Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-326.txt
Chương 326: Quà cầu hôn có giá trên trời (3)
Mạc Trọng Huy vội vàng giới thiệu: “Ông ngoại, đây là bức tranh gốc của Picasso, cháu mua được trong một lần đến New York, nó vẫn luôn được treo trong phòng làm việc của2ông nội cháu, bây giờ trong nhà cũng không có ai am hiểu về nghệ thuật để thưởng thức nó, nên cháu đem đến tặng ông.”
Mắt ông cụ Thẩm sáng lên, có thể thấy ông8cụ đúng là một người rất yêu thích tranh.
Nhưng ông cụ lại từ chối, “Thế sao được, ông nội cháu không còn nữa, sao ông có thể đoạt mất thứ yêu thích của ông ấy?”
“Không6sao ạ, treo trong nhà mà không có ai thưởng thức thì chỉ để phủ bụi thôi. Trong những người cháu quen biết chỉ có mình ông ngoại hiểu về hội họa, nên cháu mạng3sang biểu ông.”
Màn vỗ mông ngựa này làm ông cụ Thẩm cười không ngậm được miệng. Ông nghĩ thầm, thằng bé này đúng là có tâm, vì Noãn Noãn mà cái gì cũng đồng ý5hi sinh được, giao An Noãn cho nó, ông thấy rất yên tâm. Chỉ có điều thằng hại nhà ông bướng bỉnh quá, chỉ có chút chuyện nhỏ mà không đồng ý thằng bé, hôm nào ông phải nói chuyện lại mới được.
“Thế này đi, bức tranh này cứ để ông bảo quản trước, coi như là lễ cháu mang đến để cầu hôn, nếu cháu và Noãn Noãn nhà ông lấy nhau thì ông sẽ nhận bức tranh này. Còn nếu không thì ông sẽ trả lại cho cháu, dù gì bức tranh này cũng quá quý giá.”
Mạc Trọng Huy ngồi uống trà với ông cụ Thẩm một lát, thấy trời sắp tối mà An Noãn vẫn chưa trở về. Ông cụ Thẩm gọi điện cho lái xe, nhưng lái xe không nghe máy. Mạc Trọng Huy gọi cho Thẩm Thần Bằng, anh ta nói An Noãn không ở chỗ anh ta.
Bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, ông cụ Thẩm cười nói: “Chắc chắn là con bé về đấy, đợi lát nữa ông sẽ nói chuyện với nó.” Mạc Trọng Huy đang định đi ra cửa đón thì người trở về lại là Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan. Thẩm Diệc Minh vốn cũng hơi mệt mỏi, nhìn thấy Mạc Trọng Huy, mặt ông nháy mắt đen hơn, “Sao cậu lại ở đây?” Ông cụ Thẩm vội vàng đi tới giải vây, “Là ba gọi thằng bé tới đây, hôm nay con bé Noãn ra ngoài chơi, ba ở nhà một mình chán quá nên gọi Huy sang đánh cờ cùng, thằng bé này hiếu thảo lắm, còn biểu ba một bức tranh gốc của Picasso, quá quý giá, làm ba nhận cũng ngại.”
Mặt Thẩm Diệc Minh càng đen hơn, ông lặp lại câu nói, “Noãn Noãn không có ở nhà ạ?” “Đúng vậy, trước khi đi con bé có nói sẽ về ăn tối, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại thì không được, gọi cho lái xe cũng không bắt máy.”
Tiết Ngọc Lan thấy Thẩm Diệc Minh lấy tay day trán, bèn an ủi: “Chắc con bé đang trên đường về rồi, chúng ta cứ vào ngồi đợi thêm lúc nữa đi.”
Mọi người chờ suốt từ bảy giờ đến chín giờ, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ, Thẩm Diệc Minh vẫn giữ tư thế ngồi thẳng nghiêm chỉnh. Vẻ tức giận trên mặt ông ngày càng rõ ràng, giờ phút này, trong phòng khách yên tĩnh đến mức nếu có kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang, không ai dám nói câu nào, ngay đến cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.
