Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Flin vừa trở lại liền bị một màn này dọa cho chết khiếp. Anh ta đánh rơi cả cốc cà phê đang bốc hơi nghi ngút trên tay rồi chạy lại bể Lạc Anh đi. “Cô, rốt cuộc đã làm gì cậu ấy?”. Sau hai tiếng từ phòng cấp cứu trở ra, Flin một thân nhễ nhại mồ hôi, ngay lập tức tiến tới
chỗ cô mà tra hỏi.
Tịch Ly mông lung nhìn người được đẩy từ phòng cấp cứu trở ra, cúi gằm mặt hỏi: “Anh ấy... Thế nào rồi?”
Fi
“Tôi có nên nói lời cảm ơn không? Cảm ơn cô đã ra tay nhẹ nhàng, Lạc Anh nhà chúng tôi
lớn mạng nên chưa chết”
VL
+
Đối với cô gái trước mặt, Flin tỏ ra có một chút thù hằn. Bằng chứng ra trên trán anh ta đã nổi gân xanh, bàn tay đang đặt trong túi áo cũng vô thức mà siết chặt.
Tịch Ly thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cô lắp ba lấp bắp, cứ nhìn theo chiếc xe đẩy Lạc Anh ra. “Tôi... Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
“Bây giờ?”
VietWriter
“Bây giờ..”
“Cảm phiền cô vẫn là nên kiên nhẫn đợi cậu ấy khỏe lại đi. Lúc bạo dạn như vậy mà cậu
ấy còn bị cô đâm cho trọng thương thì khi ốm yếu như thế này, ai mà biết được cô lại định
làm gì cậu ấy?” Tịch Ly lại đan tay vào nhau, khóe mắt cô dần trở nên đỏ đọc, nước mắt không tự chủ
được mà chậm chạp chảy ra khỏi khỏi hốc mắt:
“Thật xin lỗi. Nhưng tôi xin hứa sẽ không làm gì anh ấy đâu. Lúc đó tôi... Cũng không biết
tại sao mình lại làm như vậy nữa. Tôi thật sự không cố ý khiến Lạc Anh bị thương đâu!”
Flin đau đầu nhìn một màn khóc lóc ở trước mắt, tay day day trán, lạnh nhạt nói với cô:
“Tôi cũng không phải là cấm cản cố. Nếu như để Lạc Anh tỉnh dậy biết vì tôi mà cô khóc,
tội này e là tôi không gánh nổi được đâu”
Flin nói rồi quay lưng rời đi vì chuông báo trên điện thoại, bệnh viện lại có một ca phẫu
thuật cần anh gấp. Tịch Ly lấy tay lau đi được mắt, nở một nụ cười như đứa trẻ con được ai cho kẹo ngọt. Cô đứng trước phòng bệnh, cứ do dự đứng như vậy một hồi, cuối cùng cũng có đủ can đảm để xoay tay nắm cửa, chầm chậm mở cửa mà tiến vào.
Trên chiếc giường bệnh màu trắng lớn, Lạc Anh tựa như đang say ngủ, nhưng cô có thể nhìn ra anh thật sự không phải đang thoải mái ngủ say một chút nào. Trái lại chân mày Lạc Anh đang nhíu chặt, hồ hôi cũng cứ thể theo vầng trán rộng mà từ từ túa ra.
Tịch Ly hoảng hốt chạy tới cạnh giường bệnh của anh, dùng khăn lau được để sẵn trên
bàn, lau đi cho Lạc Anh mồ hôi đang đầm đìa trên trán. Xử lí tạm xong xuôi, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh. Tịch Ly cũng không hiểu bản thân mình làm sao nữa, cứ như thể nhìn Lạc Anh rồi trực tiếp
khóc to.
Cô thật sự không phải cố ý làm tổn thương Lạc Anh, thật sự không cố ý.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh”
Cô nắm lấy tay Lạc Anh mà khóc, bây giờ điều cô mong muốn duy nhất là Lạc Anh sẽ tỉnh
lại, tỉnh lại để đáp trả lại những lời độc thoại không hồi kết của cô.
Một màn sướt mướt này rốt cuộc cũng bị Flinn đứng bên ngoài nhìn thấy. Anh ta cho tay
mình vào túi áo, sau đó nán lại quan sát thêm một lúc rồi cũng lẳng lặng rời đi.
Qua đêm nay, có lẽ nhiều việc, nhiều người đã có nhiều sự biến đổi.
Một đêm trôi qua, mặt trăng bắt đầu lặn, mặt trời cũng dần dần nhô lên. Lúc những tia nắng ban mai đầu tiên len lỏi vào trong phòng bệnh cũng là lúc Lạc Anh cựa mình thức
giấc.
Bụng dưới của anh truyền đến cơn đau âm ỉ, khiến cho Lạc Anh khẽ nhíu mày.
“Chết tiệt” Anh cũng không có tâm trạng để để ý đến cảnh vật xung quanh, trực tiếp buông một câu mắng nhiếc. Mà câu nói đó, lại vô tình đánh thức Tịch Ly đang ngủ mơ. “Lạc Anh, anh tỉnh lại rồi sao?” Hai mắt cô sáng lấp lánh, tựa như một đứa trẻ mới được cho kẹo vậy.
Lạc Anh lúc này mới để ý tới sự hiện diện của cô, còn có nhìn thấy đầu tóc có hơi bù rồi,
trong lòng anh liền dấy lên nghi hoặc.
“Tịch Ly? Sao em lại ở đây? Đêm qua, em ngủ ở đây cả đêm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của anh, không hiểu sao cô thấy hơi ngượng ngập, hai má liền đỏ lên như trái táo: “Cũng không phải là cả đêm. Em chỉ ở đây được... Gần cả đêm thôi.” Nghe thấy câu trả lời từ chính miệng của cô, Lạc Anh không khỏi giấu được sự vui vẻ. Anh có thể hiểu, đây là Tịch Ly đang quan tâm đến anh không? “Chắc em cũng đã thấy mệt rồi. Em mau trở về nhà đi” Vì sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục nên giọng Lạc Anh có chút nhỏ, lại không có mang
theo hưới ẩm.
Tịch Ly trong lòng thấy bứt rứt, tay cô bấu chặt vào gấu váy, hai môi mím chặt lại, bộ dạng giống như một đứa trẻ phát hiện ra mình vừa làm một việc sai. “Lạc Anh, xin lỗi anh. Em... Không phải là cố ý làm anh bị thương đầu” Nhìn thấy sự bối rối của cô, ánh mắt Lạc Anh không khỏi dấy lên sự bất ngờ. Hành động của anh liền luống cuống, tỏ ra sự bối rối khôn cùng: “Anh không trách em. Sao anh có thể trách em được chứ? Anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ trách em”
+
“Sao vậy? Sao em lại khóc? Anh nói gì sai sao?
“Anh xin lỗi mà. Em nín khóc đi, có được không?” Lạc Anh vội vàng đưa tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng vừa cử động một chút vết thương liền rất đau, làm cho anh khó chịu đến mức phải chau mày. Tịch Ly vừa khóc lóc vừa quan sát dáng vẻ của anh, cũng trở nên gấp gáp: “Anh làm sao vậy? Lại cảm thấy đau sao?” “Ừ, vẫn còn một chút đau”.
chỗ cô mà tra hỏi.
Tịch Ly mông lung nhìn người được đẩy từ phòng cấp cứu trở ra, cúi gằm mặt hỏi: “Anh ấy... Thế nào rồi?”
Fi
“Tôi có nên nói lời cảm ơn không? Cảm ơn cô đã ra tay nhẹ nhàng, Lạc Anh nhà chúng tôi
lớn mạng nên chưa chết”
VL
+
Đối với cô gái trước mặt, Flin tỏ ra có một chút thù hằn. Bằng chứng ra trên trán anh ta đã nổi gân xanh, bàn tay đang đặt trong túi áo cũng vô thức mà siết chặt.
Tịch Ly thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cô lắp ba lấp bắp, cứ nhìn theo chiếc xe đẩy Lạc Anh ra. “Tôi... Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
“Bây giờ?”
VietWriter
“Bây giờ..”
“Cảm phiền cô vẫn là nên kiên nhẫn đợi cậu ấy khỏe lại đi. Lúc bạo dạn như vậy mà cậu
ấy còn bị cô đâm cho trọng thương thì khi ốm yếu như thế này, ai mà biết được cô lại định
làm gì cậu ấy?” Tịch Ly lại đan tay vào nhau, khóe mắt cô dần trở nên đỏ đọc, nước mắt không tự chủ
được mà chậm chạp chảy ra khỏi khỏi hốc mắt:
“Thật xin lỗi. Nhưng tôi xin hứa sẽ không làm gì anh ấy đâu. Lúc đó tôi... Cũng không biết
tại sao mình lại làm như vậy nữa. Tôi thật sự không cố ý khiến Lạc Anh bị thương đâu!”
Flin đau đầu nhìn một màn khóc lóc ở trước mắt, tay day day trán, lạnh nhạt nói với cô:
“Tôi cũng không phải là cấm cản cố. Nếu như để Lạc Anh tỉnh dậy biết vì tôi mà cô khóc,
tội này e là tôi không gánh nổi được đâu”
Flin nói rồi quay lưng rời đi vì chuông báo trên điện thoại, bệnh viện lại có một ca phẫu
thuật cần anh gấp. Tịch Ly lấy tay lau đi được mắt, nở một nụ cười như đứa trẻ con được ai cho kẹo ngọt. Cô đứng trước phòng bệnh, cứ do dự đứng như vậy một hồi, cuối cùng cũng có đủ can đảm để xoay tay nắm cửa, chầm chậm mở cửa mà tiến vào.
Trên chiếc giường bệnh màu trắng lớn, Lạc Anh tựa như đang say ngủ, nhưng cô có thể nhìn ra anh thật sự không phải đang thoải mái ngủ say một chút nào. Trái lại chân mày Lạc Anh đang nhíu chặt, hồ hôi cũng cứ thể theo vầng trán rộng mà từ từ túa ra.
Tịch Ly hoảng hốt chạy tới cạnh giường bệnh của anh, dùng khăn lau được để sẵn trên
bàn, lau đi cho Lạc Anh mồ hôi đang đầm đìa trên trán. Xử lí tạm xong xuôi, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh. Tịch Ly cũng không hiểu bản thân mình làm sao nữa, cứ như thể nhìn Lạc Anh rồi trực tiếp
khóc to.
Cô thật sự không phải cố ý làm tổn thương Lạc Anh, thật sự không cố ý.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh”
Cô nắm lấy tay Lạc Anh mà khóc, bây giờ điều cô mong muốn duy nhất là Lạc Anh sẽ tỉnh
lại, tỉnh lại để đáp trả lại những lời độc thoại không hồi kết của cô.
Một màn sướt mướt này rốt cuộc cũng bị Flinn đứng bên ngoài nhìn thấy. Anh ta cho tay
mình vào túi áo, sau đó nán lại quan sát thêm một lúc rồi cũng lẳng lặng rời đi.
Qua đêm nay, có lẽ nhiều việc, nhiều người đã có nhiều sự biến đổi.
Một đêm trôi qua, mặt trăng bắt đầu lặn, mặt trời cũng dần dần nhô lên. Lúc những tia nắng ban mai đầu tiên len lỏi vào trong phòng bệnh cũng là lúc Lạc Anh cựa mình thức
giấc.
Bụng dưới của anh truyền đến cơn đau âm ỉ, khiến cho Lạc Anh khẽ nhíu mày.
“Chết tiệt” Anh cũng không có tâm trạng để để ý đến cảnh vật xung quanh, trực tiếp buông một câu mắng nhiếc. Mà câu nói đó, lại vô tình đánh thức Tịch Ly đang ngủ mơ. “Lạc Anh, anh tỉnh lại rồi sao?” Hai mắt cô sáng lấp lánh, tựa như một đứa trẻ mới được cho kẹo vậy.
Lạc Anh lúc này mới để ý tới sự hiện diện của cô, còn có nhìn thấy đầu tóc có hơi bù rồi,
trong lòng anh liền dấy lên nghi hoặc.
“Tịch Ly? Sao em lại ở đây? Đêm qua, em ngủ ở đây cả đêm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của anh, không hiểu sao cô thấy hơi ngượng ngập, hai má liền đỏ lên như trái táo: “Cũng không phải là cả đêm. Em chỉ ở đây được... Gần cả đêm thôi.” Nghe thấy câu trả lời từ chính miệng của cô, Lạc Anh không khỏi giấu được sự vui vẻ. Anh có thể hiểu, đây là Tịch Ly đang quan tâm đến anh không? “Chắc em cũng đã thấy mệt rồi. Em mau trở về nhà đi” Vì sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục nên giọng Lạc Anh có chút nhỏ, lại không có mang
theo hưới ẩm.
Tịch Ly trong lòng thấy bứt rứt, tay cô bấu chặt vào gấu váy, hai môi mím chặt lại, bộ dạng giống như một đứa trẻ phát hiện ra mình vừa làm một việc sai. “Lạc Anh, xin lỗi anh. Em... Không phải là cố ý làm anh bị thương đầu” Nhìn thấy sự bối rối của cô, ánh mắt Lạc Anh không khỏi dấy lên sự bất ngờ. Hành động của anh liền luống cuống, tỏ ra sự bối rối khôn cùng: “Anh không trách em. Sao anh có thể trách em được chứ? Anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ trách em”
+
“Sao vậy? Sao em lại khóc? Anh nói gì sai sao?
“Anh xin lỗi mà. Em nín khóc đi, có được không?” Lạc Anh vội vàng đưa tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng vừa cử động một chút vết thương liền rất đau, làm cho anh khó chịu đến mức phải chau mày. Tịch Ly vừa khóc lóc vừa quan sát dáng vẻ của anh, cũng trở nên gấp gáp: “Anh làm sao vậy? Lại cảm thấy đau sao?” “Ừ, vẫn còn một chút đau”.
Bình luận facebook