Sau một lúc lâu Cung Quý Dương mới rời khỏi người cô, xoay người không nhìn cảnh xuân đang lộ ra bên ngoài của cô, chỉ sợ không điều khiển đựơc bản thân, cứng ngắc lạnh lùng nói: “Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản vậy thôi. Anh đắp chăn lại cho em, ngủ đi!”
Sầm Tử Tranh sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại,2hành động này của anh là có ý gì?
Chuẩn bị buông tha cho cô hay là ... tiếp tục?
“Anh giúp em đắp chăn lại, có nghe thấy không?”
Cung Quý Dương rống lên một tiếng, đôi tay nắm lại thật chặt cố nén dục vọng đang trào dâng trong người.
Trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy Cung Quý Dương tức giận đến vậy, đôi mắt cô vẫn còn5vương lệ, hoảng loạn ngồi dậy mặc áo ngủ vào rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, đắp kín từ chân đến đầu.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường dùng chăn bọc kín mình như bánh chưng, Cung Quý Dương đang định bước đến vươn tay ra thì lại vội rụt về.
Đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương của tóc cô, dáng vẻ yếu ớt vô6lực lại động lòng người đến thế khiến anh càng khó bình tĩnh. Cung Quý Dương bực dọc vò mái tóc dày của mình, thở dài một tiếng rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Rầm!!! Cửa phòng tắm vang lên một tiếng đóng cửa thật lớn.
Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy ... gương mặt bởi vì những chuyện vừa xảy ra mà đã phiếm hồng.
Đàn sợ!
Vừa nãy anh thật5đáng sợ, chỉ nhớ đến ánh mắt cuồng dã nhìn cô chằm chằm của anh giống như muốn nuốt cô vào bụng cô liền phát run. Cả một đêm dài ngủ cùng với anh trong một căn phòng, có thật là anh sẽ buông tha cho cô không?
Tầm mắt cô không tự chủ được quét qua chiếc gương lớn trong phòng sau đó bị dáng vẻ xộc xệch3của mình làm cho hoảng sợ!
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, toàn thân bởi vì hành vi kích tình của anh vừa nãy mà phớt hồng, cho đến bây giờ cô mới sâu sắc cảm nhận được sức lực có chút dã man của hắn, thô ráp mà vuốt ve, trên người cô giờ vẫn còn lưu lại hơi thở lạnh lùng của anh...
Cô khẽ thở dài một tiếng, lần nữa vùi đầu vào trong chăn. Bỏ đi, nhanh ngủ đi, bằng không đêm dài thế này càng khiến cô cực kỳ lo sợ.
Mở vòi sen ở mức lớn nhất, những giọt nước mát lạnh khiến Cung Quý Dương tỉnh táo trở lại, tinh thần cũng sảng khoái hơn, trong đầu chợt thấp thoáng cảnh tượng tám năm trước cùng Sầm Tử Tranh triền miên, đẹp đẽ đến khó quên ...
Cô nằm dưới thân anh không kìm chế được mà run rẩy, làn da trắng mịn, xúc cảm mãnh liệt, tươi đẹp như một loại tơ lụa cao cấp, tiếng rên rỉ cùng hơi thở thơm tho của cô vang vọng bên tai anh nghe còn tuyệt vời hơn cả tiếng đàn hát du dương...
Nước lạnh như băng tưới trên đầu anh, Cung Quý Dương rẩy mạnh để những giọt nước bắn khỏi tóc mình, đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên qua màn nước nhìn vào trong gương. Cô thật nhẫn tâm với anh nhưng anh lại không thể đối xử nhẫn tâm với cô. Tuy phụ nữ bên cạnh anh là vô số nhưng anh vẫn như cũ, vẫn không thể quên được những điều tốt đẹp mà cô mang đến cho anh!
Rõ ràng là cô đã phản bội anh vì sao anh lại không thể nhẫn tâm khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô. Thân thể nóng bức cực kỳ khó chịu, xem ra anh cần nhiều thời gian tắm nước lạnh hơn anh nghĩ để dập tắt dục vọng của bản thân.
