mãi đến buổi chiều ngày thứ hai mới thu xong ba bài hát.
Sau khi thu âm, hắn đăng ký bản quyền bài hát và gửi đi.
"Oa, Mộc Dịch lợi hại thật. Anh ấy viết bài hát nhanh thật đấy." Mặt khác, Chu Tiếu Tiếu nhìn thấy bài hát do Dương Lỗi viết. Khuôn mặt xuýt xoa và vui sướng.
Cô ta xem bài hát. Khi nghe Dương Lỗi hát, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ kinh ngạc.
"Bài hát này hay quá."
Tất cả các bài hát do Dương Lỗi gửi đến đều do chính hắn hát. Việc phát âm sẽ không xảy ra sai lệch, nếu không thì hắn sẽ chỉ bảo dần dần.
Cô ta cẩn thận nghe đi nghe lại rồi bắt đầu hát nghiêm túc.
"Tiếu Tiếu, bài hát của Lý Tuyết trong câu lạc bộ của con sẽ được phát hành vào mười hai giờ trưa mai. Con có muốn thu âm bài hát của mình rồi phát hành không?" Một người đàn ông trung niên, cha của Chu Tiếu Tiếu, cười nói.
Người đàn ông tên là Chu Thiên Dương, một trong những giám đốc của công ty âm nhạc Tác Nhĩ.
"Ghi hình sẽ không mất nhiều thời gian chứ ạ?"
Chu Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là lùi lại một ngày đi ạ. Ngày mai con phải tham dự lễ cưới của bạn thân thời trung học."
"Được rồi, tùy con."
Chu Thiên Dương gật đầu cười. Con gái muốn ca hát thì để con làm điều con muốn. Ông ta không quan tâm về thành tựu, dù sao tiền trong nhà cũng đủ để con gái ông ta tiêu xài cả đời mà.
Về đến nhà, Tiêu Vũ đã tan làm, mẹ vợ Tôn Nhã Như cũng đang ở đó.
Hôm nay, Dương Lỗi khá bận nên hắn đã nhờ Tôn Nhã Như chăm sóc Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ.
"Mẹ, Tiểu Vũ." Dương Lỗi đi tới, mỉm cười nói.
"Anh về rồi sao?"
Tiêu Vũ cười, hỏi: "Thạch Đầu, mấy bài hát của anh đã xong hết chưa?"
Nghe con gái nói, Tôn Nhã Như cũng nhìn hắn.
Bà biết rằng Dương Lỗi đã viết thêm một số bài hát và bán chúng cho ba công ty âm nhạc lớn là công ty âm nhạc Hải Lam, công ty Tác Nhĩ và công ty Viễn Đại.
"Ừm, hợp đồng sẽ được ký vào ngày mai với số tiền đặt cọc là năm trăm nghìn nhân dân tệ. Anh sẽ được chia sáu mươi phần trăm lợi nhuận từ lượt tải xuống và mười phần trăm từ các buổi biểu diễn thương mại..." Dương Lỗi cười, nói.
Hai người đang nói về chuyện bài hát. Tôn Nhã Như cảm thán, con rể bà ngày càng giỏi giang.
Hải Lam, Tác Nhĩ và Viễn Đại,... đều là những công ty âm nhạc lớn mạnh nhất ở nước Hạ, giờ lại tìm đến con rể mời viết bài hát.
Nói chuyện một lúc, Tôn Nhã Như cũng mở lời: "Tiểu Vũ, ngày mốt chính là ngày đính hôn của hai đứa. Con với Dương Lỗi phải chuẩn bị thật tốt đấy."
Lễ đính hôn cũng là lúc họ hàng hai bên gặp mặt. Đặc biệt là đối với Tiểu Vũ khi cô đã sinh con trước khi kết hôn. Họ hàng lời ra tiếng vào càng khiến việc đính hôn thêm trọng đại.
"Mẹ, chúng con đã chuẩn bị sẵn sàng, khách sạn cũng đã đặt. Ngày mai, Thạch Đầu sẽ về nhà đón chú thím và cô đến." Tiểu Vũ cười, nói.
