• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (32 Viewers)

  • Chương 573-576

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 573: CŨNG CHỈ VÌ EM (2

Diệp Lăng Thiên đi theo phía sau Hứa Hiểu Tinh, không nói tiếng nào đi theo Hứa Hiểu Tinh về phía phòng bệnh.

Đi đến một cửa phòng bệnh, Hứa Hiểu Tinh dừng bước, nói với Diệp Lăng Thiên: ‘‘Đây chính là phòng bệnh của Trương Văn Quân, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Sương chắc hẳn vẫn ở trong này. Nhớ kỹ cho tôi, có chuyện gì cũng bình tĩnh rồi nói, lần này thật sự là lỗi của anh, hơn nữa anh cũng đã sai rồi.’’

Diệp Lăng Thiên vẫn không nói chuyện, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra.

Trong phòng bệnh có đèn, chỉ có ánh đèn yếu ớt. Đây là một phòng bệnh có ba người, có ba giường bệnh, hơn nữa trên giường bệnh đều có người. Có một người ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh ở giữa phòng, nhìn kỹ Diệp Lăng Thiên đã phát hiện, người này chính là Diệp Sương. Diệp Sương ngồi trên ghế ghé vào giường bệnh của Trương Văn Quân ngủ, góc tường còn đặt một cái va li hành lý cùng một cái ba lô lớn, hiển nhiên, đây chính là hành lý của Diệp Sương.

Trong phòng bệnh mọi người cũng đã ngủ thiếp đi, đều đã ngủ. Diệp Lăng Thiên không muốn đánh thức người khác, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Sương, đẩy Diệp Sương.

Diệp Sương chậm rãi tỉnh dậy, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang đứng bên cạnh cùng Hứa Hiểu Tinh, giật nảy mình, rất kinh ngạc, lập tức đứng lên, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên với ánh mắt lạnh lùng nói: ‘‘Anh đến đây làm gì?’’

‘‘Cùng anh trở về.’’ Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

‘‘Em không, em sẽ không trở về cũng anh.’’ Diệp Sương rất kiên quyết.

‘‘Anh nói cùng anh trở về.’’ Diệp Lăng Thiên rất tức giận, anh đã rất tức giận rồi, đối với người em gái này, mấy ngày gần nhất trong lòng anh đã trải qua chua xót.

‘‘Em sẽ không cùng anh trở về, cho dù hôm nay anh có đánh gãy tay em thì em cũng sẽ không cùng anh trở về, nếu không anh trực tiếp giết em đi, em cam đoan sẽ không nhíu mày một chút.’’ Diệp Sương lạnh lùng nói.

Mỗi câu của Diệp Sương đều giống như dao nhọn cắm vào trái tim Diệp Lăng Thiên, khiến cho Diệp Lăng Thiên đau đến chảy máu. Anh có thể cảm nhận được thù hận cùng oán niệm của Diệp Sương đối với anh.

Cuộc nói chuyện của Diệp Sương cùng Diệp Lăng Thiên đã đánh thức Trương Văn Quân đang ngủ say, Trương Văn Quân vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang đứng bên giường bệnh, bị dọa đến khuôn mặt lập tức biến sắc, lập tức từ trên giường ngồi dậy, vội vàng cà lăm nói: ‘‘Không phải tôi, không phải tôi gọi cô ấy đến. Tôi vẫn luôn để cô ấy rời đi, nhưng mà cô ấy không chịu đi, tôi.. Tôi cũng không có cách nào để đuổi cô ấy đi, thật sự không phải do tôi. Tôi cũng không gọi điện thoại cho cô ấy.’’

‘‘Anh sợ anh ấy làm cái gì? Nếu anh ấy có bản lĩnh thì đã giết chết anh.’’ Diệp Sương lạnh lùng nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Trương Văn Quân một chút, lạnh lùng nói: ‘‘Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tôi không phải đến tìm cậu, cũng không có chuyện liên quan đến cậu.’’ Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì quay mặt nhìn Diệp Sương, giọng nói cực kì lạnh lùng: ‘‘Ra ngoài nói chuyện với anh, đừng ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.’’

Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp đi ra phòng bệnh, đi về phía đại sảnh.

‘‘Đi thôi, hai anh em có chuyện gì thì phải nói rõ ràng cho nhau biết.’’ Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Sương đứng đó không nhúc nhích nói.

‘‘Em không đi, không muốn đi, không có chuyện gì muốn với anh ấy.’’ Diệp Sương quật cường nói.

‘‘Diệp Sương, nếu như em nói ra lời này thực sự quá phận. Em cũng không thể quên, là ai đã muôi em lớn lên, tạo điều kiện cho em đi học, là ai cam nguyện đi làm bảo vệ để gom góp 1 tỷ rưỡi để chữa bệnh cho em cứu mạng em, anh ấy chính là anh trai của em, không có anh ấy thì bây giờ em còn có thể đứng ở chỗ này sao? Nghe lời, ra ngoài, nói chuyện rõ ràng với anh ấy một chút, yên tâm, tôi vẫn ở đây, sẽ đứng về phía em.’’ Hứa Hiểu Tinh trừng mắt với Diệp Sương nói.

