Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Hình như lạc điệu rồi
Một người hỏi một người đáp, như đang tiến hành một bản khảo sát, ấy thế mà Dụ Tranh cũng nghiêm túc trả lời mọi câu hỏi của anh, bao gồm cả vấn đề vặt vãnh như “có phải cô thích ăn cay lắm không”.
Đợi đến khi nhận ra điều đó, Dụ Tranh chớp mắt, nhìn cửa sổ trò chuyện với vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ thầy cô, nhưng Chu Mộ Quân không phải bậc cha chú, cũng không phải thầy cô giáo của cô, sao cô phải nghe lời anh?
Sau một hồi lơ ngơ, Dụ Tranh đưa ra kết luận, sắc đẹp khiến người ta mắc sai lầm.
Cô cắn da chết trên môi, nhíu mày rồi cúi đầu gõ chữ, hỏi một cách thẳng thừng: [Sao anh lại hỏi mấy chuyện này?
Lẽ nào anh muốn khảo sát thói quen sinh hoạt để đoán xem cô có khả năng mua nhà hay không?
Thế thì anh phải thất vọng rồi, tạm thời cô không có ý định mua nhà, cho dù có thì cũng không có tiền.
Chu Mộ Quân: [Cô cũng có thể hỏi tôi mà.]
Dụ Tranh: [...]
Thôi bỏ đi, cô không dám hỏi, sợ đầu óc mình nóng lên, hỏi ra chuyện gì vượt quá giới hạn, đến lúc ấy lại tha hồ hối hận.
***
Phòng họp rộng rãi sáng sủa, ánh sáng chiếu từ cửa sổ sát đất bên cạnh vào, khiến cả căn phòng sáng choang.
Chu Mộ Quân cụp mắt, hai chân bắt chéo, ngả người ra ghế, nhìn đăm đăm vào điện thoại. Trong phòng họp ngập tràn cảm giác công việc, anh tập trung nhắn tin WeChat, quên hết những chuyện khác.
Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt liếc về phía anh.
Tổng Giám đốc Tiểu Chu của bọn họ lúc thì mím môi, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhướng mày lên, biểu cảm phong phú, như một người hoàn toàn xa lạ mà bọn họ chưa bao giờ quen biết.
Thường ngày, Tổng Giám đốc Chu mặt lạnh như tiền, lạnh lùng khỏi phải nói, khắp người như tỏa ra khí lạnh, đến cả mỗi một sợi tóc cũng như đóng băng. Lúc này, trong anh lại như một biểu tượng cảm xúc động, còn biến đổi liên tục, càng nhìn lại càng thấy rợn người.
Trưởng phòng báo cáo công việc xong, cứ đứng đực ra đó, chờ Tổng Giám đốc lên tiếng, mồ hôi lạnh toát ra, chảy dọc theo gò má.
Mãi mà không có ai lên tiếng, trưởng phòng hơi ngả về phía trước, nhẹ giọng gọi: “Tổng Giám đốc Chu?”
Chu Mộ Quân ngước mắt lên nhìn.
Chỉ mất một giây để anh trở về với dáng vẻ lạnh lùng, cặp mắt đen láy thâm sâu nhắm thẳng vào trưởng phòng.
Trưởng phòng run lên, cảm thấy mình khó mà bảo vệ được mấy sợi tóc lơ thơ trên đỉnh đầu.
Tổng Giám đốc có ngón tay, chỉ một cái lên không trung, giọng nói phẳng lặng bình tĩnh: Dự án dỡ bỏ và xây dựng lại chung cư gác lại đến sau Tết, tạm thời đừng tiến hành.”
Trưởng phòng vội vàng gật đầu, giơ tay áo lau mồ hôi rồi ngồi xuống.
Mặc dù biểu cảm trên mặt Tổng Giám đốc Tiểu Chu rất hờ hững, giọng nói cũng trầm thấp phẳng lặng, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác dịu dàng khác lạ, không biết có phải ảo giác hay không, nữa.
Học kỳ tiếp theo không phải đi học nữa, chỉ còn phải hoàn thành một bài luận văn tốt nghiệp. Các sinh viên đại học năm tư khác đâm đầu đi thực tập khắp nơi từ lâu rồi, Dụ Tranh thì ngày ngày chết dí trong nhà, hoàn toàn không có ý định tìm việc làm.
Trong khoảng thời gian đi học, cô chưa bao giờ phải vật vã với chuyện học hành, bởi vì cô thuộc kiểu thiên tài, lên lớp nghe giảng, về nhà làm bài tập đúng hạn, dễ dàng thi đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Theo yêu cầu của bà Tưởng, cô đăng ký học ngành kế toán, đến nay đã gần bốn năm, sắp lấy được bằng rồi.
Thế nhưng, cô không thích công việc chín giờ đi làm, năm giờ về nhà, cảm thấy rất khô khan.
Xoắn xuýt mãi mà không đưa ra được kết luận gì, cô tạm thời ngừng suy tư, hằng ngày vui vẻ chơi game, làm đồ ăn, xem phim, lướt Weibo.
Ừm, còn cả trò chuyện với Chu Mộ Quân nữa.
Càng ngày, Dụ Tranh càng cảm thấy anh là một con người thú vị, có khi đang nghiêm túc trò chuyện thì đột nhiên phun ra một câu dí dỏm, khiến cô cười nắc nẻ.
Một tuần trôi qua, hai người trở thành đôi bạn có thể chia sẻ mọi điều với nhau.
Có vẻ như thời gian làm việc của anh rất tự do, chỉ cần cô nhắn cho anh một tin, bất kể là lúc nào, anh cũng lập tức trả lời, khiến cô có ấn tượng tốt về cái nghề môi giới bất động sản.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Dụ Tranh vừa túm mái tóc đã được sấy khô, vừa lê dép đi tới trước bàn, ôm laptop bò lên giường, đá bay cả dép lê đi.
Cô bày bàn lên giường, đặt laptop lên đó, mở bộ phim Hàn đang xem dở lúc trưa ra xem tiếp, tiện thể móc một túi bánh bột chiên ra, sột soạt bóc vỏ. Ngón tay trắng nõn thò vào, cầm một miếng nhét vào miệng, nhai mấy cái rồi mút bột gia vị dính trên đầu ngón tay đi.
Dụ Tranh ôm gối ôm hình SpongeBob, vừa ăn vừa xem phim, tuyệt cú mèo!
Nam chính đẹp trai quá, cô sắp ngất rồi.
Anh ấy mặc áo thun trắng, khoác chiếc áo màu lam có mũ, quần jean màu đen che khuất cặp chân dài, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm một lon bia, đi tới chỗ lan can. Bàn tay góc cạnh đặt lên lan can, ngón trỏ móc vào vòng tròn trên lon và kéo nó lên, mở lon chỉ bằng một tay.
Nam chính ngửa đầu uống một ngụm. Dưới bầu trời màu xanh thẫm, gương mặt điển trai trắng muốt, yết hầu trượt lên trượt xuống theo động tác uống.
Hormone nam tính sắp tràn ra màn hình rồi!
Dụ Tranh chớp mắt, động tác ăn bánh khựng lại.
Điện thoại vang lên âm báo WeChat, cô đang xem say sưa, nghe thấy tiếng chuông cũng không động đậy gì.
Lại một tiếng chuông nữa vang lên.
Lúc này, Dụ Tranh mới đặt túi bánh xuống, chậm rãi giơ tay lên, ấn vào nút tạm dừng.
Cô cầm điện thoại lên, cụp mắt xuống nhìn.
Người gửi là Chu Mộ Quân.
Cô mở to hai mắt, lông mi rung rinh, một tia sáng chói mắt lướt qua cặp mắt hạnh đen bóng, chính cô cũng không phát hiện ra.
Chu Mộ Quân gửi hai tin nhắn thoại cho cô.
Tin đầu tiên dài bất thường, bốn mươi ba giây.
Tin thứ hai ngắn hơn, chỉ có bốn giây.
Dụ Tranh hoài nghi anh đọc một đoạn văn cho mình, nếu không thì làm sao có thể gửi một tin nhắn thoại dài đến thế được.
Cô liếm bột gia vị mằn mặn dính trên môi đi, ấn nghe tin nhắn thoại.
Bởi vì biết giọng nói của Chu Mộ Quân có thể sánh ngang với các nghệ sĩ lồng tiếng, vậy nên trong lúc ấn nghe tin nhắn, cô nghiêng người lục tìm tai nghe.
Tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc tai nghe màu trắng đang rũ rượi trên bàn, vừa vươn tay ra thì đột nhiên dừng lại.
Trong điện thoại vang lên tiếng hát của đàn ông.
Không biết phải hình dung tiếng hát không có nhạc đệm ấy như thế nào nữa, nhẹ nhàng chậm rãi, chất giọng trầm thấp, giai điệu lả lướt, mang đến cảm giác của những bản tình ca Hồng Kông những năm 70.
Lời hát hát rõ ràng rành mạch, được hát bằng tiếng Quảng, êm tai lạ thường. Từng câu từng chữ đều như đang cám dỗ, như phô mai mềm mại, kéo ra thành từng sợi trong không khí, quấn lấy vành tai của người ta, đến cả xương cũng như nhũn ra.
Không hiểu sao Dụ Tranh lại đỏ mặt. Cả người cô như bị đóng đinh, giữ nguyên tư thế giơ tay, sợ mình nhúc nhích thì sẽ tạo ra tiếng ồn, quấy nhiễu tiếng ca.
Tiết tấu của đoạn điệp khúc hơi nhanh, nhưng anh vẫn hát không nhanh không chậm, hoàn toàn hát theo ý mình, thế mà vẫn rất hài hòa.
Giọng hát ấy như chạy dọc theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể.
Cuối cùng Dụ Tranh cũng rùng mình, da gà nổi đầy hai cánh tay.
Hình như... lạc điệu rồi thì phải?
Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, nghệ sĩ lồng tiếng tương lai này dù có hát “hai con thằn lằn con” thì nhất định cũng là hai con thằn lằn gợi cảm nhất.
Dụ Tranh kiên quyết cho rằng giai điệu của bài hát này chính là giai điệu mà Chu Mộ Quân hát.
Nghe hết một bài, cô vẫn chưa đã thèm, liếm bờ môi khô khốc, chuẩn bị mở ra nghe lại lần nữa, nhưng điện thoại đã tự động phát tin nhắn thoại thứ hai.
“Cô...”
Anh dừng lại giây lát: “Có thích không?”
Đợi đến khi nhận ra điều đó, Dụ Tranh chớp mắt, nhìn cửa sổ trò chuyện với vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ thầy cô, nhưng Chu Mộ Quân không phải bậc cha chú, cũng không phải thầy cô giáo của cô, sao cô phải nghe lời anh?
Sau một hồi lơ ngơ, Dụ Tranh đưa ra kết luận, sắc đẹp khiến người ta mắc sai lầm.
Cô cắn da chết trên môi, nhíu mày rồi cúi đầu gõ chữ, hỏi một cách thẳng thừng: [Sao anh lại hỏi mấy chuyện này?
Lẽ nào anh muốn khảo sát thói quen sinh hoạt để đoán xem cô có khả năng mua nhà hay không?
Thế thì anh phải thất vọng rồi, tạm thời cô không có ý định mua nhà, cho dù có thì cũng không có tiền.
Chu Mộ Quân: [Cô cũng có thể hỏi tôi mà.]
Dụ Tranh: [...]
Thôi bỏ đi, cô không dám hỏi, sợ đầu óc mình nóng lên, hỏi ra chuyện gì vượt quá giới hạn, đến lúc ấy lại tha hồ hối hận.
***
Phòng họp rộng rãi sáng sủa, ánh sáng chiếu từ cửa sổ sát đất bên cạnh vào, khiến cả căn phòng sáng choang.
Chu Mộ Quân cụp mắt, hai chân bắt chéo, ngả người ra ghế, nhìn đăm đăm vào điện thoại. Trong phòng họp ngập tràn cảm giác công việc, anh tập trung nhắn tin WeChat, quên hết những chuyện khác.
Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt liếc về phía anh.
Tổng Giám đốc Tiểu Chu của bọn họ lúc thì mím môi, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhướng mày lên, biểu cảm phong phú, như một người hoàn toàn xa lạ mà bọn họ chưa bao giờ quen biết.
Thường ngày, Tổng Giám đốc Chu mặt lạnh như tiền, lạnh lùng khỏi phải nói, khắp người như tỏa ra khí lạnh, đến cả mỗi một sợi tóc cũng như đóng băng. Lúc này, trong anh lại như một biểu tượng cảm xúc động, còn biến đổi liên tục, càng nhìn lại càng thấy rợn người.
Trưởng phòng báo cáo công việc xong, cứ đứng đực ra đó, chờ Tổng Giám đốc lên tiếng, mồ hôi lạnh toát ra, chảy dọc theo gò má.
Mãi mà không có ai lên tiếng, trưởng phòng hơi ngả về phía trước, nhẹ giọng gọi: “Tổng Giám đốc Chu?”
Chu Mộ Quân ngước mắt lên nhìn.
Chỉ mất một giây để anh trở về với dáng vẻ lạnh lùng, cặp mắt đen láy thâm sâu nhắm thẳng vào trưởng phòng.
Trưởng phòng run lên, cảm thấy mình khó mà bảo vệ được mấy sợi tóc lơ thơ trên đỉnh đầu.
Tổng Giám đốc có ngón tay, chỉ một cái lên không trung, giọng nói phẳng lặng bình tĩnh: Dự án dỡ bỏ và xây dựng lại chung cư gác lại đến sau Tết, tạm thời đừng tiến hành.”
Trưởng phòng vội vàng gật đầu, giơ tay áo lau mồ hôi rồi ngồi xuống.
Mặc dù biểu cảm trên mặt Tổng Giám đốc Tiểu Chu rất hờ hững, giọng nói cũng trầm thấp phẳng lặng, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác dịu dàng khác lạ, không biết có phải ảo giác hay không, nữa.
Học kỳ tiếp theo không phải đi học nữa, chỉ còn phải hoàn thành một bài luận văn tốt nghiệp. Các sinh viên đại học năm tư khác đâm đầu đi thực tập khắp nơi từ lâu rồi, Dụ Tranh thì ngày ngày chết dí trong nhà, hoàn toàn không có ý định tìm việc làm.
Trong khoảng thời gian đi học, cô chưa bao giờ phải vật vã với chuyện học hành, bởi vì cô thuộc kiểu thiên tài, lên lớp nghe giảng, về nhà làm bài tập đúng hạn, dễ dàng thi đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Theo yêu cầu của bà Tưởng, cô đăng ký học ngành kế toán, đến nay đã gần bốn năm, sắp lấy được bằng rồi.
Thế nhưng, cô không thích công việc chín giờ đi làm, năm giờ về nhà, cảm thấy rất khô khan.
Xoắn xuýt mãi mà không đưa ra được kết luận gì, cô tạm thời ngừng suy tư, hằng ngày vui vẻ chơi game, làm đồ ăn, xem phim, lướt Weibo.
Ừm, còn cả trò chuyện với Chu Mộ Quân nữa.
Càng ngày, Dụ Tranh càng cảm thấy anh là một con người thú vị, có khi đang nghiêm túc trò chuyện thì đột nhiên phun ra một câu dí dỏm, khiến cô cười nắc nẻ.
Một tuần trôi qua, hai người trở thành đôi bạn có thể chia sẻ mọi điều với nhau.
Có vẻ như thời gian làm việc của anh rất tự do, chỉ cần cô nhắn cho anh một tin, bất kể là lúc nào, anh cũng lập tức trả lời, khiến cô có ấn tượng tốt về cái nghề môi giới bất động sản.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Dụ Tranh vừa túm mái tóc đã được sấy khô, vừa lê dép đi tới trước bàn, ôm laptop bò lên giường, đá bay cả dép lê đi.
Cô bày bàn lên giường, đặt laptop lên đó, mở bộ phim Hàn đang xem dở lúc trưa ra xem tiếp, tiện thể móc một túi bánh bột chiên ra, sột soạt bóc vỏ. Ngón tay trắng nõn thò vào, cầm một miếng nhét vào miệng, nhai mấy cái rồi mút bột gia vị dính trên đầu ngón tay đi.
Dụ Tranh ôm gối ôm hình SpongeBob, vừa ăn vừa xem phim, tuyệt cú mèo!
Nam chính đẹp trai quá, cô sắp ngất rồi.
Anh ấy mặc áo thun trắng, khoác chiếc áo màu lam có mũ, quần jean màu đen che khuất cặp chân dài, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm một lon bia, đi tới chỗ lan can. Bàn tay góc cạnh đặt lên lan can, ngón trỏ móc vào vòng tròn trên lon và kéo nó lên, mở lon chỉ bằng một tay.
Nam chính ngửa đầu uống một ngụm. Dưới bầu trời màu xanh thẫm, gương mặt điển trai trắng muốt, yết hầu trượt lên trượt xuống theo động tác uống.
Hormone nam tính sắp tràn ra màn hình rồi!
Dụ Tranh chớp mắt, động tác ăn bánh khựng lại.
Điện thoại vang lên âm báo WeChat, cô đang xem say sưa, nghe thấy tiếng chuông cũng không động đậy gì.
Lại một tiếng chuông nữa vang lên.
Lúc này, Dụ Tranh mới đặt túi bánh xuống, chậm rãi giơ tay lên, ấn vào nút tạm dừng.
Cô cầm điện thoại lên, cụp mắt xuống nhìn.
Người gửi là Chu Mộ Quân.
Cô mở to hai mắt, lông mi rung rinh, một tia sáng chói mắt lướt qua cặp mắt hạnh đen bóng, chính cô cũng không phát hiện ra.
Chu Mộ Quân gửi hai tin nhắn thoại cho cô.
Tin đầu tiên dài bất thường, bốn mươi ba giây.
Tin thứ hai ngắn hơn, chỉ có bốn giây.
Dụ Tranh hoài nghi anh đọc một đoạn văn cho mình, nếu không thì làm sao có thể gửi một tin nhắn thoại dài đến thế được.
Cô liếm bột gia vị mằn mặn dính trên môi đi, ấn nghe tin nhắn thoại.
Bởi vì biết giọng nói của Chu Mộ Quân có thể sánh ngang với các nghệ sĩ lồng tiếng, vậy nên trong lúc ấn nghe tin nhắn, cô nghiêng người lục tìm tai nghe.
Tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc tai nghe màu trắng đang rũ rượi trên bàn, vừa vươn tay ra thì đột nhiên dừng lại.
Trong điện thoại vang lên tiếng hát của đàn ông.
Không biết phải hình dung tiếng hát không có nhạc đệm ấy như thế nào nữa, nhẹ nhàng chậm rãi, chất giọng trầm thấp, giai điệu lả lướt, mang đến cảm giác của những bản tình ca Hồng Kông những năm 70.
Lời hát hát rõ ràng rành mạch, được hát bằng tiếng Quảng, êm tai lạ thường. Từng câu từng chữ đều như đang cám dỗ, như phô mai mềm mại, kéo ra thành từng sợi trong không khí, quấn lấy vành tai của người ta, đến cả xương cũng như nhũn ra.
Không hiểu sao Dụ Tranh lại đỏ mặt. Cả người cô như bị đóng đinh, giữ nguyên tư thế giơ tay, sợ mình nhúc nhích thì sẽ tạo ra tiếng ồn, quấy nhiễu tiếng ca.
Tiết tấu của đoạn điệp khúc hơi nhanh, nhưng anh vẫn hát không nhanh không chậm, hoàn toàn hát theo ý mình, thế mà vẫn rất hài hòa.
Giọng hát ấy như chạy dọc theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể.
Cuối cùng Dụ Tranh cũng rùng mình, da gà nổi đầy hai cánh tay.
Hình như... lạc điệu rồi thì phải?
Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, nghệ sĩ lồng tiếng tương lai này dù có hát “hai con thằn lằn con” thì nhất định cũng là hai con thằn lằn gợi cảm nhất.
Dụ Tranh kiên quyết cho rằng giai điệu của bài hát này chính là giai điệu mà Chu Mộ Quân hát.
Nghe hết một bài, cô vẫn chưa đã thèm, liếm bờ môi khô khốc, chuẩn bị mở ra nghe lại lần nữa, nhưng điện thoại đã tự động phát tin nhắn thoại thứ hai.
“Cô...”
Anh dừng lại giây lát: “Có thích không?”