• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Mộc Thất Thất (29 Viewers)

  • CHƯƠNG 270 LỬA GIẬN KHÓ CÓ THỂ NGĂN CHẶN

CHƯƠNG 270: LỬA GIẬN KHÓ CÓ THỂ NGĂN CHẶN

“Mẹ, sao mẹ không đi làm vậy, chỗ bố thì làm sao đây?” Đường Ngũ Tuấn nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói có chút không vui.

Đường Tinh Khanh nhìn thoáng qua Đường Ngũ Tuấn, nghĩ thầm chắc thằng bé chưa biết chuyện giữa mình và Đông Phùng Lưu, trong lòng khựng lại một chút, Đường Tinh Khanh cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật.

Đường Tinh Khanh từ tốn nói: “Mẹ đã nghỉ việc rồi, sau này không đến chỗ bố con làm nữa.”

“Tại sao chứ?” Đường Ngũ Tuấn khiếp sợ, thằng bé có chút đau lòng kéo vạt áo Đường Tinh Khanh nói: “Mẹ, sao mẹ lại từ chức, không phải đã đáp ứng với Ngũ Tuấn là sẽ ở bên bố sao?”

Đồng thời, trong lòng Đường Ngũ Tuấn cũng đã có vài suy đoán, hoặc là bởi vì lời hôm đó Doãn Thu Ngọc nói khiến mẹ và bố có khoảng cách. Hoặc là mẹ vẫn chưa hết hận, nhân cơ hội đoạn tuyệt với bố.

Dù là thế nào thì thằng bé cũng sẽ không để mọi chuyện xảy ra!

Đối mặt với câu hỏi của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy đau đầu, cô không muốn lừa dối con trai, vì con trai yêu quý, cô cảm thấy vẫn nên nói dối đến cùng.

Đường Tinh Khanh nói như thật: “Bởi vì hôm qua bố con gọi điện thoại tới, nói mẹ sau này không cần đi làm nữa, ngày hôm trước chúng ta đến công ty khiến vợ chưa cưới của bố không vui, vì làm vợ chưa cưới của bố con nguôi giận, chỉ đành cho mẹ nghỉ làm tạm thời.”

Vừa mới dứt lời, Đường Tinh Khanh liền thầm xin lỗi, vì để Đường Ngũ Tuấn tin lời cô nói, họa này, Đông Phùng Lưu đành phải chịu thôi. Cũng nhân thể để Đường Ngũ Tuấn có ấn tượng không tốt về Đông Phùng Lưu, như vậy thì cô cũng không cần ép mình đi làm hòa với Đông Phùng Lưu nữa!

Nghe thấy lời Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn tỏ vẻ không tin, thằng bé liếc nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Mẹ gạt người, hôm qua mẹ đi với con suốt, mẹ đâu có nhận được điện thoại đâu.”

“Hì, lẽ nào con vẫn luôn giám sát mẹ chắc? Lúc mẹ đi vệ sinh thì con sao biết được mẹ có nghe điện thoại hay không?” Đường Tinh Khanh đưa tay lên nói.

Có điều nói thật, để phòng Đông Phùng Lưu gọi điện thoại đến tìm, hôm qua cô vẫn luôn tắt máy, buổi tối lúc khởi động máy, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, hơn nữa toàn bộ đều là Đông Phùng Lưu gọi tới!

Đường Tinh Khanh thậm chí cũng có thể hình dung ra vẻ mặt giận dữ của Đông Phùng Lưu.

Lời của Đường Tinh Khanh đã khiến Đường Ngũ Tuấn đoán ra, cô quả thật là muốn gạt thằng bé để rời xa bố.

Ánh mắt Đường Ngũ Tuấn lóe lên sự khôn khéo, thằng bé hơi rũ đầu xuống, một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Mẹ, con không tin, trừ khi mẹ gọi điện cho bố ngay trước mặt con, con muốn nghe chính miệng bố nói con mới tin.”

Đối với người nói dối, không thể thỏa hiệp!

Đường Tinh Khanh hoảng hốt, thấy dáng vẻ chăm chú của Đường Ngũ Tuấn, biết thằng bé không tin lời mình.

Có thể cũng bởi vì sự không tín nhiệm của thằng bé đã cho Đường Tinh Khanh thêm dũng khí, cô trừng mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, giận dỗi nói: “Con được đó, lại dám không tin mẹ nói, có phải ăn gan hùm mật gấu rồi hay không? Đừng tưởng con có bố nuôi che chở thì mẹ không dám làm gì con. Chọc giận mẹ, mẹ sẽ đánh không tha!”

Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Đường Ngũ Tuấn nhếch miệng, khóc oa oa, ấm ức nói: “Hu hu... Mẹ bắt nạt Ngũ Tuấn... Mẹ xấu xa quá, con chỉ là muốn nghe giọng bố chút thôi mà, sao mẹ lại không cho con gọi điện thoại chứ, tại sao…”

Đường Tinh Khanh còn chưa kịp đánh, Đường Ngũ Tuấn đã bắt đầu khóc, thằng bé vừa khóc thì cô liền không thể đối phó được, cô nhéo mặt Đường Ngũ Tuấn mà hỏi: “Con khóc cái gì chứ, mẹ còn chưa đánh cơ mà. Đừng có khóc nữa!”

“Hu hu…” Đường Ngũ Tuấn vẫn ấm ức khóc, nước mắt thằng bé rơi lã chã nhìn Đường Tinh Khanh nức nở nói: “Con không khóc cũng được, nhưng con muốn nghe giọng của bố…”

Ngụ ý là thằng bé vẫn sẽ gọi điện thoại cho Đông Phùng Lưu.

Nghe thấy lời Đường Ngũ Tuấn nói, Đường Tinh Khanh dừng tay một chút, sau đó cô đành hạ ta xuống, bất đắc dĩ nói: “Vậy con tiếp tục khóc đi, mẹ sẽ không cho con gọi điện cho bố đâu.”

“Mẹ không thương con…” Đường Ngũ Tuấn khóc rất đáng thương, thằng bé nước mắt nhạt nhòa nhìn Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh bị thằng bé nhìn đến chột dạ, sợ mình nhẹ dạ đồng ý với Đường Ngũ Tuấn, cô mất tự nhiên quay người đi, thái độ cứng rắn nói: “Mẹ không thương con thì bố con thương con chắc? Mẹ mặc con, dù con có khóc đến câm thì mẹ cũng sẽ không gọi điện thoại đâu.”

“Hu…” Cách giả khóc không có hiệu quả, Đường Ngũ Tuấn không thể làm gì khác hơn là thu hồi nước mắt, thằng bé quật cường nói: “Mẹ không gọi thì con tự gọi điện thoại cho bố.”

Nói rồi xoay người đi tới cửa.

“Đường Ngũ Tuấn!” Đường Tinh Khanh lập tức ngăn thằng bé lại, quát: “Con đứng lại đó cho mẹ.”

Nói xong, Đường Tinh Khanh kéo Đường Ngũ Tuấn đang muốn đi ra ngoài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào thằng bé, giọng mềm mỏng nói: “Không được gọi điện cho bố, bây giờ bố đang bận mà, con đừng làm bố thêm phiền nữa.”

Thấy rốt cuộc gian kế của mình đã thành, Đường Ngũ Tuấn thầm mừng trong lòng, mặt vẫn làm bộ đáng thương nói: “Vậy mẹ có đi giúp bố không? Khi nào mẹ đi làm vậy?”

“Chuyện này...” Đường Tinh Khanh nghẹn lời, cô chỉ vì lừa gạt Đường Ngũ Tuấn nên mới nói dối, bây giờ nhìn khuôn mặt đáng thương của con trai cưng của mình, bộ dạng đáng thương, đúng là khiến cô rất băn khoăn.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nói ra tựa như bát nước đã đổ đi, vốn không thể lấy lại được, Đường Tinh Khanh không thể làm gì khác hơn là tìm cách thuyết phục Đường Ngũ Tuấn.

Đang lúc Đường Tinh Khanh nghĩ cách, Tịch Song đứng ngoài cửa rất lâu, hắn đã rất nhập tâm nghe hết mọi chuyện trong phòng, bàn tay nắm chốt cửa khẽ căng lên, sắc mặt Tịch Song có chút tái nhợt.

Bố, bố...

Cái từ chói tai này, khi Tịch Song nghe thấy cảm thấy châm chọc vô cùng, Đông Phùng Lưu là gì chứ, từ nhỏ đến giờ đều là hắn dành tình thương của người bố cho Đường Ngũ Tuấn, còn Đông Phùng Lưu chỉ cho Đường Ngũ Tuấn một cái gen, vốn chẳng đáng gì!

Chuyện cho tới bây giờ, hắn lại dám ra chiếm vị trí của mình trong lòng Đường Ngũ Tuấn! Tịch Song hận Đông Phùng Lưu đến tím mặt, hắn không cam lòng, nỗ lực sáu năm qua cuối cùng lại bị Đông Phùng Lưu đoạt đi!

Đường Tinh Khanh anh muốn cướp đi, hiện tại ngay cả Đường Ngũ Tuấn anh cũng muốn cướp đi, anh coi Tịch Song tôi là người dễ bắt nạt lắm sao!

Trong lòng Tịch Song tức giận đùng đùng, trước hắn phát hiện Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu có tiếp cận thì thôi đi, hiện tại ngay cả Đường Ngũ Tuấn cũng muốn làm thân với Đông Phùng Lưu, vậy cuối cùng hắn là gì chứ!

Lúc đầu chính bởi vì sợ Đông Phùng Lưu phát hiện Đường Ngũ Tuấn, cho nên hôm qua hắn đã đưa Đường Ngũ Tuấn và Đường Tinh Khanh đến biệt thự này trước, không ngờ, hắn vẫn để Đường Ngũ Tuấn và Đông Phùng Lưu tiếp xúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom