Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Không phải bạn trai
Máu nóng xộc lên não, Dụ Tranh ngây ra như phỗng. Khó khăn lắm sắc mặt của cô mới bình thường trở lại, bây giờ lại đỏ phừng phừng, như tôm bị ném vào chảo dầu, tim đập thình thịch như đánh trống.
Dụ Tranh cụp mắt xuống, trông thấy một hình ảnh có lực sát thương mạnh mẽ. Thắt nơ xong, người đàn ông cẩn thận nhìn lại một lần nữa, có vẻ không hài lòng nên lại gỡ ra thắt lại.
Không, không cần đầu, tôi tự làm được.
Dụ Tranh hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu này.
Chu Mộ Quân cụp mắt, chuyên tâm đấu tranh với hai sợi dây dài, vẻ mặt chăm chú đến mức như đang nghiêm túc nghĩ xem phải làm thế nào để thắt nơ cho thật đẹp.
Người anh hơi nghiêng về phía trước, Dụ Tranh nhìn thấy hàng mi dày của anh tạo thành một cái bóng màu xám đậm trên mặt, kèm theo đó là sống mũi cao thẳng và khuôn mặt sắc nét.
“Được rồi.”
Cuối cùng cũng thắt được một cái nơ mà mình hài lòng, Chu Mộ Quân thở phào một hơi, dựa vào thành ghế.
“Cảm... Cảm ơn.”
Dụ Tranh nghe thấy giọng nói ấp úng và phờ phạc của mình, hệt như chưa được ăn no.
Cô nuốt miếng bơ sắp tan trong miệng đi, lên tiếng một lần nữa: “Cảm ơn.”
Lạ thật, sao cô phải nói thêm lần nữa nhỉ?
Chu Mộ Quân cong môi cười, bưng đồ uống lên nhấp một ngụm: “Đừng khách sáo.”
Dụ Tranh vuốt tóc mái, lúc này mới biết vì sao mình lại nói thêm lần nữa, bởi vì vừa rồi anh không đáp lại.
Bây giờ anh nói “đừng khách sáo”, tâm trạng cô bỗng trở nên tươi sáng, chẳng khác nào lúc tuyết tan.
Dụ Tranh, mày bị bệnh thật rồi, bệnh không hề nhẹ!
Cô cúi đầu xuống, không kiềm chế được nụ cười trên môi, độ cong càng lúc càng rõ. Sợ người ngồi đối diện nhìn thấy, cô cố gắng mím môi, đến tận khi đường cong ấy biến thành một đường thẳng.
Bởi vì góc ngồi, Chu Mộ Quân hứng thú quan sát toàn bộ những thay đổi về mặt cảm xúc của cô.
Các cô gái trẻ tuổi thường không biết che giấu cảm xúc.
Giờ phút này, trên mặt cô viết rõ: Anh ấy thắt nơ cho mình, làm sao bây giờ, mình khá là vui, nhưng nếu để lộ ra mặt thì liệu có mất hình tượng quá không? Mình phải cố nhịn cười mới được.
Chu Mộ Quân không khỏi mỉm cười, bàn tay đang đặt trên đùi co lại, đầu ngón tay vẫn về với nhau: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Hử? Hỏi tuổi cô à?
Dụ Tranh lơ ngơ mấy giây, đến khi hoàn hồn lại, cô giơ cả hai tay lên, trên mỗi bàn tay là một chữ “V”.
Chu Mộ Quân liếm khóe môi, khuỷu tay chống lên mép bàn, đốt ngón tay kề vào cằm: “Bốn tuổi?” Hai cộng hai bằng bốn.
Anh đang đùa gì vậy? Vành tại Dụ Tranh ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Hai mươi hai tuổi.”
“Ô.”
Anh nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được: “Tôi còn tưởng cô là trẻ vị thành niên cơ.”
Từ cách ăn mặc của cô, anh đoán được cô khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng cái tính thích né tránh ánh mắt của người khác ấy lại khiến anh phải hoài nghi độ tuổi thật sự của cô.
Như có một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu, Dụ Tranh cúi gằm mặt xuống.
Ý anh là trông cô rất non à?
Cô không nói gì, liên tục xúc bánh kem, kiên quyết không chủ động mở lời nữa.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Dụ Tranh cầm lên nhìn, đối tượng xem mắt Tần Chi Hằng - người đã cho cô leo cây, gửi tin nhắn cho cô. Có lẽ là vì cô không trả lời tin nhắn lúc trước, anh ta tưởng cô giận nên lại gửi tin nhắn tới giải thích.
Đại khái nội dung tin nhắn là anh ta đang trên đường tới điểm hẹn thì cấp trên lại giao cho một nhiệm vụ khẩn cấp, không còn cách nào khác nên đành phải trở về, hết sức xin lỗi vì không thể tới gặp cô theo lời hẹn được.
Vốn Dụ Tranh cũng không muốn đi xem mắt, đối phương không đến thì càng đúng ý cô, thế nên cô không hề tức giận, ngược lại còn cảm ơn “việc đột xuất, không thể đến được” của anh ta.
Cô soạn tin nhắn trả lời: [Không sao.]
“Bạn trai à?” Chu Mộ Quân ngồi thẳng lên, nhướng mày hỏi.
“Bạn... bạn trai?”
Dụ Tranh ngạc nhiên lặp lại, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt đỏ bừng: “Không, không phải, không phải bạn trai, là...” đối tượng xem mắt.
Không biết vì sao mà cô không thể nói được nữa, tóm lại là không muốn anh biết cô tới để xem mắt.
Dáng vẻ lóng ngóng, chột dạ và mất tự nhiên của cô lọt hết vào mắt Chu Mộ Quân. Anh cong môi cười: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Sau đó, anh nhìn đồng hồ: “Chúng ta đã quen nhau ba mươi lăm phút, ừm, coi như bạn bè rồi chứ?”
“Hả?” Dụ Tranh nhướng mày, đôi mắt đảo vòng vòng, như một chú thỏ ngô nghê.
“Không coi là bạn à?”
“Có!”
Dụ Tranh vội vàng chữa lại, không do dự một giây nào, dáng vẻ dứt khoát ấy khiến Chu Mộ Quân buồn cười. Anh cười một tiếng, cô lập tức bối rối cúi đầu xuống, như vừa bị ong đốt, cằm sắp đụng vào ngực luôn rồi.
Người đàn ông ngồi đối diện bưng cốc nước lên, nhưng anh không uống, chỉ nhìn đăm đăm vào cô: “Nói chuyện với bạn thì phải bạo dạn hơn một chút chứ, đừng căng thẳng.”
Anh ném miếng mồi ra, sau đó thảnh thơi ngồi chờ cá cắn câu.
Dụ Tranh nhìn lướt qua anh, anh phát hiện ra cô không được tự nhiên à?
“Dụ Tranh.” Anh gọi tên cô, rất êm tai.
“Hử?”
“Trí nhớ của cô có tốt không?”
Hơ, sao lại hỏi câu này? Cô quên mất chuyện gì à? Cả người Dụ Tranh cứng đờ lại, đôi mắt nhìn ngang ngó dọc, như thể đang tìm xem rốt cuộc mình lại làm chuyện ngu ngốc nào nữa.
Không tìm được đáp án, cô giơ tay lên vuốt tóc: “Trí nhớ của tôi... khá tốt.”
“Vậy sao?” Chu Mộ Quân cụp mắt xuống, dường như ngẫm nghĩ điều gì đó, hàng mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Nhưng sao anh lại có cảm giác trí nhớ của cô gái này không được tốt cho lắm nhỉ?
***
Có cái mác “bạn bè”, cuộc trò chuyện sau đó không còn gượng gạo như lúc đầu nữa.
Chu Mộ Quân biết cô là sinh viên năm tư của Đại học S, còn một học kỳ nữa là sẽ rời ghế nhà trường. Hằng năm, cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là cô lại về thủ đô, bố mẹ cô làm việc ở đây.
Dụ Tranh hoàn toàn không biết gì về Chu Mộ Quân, chủ yếu là anh vẫn luôn là người đặt câu hỏi, cô chỉ trả lời lại, đồng thời cũng ngại hỏi chuyện của anh.
Bữa cơm kết thúc trong sự vui vẻ.
Lúc thanh toán, Dụ Tranh muốn trả một nửa, nhưng lại bị ngăn cản.
“Trong mắt cô, tôi là người không ga lăng thế sao?”
Dụ Tranh rút tay về, cứ như bị điện giật, không tranh thanh toán với anh nữa.
Lúc này, Chu Mộ Quân mới hài lòng, nở nụ cười với cô. Nụ cười ấy ấm áp như ánh nắng ngoài cửa sổ, làm đôi mắt cô rung động.
“Đi thôi.” Anh nói rất nhỏ, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế lên, vắt trên cánh tay.
Dụ Tranh cất bước theo sau. Không cần đối diện với ánh mắt của anh, cô bạo dạn hơn nhiều, quang minh chính đại ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Dáng người cao thẳng, vai rộng eo thon chân dài, tỉ lệ đẹp hơn cả người mẫu.
Dụ Tranh kiễng chân lên ướm thử, người đàn ông này cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng cô dần dần nảy sinh cảm xúc khác thường nào đó, rất nhỏ bé.
Bước ra khỏi cánh cửa này, chắc hẳn bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đầu óc để lên mây, Dụ Tranh cứ thế đi theo cửa thủy tinh xoay tròn.
Chu Mộ Quân đi ra ngoài mấy bước, phát hiện ra không có ai theo sau, anh bèn quay đầu lại, trông thấy cô nàng kia xoay hơn nửa vòng theo cửa, quay trở lại trong nhà hàng.
Anh dừng bước, bật cười thành tiếng: “Đang chơi trốn tìm à?”
Dụ Tranh dừng lại, lúc này mới phát hiện ra hành động của mình ngốc nghếch đến nhường nào.
A aa a aa a a!
Lông tơ trên người cô dựng ngược hết cả lên!
Xấu hổ chết mất!
Gương mặt cô bắt đầu đỏ rực. Vừa rồi rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì vậy, sao lại xoay tròn như con quay theo của thế!
Chắc người ta sẽ tưởng cô là một con ngốc cho mà xem!
Người đàn ông cười một tiếng rồi quay trở lại, đi vào theo cửa kính xoay, một tay khoác lên vai Dụ Tranh, khẽ đẩy cô nửa vòng, thành công đi ra ngoài.
Cánh tay kia đã buông ra rồi, nhưng trái tim Dụ Tranh vẫn còn run rẩy.
Rõ ràng là cách lớp áo rất dày, nhưng nơi mà anh chạm vào lại nóng như vừa bị mỏ hàn nung đỏ.
Dụ Tranh cụp mắt xuống, trông thấy một hình ảnh có lực sát thương mạnh mẽ. Thắt nơ xong, người đàn ông cẩn thận nhìn lại một lần nữa, có vẻ không hài lòng nên lại gỡ ra thắt lại.
Không, không cần đầu, tôi tự làm được.
Dụ Tranh hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu này.
Chu Mộ Quân cụp mắt, chuyên tâm đấu tranh với hai sợi dây dài, vẻ mặt chăm chú đến mức như đang nghiêm túc nghĩ xem phải làm thế nào để thắt nơ cho thật đẹp.
Người anh hơi nghiêng về phía trước, Dụ Tranh nhìn thấy hàng mi dày của anh tạo thành một cái bóng màu xám đậm trên mặt, kèm theo đó là sống mũi cao thẳng và khuôn mặt sắc nét.
“Được rồi.”
Cuối cùng cũng thắt được một cái nơ mà mình hài lòng, Chu Mộ Quân thở phào một hơi, dựa vào thành ghế.
“Cảm... Cảm ơn.”
Dụ Tranh nghe thấy giọng nói ấp úng và phờ phạc của mình, hệt như chưa được ăn no.
Cô nuốt miếng bơ sắp tan trong miệng đi, lên tiếng một lần nữa: “Cảm ơn.”
Lạ thật, sao cô phải nói thêm lần nữa nhỉ?
Chu Mộ Quân cong môi cười, bưng đồ uống lên nhấp một ngụm: “Đừng khách sáo.”
Dụ Tranh vuốt tóc mái, lúc này mới biết vì sao mình lại nói thêm lần nữa, bởi vì vừa rồi anh không đáp lại.
Bây giờ anh nói “đừng khách sáo”, tâm trạng cô bỗng trở nên tươi sáng, chẳng khác nào lúc tuyết tan.
Dụ Tranh, mày bị bệnh thật rồi, bệnh không hề nhẹ!
Cô cúi đầu xuống, không kiềm chế được nụ cười trên môi, độ cong càng lúc càng rõ. Sợ người ngồi đối diện nhìn thấy, cô cố gắng mím môi, đến tận khi đường cong ấy biến thành một đường thẳng.
Bởi vì góc ngồi, Chu Mộ Quân hứng thú quan sát toàn bộ những thay đổi về mặt cảm xúc của cô.
Các cô gái trẻ tuổi thường không biết che giấu cảm xúc.
Giờ phút này, trên mặt cô viết rõ: Anh ấy thắt nơ cho mình, làm sao bây giờ, mình khá là vui, nhưng nếu để lộ ra mặt thì liệu có mất hình tượng quá không? Mình phải cố nhịn cười mới được.
Chu Mộ Quân không khỏi mỉm cười, bàn tay đang đặt trên đùi co lại, đầu ngón tay vẫn về với nhau: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Hử? Hỏi tuổi cô à?
Dụ Tranh lơ ngơ mấy giây, đến khi hoàn hồn lại, cô giơ cả hai tay lên, trên mỗi bàn tay là một chữ “V”.
Chu Mộ Quân liếm khóe môi, khuỷu tay chống lên mép bàn, đốt ngón tay kề vào cằm: “Bốn tuổi?” Hai cộng hai bằng bốn.
Anh đang đùa gì vậy? Vành tại Dụ Tranh ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Hai mươi hai tuổi.”
“Ô.”
Anh nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được: “Tôi còn tưởng cô là trẻ vị thành niên cơ.”
Từ cách ăn mặc của cô, anh đoán được cô khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng cái tính thích né tránh ánh mắt của người khác ấy lại khiến anh phải hoài nghi độ tuổi thật sự của cô.
Như có một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu, Dụ Tranh cúi gằm mặt xuống.
Ý anh là trông cô rất non à?
Cô không nói gì, liên tục xúc bánh kem, kiên quyết không chủ động mở lời nữa.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Dụ Tranh cầm lên nhìn, đối tượng xem mắt Tần Chi Hằng - người đã cho cô leo cây, gửi tin nhắn cho cô. Có lẽ là vì cô không trả lời tin nhắn lúc trước, anh ta tưởng cô giận nên lại gửi tin nhắn tới giải thích.
Đại khái nội dung tin nhắn là anh ta đang trên đường tới điểm hẹn thì cấp trên lại giao cho một nhiệm vụ khẩn cấp, không còn cách nào khác nên đành phải trở về, hết sức xin lỗi vì không thể tới gặp cô theo lời hẹn được.
Vốn Dụ Tranh cũng không muốn đi xem mắt, đối phương không đến thì càng đúng ý cô, thế nên cô không hề tức giận, ngược lại còn cảm ơn “việc đột xuất, không thể đến được” của anh ta.
Cô soạn tin nhắn trả lời: [Không sao.]
“Bạn trai à?” Chu Mộ Quân ngồi thẳng lên, nhướng mày hỏi.
“Bạn... bạn trai?”
Dụ Tranh ngạc nhiên lặp lại, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt đỏ bừng: “Không, không phải, không phải bạn trai, là...” đối tượng xem mắt.
Không biết vì sao mà cô không thể nói được nữa, tóm lại là không muốn anh biết cô tới để xem mắt.
Dáng vẻ lóng ngóng, chột dạ và mất tự nhiên của cô lọt hết vào mắt Chu Mộ Quân. Anh cong môi cười: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Sau đó, anh nhìn đồng hồ: “Chúng ta đã quen nhau ba mươi lăm phút, ừm, coi như bạn bè rồi chứ?”
“Hả?” Dụ Tranh nhướng mày, đôi mắt đảo vòng vòng, như một chú thỏ ngô nghê.
“Không coi là bạn à?”
“Có!”
Dụ Tranh vội vàng chữa lại, không do dự một giây nào, dáng vẻ dứt khoát ấy khiến Chu Mộ Quân buồn cười. Anh cười một tiếng, cô lập tức bối rối cúi đầu xuống, như vừa bị ong đốt, cằm sắp đụng vào ngực luôn rồi.
Người đàn ông ngồi đối diện bưng cốc nước lên, nhưng anh không uống, chỉ nhìn đăm đăm vào cô: “Nói chuyện với bạn thì phải bạo dạn hơn một chút chứ, đừng căng thẳng.”
Anh ném miếng mồi ra, sau đó thảnh thơi ngồi chờ cá cắn câu.
Dụ Tranh nhìn lướt qua anh, anh phát hiện ra cô không được tự nhiên à?
“Dụ Tranh.” Anh gọi tên cô, rất êm tai.
“Hử?”
“Trí nhớ của cô có tốt không?”
Hơ, sao lại hỏi câu này? Cô quên mất chuyện gì à? Cả người Dụ Tranh cứng đờ lại, đôi mắt nhìn ngang ngó dọc, như thể đang tìm xem rốt cuộc mình lại làm chuyện ngu ngốc nào nữa.
Không tìm được đáp án, cô giơ tay lên vuốt tóc: “Trí nhớ của tôi... khá tốt.”
“Vậy sao?” Chu Mộ Quân cụp mắt xuống, dường như ngẫm nghĩ điều gì đó, hàng mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Nhưng sao anh lại có cảm giác trí nhớ của cô gái này không được tốt cho lắm nhỉ?
***
Có cái mác “bạn bè”, cuộc trò chuyện sau đó không còn gượng gạo như lúc đầu nữa.
Chu Mộ Quân biết cô là sinh viên năm tư của Đại học S, còn một học kỳ nữa là sẽ rời ghế nhà trường. Hằng năm, cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là cô lại về thủ đô, bố mẹ cô làm việc ở đây.
Dụ Tranh hoàn toàn không biết gì về Chu Mộ Quân, chủ yếu là anh vẫn luôn là người đặt câu hỏi, cô chỉ trả lời lại, đồng thời cũng ngại hỏi chuyện của anh.
Bữa cơm kết thúc trong sự vui vẻ.
Lúc thanh toán, Dụ Tranh muốn trả một nửa, nhưng lại bị ngăn cản.
“Trong mắt cô, tôi là người không ga lăng thế sao?”
Dụ Tranh rút tay về, cứ như bị điện giật, không tranh thanh toán với anh nữa.
Lúc này, Chu Mộ Quân mới hài lòng, nở nụ cười với cô. Nụ cười ấy ấm áp như ánh nắng ngoài cửa sổ, làm đôi mắt cô rung động.
“Đi thôi.” Anh nói rất nhỏ, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế lên, vắt trên cánh tay.
Dụ Tranh cất bước theo sau. Không cần đối diện với ánh mắt của anh, cô bạo dạn hơn nhiều, quang minh chính đại ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Dáng người cao thẳng, vai rộng eo thon chân dài, tỉ lệ đẹp hơn cả người mẫu.
Dụ Tranh kiễng chân lên ướm thử, người đàn ông này cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng cô dần dần nảy sinh cảm xúc khác thường nào đó, rất nhỏ bé.
Bước ra khỏi cánh cửa này, chắc hẳn bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đầu óc để lên mây, Dụ Tranh cứ thế đi theo cửa thủy tinh xoay tròn.
Chu Mộ Quân đi ra ngoài mấy bước, phát hiện ra không có ai theo sau, anh bèn quay đầu lại, trông thấy cô nàng kia xoay hơn nửa vòng theo cửa, quay trở lại trong nhà hàng.
Anh dừng bước, bật cười thành tiếng: “Đang chơi trốn tìm à?”
Dụ Tranh dừng lại, lúc này mới phát hiện ra hành động của mình ngốc nghếch đến nhường nào.
A aa a aa a a!
Lông tơ trên người cô dựng ngược hết cả lên!
Xấu hổ chết mất!
Gương mặt cô bắt đầu đỏ rực. Vừa rồi rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì vậy, sao lại xoay tròn như con quay theo của thế!
Chắc người ta sẽ tưởng cô là một con ngốc cho mà xem!
Người đàn ông cười một tiếng rồi quay trở lại, đi vào theo cửa kính xoay, một tay khoác lên vai Dụ Tranh, khẽ đẩy cô nửa vòng, thành công đi ra ngoài.
Cánh tay kia đã buông ra rồi, nhưng trái tim Dụ Tranh vẫn còn run rẩy.
Rõ ràng là cách lớp áo rất dày, nhưng nơi mà anh chạm vào lại nóng như vừa bị mỏ hàn nung đỏ.