Cô nói rằng chú và thím dĩ nhiên là họ hàng của Dương Lỗi còn người cô là Dương Tuyết Nhu.
Cuộc thi "Ca vương ca hậu" đã kết thúc và Dương Tuyết Nhu sẽ trở về từ Thượng Hải vào ngày mai.
Chương 163 Bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long 2
"Vậy thì tốt." Tôn Nhã Như gật đầu nói: "Nhân tiện, cha con đã gọi cho bác cả. Bác đang bận công việc bên ngoài, nếu có thời gian thì sáng mai sẽ đến nhưng không chắc chắn. Còn bác gái và chị họ chắc chắn sẽ về. Lần này, chị họ con sẽ trở về cùng một người và cũng sẽ sớm đính hôn với người đó."
Tôn Nhã Như đang nói về anh trai của Tiêu Quốc Cường, gia đình Tiêu Quốc Phú.
Nghe vậy, Tiêu Vũ gật đầu, nói: "Con hiểu rồi."
Tài sản của gia đình bác cô ít nhất cũng phải hơn một tỷ tệ. Hơn nữa, việc kinh doanh cũng rất lớn, bận rộn bên ngoài cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí lâu lắm rồi, cô mới được gặp bác vào dịp Tết Nguyên đán.
Ở lại một lát rồi Tôn Nhã Như lại quay về nhà, bà không thể sống ở đây được.
Dương Lỗi ôm hai đứa trẻ, mỉm cười nói: "Tiểu Vũ, ngày mai anh sẽ quay lại. Buổi trưa anh sẽ về, em đón anh ở khách sạn nhé."
“Vâng.” Tiểu Vũ mỉm cười.
Cô mỉm cười. Giờ đây cuộc sống ngày càng tốt đẹp như những gì cô mong đợi.
Ù...ù...
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Lỗi đột nhiên reo lên, nhìn tên người gọi đến lại là Dương Tuyết Nhu.
“Cô ạ.” Dương Lôi cười, đáp.
Trên điện thoại, Dương Tuyết Nhu nói rằng cô ấy sẽ quay lại vào trưa mai. Ngoài ra, cô ấy có chuyện cần nói với Dương Lỗi.
"bài hát chủ đề của trò chơi Thiên Long sao ạ?" Dương Lỗi hơi ngạc nhiên.
"Đúng rồi, Tiểu Lỗi. Trò chơi Thiên Long vừa đăng tin tìm kiếm bài hát. Bọn họ chỉ cần bản quyền bài hát trong trò chơi, không cần các bản quyền khác. Hơn nữa, bọn họ sẵn sàng đặt cọc ba triệu.” Dương Tuyết Nhu nói.
"Cô cũng vừa mới biết được tin này, không lâu sau tin tức sẽ sớm xuất hiện trên mạng."
Cô mỉm cười, nói: “Tiểu Lỗi, cháu viết nhạc hay như vậy, sao không viết thử xem?”
Dương Lỗi gật đầu, cười nói: " Dạ cô, cháu hiểu rồi."
Trong lòng hắn thực sự có hơi lung lay.
Thiên Long là một trong những trò chơi trực tuyến lớn nhất nước Hạ. Lần đầu tiên ra mắt cách đây sáu năm, trò chơi đã cực kỳ nổi tiếng. Vào thời kỳ đỉnh cao, thậm chí có hơn một triệu người tham gia tranh đấu theo đội cùng lúc! Có thể thấy trò chơi này phổ biến ra sao!
Nghe được tin này, trái tim Dương Lỗi xao động.
Đầu hắn có nhiều bài hát như vậy. Lựa một bài làm bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long nhất định sẽ được chọn.
"Có chuyện gì vậy? Thạch Đầu? Là cô gọi sao?" Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Vũ ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Ừm."
Dương Lỗi gật đầu và nói về việc trò chơi Thiên Long đã trả rất nhiều tiền để tìm bài hát chủ đề.
"Trò chơi Thiên Long sao?"
Vẻ mặt Tiêu Vũ có chút ngạc nhiên, nói: "Em nhớ lúc trước anh cũng từng chơi trò này."
Thành thật mà nói, trò chơi Thiên Long thực sự rất nổi tiếng ở nước Hạ, có ít nhất hàng chục triệu người đã chơi nó! Đây là trò chơi trực tuyến lớn nhất, vốn của công ty trò chơi Thiên Long cũng cực kỳ hùng hậu. Lần này, chi ba triệu tiền thưởng cho bài hát chủ đề còn không yêu cầu các loại bản quyền khác, đã chứng minh được thực lực của nó.
"Chà, anh sẽ suy nghĩ thử xem liệu chúng ta có thể lấy ba triệu hay không." Dương Lỗi cười nói.
Thấy tiền trước mắt mà không kiếm được. Chẳng lẽ hắn có nhiều bài hát đủ để sánh ngang toàn bộ nền âm nhạc nước Hạ, lại không thể so với người khác viết sao?
Hắn đang nói chuyện. Lúc này, ý thức của hắn tiến vào giao diện [Âm nhạc], bắt đầu tìm kiếm bài hát.
Ngay sau đó, Dương Lỗi đã chốt một bài hát!
"Chính là nó, ‘Bán thành yên sa’!"
Dương Lỗi đã chọn một bài hát.
Nhắc đến “Bán thành yên sa", đây là bài hát thuộc một phong cách âm nhạc chưa từng xuất hiện ở nước Hạ được gọi là nhạc cổ phong!
Cả lời bài hát, giai điệu,...đều khiến Dương Lỗi bất ngờ ngay lần đầu nghe thử.
Đặc biệt là lời bài hát, hoàn toàn khác với những bài hát hiện có ở nước Hạ.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng rằng một khi phong cách âm nhạc mới này xuất hiện, nó nhất định sẽ gây chấn động.
Trong kế hoạch của hắn, những bài hát như vậy sẽ chỉ được phát hành khi bản thân thành lập công ty riêng.
Bởi vì hắn có linh cảm, những bài hát mang đặc sắc nước Hạ như vậy rất dễ được mọi người đón nhận!
Bài hát về tình yêu, bài hát truyền cảm hứng,....không có gì khác biệt cả, nước Hạ và các quốc gia khác đều có những bài hát như vậy.
Nhưng mang âm hưởng xưa tựa "Bán thành yên sa", các quốc gia khác không thể bắt chước.
Nước Hạ lưu truyền năm ngàn năm, các nước khác mới có từng ấy năm sao mà học theo được?
Tuy nhiên, trò chơi Thiên Long lại chỉ yêu cầu bản quyền biểu diễn bài hát. Thậm chí không cần phải tải bài hát về, bất kỳ ai cũng có thể lấy được nó.
“Thạch Đầu, anh muốn viết bài gì?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Dương Lỗi cười nói: "Ngày mai em sẽ biết thôi."
Ngày hôm sau, Dương Lỗi đi chuẩn bị "Bán thành yên sa".
Bài hát "Bán thành yên sa" cần nhiều loại nhạc cụ, bao gồm trống điện, sáo trúc, đàn tỳ bà, đàn guitar, thanh chuông,... So với các bài hát khác, bài này cần kết hợp nhiều nhạc cụ hơn.
Yêu cầu đa dạng về nhạc cụ khiến việc tạo ra nó càng khó khăn hơn.
Tuy nhiên, sau khi trao đổi bài hát, Dương Lỗi đã nắm rõ "Bán thành yên sa" trong lòng bàn tay. Vì vậy việc sản xuất sẽ được thực hiện rất nhanh thôi.
Theo tin tức mà Dương Lỗi nhận được từ Dương Tuyết Nhu, trò chơi Thiên Long đã mời Phương Văn, Tịch Vũ, Triệu Quân Hàn và nhiều người khác sáng tác nên chắc hẳn hiện giờ họ có khá nhiều bài hát rồi.