Để thủ trưởng lớn chờ suốt hai tiếng đồng hồ, trên thế giới này chắc chỉ có mình An Noãn làm được thể.
“Cậu lại làm gì với con bé rồi?”.
Thẩm Diệc Minh nghiệm mặt, mỗi chữ mỗi câu đều là chất vấn.
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày lại, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào. Thẩm Diệc Minh nện một đấm thật mạnh xuống bàn trà, sau đó bật người đứng lên, gầm thét: “Tôi hỏi cậu đã làm gì với con bé? Có phải hai đứa qua lại với nhau không?” Mạc Trọng Huy thẳng thắn nói ra hết tất cả. “Mạc Trọng Huy, cậu giỏi lắm, mỗi lần con bé mất tích đều có liên quan đến cậu, nếu hôm nay nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến nhà họ Mạc của cậu biến mất khỏi cái thủ đô này.” Thẩm Diệc Minh nghiến lợi uy hiếp, Mạc Trọng Huy vẫn nhíu chặt lông mày. Trong bệnh viện, Tảo Tảo ngủ cả ngày nên bây giờ tỉnh như sáo, thằng bé ngồi trên giường vẽ tranh cùng An Noãn. An Noãn và thằng bé vẽ một bức tranh về “Ngôi nhà”, thời gian cứ thế trôi đi. Cho đến khi lái xe đến tìm cô lần thứ ba, “Cô An, chín giờ rồi, không quay về sẽ bị ông chủ mắng đấy ạ.”
Tảo Tảo nghe thấy thể thì khóc ầm lên. “Mẹ đừng đi, Tảo Tảo không cho mẹ đi đâu.”
An Noãn lau nước mắt cho thằng bé, rồi ôm chặt nó vào lòng. “Tảo Tảo ngoan, mẹ không đi, mẹ không đi đâu cả, mẹ sẽ ở đây cùng con.”
Cô hơi cau mày nhìn lái xe.
An Noãn Hỗ Tảo Tảo xong mới nói xin lỗi với lái xe: “Xin lỗi bác, để bác phải đợi cháu cả một ngày, hôm nay cháu không về nhà đâu, nếu ông ngoại có hỏi thì bác cứ nói thật với ông đi ạ.”
“Cô An, hôm nay thủ trưởng cũng về nhà.” An Noãn mấp máy môi, nói nhỏ: “Cháu biết, không cần biết là ai hỏi tới, bác cứ nói thật giúp cháu, đêm nay cháu sẽ không về nhà, bác về trước đi ạ.”
Lái xe không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài. Ông không biết khi trở về phải ăn nói thế nào với ông chủ, ông chủ đã nói là nếu Noãn Noãn không quay về thì ông ấy cũng đừng trở về nữa.
Lái xe đi rồi, Tảo Tảo mới vui vẻ, ôm An Noãn làm nũng. “Mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
An Noãn ôm thằng bé vào lòng, hôn chụt một cái. Lâm Dịch Xuyên tựa người bên khung cửa, ngắm nhìn hình ảnh ấm áp trên giường bệnh, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Lái xe thấp thỏm trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Vừa dừng xe, nhìn thấy xe riêng của thủ trưởng ở bên cạnh, trái tim ông đập dồn dập.
Ông nơm nớp lo sợ đi vào nhà, bầu không khí trong phòng khách hơi lạ. Ông cụ Thẩm và thủ trưởng ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt ông cụ nghiệm lại, còn sắc mặt thủ trưởng tái xanh, cả hai đều vô cùng tức giận.
Ông cụ Thẩm mở lời trước, ông gầm nhẹ: “Lão Lâm, ông còn biết đường về cơ đấy, Noãn Noãn đâu rồi?” Lão Lâm bị dọa đến mức giọng nói cũng run rẩy, “Cô chủ đang ở trong bệnh viện chăm sóc đứa bé kia ạ, cái thằng bé luôn gọi cô ấy là mẹ.”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Diệc Minh híp lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế sofa mà như có một tảng đá lớn đang đè nặng lên tim. Hắn cũng lo lắng chẳng kém gì những người ở đây, hắn tưởng rằng vì mình quá ép buộc nên mới làm cho cô có suy nghĩ muốn thoát đi. Nhưng | bây giờ hắn phát hiện hóa ra hắn cũng không quan trọng với cô đến vậy. Thẩm Diệc Minh nói rằng mỗi lần cô mất tích đều có liên quan đến hắn, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại mới thấy, mỗi lần cổ xúc động đều là bởi vì Lâm Dịch Xuyên, vì đứa bé kia. Thậm chí Mạc Trọng Huy còn không dám đoán sức nặng của đứa bé kia ở trong lòng cô nữa.
Chuẩn bị xe, tới bệnh viện.” Câu ra lệnh âm u của Thẩm Diệc Minh Họa lái xe sợ run lẩy bẩy, lái xe vội vàng chạy tới chiếc xe.
Tiết Ngọc Lan khoác tay ông cụ Thẩm, dịu dàng nói: “Ba, ba đừng đi làm gì, cứ để Diệc Minh đưa Noãn Noãn về nhà.”
Ông cụ Thẩm gật đầu, dặn dò Thẩm Diệc Minh, “Con tuyệt đối đừng cứng rắn với con bé nhé, cứ nói chuyện nhẹ nhàng thôi, cả hai đều là những đứa bướng bỉnh, ba sợ hai đứa lại làm loạn lên. Huy, cháu đi cùng với bác hai đi.”
Thẩm Diệc Minh khoát tay, “Không cần ạ.” Mạc Trọng Huy cũng không có dũng khí đi, hắn không muốn nhìn thấy bọn họ ở chung với nhau. Thẩm Diệc Minh mang theo hai lính cảnh vệ đi rồi, Mạc Trọng Huy cũng nói lời chào tạm biệt với ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm cầm tay hắn và nói: “Cháu trai, bác hai cháu hơi có tính xấu, chưa hiểu rõ chuyện xảy ra đã trách lầm cháu, cháu đừng để ở trong lòng, ông ngoại vẫn hi vọng cháu và Noãn Noãn sẽ ở bên nhau.”
Mạc Trọng Huy vội vàng giới thiệu: “Ông ngoại, đây là bức tranh gốc của Picasso, cháu mua được trong một lần đến New York, nó vẫn luôn được treo trong phòng làm việc của2ông nội cháu, bây giờ trong nhà cũng không có ai am hiểu về nghệ thuật để thưởng thức nó, nên cháu đem đến tặng ông.”
Mắt ông cụ Thẩm sáng lên, có thể thấy ông8cụ đúng là một người rất yêu thích tranh.
Nhưng ông cụ lại từ chối, “Thế sao được, ông nội cháu không còn nữa, sao ông có thể đoạt mất thứ yêu thích của ông ấy?”
“Không6sao ạ, treo trong nhà mà không có ai thưởng thức thì chỉ để phủ bụi thôi. Trong những người cháu quen biết chỉ có mình ông ngoại hiểu về hội họa, nên cháu mạng3sang biểu ông.”
Màn vỗ mông ngựa này làm ông cụ Thẩm cười không ngậm được miệng. Ông nghĩ thầm, thằng bé này đúng là có tâm, vì Noãn Noãn mà cái gì cũng đồng ý5hi sinh được, giao An Noãn cho nó, ông thấy rất yên tâm. Chỉ có điều thằng hại nhà ông bướng bỉnh quá, chỉ có chút chuyện nhỏ mà không đồng ý thằng bé, hôm nào ông phải nói chuyện lại mới được.
“Thế này đi, bức tranh này cứ để ông bảo quản trước, coi như là lễ cháu mang đến để cầu hôn, nếu cháu và Noãn Noãn nhà ông lấy nhau thì ông sẽ nhận bức tranh này. Còn nếu không thì ông sẽ trả lại cho cháu, dù gì bức tranh này cũng quá quý giá.”
Mạc Trọng Huy ngồi uống trà với ông cụ Thẩm một lát, thấy trời sắp tối mà An Noãn vẫn chưa trở về. Ông cụ Thẩm gọi điện cho lái xe, nhưng lái xe không nghe máy. Mạc Trọng Huy gọi cho Thẩm Thần Bằng, anh ta nói An Noãn không ở chỗ anh ta.
Bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, ông cụ Thẩm cười nói: “Chắc chắn là con bé về đấy, đợi lát nữa ông sẽ nói chuyện với nó.” Mạc Trọng Huy đang định đi ra cửa đón thì người trở về lại là Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan. Thẩm Diệc Minh vốn cũng hơi mệt mỏi, nhìn thấy Mạc Trọng Huy, mặt ông nháy mắt đen hơn, “Sao cậu lại ở đây?” Ông cụ Thẩm vội vàng đi tới giải vây, “Là ba gọi thằng bé tới đây, hôm nay con bé Noãn ra ngoài chơi, ba ở nhà một mình chán quá nên gọi Huy sang đánh cờ cùng, thằng bé này hiếu thảo lắm, còn biểu ba một bức tranh gốc của Picasso, quá quý giá, làm ba nhận cũng ngại.”
Mặt Thẩm Diệc Minh càng đen hơn, ông lặp lại câu nói, “Noãn Noãn không có ở nhà ạ?” “Đúng vậy, trước khi đi con bé có nói sẽ về ăn tối, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại thì không được, gọi cho lái xe cũng không bắt máy.”
Tiết Ngọc Lan thấy Thẩm Diệc Minh lấy tay day trán, bèn an ủi: “Chắc con bé đang trên đường về rồi, chúng ta cứ vào ngồi đợi thêm lúc nữa đi.”
Mọi người chờ suốt từ bảy giờ đến chín giờ, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ, Thẩm Diệc Minh vẫn giữ tư thế ngồi thẳng nghiêm chỉnh. Vẻ tức giận trên mặt ông ngày càng rõ ràng, giờ phút này, trong phòng khách yên tĩnh đến mức nếu có kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang, không ai dám nói câu nào, ngay đến cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.
Để thủ trưởng lớn chờ suốt hai tiếng đồng hồ, trên thế giới này chắc chỉ có mình An Noãn làm được thể.
“Cậu lại làm gì với con bé rồi?”.
Thẩm Diệc Minh nghiệm mặt, mỗi chữ mỗi câu đều là chất vấn.
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày lại, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào. Thẩm Diệc Minh nện một đấm thật mạnh xuống bàn trà, sau đó bật người đứng lên, gầm thét: “Tôi hỏi cậu đã làm gì với con bé? Có phải hai đứa qua lại với nhau không?” Mạc Trọng Huy thẳng thắn nói ra hết tất cả. “Mạc Trọng Huy, cậu giỏi lắm, mỗi lần con bé mất tích đều có liên quan đến cậu, nếu hôm nay nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến nhà họ Mạc của cậu biến mất khỏi cái thủ đô này.” Thẩm Diệc Minh nghiến lợi uy hiếp, Mạc Trọng Huy vẫn nhíu chặt lông mày. Trong bệnh viện, Tảo Tảo ngủ cả ngày nên bây giờ tỉnh như sáo, thằng bé ngồi trên giường vẽ tranh cùng An Noãn. An Noãn và thằng bé vẽ một bức tranh về “Ngôi nhà”, thời gian cứ thế trôi đi. Cho đến khi lái xe đến tìm cô lần thứ ba, “Cô An, chín giờ rồi, không quay về sẽ bị ông chủ mắng đấy ạ.”
Tảo Tảo nghe thấy thể thì khóc ầm lên. “Mẹ đừng đi, Tảo Tảo không cho mẹ đi đâu.”
An Noãn lau nước mắt cho thằng bé, rồi ôm chặt nó vào lòng. “Tảo Tảo ngoan, mẹ không đi, mẹ không đi đâu cả, mẹ sẽ ở đây cùng con.”
Cô hơi cau mày nhìn lái xe.
An Noãn Hỗ Tảo Tảo xong mới nói xin lỗi với lái xe: “Xin lỗi bác, để bác phải đợi cháu cả một ngày, hôm nay cháu không về nhà đâu, nếu ông ngoại có hỏi thì bác cứ nói thật với ông đi ạ.”
“Cô An, hôm nay thủ trưởng cũng về nhà.” An Noãn mấp máy môi, nói nhỏ: “Cháu biết, không cần biết là ai hỏi tới, bác cứ nói thật giúp cháu, đêm nay cháu sẽ không về nhà, bác về trước đi ạ.”
Lái xe không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài. Ông không biết khi trở về phải ăn nói thế nào với ông chủ, ông chủ đã nói là nếu Noãn Noãn không quay về thì ông ấy cũng đừng trở về nữa.
Lái xe đi rồi, Tảo Tảo mới vui vẻ, ôm An Noãn làm nũng. “Mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
An Noãn ôm thằng bé vào lòng, hôn chụt một cái. Lâm Dịch Xuyên tựa người bên khung cửa, ngắm nhìn hình ảnh ấm áp trên giường bệnh, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Lái xe thấp thỏm trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Vừa dừng xe, nhìn thấy xe riêng của thủ trưởng ở bên cạnh, trái tim ông đập dồn dập.
Ông nơm nớp lo sợ đi vào nhà, bầu không khí trong phòng khách hơi lạ. Ông cụ Thẩm và thủ trưởng ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt ông cụ nghiệm lại, còn sắc mặt thủ trưởng tái xanh, cả hai đều vô cùng tức giận.
Ông cụ Thẩm mở lời trước, ông gầm nhẹ: “Lão Lâm, ông còn biết đường về cơ đấy, Noãn Noãn đâu rồi?” Lão Lâm bị dọa đến mức giọng nói cũng run rẩy, “Cô chủ đang ở trong bệnh viện chăm sóc đứa bé kia ạ, cái thằng bé luôn gọi cô ấy là mẹ.”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Diệc Minh híp lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế sofa mà như có một tảng đá lớn đang đè nặng lên tim. Hắn cũng lo lắng chẳng kém gì những người ở đây, hắn tưởng rằng vì mình quá ép buộc nên mới làm cho cô có suy nghĩ muốn thoát đi. Nhưng | bây giờ hắn phát hiện hóa ra hắn cũng không quan trọng với cô đến vậy. Thẩm Diệc Minh nói rằng mỗi lần cô mất tích đều có liên quan đến hắn, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại mới thấy, mỗi lần cổ xúc động đều là bởi vì Lâm Dịch Xuyên, vì đứa bé kia. Thậm chí Mạc Trọng Huy còn không dám đoán sức nặng của đứa bé kia ở trong lòng cô nữa.
Chuẩn bị xe, tới bệnh viện.” Câu ra lệnh âm u của Thẩm Diệc Minh Họa lái xe sợ run lẩy bẩy, lái xe vội vàng chạy tới chiếc xe.
Tiết Ngọc Lan khoác tay ông cụ Thẩm, dịu dàng nói: “Ba, ba đừng đi làm gì, cứ để Diệc Minh đưa Noãn Noãn về nhà.”
Ông cụ Thẩm gật đầu, dặn dò Thẩm Diệc Minh, “Con tuyệt đối đừng cứng rắn với con bé nhé, cứ nói chuyện nhẹ nhàng thôi, cả hai đều là những đứa bướng bỉnh, ba sợ hai đứa lại làm loạn lên. Huy, cháu đi cùng với bác hai đi.”
Thẩm Diệc Minh khoát tay, “Không cần ạ.” Mạc Trọng Huy cũng không có dũng khí đi, hắn không muốn nhìn thấy bọn họ ở chung với nhau. Thẩm Diệc Minh mang theo hai lính cảnh vệ đi rồi, Mạc Trọng Huy cũng nói lời chào tạm biệt với ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm cầm tay hắn và nói: “Cháu trai, bác hai cháu hơi có tính xấu, chưa hiểu rõ chuyện xảy ra đã trách lầm cháu, cháu đừng để ở trong lòng, ông ngoại vẫn hi vọng cháu và Noãn Noãn sẽ ở bên nhau.”
Bình luận facebook