• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Mộc Thất Thất (30 Viewers)

  • CHƯƠNG 141 TẠM BIỆT, ĐÔNG PHÙNG LƯU

CHƯƠNG 141: TẠM BIỆT, ĐÔNG PHÙNG LƯU

Thấy Đường Tinh Khanh cầu xin hắn như một con mèo nhỏ, Tịch Song rất buồn cười, em không biết đâu, có thể sau này Đông Phùng Lưu sẽ không có cơ hội tới quấy rầy em nữa.

Còn chưa chắc anh ta có sống được không đây.

Nhưng lời này Tịch Song không thể nói với Đường Tinh Khanh, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp: “Vậy cũng được, nhưng anh sẽ đi với em, một cô gái như em đi không an toàn, anh sẽ ở bên em cho tới khi đứa bé ra đời!”

Nghe vậy, Đường Tinh Khanh rất kinh ngạc, cô khó tin nhìn Tịch Song, ngập ngừng nói: “Anh ra nước ngoài với tôi?”

“Đúng vậy!” Tịch Song trả lời không chút nghĩ ngợi.

Ngay lập tức, Đường Tinh Khanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Song, không ngờ người đàn ông này còn trọng tình trọng nghĩa như vậy. Trước kia hắn nói thích cô, Đường Tinh Khanh còn không tin, bây giờ xem ra, đúng là hắn thích cô thật.

Mặc dù không thể đến với hắn, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn rất cảm kích ý tốt của Tịch Song, dù sao một người con gái như cô ở nước ngoài thì đúng là không mấy an toàn.

Vì vậy cô cũng không làm ra vẻ, nhìn hắn đầy cảm kích, nói vội vàng: “Cám ơn anh! Những gì mà tôi nợ anh, nhất định sau này tôi sẽ trả lại!”

Ai ngờ sau khi nghe xong, Tịch Song chỉ lắc đầu, đôi mắt thâm tình của anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Thứ mà anh cần không phải là cám ơn, mà là trái tim của em, và cả con người em nữa!”

“…” Đường Tinh Khanh trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn, người đàn ông này đúng là to gan và thẳng thẳn!

Nhưng cô không thể đến với hắn được! Trái tim của cô đã bị tổn thương nặng nề, không thể nhận một người đàn ông nào khác được nữa!

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tịch Song, mặt của Đường Tinh Khanh nóng lên, cô vội vàng ăn hết, sau đó tìm một lí do để rời đi: “Tôi về trước thay quần áo, khi nào ăn tối thì gọi tôi.”

Sau khi Đường Tinh Khanh đi, thuộc hạ của Tịch Song mới kinh ngạc bước tới, nói với hắn: “Sếp à, quyết định này của sếp không thỏa đáng cho lắm… Chúng ta sắp xếp nhiều người như vậy là để đối phó với Đông Phùng Lưu và vương quốc ngầm của hắn, hiện tại kế hoạch vừa mới bắt đầu, Đông Phùng Lưu còn xảy ra chuyện, đây chính là cơ hội để thâu tóm cả Đông Nam Á, nếu như anh ra nước ngoài thì tiến hành kế hoạch thế nào?”

Tịch Song khoát tay, ý bảo thuộc hạ không cần nói nữa. Những gì cậu ta nói hắn đều biết, nhưng nhìn theo hướng mà Đường Tinh Khanh rời đi, hắn nói hờ hững: “Tạm ngừng kế hoạch, chờ tôi về nước rồi nói.”

“Chuyện này, anh…”

Thuộc hạ còn muốn nói gì nữa, nhưng Tịch Song phất tay cắt đứt, chỉ đành vâng lời, trong lòng lại đang nghĩ, sếp thích người con gái đó thật rồi, nếu không sẽ không vì cô ấy mà từ bỏ kế hoạch đã dự mưu lâu như thế.



Hiện suất làm việc của Tịch Song rất nhanh chóng, ngày hôm sau hắn đã xử lý xong hết mọi chuyện, còn đặt trước vé máy bay sang Mỹ.

Ở sân bay, thấy Đường Tinh Khanh không mấy tập trung tinh thần, Tịch Song không nhịn được khuyên nhủ: “Nếu bây giờ em hối hận thì vẫn còn kịp đấy.”

Nghe vậy, Đường Tinh Khanh ngước khuôn mặt lạnh nhạt lên nhìn Tịch Song, quyết tâm nói: “Không cần đâu, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không hối hận.”

Tịch Song cười gật đầu, không lâu sau liền lên máy bay đi Mỹ với Đường Tinh Khanh.

Cho tới khi lên máy bay, cảm giác ngột ngạt khó chịu trong ngực của Đường Tinh Khanh vẫn không mất đi. Cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao, rõ ràng đã hơn một ngày rồi, linh cảm chẳng lành đó vẫn chưa biến mất.

Rốt cuộc cô làm sao vậy?!

Lúc này máy bay vẫn chưa cất cánh, trong lòng cô lại càng ngày càng bất an và khó chịu, cảm giác như sắp ngạt thở.

Thấy sắc mặt Đường Tinh Khanh ngày càng tái nhợt, Tịch Song quan tâm nói: “Tinh Khanh, em không sao chứ? Có khỏe không?”

Đường Tinh Khanh đè ngực, vội vàng khoát tay, nhíu mày cười nói: “Tôi không sao, có thể là say máy bay chăng, nghỉ ngơi một lát là được.”

Thấy Đường Tinh Khanh nói như vậy, Tịch Song chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật đầu bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, vậy có chuyện gì em phải nói với anh đấy.”

Trong bệnh viện.

Nam Cường Thịnh lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật, Đông Phùng Lưu đã cấp cứu một ngày một đêm trong đó!

Bác sĩ không ngừng báo rằng Đông Phùng Lưu rất nguy cấp, sẽ cố gắng cứu người, Nam Cường Thịnh nóng lòng như lửa đốt.

“Lưu, cậu nhất định phải khỏe lại đấy!” Nam Cường Thịnh nhíu mày nói.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Bác sĩ bước ra, vẻ mặt lấy làm tiếc nói với Nam Cường Thịnh: “Anh Nam Cường, xin lỗi, tim của bệnh nhân đã ngừng đập, cấp cứu không có hiệu quả.”

“Cái gì?!” Nam Cường Thịnh chấn kinh tới mức không phản ứng kịp.

Sao có thể như vậy được?! Đông Phùng Lưu phúc lớn mạng lớn như vậy, sao lại chết dễ dàng như thế?!

Bác sĩ biết anh ta không thể chấp nhận được sự thật này, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vai anh ta, khuyên bảo: “Người chết không thể sống lại được, mong anh hãy nén đau buồn.”

“Không thể nào!” Nam Cường Thịnh đau thương lao vào phòng phẫu thuật, nhìn Đông Phùng Lưu trên giường bệnh, anh ta gào lên: “Đông Phùng Lưu, cậu không thể chết được, tôi nói cho cậu biết, Đường Tinh Khanh trốn rồi, cậu yêu cô ấy mà, nếu cậu không chịu tỉnh lại, cô ấy sẽ dẫn con cậu ra đi mãi mãi. Cậu phải tỉnh lại, cậu phải cướp cô ấy về, tìm cô ấy về!”

Tiếng nói của Nam Cường Thịnh vừa dứt, ngón tay của Đông Phùng Lưu hơi giật giật, mặc dù rất nhẹ, nhưng bác sĩ đứng cạnh đã nhìn thấy, đồng thời phát hiện trái tim của Đông Phùng Lưu lại bắt đầu đập lên!

Bác sĩ kéo Nam Cường Thịnh ra, vội vàng gọi y tá tiếp tục phẫu thuật.

Trời ạ, đây chính là kỳ tích trong giới y học!

Tất cả mọi người phấn chấn đến tột cùng, ngay cả sự mệt mỏi sau một ngày một đêm cố gắng đều bị ném lên chín tầng mây, lập tức tiến hành cấp cứu trong hưng phấn.

Nơi sân bay, mặc dù khó chịu một cách kỳ lạ, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn cứng đầu rời đi, máy bay đã bắt đầu cất cánh…

Giây phút cuối cùng rời khỏi mảnh đất này, nhìn lên bầu trời, không hiểu sao Đường Tinh Khanh lại nhớ tới ngày đầu tiên gặp Đông Phùng Lưu. Trong khách sạn, cặp nam nữ không quen biết nhau, cuối cùng lại bởi vì số phận đưa đẩy mà cùng bị bỏ thuốc, có một buổi tối tuyệt vời bên nhau…

Đường Tinh Khanh nghĩ, nếu mọi chuyện sau đó không xảy ra như một kịch bản, nếu Đông Phùng Lưu không hận mẹ cô, thì sẽ không hận cô, cũng sẽ không hiểu lầm và làm nhục cô như thế, bố cô sẽ không chết, anh Vinh Hiển cũng không…

Thế nhưng, trên thế giới này không có nhiều cái gọi là nếu như đến thế, duyên phận chính là một thứ kỳ diệu.

Nhìn xuống thành phố bên dưới, Đường Tinh Khanh xoa bụng, không khỏi thì thầm một câu: Tạm biệt, Đông Phùng Lưu! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta!

Lúc này, Đường Tinh Khanh còn không biết, sẽ có một ngày, cô bị bảo bối trong bụng mình bán cho Đông Phùng Lưu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom