Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182: Vị hôn thê cũ vào ở chung nhà
Thời Du Huyên gật đầu: "Đúng vậy, là em gọi điện thoại."
"Sao em lại làm vậy?"
Thịnh Hàn Ngọc không thèm phân biệt trắng đen mà bắt đầu chỉ trích: "Bây giờ Di Tâm không thể gặp mặt bọn họ được, nếu như có thể thì anh đã đưa cô ấy về rồi. Trong này có rất nhiều chuyện em không biết. Sao em có thể tự ý làm chủ mà không bàn bạc trước với anh..."
"A."
Anh còn chưa nói xong, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai: "Aaaa."
"Các người mau ra ngoài, cứu mạng với! Hàn Ngọc cứu em với!"
Thịnh Hàn Ngọc lập tức chạy đến phòng cho khách, trước khi lao ra còn liếc mắt như đang trách móc Thời Du Huyên, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.Anh trách cô, trách cô quá nhiều chuyện.
Trách cô lòng dạ nhỏ nhen.
Trách cô không chịu buông tha cho người khác.
Nhưng có thể đổ chuyện này lên đầu một mình cô sao?
Thời Du Huyên cũng không ngờ Giản Di Tâm sẽ có phản ứng như vậy khi gặp người nhà của mình. Trước đó Giản Nghi Ninh từng nói với cô rằng từ nhỏ chị anh ấy đã lớn lên bên cạnh bác trai và bác gái, đối xử với họ còn tốt hơn cả bố mẹ ruột của cô ta.
Nhưng dù vậy thì tình cảm gia đình giữa người một nhà bọn họ cũng rất tốt đẹp. Cô hoàn toàn không ngờ phản ứng của Giản Di Tâm lại lớn như vậy.
Trong phòng khách.
Cả nhà ba người nhà họ Giản đều không làm được gì. Trái lại bọn họ càng nói Giản Di Tâm lại càng kích động, như thể bọn họ không phải người thân mà là kẻ bắt cóc vậy. Vừa thấy Thịnh Hàn Ngọc bước vào, cô ta đã nhào vào lồng ngực anh khổ sở van nài: "Bảo bọn họ đi đi. Cầu xin anh hãy kêu bọn họ đi đi, em không muốn nhìn thấy họ."
Bà Giản gần như đã khóc hết nước mắt. Con gái bà vẫn còn sống, không có chuyện gì trên đời có thể khiến người ta vui hơn điều này được nữa.
Nhưng con gái lại không nhận ra mình, con bé gặp người thân mà như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy!
Ba người nhà họ Giản không dám kích động con gái mình nữa. Họ chỉ có thể nhờ cậy Thời Du Huyên chăm sóc cô ta thật tốt, hy vọng cô có thể giữ liên lạc và gọi điện thoại cho họ nếu cô ta xảy ra chuyện gì bất cứ lúc nào.
“Được, không vấn đề gì.” Thời Du Huyên đồng ý.
Một nhà ba người rời biệt thự và về nhà.
Vốn dĩ họ muốn ở lại khu nhà đối diện nhưng Thịnh Hàn Ngọc nói muốn dẫn Giản Di Tâm đến đó để phục hồi trí nhớ, anh sợ bọn họ ở lại sẽ khiến cô ta bị kích thích nên người nhà họ Giản đều đi về.Giản Di Tâm bị kích thích nên càng bám chặt Thịnh Hàn Ngọc không buông. Cô ta muốn ở cạnh anh, ngay cả khi ngủ cũng không cho anh đi.
Cho nên tối đó Thịnh Hàn Ngọc chỉ đành ở lại phòng dành cho khách với Giản Di Tâm.
Suốt cả đêm Thời Du Huyên không hề chợp mắt. Một mình cô nằm trên giường trong phòng ngủ, còn chồng lại ở cùng vị hôn thê cũ trong phòng khách. Đây là tình huống gì thế này?
Mặc dù biết giữa hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Thời Du Huyên vẫn rất khó chịu, hơn nữa cô còn cảm nhận được mối đe dọa sâu sắc đến từ Giản Di Tâm.