Hắn phải hoàn thiện nó càng sớm càng tốt và gửi nó ngay trong hôm nay trước khi quá muộn.
Chương 164 "Bán thành yên sa"
Hắn tự mình trình bày bài hát. Hắn hiểu rõ "Bán thành yên sa” từng chân tơ kẽ tóc. Độ khó của bài này không quá cao nên có thể nói Dương Lỗi đã hát rất hoàn hảo.
Hắn bắt đầu bận rộn từ sáng sớm đến hơn hai giờ chiều mới hoàn thành bài hát.
Sau đó, Dương Lỗi lập tức gửi bài hát đến trò chơi Thiên Long.
Lúc này, tại phòng kế hoạch của trò chơi Thiên Long.
Tôn Nguyệt là quản lý phòng kế hoạch trò chơi Thiên Long, đồng thời, anh ta cũng là người lên kế hoạch cho sự kiện bài hát chủ đề trò chơi Thiên Long này.
Không rõ các nguồn tin bị rò rỉ bên ngoài đến từ đâu nhưng trên thực tế, các cuộc gọi đến về bài hát đã kéo dài gần một tháng. Tôn Nguyệt đã nhận được rất nhiều bài hát, bao gồm cả bài của Phương Văn và những người khác. ....
Có thể nói, các nhà soạn nhạc nổi tiếng ở nước Hạ đều được trò chơi Thiên Long mời viết nhạc.
Tiền thưởng là ba triệu và tất cả các bản quyền khác đều không cần thì ngay cả Phương Văn và những người kia cũng sẽ bị đồ tốt như vậy cám dỗ.
Nhưng Tôn Nguyệt vẫn chưa hài lòng.
"Trưởng phòng Tôn, việc chọn lựa bài hát đến đâu rồi?" Tổng giám đốc của trò chơi Thiên Long gọi điện để hỏi về bài hát chủ đề.
Tôn Nguyệt nhanh chóng trả lời: "Tổng giám đốc, trong số những bài hát gửi tối, bài thích hợp nhất cho trò chơi của chúng ta vẫn là bài ‘Giang hồ’ do Phương Văn sáng tác."
Ngay cả khi bất mãn, anh ta chỉ có thể chọn ra bài ổn nhất trong số những bài hát không ưng ý kia.
Thành thật mà nói, chất lượng bài hát "Giang hồ" của Phương Văn thực sự rất tốt. Nhưng Tôn Nguyệt và những người khác luôn cảm thấy nó còn thiếu một cái gì đó.
"‘Giang hồ’ sao?" Ngô Minh, tổng giám đốc của trò chơi Thiên Long, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu đã tìm thấy bài nào thích hợp hơn ‘Giang hồ’ chưa?"
Bài hát này ông ta cũng đã từng nghe qua. Trên thực tế, trước đó, Thiên Long cũng có bài hát chủ đề. So với bài hát chủ đề lúc trước, "Giang hồ" cũng không có gì nổi bật nên bọn họ có hơi không hài lòng.
Chắc chắn họ muốn tìm những sự lựa chọn tốt hơn, chất lượng cao hơn, tốt nhất là những bài xuất sắc nhất.
"Trưởng phòng Tôn, trưởng phòng Tôn!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người đàn ông độ ba mươi tuổi chạy vào văn phòng với vẻ mặt vui mừng.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Ngô Minh, Tôn Nguyệt cúp điện thoại nhìn người vừa đến và hỏi.
Nét mặt mừng rỡ của người này nhất định là đến báo tin vui.
"Trưởng phòng Tôn, chúng tôi đã nhận được một bài hát chủ đề khác, bài hát này là do Mộc Dịch viết." Người đến báo tin vui vẻ nói.
"Mộc Dịch? Anh ấy nhanh như vậy sao?" Nghe tin này, Tôn Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Anh ta dĩ nhiên là biết Mộc Dịch. Trước đó, anh ta đã mời gần như tất cả các nhà soạn nhạc hàng đầu ở nước Hạ viết bài hát chủ đề cho Thiên Long nhưng chưa có bài nào ưng ý cả.
Lần này "Ca vương ca hậu" cũng khiến anh ta chú ý đến cái tên Mộc Dịch.
Nhưng những bài hát do Mộc Dịch sáng tác đều là những bài hát truyền cảm hứng, không có chút gì liên quan đến trò chơi.
Tuy nhiên, vì thời gian thu thập bài hát chủ đề sắp kết thúc, anh ta nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định tìm đến Mộ Dịch xem có bài hát nào hay không.
Họ đã liên hệ trực tiếp với Dương Tuyết Nhu và họ vừa mới liên lạc ngày hôm qua. Chỉ một ngày sau, họ không ngờ rằng bài hát đã được gửi đến.
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt người kia, Tôn Nguyệt cảm động hỏi: "Chất lượng bài hát có tốt không?"
Người báo tin gật đầu, vội vàng nói: "Trưởng phòng Tôn, tôi cảm thấy bài hát này thích hợp với trò chơi của chúng ta hơn bài ‘Giang hồ’ của Phương Văn."
Người kia đưa một chiếc USB và nói: "Bài hát nằm trong USB."
Tôn Nguyệt gật đầu, mở USB và nhìn thấy tên bài hát.
" ‘Bán thành yên sa’ sao?" Anh ta lẩm bẩm.
Nhấp để phát bài hát, âm thanh của các loại nhạc cụ vang lên từ khúc dạo đầu hòa quyện vào nhau. Lắng nghe thật kỹ, khuôn mặt Tôn Nguyệt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Một bài hát hay là bài hát mà khi lắng nghe, bạn có thể nhìn thấy được những viễn cảnh được mô tả ngay trong tâm trí mình. Ngay khi khúc dạo đầu của bài hát này vang lên, Tôn Nguyệt có thể cảm nhận được sức lôi cuốn mạnh mẽ của võ thuật giang hồ, như thể cuộc sống phiêu bạt giang hồ đang từ từ hiện ra trước mặt.
“Chính là loại cảm giác này!”
Nghe nhạc, Tôn Nguyệt hưng phấn trong lòng.
Khúc nhạc dạo, kết hợp với trò chơi Thiên Long của bọn họ, quả thực cả hai là sự kết hợp hoàn mỹ!
Cố nén hưng phấn trong lòng, Tôn Nguyệt tiếp tục nghe .
"Ái tình có phần giống như diều đã đứt dây
Kết cục buồn hơn đoạn dây ta giữ lấy
Hận thù có phần giống như một vòng tròn
Oan oan tương báo không hồi kết
Chỉ vì để hoàn thành một tâm nguyện
Còn phải trả giá bao nhiêu máu tươi
Lời nói trung nghĩa ấy
Vẫn là lời bịa đặt tự lừa mình dối người..."
Một đoạn ca từ xuất hiện, trong mắt Tôn Nguyệt lại lộ ra một chút kinh ngạc.
" Ca từ này..."
Trong cảm giác của anh ta, ca từ của bài hát này đầy sự hấp dẫn kỳ diệu.
Nghe đến phần sau.
"Nửa thành khói cát
Binh khí xông lên, hào thành hạ xuống
Kim qua thiết mã
Thay ai tranh thiên hạ
Nhất tướng công thành vạn cốt khô
Khiến người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh..."
Chương 165 Ba triệu đến tay
Nghe đến đó, Tôn Nguyệt nhịn không được vỗ tay.
"Tuyệt!"
Tôn Nguyệt nghe qua rất nhiều bài hát, nhất là vì ca khúc chủ đề của trò chơi Thiên Long lần này nên phải càng nghe rất nhiều bài hát, nhưng vẫn không có một bài hát nào là hài lòng, dù là Phương Văn viết thì anh ta vẫn cảm thấy còn kém một chút, nhưng điểm còn kém ở đâu, anh ta lại không nói ra được.
Hiện tại, anh ta đã biết rồi!
Bài hát [Bán thành yên sa], cả bài hát nghe như đang miêu tả một giang hồ, ca từ như thơ cổ, càng làm cho người ta cảm nhận được những câu chuyện trong giang hồ.
Trước đó, không có ca từ của một ca khúc nào có thể đạt tới trình độ như vậy.
Tôn Nguyệt cảm thấy, bài hát này hoàn toàn là chuẩn bị cho trò chơi Thiên Long, phù hợp 100%!
Nghe xong cả bài hát, Tôn Nguyệt vội vàng mang ca khúc này tới văn phòng của Tổng giám đốc Ngô Minh.
"Tổng giám đốc, tìm được bài hát rồi!"
Tôn Nguyệt hưng phấn nói.
Tổng giám đốc của Thiên long Ngô Minh nghe xong, mắt cũng sáng lên.
"Chính là loại cảm giác này!"
Ông ta là một trong những người phát triển trò chơi Thiên Long, lúc này bài hát [Bán thành yên sa] đã hoàn toàn đi vào trong lòng ông ta.
"Tôn Nguyệt, bài hát này do ai sáng tác?" Ngô Minh liền vội vàng hỏi.
Tôn Nguyệt cười nói: "Tổng giám đốc, bài hát này là do Mộc Dịch sáng tác, chính là Mộc Dịch sáng tác ra các bài hát [Giấc mơ ban đầu], [Ngày mai tươi sáng hơn] ,…”
"Thì ra là hắn."
Ngô Minh gật đầu, cười nói: "Trước đó tôi còn tưởng rằng Mộc Dịch này chỉ sáng tác những bài hát truyền cảm hứng."
Rất nhiều ca khúc sáng tác theo cùng một thể loại đơn nhất, có ca sĩ tình yêu, ngày ngày chia tay, có ca sĩ nhạc rock, có ca sĩ dân ca, v.v. am hiểu nhiều thể loại bài hát rất ít.
Mà trước đó Dương Lỗi cho mọi người cảm giác là rất am hiểu về thể loại nhạc truyền cảm hứng, dù sao trên [Ca vương ca hậu], Dương Lỗi đã cùng lúc sáng tác ra bảy bài hát truyền cảm hứng, mà hiện lượt tải xuống đều đã vượt quá 10 triệu!
Phải biết rằng, trên nền tảng âm nhạc của nước Hạ có hơn 300 bài hát có lượt tải xuống vượt quá 10 triệu, bài hát truyền cảm hứng cộng lại chỉ có 7 bài, một mình Dương Lỗi có thể so với tất cả các nhà soạn nhạc, nhà thơ sáng tác thể loại truyền cảm hứng,…
Nhưng lần này, Dương Lỗi lại sáng tác ra thể loại nhạc cổ phong, khiến người nghe bài hát vô cùng kinh ngạc.
Điều này khiến cách nhìn của bọn họ đối với Dương Lỗi có một chút thay đổi.
Trên thực tế, đây cũng là do Dương Lỗi cố ý hành động.
Hiện tại, hắn cùng lúc bán ra mấy bài hát, khẳng định phải sáng tác các thể loại khác nhau.
"Nửa thành khói cát
Binh khí xông lên …
Kim qua thiết mã
Thay ai tranh thiên hạ
…”
Ca khúc còn truyền đến bên tai, bọn họ càng nghe càng thấy hài lòng.
Tôn Nguyệt nghĩ một chút, hỏi: "Tổng giám đốc, Mộc Dịch gửi bài hát này tới, chúng ta có cần tìm người cover không?"
Dương Lỗi gửi tới chỉ là bản demo, giống như bài hát hắn gửi cho công ty âm nhạc Hải Lam, công ty âm nhạc Viễn Đại, không thể sử dụng phiên bản của hắn.
Nghe vậy, Ngô Minh ngẫm nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu, nói: "Không cần, ta cảm thấy Mộc Dịch hát rất hay, tìm ca sĩ khác không chắc là có thể hát ra loại cảm giác này, hơn nữa tìm ca sĩ biểu diễn,... lại tốn thời gian và tốn tinh lực, ngày mai là trò chơi thiên long của chúng ta tròn bảy năm, ngày mai sau khi cập nhật trò chơi, bài hát [Bán thành yên sa] cần phải được thêm vào, thời gian của chúng ta rất khẩn cấp, cũng không có thời gian đi tìm ca sĩ khác nữa, cho nên hãy sử dụng phiên bản của Mộc Dịch biểu diễn!"
Ông ta cảm thấy Dương Lỗi hát rất hay, đã hay như vậy, thì cũng không cần lựa chọn thêm nữa.
Coi như dù lựa chọn ca sĩ khác, thì cuối cùng rất có thể ông ta vẫn là chọn phiên bản biểu diễn của Dương Lỗi.
Ngô Minh ra lệnh: "Tôn Nguyệt, ngươi mau chóng đi gặp Dương Lỗi, hoàn thành ký kết hợp đồng, Thiên Long chúng ta mua quyền sử dụng bài hát [Bán thành yên sa] này cho trò chơi với giá 3 triệu, về phần bản quyền tải xuống khác,… tất cả vẫn thuộc về Mộc Dịch..."
Bọn họ là công ty trò chơi, thật đúng là không quan tâm đến việc chia phần trăm bản quyền tải xuống của bài hát,…làm trò chơi kiếm tiền nhiều hơn so với bài hát.
"Được, Tổng giám đốc, ta lập tức đi sắp xếp."
Tôn Nguyệt vội vàng gật đầu.
......
Người của công ty trò chơi Thiên long có tốc độ rất nhanh, Tôn nguyệt lúc này liên hệ Dương Lỗi, nói muốn sử dụng âm thanh của hắn, ngoài ra bọn họ hẹn địa điểm để ký kết hợp đồng.
Về việc sử dụng âm thanh của mình, Dương Lỗi suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Cái này không có gì to tát, hắn chỉ ở sau hậu trường, và cũng không lộ mặt trước công chúng, chỉ có giọng hát thôi thì người khác không có khả năng nhận ra hắn.
Một bên đang liên hệ, bên này trò chơi thiên long đã bắt tay vào chế tác, chuẩn bị cho ngày mai trò chơi Thiên Long tròn bảy năm.
Cúp điện thoại, Dương Lỗi mang trên mặt vẻ tươi cười.
"Thạch Đầu, đều đã bàn xong rồi phải không ?" Tiêu Vũ cười hỏi.
Dương Lỗi trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Trò chơi Thiên long đã chuẩn bị mua bài hát [Bán thành yên sa] làm ca khúc chủ đề , chồng em lập tức kiếm được ba trăm vạn."
Nghe vậy, Tiêu Vũ cười ha hả nói: "Thạch Đầu thật lợi hại."
Đúng lúc này, cách đó không xa mẹ Tiêu - Tôn Nhã Như đi tới, cười nói: tiểu Vũ, các con đang nói cái gì ba 3 triệu vậy?"
Hôm nay con gái của mình cùng con rể đi tham gia một hôn lễ, chủ nhân hôn lễ kia là một người bạn của Tiêu Vũ ở nhà xuất bản, cho nên Tiêu Vũ không thể mang theo một nhà bốn người đến đó.
Tôn Nhã Như biết nên cũng vội vàng nói để bà đến chăm hai đứa cháu gái ngoại.
Hiện tại, bà có thời gian là liền đến chăm sóc hai đứa cháu gái ngoại.
Trên thực tế, bà là một giáo viên, bình thường thì thứ bảy chủ nhật sẽ đến giúp con gái chăm một chút, còn vào mùa nghỉ đông và nghỉ hè, về cơ bản thì hai đứa trẻ Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ mỗi ngày đều do bà chăm sóc.
Nhưng kì nghỉ hè năm nay, cha Dương Lỗi đến, bà có rất ít cơ hội, trong lòng oán niệm sâu đậm.
"Mẹ, trang web trò chơi công ty Thiên Long chuẩn bị một ca khúc chủ đề, mua với giá là 3 triệu, bài hát của Thạch đầu viết đã được chọn." Tiêu Vũ cười nói.