Rõ ràng lời nói của Hứa Hiểu Tinh đã khiến Diệp Sương suy nghĩ rất nhiều, mặc dù Diệp Sương vẫn không tình nguyện, nhưng mà vẫn nhăn nhăn nhó nhó bị Hứa Hiểu Tinh đẩy ra khỏi phòng bệnh, đi về phía đại sảnh, đứng ở sau lưng Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ghé vào lan can ở cửa sổ bên cạnh, nhìn ánh đèn mờ ảo ở bên ngoài, trong lòng cực kì khó chịu, chỉ lẳng lặng hút thuốc.

‘‘Anh muốn nói với em cái gì?’’ Diệp Sương đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

Diệp Lăng Thiên xoay mặt nhìn cô em gái này của mình, thiếu nữ đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, trong lòng có ngàn vạn cảm xúc.

‘‘Rốt cuộc em muốn làm cái gì? Còn kéo hành lý, em đang muốn làm cái gì? Là muốn đi bụi hay sao?’’ Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

‘‘Đúng vậy em chính là muốn đi, em chính là muốn rời khỏi một tên bạo chúa như anh. Anh trực tiếp đánh gãy tay của anh ấy, khiến cho anh ấy tàn phế, vốn có thể báo cảnh sát, có thể tống anh vào tù, nhưng mà anh ấy không nguyện ý, em cũng không có cách nào đi báo cảnh sát, em không thể làm được. Nhưng mà em yêu anh ấy, cả đời này em chỉ muốn đi cùng anh ấy, mặc kệ anh ấy biến thành cái dạng gì, tàn phế cũng được, không tàn phế cũng được, em đều muốn đi cùng anh ấy. Nếu như anh đã không muốn cho em ở bên anh ấy, trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ chúng em, vậy thì em cũng chỉ có thể rời khỏi nhà, em muốn ở bên anh ấy, em muốn chăm sóc anh ấy. Em đã nghĩ kỹ, em chăm sóc, chờ anh ấy xuất viện em sẽ thuê một phòng ở bên ngoài, em ra ngoài làm công, tự nuôi sống chính mình, tự kiếm học phí, đợi đến khi tốt nghiệp đại học, em sẽ kết hôn, muốn kết hôn với anh ấy. Em có cuộc sống của em, em có tự do của em. Em không muốn bị anh ràng buộc nữa. Anh, em cho anh biết, mặc kệ anh ngăn cản thế nào chúng em cũng sẽ không chia lìa, em cũng không thể trở về, trừ khi anh giết chết em.’’ Diệp Sương kiên định mà quật cường nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Sương, chậm rãi hút thuốc, hút từng ngụm một, rất lâu sau đó mới lên tiếng: ‘‘Em luôn mồm nói em muốn ở bên cậu ta, em muốn gả cho cậu ta, không phải cậu ta thì không gả. Em hiểu rõ cậu ta sao? Em xác định cậu ta đáng giá để em làm như vậy sao?’’

‘‘Em hiểu rõ anh ấy, em xác định em yêu anh ấy, em cực kì yêu anh ấy, em nói rõ cho anh biết, cả đời này em không phải anh ấy thì không lấy chồng, mặc kệ dù ai cũng không có cách nào ngăn cản chúng em.’’

‘‘Em yêu cậu ta, có lẽ vậy, vậy thì cậu ta có yêu em không? Cậu ta có nguyện ý ở bên em không?’’ Diệp Lăng Thiên cười lạnh hỏi.

‘‘Đương nhiên nguyện ý, chúng em là tự do yêu đương, anh ấy khẳng định yêu em, anh ấy đối xử với em rất tốt, tốt hơn anh đối với em nhiều. Nếu như không phải anh dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó, uy hiếp anh ấy, chúng em vẫn sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Chỉ cần anh không xuất hiện trong thế giới của chúng em, em với anh ấy sẽ cực kì hạnh phúc.’’

Diệp Lăng Thiên nghe được điều này, không còn gì để nói, tự giễu cười lạnh, cười lạnh đại biểu cho anh bất đắc dĩ cùng chua xót.

‘‘Ở trong lòng của em anh còn không bằng cậu ta đúng không? Ở trong lòng em anh chính là một người như vậy có đúng không?’’ Diệp Lăng Thiên vô cùng chua xót.

‘‘Đúng vậy, từ nhỏ anh đã giáo dục em phải thiện lương, phải phân biệt rõ đúng sai, nhưng mà lần này hành động của anh là thiện lương hay sao? Là làm rõ đúng sai hay sao? Anh ấy có lỗi gì? Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh chính là một tên bạo quân, tàn nhẫn, không có nhân tính!’’ Diệp Sương nói một mạch, trút hết toàn bộ lửa giận trong lòng với Diệp Lăng Thiên.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 574: CŨNG CHỈ VÌ EM (3)

"Diệp Sương, em nói thật là quá đáng!" Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng Diệp Sương.

Diệp Lăng Thiên đột nhiên phá lên cười, thậm chí còn cười ra nước mắt.

"Em quyết tâm vạch ra ranh giới với anh, không bao giờ về nhà đúng không?" Diệp Lăng Thiên cuối cùng hỏi Diệp Sương.

"Mặc dù anh là anh trai em, em biết anh tốt với em, yêu thương em. Chính anh là người nuôi lớn, giáo dục em, cũng vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng những gì anh làm lần này em không thể tha thứ cho anh, và vĩnh viễn cũng không có cách nào tha thứ cho anh." Diệp Sương bình tĩnh nói.

"Tốt, tốt, tốt " Diệp Lăng Thiên một mạch nói ba chữ tốt, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Ba mất sớm, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi hai anh em ta khôn lớn, anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, cũng là con trai trưởng. Là anh của em, anh còn có trách nhiệm với cả gia đình này, nuôi dạy em, cung cấp cho em một môi trường học tập thật tốt. Sau khi mẹ qua đời, anh chỉ còn một người thân duy nhất là em, em cũng vậy. Anh cả như cha, bất kể có phải làm gì cho em cũng là anh cam tâm tình nguyện, anh làm tất cả cũng chỉ hy vọng em không bị thương gì, có thể lớn lên bình an hạnh phúc."

"Bây giờ em cũng đã trưởng thành, mặc dù với anh em vẫn còn quá trẻ, quá ngây thơ, vẫn chưa trải qua những điều tồi tệ, những góc khuất của cuộc sống. Nhưng theo lời em nói thì em cũng đã trưởng thành rồi, em có cuộc sống của riêng em, có khoảng trời tự do của riêng mình. Anh nghĩ, có thể anh đã làm sai điều gì với em. Nhưng cho dù có là tổn thương, thậm chí làm em thất vọng thì đó cũng là bài học bắt buộc phải trải qua trong cuộc đời em. Đó chính là ngưỡng cửa để em trưởng thành. Không phải lúc nào anh cũng giúp em chắn mưa chắn gió được, vậy mà lúc nào anh cũng nghĩ phải làm sao để em không bị tổn thương. Đây có lẽ là điều tồi tệ nhất mà anh đã làm cho em.”

"Em cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Em giờ đã là người lớn. Anh tin rằng những gì em nói đều phải được suy nghĩ kỹ càng chứ không phải chỉ là lời nói suông. Vậy nên, từ mai anh sẽ không quan tâm đến em nữa. Bây giờ em hãy tự lo liệu mọi việc của mình đi. Em có trở về nhà hay không, có nhận anh là anh trai nữa hay không là tùy em. Sau này sống như thế nào, cũng là chuyện của em." Diệp Lăng Thiên có chút bực bội nhưng cũng không hề giận dữ chỉ là giọng anh vô cùng lạnh lùng.

"Bây giờ, hai người cùng tôi đến chỗ này, tôi sẽ cho hai người xem thứ mà các người xem vài thứ. Sau khi xem xong chắc chắn các người sẽ hiểu ra, tôi cũng không phải nói nhiều nữa. Đi thôi, tôi ở dưới lầu chờ hai người." Diệp Lăng Thiên nói tiếp, sau đó châm một điếu thuốc từ từ hút, thay vì đi thang máy, anh tự mình đi cầu thang xuống lầu.

Sau khi nghe những lời vưa rồi và nhìn thấy những cảm xúc của Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận khi đã nói ra những lời đó. Trong lòng cô cảm thấy rất áy náy với anh, cô biết rằng những lời mình vừa nói ra làm tổn thương đến anh thế nào.

"Diệp Sương, hôm nay em nói những lời đó với anh em quả thật có phần quá đáng. Mặc dù chị cũng cho rằng anh ta làm vậy là sai, thậm chí còn không nên làm, nhưng mà, ai cũng có tư cách nói như vậy với anh ta, ngoại trừ em. Chắc em cũng đã thấy được anh ta thất vọng và đau lòng thế nào." Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng nhìn Diệp Sương nói tiếp: "Đi thôi, xem một chút anh ta rốt cuộc tại sao phải làm vậy, chị vẫn tin anh ta làm vậy là có lý do của mình, anh ta không phải là người thích làm loạn."

Hứa Hiểu Tinh nói xong cũng đi xuống lầu, Diệp Sương đi cuối, cúi đầu từ từ đi theo Hứa Hiểu Tinh.

Diệp Lăng Thiên xuống lầu dưới trước, ngồi trên xe, khởi động xe chờ Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương. Không bao lâu, hai người đều lên xe, Diệp Lăng Thiên liền lái xe đến công ty, cả đường đi ba người không ai nói với ai câu nào, trong lòng vô cùng nặng nề.

Diệp Lăng Thiên dẫn Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương vào công ty anh, bật đèn lên, rồi đi vào phòng làm việc của mình. Anh mở máy tính ra, sau đó lấy từ trong ngăn kéo một phong thư, rồi tiếp tục mở hòm thư trong máy tính, quay ra nói với Diệp Sương: "Đây là lá thư anh mới nhận được hôm trước, còn có ảnh nhưng anh đã đốt đi rồi. Ngoài ra, hôm qua trong email có người còn gửi cho anh thứ khác nữa, bên trong có một đường link video, muốn xem thì tự mình ấn vào xem. Sau khi xem xong chắc chắn hai người sẽ hiểu ra đôi chút."

Diệp Lăng Thiên nói xong liền đi ra, đến bệ cửa sổ, đem đẩy một cánh ra, đứng dựa vào cửa hút thuốc.

Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương nghi ngờ nhìn nhau, rồi lại xem thư Diệp Lăng Thiên để trên bàn và video.

"Aaaa" Diệp Sương thét lên sau khi xem xong video.

"Đây là ai?" Hứa Hiểu Tinh tức giận hỏi.

"Chuyện này là do ai làm tôi hiện chưa muốn nói, tôi biết hai người hiện có rất nhiều nghi vấn, tôi sẽ kể cho hai người nghe chuyện hôm trước. Hôm trước tôi nhận được phong thư này, trong thư có hình, tôi không nhìn ra được gì, chỉ biết chỗ Diêp Sương tắm không phải ở nhà, nên mới gọi em ấy quay lại để hỏi em có tắm ở ngoài hay không. Em nói với anh chỉ có một lần, vẫn là cùng với Trương Văn Quân, vậy thì hiển nhiên, chuyện này bất luận thế nào, cậu ta cũng không tránh khỏi liên quan. Anh không thể báo cảnh sát, vì thủ đoạn của đối phương rất cao minh, nếu muốn bắt đúng người thì ngoài Trương Văn Quân ra cũng không thể bắt thêm ai khác, hơn nữa, loại chuyện này báo cảnh sát cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời em sau này, "

"Loại chuyện này đối với con gái làm sao có thể chịu nổi. Anh cũng không muốn nói cho em, vì không muốn em vì nó mà đau lòng, bị đả kích. Anh cũng không muốn nó trở thành chấn thương tâm lý trong cuộc đời em, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em dù là học tập hay yêu đương. Để moi được thông tin từ Trương Văn Quân đương nhiên anh cũng phải dùng một chút thủ đoạn. Cậu ta nói có người cho cậu ta tiền để cậu ta làm vậy, đầu tiên là theo đuổi em, sau đó lừa em lên giường với cậu ta, rồi lén quay lại video của hai người gửi cho kẻ kia, nhằm tống tiền anh."

"Trương Văn Quân thú nhận anh ta cố ý nói dối em hôm đó là sinh nhật cậu ta, rồi chuốc cho em uống rượu say để dẫn em đến khách sạn. Sau khi vào khách sạn, em nói muốn đi tắm nên anh ta đã lắp camera vào phòng tắm trước. Cũng may sau đó em không đồng ý cùng với cậu ta xảy ra chuyện gì khác, nếu không, em sẽ phải hối hận cả đời. Vậy nên, trước đây anh có hỏi em, em yêu cậu ta như vậy, liệu em có dám chắc cậu ta cũng yêu em không? Em có hiểu con người thật của cậu ta không? Và đúng là như vậy đấy, suốt thời gian qua em chẳng biết gì về tên Trương Văn Quân này hết. "

"Anh đã dùng tất cả mọi biện pháp để tìm ra người đứng sau là ai. Bằng chứng cũng cũng đã thu thập được đầy đủ, nhưng anh cũng không muốn báo cảnh sát, hay làm gì thêm nữa. Cách tốt nhất vẫn là im lặng, như vậy sẽ là tốt nhất cho em. Bây giờ em cứ yên tâm, mọi chuyện căn bản đã xử lý tốt. Vốn anh định cả đời này sẽ không nói cho em biết chuyện này, để cho em tiếp tục tin tưởng mọi người đều là người tốt, cuộc sống lúc nào cũng tươi đẹp, tin vào sự hạnh phúc trong tình yêu. Nhưng giờ rõ ràng anh phải nói ra cho em biết tất cả chuyện này." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 575: CŨNG CHỈ VÌ EM (4)

"Anh đã nói hết những gì nên nói rồi. Sau chuyện này, anh sẽ không quan tâm đến việc của em nữa. Em về nhà cũng tốt, không về nhà cũng được, còn nhận anh là anh trai nữa không cũng không sao. Thậm chí, em nguyện ý theo tên Trương Văn Quân đó cũng là quyết định của riêng em, anh sẽ không hỏi thêm một câu nào nữa. Chìa khóa nhà ở trên tủ giày, nếu em muốn về nhà thì cầm lấy, còn không muốn về thì ném đi" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó quay sang Hứa Hiểu Tinh: "Đây là chìa khóa xe tôi, chút nữa cô có thể lái xe tôi về nhà, tôi sẽ lái xe cô đến nhà cô sau. Cũng cảm ơn cô, hôm nay đã muộn như vậy còn phiền cô chạy tới chạy lui, trên đường về lái xe cẩn thận một chút."

