Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184: Giữa em và cô ta chỉ có thể chọn một
“Không cho phép em đi.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Cô tiếp tục hỏi: "Em hỏi anh yêu em hay yêu cô ta, xin anh hãy cho em một câu trả lời rõ ràng. Anh nói vậy là có ý gì? Anh không nói tiếng nào đã đưa người ta về đây, ngay cả bố mẹ cô ta tới đón cũng không cho đi."
"Thịnh Hàn Ngọc, anh xem em là đồ ngốc à? Đừng nói với em rằng anh không hề có chút tình cảm nào với cô ta."
Thịnh Hàn Ngọc đang định nói gì đó thì quản gia đột nhiên gõ cửa: "Cậu chủ, ông Giản và bà Giản vừa tới, họ nói muốn gặp cậu một lát."
“Em đi với anh đi, để tránh cho anh và em phải nói hai lần.” Anh nắm lấy tay Thời Du Huyên.
Cả hai cùng nhau đi xuống lầu, ba người nhà họ Giản đều đã đến. Bà Giản và ông Giản vừa nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã vội hỏi con gái mình đâu?
Anh đã tìm thấy cô ta ở đâu?Bà Giản gạt nước mắt nói không ngờ con gái vẫn còn sống, bây giờ đã tìm được cô ta thì dù có chết, bà cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Chỉ có Giản Nghi Ninh phát hiện sắc mặt của Thời Du Huyên không tốt, quan tâm hỏi cô: "Ảnh Tử, sao sắc mặt cô xấu thế?"
"Không sao, do tôi nghỉ ngơi không tốt thôi."
Cô tùy tiện tìm cớ hàm hồ cho qua chuyện. Dù sao cũng đâu thể nói do bị chị gái anh chọc giận nên ăn không ngon ngủ không yên được.
Thịnh Hàn Ngọc nói với mọi người rằng sau khi Thịnh Dự Khải nói Giản Di Tâm chưa chết vào hôm đó, anh đã đến cục cảnh sát vài lần để hỏi về tình hình năm đó.
Thịnh Dự Khải đã tiết lộ một bí mật đã được che giấu suốt năm năm.
Năm năm trước, Giản Di Tâm đã được Thịnh Dự Khải cứu ra ngoài. Nhưng sau khi cứu thì phát hiện khuôn mặt cô ta bị lửa thiêu nên đã mất hết hứng thú, đưa cô ta đến một phòng khám nhỏ để điều trị rồi mặc kệ không lo. Đến khi sực nhớ ra rồi quay lại tìm thì người đã rời khỏi phòng khám rồi. Chẳng ai biết đã đi đâu.
Lúc đó cả nhà họ Giản lẫn ông cụ Thịnh đều bắt đầu đi tìm Giản Di Tâm, anh ta không dám nói mình đã cứu được người rồi lại để mất nên chỉ ước có thể phủi sạch tất cả quan hệ với Giản Di Tâm, vì vậy nên hoàn toàn không hé răng một lời nào.
Nhưng sau này Thịnh Hàn Ngọc lại điều tra ra được nguyên nhân vụ cháy, anh còn mò mẫm bám riết Thịnh Dự Khải không buông. Do vậy nên Thịnh Dự Khải lại càng không nói chuyện Giản Di Tâm vẫn còn sống cho anh biết, anh ta muốn nhìn thấy bộ dạng anh đau buồn tuyệt vọng không gượng dậy nổi.
Nhưng điều mà Thịnh Dự Khải không ngờ được là chẳng những Thịnh Hàn Ngọc không suy sụp tinh thần, mà còn lập nên một tập đoàn Đỉnh Thịnh ngay dưới mũi anh ta.
Ở biệt thự nhà họ Thịnh hôm đó, Thịnh Dự Khải biết lần này anh ta không còn cơ hội trở mình nào nữa nên mới nói ra chuyện Giản Di Tâm còn sống.Thịnh Hàn Ngọc tìm được phòng khám bệnh năm đó, tìm hiểu nguồn gốc từng chút và phát hiện ra Giản Di Tâm đã bị bác gái của cô ta bắt đi.
