Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-325.txt
Chương 325: QUÀ CẦU HÔN CÓ GIÁ TRÊN TRỜI (2)
An Noãn bị phản ứng giận dữ của anh dọa sợ.
Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên giường, lấy tay day trán, anh thở dài một hơi. “Em đi ra ngoài trước đi, anh rửa mặt mũi xong sẽ ra ăn.” An Noãn đờ đẫn đi ra ngoài, Hứa Vĩ Thần hỏi ngay: “Thế nào rồi? Cậu ta có chịu ăn không?” An Noãn khẽ gật đầu, đi đến bên giường Tảo Tảo chơi cùng thằng bé. Lâm Dịch Xuyên ăn rất ít, Hứa Vĩ Thần trách móc: “Một gã đàn ông to lớn mà sao ăn uống2cứ như học sinh tiểu học vậy, cậu đang giảm béo đấy à?”
Lâm Dịch Xuyên trừng mắt với anh ta, sau đó đi tới chơi với Tảo Tảo.
Tảo Tảo như ông cụ non, thằng bé đem tay của An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đặt vào với nhau, sau đó nói nghiêm trang: “Lão Lâm, lần này ba đừng để mất mẹ nữa nhé, không là con sẽ không tha thứ cho ba đâu, cũng không thèm để ý đến ba nữa.”
An Noãn và Lâm Dịch Xuyên nhìn nhau, trong lòng hai người đều có rất nhiều8cảm xúc. Bên kia, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho An Noãn nhưng không được, cuối cùng hắn nhận được một tin nhắn khá khó hiểu của cô, gọi lại thì thấy đã tắt máy. Hắn đoán có lẽ Thẩm Diệc Minh phát hiện ra nên khống chế tự do của cô. Vất vả lắm hắn mới để An Noãn nhìn thẳng được vào tình cảm của mình, không thể bị Thẩm Diệc Minh làm hỏng được. Nghĩ rằng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, hắn dự định tự mình đến nhà họ Thẩm một6chuyến. Hắn thực sự không biết sở thích của Thẩm Diệc Minh, nghiêm chỉnh mà nói thì những người trong giới cũng không biết. Thẩm Diệc Minh là một người không có ham mê, không có nhược điểm, chẳng trách lại có thể leo cao được như thế, có rất nhiều người muốn kéo ông xuống, nhưng không thể nào ra tay được.
Điều duy nhất hắn biết là ông cụ Thẩm thích tranh chữ. Vì thể hắn thậm chí còn không tiếc tặng bức tranh chữ mà ông nội hắn thích nhất cho ông cụ Thẩm. Lúc3này nên dốc hết vốn liếng rồi. Mạc Trọng Huy quay trở về nhà họ Mạc một chuyến, lấy bức tranh của Picasso mà hắn đã dùng giá trên trời để mua về. Bức tranh này là một năm trước hắn đã mua để biểu cho ông nội, giờ ông nội đã không còn, hắn nên cầm đi tặng cho người biết thưởng thức tác phẩm.
Đúng lúc Mạc Bình Sơn đang ở nhà, thầy Mạc Trọng Huy cầm bức tranh này đi, ông lập tức ngăn lại, “Đang treo trong phòng làm việc, anh gỡ xuống làm5gì?”
“Đem tặng.” Hai chữ đơn giản mà khiến Mạc Bình Sơn giận đỏ cả mặt.
“Anh hay nhỉ, dám đem đồ của ông nội anh đi tặng cho người ta, ông mới mất không bao lâu đâu đấy.” Mạc Trọng Huy nói đúng tình hợp lý: “Trước khi đi ông nội đã cho con tất cả mọi thứ, con có quyền chi phối chúng.” Mạc Bình Sơn nghẹn thở, ông ta tóm chặt trái tim mình, khó chịu mà quát lên. “Anh định cầm đi cho ai? Định đem qua dỗ ông cụ Thẩm phải không? Ông nội thay anh tìm vợ thì anh không muốn, nhà họ Lý tốt bao nhiêu, Hân Như tốt với anh bao nhiêu, mà anh cứ phải vác cái mặt nóng của mình đi dán vào cái mông lạnh của nhà họ Thẩm vậy hả? Án Noãn nhà người ta không yêu anh, Thẩm Diệc Minh nhà người ta cũng chướng mắt anh, nói khó nghe thì tầm mắt của nhà họ Thẩm kia quá cao, hoàn toàn không coi nhà họ Mạc chúng ta ra gì, anh cứ nhất định phải hạ thấp thân phận của mình như vậy mới được à?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, nói thản nhiên: “Tình yêu là chuyện anh tình tôi nguyện, không quan hệ gì với danh lợi cả.” Mạc Trọng Huy cầm bức tranh muốn đi.
Mạc Bình Sơn quát ầm lên theo bóng lưng cao lớn của hắn: “Anh dám đem bức tranh này ra khỏi cửa thì về sau đừng quay trở về nữa.”
Mạc Trọng Huy mỉm cười chế giễu: “Sau khi ông nội đi, con vốn cũng không nghĩ sẽ về nhà nữa.” “Anh... anh... cái thằng mất dạy này...” Mạc Bình Sơn buồn bực trong lòng mà không có chỗ phát tiết. Ông ta chạy đến sân sau, thấy Đường Tĩnh Vi đang chăm sóc hoa cỏ. Trước kia, lúc ông cụ Mạc vẫn còn sống, nhiệm vụ chính của bà là chăm sóc ông cụ, giờ ông cụ mất rồi, niềm vui thú của bà chỉ còn lại việc chăm sóc những khóm hoa cỏ trong vườn này thôi.
Mạc Bình Sơn tức quá, đi tới đạp nát mấy bồn hoa lan mà Đường Tĩnh Vi trồng. Đường Tĩnh Vi ngạc nhiên nhìn ông ta, bà cau mày gầm nhẹ: “Ông làm cái gì đấy?” “Bà nói tôi làm gì á, cả ngày bà chỉ biết chơi đùa với mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, nên con của bà mới không có giáo dục như thế đấy. Có nhiều thời gian thì đi giáo dục con của bà thêm đi, miễn cho cả ngày không có việc gì để làm.” Đường Tĩnh Vi cũng tức, bà quát ầm lên: “Con trai lớn rồi còn dạy dỗ thế nào nữa, mà tôi thấy con trai tôi rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả ba nó.”
Mạc Bình Sơn vung tay đánh xuống mặt Đường Tĩnh Vi, bà nghiêng mặt tránh thoát.
“Mạc Bình Sơn, ông hay quá nhỉ, thích bạo lực gia đình à? Cho dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng phải nói thật, con trai tôi giỏi hơn ông đấy! Nó không thích hư vinh, nó có năng lực tự dựa vào chính bản thân mình để lập nghiệp, không giống như ông, ông có được chức vị như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào ba ông và ba tôi dùng tiền, dùng địa vị đập vào. Mạc Bình Sơn, tôi chịu đựng ông đủ rồi! Bởi vì ông mà con trai tôi chẳng còn muốn về cái nhà này nữa. Tôi không thể hiểu nổi, nhà họ Mạc chúng ta vốn không cần dựa vào bất cứ kẻ nào, Huy cũng có bản lĩnh, sự nghiệp của nó cũng rất khá, vì sao mà ông cứ khăng khăng muốn làm thông gia với nhà họ Lý? Chẳng lẽ ông cảm thấy ông còn có thể lên cao hơn nữa được à?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn, con trai cũng đều bị bà làm hư đấy. Nếu thời gian quay lại được ba mươi mấy năm trước, tôi nhất định sẽ không lấy bà.”
Mạc Bình Sơn tức giận vung tay bỏ đi. Đường Tĩnh Vi bất đắc dĩ thở dài, bọn họ đã từng yêu nhau, ở thời điểm tất cả mọi người đều phản đối, hai người họ vẫn kiên trì ở bên nhau, nhưng vì nguyên nhân gì mà để phần tình yêu đó dần dần cạn đi, để đến mức bây giờ như chưa từng có được.
Mạc Trọng Huy tự lái xe, còn để Trương Húc ngồi ở phía sau giữ bức tranh. Trợ lý Trương giữ chặt bức tranh, trong lòng vô cùng lo lắng. “Ngài Mạc, hay cứ để tôi lái xe đi.” Thứ trên tay cậu ta đây đâu phải là bức tranh, mà là đang cầm một trăm triệu mới đúng. Xảy ra chuyện gì thì bán cả cậu ta đi cũng không đủ đến đâu.
Mạc Trọng Huy đanh mặt, không để ý đến lời đề nghị của cậu ta. “Ngài Mạc, anh nhất định phải đem tặng bức tranh này sao? Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền mua bức tranh này mà.” Mạc Trọng Huy nhếch môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiền tài có là gì so với An Noãn, dù bắt hắn phải lấy lòng toàn bộ nhà họ Thẩm để đổi lấy An Noãn, hắn cũng vui lòng.
Đến biệt thự nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy nhờ lính gác đi thông báo cho ông cụ Thẩm. Ông cụ tự mình ra đón hắn, trong cái nhà này chỉ có mình ông cụ là có ấn tượng tốt với hắn thôi. “Huy, sao cháu lại tới đây, ông còn tưởng cháu đang ở cùng An Noãn nhà ông chứ.”
Trên trán Mạc Trọng Huy mọc thêm mấy đường vạch đen, hắn hỏi: “Ông ngoại, An Noãn không có ở nhà ạ?” “Con bé đi ra ngoài từ sớm rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về, ông biết nó đi tìm cháu, nó suy nghĩ gì trong đầu làm sao lừa được ông, nhưng sao nó lại không đi cùng với cháu?” Mạc Trọng Huy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đầu bên kia vẫn báo tắt máy. “Được rồi, đừng gọi cho nó nữa, gọi nhiều nó lại than phiền. Cháu vào nhà ngồi trước đi, con bé đã hứa với ông là sẽ về ăn cơm tối rồi.”
Ông cụ cầm tay Mạc Trọng Huy đi vào trong nhà, lúc này ông mới chú ý tới thứ đồ vật to đùng mà trợ lý Trương đang bê.
An Noãn bị phản ứng giận dữ của anh dọa sợ.
Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên giường, lấy tay day trán, anh thở dài một hơi. “Em đi ra ngoài trước đi, anh rửa mặt mũi xong sẽ ra ăn.” An Noãn đờ đẫn đi ra ngoài, Hứa Vĩ Thần hỏi ngay: “Thế nào rồi? Cậu ta có chịu ăn không?” An Noãn khẽ gật đầu, đi đến bên giường Tảo Tảo chơi cùng thằng bé. Lâm Dịch Xuyên ăn rất ít, Hứa Vĩ Thần trách móc: “Một gã đàn ông to lớn mà sao ăn uống2cứ như học sinh tiểu học vậy, cậu đang giảm béo đấy à?”
Lâm Dịch Xuyên trừng mắt với anh ta, sau đó đi tới chơi với Tảo Tảo.
Tảo Tảo như ông cụ non, thằng bé đem tay của An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đặt vào với nhau, sau đó nói nghiêm trang: “Lão Lâm, lần này ba đừng để mất mẹ nữa nhé, không là con sẽ không tha thứ cho ba đâu, cũng không thèm để ý đến ba nữa.”
An Noãn và Lâm Dịch Xuyên nhìn nhau, trong lòng hai người đều có rất nhiều8cảm xúc. Bên kia, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho An Noãn nhưng không được, cuối cùng hắn nhận được một tin nhắn khá khó hiểu của cô, gọi lại thì thấy đã tắt máy. Hắn đoán có lẽ Thẩm Diệc Minh phát hiện ra nên khống chế tự do của cô. Vất vả lắm hắn mới để An Noãn nhìn thẳng được vào tình cảm của mình, không thể bị Thẩm Diệc Minh làm hỏng được. Nghĩ rằng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, hắn dự định tự mình đến nhà họ Thẩm một6chuyến. Hắn thực sự không biết sở thích của Thẩm Diệc Minh, nghiêm chỉnh mà nói thì những người trong giới cũng không biết. Thẩm Diệc Minh là một người không có ham mê, không có nhược điểm, chẳng trách lại có thể leo cao được như thế, có rất nhiều người muốn kéo ông xuống, nhưng không thể nào ra tay được.
Điều duy nhất hắn biết là ông cụ Thẩm thích tranh chữ. Vì thể hắn thậm chí còn không tiếc tặng bức tranh chữ mà ông nội hắn thích nhất cho ông cụ Thẩm. Lúc3này nên dốc hết vốn liếng rồi. Mạc Trọng Huy quay trở về nhà họ Mạc một chuyến, lấy bức tranh của Picasso mà hắn đã dùng giá trên trời để mua về. Bức tranh này là một năm trước hắn đã mua để biểu cho ông nội, giờ ông nội đã không còn, hắn nên cầm đi tặng cho người biết thưởng thức tác phẩm.
Đúng lúc Mạc Bình Sơn đang ở nhà, thầy Mạc Trọng Huy cầm bức tranh này đi, ông lập tức ngăn lại, “Đang treo trong phòng làm việc, anh gỡ xuống làm5gì?”
“Đem tặng.” Hai chữ đơn giản mà khiến Mạc Bình Sơn giận đỏ cả mặt.
“Anh hay nhỉ, dám đem đồ của ông nội anh đi tặng cho người ta, ông mới mất không bao lâu đâu đấy.” Mạc Trọng Huy nói đúng tình hợp lý: “Trước khi đi ông nội đã cho con tất cả mọi thứ, con có quyền chi phối chúng.” Mạc Bình Sơn nghẹn thở, ông ta tóm chặt trái tim mình, khó chịu mà quát lên. “Anh định cầm đi cho ai? Định đem qua dỗ ông cụ Thẩm phải không? Ông nội thay anh tìm vợ thì anh không muốn, nhà họ Lý tốt bao nhiêu, Hân Như tốt với anh bao nhiêu, mà anh cứ phải vác cái mặt nóng của mình đi dán vào cái mông lạnh của nhà họ Thẩm vậy hả? Án Noãn nhà người ta không yêu anh, Thẩm Diệc Minh nhà người ta cũng chướng mắt anh, nói khó nghe thì tầm mắt của nhà họ Thẩm kia quá cao, hoàn toàn không coi nhà họ Mạc chúng ta ra gì, anh cứ nhất định phải hạ thấp thân phận của mình như vậy mới được à?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, nói thản nhiên: “Tình yêu là chuyện anh tình tôi nguyện, không quan hệ gì với danh lợi cả.” Mạc Trọng Huy cầm bức tranh muốn đi.
Mạc Bình Sơn quát ầm lên theo bóng lưng cao lớn của hắn: “Anh dám đem bức tranh này ra khỏi cửa thì về sau đừng quay trở về nữa.”
Mạc Trọng Huy mỉm cười chế giễu: “Sau khi ông nội đi, con vốn cũng không nghĩ sẽ về nhà nữa.” “Anh... anh... cái thằng mất dạy này...” Mạc Bình Sơn buồn bực trong lòng mà không có chỗ phát tiết. Ông ta chạy đến sân sau, thấy Đường Tĩnh Vi đang chăm sóc hoa cỏ. Trước kia, lúc ông cụ Mạc vẫn còn sống, nhiệm vụ chính của bà là chăm sóc ông cụ, giờ ông cụ mất rồi, niềm vui thú của bà chỉ còn lại việc chăm sóc những khóm hoa cỏ trong vườn này thôi.
Mạc Bình Sơn tức quá, đi tới đạp nát mấy bồn hoa lan mà Đường Tĩnh Vi trồng. Đường Tĩnh Vi ngạc nhiên nhìn ông ta, bà cau mày gầm nhẹ: “Ông làm cái gì đấy?” “Bà nói tôi làm gì á, cả ngày bà chỉ biết chơi đùa với mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, nên con của bà mới không có giáo dục như thế đấy. Có nhiều thời gian thì đi giáo dục con của bà thêm đi, miễn cho cả ngày không có việc gì để làm.” Đường Tĩnh Vi cũng tức, bà quát ầm lên: “Con trai lớn rồi còn dạy dỗ thế nào nữa, mà tôi thấy con trai tôi rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả ba nó.”
Mạc Bình Sơn vung tay đánh xuống mặt Đường Tĩnh Vi, bà nghiêng mặt tránh thoát.
“Mạc Bình Sơn, ông hay quá nhỉ, thích bạo lực gia đình à? Cho dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng phải nói thật, con trai tôi giỏi hơn ông đấy! Nó không thích hư vinh, nó có năng lực tự dựa vào chính bản thân mình để lập nghiệp, không giống như ông, ông có được chức vị như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào ba ông và ba tôi dùng tiền, dùng địa vị đập vào. Mạc Bình Sơn, tôi chịu đựng ông đủ rồi! Bởi vì ông mà con trai tôi chẳng còn muốn về cái nhà này nữa. Tôi không thể hiểu nổi, nhà họ Mạc chúng ta vốn không cần dựa vào bất cứ kẻ nào, Huy cũng có bản lĩnh, sự nghiệp của nó cũng rất khá, vì sao mà ông cứ khăng khăng muốn làm thông gia với nhà họ Lý? Chẳng lẽ ông cảm thấy ông còn có thể lên cao hơn nữa được à?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn, con trai cũng đều bị bà làm hư đấy. Nếu thời gian quay lại được ba mươi mấy năm trước, tôi nhất định sẽ không lấy bà.”
Mạc Bình Sơn tức giận vung tay bỏ đi. Đường Tĩnh Vi bất đắc dĩ thở dài, bọn họ đã từng yêu nhau, ở thời điểm tất cả mọi người đều phản đối, hai người họ vẫn kiên trì ở bên nhau, nhưng vì nguyên nhân gì mà để phần tình yêu đó dần dần cạn đi, để đến mức bây giờ như chưa từng có được.
Mạc Trọng Huy tự lái xe, còn để Trương Húc ngồi ở phía sau giữ bức tranh. Trợ lý Trương giữ chặt bức tranh, trong lòng vô cùng lo lắng. “Ngài Mạc, hay cứ để tôi lái xe đi.” Thứ trên tay cậu ta đây đâu phải là bức tranh, mà là đang cầm một trăm triệu mới đúng. Xảy ra chuyện gì thì bán cả cậu ta đi cũng không đủ đến đâu.
Mạc Trọng Huy đanh mặt, không để ý đến lời đề nghị của cậu ta. “Ngài Mạc, anh nhất định phải đem tặng bức tranh này sao? Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền mua bức tranh này mà.” Mạc Trọng Huy nhếch môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiền tài có là gì so với An Noãn, dù bắt hắn phải lấy lòng toàn bộ nhà họ Thẩm để đổi lấy An Noãn, hắn cũng vui lòng.
Đến biệt thự nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy nhờ lính gác đi thông báo cho ông cụ Thẩm. Ông cụ tự mình ra đón hắn, trong cái nhà này chỉ có mình ông cụ là có ấn tượng tốt với hắn thôi. “Huy, sao cháu lại tới đây, ông còn tưởng cháu đang ở cùng An Noãn nhà ông chứ.”
Trên trán Mạc Trọng Huy mọc thêm mấy đường vạch đen, hắn hỏi: “Ông ngoại, An Noãn không có ở nhà ạ?” “Con bé đi ra ngoài từ sớm rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về, ông biết nó đi tìm cháu, nó suy nghĩ gì trong đầu làm sao lừa được ông, nhưng sao nó lại không đi cùng với cháu?” Mạc Trọng Huy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đầu bên kia vẫn báo tắt máy. “Được rồi, đừng gọi cho nó nữa, gọi nhiều nó lại than phiền. Cháu vào nhà ngồi trước đi, con bé đã hứa với ông là sẽ về ăn cơm tối rồi.”
Ông cụ cầm tay Mạc Trọng Huy đi vào trong nhà, lúc này ông mới chú ý tới thứ đồ vật to đùng mà trợ lý Trương đang bê.