• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tình Đắng Full dịch 2023 Waka (62 Viewers)

  • tình đắng-825

Chương 825: Biết được sự thật, người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu (5)




73125.png
Nói xong, Thẩm Thần Bằng nâng mặt của Cố Thu lên, rồi cúi người hôn mạnh lên môi cô.



Bên ngoài cửa, Đồng Hiểu đang đứng ngơ ngác, cửa bằng thủy tinh trong suốt không thể che nổi ngọn lửa triền miên ở bên trong



Ánh mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, cô quệt mạnh mắt mình nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ



“Đồng Hiểu.” Chung Hân Văn gọi cô



Đồng Hiểu bình tĩnh đứng đấy, nhìn vào bên trong



Cố Thu đẩy mạnh Thẩm Thần Bằng ra rồi quát lên



“Thẩm Thần Bằng, anh điên rồi à? Chúng ta đã kết thúc, anh có nghĩ đến cảm nhận của vợ chưa cưới của anh không?”



Thẩm Thần Bằng nóng nảy giữ chặt hai vai Cố Thu, giọng nói mạnh mẽ của anh xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, truyền đến lỗ tai của Đồng Hiểu, vô cùng3rõ ràng



“Cố Thu, anh yêu em, em là người con gái ở tận sâu trong linh hồn anh, cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu.” “Thẩm Thần Bằng, anh không cảm thấy nói lời này rất không công bằng với một người phụ nữ khác sao?” Thẩm Thần Bằng lắc đầu, “Anh mặc kệ, anh chỉ cần em thôi



Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy cho anh cảm giác rất giống em, anh đã không phân rõ được là cô ấy hay là em



Cố Thu, bây giờ anh mới biết, cô ấy là cô ấy, em là em, anh chỉ cần em.”



Thẩm Thần Bằng hôn Cố Thu lần nữa, hôn rất gấp gáp



Đồng Hiểu lau mạnh nước mắt trên mặt mình rồi quay người rời đi



Khoảnh khắc này cô đã quên mất cảm giác đau lòng là gì, giống như0bị một cây kim rất dài và nhỏ đâm sâu vào trong lòng, bây giờ phải rút mạnh nó ra



Chung Hân Văn đứng ở bên cạnh, lo lắng gọi tên cô, “Đồng Hiểu!” Cô cố gắng nở một nụ cười, “Hân Văn, tớ không sao, tớ không khổ sở, chỉ cảm thấy rất vui, nhìn thấy anh ấy hạnh phúc như vậy, tớ mừng thay cho anh ấy.” Chung Hân Văn chặn trước người cô, “Đồng Hiểu, cậu đừng che giấu ở trước mặt tớ được không? Cứ khóc lớn tiếng ra, tớ có thể cho cậu mượn bờ vai mà.”



“Tớ thật sự không sao cả, cứ để cho tớ yên lặng một mình nhé.” Đồng Hiểu đẩy Chung Hân Văn ra rồi chạy đi



Chung Hân Văn cố đuổi theo nhưng không kịp.



Thẩm Thần Phong, anh giúp em đuổi theo cậu ấy đi, em sợ5cậu ấy xảy ra tai nạn mất.”



Thẩm Thần Phong nhíu mày, “Lúc này em nên để cô ấy một mình thì tốt hơn.”



Chung Hân Văn nổi giận gào lên, “Nhà họ Thẩm các anh chẳng có một người nào tốt, tại sao lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy chứ?” Thẩm Thần Phong càng nhíu chặt mày hơn, “Em chưa từng chứng kiến tình yêu của Thẩm Thần Bằng và Cố Thu, em không biết hai người ấy đã từng yêu sâu đậm đến mức nào đâu.” “Bọn họ yêu nhau sâu đậm, vậy Đồng Hiểu thì đáng chết à?” Đồng Hiểu chạy thẳng qua con phố đông đúc, tất cả mọi người đều tò mò nhìn cô



Cô ra sức chạy, chạy hết sức lực, cô muốn chạy thoát ra khỏi thành phố này thật xa, thật xa



Không biết đã chạy bao4lâu, ánh mắt của cô càng ngày càng mơ hồ, cô đụng phải người đi ngược chiều với mình làm cả hai cũng ngã lăn ra đất



Trán của Đồng Hiểu đập vào bồn hoa ven đường, nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì cả



Đối phương ngã cũng không nhẹ, người đó xoa đầu gối, chửi ầm lên



“Thần kinh à? Đi đường không nhìn sao?” “Thật xin lỗi.” Người kia thấy Đồng Hiểu đang khóc, lại thấy trên trán cô có máu chảy ra nên chỉ mắng hai câu rồi đi mất



Giờ phút này, tất cả các phòng tuyến trong lòng cô đều đã bị phá hủy, có thêm nhiều tầng ngụy trang nữa cũng đều hóa thành hư không



Cô ôm chặt lấy mình, ngồi ở ven đường mà gào khóc



Cô chẳng để ý được mình chật vật thế nào, cũng không lo được tất9cả, lúc này đây như đang có một thanh đao cắt trái tim cô ra thành từng mảnh



Cô vẫn luôn biết mình chỉ là một người thay thế



Nhưng thì ra được nghe từ chính miệng anh nói nó lại đau đến tận xương như vậy.



“Cháu gái, cháu làm sao vậy?” Có hai ông bà già ôm chú chó con đi tản bộ, quan tâm hỏi cô



Đồng Hiểu không ngẩng đầu lên mà cứ ôm chặt lấy mình, khóc không hề để ý xung quanh.



“Thật đáng thương, chắc cháu bị bắt nạt hả, người yêu của cháu đâu rồi?”



Lúc Chung Hân Văn tìm được Đồng Hiểu, từ xa xa nhìn thấy Đồng Hiểu ngồi xổm ở ven đường, dùng hai tay ôm lấy mình, đầu chôn sâu vào giữa hai chân, đôi vai co lại run rẩy.



Xung quanh Đồng Hiểu có rất nhiều người, có người an ủi cô, có người lại đồng tình với cô, và có người đang bàn tán về cô



Mà cô dường như hoàn toàn không biết gì cả, chỉ khóc nức nở.



Chung Hân Văn chạy tới quát lên một tiếng, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy người khác bao giờ à?” Mọi người đều bĩu môi rồi tản ra.



Chung Hân Văn ngồi xuống bên cạnh Đồng Hiểu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đồng Hiểu.



Đồng Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, vòng tay ôm chầm lấy cô ấy, vùi đầu vào vai Chung Hân Văn mà khóc thảm thiết



“Tớ biết trong lòng anh ấy có người anh ấy yêu, nhưng tớ vẫn muốn tự lừa mình



Tớ yêu anh ấy, tớ cũng không biết vì sao tình yêu đó lại mãnh liệt đến như vậy, cho dù đã từng mất đi một đứa con nhưng tớ vẫn nguyện ý yêu anh ấy.” Chung Hân Văn vỗ nhẹ đầu cô, “Tớ biết, Đồng Hiểu, tớ đều biết cả.”



Đêm hôm đó Chung Hân Văn đưa Đồng Hiểu về nhà, vất vả lắm mới dỗ được cô vào giấc ngủ, lúc này Chung Hán Văn mới thở phào nhẹ nhõm.



Chung Hân Nhiên vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Chung Hân Văn ra, cô ta nghi ngờ hỏi: “Đồng Hiểu sao thế?”



Chung Hân Văn tức giận hừ giọng



“Cậu ấy bị Thẩm Thần Bằng đá, chắc giờ chị đang vui mừng lắm nhỉ?” “Mày nghĩ tao là loại người nào?” Chung Hân Nhiên tức giận trách mắng, “Con bé chia tay với Thẩm Thần Bằng thật à? Không phải sắp kết hôn rồi sao?” “Thẩm Thần Bằng muốn quay lại với bạn gái cũ nên đá Đồng Hiểu.” Chung Hân Nhiên quá kinh ngạc, “Bạn gái cũ? Chẳng phải bạn gái cũ của Thẩm Thần Bằng kết hôn rồi à?”



“Ly hôn rồi.”



Chung Hân Nhiên lắc đầu, “Nhà họ Thẩm không bao giờ đồng ý cho một người phụ nữ đã ly hôn bước vào cửa đâu, Đồng Hiểu vẫn còn có hi vọng.” Chung Hân Văn tức phát điên, cô gào lên với Chung Hân Nhiên, “Chị coi Đồng Hiểu là cái gì hả? Là loại đàn bà hổ cái thì đến, đá cái thì đi?” Chung Hân Nhiên tỏ vẻ chẳng quan trọng, “Đàn bà bên cạnh Thẩm Thần Bằng có người nào không phải hố cái thì đến, đá cái thì đi đâu



Chẳng phải Đồng Hiểu cũng mấy lần chia chia hợp hợp với anh ấy rồi đấy à, làm gì mà nói như nó thanh cao lãm vậy.”



“Chị im miệng đi, chị không hiểu rõ Đồng Hiểu thì đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy, cậu ấy không phải loại đàn bà tùy tiện đâu.”



Chung Hân Nhiên bĩu môi, lẩm bẩm, “Trong mắt tao, đứa đàn bà nào bên cạnh Thẩm Thần Bằng mà chẳng giống nhau



Có ai không tham lam tiền và quyền thế của anh ấy đâu.” Chung Hân Văn rót cốc nước rồi quay trở về phòng, thấy bả vai Đồng Hiểu run run



Cô khựng lại ở cạnh cửa, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện Tình Đầu Dấu Yêu
  • 3.00 star(s)
  • Tam Nguyệt Đường Mặc
Chương 90...
Phim Giả Tình Thật [ Truyện H+ ]
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly
  • 5.00 star(s)
  • Lục Phiên Nhiên

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom