Sầm Tử Tranh đột nhiên trợn to hai mắt, sau một giây, cô liền né tránh hơi thở ám muội của Cung Qúy Dương, trực tiếp nhoài người qua, mở cửa xe ở chỗ ghế phụ.
"Xuống xe!" Cô kiên nhẫn ra lệnh.
“Em thật sự tuyệt tình như vậy?” Cung Qúy Dương liếc nhìn cánh cửa xe vừa được mở rộng, biếng nhác nhìn Sầm Tử Tranh.
Trong tích tắc, cổ áo của anh liền bị Sầm Tử Tranh ra sức nắm chặt.
"Tôi cảnh cáo anh, mặc kệ anh có thân phận, địa vị thế nào, không cần giả vờ thân thiết với tôi. Tôi, không, quen, biết, anh!” Ánh mắt sắt đá của cô xoáy sâu vào Cung Qúy Dương, nói rõ từng câu từng chữ.
"OK!" Cung Quý Dương liền giơ hai tay đầu hàng, khóe môi không nhịn được, giương lên nụ cười mờ ám.
Sầm Tử Tranh buông cổ áo anh ra, thuận tiện cũng điều tiết lại tâm trạng của mình một chút, nhỏ giọng nói khẽ: “Hiểu rồi thì nhanh chóng xuống xe cho tôi, tôi rất vội!”
Rõ ràng là cô đang ngầm ra lệnh đuổi khách!
Người bình thường nghe qua cũng có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói ấy, nhưng,……
Chỉ thấy Cung Quý Dương giận quá hóa cười, khóe môi mỏng nhếch lên, tuôn ra một tràng cười như điên dại, ngay sau đó, anh đưa một tay kéo cả người Sầm Tử Tranh sang, khẽ thở dài bên tai cô, toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả lên trên gương mặt nhỏ nhắn:
"Đã như vậy, chúng ta liền làm quen lần nữa, tôi tên là Cung Qúy Dương, xin hỏi tiểu thư tên gì?”
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé tức khắc siết thành quả đấm, sau một giây liền vung một quyền đánh thẳng vào trên bụng của Cung Quý Dương!
"Ưmh….."
Cung Quý Dương ê ẩm rên lên một tiếng, ngay sau đó anh tựa như đang oán hận nhìn cô, giọng nói mập mờ mà trìu mến: "Tử Tranh, em muốn mưu sát chồng hả!"
Sầm Tử Tranh cảm thấy trên đầu có một đám quạ bay qua. . . . . .
Tâm trạng hiện giờ của cô chỉ có thể dùng đến hai chữ ‘phát điên’ để hình dung!
"Cung tiên sinh đúng không!"
Sầm Tử Tranh hít vào một hơi thật sâu, cô nhất định phải kiềm chế cái ý nghĩ muốn đánh cho anh ta bầm dập một bữa, ngay sau đó, gương mặt cô liền giương lên nụ cười sáng lạn khoe má lúm đồng tiền: “Tôi biết là anh tự nhận mình rất hấp dẫn, cũng cho rằng phụ nữ nên quỳ dưới ống quần của anh, nhưng……người đó tuyệt đối không phải là tôi, OK?”
Cung Quý Dương ra vẻ hiểu chuyện, gật gật đầu.
Sau khi thấy anh gật đầu, tâm tình của Sầm Tử Tranh vô cùng tốt, nói tiếp: “Cho nên, chuyện anh cần làm bây giờ chính là xuống xe, bởi vì tôi không có thời gian ở đây điên khùng với anh!” Cô tốt bụng khuyên bảo, gần như là sắp lừa được rồi.
"Được rồi!" Cung Duý Dương uể oải duỗi lưng một cái, rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ bị thuyết phục, chỉ thấy anh từ từ bước xuống xe.
"Đi thong thả nha!” Sầm Tử Tranh cảm thấy chưa khi nào mình lại giải quyết vấn đề dễ dàng mà hài lòng đến vậy.
Thế nhưng sau một giây, cửa xe phía bên cô lại bị một bàn tay to lớn mở ra…..
"A" Sầm Tử Tranh sợ hãi kêu lên một tiếng, đôi mắt đen láy lộ vẻ khó tin nhìn gương mặt cười đến xấu xa của Cung Qúy Dương.
"Này, làm sao anh còn chưa đi?"
Cô cảm thấy da đầu run lên từng đợt, nhất là khi cô phát hiện người đàn ông này đang mải miết nhìn mình từ trên cao xuống, không hề chớp mắt. . . . . .
Hết Chương 9
Bình luận facebook