Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Muốn ăn lẩu thật đấy
Không chỉ một người từng nói, Dụ Tranh không có tư tưởng yêu đương.
Thời cấp ba, trong một lần tổng vệ sinh, Dụ Tranh phụ trách lau kính. Con người cô làm việc nghiêm túc, lau kính cũng cần mẫn chăm chỉ, như đang hoàn thành bài tập mà thầy cô giao cho, tuyệt đối không trốn việc.
Cô giẫm trên chiếc ghế cao, một tay cầm khăn lau, tay còn lại cầm bình xịt, lau xong còn nhích lại gần, há miệng ra hà hơi, lau lại một lần nữa.
Đột nhiên, có người vỗ một cái vào lưng cô.
Cô sửng sốt xoay người lại, cả người còn chao đảo vì không đứng vững.
Người vừa vỗ vào lưng cô là cán sự bộ môn thể dục, cậu ấy mặc đồng phục xanh trắng, cả người ngợp trong nắng chiều màu vàng cam. Mặt mày cô cong cong, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, để lộ hàm răng trắng bóng.
Cán sự môn thể dục đưa cho cô một chai nước sữa chua, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Nghỉ một lát đi, tôi thấy cậu lâu lâu lắm rồi.”
Dụ Tranh “ồ” một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống, đặt khăn lau và bình xịt lên bàn, nhận lấy chai nước từ tay cậu, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cán sự thể dục vừa cười vừa gãi sau đầu, mất tự nhiên nhìn sang nơi khác.
Sau khi tan học, cô bạn cùng bàn kéo Dụ Tranh đi cùng.
Cô ấy kéo cánh tay Dụ Tranh, kề sát vào người cô, vẻ mặt bí ẩn, kèm theo chút hóng hớt, nhỏ giọng nói: “Hình như cán sự thể dục có chút thích cậu thì phải.”
“Hả?”
Dụ Tranh uống hai ngụm sữa chua, ôm cái chai trước ngực, ngạc nhiên trợn to mắt: “Chắc không có chuyện ấy đâu.”
Cô bạn cùng bàn thở dài, chọc vào khuôn mặt hơi bầu bĩnh của cô: “Cậu để ý chút đi! Vì sao người ta chỉ mua đồ uống cho một mình cậu, không mua cho những người khác? Thích cậu chứ còn gì nữa.”
Trong miệng Dụ Tranh nhai nhai vụn quả, đôi mắt to đảo vòng, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của bạn cùng bàn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chắc là... cậu ấy thấy tớ lau nghiêm túc, thưởng riêng cho tớ.”
Cô bạn cùng bàn: “...”
Thời đại học, hội học sinh liên hoan, Dụ Tranh có tham gia hội học sinh, tất nhiên là cũng đi.
Trong phòng ăn cơm, thấy cô thích ăn món tôm hấp miến chan tỏi, Chủ tịch hội học sinh đẹp trai bưng luôn cái đĩa tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Ăn nhiều vào.”
Dụ Tranh nói cám ơn rồi cắm đầu vào ăn, không để ý tới những ánh nhìn mập mờ của những người xung quanh.
Kết thúc bữa ăn, cô bạn cùng phòng cũng trong hội học sinh nhắc nhở cô: “Ngài Chủ tịch đơn phương cậu, muốn theo đuổi cậu đấy.”
Dụ Tranh bá vai bá cổ cô ấy, bĩu môi nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Lữ Gia Hân: “?”.
Dụ Tranh thì thầm: “Đó gọi là có qua có lại, hiểu không hả! Lúc ở trước cửa hàng đồ nướng, tớ đã nhường cậu ấy món sườn dê mà tớ thích ăn nhất. Cậu ấy giúp tớ ăn thêm mấy con tôm coi như báo đáp thì đã làm sao.”
Lữ Gia Hân: “...”
Cô ấy cảm thấy thương thay cho số phận của “ngài Chủ tịch”, đồng thời cũng thương thay cho anh chàng sẽ theo đuổi Dụ Tranh sau này.
Giờ này khắc này cũng giống như thế.
Nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông hát một bản tình ca lãng mạn cho bạn, sau đó dịu dàng hỏi bạn có thích không, nếu là người bình thường thì chắc hẳn đều sẽ tự đặt câu hỏi kiểu như “có phải anh ấy đang ám chỉ điều không”, “có phải anh ấy thích mình và đang thả thính mình không”.
Nhưng Dụ Tranh thì lại không nghĩ nhiều.
Những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim ngôn tình từng đọc và xem trong quá khứ chắc đều trả lại cho tác giả cả rồi, cô không học được chút kinh nghiệm nào cả.
Dụ Tranh áp điện thoại lại gần môi, ấn vào nút tin nhắn thoại, nghiêng đầu nói với vẻ thành khẩn: “Thích lắm. Giọng anh không giống với người bình thường cho lắm, nhưng mà rất hay.”
Tin nhắn thoại được gửi đi.
Trong phòng làm việc, Chu Mộ Quân đang ngồi sau bàn gỗ đen dài, trước mặt là một tập tài liệu đang mở, nhưng anh không có tâm trạng đầu mà xem.
Ngón tay anh lướt qua góc giấy, cái góc vừa mềm vừa nhọn đâm vào ngón tay, hơi ngứa, khiến anh bực bội.
Chu Mộ Quân chống tay vào má, đôi mắt không chút tiêu cự, nhìn đăm đăm vào giá sách trước mặt. Anh đang nghĩ, rốt cuộc cô có thích không đây?
Anh tập hát tình ca một tuần liền, hát đến mức sắp không nói nổi nữa, có lúc đang ở trong văn phòng cũng vô thức ngâm nga hai câu, thư ký còn nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
Đến tận khi âm báo WeChat vang lên, Chu Mộ Quân híp mắt lấy lại tiêu cự, sau đó cúi xuống nhìn điện thoại.
Anh ấn mở tin nhắn thoại mà cô gửi tới.
Giọng cô mềm nhẹ, như một cây kem ốc quế vị muối biển, hương thơm ngọt ngào vương mãi: “Thích lắm...”
“Chu công tử” đang bực bội với chính mình, cuối cùng cũng cong môi lên, đặt điện thoại xuống và chuyên tâm làm việc.
Sau khi phê duyệt một văn bản xong, anh mở tin nhắn thoại ra nghe lại, nghe xong mới thỏa mãn, tiếp tục đi làm việc, mấy phút sau lại nghe một lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại cứ văng vẳng bên tai: “Thích lắm...”
Thích nghe mình hát, làm tròn lên cũng đồng nghĩa là thích con người mình, Chu Mộ Quân thầm nghĩ.
Dụ Tranh hoàn toàn không biết mình đã bị gắn cho cái nhãn “thích con người anh”, cô ngồi trên giường, nghe bài tình ca mà Chu Mộ Quân hát hai lần, sau đó tiếp tục xem phim.
Tình tiết phim quá hay, cô xem hết tập này đến tập khác, đến khi nhìn lại thì đã gần hai giờ sáng rồi.
Cô “a” một tiếng dài, phiền muộn túm tóc, tắt laptop đi nằm xuống giường ngủ.
Dụ Tranh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô ngồi đối diện với Chu Mộ Quân, trên chiếc bàn ở chính giữa bày đủ các món ngon.
Anh mặc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, có hai chiếc cúc áo không cài, để lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh tế. Ngón tay dài của anh cầm đũa, hỏi cô thích món nào, sau đó gắp lên và đút cho cô...
Mí mắt Dụ Tranh giật giật mấy cái. Cô tỉnh giấc, tay vô thức sờ lên khóe môi, chảy nước miếng rồi.
Cô kêu rên một tiếng, kéo chăn lên trùm kín đầu, bắt đầu hồi tưởng lại giấc mơ của mình.
Đút cơm gì đó, ngại quá đi mất!
Dụ Tranh lục tìm điện thoại, híp mắt lại nhìn. Mới năm giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.
Cô vứt điện thoại xuống, ngoẹo đầu đi ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là mười giờ sáng rồi.
Lúc tỉnh dậy không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, cô mơ mơ màng màng trở mình, hướng mặt về phía cửa sổ, lơ ngơ mở mắt ra.
Đập vào mắt là thế giới tuyết trắng như trong truyện cổ tích.
Dụ Tranh chớp mắt, nằm một lát cho tỉnh rồi mới bò dậy, giẫm chân trần trên sàn nhà, bình bịch đi tới cạnh cửa sổ.
Tuyết rơi rồi.
Cô đứng trước cửa sổ, hà ra một hơi nóng, lau sương mù mông lung bám trên kính cửa đi, tạo thành một mảng trong suốt, cụp mắt nhìn ra bên ngoài.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi cô tới thủ đô. Có lẽ tuyết rơi từ tối hôm qua, đến giờ đã dày lắm rồi, trông xù xù như một tấm thảm lông cừu.
Dụ Tranh kéo một tấm thảm tròn trước giường tới cạnh cửa sổ, ngồi khoanh chân lên đó. Hai bàn tay trắng mềm của cô có vào trong tay áo, ngả người lên khung cửa sổ. Cô giơ tay áo lên, lâu một phần kính cửa, mở to mắt nhìn ra ngoài.
Xem được một lát, mông cô nhúc nhích, với chiếc điện thoại ở mép đầu giường.
Đám bạn trong WeChat đăng ảnh tuyết ở Cố Cung lên khoảnh khắc, có ảnh tuyết trắng mai đỏ, có ảnh đắp người tuyết, nhộn nhịp vô cùng.
Cô tiện tay chụp phong cảnh ngoài cửa sổ, không chỉnh sửa gì cả, cứ thế đăng lên khoảnh khắc, kèm theo hàng chứ: [Tuyết rơi rồi, muốn ăn lẩu quá.]
Đang định đặt điện thoại xuống thì đã thấy Chu Mộ Quân like bài.
Anh bình luận dưới bài đăng: [Tối nay chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?]
Thời cấp ba, trong một lần tổng vệ sinh, Dụ Tranh phụ trách lau kính. Con người cô làm việc nghiêm túc, lau kính cũng cần mẫn chăm chỉ, như đang hoàn thành bài tập mà thầy cô giao cho, tuyệt đối không trốn việc.
Cô giẫm trên chiếc ghế cao, một tay cầm khăn lau, tay còn lại cầm bình xịt, lau xong còn nhích lại gần, há miệng ra hà hơi, lau lại một lần nữa.
Đột nhiên, có người vỗ một cái vào lưng cô.
Cô sửng sốt xoay người lại, cả người còn chao đảo vì không đứng vững.
Người vừa vỗ vào lưng cô là cán sự bộ môn thể dục, cậu ấy mặc đồng phục xanh trắng, cả người ngợp trong nắng chiều màu vàng cam. Mặt mày cô cong cong, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, để lộ hàm răng trắng bóng.
Cán sự môn thể dục đưa cho cô một chai nước sữa chua, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Nghỉ một lát đi, tôi thấy cậu lâu lâu lắm rồi.”
Dụ Tranh “ồ” một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống, đặt khăn lau và bình xịt lên bàn, nhận lấy chai nước từ tay cậu, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cán sự thể dục vừa cười vừa gãi sau đầu, mất tự nhiên nhìn sang nơi khác.
Sau khi tan học, cô bạn cùng bàn kéo Dụ Tranh đi cùng.
Cô ấy kéo cánh tay Dụ Tranh, kề sát vào người cô, vẻ mặt bí ẩn, kèm theo chút hóng hớt, nhỏ giọng nói: “Hình như cán sự thể dục có chút thích cậu thì phải.”
“Hả?”
Dụ Tranh uống hai ngụm sữa chua, ôm cái chai trước ngực, ngạc nhiên trợn to mắt: “Chắc không có chuyện ấy đâu.”
Cô bạn cùng bàn thở dài, chọc vào khuôn mặt hơi bầu bĩnh của cô: “Cậu để ý chút đi! Vì sao người ta chỉ mua đồ uống cho một mình cậu, không mua cho những người khác? Thích cậu chứ còn gì nữa.”
Trong miệng Dụ Tranh nhai nhai vụn quả, đôi mắt to đảo vòng, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của bạn cùng bàn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chắc là... cậu ấy thấy tớ lau nghiêm túc, thưởng riêng cho tớ.”
Cô bạn cùng bàn: “...”
Thời đại học, hội học sinh liên hoan, Dụ Tranh có tham gia hội học sinh, tất nhiên là cũng đi.
Trong phòng ăn cơm, thấy cô thích ăn món tôm hấp miến chan tỏi, Chủ tịch hội học sinh đẹp trai bưng luôn cái đĩa tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Ăn nhiều vào.”
Dụ Tranh nói cám ơn rồi cắm đầu vào ăn, không để ý tới những ánh nhìn mập mờ của những người xung quanh.
Kết thúc bữa ăn, cô bạn cùng phòng cũng trong hội học sinh nhắc nhở cô: “Ngài Chủ tịch đơn phương cậu, muốn theo đuổi cậu đấy.”
Dụ Tranh bá vai bá cổ cô ấy, bĩu môi nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Lữ Gia Hân: “?”.
Dụ Tranh thì thầm: “Đó gọi là có qua có lại, hiểu không hả! Lúc ở trước cửa hàng đồ nướng, tớ đã nhường cậu ấy món sườn dê mà tớ thích ăn nhất. Cậu ấy giúp tớ ăn thêm mấy con tôm coi như báo đáp thì đã làm sao.”
Lữ Gia Hân: “...”
Cô ấy cảm thấy thương thay cho số phận của “ngài Chủ tịch”, đồng thời cũng thương thay cho anh chàng sẽ theo đuổi Dụ Tranh sau này.
Giờ này khắc này cũng giống như thế.
Nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông hát một bản tình ca lãng mạn cho bạn, sau đó dịu dàng hỏi bạn có thích không, nếu là người bình thường thì chắc hẳn đều sẽ tự đặt câu hỏi kiểu như “có phải anh ấy đang ám chỉ điều không”, “có phải anh ấy thích mình và đang thả thính mình không”.
Nhưng Dụ Tranh thì lại không nghĩ nhiều.
Những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim ngôn tình từng đọc và xem trong quá khứ chắc đều trả lại cho tác giả cả rồi, cô không học được chút kinh nghiệm nào cả.
Dụ Tranh áp điện thoại lại gần môi, ấn vào nút tin nhắn thoại, nghiêng đầu nói với vẻ thành khẩn: “Thích lắm. Giọng anh không giống với người bình thường cho lắm, nhưng mà rất hay.”
Tin nhắn thoại được gửi đi.
Trong phòng làm việc, Chu Mộ Quân đang ngồi sau bàn gỗ đen dài, trước mặt là một tập tài liệu đang mở, nhưng anh không có tâm trạng đầu mà xem.
Ngón tay anh lướt qua góc giấy, cái góc vừa mềm vừa nhọn đâm vào ngón tay, hơi ngứa, khiến anh bực bội.
Chu Mộ Quân chống tay vào má, đôi mắt không chút tiêu cự, nhìn đăm đăm vào giá sách trước mặt. Anh đang nghĩ, rốt cuộc cô có thích không đây?
Anh tập hát tình ca một tuần liền, hát đến mức sắp không nói nổi nữa, có lúc đang ở trong văn phòng cũng vô thức ngâm nga hai câu, thư ký còn nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
Đến tận khi âm báo WeChat vang lên, Chu Mộ Quân híp mắt lấy lại tiêu cự, sau đó cúi xuống nhìn điện thoại.
Anh ấn mở tin nhắn thoại mà cô gửi tới.
Giọng cô mềm nhẹ, như một cây kem ốc quế vị muối biển, hương thơm ngọt ngào vương mãi: “Thích lắm...”
“Chu công tử” đang bực bội với chính mình, cuối cùng cũng cong môi lên, đặt điện thoại xuống và chuyên tâm làm việc.
Sau khi phê duyệt một văn bản xong, anh mở tin nhắn thoại ra nghe lại, nghe xong mới thỏa mãn, tiếp tục đi làm việc, mấy phút sau lại nghe một lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại cứ văng vẳng bên tai: “Thích lắm...”
Thích nghe mình hát, làm tròn lên cũng đồng nghĩa là thích con người mình, Chu Mộ Quân thầm nghĩ.
Dụ Tranh hoàn toàn không biết mình đã bị gắn cho cái nhãn “thích con người anh”, cô ngồi trên giường, nghe bài tình ca mà Chu Mộ Quân hát hai lần, sau đó tiếp tục xem phim.
Tình tiết phim quá hay, cô xem hết tập này đến tập khác, đến khi nhìn lại thì đã gần hai giờ sáng rồi.
Cô “a” một tiếng dài, phiền muộn túm tóc, tắt laptop đi nằm xuống giường ngủ.
Dụ Tranh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô ngồi đối diện với Chu Mộ Quân, trên chiếc bàn ở chính giữa bày đủ các món ngon.
Anh mặc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, có hai chiếc cúc áo không cài, để lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh tế. Ngón tay dài của anh cầm đũa, hỏi cô thích món nào, sau đó gắp lên và đút cho cô...
Mí mắt Dụ Tranh giật giật mấy cái. Cô tỉnh giấc, tay vô thức sờ lên khóe môi, chảy nước miếng rồi.
Cô kêu rên một tiếng, kéo chăn lên trùm kín đầu, bắt đầu hồi tưởng lại giấc mơ của mình.
Đút cơm gì đó, ngại quá đi mất!
Dụ Tranh lục tìm điện thoại, híp mắt lại nhìn. Mới năm giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.
Cô vứt điện thoại xuống, ngoẹo đầu đi ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là mười giờ sáng rồi.
Lúc tỉnh dậy không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, cô mơ mơ màng màng trở mình, hướng mặt về phía cửa sổ, lơ ngơ mở mắt ra.
Đập vào mắt là thế giới tuyết trắng như trong truyện cổ tích.
Dụ Tranh chớp mắt, nằm một lát cho tỉnh rồi mới bò dậy, giẫm chân trần trên sàn nhà, bình bịch đi tới cạnh cửa sổ.
Tuyết rơi rồi.
Cô đứng trước cửa sổ, hà ra một hơi nóng, lau sương mù mông lung bám trên kính cửa đi, tạo thành một mảng trong suốt, cụp mắt nhìn ra bên ngoài.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi cô tới thủ đô. Có lẽ tuyết rơi từ tối hôm qua, đến giờ đã dày lắm rồi, trông xù xù như một tấm thảm lông cừu.
Dụ Tranh kéo một tấm thảm tròn trước giường tới cạnh cửa sổ, ngồi khoanh chân lên đó. Hai bàn tay trắng mềm của cô có vào trong tay áo, ngả người lên khung cửa sổ. Cô giơ tay áo lên, lâu một phần kính cửa, mở to mắt nhìn ra ngoài.
Xem được một lát, mông cô nhúc nhích, với chiếc điện thoại ở mép đầu giường.
Đám bạn trong WeChat đăng ảnh tuyết ở Cố Cung lên khoảnh khắc, có ảnh tuyết trắng mai đỏ, có ảnh đắp người tuyết, nhộn nhịp vô cùng.
Cô tiện tay chụp phong cảnh ngoài cửa sổ, không chỉnh sửa gì cả, cứ thế đăng lên khoảnh khắc, kèm theo hàng chứ: [Tuyết rơi rồi, muốn ăn lẩu quá.]
Đang định đặt điện thoại xuống thì đã thấy Chu Mộ Quân like bài.
Anh bình luận dưới bài đăng: [Tối nay chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?]