Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Mình cũng khá đẹp trai đó chứ
Anh thư ký bảo vệ được “hoa cúc”, hớn hở truyền dạy kinh nghiệm tán gái cho sếp.
Anh ấy hắng giọng, thái độ nghiêm túc như đang báo cáo chuyện công việc, mỉm cười bước lên trước hai bước, để Tổng Giám đốc Chu nghe thấy rõ: “Con gái yêu bằng mắt, còn là một sinh vật cảm tính...”
Chu Mộ Quân giơ tay ngắt lời anh ấy: “Nói vào trọng điểm!”
Thư ký nghẹn họng cúi đầu xuống, bớt hăng hái hẳn đi. Anh ấy bĩu môi lẩm bẩm: “Trọng điểm đầu từ những tri thức cơ bản mà ra...”
Chu Mộ Quân cụp mắt, chỉnh lại ống tay áo, hàng mi dài hướng xuống dưới, giọng nói hờ hững: “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết nên làm thế nào là được, đừng lan man dài dòng.”
Lý thuyết thì anh đều biết cả, hơn nữa còn biết nhiều hơn cả anh ấy.
“Nếu đề nghị của cậu có tác dụng, tôi sẽ cân nhắc tới chuyện tăng lương.” Tổng Giám đốc Tiểu Chu là một cấp trên thưởng phạt rõ ràng.
Thư ký lại ngẩng đầu lên, miệng cười ngoác ra, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, chậm rãi nói: “Con gái thích những thứ lãng mạn mỹ miều mộng mơ, còn thích những bất ngờ. Tôi đề nghị Tổng Giám đốc Chụ thường xuyên tặng hoa và quà, để lại ấn tượng tốt với cô ấy.”
Vốn tưởng rằng Tổng Giám đốc Chu nghe vậy sẽ vui, ai ngờ thư ký lại thấy sắc mặt của anh càng lúc càng u ám lạnh lùng.
Anh ấy rùng mình: “Tôi, tôi nói không đúng sao?”
Đó giờ anh ấy toàn tán gái bằng cách ấy.
Tặng quà trước, sau đó hẹn đi chơi, dạo một vòng ở khu vui chơi, ngồi vòng quay mặt trời, nhìn nhau đắm đuối ba phút, nói mấy lời đường mật, trên cơ bản là bắt đầu quen nhau được rồi.
Chu Mộ Quân “chập” một tiếng, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ bực bội: “Rốt cuộc cậu đã tán gái bao giờ chưa thế? Mới quen đã tặng hoa tặng quà, lộ hết ý đồ rồi còn gì? Cậu không cảm thấy như thế quá đường đột sao?”
Thư ký: “...”
Ồ, anh ấy hiểu rồi, Tổng Giám đốc Tiểu Chu muốn theo đuổi người ta, nhưng không muốn để người ta phát hiện ra.
Sau khi xem xét lại, thư ký hoàn toàn ngộ ra.
Tổng Giám đốc Chu thực lòng muốn quen với một cô gái, áp dụng “hiệu ứng ếch luộc”, chậm rãi tham dự vào cuộc sống của đối phương, khiến đối phương dần dần thích mình, chứ không phải tấn công mạnh mẽ, vồ vập hốt con gái nhà người ta về.
Thế thì hơi khó, nhưng Tổng Giám đốc Chu có nhan sắc và tiền tài, có thể tỉ lệ thành công sẽ cao hơn người bình thường nhiều.
Sau một hồi tự hỏi, thư ký nặn ra một nụ cười, dựng thẳng một ngón tay lên, vuốt cằm như một người thầy đạo lý, nói một cách trầm lắng: “Tổng Giám đốc Chu muốn phát triển từ từ thì chỉ có thể khởi động kế hoạch B thôi.”
Chu Mộ Quân: “...”
Tay thư ký này lằng nhằng quá, anh muốn đuổi việc ngay lập tức.
Thư ký nhướng mày, nở nụ cười bí hiểm: “Đánh vào sở thích.”
Anh chàng kéo ống tay áo, không giải thích kỹ càng hơn: “Tôi tin Tổng Giám đốc Chu ắt phải hiểu ý của bốn chữ này.”
Quả thực là Tổng Giám đốc Chu rất hiểu.
Khí thể trên người anh biến mất, lười biếng dựa vào thành ghế, xoay ghế sang một bên. Anh giơ tay nới lỏng nút thắt cà vạt, biểu cảm trên mặt rạng rỡ hắn lên.
Những tia nắng vàng chói mắt chiếu vào nửa gương mặt của anh, khiến đường nét khuôn mặt trở nên góc cạnh, đường cong kéo dài từ cằm tới phần cổ thon dài, đẹp như tranh vẽ.
Từ góc độ bên cạnh, thư ký trông thấy đuôi mắt của vị Tổng Giám đốc cao ngạo lạnh lùng này nhướng lên, bờ môi mỏng khẽ nhếch, cười như gió xuân tháng ba.
Thư ký tưởng mình sinh ra ảo giác.
Một lát sau, Chu Mộ Quân nghiêng người sang, hờ hững nhìn anh thư ký, chậm rãi nói: “Cậu có thể lượn đi được rồi.”
Thư ký không phải lo lắng cho “hoa cúc” của mình nữa, vui vẻ “lượn” khỏi đó.
Lượn đến cạnh cửa, anh chàng dừng lại, đặt tay lên tay nắm cửa, nghiêng người thò cổ về phía trước, vẻ mặt hóng hớt: “Tổng Giám đốc Chu, tôi có thể hỏi xem anh đang theo đuổi cô gái nào không?”
Ai mà lại có phúc được một người trẻ tuổi thành công như Tổng Giám đốc Tiểu Chu hao tâm tổn sức, vắt kiệt trí óc, quên ăn quên ngủ, một lòng muốn theo đuổi như vậy.
Chu Mộ Quân: “Cút đi.”
Thư ký: “...”
Sau khi thư ký đi, trong văn phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình Chu Mộ Quân. Anh đẩy ghế ra, cầm điện thoại đứng lên, đi tới trước cửa kính sát đất.
Tòa cao ốc của Tập đoàn Sâm Viễn rất cao, tầng cao nhất như muốn lọt vào đám mây, tầm nhìn rộng rãi, như thể cả thế giới đều nằm dưới chân. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, hệt như những miếng đậu phụ bén rễ vào lòng đất.
Mỗi khi suy tư về chuyện gì đó, Chu Mộ Quân có thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn các tòa nhà chọc trời và guồng xe như nước chảy.
Đêm qua, anh trằn trọc tới hai, ba giờ sáng chưa ngủ là vì xem khoảnh khắc trên WeChat của cô. Thời khắc ấy, anh như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Đánh vào sở thích?
Cô có hai sở thích, thức ăn ngon và trai đẹp.
Thức ăn ngon thì dễ, có thể thường xuyên dẫn cô đi ăn những món ngon, còn về trai đẹp...
Chu Mộ Quân giơ điện thoại lên, ấn sáng màn hình, bật camera hướng vào mặt mình.
Người đàn ông trong camera có đôi mắt hẹp dài, góc mắt trong hơi hẹp, góc mắt ngoài hướng lên trên, lúc bày ra vẻ mặt vô cảm là lúc lạnh lùng, sắc bén nhất. Nhưng ở gần mí mắt dưới của anh lại có một nốt ruồi nhạt màu, vô tình xoa dịu vẻ bạc tình, tăng thêm nét dịu dàng.
Chu Mộ Quân ngửa mặt lên, hướng một góc bốn mươi lăm vào ống kính, cong môi nở nụ cười, khí chất lập tức thay đổi hẳn.
Ánh nắng chiếu xuống, những sợi tóc vương trên trán như được nhuộm thành màu mật ong, đường nét căng cứng trở nên mềm mại. Nụ cười làm đuôi mắt và khóe môi cong lên, đẹp không tì vết.
Chu Mộ Quân mím môi, như cười như không: “Mình cũng khá đẹp trai đó chứ.”
***
Mười giờ sáng, Tổng Giám đốc Tiểu Chu phải họp, còn Dụ Tranh thì ngủ đến tận lúc này mới dậy, nằm trong ổ chăn ấm áp, không muốn chui ra ngoài.
Cô day đôi mắt nhập nhèm, mu bàn tay đặt lên mí mắt, che ánh sáng chiếu vào qua khe hở của rèm cửa.
Tai nghe vẫn nằm trong tai, cô kéo nó ra, xoa vành tai hơi nhức nhối của mình.
Giọng người đàn ông kia quá hay, trầm thấp gợi cảm, rõ ràng chứ không bị nuốt chữ.
Dụ Tranh cảm thấy sau này anh không làm môi giới bất động sản thì cũng có thể đi làm nghệ sĩ lồng tiếng, chuyên lồng tiếng cho những vai diễn Tổng Giám đốc bá đạo, chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Cô nghe đi nghe lại tin nhắn thoại, càng nghe càng hưng phấn, hơn ba giờ sáng mới ngủ.
Chết mất thôi, có lẽ mắt đã sưng lên rồi, lúc chớp mắt cứ thấy căng căng.
Dụ Tranh híp mắt, rên lên vài tiếng, lấy điện thoại dưới gối ra.
Vạch pin đã biến thành màu đỏ, chỉ còn bốn phần trăm. Cô vươn tay, với lấy sạc điện thoại ở đầu giường rồi cắm vào.
“Tít tít”, điện thoại được sạc điện, cô nàng nghiện internet tức khắc cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Màn hình điện thoại dừng lại trên giao diện WeChat. Trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó, Dụ Tranh rùng mình, lập tức tỉnh táo lại.
Chu Mộ Quân kết bạn với WeChat của cô, chẳng phải anh sẽ thấy hết bài đăng trên khoảnh khắc của cô sao?!
Dụ Tranh ngồi bật dậy, một tay chống xuống giường, dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc lựa chọn môn học ở trường để ấn vào khoảnh khắc của mình.
Status đầu tiên còn coi như bình thường, được đăng từ hai ngày trước.
[Cuối cùng bà đây cũng thi xong kỳ thi học kỳ cuối cùng trong đời! Giải phóng rồi!]
Khóe môi cô giật giật, đầu ngón tay lướt tiếp xuống dưới. Đọc được status tiếp theo, cô chỉ muốn chết luôn đi cho rồi.
[Chơi năm ván Pubg, ván nào cũng ăn được gà, xin hãy gọi tôi là Vua Gà thế hệ mới!]
[Hu hu, xem show diễn kỳ mới nhất, anh trai đẹp chết người, vừa cool vừa cute, còn rất bình dị gần gũi nữa. Sao lại có một người đàn ông hoàn mỹ như thế cơ chứ! Em xin quỳ dưới ống quần u của anh, xỉu lên xỉu xuống!]
[Đừng nên tới quán gà thứ hai từ cuối phố sau trường đếm lên, khó ăn vãi nồi, tôi nhắm mắt lại làm còn ngon hơn quán đó làm.]
[Tháng sau có một buổi biểu diễn của anh Hạo Nguyên, chị em nào đi cùng không? Tôi phải xông lên vồ lấy anh, kêu meo meo trong lòng anh!]
Anh ấy hắng giọng, thái độ nghiêm túc như đang báo cáo chuyện công việc, mỉm cười bước lên trước hai bước, để Tổng Giám đốc Chu nghe thấy rõ: “Con gái yêu bằng mắt, còn là một sinh vật cảm tính...”
Chu Mộ Quân giơ tay ngắt lời anh ấy: “Nói vào trọng điểm!”
Thư ký nghẹn họng cúi đầu xuống, bớt hăng hái hẳn đi. Anh ấy bĩu môi lẩm bẩm: “Trọng điểm đầu từ những tri thức cơ bản mà ra...”
Chu Mộ Quân cụp mắt, chỉnh lại ống tay áo, hàng mi dài hướng xuống dưới, giọng nói hờ hững: “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết nên làm thế nào là được, đừng lan man dài dòng.”
Lý thuyết thì anh đều biết cả, hơn nữa còn biết nhiều hơn cả anh ấy.
“Nếu đề nghị của cậu có tác dụng, tôi sẽ cân nhắc tới chuyện tăng lương.” Tổng Giám đốc Tiểu Chu là một cấp trên thưởng phạt rõ ràng.
Thư ký lại ngẩng đầu lên, miệng cười ngoác ra, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, chậm rãi nói: “Con gái thích những thứ lãng mạn mỹ miều mộng mơ, còn thích những bất ngờ. Tôi đề nghị Tổng Giám đốc Chụ thường xuyên tặng hoa và quà, để lại ấn tượng tốt với cô ấy.”
Vốn tưởng rằng Tổng Giám đốc Chu nghe vậy sẽ vui, ai ngờ thư ký lại thấy sắc mặt của anh càng lúc càng u ám lạnh lùng.
Anh ấy rùng mình: “Tôi, tôi nói không đúng sao?”
Đó giờ anh ấy toàn tán gái bằng cách ấy.
Tặng quà trước, sau đó hẹn đi chơi, dạo một vòng ở khu vui chơi, ngồi vòng quay mặt trời, nhìn nhau đắm đuối ba phút, nói mấy lời đường mật, trên cơ bản là bắt đầu quen nhau được rồi.
Chu Mộ Quân “chập” một tiếng, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ bực bội: “Rốt cuộc cậu đã tán gái bao giờ chưa thế? Mới quen đã tặng hoa tặng quà, lộ hết ý đồ rồi còn gì? Cậu không cảm thấy như thế quá đường đột sao?”
Thư ký: “...”
Ồ, anh ấy hiểu rồi, Tổng Giám đốc Tiểu Chu muốn theo đuổi người ta, nhưng không muốn để người ta phát hiện ra.
Sau khi xem xét lại, thư ký hoàn toàn ngộ ra.
Tổng Giám đốc Chu thực lòng muốn quen với một cô gái, áp dụng “hiệu ứng ếch luộc”, chậm rãi tham dự vào cuộc sống của đối phương, khiến đối phương dần dần thích mình, chứ không phải tấn công mạnh mẽ, vồ vập hốt con gái nhà người ta về.
Thế thì hơi khó, nhưng Tổng Giám đốc Chu có nhan sắc và tiền tài, có thể tỉ lệ thành công sẽ cao hơn người bình thường nhiều.
Sau một hồi tự hỏi, thư ký nặn ra một nụ cười, dựng thẳng một ngón tay lên, vuốt cằm như một người thầy đạo lý, nói một cách trầm lắng: “Tổng Giám đốc Chu muốn phát triển từ từ thì chỉ có thể khởi động kế hoạch B thôi.”
Chu Mộ Quân: “...”
Tay thư ký này lằng nhằng quá, anh muốn đuổi việc ngay lập tức.
Thư ký nhướng mày, nở nụ cười bí hiểm: “Đánh vào sở thích.”
Anh chàng kéo ống tay áo, không giải thích kỹ càng hơn: “Tôi tin Tổng Giám đốc Chu ắt phải hiểu ý của bốn chữ này.”
Quả thực là Tổng Giám đốc Chu rất hiểu.
Khí thể trên người anh biến mất, lười biếng dựa vào thành ghế, xoay ghế sang một bên. Anh giơ tay nới lỏng nút thắt cà vạt, biểu cảm trên mặt rạng rỡ hắn lên.
Những tia nắng vàng chói mắt chiếu vào nửa gương mặt của anh, khiến đường nét khuôn mặt trở nên góc cạnh, đường cong kéo dài từ cằm tới phần cổ thon dài, đẹp như tranh vẽ.
Từ góc độ bên cạnh, thư ký trông thấy đuôi mắt của vị Tổng Giám đốc cao ngạo lạnh lùng này nhướng lên, bờ môi mỏng khẽ nhếch, cười như gió xuân tháng ba.
Thư ký tưởng mình sinh ra ảo giác.
Một lát sau, Chu Mộ Quân nghiêng người sang, hờ hững nhìn anh thư ký, chậm rãi nói: “Cậu có thể lượn đi được rồi.”
Thư ký không phải lo lắng cho “hoa cúc” của mình nữa, vui vẻ “lượn” khỏi đó.
Lượn đến cạnh cửa, anh chàng dừng lại, đặt tay lên tay nắm cửa, nghiêng người thò cổ về phía trước, vẻ mặt hóng hớt: “Tổng Giám đốc Chu, tôi có thể hỏi xem anh đang theo đuổi cô gái nào không?”
Ai mà lại có phúc được một người trẻ tuổi thành công như Tổng Giám đốc Tiểu Chu hao tâm tổn sức, vắt kiệt trí óc, quên ăn quên ngủ, một lòng muốn theo đuổi như vậy.
Chu Mộ Quân: “Cút đi.”
Thư ký: “...”
Sau khi thư ký đi, trong văn phòng rộng rãi chỉ còn lại một mình Chu Mộ Quân. Anh đẩy ghế ra, cầm điện thoại đứng lên, đi tới trước cửa kính sát đất.
Tòa cao ốc của Tập đoàn Sâm Viễn rất cao, tầng cao nhất như muốn lọt vào đám mây, tầm nhìn rộng rãi, như thể cả thế giới đều nằm dưới chân. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, hệt như những miếng đậu phụ bén rễ vào lòng đất.
Mỗi khi suy tư về chuyện gì đó, Chu Mộ Quân có thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn các tòa nhà chọc trời và guồng xe như nước chảy.
Đêm qua, anh trằn trọc tới hai, ba giờ sáng chưa ngủ là vì xem khoảnh khắc trên WeChat của cô. Thời khắc ấy, anh như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Đánh vào sở thích?
Cô có hai sở thích, thức ăn ngon và trai đẹp.
Thức ăn ngon thì dễ, có thể thường xuyên dẫn cô đi ăn những món ngon, còn về trai đẹp...
Chu Mộ Quân giơ điện thoại lên, ấn sáng màn hình, bật camera hướng vào mặt mình.
Người đàn ông trong camera có đôi mắt hẹp dài, góc mắt trong hơi hẹp, góc mắt ngoài hướng lên trên, lúc bày ra vẻ mặt vô cảm là lúc lạnh lùng, sắc bén nhất. Nhưng ở gần mí mắt dưới của anh lại có một nốt ruồi nhạt màu, vô tình xoa dịu vẻ bạc tình, tăng thêm nét dịu dàng.
Chu Mộ Quân ngửa mặt lên, hướng một góc bốn mươi lăm vào ống kính, cong môi nở nụ cười, khí chất lập tức thay đổi hẳn.
Ánh nắng chiếu xuống, những sợi tóc vương trên trán như được nhuộm thành màu mật ong, đường nét căng cứng trở nên mềm mại. Nụ cười làm đuôi mắt và khóe môi cong lên, đẹp không tì vết.
Chu Mộ Quân mím môi, như cười như không: “Mình cũng khá đẹp trai đó chứ.”
***
Mười giờ sáng, Tổng Giám đốc Tiểu Chu phải họp, còn Dụ Tranh thì ngủ đến tận lúc này mới dậy, nằm trong ổ chăn ấm áp, không muốn chui ra ngoài.
Cô day đôi mắt nhập nhèm, mu bàn tay đặt lên mí mắt, che ánh sáng chiếu vào qua khe hở của rèm cửa.
Tai nghe vẫn nằm trong tai, cô kéo nó ra, xoa vành tai hơi nhức nhối của mình.
Giọng người đàn ông kia quá hay, trầm thấp gợi cảm, rõ ràng chứ không bị nuốt chữ.
Dụ Tranh cảm thấy sau này anh không làm môi giới bất động sản thì cũng có thể đi làm nghệ sĩ lồng tiếng, chuyên lồng tiếng cho những vai diễn Tổng Giám đốc bá đạo, chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Cô nghe đi nghe lại tin nhắn thoại, càng nghe càng hưng phấn, hơn ba giờ sáng mới ngủ.
Chết mất thôi, có lẽ mắt đã sưng lên rồi, lúc chớp mắt cứ thấy căng căng.
Dụ Tranh híp mắt, rên lên vài tiếng, lấy điện thoại dưới gối ra.
Vạch pin đã biến thành màu đỏ, chỉ còn bốn phần trăm. Cô vươn tay, với lấy sạc điện thoại ở đầu giường rồi cắm vào.
“Tít tít”, điện thoại được sạc điện, cô nàng nghiện internet tức khắc cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Màn hình điện thoại dừng lại trên giao diện WeChat. Trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó, Dụ Tranh rùng mình, lập tức tỉnh táo lại.
Chu Mộ Quân kết bạn với WeChat của cô, chẳng phải anh sẽ thấy hết bài đăng trên khoảnh khắc của cô sao?!
Dụ Tranh ngồi bật dậy, một tay chống xuống giường, dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc lựa chọn môn học ở trường để ấn vào khoảnh khắc của mình.
Status đầu tiên còn coi như bình thường, được đăng từ hai ngày trước.
[Cuối cùng bà đây cũng thi xong kỳ thi học kỳ cuối cùng trong đời! Giải phóng rồi!]
Khóe môi cô giật giật, đầu ngón tay lướt tiếp xuống dưới. Đọc được status tiếp theo, cô chỉ muốn chết luôn đi cho rồi.
[Chơi năm ván Pubg, ván nào cũng ăn được gà, xin hãy gọi tôi là Vua Gà thế hệ mới!]
[Hu hu, xem show diễn kỳ mới nhất, anh trai đẹp chết người, vừa cool vừa cute, còn rất bình dị gần gũi nữa. Sao lại có một người đàn ông hoàn mỹ như thế cơ chứ! Em xin quỳ dưới ống quần u của anh, xỉu lên xỉu xuống!]
[Đừng nên tới quán gà thứ hai từ cuối phố sau trường đếm lên, khó ăn vãi nồi, tôi nhắm mắt lại làm còn ngon hơn quán đó làm.]
[Tháng sau có một buổi biểu diễn của anh Hạo Nguyên, chị em nào đi cùng không? Tôi phải xông lên vồ lấy anh, kêu meo meo trong lòng anh!]