Thoạt nhìn Giản Di Tâm thì trông yếu đuối, đáng thương và bất lực nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Thời Du Huyên mãi mãi không thể quên được ánh mắt đầu tiên khi cô ta bước vào cửa. Trằn trọc cả đêm mới chờ được hừng đông, cuối cùng cô đã có lý do đến kêu chồng mình đi rửa mặt.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khách ra, trái tim Thời Du Huyên lập tức lạnh hơn phân nửa!
Giản Di Tâm đang ngủ say trên giường, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Thịnh Hàn Ngọc. Thịnh Hàn Ngọc ngồi trên ghế trước giường, gối đầu lên giường, tuy không ngủ chung nhưng đầu hai người lại kề sát nhau.
Nghe thấy tiếng động nhẹ ở cửa, Thịnh Hàn Ngọc choàng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên thì thấy vợ mình đang đứng ở cửa, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm.
Anh cười xin lỗi với vợ, đang muốn đứng dậy thì Giản Di Tâm cũng bị động tác của anh làm thức giấc: "Hàn Ngọc, anh đi đâu vậy?"
"Anh đi rửa mặt, bữa sáng em muốn ăn gì? Anh xuống bếp làm cho em."Cô ta không buông tay, ngồi dậy nói: "Em đi với anh..."
Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Thời Du Huyên đang đứng ở cửa, sẵn giọng căn dặn: "Cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng đi."
Thời Du Huyên tức giận đến mức cái mũi sắp lệch hẳn sang một bên. Giọng điệu của cô ta chẳng khác nào xem cô là người giúp việc để sai bảo cả.
Chắc chắn là cô ta đang cố ý. Cô ta biết rõ cô là vợ của Thịnh Hàn Ngọc nhưng vẫn cố ý nói như vậy.
Nhưng Thời Du Huyên không nổi giận ngay tại chỗ, mà trái lại còn cười nhẹ nhàng hỏi: "Được chứ cô Giản, không biết cô Giản muốn ăn gì? Muốn tôi tự làm hay đầu bếp nữ làm cho cô?"
"Nếu cô có thể tự làm thì càng tốt. Tôi muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp, trứng tráng sữa bò và salad rau quả." Giản Di Tâm chọn món. Thời Du Huyên liên tục gật đồng ý: "Được, tôi sẽ xuống bếp chuẩn bị ngay."
Nếu đã dám bắt cô nấu cơm thì cô ta nên chuẩn bị tinh thần mình ăn đồ mặn chết đi.
Từ lúc Thời Du Huyên đồng ý, Thịnh Hàn Ngọc đã biết rằng Giản Di Tâm sắp phải ăn đau khổ rồi. Nhưng anh không thể mở miệng nhắc nhở cô ta được. Trong chuyện này vợ anh đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức rồi, nếu còn không cho cô làm chút chuyện gì đó để giải tỏa thì chỉ sợ vợ anh sẽ gây chuyện ồn ào rồi bỏ nhà đi lần nữa mất.
Thời Du Huyên vào bếp căn dặn đầu bếp chỉ chuẩn bị bữa sáng cho hai người, còn cô tự tay chuẩn bị phần của Giản Di Tâm!
Không phải muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp sao? Cái này thì dễ thôi mà. Cô mở hộp cá ngừ cá ngừ Cali ra, lấy lọ muối và múc vào trong: một thìa, hai thìa, ba thìa...
“Cô chủ ơi, đồ hộp không cần bỏ thêm muối đâu ạ. Hơn nữa cô cho thêm quá nhiều rồi.” Đầu bếp có lòng tốt nhắc nhở.Thời Du Huyên liếc anh ta một cái rồi thản nhiên nói: "Anh cứ lo làm việc của mình đi, đừng xen vào chuyện của tôi."
Lúc này đầu bếp mới phản ứng kịp, hóa ra cô chủ đang cố ý! Vì vậy không nhiều chuyện nữa.
Bữa sáng được dọn lên bàn, Thời Du Huyên mỉm cười dịu dàng tự mình đi mời Giản Di Tâm tới dùng bữa.
“Cô cực khổ rồi.” Giản Di Tâm lịch sự nói cảm ơn.
Thời Du Huyên cũng rất lịch sự đáp lại: "Không có việc gì. Đây là nhà tôi, tôi là chủ nhà và cô là khách. Dù tôi vất vả một chút thì cũng là việc nên làm."
"Cô là chủ nhà? Cô không phải là quản gia sao?"
Thời Du Huyên chỉ chỉ dì Trương đứng bên cạnh và nói: "Dì ấy mới là quản gia, còn tôi là vợ của Thịnh Hàn Ngọc - Thời Du Huyên." Sắc mặt Giản Di Tâm thay đổi ngay lập tức.
Thịnh Hàn Ngọc trừng mắt liếc nhìn Thời Du Huyên, trách cô không nên nói những lời như vậy vào lúc này.
Nhưng vẫn âm thầm nói với Giản Di Tâm: "Cô ấy không có lừa em. Em đã bỏ đi năm năm rồi, trong năm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Anh đã kết hôn. Cô ấy là vợ anh..."
"Không! Tôi không tin, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!"
Giản Di Tâm đột nhiên bị kích động, cô ta lấy tay bịt tai hét lên rồi ngã xuống đất run rẩy không ngừng.
Thời Du Huyên vô cùng sợ hãi, không biết tại sao lại như vậy.
“Mau đi lấy thuốc trong túi của anh tới đây, cái lọ thuốc nhỏ màu xanh lam ấy.” Thịnh Hàn Ngọc vừa trấn an Giản Di Tâm vừa nói với Thời Du Huyên."À, được. Em lập tức đi ngay."
Cô lên lầu tìm túi công văn của Thịnh Hàn Ngọc, từ trong đó tìm thấy lọ thuốc màu xanh rồi nhanh chóng cầm xuống lầu đưa cho anh. Thịnh Hàn Ngọc đổ ra vài viên nhét vào trong miệng Giản Di Tâm, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù đã bình tĩnh nhưng trên mặt vẫn còn nước mắt, cô ta đáng thương nói với Thời Du Huyên: "Vừa rồi cô chỉ gạt tôi thôi đúng không? Cô không phải vợ anh ấy, anh ấy cũng không có vợ. Anh ấy vẫn luôn chờ tôi."
Bộ dạng vừa rồi của Giản Di Tâm thật quá đáng sợ, Thời Du Huyên sợ cô ta lại phát bệnh lần nữa, nên dù trong lòng không muốn thì vẫn phải miễn cưỡng gật đầu cho qua: "Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ gạt cô thôi, tôi là quản gia của anh ấy."
Nói xong suýt chút nữa cô đã tự cắn vào đầu lưỡi của mình.
Cô tự hỏi sao mình lại như thánh mẫu vậy chứ? Có phải bị ngốc rồi không? Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô đầy cảm kích, thậm chí còn dùng tay ra dấu bắn tim cho cô sau lưng Giản Di Tâm, khiến trong lòng cô mới cân bằng hơn một tí.
"Chúng ta ăn sáng đi."
Giản Di Tâm uống thuốc xong thì nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta rửa mặt và tay, chuẩn bị ăn sáng.
Ba người ngồi xuống bàn, Giản Di Tâm vừa nhìn thấy đồ ăn trước mặt liền cau mày.
Miếng sandwich ba lớp trông không tệ, có cá, có rau và bánh mì.
Nhưng sữa bò và trứng gà trên đĩa là sao vậy?
Trong đĩa rót đầy sữa bò, ở giữa đĩa sữa bò có một quả trứng trần nước sôi.
"Hàn Ngọc, em không muốn ăn cái này. Anh đưa trứng luộc của anh cho em đi." Giản Di Tâm thẳng tay đẩy đĩa "Trứng tráng sữa bò" qua một bên rồi làm nũng với và Thịnh Hàn Ngọc.
"Sao em lại làm vậy?"
Thịnh Hàn Ngọc không thèm phân biệt trắng đen mà bắt đầu chỉ trích: "Bây giờ Di Tâm không thể gặp mặt bọn họ được, nếu như có thể thì anh đã đưa cô ấy về rồi. Trong này có rất nhiều chuyện em không biết. Sao em có thể tự ý làm chủ mà không bàn bạc trước với anh..."
"A."
Anh còn chưa nói xong, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai: "Aaaa."
"Các người mau ra ngoài, cứu mạng với! Hàn Ngọc cứu em với!"
Thịnh Hàn Ngọc lập tức chạy đến phòng cho khách, trước khi lao ra còn liếc mắt như đang trách móc Thời Du Huyên, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.Anh trách cô, trách cô quá nhiều chuyện.
Trách cô lòng dạ nhỏ nhen.
Trách cô không chịu buông tha cho người khác.
Nhưng có thể đổ chuyện này lên đầu một mình cô sao?
Thời Du Huyên cũng không ngờ Giản Di Tâm sẽ có phản ứng như vậy khi gặp người nhà của mình. Trước đó Giản Nghi Ninh từng nói với cô rằng từ nhỏ chị anh ấy đã lớn lên bên cạnh bác trai và bác gái, đối xử với họ còn tốt hơn cả bố mẹ ruột của cô ta.
Nhưng dù vậy thì tình cảm gia đình giữa người một nhà bọn họ cũng rất tốt đẹp. Cô hoàn toàn không ngờ phản ứng của Giản Di Tâm lại lớn như vậy.
Trong phòng khách.
Cả nhà ba người nhà họ Giản đều không làm được gì. Trái lại bọn họ càng nói Giản Di Tâm lại càng kích động, như thể bọn họ không phải người thân mà là kẻ bắt cóc vậy. Vừa thấy Thịnh Hàn Ngọc bước vào, cô ta đã nhào vào lồng ngực anh khổ sở van nài: "Bảo bọn họ đi đi. Cầu xin anh hãy kêu bọn họ đi đi, em không muốn nhìn thấy họ."
Bà Giản gần như đã khóc hết nước mắt. Con gái bà vẫn còn sống, không có chuyện gì trên đời có thể khiến người ta vui hơn điều này được nữa.
Nhưng con gái lại không nhận ra mình, con bé gặp người thân mà như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy!
Ba người nhà họ Giản không dám kích động con gái mình nữa. Họ chỉ có thể nhờ cậy Thời Du Huyên chăm sóc cô ta thật tốt, hy vọng cô có thể giữ liên lạc và gọi điện thoại cho họ nếu cô ta xảy ra chuyện gì bất cứ lúc nào.
“Được, không vấn đề gì.” Thời Du Huyên đồng ý.
Một nhà ba người rời biệt thự và về nhà.
Vốn dĩ họ muốn ở lại khu nhà đối diện nhưng Thịnh Hàn Ngọc nói muốn dẫn Giản Di Tâm đến đó để phục hồi trí nhớ, anh sợ bọn họ ở lại sẽ khiến cô ta bị kích thích nên người nhà họ Giản đều đi về.Giản Di Tâm bị kích thích nên càng bám chặt Thịnh Hàn Ngọc không buông. Cô ta muốn ở cạnh anh, ngay cả khi ngủ cũng không cho anh đi.
Cho nên tối đó Thịnh Hàn Ngọc chỉ đành ở lại phòng dành cho khách với Giản Di Tâm.
Suốt cả đêm Thời Du Huyên không hề chợp mắt. Một mình cô nằm trên giường trong phòng ngủ, còn chồng lại ở cùng vị hôn thê cũ trong phòng khách. Đây là tình huống gì thế này?
Mặc dù biết giữa hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Thời Du Huyên vẫn rất khó chịu, hơn nữa cô còn cảm nhận được mối đe dọa sâu sắc đến từ Giản Di Tâm.
Thoạt nhìn Giản Di Tâm thì trông yếu đuối, đáng thương và bất lực nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Thời Du Huyên mãi mãi không thể quên được ánh mắt đầu tiên khi cô ta bước vào cửa. Trằn trọc cả đêm mới chờ được hừng đông, cuối cùng cô đã có lý do đến kêu chồng mình đi rửa mặt.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khách ra, trái tim Thời Du Huyên lập tức lạnh hơn phân nửa!
Giản Di Tâm đang ngủ say trên giường, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Thịnh Hàn Ngọc. Thịnh Hàn Ngọc ngồi trên ghế trước giường, gối đầu lên giường, tuy không ngủ chung nhưng đầu hai người lại kề sát nhau.
Nghe thấy tiếng động nhẹ ở cửa, Thịnh Hàn Ngọc choàng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên thì thấy vợ mình đang đứng ở cửa, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm.
Anh cười xin lỗi với vợ, đang muốn đứng dậy thì Giản Di Tâm cũng bị động tác của anh làm thức giấc: "Hàn Ngọc, anh đi đâu vậy?"
"Anh đi rửa mặt, bữa sáng em muốn ăn gì? Anh xuống bếp làm cho em."Cô ta không buông tay, ngồi dậy nói: "Em đi với anh..."
Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Thời Du Huyên đang đứng ở cửa, sẵn giọng căn dặn: "Cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng đi."
Thời Du Huyên tức giận đến mức cái mũi sắp lệch hẳn sang một bên. Giọng điệu của cô ta chẳng khác nào xem cô là người giúp việc để sai bảo cả.
Chắc chắn là cô ta đang cố ý. Cô ta biết rõ cô là vợ của Thịnh Hàn Ngọc nhưng vẫn cố ý nói như vậy.
Nhưng Thời Du Huyên không nổi giận ngay tại chỗ, mà trái lại còn cười nhẹ nhàng hỏi: "Được chứ cô Giản, không biết cô Giản muốn ăn gì? Muốn tôi tự làm hay đầu bếp nữ làm cho cô?"
"Nếu cô có thể tự làm thì càng tốt. Tôi muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp, trứng tráng sữa bò và salad rau quả." Giản Di Tâm chọn món. Thời Du Huyên liên tục gật đồng ý: "Được, tôi sẽ xuống bếp chuẩn bị ngay."
Nếu đã dám bắt cô nấu cơm thì cô ta nên chuẩn bị tinh thần mình ăn đồ mặn chết đi.
Từ lúc Thời Du Huyên đồng ý, Thịnh Hàn Ngọc đã biết rằng Giản Di Tâm sắp phải ăn đau khổ rồi. Nhưng anh không thể mở miệng nhắc nhở cô ta được. Trong chuyện này vợ anh đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức rồi, nếu còn không cho cô làm chút chuyện gì đó để giải tỏa thì chỉ sợ vợ anh sẽ gây chuyện ồn ào rồi bỏ nhà đi lần nữa mất.
Thời Du Huyên vào bếp căn dặn đầu bếp chỉ chuẩn bị bữa sáng cho hai người, còn cô tự tay chuẩn bị phần của Giản Di Tâm!
Không phải muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp sao? Cái này thì dễ thôi mà. Cô mở hộp cá ngừ cá ngừ Cali ra, lấy lọ muối và múc vào trong: một thìa, hai thìa, ba thìa...
“Cô chủ ơi, đồ hộp không cần bỏ thêm muối đâu ạ. Hơn nữa cô cho thêm quá nhiều rồi.” Đầu bếp có lòng tốt nhắc nhở.Thời Du Huyên liếc anh ta một cái rồi thản nhiên nói: "Anh cứ lo làm việc của mình đi, đừng xen vào chuyện của tôi."
Lúc này đầu bếp mới phản ứng kịp, hóa ra cô chủ đang cố ý! Vì vậy không nhiều chuyện nữa.
Bữa sáng được dọn lên bàn, Thời Du Huyên mỉm cười dịu dàng tự mình đi mời Giản Di Tâm tới dùng bữa.
“Cô cực khổ rồi.” Giản Di Tâm lịch sự nói cảm ơn.
Thời Du Huyên cũng rất lịch sự đáp lại: "Không có việc gì. Đây là nhà tôi, tôi là chủ nhà và cô là khách. Dù tôi vất vả một chút thì cũng là việc nên làm."
"Cô là chủ nhà? Cô không phải là quản gia sao?"
Thời Du Huyên chỉ chỉ dì Trương đứng bên cạnh và nói: "Dì ấy mới là quản gia, còn tôi là vợ của Thịnh Hàn Ngọc - Thời Du Huyên." Sắc mặt Giản Di Tâm thay đổi ngay lập tức.
Thịnh Hàn Ngọc trừng mắt liếc nhìn Thời Du Huyên, trách cô không nên nói những lời như vậy vào lúc này.
Nhưng vẫn âm thầm nói với Giản Di Tâm: "Cô ấy không có lừa em. Em đã bỏ đi năm năm rồi, trong năm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Anh đã kết hôn. Cô ấy là vợ anh..."
"Không! Tôi không tin, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!"
Giản Di Tâm đột nhiên bị kích động, cô ta lấy tay bịt tai hét lên rồi ngã xuống đất run rẩy không ngừng.
Thời Du Huyên vô cùng sợ hãi, không biết tại sao lại như vậy.
“Mau đi lấy thuốc trong túi của anh tới đây, cái lọ thuốc nhỏ màu xanh lam ấy.” Thịnh Hàn Ngọc vừa trấn an Giản Di Tâm vừa nói với Thời Du Huyên."À, được. Em lập tức đi ngay."
Cô lên lầu tìm túi công văn của Thịnh Hàn Ngọc, từ trong đó tìm thấy lọ thuốc màu xanh rồi nhanh chóng cầm xuống lầu đưa cho anh. Thịnh Hàn Ngọc đổ ra vài viên nhét vào trong miệng Giản Di Tâm, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù đã bình tĩnh nhưng trên mặt vẫn còn nước mắt, cô ta đáng thương nói với Thời Du Huyên: "Vừa rồi cô chỉ gạt tôi thôi đúng không? Cô không phải vợ anh ấy, anh ấy cũng không có vợ. Anh ấy vẫn luôn chờ tôi."
Bộ dạng vừa rồi của Giản Di Tâm thật quá đáng sợ, Thời Du Huyên sợ cô ta lại phát bệnh lần nữa, nên dù trong lòng không muốn thì vẫn phải miễn cưỡng gật đầu cho qua: "Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ gạt cô thôi, tôi là quản gia của anh ấy."
Nói xong suýt chút nữa cô đã tự cắn vào đầu lưỡi của mình.
Cô tự hỏi sao mình lại như thánh mẫu vậy chứ? Có phải bị ngốc rồi không? Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô đầy cảm kích, thậm chí còn dùng tay ra dấu bắn tim cho cô sau lưng Giản Di Tâm, khiến trong lòng cô mới cân bằng hơn một tí.
"Chúng ta ăn sáng đi."
Giản Di Tâm uống thuốc xong thì nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta rửa mặt và tay, chuẩn bị ăn sáng.
Ba người ngồi xuống bàn, Giản Di Tâm vừa nhìn thấy đồ ăn trước mặt liền cau mày.
Miếng sandwich ba lớp trông không tệ, có cá, có rau và bánh mì.
Nhưng sữa bò và trứng gà trên đĩa là sao vậy?
Trong đĩa rót đầy sữa bò, ở giữa đĩa sữa bò có một quả trứng trần nước sôi.
"Hàn Ngọc, em không muốn ăn cái này. Anh đưa trứng luộc của anh cho em đi." Giản Di Tâm thẳng tay đẩy đĩa "Trứng tráng sữa bò" qua một bên rồi làm nũng với và Thịnh Hàn Ngọc.