• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (34 Viewers)

  • Chương 741-746

Mấy ngày kế tiếp Diệp Lăng Thiên đều đặt trọng tâm công việc ở bên chỗ Công ty bảo vệ, bởi vì trước mắt chính là thời khắc quan trọng của Công ty bảo vệ, hơn nữa anh đã đồng ý với Lục Oánh, vì vậy anh nhất định phải quản lý Công ty bảo vệ thật tốt. Toàn bộ tiền vốn tập đoàn Đại Đường đầu tư cho Công ty bảo vệ đã đến nơi,

Diệp Lăng Thiên đã cử ra sáu tổ công tác đến từng địa điểm đặt công ty con khảo sát thị trường và tìm kiếm vị trí cụ thể, mà tập đoàn Đại Đường cũng phái người đến từng địa điểm đặt công ty con để trợ giúp, như vậy có tác dụng rất lớn đối với thúc đẩy công việc của Công ty bảo vệ, bây giờ vấn đề lớn nhất của Công ty bảo vệ không phải là tiền mà là người.

Cho dù là nhân viên quản lý hay nhân viên nghiệp vụ đều thiếu rất nhiều, mà muốn gom đủ người trong thời gian ngắn là gần như không có khả năng, vì vậy việc này cần một khoảng thời gian rất dài, may là tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý này, Diệp Lăng Thiên cũng biết rõ chuyện này vẫn còn phải kéo dài rất lâu.

Còn một nguyên nhân rất quan trọng khiến Diệp Lăng Thiên ngày nào cũng đến Công ty bảo vệ làm việc, đó chính là Trần Tuấn Lương xin nghỉ dẫn Diệp Sương trở về quê nhà Tứ Xuyên, không ai trông coi Công ty bảo vệ, vì vậy trong khoảng thời gian này Diệp Lăng Thiên chỉ có thể mỗi ngày đều đến Công ty bảo vệ trông coi.

Buổi tối hôm Diệp Sương đến nhà Trần Tuấn Lương đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, ý tứ đại khái chính là ba mẹ Trần Tuấn Lương đối xử với cô rất tốt, vô cùng vui mừng, mặt khác cũng nói đến chuyện lần này ba mẹ Trần Tuấn Lương sẽ trở về Đông Hải cùng bọn họ, cử hành nghi lễ đính hôn cho bọn họ,

Trần Tuấn Lương cũng tự mình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, hỏi Diệp Lăng Thiên có yêu cầu gì đối với việc đính hôn không, Diệp Lăng Thiên biết rõ mỗi nơi đều có yêu cầu riêng, vì vậy Diệp Lăng Thiên chỉ nói một câu rằng tất cả sắp xếp đều dựa theo phong tục bên nhà Trần Tuấn Lương, đều nghe theo ba mẹ Trần Tuấn Lương, về chuyện này anh không có yêu cầu gì.

Thứ sáu, sau khi tan làm Diệp Lăng Thiên ở nhà một mình, thật sự cảm thấy rất buồn chán, sau đó lại nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân, mỗi khi trời tối Lý Vũ Hân đều gọi điện thoại báo cáo tình hình công việc ngày hôm đó cho Diệp Lăng Thiên.

“Hôm nay như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Hôm nay chúng em tiến hành lần đàm phán đầu tiên, đàm phán hết cả một buổi chiều.”

“Kết quả sao rồi?”

“Kết quả nằm trong dự đoán, bọn họ chào giá một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ, một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ là đã bao gồm tất cả. Bên phía chúng ta ra giá chín trăm sáu mươi tỷ, chênh lệch hai bên vô cùng lớn. Cuối cùng em lên đến một nghìn không trăm năm mươi tỷ, bọn họ cũng giảm còn một nghìn bốn trăm bốn mươi tỷ, đến đây thì dừng lại. Đã hẹn sáng mai tiếp tục đàm phán.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Em cảm thấy nhà máy này của bọn họ có giá trị cao nhất là bao nhiêu?”

“Mấy ngày nay chúng em từng đánh giá toàn diện nhà máy này, chúng em tính toán rõ ràng tất cả, cuối cùng ước tính nhà máy này có giá trị vào khoảng một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ.

Nhưng giá trị thị trường là giá trị thị trường, giá trị thị trường cũng không đại diện cho tất cả, đối với chúng ta mà nói, nếu như dựa theo kế hoạch lâu dài, cho dù tốn hai ba nghìn tỷ để mua lại nhà máy này cũng xứng đáng, cái này cũng giống với việc tập đoàn Đại Đường tốn nhiều tiền để mua lại Công ty bảo vệ của chúng ta. Nhưng mà, đối với bên phía nhà máy dệt mà nói, nếu giá trị thị trường là một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ thì cho dù bán đi với giá chín trăm tỷ cũng có thể chấp nhận được, dù sao là bọn họ muốn tiến hành cải tổ nội bộ.




Nguyên lý này cũng giống như trên thị trường có người muốn bán lại cửa hàng, khi anh nóng lòng muốn bán lại cửa hàng của chính mình, anh không thể nào tính gộp hết chi phí sửa sang lắp đặt mà khi xưa bản thân anh tiêu tốn để định ra giá bán lại, nói thẳng ra, bọn họ là bên chủ động muốn bán ra, chắc chắn phải chiết khấu thêm. Vì vậy đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho cuộc đàm phán này có thể sẽ phải tiến hành rất nhiều lần.

Nhưng mà, em cảm thấy quyền chủ động đang nằm trong tay chúng ta, dù sao thời gian bọn họ cải tổ là hạn chế, bọn họ nóng lòng muốn bán ra, hơn nữa cho đến bây giờ chỉ có công ty chúng ta có hứng thú với hạng mục này, bây giờ người sốt ruột là bọn họ chứ không phải là em.

Ngày mai em chuẩn bị đàm phán với bọn họ thêm một lần nữa, nếu như cuối cùng không đạt đến giá cả chúng ta suy tính, em sẽ trở về Đông Hải, trước tiên cứ thong thả một khoảng thời gian, tạo áp lực tâm lý cho bọn họ, đến lúc đó lại đàm phán thì sẽ đơn giản hơn nhiều.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói ra.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, Lý Vũ Hân thật sự có thể được coi là người tài giỏi trong giới kinh doanh.

“Mục tiêu của em là mua với giá bao nhiêu?”

“Giống như em đã nói, thật ra dùng một nghìn năm trăm tỷ mua lại nhà máy này, chúng ta vẫn vô cùng lời, nhưng bọn em đang tranh thủ lấy được lợi ích tốt nhất, em cũng không xác định cuối cùng có thể đàm phán đến bao nhiêu, điều này phải suy tính đến quyết tâm của bọn họ, em nghĩ, nếu như bọn họ có thể hạ giá xuống khoảng một nghìn hai trăm tỷ, chúng ta có thể chấp nhận. Đúng rồi, bên chỗ anh còn dư bao nhiêu vốn?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Khoảng chín trăm chín mươi tỷ.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói ra.

“Chín trăm chín mươi tỷ? Gần đủ rồi, chuyện thu mua này rất hiếm khi trả tiền trong một lần duy nhất, trước tiên trả chín trăm tỷ, phần còn lại trả theo kỳ hạn cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự không được thì có thể chuyển ít tiền từ bên phía Công ty thực phẩm sang, hiện giờ tiền vốn của Công ty thực phẩm để trong tài khoản cũng không có tác dụng gì.”

“Vũ Hân, anh cảm thấy, chuyện bên đó em vẫn nên cố gắng bàn bạc xong xuôi sớm một chút thì tốt hơn. Dù sao công ty bên này vẫn còn rất nhiều việc cần em xử lý, hơn nữa, mua lại nhà máy sớm một ngày chúng ta có thể sản xuất sớm một ngày, thật sự không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian ở bên đó…” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với Lý Vũ Hân.

Diệp Lăng Thiên lại trò chuyện với Lý Vũ Hân thêm một lát, sau đó Lý Vũ Hân chủ động cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên ngồi suy nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho lính cần vụ của lão Dư, sau đó trò chuyện với lão Dư.

Đầu tiên Diệp Lăng Thiên nói kế hoạch sơ bộ và tiến triển trong công việc của mình cho lão Dư, lão Dư vô cùng hài lòng với suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Lăng Thiên cũng nói đến tình hình đàm phán của mình và nhà máy dệt rơi vào cục diện bế tắc, cuối cùng lão Dư dứt khoát nói với Diệp Lăng Thiên rằng ngày mai ông ta phái người đến nhà máy tìm người phụ trách của nhà máy xử lý, dặn đến lúc đó Diệp Lăng Thiên đi cùng một chuyến.

Ông ta không thể tham dự trực tiếp vào chuyện đàm phán, nhưng người của ông ta đến đó chắc hẳn có thể thúc đẩy tiến trình đàm phán, nghe được điều này Diệp Lăng Thiên rất vui vẻ. Rõ ràng, chỉ cần người của lão Dư đi cùng mình đến đó, đối phương sẽ hiểu là chuyện gì xảy ra. Diệp Lăng Thiên cũng không hi vọng chiếm được nhiều lợi ích từ bọn họ, chỉ là anh không có nhiều thời gian tiêu tốn vào cuộc đàm phán này, phải biết, Lý Vũ Hân đã qua đó trọn mười ngày rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên do dự không biết nên đi ngủ hay tiếp tục xem tin tức, nhìn gian phòng vắng vẻ, trong lòng tràn đầy phiền muộn vào cô quạnh, suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho một nhân viên đi đàm phán cùng Lý Vũ Hân, hỏi đối phương vị trí khách sạn bọn họ ở, lại hỏi số phòng của Lý Vũ Hân, sau đó dứt khoát xách túi xách công sở của mình xuống tầng, lái xe đi về phía thành phố H.

Lái xe từ Đông Hải đến thành phố H cũng không mất bao nhiêu thời gian, cộng thêm buổi tối trên đường cũng không có nhiều xe cộ, Diệp Lăng Thiên chỉ tốn hai tiếng rưỡi đã lái xe đến bên dưới khách sạn Lý Vũ Hân ở.
Diệp Lăng Thiên lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng trong khách sạn, sau đó cầm thẻ phòng lên tầng, đương nhiên, anh cũng không đi đến gian phòng của mình, mà đi thẳng đến bên ngoài phòng Lý Vũ Hân ở, bắt đầu gõ cửa.

“Ai vậy?” Rất lâu sau khi gõ cửa Diệp Lăng Thiên mới nghe thấy tiếng Lý Vũ Hân.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, hiển nhiên, một cô gái như Lý Vũ Hân ở trong khách sạn, buổi tối sẽ không thể nào tùy tiện mở cửa cho người ta, cho dù là ai cũng có chút ý thức an toàn ấy.

“Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, làm phiền cô mở cửa.” Hiếm khi Diệp Lăng Thiên muốn đùa giỡn, thay đổi giọng nói, đứng ở vị trí mắt mèo không nhìn thấy mặt.

“Có chuyện gì?” Rõ ràng Lý Vũ Hân rất cảnh giác, đứng sau cửa tiếp tục hỏi.

“Thông tin đăng ký của cô ở quầy lễ tân có chút vấn đề, tôi cố ý đến xác nhận lại với cô, cô tên là Lý Vũ Hân phải không?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói.

“Ồ, chờ một chút.” Rõ ràng Lý Vũ Hân tin tưởng rồi, thật ra chủ yếu nhất chính là phát hiện bên ngoài cửa chỉ có một người mà thôi.

Lý Vũ Hân mở cửa ra, khoảnh khắc cửa mở, lập tức nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang cười xấu xa trước cửa ra vào.

“Lăng Thiên? Sao lại là anh, sao anh lại đến đây?” Lý Vũ Hân kinh ngạc hỏi.

“Có phải rất ngạc nhiên không, không ngờ là anh đâu nhỉ?” Diệp Lăng Thiên lại nở nụ cười, rất hiếm khi anh đùa giỡn như vậy.

“Anh không thấy vô vị à, đêm hôm khuya khoắt còn cố ý chạy đến đây đùa giỡn em như vậy.” Lý Vũ Hân tức giận nói. Sau khi nói xong thì đi vào, Diệp Lăng Thiên mỉm cười đi theo vào trong, đồng thời đóng cửa lại.




“Sau này buổi tối dù là ở khách sạn hay trong nhà, chỉ cần là kẻ không quen biết, cho dù là ai hay lấy lý do gì thì cũng đừng mở cửa, như vậy rất nguy hiểm.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vào vừa nói với Lý Vũ Hân.

“Sao anh lại đến đây? Lúc trước gọi điện thoại anh cũng không nói là muốn đến đây, sao đột nhiên lại đến rồi? Thế nào? Là không yên tâm về em sao?” Lý Vũ Hân hỏi.

Diệp Lăng Thiên cười, để túi xách sang một bên, ngồi xuống ghế nói: “Em muốn nghe lời nói thật không?”

“Đương nhiên.” Lý Vũ Hân vừa rót một cốc trà cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.

“Lời nói thật chính là anh ở nhà một mình, rất muốn tìm người trò chuyện, nhưng cũng không tìm được người nào khác, chỉ nhớ đến em.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.

Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhưng lại mạnh miệng nói: “Anh cũng chính là khi cô đơn mới nhớ đến em.” Mặc dù nói như vậy, nhưng rõ ràng giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, câu này của Diệp Lăng Thiên cũng không tính là lời âu yếm gì nhưng lại thật sự đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cô.

Diệp Lăng Thiên nhận lấy trà của Lý Vũ Hân uống một ngụm, sau đó lại nói với Lý Vũ Hân: “Còn nguyên nhân thứ hai, hôm nay anh đến đây là bởi vì ngày mai anh muốn tự mình tham gia đàm phán.”

“Vì sao? Anh không tin tưởng em?” Lý Vũ Hân nhíu mày.

“Không, trong lòng em cũng rõ ràng, giữa chúng ta đã không còn tồn tại loại chuyện tin tưởng hay không tin tưởng này rồi. Vốn cho rằng em đến đây cũng chỉ cần vài ngày là có thể giải quyết xong chuyện, nhưng không ngờ đã mười ngày trôi qua mà vẫn là chưa có kết quả rõ ràng, dựa theo phân tích của em, đoán chừng đợi thêm hơn nửa tháng nữa cũng không chắc chắn có thể giải quyết xong chuyện này.

Đầu tiên, anh không hi vọng em cứ luôn ở bên ngoài, em như vậy rất cực khổ, công ty bên kia cũng có nhiều chuyện không thể thiếu em, rất nhiều chuyện anh vốn không làm được. Trước đó anh đã nói với em, anh hi vọng có thể mau chóng giải quyết xong chuyện này, vì vậy, lúc đó sau khi nói chuyện điện thoại với em xong, anh gọi điện thoại cho lãnh đạo của thành phố Y nói chuyện này.

Đối phương đồng ý với anh, chiều mai ông ta sẽ phái người đến bên này, đàm phán với người phụ trách ở bên này cùng anh, anh nghĩ có người của ông ta ra mặt, chắc hẳn sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này. Tranh thủ ngày mai hoặc ngày kia giải quyết xong toàn bộ chuyện bên này, sau đó em trở về Đông Hải cùng anh, công ty bên kia còn rất nhiều chuyện chờ em đấy, mặt khác, anh cũng có niềm vui bất ngờ dành cho em.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.




“Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì? Anh đã nói hai lần rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cuối cùng Lý Vũ Hân cũng tò mò rồi.

“Chuyện này chờ em về Đông Hải sẽ biết, bây giờ không thể nói cho em, anh tin rằng em sẽ thích niềm vui bất ngờ này.” Diệp Lăng Thiên vẫn giữ kín không nói ra.

“Nếu quả thật như lời anh nói, lãnh đạo kia của anh là nhân vật lớn, như vậy thật sự có thể nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này, hơn nữa, chúng ta cũng có thể ép giá xuống mức thấp nhất để mua lại nhà máy này.” Lý Vũ Hân không tiếp tục để ý đến niềm vui bất ngờ của Diệp Lăng Thiên nữa, trái lại thảo luận chuyện công việc.

“Vũ Hân, ép giá không phải ý định ban đầu của anh, anh cũng không hi vọng ép giá xuống quá thấp, như vậy lộ rõ việc anh hưởng quá nhiều lợi ích, anh chỉ hi vọng dùng một cái giá hợp lý mà hai bên đều có thể chấp nhận để giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, anh làm việc không thích cứ kéo qua kéo lại.”

“Anh đó, lâu như vậy rồi mà vẫn không có giác ngộ của một doanh nhân.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Bản thân anh cũng không phải là một doanh nhân đúng tiêu chuẩn.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó nói: “Em cảm thấy giá cả như thế nào là hợp lý? Để hai bên đều có thể chấp nhận.”

“Em đã nói rồi, khoảng chừng một nghìn hai trăm tỷ, hai bên đều có thể chấp nhận cái giá này, chúng ta không thiệt thòi, bọn họ cũng không thiệt thòi. Thật ra nếu như dựa theo tình huống bây giờ, bên mình có nhân vật lớn ra mặt nói chuyện, em hoàn toàn có thể dùng giá trong khoảng một nghìn tỷ để mua lại nhà máy này.”

“Không cần, dù sao đây là tài sản thuộc sở hữu nhà nước, nếu như giá cả quá thấp, bọn họ đều sẽ phải chịu mạo hiểm rất lớn, người ta đã ‘giải quyết’ cho chúng ta, chúng ta cũng không thể để người ta chịu mạo hiểm được, bản thân chúng ta mua lại nhà máy này cũng đã là buôn bán lời rồi, ngày mai anh sẽ dùng giá tiền này đàm phán với đối phương, sau khi anh đàm phán xong với người phụ trách của bọn họ, em lại đàm phán với đoàn đại biểu của bọn họ, như vậy chắc hẳn có thể giải quyết chuyện này trong thời gian nhanh nhất.”

“Như vậy là tốt nhất rồi, nhưng mà em cảm thấy trong một vài chuyện chúng ta nhất định phải giữ vững lập trường, thứ nhất chúng ta không thể trả tiền cho bọn họ trong một lần duy nhất, dựa theo lẽ thường chia làm hai lần hoặc ba lần trả, lần đầu tiên trả sáu mươi đến bảy mươi phần trăm, phần còn lại thanh toán trong vòng một năm, đây là quy định trong nghề, dù sao chúng ta không thể nào trả cho bọn họ toàn bộ số tiền này trong một lần duy nhất, lỡ như xuất hiện vấn đề gì chúng ta sẽ không có cơ hội đổi ý.

Thứ hai, bọn họ nhất định phải để lại cho chúng ta một phần công nhân lành nghề, hơn nữa, cũng phải để lại cho chúng ta một nhóm người đào tạo công nhân mới tuyển.

Chúng ta nhất định phải đảm bảo khi chúng ta tiếp nhận nhà máy, nhà máy có thể tiến hành sản xuất bình thường, nếu như không có công nhân lành nghề, cũng không có người đào tạo, chúng ta lấy được nhà máy và thiết bị này đến tay cũng phải cần một thời gian rất dài mới có thể để nhà máy tiến hành sản xuất bình thường. Nếu như mua lại nhà máy này với giá một nghìn hai trăm tỷ, chúng ta nhất định phải giữ vững những điều kiện trên.” Lý Vũ Hân nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, bày tỏ đồng ý với ý kiến của Lý Vũ Hân, dù sao sau khi lấy được nhà máy này, đương nhiên bọn họ muốn bắt tay vào sản xuất nhanh nhất có thể. Sản xuất sớm một ngày thì sẽ kiếm lời sớm một ngày, đạo lý này ai cũng hiểu.

“Được rồi, cục diện vốn vẫn đang rất phiền phức, bây giờ anh đã đến rồi, vậy cũng không còn phiền toái gì nữa, chuyện này trở nên rất đơn giản. Lúc trước em làm rất nhiều dự án, bây giờ xem ra những dự án này đều vô dụng rồi, em cũng coi như được thả lỏng, tối nay có thể ngủ ngon giấc.” Lý Vũ Hân quả thật có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của Lý Vũ Hân, đau lòng nói: “Vũ Hân, hiện giờ quả thật là thời khắc hết sức quan trọng đối với sự phát triển của công ty, hơn nữa rất nhiều chuyện của công ty đều đặt trên người em, mặc dù anh là ông chủ lớn, nhưng phần nhiều thời gian anh đều phủi tay không quản, chuyện của công ty đều là một tay em xử lý, anh biết áp lực của em rất lớn, nhiệm vụ công việc cũng rất nặng nề, hơn nữa em còn là một người rất có tinh thần trách nhiệm.

Nhưng mà, anh vẫn hi vọng em có thể coi công việc chỉ là công việc, đừng coi công việc trở thành toàn bộ của chính mình, anh hi vọng em có thể làm việc trong thời gian làm việc, sau khi tan làm đừng suy nghĩ nhiều về chuyện công việc nữa, nghỉ ngơi nhiều hơn, giải trí nhiều hơn.

Cho dù công ty kiếm được nhiều tiền hơn phát triển tốt hơn, nhưng cơ thể em lại suy sụp, đối với anh đó là chuyện vô cùng không đáng giá. Anh hi vọng em có thể sống thoải mái, vui vẻ, khỏe mạnh, đối với anh điều này quan trọng hơn kiếm tiền, cũng quan trọng hơn công ty, em hiểu không?”

Lý Vũ Hân nghe thấy lời của Diệp Lăng Thiên, vành mắt hơi đỏ lên, cô cũng đã cảm động, một lát sau mới gật đầu nói: “Em biết, tự em có chừng mực, anh không cần lo lắng cho em. Con người của em chính là như vậy, thật ra làm việc chính là niềm vui trong cuộc sống của em, ngoài làm việc ra, em cũng không biết nên làm gì khác nữa.”

Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời Lý Vũ Hân nói cũng khẽ gật đầu, đối với Lý Vũ Hân mà nói, quả thật công việc chính là niềm vui của cô, mà điều Diệp Lăng Thiên muốn nói chính là không mong Lý Vũ Hân cực khổ như vậy, anh hi vọng Lý Vũ Hân đừng sống mệt mỏi như vậy nữa, có thể thả lỏng sống vui vẻ hơn một chút.

“Buổi sáng ngày mai không sắp xếp việc gì chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Vốn là có, nhưng bây giờ là không có, làm tiếp cũng không có ý nghĩa gì rồi.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Có hứng thú cùng đi dạo đêm Tây Hồ không?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ nói.

“Dạo Tây Hồ? Anh điên rồi à, bây giờ là mấy giờ, đều đã hơn mười giờ rồi, bây giờ chạy đến Tây Hồ đi dạo, người khác còn cho rằng hai chúng ta điên rồi đấy.” Lý Vũ Hân nhìn đồng hồ nói.

“Tây Hồ ban ngày có vẻ đẹp của ban ngày, buổi tối có vẻ đẹp của buổi tối, hơn nữa ban ngày chen chúc nhiều người, nếu muốn thưởng thức vẻ đẹp Tây Hồ, buổi tối còn tốt hơn ban ngày đấy. Đi thôi, coi như là đi dạo trò chuyện, thả lỏng cùng anh. Em thay quần áo, anh chờ em ở bên ngoài.” Diệp Lăng Thiên không cho Lý Vũ Hân có cơ hội nói chuyện, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài chờ Lý Vũ Hân.




Mặc dù anh nói là muốn Lý Vũ Hân đi cùng mình, nhưng thực tế là anh đang nghĩ cách đi cùng Lý Vũ Hân, anh có thể nhìn ra khoảng thời gian này Lý Vũ Hân rất mệt mỏi, thật ra anh muốn đi dạo đêm Tây Hồ với Lý Vũ Hân là muốn để cô thư giãn một chút mà thôi.

Diệp Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa hút thuốc, phụ nữ thay quần áo là chuyện rất phiền phức, huống hồ Lý Vũ Hân đã đi ngủ, cũng đã tháo trang sức tắm rửa thay quần áo rồi, bây giờ lại ra ngoài, hiển nhiên phải mất nhiều thời gian trang điểm thay quần áo.

Diệp Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa lẳng lặng hút thuốc, đã chuẩn bị phải chờ trong thời gian dài, nhưng mới chờ được chừng mười phút thì đã thấy Lý Vũ Hân mở cửa đi ra. Lý Vũ Hân thay một bộ quần áo, trong tay cũng không cầm túi xách, rất đơn giản.

“Nhanh vậy? Anh còn tưởng rằng em phải trang điểm làm đẹp, ít nhất là một tiếng.” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

“Cần phải phiền toái như vậy à, đêm hôm khuya khoắt thế này trang điểm làm gì, hơn nữa em cũng không thích trang điểm, bình thường ra ngoài đều là đi làm và đàm phán, đây là tôn trọng tối thiểu nhất đối với công việc và đồng nghiệp, vì vậy nên mới không thể không trang điểm, sao vậy? Có phải em không trang điểm ra ngoài cùng anh khiến anh cảm thấy em làm mất hết thể diện của anh hay không?” Lý Vũ Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Không đâu, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó đi về phía thang máy.

“Em không mang túi xách, quần áo trên người cũng không có túi, để điện thoại di động ở chỗ anh vậy. Hơn nữa em cũng không mang tiền, tiêu xài bên ngoài do anh phụ trách.” Lý Vũ Hân vừa đi vừa đưa điện thoại trong tay mình cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.

“Được, tốt xấu gì anh cũng được coi như là ông chủ, chút tiền ấy anh vẫn có.” Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng nhau đi vào thang máy xuống tầng, sau đó đi đến bãi đỗ xe, lái xe của mình về phía Tây Hồ.

“Anh biết đi đến đó như thế nào à? Trông anh có vẻ rất quen thuộc với nơi đó? Trước đây anh từng đến rồi sao?”

“Từng đến rồi.”

“Du lịch hay là?”

“Làm việc.”

“Làm việc? Khi còn làm trong quân đội?”




“Đúng.”

“Lăng Thiên, rốt cuộc trước đây anh làm những việc gì? Tại sao em cảm thấy hình như nơi nào anh cũng đi qua rồi vậy, anh từng đến nước D, cũng rất quen thuộc với nước B, anh hiểu rõ Quảng Đông, Hồng Kông và Ma Cao, cũng hiểu rõ thành phố Y, bây giờ đến thành phố H anh cũng hiểu rõ, rốt cuộc anh đã từng đi qua bao nhiêu thành phố, từng sống ở bao nhiêu thành phố?” Lý Vũ Hân vô cùng kinh ngạc.

“Nói như vậy đi, trên cơ bản chỉ cần là quốc gia em có thể nói tên thì anh đều đã đến rồi, đương nhiên, một số quốc gia nhỏ xa xôi thì anh không thể nào đến được rồi. Còn trong nước, hầu hết những thành phố lớn anh đều đã từng đến.”

“Rốt cuộc lúc trước anh làm gì vậy?”

“Vấn đề này em đã hỏi rất nhiều lần rồi, nhưng anh thật sự không thể nói cho em, tham gia quân ngũ cũng phải thường xuyên ra ngoài làm việc, đi công tác là chuyện rất bình thường.”

“Nhưng nếu đi công tác cũng không cần đi công tác nhiều như anh, cảm giác anh giống như làm trong Bộ ngoại giao vậy.”

“Em cứ coi như trước đây anh làm trong Bộ ngoại giao đi, thật ra cũng không khác nhau là mấy, đều sêm sêm nhau. Em từng đến Tây Hồ chưa?”

“Chưa từng.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Em đến đây lâu như vậy rồi mà không đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố H tham quan một chút sao?”

“Không, không có thời gian, hơn nữa đi một mình cũng không có gì thú vị, căn bản không nghĩ đến chuyện này, anh cũng biết mà, em luôn không có hứng thú với những chuyện thế này, tối nay nếu như không phải anh cứ muốn kéo em đi thì chắc chắn em sẽ không đi.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.

“Thật ra nên đi thăm thú nhiều chút, coi như là cảm nhận cuộc sống, thư giãn nghỉ dưỡng, như vậy cũng rất tốt, phải không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên lái xe đến bên ngoài khu thắng cảnh Tây Hồ, sau đó chậm rãi dạo quanh Tây Hồ cùng với Lý Vũ Hân, mặt trăng đêm nay rất tròn, gió mát hiu hiu kết hợp với ánh trăng và cảnh đẹp Tây Hồ, quả thật cảnh tượng lúc này vô cùng thoải mái.
“Hóa ra đây chính là Tây Hồ, quả thật rất đẹp.” Lý Vũ Hân nhìn trái nhìn phải, sau đó không nhịn được nói ra.

“Tây Hồ vốn nên có dáng vẻ như thế này, chỉ có buổi tối mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của Tây Hồ. Bản thân Tây Hồ giống như người con gái Giang Nam khoác trên mình tà áo dài lay động theo chiều gió, vừa dịu dàng điềm tĩnh lại vừa đa tình, chỉ có đứng dưới ánh trăng mờ yên tĩnh của ban đêm mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng.” Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được nói.

Lý Vũ Hân tò mò nhìn Diệp Lăng Thiên, lập tức cười nói: “Thật không ngờ anh lại có thể nói ra lời này.”

“Sao vậy? Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất kỳ lạ không?” Diệp Lăng Thiên cười.

“Không phải, chỉ là cảm thấy anh vẫn luôn không phải là kiểu người làm theo cảm tính, hôm nay lại nói ra nhiều lời văn nghệ bay bổng như vậy, điều này không giống với tính cách của anh. Nói thật, em có thể cảm nhận rõ ràng, mấy năm này anh thật sự thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước kia, chỉ có hai chúng ta đi cùng nhau như thế này, nếu như em không nói chuyện, anh có thể cả đêm không nói câu nào, mà bây giờ, anh lại là người nói nhiều hơn em. Hơn nữa, nếu như là trước kia, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói muốn dẫn em đến nơi này chơi.”

“Vậy à, có lẽ là vậy. Con người đều sẽ thay đổi, ai cũng vậy. Sống trong hoàn cảnh như thế nào thì sẽ tạo nên tính cách như thế ấy, hoàn cảnh mới là mạnh mẽ nhất, ai cũng không cách nào ngăn cản nó.

Giống như trước kia, trước kia cho dù em để anh sống một mình cả năm anh cũng sẽ không cảm thấy cô quạnh lẻ loi gì, nhưng bây giờ lại không như vậy. Từ khi em đi, anh luôn cảm thấy trong nhà thiếu đi cái gì đó, dù trải qua một quãng thời gian rất dài nhưng anh vẫn không cách nào thích ứng.

Đúng lúc, bây giờ Diệp Sương cũng đi rồi, chỉ còn một mình anh ở nhà, phần lớn thời gian anh đều không muốn về nhà, trở về đối mặt với căn nhà trống rỗng, cảm nhận đó không hề dễ chịu chút nào. Có lẽ anh già thật rồi, người lớn tuổi đều sợ cô đơn.” Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được cảm khái.

“Diệp Sương đi đâu rồi? Không phải em ấy làm trong công ty sao?” Lý Vũ Hân rất ngạc nhiên hỏi.

“Quả thật em ấy thực tập trong công ty, chỉ là em ấy đã dọn ra ngoài ở rồi.”

“Dọn ra ngoài ở? Điên rồi sao, ở trong nhà không muốn lại muốn ra ngoài thuê phòng ở, anh cũng yên tâm cho em ấy ra ngoài ở một mình sao?” Lý Vũ Hân khó tin nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Việc này không phải do anh đồng ý hay không, em ấy dọn ra ngoài ở cùng bạn trai, anh có thể nói cái gì? Anh cũng không thể ôm lấy cái suy nghĩ cổ hủ mà giữ em ấy ở trong nhà.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười.

“Bạn trai? Yêu đương?”




“Đúng, hơn nữa em cũng biết người này.”

“Em biết? Ai vậy? Trong công ty sao?” Lý Vũ Hân càng thêm tò mò.

“Đúng, là trong công ty, Trần Tuấn Lương, em nói xem có quen biết không?” Diệp Lăng Thiên cười.

“Cái gì? Em không nghe nhầm chứ, anh nói Diệp Sương và Trần Tuấn Lương đang yêu nhau?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Không chỉ là đang yêu nhau, hai người bọn họ đã về quê nhà Tứ Xuyên gặp ba mẹ Trần Tuấn Lương rồi, qua mấy ngày nữa ba mẹ Trần Tuấn Lương sẽ đến đây, sau đó hai bên xác định chuyện cưới xin, sang năm đợi Diệp Sương tốt nghiệp sẽ cử hành hôn lễ.”

“Chuyện này… chuyện này… cũng nhanh quá rồi, thật không ngờ hai người bọn họ lại ở bên nhau, em cũng không nhìn ra chút manh mối nào.”

“Đừng nói là em, anh cũng không biết gì, mãi đến khi hai người bọn họ phát sinh quan hệ, Trần Tuấn Lương chủ động đến nhận tội với anh thì anh mới biết tất cả, gặp chuyện này anh có thể nói gì chứ, thật lòng mà nói, anh có không nỡ, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng.

Diệp Sương đã hai mấy tuổi rồi, nếu nói đến chuyện kết hôn, thật ra cũng không coi là sớm, hơn nữa Trần Tuấn Lương là binh lính một tay anh dẫn dắt, bây giờ lại làm việc cùng anh, anh hiểu rất rõ anh ta, cũng rất yên tâm, anh ta là một người đàn ông không tệ, gả Diệp Sương cho anh ta, anh rất hài lòng, điểm quan trọng nhất là hai người bọn họ rất yêu nhau, điểm này chiến thắng tất cả, người làm anh trai như anh chỉ hi vọng hai người bọn họ hạnh phúc, không cầu mong gì khác.

Qua một thời gian ngắn nữa anh sẽ mua căn nhà nhỏ, dọn ra ngoài ở một mình, còn căn nhà này sẽ để lại cho hai người bọn họ.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Sao anh lại sắp xếp thế này, người ta mới kết hôn, muốn mua nhà cũng phải mua cho hai người bọn họ, nào có chuyện anh ra ngoài ở nhà mới, để lại nhà cũ cho hai người bọn họ.” Lý Vũ Hân cười mắng.

“Anh cũng muốn, nhưng trong này có một vấn đề, Trần Tuấn Lương sẽ không chấp nhận đề nghị anh mua nhà cho bọn họ, ở nhiều phương diện anh ta rất giống anh, lòng tự trọng vô cùng lớn, đặt chuyện này lên người anh anh cũng không thể chấp nhận.

Nhưng anh không thể để hai người bọn họ kết hôn mà không có nhà, cũng không thể để Trần Tuấn Lương chịu áp lực tâm lý quá mạnh, vì vậy trước tiên anh chỉ có thể cho bọn họ ở căn nhà cũ này, cứ như vậy, còn anh dọn ra ngoài.”

“Anh cũng thật sự hết lòng hết dạ.”




“Hết cách rồi, anh chỉ có một cô em gái, anh không suy nghĩ cho em ấy thì suy nghĩ cho ai?”

“Vậy cũng đúng, trên thực tế người làm anh như anh cũng không khác ba mẹ là mấy.” Lý Vũ Hân thấu hiểu gật đầu, sau đó cười hỏi: “Bây giờ cô em gái nhỏ hơn anh tám chín tuổi đã sắp kết hôn rồi, người làm anh trai như anh chuẩn bị giải quyết chuyện lớn cả đời như thế nào đây?”

“Chẳng phải em cũng chưa giải quyết sao? Anh gấp cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười.

“Anh là muốn tranh với em phải không, chẳng lẽ em dự định cả đời không gả anh cũng sẽ cả đời không cưới sao?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.

“Em không gả anh sẽ không cưới.” Diệp Lăng Thiên đùa giỡn nói ra.

“Anh thế này là ép em tùy tiện tìm người nào đó gả sao?” Lý Vũ Hân giả vờ tức giận.

“Không ai dám cưới em.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Anh nói cái gì vậy? Ý anh là không ai thèm cưới em đúng không?” Lần này Lý Vũ Hân tức giận thật rồi.

“Ai muốn cưới em anh đều sẽ không đồng ý, thật ra sau khi chúng ta chia tay từng giả thiết về vấn đề này, nếu như một ngày nào đó em thật sự ở bên một người đàn ông khác tốt hơn, anh cảm thấy chắc chắn anh sẽ không chịu nổi. Nói không chừng anh sẽ thật sự làm ra chuyện điên cuồng gì đó, anh không nói đùa, lời anh nói là sự thật. Sau khi chia tay em, buổi tối nằm trên giường, anh thật sự đã giả thiết về vấn đề này.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, Lý Vũ Hân lập tức chìm vào im lặng, cúi đầu chậm rãi đi dạo, không nói lời nào.

“Xem ra cả đời này em không gả đi được rồi.” Rất lâu sau Lý Vũ Hân mới ngẩng đầu mỉm cười nói.

Ngay khi Diệp Lăng Thiên muốn nói thêm gì nữa, Lý Vũ Hân lại chủ động gác chuyện này qua một bên, nói: “Buổi tối Hiểu Tinh gọi điện thoại cho em, nói là mấy ngày nữa cậu ấy sẽ trở về Đông Hải, trường học sắp khai giảng rồi.”

“Hả, hình như là vậy, sắp hết một kỳ nghỉ hè rồi, thật sự rất nhanh.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, tính toán thời gian, bây giờ cũng đã là cuối tháng tám rồi.
"Vụ án của ba Hiểu Tình đã giải quyết xong chưa? Em nghe cô ấy nói hình như sẽ chờ bên tòa án mở phiên hòa." Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi Diệp Lăng Thiên.

"Không phải vấn đề lớn, anh vẫn giữ liên lạc với luật sư, bốn tuần sau sẽ mở phiên tòa, luật sư nói vấn đề không quá lớn, anh ta sẽ cố gắng biện hộ vô tội, nghiêm trọng nhất cũng chỉ phán án treo một năm thôi. Chuyện này vốn không cần lo lắng, dù sao luật sư anh tìm được cũng coi như có năng lực hàng đầu, có anh ta thì chắc chuyện này sẽ là bồi thường dân sự." Diệp Lăng Thiên không nhịn được, cuối cùng vẫn châm một điếu thuốc rồi nói.

"Chuyện của Hiểu Tình ít nhiều nhờ có anh, nếu em đi có lẽ mọi chuyện lại khác."

"Ai đi cũng thế thôi, quan trọng nhất là ba mẹ Hiểu Tinh đi con đường này dưới tình huống bị lừa, không biết gì cả, đây mới là cái chính, nếu ba Hiểu Tình thật sự tự mình phạm tội thì ai đi cũng chỉ có một kết quả."

"Nói cũng đúng!" Lý Vũ Hân gật đầu đồng ý.

"Đây là lần thứ hai em gặp được phong cảnh đẹp thế này." Lý Vũ Hân chậm rãi đi đến, cô vừa đi vừa nói.

"Lần đầu tiên là ở đâu?"

"Ở nước D, khi đó em đến thành phố phía nam ở nước D, bây giờ em quên mất thành phố ấy tên gì rồi, cỏ huân trải đầy đất, lần đó là anh đưa em đi, lần này cũng là anh đưa em đi. Con người em không quá hứng thú với phong cảnh, mỗi lần cảm nhận được sức hấp dẫn của phong cảnh đều là anh đưa em đi. Việc đời thay đổi rất nhanh, khi đó anh còn là vệ sĩ của em, mà bây giờ chỉ chớp mắt đã thành ông chủ của em. Anh nói xem, trường hợp của anh có phải cá chép hóa rồng như trên mạng nói không." Lý Vũ Hân vui vẻ nói đùa.

Hai người chậm rãi đi dọc theo Tây Hồ, vừa nói vừa cười, thật ra phong cảnh không có gì đặc sắc, chủ yếu là do người. Hai người đi mãi đến hơn một giờ đêm mới quay lại khách sạn, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đến cửa phòng khách sạn của cô.

"Anh... Anh... Anh... Tối nay anh ngủ ở đây đi, em ở cùng thư ký cũng được, bây giờ chắc không còn phòng đâu." Lý Vũ Hân đứng ở cửa, do dự hồi lâu mới nói.

Nghe Lý Vũ Hân nói như vậy, Diệp Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười, nhưng anh cũng không trêu Lý Vũ Hân nữa, chỉ nói: "Đừng lo lắng, anh không mặt dày mày dặn có ý muốn ngủ với em, anh đã đặt hai phòng rồi, đây là anh đưa em về phòng thôi. Em vào đi, ngủ sớm một chút."

Bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Lý Vũ Hân lập tức đỏ mặt, cô ngượng ngùng mở cửa đi vào, sau đó xoay người nói ngủ ngon với Diệp Lăng Thiên.

"Ngủ ngon, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh ngủ ở tầng dưới." Diệp Lăng Thiên nói xong bèn xoay người đi về phía thang máy.




Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại, sau đó Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe đi đến nhà máy dệt cách khách sạn không xa, anh gặp được phụ tá của lão Dư đang chờ ở cửa nhà máy dệt, đây không phải là lần đầu hai bên gặp nhau, cho nên cũng hàn huyên vài câu, đi cùng là mấy người phụ trách nhà máy cùng với mấy người phụ trách dọn dẹp nhà máy lần này, điểm khác chính là phụ tá của lão Dư ở đây để nghênh đón Diệp Lăng Thiên, còn bọn họ lại ở cửa để nghênh đón phụ tá của lão Dư.

Trong văn phòng, Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói chuyện với người phụ trách bên nhà máy, hai bên đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu cho đối phương ở trước mặt phụ tá cả lão Dư, Diệp Lăng Thiên không nhiều lời, anh nói thẳng yêu cầu của mình, chính là anh sẽ mua tất cả mọi thứ của nhà máy này với giá một nghìn hai trăm tỷ, một nghìn hai trăm tỷ này sẽ thanh toán trong hai lần, lần đầu tiên sẽ thanh toán bảy mươi phần trăm trong vòng một tuần kể từ khi ký hợp đồng, cũng chính là tám trăm bốn mươi tỷ.

Lần thứ hai là ba mươi phần trăm, cũng chính là ba trăm sáu mươi tỷ, số tiền này sẽ được thanh toán trong vòng sáu tháng. Sau đó nhà máy phải cố gắng giữ lại đủ nhân viên lành nghề và kỹ thuật cho Diệp Lăng Thiên. Yêu cầu của Diệp Lăng Thiên rất thẳng thắn, đương nhiên, yêu cầu này nằm trong phạm vi có thể làm được của nhà máy, cho nên bên nhà máy cực kỳ thoải mái đồng ý.

Sau khi xác định các điều khoản cơ bản, hai bên hẹn nhau ngày hôm sau sẽ tiến hành đàm phán chi tiết, vào ban đêm, lãnh đạo của bên nhà máy làm chủ, mở tiệc chiêu đãi Diệp Lăng Thiên và phụ tá của lão Dư, một số lãnh đạo của nhà máy cũng tham gia, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đi cùng. Đương nhiên, trên tiệc rượu, Diệp Lăng Thiên muốn tránh uống rượu cũng không tránh được.

Ngày thứ ba, Diệp Lăng Thiên ngủ ở khách sạn chứ không tham dự đàm phán, cũng không trở về. Chuyện đàm phán vẫn giao cho Lý Vũ Hân đưa người đi xử lý như trước, vấn đề lớn đã thỏa thuận xong, vấn đề nhỏ trở nên đơn giản rất nhiều, chỉ mất một buổi sáng là có thể thỏa thuận xong tất cả chi tiết, hai bên hình thành hiệp nghị.

Bởi vì thời gian của phụ tá lão Dư có hạn, phải chạy về báo cáo lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bên Diệp Lăng Thiên cũng vội cho nên hai bên ký hợp đồng luôn vào buổi chiều. Hai bên giao hẹn, nửa tháng sau Diệp Lăng Thiên quay lại đây nhận, sau khi nhận được không có lỗi gì, Diệp Lăng Thiên sẽ gửi khoản thanh toán đầu tiên vào tài khoản của đối phương trong vòng một tuần. Kể từ đó, chuyện nhà máy dệt xem như cơ bản hoàn thành, đến đêm, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng trở về Đông Hải với mấy nhân viên công tác.

Lý Vũ Hân ngồi xe Diệp Lăng Thiên, những nhân viên công tác khác thì ngồi xe thương vụ của công ty.

"Em đã được viết một nửa kế hoạch cho nhà máy dệt này, hai tháng nữa là có thể hoàn thành, đến lúc đó anh có thể xem. Vấn đề quan trọng bây giờ là để ai đến tiếp nhận nhà máy dệt này." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

"Việc này không vội, Vũ Hân, em phải nghiêm túc nghỉ ngơi, không cần xoay quanh công việc suốt ngày." Diệp Lăng Thiên đau lòng nói.

"Không còn nhiều thời gian, nửa tháng sau chúng ta sẽ tiếp nhận hoàn toàn nhà máy này. Dựa theo lời anh, chúng ta có thể lập tức nhận được đơn đặt hàng của quân đội và bộ phận chính phủ, cho nên chúng ta phải phải làm cho nhà máy hoạt động hiệu quả càng sớm càng tốt."

"Cũng đúng, thật ra tôi nghĩ không cần tìm người tài để làm chức Tổng giám đốc của nhà máy, nói trắng ra vài năm trước nhà máy này chính là một công ty kinh doanh đơn giản, chúng ta tạm thời vẫn chưa quên cái này, trước mắt chúng ta cũng là dựa vào đơn đặt hàng của quân đội của nhà máy và bộ phận chính phủ, vì vậy tôi cho rằng người phụ trách chỉ cần là người có tài năng quản lý, ngoài ra không cần đầu óc quá linh hoạt, chúng ta không cần kiểu người tiến thủ mà cần người chững chạc chín chắn. Em có ý kiến gì với vấn đề này không?"

"Em cực kỳ đồng ý, đây cũng là cái em đang muốn nói, không cần người quá thông minh, trái lại cái chúng ta cần là người chín chắn, có thể hoàn toàn nghiêm túc chấp hành phương án của chúng ta là được. Chẳng qua nếu muốn tìm một nhân tài có bằng cấp cao thì còn dễ tìm, nhưng muốn tìm người thì vậy thì lại không dễ. Anh có chọn ai chưa?" Lý Vũ Hân gật đầu hỏi.
"Có đó, em thấy Chu Ngọc Lâm thế nào?" Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa hỏi.

"Chu Ngọc Lâm? Anh nói đùa đúng không." Lý Vũ Hân không dám tin.

"Sao thế, em thấy Chu Ngọc Lâm không được à? Em cảm thấy cậu ta không được là vì em không hiểu cậu ta, Chu Ngọc Lâm bây giờ đã không phải Chu Ngọc Lâm trước kia nữa. Không nói cái khác, cậu ta đã làm ở vị trí quản lý rất nhiều năm, nếu bàn về kinh nghiêm, cậu ta không thua bất luận kẻ nào, còn một ưu điểm nữa mà không phải ai cũng có chính là cậu ta là người trưởng thành chững chạc, nói dễ nghe thì là chín chắn, nói khó nghe thì là hơi cứng nhắc, làm việc có nề nếp, nhà máy của công ty chúng ta đang cần chính là người như vậy.

Em không cần giữ nguyên ấn tượng từ ban đầu về cậu ta, lúc trước anh dùng Vương Lực, em cũng cảm thấy không thể tin nổi, kết quả thì sao, biểu hiện của Vương Lực làm em kinh ngạc lắm đúng không. Lần trước khi anh muốn dùng Trần Tuấn Lương, em cũng không đồng ý, kết quả chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, đúng hay không?" Diệp Lăng Thiên cười nói.

"Được rồi, em biết anh muốn nói cái gì, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Em thừa nhận em không bằng anh về chuyện nhìn người này, cũng vì em biết em không giỏi nhìn người nên em mới hỏi anh vấn đề này. Từ câu trả lời của anh hôm nay là em biết anh không phải thật sự mặc kệ như anh nói, rõ ràng anh đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, nếu không anh không có khả năng có được đáp án sớm như thế."

"Quả thực khoảng thời gian qua anh đã một cách nghiêm túc về vấn đề này, bao gồm cả nhà máy dệt. Thật ra trước khi đến anh đã nói Lưu Thượng Vinh xin đến nhà máy dệt, ngày mai Lưu Thượng Vinh sẽ đến thành phố H đăng ký. Đông Hải và thành phố H ở gần nhau, ông ta có mối quan hệ khá tốt ở bên đó, mọi chuyện tiến hành đơn giản hơn.

Anh về tìm Chu Ngọc Lâm nói chuyện, sau đó đưa cậu ta sang thẳng bên này luôn, còn việc thành lập công ty hoặc nhân viên khác sẽ do em quyết định, đến lúc đó em tìm cậu ta nói chuyện nhiều hơn, cậu ta nhạy bén ngang với Vương Lực và Trần Tuấn Lương, có một số việc cần nói rõ thì em nói sẽ càng rõ ràng hơn." Diệp Lăng Thiên cười nói.

Hai người vừa tán gẫu về chuyện của công ty vừa lái xe về phía Đông Hải, cũng may chỉ có hai giờ chứ không quá lâu. Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới nhà Lý Vũ Hân, lúc đang chuẩn bị đợi Lý Vũ Hân xuống xe, Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên: "Không phải anh nói em đến Đông Hải anh sẽ cho em một bất ngờ à? Bất ngờ đâu?"

Diệp Lăng Thiên vỗ đầu nói: "Nói chuyện với em suốt dọc đường rồi quên luôn chuyện này, thắt dây an toàn lại đi, anh đưa em đi xem ngạc nhiên."

"Thôi đi, em chỉ nói đùa thôi, anh cứ nói thẳng xem rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ đã muộn thế này rồi."




"Yên tâm, không tốn nhiều thời gian của em đâu." Diệp Lăng Thiên nói xong bèn tiếp tục lái xe đi ra khỏi tiểu khu của Lý Vũ Hân.

"Đây là muốn đi đâu? Anh trở nên thần bí thế từ khi nào vậy?" Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên như vậy thì không khỏi khẩn trương.

"Em đi là biết." Diệp Lăng Thiên lái xe ra khỏi tiểu khu, lái xe dọc đường vài phút sau đó đột nhiên rẽ trái.

Lý Vũ Hân rất kinh ngạc khi nhìn thấy, con đường này cực kỳ quen thuộc đối với cô, cô vội hỏi: "Anh đến đây để làm gì?"

Diệp Lăng Thiên chỉ cười không nói, sau đó đi thẳng vào trong tiểu khu, bởi vì anh đã là chủ sở hữu khu này, biển số xe của anh đã được đăng ký, cho nên bảo vệ để cho Diệp Lăng Thiên đi vào luôn. Diệp Lăng Thiên chạy thẳng đến trước biệt thự của Lý Vũ Hân, bởi vì cổng sắt đang khóa cho nên chỉ có thể dừng xe ở ngoài.

Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng xuống xe.

"Anh đưa em đến đây làm gì?" Lý Vũ Hân nhìn biệt thự với ánh mắt tràn ngập tình cảm, vừa nhìn cỏ cây quen thuộc vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên không nói gì cả, anh lấy chìa khóa trên người ra sau đó đi mở cửa rồi bước vào.

"Sao anh lại có chìa khóa ở đây?" Lý Vũ Hân nhìn thấy hành động của Diệp Lăng Thiên thì càng kinh ngạc.

"Em xem xem, nhìn xem chỗ này có gì khác với năm đó không." Diệp Lăng Thiên đi vào sân, chỉ đám hoa cỏ trong nhà rồi hỏi Lý Vũ Hân. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên đến đây kể từ khi ngôi nhà này được sửa sang lại. Lần trước khi Diệp Lăng Thiên đến đây, biệt thự vẫn còn như nhà hoang, mà bây giờ đã rực rỡ hẳn lên.




Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn từng cây cối xung quanh, đôi mắt dần đỏ lên, cô vươn tay chạm vào nơi mình có thể chạm được. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy vậy, anh lại lấy một cái chìa khóa ra, mở cửa trước rồi bước vào phòng trước.

Sau khi đi vào, anh quay đầu nhìn trái phải, cảm thấy rất vừa lòng, không thể không nói, Lưu Thượng Vinh làm việc thật sự rất tốt, chất lượng sửa chữa chỗ này vượt xa những gì Diệp Lăng Thiên tưởng tượng. Mặc dù vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu nhưng đã đẹp đẽ và sang trang hơn trước, tất nhiên, Diệp Lăng Thiên đã bỏ ra mấy chục triệu để sửa chữa lại toàn bộ chỗ này.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân đi sau mình, thấy cô nhìn nơi này thì nước mắt không kìm được chảy ra, anh muốn đi an ủi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, anh để Lý Vũ Hân hoài niệm còn mình thì ngồi xuống sofa hút thuốc, không đi quấy rầy Lý Vũ Hân.

Anh biết, bây giờ Lý Vũ Hân đang đắm chìm trong cảm xúc, rơi vào khoảng sâu nhất của ký ức. Đối với Lý Vũ Hân, căn biệt thự này không chỉ là biệt thự, ở đây mang bao nhiêu tình cảm và ký ức của cô, Diệp Lăng Thiên là người ngoài nên không thể cảm nhận được những thứ này.

Lý Vũ Hân nước mắt giàn giụa, cô nhìn quanh căn nhà, vừa đi vừa vuốt ve, một câu cũng không nói nên lời. Nhìn cẩn thận từng căn phòng, cuối cùng bước lên tầng. Diệp Lăng Thiên quan sát Lý Vũ Hân, biết Lý Vũ Hân chưa thể thoát khỏi hồi ức trong khoảng thời gian ngắn được, anh bèn đi ra vườn hoa phía sau, lúc này vườn hoa phía sau đã trở thành một vườn hoa lớn, trong vườn có đủ loại hoa cỏ, trong ao có rất nhiều cá, Diệp Lăng Thiên ngồi hút thuốc ở chòi nghỉ mát bên cạnh ao, anh bỗng nhiên cảm thấy sống ở đây cũng là một chuyện vô cùng mãn nguyện.

Không biết đã qua bao lâu, dù sao Diệp Lăng Thiên cũng gần hết điếu thuốc thứ tư thì Lý Vũ Hân mới đến đây, mắt cô hơi sưng đỏ. Lý Vẫn Hân đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên, cô nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng hỏi: "Nói cho em biết, chuyện này là sao vậy?"

"Anh mua chỗ này." Diệp Lăng Thiên dứt khoát nói.

"Vì sao? Sao anh lại mua chỗ này."

"Bởi vì anh biết nơi này đại diện cho cái gì, nó có ý nghĩa thế nào với em. Sở dĩ em lựa chọn mua căn nhà kia không phải vì từ đó em có thể nhìn thấy chỗ này à? Những lời em nói với anh khi cùng đi mua phòng lần trước anh đều nhớ. Lần này sau khi tập đoàn Đại Đường gửi tiền cho anh, anh đã đến đây xem một chuyến, bừa lúc căn biệt thự vẫn còn trong tay ngân hàng, cho nên anh bèn mua lại biệt thự từ tay ngân hàng.

Sau đó gọi người đến sửa chữa lại, tất cả mọi thứ ở đây anh đều nói bọn họ sửa theo dáng vẻ trước kia, từ cách bày biện đến trang hoàng, trên cơ bản đều giống trước, chẳng qua là thay đổi hết đồ cũ nát đi rồi quét tước lại một lần thôi. Đây là chìa khóa nhà, từ hôm nay trở đi, chỗ này thuộc về em, căn nhà này lại vào tay em. Chờ thêm một hai năm nữa sẽ sang tên, chuyển từ danh nghĩa của anh sang của em." Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa đưa chìa khóa biệt thự đến trước mặt Lý Vũ Hân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom