Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Xin lỗi thì phải dùng hành động thực tế
Con người thời nay, vì muốn bán hàng mà sẵn sàng áp đặt quan hệ bừa bãi cho người khác. Dụ Tranh hơi cạn lời, âm thầm trợn trắng mắt. Đến khi
quay lại, cô vẫn mỉm cười giải thích: “Chắc cô hiểu lầm rồi, chúng tôi...”
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông đang đứng bên cạnh đã ngắt lời: “Vậy sao? Hai chiếc giảm hai mươi phần trăm à?”
“Đúng thế!”
Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy một chiếc áo len kiểu nữ, trông đáng yêu hơn kiểu nam, ống tay áo phồng lên rộng rãi, phần cổ tay được tóm gọn lại.
Cô ấy cười tươi như hoa, mang áo tới trước mặt Dụ Tranh, kéo thẳng tay áo ra và vẩy hai cái.
“Chị nhìn xem, đẹp lắm.”
Cặp mắt đen láy của Chu Mộ Quân cụp xuống. Anh quay đầu sang, khoác tay lên vai Dụ Tranh, đẩy cô quay qua quay lại nửa vòng, tưởng tượng ra hình ảnh cô mặc chiếc áo len này, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhìn không ra, mặc thử xem.”
Dụ Tranh: “...”
Cậu bé này mới đi mua sắm lần đầu à?
Cho dù mua hai chiếc giảm hai mươi phần trăm thì cũng tốn nhiều tiền hơn mua một chiếc mà.
Cô kéo tay áo của anh, quay lưng lại rồi nghiêm túc ngoắc ngón tay với anh.
Chu Mộ Quân nhướng đuôi lông mày, có vẻ như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, áp tại lại gần cô.
Dụ Tranh nói nhỏ, không để nhân viên bán hàng nghe thấy: “Anh làm gì thế? Rõ ràng là cô nàng này muốn khách hàng mua nhiều hơn thôi mà, chúng ta mua một chiếc của anh là được rồi.”
Giọng cô mềm nhẹ, như trân châu đường đen, hơi thở nhè nhẹ phả vào mạng tại của anh.
Đây là lần đầu tiên hai người kề sát như thế này, gần đến mức anh có thể nhìn thấy hàng mi cong dài của cô, gần đến mức anh chỉ cần quay mặt sang là có thể hôn vào má cô.
Không thấy anh nói gì, Dụ Tranh lùi về sau một khoảng, nhìn anh nói: “Anh có hiểu không vậy?”
Sao trông anh như đang mất tập trung thế?
Chu Mộ Quân mỉm cười, khẽ “Ừ” một tiếng, anh hiểu chứ, vợ muốn tiết kiệm tiền...
Anh đứng thẳng người lên, nhận lấy chiếc áo len từ tay nhân viên bán hàng, ướm thử lên người cô.
“Tôi cảm thấy mau hai chiếc hời lắm, cô mặc thử đi.”
Dụ Tranh: “...”
Xem ra anh vẫn không hiểu rồi.
Vẻ mặt của cô rõ ràng là không muốn, Chu Mộ Quân hạ thấp giọng: “Dụ Tranh, xin lỗi thì phải dùng hành động thực tế.”
Dụ Tranh chau mày suy nghĩ vài giây, sau đó “a” một tiếng, như một con thỏ bị giẫm phải đuôi, hai mắt trợn tròn, hai cái tại trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên. Rốt cuộc cô cũng nhớ ra, cô tới không phải là để mua sắm! Cô mắc một lỗi lầm lớn, tới đây để bù đắp, để chuộc tội, để được tha thứ!
Thái độ vừa rồi của cô đâu có chút gì là áy náy.
“Xin lỗi, tôi sẽ đi thử ngay!”
Dụ Tranh lập tức đầu hàng, cầm lấy chiếc áo len trong tay anh, ôm vào lòng rồi đi ra ngoài, được vài bước thì lại quay trở về: “Xin hỏi còn yêu cầu nào khác nữa không?”
Chu Mộ Quân trầm ngâm suy tư, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Vốn anh không muốn dùng giọng điệu cứng ngắc như đang ra lệnh ấy để nói chuyện với cô, nhưng cô nhóc này quá cố chấp.
“Tạm thời không có.”
Anh nắm tay lại, đặt lên môi và họ một tiếng.
Dụ Tranh ôm áo, chạy như bay vào phòng thử đồ. Thay áo xong, cô nhích từng bước một ra ngoài. Cổ áo len được kéo lên cao, che kín cả cái cằm, đôi mắt đen láy nhìn ngang ngó dọc, tìm kiếm bóng dáng của Chu Mộ Quân.
Anh ngồi trên sô pha, cúi đầu không nhìn cô.
Dụ Tranh vẫn không dám bước lên phía trước.
Hai người mặc hai chiếc áo giống hệt nhau, tới gần sẽ rất quái lạ.
Rõ ràng bọn họ... không phải người yêu.
Hai mắt nhân viên bán hàng sáng rực lên, nở nụ cười tươi tắn: “Đẹp lắm ạ.”
Cô còn trẻ, làn da trắng nõn, khuôn mặt mịn màng căng mọng như lòng trắng trứng, ửng đỏ như trái táo. Đôi mắt to linh động, những sợi tóc mềm mại rũ xuống bờ vai. Chiếc áo len trắng rộng rãi càng tôn lên vẻ đáng yêu, cả người được bao phủ bởi lông xù, trông rất ấm áp.
Dụ Tranh đứng trước gương, nhìn trước nhìn sau một lượt, thỏa mãn lắc lư cái đầu.
Cũng, cũng khá là đẹp.
Vạt áo len che đi nửa cái mông, hôm nay cô lại mặc quần jean đen bó sát người, đi bốt da qua đầu gối, hai chân vừa thon vừa dài.
Lấy gót chân làm điểm tựa, Dụ Tranh xoay một trăm tám mươi độ, hướng mặt về phía Chu Mộ Quân.
Anh đang lười biếng ngồi trên sô pha, cầm chiếc điện thoại di động, có vẻ như đang bận làm gì đó. Nhận ra tầm mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt lạnh lùng lập tức dịu đi, một nụ cười hiện lên: “Đẹp lắm.”
Nhân viên bán hàng hớn hở chắp hai tay vào với nhau: “Đúng chưa, tôi đã nói là cô ấy mặc thì sẽ đẹp lắm mà.”
Cô ấy bước lên mấy bước, giảng giải với Dụ Tranh: “Áo nữ là kiểu rộng rãi thoải mái, tạo cảm giác thiếu nữ, phối hợp với quần bó, váy xếp li hoặc là váy chữ A thì đều đẹp cả.”
Chu Mộ Quân nhét điện thoại vào túi, chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói với nhân viên bán hàng: “Lên đơn đi, tôi mua cả hai chiếc. Làm phiền cắt nhãn mác trên chiếc của tôi đi, chiếc của cô ấy thì bọc lại.”
Nhân viên bán hàng vươn hai tay, nhận tấm thẻ mà anh lấy trong ví da đen, nhanh nhẹn đi tạo đơn hàng.
Dụ Tranh đứng tại chỗ, đầu óc mơ màng.
Cô quá ngốc, nghĩ mãi mới hiểu được rằng anh muốn bỏ tiền mua hai chiếc, tăng chiếc này cho cô.
Sao có thể như vậy được!
Nếu muốn mua thì cũng phải để cô trả tiền, chính cô đã làm hỏng chiếc áo len trắng mà anh mặc lúc đầu.
Dụ Tranh xoa thái dương, định nói rõ ràng với anh: “Ừm ờm, tôi...”
Chu Mộ Quân đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô sang hướng khác.
“Đi thay lại đi.”
Anh dừng lại giây lát, ý cười rõ rệt: “Cô muốn mặc luôn cũng được.”
Dụ Tranh cứng đờ người giây lát, chạy thẳng vào phòng thử đồ.
Lúc cô đi ra ngoài, Chu Mộ Quân đã mặc áo khoác vào, tay cầm chiếc túi giấy đựng chiếc áo bẩn của anh. Nhân viên cũng đã đóng gói chiếc áo len của cô xong và đưa nó cho anh, anh lại chuyển cho cô.
*****
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy lời nói niềm nở của nhân viên bán hàng: “Hoan nghênh anh chị tới lần sau!”
Dụ Tranh cảm thấy có gì đó sai sai.
“Đợi đã.”
Cô ngoẹo đầu, cặp lông mày thanh tú nhíu chặt lại: “Như vậy là không đúng, vốn phải để tôi trả tiền mới đúng, chính tôi đã làm bẩn áo len của anh.”
“Áo len bẩn rồi thì giặt là được, tôi không tổn thất gì cả.”
“Nhưng mà...”
Vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, Dụ Tranh ngẫm nghĩ, sau đó mấp máy môi: “Vậy... chiếc của tôi cũng nên để tôi trả tiền chứ. Bao nhiêu tiền vậy?”
Áo len của anh giặt đi là lại mặc được, cô không cần bồi thường, vậy thì anh chỉ cần trả tiền cho chiếc áo của anh là được rồi. Cuối cùng cô cũng tính rõ ràng.
Chu Mộ Quân dừng bước, cặp mắt đậm màu phẳng lặng: “Chiếc áo đó tôi tặng cho cô, coi như cảm ơn cô vì đã mời tôi ăn cơm.”
Dụ Tranh dừng lại theo, ngẩng đầu và chớp mắt, trông hơi ngơ ngác. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “ồ...”
Đi được hai bước, cô bất chợt kéo tay áo của anh, khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Không đúng mà.”
Chu Mộ Quân rất kiên nhẫn, nhẹ giọng hỏi: “Lại không đúng ở đâu nữa?”
“Tôi mời anh ăn cơm là vì lần trước anh mời tôi ăn cơm.”
Cứ nói tới nói lui, cô suýt thì chóng mặt. Sinh viên ngành khoa học tự nhiên quyết không thể để rối loạn tư duy được!
Chu Mộ Quân dám khẳng định một trăm phần trăm, trong đầu cô gái này toàn là cơ bắp.
Anh cong môi, giữ nguyên độ cao để nhìn thẳng vào cô, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.
“Nhất định phải tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”
Hơi thở của Dụ Tranh rối loạn. Cô mím chặt môi, từ từ nhích ra sau. Không được, gần quá, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phả vào mặt mình, cô gần như không thể nghiêm túc làm người được nữa rồi.
Trông thấy phản ứng của cô, Chu Mộ Quân im lặng một lát, chợt nhận ra lời nói của mình có vẻ hơi mập mờ.
Anh lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt bối rối, nhưng chỉ giây lát là đã bình thường trở lại.
“Ý tôi là, chúng ta là bạn, không nên khách sáo như thế, đúng không?”
Hơi thở nóng hổi biến mất, Dụ Tranh như được giải cứu.
“... Anh nói đúng.”
Anh nói gì cũng đúng, tôi sẽ không bao giờ phản bác nữa, hu hu hu.
quay lại, cô vẫn mỉm cười giải thích: “Chắc cô hiểu lầm rồi, chúng tôi...”
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông đang đứng bên cạnh đã ngắt lời: “Vậy sao? Hai chiếc giảm hai mươi phần trăm à?”
“Đúng thế!”
Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy một chiếc áo len kiểu nữ, trông đáng yêu hơn kiểu nam, ống tay áo phồng lên rộng rãi, phần cổ tay được tóm gọn lại.
Cô ấy cười tươi như hoa, mang áo tới trước mặt Dụ Tranh, kéo thẳng tay áo ra và vẩy hai cái.
“Chị nhìn xem, đẹp lắm.”
Cặp mắt đen láy của Chu Mộ Quân cụp xuống. Anh quay đầu sang, khoác tay lên vai Dụ Tranh, đẩy cô quay qua quay lại nửa vòng, tưởng tượng ra hình ảnh cô mặc chiếc áo len này, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhìn không ra, mặc thử xem.”
Dụ Tranh: “...”
Cậu bé này mới đi mua sắm lần đầu à?
Cho dù mua hai chiếc giảm hai mươi phần trăm thì cũng tốn nhiều tiền hơn mua một chiếc mà.
Cô kéo tay áo của anh, quay lưng lại rồi nghiêm túc ngoắc ngón tay với anh.
Chu Mộ Quân nhướng đuôi lông mày, có vẻ như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, áp tại lại gần cô.
Dụ Tranh nói nhỏ, không để nhân viên bán hàng nghe thấy: “Anh làm gì thế? Rõ ràng là cô nàng này muốn khách hàng mua nhiều hơn thôi mà, chúng ta mua một chiếc của anh là được rồi.”
Giọng cô mềm nhẹ, như trân châu đường đen, hơi thở nhè nhẹ phả vào mạng tại của anh.
Đây là lần đầu tiên hai người kề sát như thế này, gần đến mức anh có thể nhìn thấy hàng mi cong dài của cô, gần đến mức anh chỉ cần quay mặt sang là có thể hôn vào má cô.
Không thấy anh nói gì, Dụ Tranh lùi về sau một khoảng, nhìn anh nói: “Anh có hiểu không vậy?”
Sao trông anh như đang mất tập trung thế?
Chu Mộ Quân mỉm cười, khẽ “Ừ” một tiếng, anh hiểu chứ, vợ muốn tiết kiệm tiền...
Anh đứng thẳng người lên, nhận lấy chiếc áo len từ tay nhân viên bán hàng, ướm thử lên người cô.
“Tôi cảm thấy mau hai chiếc hời lắm, cô mặc thử đi.”
Dụ Tranh: “...”
Xem ra anh vẫn không hiểu rồi.
Vẻ mặt của cô rõ ràng là không muốn, Chu Mộ Quân hạ thấp giọng: “Dụ Tranh, xin lỗi thì phải dùng hành động thực tế.”
Dụ Tranh chau mày suy nghĩ vài giây, sau đó “a” một tiếng, như một con thỏ bị giẫm phải đuôi, hai mắt trợn tròn, hai cái tại trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên. Rốt cuộc cô cũng nhớ ra, cô tới không phải là để mua sắm! Cô mắc một lỗi lầm lớn, tới đây để bù đắp, để chuộc tội, để được tha thứ!
Thái độ vừa rồi của cô đâu có chút gì là áy náy.
“Xin lỗi, tôi sẽ đi thử ngay!”
Dụ Tranh lập tức đầu hàng, cầm lấy chiếc áo len trong tay anh, ôm vào lòng rồi đi ra ngoài, được vài bước thì lại quay trở về: “Xin hỏi còn yêu cầu nào khác nữa không?”
Chu Mộ Quân trầm ngâm suy tư, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Vốn anh không muốn dùng giọng điệu cứng ngắc như đang ra lệnh ấy để nói chuyện với cô, nhưng cô nhóc này quá cố chấp.
“Tạm thời không có.”
Anh nắm tay lại, đặt lên môi và họ một tiếng.
Dụ Tranh ôm áo, chạy như bay vào phòng thử đồ. Thay áo xong, cô nhích từng bước một ra ngoài. Cổ áo len được kéo lên cao, che kín cả cái cằm, đôi mắt đen láy nhìn ngang ngó dọc, tìm kiếm bóng dáng của Chu Mộ Quân.
Anh ngồi trên sô pha, cúi đầu không nhìn cô.
Dụ Tranh vẫn không dám bước lên phía trước.
Hai người mặc hai chiếc áo giống hệt nhau, tới gần sẽ rất quái lạ.
Rõ ràng bọn họ... không phải người yêu.
Hai mắt nhân viên bán hàng sáng rực lên, nở nụ cười tươi tắn: “Đẹp lắm ạ.”
Cô còn trẻ, làn da trắng nõn, khuôn mặt mịn màng căng mọng như lòng trắng trứng, ửng đỏ như trái táo. Đôi mắt to linh động, những sợi tóc mềm mại rũ xuống bờ vai. Chiếc áo len trắng rộng rãi càng tôn lên vẻ đáng yêu, cả người được bao phủ bởi lông xù, trông rất ấm áp.
Dụ Tranh đứng trước gương, nhìn trước nhìn sau một lượt, thỏa mãn lắc lư cái đầu.
Cũng, cũng khá là đẹp.
Vạt áo len che đi nửa cái mông, hôm nay cô lại mặc quần jean đen bó sát người, đi bốt da qua đầu gối, hai chân vừa thon vừa dài.
Lấy gót chân làm điểm tựa, Dụ Tranh xoay một trăm tám mươi độ, hướng mặt về phía Chu Mộ Quân.
Anh đang lười biếng ngồi trên sô pha, cầm chiếc điện thoại di động, có vẻ như đang bận làm gì đó. Nhận ra tầm mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt lạnh lùng lập tức dịu đi, một nụ cười hiện lên: “Đẹp lắm.”
Nhân viên bán hàng hớn hở chắp hai tay vào với nhau: “Đúng chưa, tôi đã nói là cô ấy mặc thì sẽ đẹp lắm mà.”
Cô ấy bước lên mấy bước, giảng giải với Dụ Tranh: “Áo nữ là kiểu rộng rãi thoải mái, tạo cảm giác thiếu nữ, phối hợp với quần bó, váy xếp li hoặc là váy chữ A thì đều đẹp cả.”
Chu Mộ Quân nhét điện thoại vào túi, chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói với nhân viên bán hàng: “Lên đơn đi, tôi mua cả hai chiếc. Làm phiền cắt nhãn mác trên chiếc của tôi đi, chiếc của cô ấy thì bọc lại.”
Nhân viên bán hàng vươn hai tay, nhận tấm thẻ mà anh lấy trong ví da đen, nhanh nhẹn đi tạo đơn hàng.
Dụ Tranh đứng tại chỗ, đầu óc mơ màng.
Cô quá ngốc, nghĩ mãi mới hiểu được rằng anh muốn bỏ tiền mua hai chiếc, tăng chiếc này cho cô.
Sao có thể như vậy được!
Nếu muốn mua thì cũng phải để cô trả tiền, chính cô đã làm hỏng chiếc áo len trắng mà anh mặc lúc đầu.
Dụ Tranh xoa thái dương, định nói rõ ràng với anh: “Ừm ờm, tôi...”
Chu Mộ Quân đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô sang hướng khác.
“Đi thay lại đi.”
Anh dừng lại giây lát, ý cười rõ rệt: “Cô muốn mặc luôn cũng được.”
Dụ Tranh cứng đờ người giây lát, chạy thẳng vào phòng thử đồ.
Lúc cô đi ra ngoài, Chu Mộ Quân đã mặc áo khoác vào, tay cầm chiếc túi giấy đựng chiếc áo bẩn của anh. Nhân viên cũng đã đóng gói chiếc áo len của cô xong và đưa nó cho anh, anh lại chuyển cho cô.
*****
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy lời nói niềm nở của nhân viên bán hàng: “Hoan nghênh anh chị tới lần sau!”
Dụ Tranh cảm thấy có gì đó sai sai.
“Đợi đã.”
Cô ngoẹo đầu, cặp lông mày thanh tú nhíu chặt lại: “Như vậy là không đúng, vốn phải để tôi trả tiền mới đúng, chính tôi đã làm bẩn áo len của anh.”
“Áo len bẩn rồi thì giặt là được, tôi không tổn thất gì cả.”
“Nhưng mà...”
Vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, Dụ Tranh ngẫm nghĩ, sau đó mấp máy môi: “Vậy... chiếc của tôi cũng nên để tôi trả tiền chứ. Bao nhiêu tiền vậy?”
Áo len của anh giặt đi là lại mặc được, cô không cần bồi thường, vậy thì anh chỉ cần trả tiền cho chiếc áo của anh là được rồi. Cuối cùng cô cũng tính rõ ràng.
Chu Mộ Quân dừng bước, cặp mắt đậm màu phẳng lặng: “Chiếc áo đó tôi tặng cho cô, coi như cảm ơn cô vì đã mời tôi ăn cơm.”
Dụ Tranh dừng lại theo, ngẩng đầu và chớp mắt, trông hơi ngơ ngác. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “ồ...”
Đi được hai bước, cô bất chợt kéo tay áo của anh, khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Không đúng mà.”
Chu Mộ Quân rất kiên nhẫn, nhẹ giọng hỏi: “Lại không đúng ở đâu nữa?”
“Tôi mời anh ăn cơm là vì lần trước anh mời tôi ăn cơm.”
Cứ nói tới nói lui, cô suýt thì chóng mặt. Sinh viên ngành khoa học tự nhiên quyết không thể để rối loạn tư duy được!
Chu Mộ Quân dám khẳng định một trăm phần trăm, trong đầu cô gái này toàn là cơ bắp.
Anh cong môi, giữ nguyên độ cao để nhìn thẳng vào cô, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.
“Nhất định phải tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”
Hơi thở của Dụ Tranh rối loạn. Cô mím chặt môi, từ từ nhích ra sau. Không được, gần quá, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phả vào mặt mình, cô gần như không thể nghiêm túc làm người được nữa rồi.
Trông thấy phản ứng của cô, Chu Mộ Quân im lặng một lát, chợt nhận ra lời nói của mình có vẻ hơi mập mờ.
Anh lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt bối rối, nhưng chỉ giây lát là đã bình thường trở lại.
“Ý tôi là, chúng ta là bạn, không nên khách sáo như thế, đúng không?”
Hơi thở nóng hổi biến mất, Dụ Tranh như được giải cứu.
“... Anh nói đúng.”
Anh nói gì cũng đúng, tôi sẽ không bao giờ phản bác nữa, hu hu hu.