Rốt cuộc cũng có thể đè nén dục vọng của chính mình xuống, Cung Quý Dương bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang nằm quay lưng về phía mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng, Cung Quý Dương lại lần nữa nằm xuống bên cạnh cô.
Không phải là muốn ép buộc cô làm gì chỉ là muốn ôm cô vào lòng, để hương thơm và sự ấm áp của cô ru anh vào giấc ngủ dù anh biết nếu làm như thế có khả năng anh sẽ mất ngủ cả đêm.
Nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô kéo cô vào lòng, cảm nhận được thân thể cô chợt cứng lại, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói đã khôi phục lại sự dịu dàng như cũ: “Đừng động đậy, anh chỉ muốn ôm em vậy thôi!”
Lưng áp vào lồng ngực tinh tráng của anh, Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt, anh dịu dàng thế này so với anh lúc nãy quả thực là một trời một vực nhưng điều đó khiến cô càng sợ hãi, Sầm Tử Tranh chỉ đành để mặc cho anh ôm lấy mình, để thân hình cao lớn của anh bao vây lấy thân thể nhỏ nhắn của mình.
“Tranh Tranh, bất luận em cự tuyệt anh bao nhiêu lần anh cũng sẽ khiến em yêu anh lần nữa, nếu em đã không muốn nhớ lại chuyện của tám năm trước vậy thì đừng nhắc nữa,anh chỉ cần em trong những ngày sau này!”
Anh vò nhẹ mái tóc dài của cô, gương mặt anh tuấn vùi thật sâu vào sau gáy cô, thấp giọng nỉ non.
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ... hơi thở nóng rực sau gáy khiến cô cực kì lo lắng ...
“Ừ, tôi ... vẫn nên nhường lại giường cho anh thôi!”
Cô ngồi bật dậy, luống cuống bước xuống giường sau đó chạy nhanh như bay đến bên chiếc đệm đặt dưới thảm, vùi mình dưới tấm chăn đặt trên đệm.
Nghe câu nói này của anh làm sao cô có thể để mặc cho anh ôm mình ngủ chứ? Cô đang sợ, sợ chính mình lại sa chân vào vũng bùn lần nữa!
Cung Quý Dương xoay người nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, vô lực mỉm cười, ngoài dự liệu anh không hề có ý muốn đem cô trở lại giường cũng không hề ngăn cản cô.
Đêm đã khuya, đèn trên tường đã được tắt bớt, trăng lạnh như nước chiếu nghiêng qua phòng ngủ, chiếu lên hai bóng người đang ngủ trên giường và trên thảm, giống như muốn cười họ bởi vì ai nấy đều ôm tâm sự riêng ...
Sầm Tử Tranh vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được ngủ, cố gắng tỉnh táo nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, khiến cô càng lúc càng không chống đỡ nổi mà ngủ quên mất ...
Đang ngủ say sưa, Sầm Tử Tranh mơ màng cảm giác có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình sau đó cả người cô bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái ...
Thật thoải mái!
Giống như đang vùi mình trên một chiếc đệm thật mềm mại, còn có một cảm giác ấm áp quen thuộc, hương thơm nhàn nhạt giống như những sợi tơ mềm từng sợi từng sợi bao vây lấy cô, hệt như một lớp vỏ bảo vệ khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn.
“Ưm ...” Bất giác cô rên khẽ một tiếng, thân thể càng dựa sát vào nơi ấn áp và an toàn kia, giống như một đứa trẻ, yên tĩnh ngủ tiếp ...
Sầm Tử Tranh có một giấc mơ thật đẹp, trong giấc mơ có một biển hoa lớn, còn có một người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng trong biển hoa, nụ cười trên mặt người đàn ông đó thật ấm áp như ánh mặt trời khiến cô cảm động đến muốn khóc, càng vui vẻ đến muốn kêu lên thật to ...
Người đàn ông kia là Cung Quý Dương sao? Trong giấc mộng cô không có cách nào suy nghĩ được nhiều chỉ muốn đôi tay kia ôm lấy mình thật chặt, một đời một kiếp cũng không buông ra ...
Bình luận facebook