Trong lúc anh đang điều tra tung tích của Giản Di Tâm thì bị đối phương phát hiện, bác gái của Giản Di Tâm đã chủ động liên lạc với Thịnh Hàn Ngọc và nói sẽ đưa Giản Di Tâm về nhưng đừng nói cho ai biết.
Khuôn mặt bị thương và da trên cơ thể của Giản Di Tâm đã được phục hồi như ban đầu thông qua phẫu thuật thẩm mỹ liên tục và ghép da trong mấy năm qua, nhưng bác gái của cô ta cho anh biết Giản Di Tâm bị mất trí nhớ.
Tuy đã mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ anh, nhưng ngoài anh ra thì không nhớ ai cả!
Bà Giản oán giận trừng mắt nhìn chồng: "Đều tại ông hết. Lúc trước nói cái gì mà nhận con thừa tự cũng không sao. Ông xem xem, con gái bị người ta bắt đi năm năm trời, chúng ta còn tưởng con bé đã chết rồi..." Bà Giản chỉ nói được mấy câu đã bắt đầu khóc nức nở, chồng bà cũng đuối lý không cãi lại được.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, ba người nhà họ Giản đều muốn đưa Giản Di Tâm về nhà. Nhà họ mở bệnh viện lớn, muốn tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô ta cũng tiện hơn Thịnh Hàn Ngọc rất nhiều.
Thịnh Hàn Ngọc lộ vẻ khó xử: "Chỉ sợ việc này không được!"
"Tại sao lại không được?"
Giản Nghi Ninh tức giận nói: "Anh đừng quên, bây giờ anh là người đã có vợ rồi. Thịnh Hàn Ngọc, tôi cảnh cáo anh không được có ý định một chân giẫm hai thuyền. Dù là Ảnh Tử hay chị gái tôi, anh đều không được quyền làm tổn thương họ."
Thấy anh ấy hiểu lầm, Thịnh Hàn Ngọc giải thích: "Không phải như thế, khi đồng ý để tôi đưa Di Tâm về, điều kiện của bác gái cậu là không được để cô ấy trở về nhà cậu, nếu không sẽ lập tức đưa cô ấy đi.""Lẽ nào lại thế."
Bà Giản rất kích động: "Tôi còn chưa tìm bà ta tính sổ chuyện con gái tôi bị bắt đi mà bà ta còn dám ra điều kiện với chúng tôi sao? Chuyện bà ta nói không tính, tôi phải dẫn Di Tâm đi. Nếu bà ta đổ lỗi cho cậu thì cậu cứ bảo bà ta đến tìm tôi."
Về việc nhà họ Giản muốn đưa con gái về, Thịnh Hàn Ngọc không quá bằng lòng: "Mọi người muốn đưa Di Tâm về là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cô ấy hoàn toàn không nhận ra mọi người. Cháu chỉ sợ chuyện tối qua lại xảy ra lần nữa.”
Hôm qua Giản Di Tâm đã bị hoảng sợ nghiêm trọng. Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa thì phải làm sao bây giờ?
Bà Giản kiên quyết muốn dẫn người đi. Vì thanh danh của con gái, dù nói gì thì bà ấy cũng không thể để con gái sống ở nhà Thịnh Hàn Ngọc được. Thịnh Hàn Ngọc đã kết hôn rồi, nhưng con gái của bà ta vẫn chưa kết hôn.
Con bé đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, không thể để danh tiếng của nó lại có bất kỳ vết nhơ nào nữa.
Giản Di Tâm không muốn rời đi nhưng đứng trước sự kiên trì của bố mẹ, cuối cùng cô ta vẫn ngoan ngoãn đi theo. Vào lúc rời đi còn buồn bã nhìn Thịnh Hàn Ngọc nói: "Hàn Ngọc, ngày mai anh có thể đến gặp em không?"
"Có thể."
Người nhà họ Giản đi rồi, nhưng sắc mặt của Thời Du Huyên vẫn không được tốt: "Ngày mai anh vẫn muốn đi gặp cô ta à?"
"Ừ, từ nay về sau anh sẽ coi cô ấy như em gái của mình. Cô ấy là người thân của anh, còn em là tình yêu của anh."
"Thật sao?"
Thời Du Huyên nghiêng đầu nhìn anh, một câu "Cô ấy là người thân của anh, còn em là tình yêu của anh" khiến cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Giản Di Tâm.Giản Di Tâm cũng có thể nghĩ như vậy sao?
Hiển nhiên là không.
Nếu là những người khác thì Thời Du Huyên không cảm thấy lo lắng chút nào. Nhưng cô ta là Giản Di Tâm, là người phụ nữ Thịnh Hàn Ngọc từng yêu sâu sắc và không thể buông bỏ trong nhiều năm.
Những lo lắng của cô đều bị Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra, anh nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi cô nói: "Bé ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ có thể chứa được một cô gái thôi."
Anh nắm lấy tay cô, áp nó lên vị trí trái tim của mình: "Hiện tại nơi này chỉ có một người. Cô ấy đang ở trong mắt anh và trong trái tim anh, em có cảm nhận được không?"
"Ừ."
Thời Du Huyên ra sức gật đầu, nhịp tim đập mạnh mẽ có lực truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô cảm thấy an tâm, và lời thổ lộ của Thịnh Hàn Ngọc càng khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Hóa ra vị trí của cô trong lòng anh là ở đầu quả tim của anh.
Rất hạnh phúc, cũng rất kiêu ngạo.
Cô kiễng chân ghé sát vào tai Thịnh Hàn Ngọc thì thầm: "Em đang mang thai."
"Cái gì, em lặp lại lần nữa đi!"
Thịnh Hàn Ngọc không thể tin vào tai mình, cho đến khi Thời Du Huyên lặp lại: “Em đang mang thai.” Lúc này anh mới dám xác định.
"Anh sắp làm bố, anh sắp làm bố rồi..." Anh vẫn luôn bình tĩnh kiên định nhưng lần này lại vui vẻ không ngậm miệng được.
Đây là chuyện khiến anh vui vẻ nhất trong mấy ngày qua. Mặc dù Giản Di Tâm còn sống cũng là một tin tức tốt, nhưng sao có thể so bằng tin vợ mình mang thai được chứ.
Trước là khiến người ta sống không hối tiếc, cũng làm cho bức tranh đời người trở nên viên mãn.Những gì tiếp theo là một khởi đầu mới, giữa họ sẽ từ một thế giới dành cho hai người biến thành một nhà ba người!
Thịnh Hàn Ngọc ngồi xổm xuống và áp tai vào bụng vợ lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.
Thời Du Huyên kiêu ngạo hơi ưỡn cái bụng vẫn còn phẳng lì, lấy tay sờ sờ đầu chồng, nghịch ngợm nói: "Con trai em nói, anh không được phép bắt nạt em, cũng không được bắt tay với người ngoài ức hiếp em. Nếu không nó sẽ dẫn em đi thật xa, để anh mãi mãi không tìm thấy hai mẹ con em nữa."
Anh ngẩng đầu trừng cô: "Đừng nói nhảm, sao em biết đó là con trai? Con gái ngoan của anh sẽ không nói chuyện như vậy đâu. Đúng không, con gái ngoan."
Thịnh Hàn Ngọc thích con gái, trước đây anh cũng đã từng nói nếu hai người có con thì anh muốn có con gái. Sau đó mặc quần áo cho cô bé như một cô công chúa nhỏ rồi dẫn ra ngoài, hẳn là một chuyện rất tốt đẹp. Thời Du Huyên mong là con trai, không phải nói cô không thích con gái nhưng cô vẫn mong là con trai.
“Con trai.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Con gái.” Anh không chịu yếu thế.
Thời Du Huyên lấy tay chống nạnh nói: "Con trai, con trai là con trai."
Thịnh Hàn Ngọc lo lắng dặn dò: "Bây giờ em đang là người mang thai đấy, sau này không thể động một chút là tức giận như vậy nữa, làm vậy sẽ hù con gái anh sợ."
"Con trai."
"Con gái."
Hai người ở ngay cửa lớn tranh cãi về giới tính của thai nhi trong bụng, như thể người nào thắng thì đứa bé sẽ có giới tính đó vậy.
Cô tiếp tục hỏi: "Em hỏi anh yêu em hay yêu cô ta, xin anh hãy cho em một câu trả lời rõ ràng. Anh nói vậy là có ý gì? Anh không nói tiếng nào đã đưa người ta về đây, ngay cả bố mẹ cô ta tới đón cũng không cho đi."
"Thịnh Hàn Ngọc, anh xem em là đồ ngốc à? Đừng nói với em rằng anh không hề có chút tình cảm nào với cô ta."
Thịnh Hàn Ngọc đang định nói gì đó thì quản gia đột nhiên gõ cửa: "Cậu chủ, ông Giản và bà Giản vừa tới, họ nói muốn gặp cậu một lát."
“Em đi với anh đi, để tránh cho anh và em phải nói hai lần.” Anh nắm lấy tay Thời Du Huyên.
Cả hai cùng nhau đi xuống lầu, ba người nhà họ Giản đều đã đến. Bà Giản và ông Giản vừa nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã vội hỏi con gái mình đâu?
Anh đã tìm thấy cô ta ở đâu?Bà Giản gạt nước mắt nói không ngờ con gái vẫn còn sống, bây giờ đã tìm được cô ta thì dù có chết, bà cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Chỉ có Giản Nghi Ninh phát hiện sắc mặt của Thời Du Huyên không tốt, quan tâm hỏi cô: "Ảnh Tử, sao sắc mặt cô xấu thế?"
"Không sao, do tôi nghỉ ngơi không tốt thôi."
Cô tùy tiện tìm cớ hàm hồ cho qua chuyện. Dù sao cũng đâu thể nói do bị chị gái anh chọc giận nên ăn không ngon ngủ không yên được.
Thịnh Hàn Ngọc nói với mọi người rằng sau khi Thịnh Dự Khải nói Giản Di Tâm chưa chết vào hôm đó, anh đã đến cục cảnh sát vài lần để hỏi về tình hình năm đó.
Thịnh Dự Khải đã tiết lộ một bí mật đã được che giấu suốt năm năm.
Năm năm trước, Giản Di Tâm đã được Thịnh Dự Khải cứu ra ngoài. Nhưng sau khi cứu thì phát hiện khuôn mặt cô ta bị lửa thiêu nên đã mất hết hứng thú, đưa cô ta đến một phòng khám nhỏ để điều trị rồi mặc kệ không lo. Đến khi sực nhớ ra rồi quay lại tìm thì người đã rời khỏi phòng khám rồi. Chẳng ai biết đã đi đâu.
Lúc đó cả nhà họ Giản lẫn ông cụ Thịnh đều bắt đầu đi tìm Giản Di Tâm, anh ta không dám nói mình đã cứu được người rồi lại để mất nên chỉ ước có thể phủi sạch tất cả quan hệ với Giản Di Tâm, vì vậy nên hoàn toàn không hé răng một lời nào.
Nhưng sau này Thịnh Hàn Ngọc lại điều tra ra được nguyên nhân vụ cháy, anh còn mò mẫm bám riết Thịnh Dự Khải không buông. Do vậy nên Thịnh Dự Khải lại càng không nói chuyện Giản Di Tâm vẫn còn sống cho anh biết, anh ta muốn nhìn thấy bộ dạng anh đau buồn tuyệt vọng không gượng dậy nổi.
Nhưng điều mà Thịnh Dự Khải không ngờ được là chẳng những Thịnh Hàn Ngọc không suy sụp tinh thần, mà còn lập nên một tập đoàn Đỉnh Thịnh ngay dưới mũi anh ta.
Ở biệt thự nhà họ Thịnh hôm đó, Thịnh Dự Khải biết lần này anh ta không còn cơ hội trở mình nào nữa nên mới nói ra chuyện Giản Di Tâm còn sống.Thịnh Hàn Ngọc tìm được phòng khám bệnh năm đó, tìm hiểu nguồn gốc từng chút và phát hiện ra Giản Di Tâm đã bị bác gái của cô ta bắt đi.
Trong lúc anh đang điều tra tung tích của Giản Di Tâm thì bị đối phương phát hiện, bác gái của Giản Di Tâm đã chủ động liên lạc với Thịnh Hàn Ngọc và nói sẽ đưa Giản Di Tâm về nhưng đừng nói cho ai biết.
Khuôn mặt bị thương và da trên cơ thể của Giản Di Tâm đã được phục hồi như ban đầu thông qua phẫu thuật thẩm mỹ liên tục và ghép da trong mấy năm qua, nhưng bác gái của cô ta cho anh biết Giản Di Tâm bị mất trí nhớ.
Tuy đã mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ anh, nhưng ngoài anh ra thì không nhớ ai cả!
Bà Giản oán giận trừng mắt nhìn chồng: "Đều tại ông hết. Lúc trước nói cái gì mà nhận con thừa tự cũng không sao. Ông xem xem, con gái bị người ta bắt đi năm năm trời, chúng ta còn tưởng con bé đã chết rồi..." Bà Giản chỉ nói được mấy câu đã bắt đầu khóc nức nở, chồng bà cũng đuối lý không cãi lại được.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, ba người nhà họ Giản đều muốn đưa Giản Di Tâm về nhà. Nhà họ mở bệnh viện lớn, muốn tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô ta cũng tiện hơn Thịnh Hàn Ngọc rất nhiều.
Thịnh Hàn Ngọc lộ vẻ khó xử: "Chỉ sợ việc này không được!"
"Tại sao lại không được?"
Giản Nghi Ninh tức giận nói: "Anh đừng quên, bây giờ anh là người đã có vợ rồi. Thịnh Hàn Ngọc, tôi cảnh cáo anh không được có ý định một chân giẫm hai thuyền. Dù là Ảnh Tử hay chị gái tôi, anh đều không được quyền làm tổn thương họ."
Thấy anh ấy hiểu lầm, Thịnh Hàn Ngọc giải thích: "Không phải như thế, khi đồng ý để tôi đưa Di Tâm về, điều kiện của bác gái cậu là không được để cô ấy trở về nhà cậu, nếu không sẽ lập tức đưa cô ấy đi.""Lẽ nào lại thế."
Bà Giản rất kích động: "Tôi còn chưa tìm bà ta tính sổ chuyện con gái tôi bị bắt đi mà bà ta còn dám ra điều kiện với chúng tôi sao? Chuyện bà ta nói không tính, tôi phải dẫn Di Tâm đi. Nếu bà ta đổ lỗi cho cậu thì cậu cứ bảo bà ta đến tìm tôi."
Về việc nhà họ Giản muốn đưa con gái về, Thịnh Hàn Ngọc không quá bằng lòng: "Mọi người muốn đưa Di Tâm về là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cô ấy hoàn toàn không nhận ra mọi người. Cháu chỉ sợ chuyện tối qua lại xảy ra lần nữa.”
Hôm qua Giản Di Tâm đã bị hoảng sợ nghiêm trọng. Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa thì phải làm sao bây giờ?
Bà Giản kiên quyết muốn dẫn người đi. Vì thanh danh của con gái, dù nói gì thì bà ấy cũng không thể để con gái sống ở nhà Thịnh Hàn Ngọc được. Thịnh Hàn Ngọc đã kết hôn rồi, nhưng con gái của bà ta vẫn chưa kết hôn.
Con bé đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, không thể để danh tiếng của nó lại có bất kỳ vết nhơ nào nữa.
Giản Di Tâm không muốn rời đi nhưng đứng trước sự kiên trì của bố mẹ, cuối cùng cô ta vẫn ngoan ngoãn đi theo. Vào lúc rời đi còn buồn bã nhìn Thịnh Hàn Ngọc nói: "Hàn Ngọc, ngày mai anh có thể đến gặp em không?"
"Có thể."
Người nhà họ Giản đi rồi, nhưng sắc mặt của Thời Du Huyên vẫn không được tốt: "Ngày mai anh vẫn muốn đi gặp cô ta à?"
"Ừ, từ nay về sau anh sẽ coi cô ấy như em gái của mình. Cô ấy là người thân của anh, còn em là tình yêu của anh."
"Thật sao?"
Thời Du Huyên nghiêng đầu nhìn anh, một câu "Cô ấy là người thân của anh, còn em là tình yêu của anh" khiến cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm về Giản Di Tâm.Giản Di Tâm cũng có thể nghĩ như vậy sao?
Hiển nhiên là không.
Nếu là những người khác thì Thời Du Huyên không cảm thấy lo lắng chút nào. Nhưng cô ta là Giản Di Tâm, là người phụ nữ Thịnh Hàn Ngọc từng yêu sâu sắc và không thể buông bỏ trong nhiều năm.
Những lo lắng của cô đều bị Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra, anh nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi cô nói: "Bé ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ có thể chứa được một cô gái thôi."
Anh nắm lấy tay cô, áp nó lên vị trí trái tim của mình: "Hiện tại nơi này chỉ có một người. Cô ấy đang ở trong mắt anh và trong trái tim anh, em có cảm nhận được không?"
"Ừ."
Thời Du Huyên ra sức gật đầu, nhịp tim đập mạnh mẽ có lực truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô cảm thấy an tâm, và lời thổ lộ của Thịnh Hàn Ngọc càng khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Hóa ra vị trí của cô trong lòng anh là ở đầu quả tim của anh.
Rất hạnh phúc, cũng rất kiêu ngạo.
Cô kiễng chân ghé sát vào tai Thịnh Hàn Ngọc thì thầm: "Em đang mang thai."
"Cái gì, em lặp lại lần nữa đi!"
Thịnh Hàn Ngọc không thể tin vào tai mình, cho đến khi Thời Du Huyên lặp lại: “Em đang mang thai.” Lúc này anh mới dám xác định.
"Anh sắp làm bố, anh sắp làm bố rồi..." Anh vẫn luôn bình tĩnh kiên định nhưng lần này lại vui vẻ không ngậm miệng được.
Đây là chuyện khiến anh vui vẻ nhất trong mấy ngày qua. Mặc dù Giản Di Tâm còn sống cũng là một tin tức tốt, nhưng sao có thể so bằng tin vợ mình mang thai được chứ.
Trước là khiến người ta sống không hối tiếc, cũng làm cho bức tranh đời người trở nên viên mãn.Những gì tiếp theo là một khởi đầu mới, giữa họ sẽ từ một thế giới dành cho hai người biến thành một nhà ba người!
Thịnh Hàn Ngọc ngồi xổm xuống và áp tai vào bụng vợ lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.
Thời Du Huyên kiêu ngạo hơi ưỡn cái bụng vẫn còn phẳng lì, lấy tay sờ sờ đầu chồng, nghịch ngợm nói: "Con trai em nói, anh không được phép bắt nạt em, cũng không được bắt tay với người ngoài ức hiếp em. Nếu không nó sẽ dẫn em đi thật xa, để anh mãi mãi không tìm thấy hai mẹ con em nữa."
Anh ngẩng đầu trừng cô: "Đừng nói nhảm, sao em biết đó là con trai? Con gái ngoan của anh sẽ không nói chuyện như vậy đâu. Đúng không, con gái ngoan."
Thịnh Hàn Ngọc thích con gái, trước đây anh cũng đã từng nói nếu hai người có con thì anh muốn có con gái. Sau đó mặc quần áo cho cô bé như một cô công chúa nhỏ rồi dẫn ra ngoài, hẳn là một chuyện rất tốt đẹp. Thời Du Huyên mong là con trai, không phải nói cô không thích con gái nhưng cô vẫn mong là con trai.
“Con trai.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Con gái.” Anh không chịu yếu thế.
Thời Du Huyên lấy tay chống nạnh nói: "Con trai, con trai là con trai."
Thịnh Hàn Ngọc lo lắng dặn dò: "Bây giờ em đang là người mang thai đấy, sau này không thể động một chút là tức giận như vậy nữa, làm vậy sẽ hù con gái anh sợ."
"Con trai."
"Con gái."
Hai người ở ngay cửa lớn tranh cãi về giới tính của thai nhi trong bụng, như thể người nào thắng thì đứa bé sẽ có giới tính đó vậy.
Bình luận facebook