Diệp Lăng Thiên đưa chìa khóa xe cho Hứa Hiểu Tinh, rồi xoay người đi ra ngoài.

"Anh đi đâu?" Hứa Hiểu Tinh hỏi.

"Tôi muốn yên tĩnh một chút, đúng rồi, khi ra thì giúp tôi khóa cửa phòng làm việc và cửa công ty nhé." Diệp Lăng Thiên không quay lại nhìn nói, sau đó rời phòng làm việc đi ra ngoài.

Bên trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ còn lại Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh, Diệp Sương nước mắt đầy mặt, cũng không biết vì sao cô khóc.

"Đúng là tên súc sinh" Hứa Hiểu Tinh nghiến răng mắng, không biết là cô đang chửi Trương Văn Quân hay là đang mắng người phía sau lưng kia.

Diệp Sương bỗng nhiên ngồi phịch xuống, gào khóc thật lớn.

Hứa Hiểu Tinh cũng không biết phải an ủi thế nào, Diệp Sương vừa chịu một cú shock lớn như vậy chắc chắn nội tâm cũng bị đả kích rất lớn. Cô cũng đã hiểu tại sao Diệp Lăng Thiên cái gì cũng không nói, cho dù tất cả mọi người đều hiểu lầm mình, anh ta nửa câu cũng không tiết lộ.

Diệp Lăng Thiên muốn yên tĩnh một chút, chỉ muốn đi dạo một mình. Tối hôm nay những lời của Diệp Sương chắc chắn làm anh rất đau lòng. Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, giống như những gì lúc trước anh đã nói. Cuộc sống của mỗi người phải do mình tự làm chủ, Diệp Sương cũng vậy, cứ để người khác mở đường cho thật không tốt chút nào. Anh cũng đã nghĩ rõ ràng, sau này Diệp Sương sẽ phải tự đi con đường của mình, dù có mất mát hay tổn thương thì cũng là tự trải qua. Chẳng qua, trong lòng Diệp Lăng Thiên vẫn cảm thấy hơi bực bội.

Diệp Lăng Thiên một mình đi dạo trên con phố thưa thớt người, lúc này trên phố cũng chẳng còn bóng người. Diệp Lăng Thiên một tay đút túi chậm rãi đi trên phố, thỉnh thoảng cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng anh không ngừng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đi qua một đoạn đường hầm, anh thấy có một cậu thanh niên trông giống như sinh viên đại học đang đứng đó một mình ôm đàn hát, thùng đàn trước mặt có một ít tiền, nhưng cũng không nhiều. Lúc này cả đường không còn người qua lại nhưng cậu ta vẫn tựa vào tường vừa đàn, vừa hát rất nghiêm túc.

Diệp Lăng Thiên đột nhiên thấy hứng thú liền dừng bước, đứng ở bên cạnh nghe cậu thiếu niên hát. Thật ra, thể loại nhạc hay bài hát cậu ta đang thể hiện chẳng phải gu của anh và anh cũng chẳng hiểu cậu ta đang hát gì, nhưng anh lại cảm động trước sự nghiêm túc của cậu ta. Tuy chỉ là hát rong nhưng vẫn rất chuyên tâm.

Diệp Lăng Thiên mở ví tiền, móc ra tờ 500.000 nghìn, bỏ xuống thùng đàn trước mặt cậu thanh niên. Người thanh niên vừa hát vừa nhìn Diệp Lăng Thiên, cười với anh một tiếng, rồi lại tiếp tục hát.

Diệp Lăng Thiên cũng dựa vào ở một bên, từ từ hút thuốc, nghe hát làm anh chợt nhớ tới nhiều người, nhớ tới cha, mẹ mình. Nhớ tới những chiến hữu trước kia, có người còn sống, cũng có người đã chết, có bò cạp, cuối cùng nghĩ tới Lý Vũ Hân. Thành thật mà nói bây giờ anh rất nhớ Lý Vũ Hân, rất hy vọng giờ phút này cô có thể ở bên cạnh anh.

Nghe một hồi, Diệp Lăng Thiên lại tiếp tục đi, anh ở chỗ này cũng đã được nửa tiếng, nhưng cũng chẳng nói câu nào với cậu thanh niên kia.

Diệp Lăng Thiên đi bộ thêm một tiếng nữa mới trở về nhà, về đến nơi thì trời đã rạng sáng. Diệp Lăng Thiên lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, chìa khóa mới vừa cắm vào ổ khóa thì cửa đã mở ra, là Hứa Hiểu Tinh ra mở cửa.

"Sao bây giờ anh mới về? Không đi uống rượu đó chứ?" Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên quan tâm hỏi.

"Không, thật ra tôi cũng không thích uống rượu lắm." Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói.

Sau đó thấy giày của Diệp Sương bên cạnh cửa, nhìn phòng khách không thấy ai, hỏi: "Em ấy đâu? ."

"Ở trong phòng ngủ, không biết có ngủ được không, em ấy bị đả kích rất lớn, muốn một mình yên tĩnh, tôi cũng không vào, chỉ ở lại đây trông một chút." Hứa Hiểu Tinh nói.

"Bị đả kích là chắc chắn. Tôi chỉ mong con bé có thể vững vàng đối mặt với cuộc sống và thoát khỏi cú sốc này, mong nó học được cách đối mặt và trưởng thành hơn sau việc này." Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế sô pha, rất lâu sau mới lên tiếng.

Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, con người chỉ trưởng thành khi tự mình trải qua chuyện khó khăn thôi."

"Tôi hy vọng sự việc này sẽ không để lại quá nhiều bóng đen tâm lý cho con bé. Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất " Diệp Lăng Thiên thở dài nói.

" Anh có muốn vào an ủi em ấy một chút không?"

Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó lắc đầu, nói:

"Tôi đã nói rồi từ nay về sau sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con bé nữa. Nó sẽ phải tự chịu trách nhiệm về mọi việc của mình."

"Anh cái người này, bây giờ còn nói lời giận dỗi với em gái mình."

"Cô sai rồi. Tôi sẽ không giận con bé. Tôi không phải người sẽ tức giận với người khác. Hơn nữa, nó còn là em gái của tôi. Chẳng qua trải qua chuyện này tôi mới nhận ra một vấn đề, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nên bất kể là đường mòn gập ghềnh, hay con đường trải đầy hoa hồng, cũng phải tự mình bước đi. Chỉ có đích thân trải qua mới có thể thành thục, mới không bao giờ quên và trở thành những kinh nghiệm vô giá. Hơn nữa, tôi đi khắp nơi vì con bé che gió che mưa, nó chưa hẳn sẽ biết trân trọng, đối với nó sau này lại không phải là chuyện tốt. Giống như con bé tự nói, nó giờ đã trưởng thành, nó muốn có cuộc sống của riêng mình, độc lập không phụ thuộc vào ai. Tôi cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, tôi cũng không có quyền ràng buộc cuộc đời người khác, nên giờ dù là cơ hội hay lỗi lầm cũng là tự con bé chịu trách nhiệm." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

"Giống như chuyện lần này, đối với một cô gái còn trong sáng gặp phải loại chuyện này có thể nói là một đả kích lớn, cú shock này dù chúng ta có an ủi nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng. Có thể vượt qua hay không, hoàn toàn dựa vào chính con bé, nếu như nó đủ kiên cường để vượt qua, thì tôi nghĩ sau này không chuyện gì là nó không chịu được. Nếu như lần này tôi vẫn che chở cho nó, cho dù nó có thể vượt qua lần đả kích này, nhưng những lần tiếp theo thì sao? Con bé rồi sẽ gặp khó khăn tiếp theo trong cuộc đời, tôi không thể lúc nào cũng đứng ra giúp nó được." Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc nói tiếp.

"Anh nói cũng đúng." Hứa Hiểu Tinh gật đầu nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Thật xin lỗi, Lăng Thiên, tôi trước giờ vẫn hiểu lầm anh, bây giờ mới chính thức nói xin lỗi với anh."

"Thật ra cô cũng không có hiểu lầm tôi, tôi đã là những chuyện quá phần hơi quá với Trương Văn Quân thậm chí còn là phạm pháp. Tôi biết rất rõ điều này. Nhưng tính cách của tôi là như thế. Ảnh hưởng đến tôi có thể tôi sẽ không truy cứu nhưng dám động đến người bên cạnh tôi nhất định tôi sẽ không bỏ qua. Chuyện này tôi không muốn báo cảnh sát, nhưng Trương Văn Quân cậu ta nhất định phải trả giá đắt cho sai lầm của mình. Vì tiền mà không biết xấu hổ, đi lừa dối tình cảm của người khác, làm những chuyện hèn hạ không bằng loài cầm thú. Nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì xã hội sẽ phải gánh chịu thêm một tên cặn bã nữa." Diệp Lăng Thiên nói đến Trương Văn Quân không khỏi cắn răng tức giận.

Hứa Hiểu Tinh chỉ im lặng lắng nghe.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 576: CŨNG CHỈ VÌ EM (5)

“Kỳ thật tôi mơ hồ đã đoán ra rồi, dựa vào tính cách của anh, nếu như không phải là có chứng cứ xác thực, anh không thể nào vô cớ mà làm ra chuyện như vậy, cho nên bất kể nói như thế nào, tôi nhất định phải nói với anh một tiếng thật xin lỗi, là tôi đã trách oan cho anh, kỳ thật chính tôi cũng rất tự trách, cuối cùng vẫn là tôi không có tín nhiệm với anh, có lẽ tôi vẫn chưa hiểu hết về anh” Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh thở dài nói.

“Hai ngày này cô đã vất vả rồi, vẫn luôn giúp tôi chăm sóc cho em ấy, buổi tối hôm qua còn suốt một đêm không ngủ, tôi tiễn cô về nghỉ ngơi, ngủ hai tiếng, cô hôm nay còn phải đi làm nữa” Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ Hứa Hiểu Tinh có chút đau lòng nói.

“Phải, đúng là đã mệt rồi, một đêm không ngủ.” Hứa Hiểu Tinh nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Lăng Thiên lái xe đưa Hứa Hiểu Tinh về nhà, sau đó lại xe trở lại. Lúc đầu muốn ngủ một giấc, nhưng khi nhìn thời gian không sớm cũng không muộn, cũng xem như không dễ ngủ được. Liền đi tắm rửa một chút để cho cả người mình đều thanh tỉnh một chút, sau đó làm bữa sáng, chuẩn bị phần của hai người, sau khi làm xong nhưng cũng không đi gọi Diệp Sương, tự mình ăn trước, sau khi ăn xong liền xách cặp đang chuẩn bị đi ra ngoài để đi làm thì thấy Diệp Sương cửa mở ra. Diệp Sương mắt quầng thâm đôi mắt đỏ ngầu bước ra.

Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, ánh mắt phức tạp ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Bữa sáng ở trên bàn, tự mình vệ sinh xong rồi nhanh ăn, đợi chút nữa lại nguội.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong quay người mở cửa chuẩn bị rời đi.

“Anh, thật xin lỗi anh” Diệp Sương bỗng nhiên gọi Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người nhìn Diệp Sương.

“Thật xin lỗi, anh, thật sự xin lỗi, em ···” Diệp Sương bỗng nhiên khóc lớn, nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Không cần xin lỗi anh, mấu chốt chính là em, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt là phải xem chính em có ý kiến gì về nó, nếu như em cảm thấy nó là chuyện lớn, là chuyện khó bỏ qua được, như vậy đây hẳn chính là chuyện lớn, là một sự kiện lớn có thể không bao giờ qua đi, nhưng nếu như em cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, như vậy qua mấy ngày em có thể quên được thôi. Con người trong cuộc sống này, ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không gặp phải mấy tên xấu xa như vậy. Chịu thiệt thòi không đáng sợ, quan trọng nhất chính là chúng ta từ trong chuyện thiệt thòi đó mà học được điều gì. Chuyện này ai cũng không giúp được em, chỉ có chính em mới có thể giúp được chính mình, kiên cường một chút liền có thể vượt qua, không có gì lớn cả. Về sau chính em sẽ từ trong chuyện này mà học được một vài điều, tỷ như thế nào để nhìn nhận một người, tỉ như làm sao để bảo vệ mình. Anh còn phải đi làm, em cũng phải đi học mau ăn sáng xong đi học đi, nếu không muốn thì để Hiểu Tinh xin phép nghỉ cho em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Sau này nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì nhà mãi mãi cũng là nhà của em, anh mãi mãi cũng là anh của em, không nên hơi một tí liền nói muốn bỏ nhà đi, cũng không cần không nói không rằng liền không muốn nhận anh là anh trai, em cũng không còn là đứa trẻ nữa.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói với Diệp Sương, sau đó quay người đi ra ngoài xách theo cặp đi làm.

Mặc dù chuyện này biến đổi bất ngờ, trong quá trình đó làm cho Diệp Lăng Thiên vô cùng tức giận, nhưng dù sao cũng phải nói tới tâm tình Diệp Lăng Thiên bây giờ quả thực không tệ, dù sao chuyện này cũng coi là giải quyết hoàn mỹ, trọng yếu nhất chính là video của Diệp Sương cuối cùng không bị tung ra, mặc dù phạm vi nhỏ chỉ ở một hai cái trang web đặc biệt phát hành nhưng đều đã bị đánh mác cấm, vả lại mấy trang web phi pháp này cũng không có điểm công kích gì lớn, cho nên chuyện này ảnh hưởng cơ bản không lớn, chủ yếu nhất chính là tâm lý Diệp Sương đã bị đả kích.

Diệp Lăng Thiên mang theo mỏi mệt đầy người đi vào công ty, vừa tới công ty, mở cửa phòng làm việc của mình liền thấy Tiểu Lâm vội vàng đi tới, nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Diệp tổng, Vu tổng ở chi nhánh vừa gọi điện thoại tới báo cáo, nói là cửa tiệm ở đường Kim Dương buổi tối hôm qua vừa bị trộm.”

“Trong tiệm bị trộm?” Diệp Lăng Thiên nghe xong liền nhíu mày, sau đó hỏi: “Cụ thể tổn thất như thế nào?”.

“Cụ thể tổn thất bọn họ còn đang kiểm kê, chỉ là két sắt bị cậy mở đập ra, bên trong tất cả có hơn sáu mươi triệu tiền mặt, mặt khác trong tiệm có bốn máy tính toàn bộ đều bị trộm, tổn thất còn lại còn đang kiểm kê.” Tiểu Lâm báo lại.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó nói: “Đi với tôi tới cửa hàng Thanh Dương, cô thông báo với Vu Hướng Đông, nói cho anh ta biết tôi lập tức qua đó.

“Được” Tiểu Lâm một bên gọi điện thoại vừa đi theo Diệp Lăng Thiên xuống lầu.

Diệp Lăng Thiên tự mình trực tiếp lái xe tới cửa hàng Thanh Dương, thời điểm anh tới cửa hàng, tổng giám đốc Vu Hướng Đông của chi nhánh thành phố A đang đứng chờ ở cửa đợi Diệp Lăng Thiên. Vu Hướng Đông này không phải là quân nhân xuất ngũ, mà là nhân tài quản lý chuyên nghiệp Lý Vũ Hân tuyển, bao gồm cả người phụ trách chi nhánh công ty Việt Châu ở thành phố Y vừa mới thành lập đều là nhân tài chuyên nghiệp mà Lý Vũ Hân từ bên ngoài đưa vào, tại thời điểm này Diệp Lăng Thiên không phản đối vả lại cũng rất đồng tình, bởi vì chính anh cũng vô cùng hiểu rõ, nghề nghiệp cần có chuyên môn, cương vị quản lý đương nhiên nhất định phải là quản lý chuyên nghiệp mới đảm nhiệm được, chỉ là anh đối với Vu Hướng Đông này hiểu biết không quá rõ.

“Diệp tổng” Vu Hướng Đông bước tới tôn kính với Diệp Lăng Thiên nói.

“Tình huống cụ thể như thế nào?” Diệp Lăng Thiên một bên đi vào trong tiệm một bên hỏi Vu Hướng Đông.

“Buổi sáng hôm nay cửa hàng trưởng gọi điện thoại cho tôi, nói là trong tiệm tối hôm qua mất trộm, sau khi kiểm kê, tổn thất tiền mặt hơn sáu mươi triệu tiền mặt, đây đều là tiền doanh thu hôm qua, mặt khác toàn bộ biên lai trong két cũng không thấy. Trừ những cái đó ra, bốn máy tính cũng bị trộm, còn lại chính là một ít vết tích rượu thuốc lá.” Vu Hướng Đông chậm rãi báo cáo.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Lăng Thiên nhìn pha lê vỡ vụn trong tiệm cùng một đống bừa bộn, cau mày hỏi.

“Đây cũng chính là chuyện tôi muốn báo cáo với anh, trừ việc bên ngoài bị trộm, đối phương còn tiến hành phá hỏng thiết bị trong tiệm của chúng ta, cửa sổ, cửa, còn có hai cái TV lớn của chúng ta cùng một vài cái bàn, vân vân đều bị phá hỏng.”

“Vậy chuyện này cũng không tính là bị trộm, đây là bị ăn cướp bị phá hoại mới đúng, anh có thấy tên trộm nào trộm xong còn đập phá không? Chuyện này căn bản không phải là cùng một việc. Tổng cộng tổn thất đại khái nhiều hay ít?” Diệp Lăng Thiên một bụng tức giận hỏi.

“Tổng cộng tổn thất đại khái khoảng hơn bốn trăm năm mươi triệu”

“Vậy dựa theo tình huống trước mắt này, có thể sửa chữa toàn bộ kinh doanh lại một lần nữa cần thời gian mấy ngày?”

“Tối thiểu ba ngày”

“Tính thêm tổn thất mấy ngày kinh doanh chậm trễ này tính vào, tỏng cộng tổn thất bao nhiêu?”

“Không chênh lệch lắm khoảng tầm năm trăm bốn mươi triệu” Vu Hướng Đông trong lòng nhẩm tính một chút rồi nói.

“Đã báo cảnh sát chưa?”

“Vừa mới báo, cảnh sát còn chưa kịp tới”

“Gọi cửa hàng trưởng tới đây” Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ hỏi.

Không bao lâu sau, cửa hàng trưởng đi tới, tôn trọng gọi Diệp Lăng Thiên là Diệp tổng.

“Nhìn chỗ này chút đi, cái này rõ ràng cũng không phải là vụ mất trộm bình thường, cái này rõ ràng chính là đến phá hoại. Nói cho tôi biết, vì sao lại xuất hiện loại chuyện như thế này?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi cửa hàng trưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom